Ở lại Phượng Sào vài ngày, Long Vũ liền tính toán rời khỏi đó để đi Dục Giới. Thi Nhân sẽ cùng đồng hành, bất quá sau khi tiến vào dục giới, Thi Nhân tính toán hành động một mình.
Lấy tu vi của nàng, hành động một mình, hiệu quả sẽ tốt hơn.
Trước khi đi, Thi Nhân vốn định cùng Long Vũ đến Ngũ Thải cung từ biệt. Lại không nghĩ tới mẫu thân lại giữ Long Vũ lại, bảo là có chút chuyện muốn nói.
Thi Nhân đành phải đi trước một mình, nàng lo lắng mẫu thân khó dễ cho Long Vũ, dịu dàng nói:
- Mẹ, người không được gây khó xử cho Tiểu Vũ đó.
- Con nhóc này, ngươi còn chưa có chính thức xuất giá đâu, chỉ biết nghiêng về phía tiểu tử đó. Yên tâm đi, mẹ cũng sẽ không ăn thịt hắn, còn lo lắng ta ăn tình lang của con sao.
- Dao tức giận nói. (ND: Biết đâu được đấy)
- Hì hì!
Thi Nhân cười một tiếng, xoay người rời đi.
Đợi cho nữ nhi rời khỏi, Dao liền phân phó hạ nhân lấy rượu. Trên tiệc rượu, trong phòng chỉ có hai người bọn họ. Long Vũ nghĩ Dao sẽ dặn dò lời lẽ bình thường, dặn mình phải đối tốt với Thi Nhân một chút.
Nhưng nàng lại im lặng, không đề cập tới.
Từ lúc bắt đầu đến giờ, Dao chỉ là ý vị cùng Long Vũ chạm cốc, uống rượu. Bởi men say, hai gò má Dao đã là trở nên đỏ tươi, kiều diễm ướt át, ngập nước, phong tình vạn chủng.
Trên thực tế. Long Vũ cũng có một chút ngà ngà say.
Rượu ở Hắc Phượng cung cùng với rượu ở thế giới hiện đại quả là khác nhau. Nó là mỹ tửu cho người tu đạo. Nghe nói toàn bộ đều là dụng từ vũ lộ của ngô đồng cây luyện chế mà thành. Rượu vào miệng, hương thơm trắng mịn. Bất quá độ rượu cũng không nhỏ.
Qua một lúc, hai người đã uống cạn chừng ba cân rượu. Đôi mắt Dao thỉnh thoảng liếc về phía Long Vũ, hơi có chút ý tứ tình ái nhộn nhạo, hàm xúc.
Mà nương theo cảm giác say, ý thức tà ác của La Hậu trong Long Vũ cũng chầm chậm xâm nhập tâm thần hắn. Nhìn thấy Dao phong tình vạn chủng, tâm thần Long Vũ không ngừng nhộn nhạo.
Dao có thân phận cao quý và bề ngoài kiều diễm. Làm cho hắn cảm giác vô cùng kích thích.
- Tiểu Vũ. Bác mời cháu ly nữa…
Dao giơ chén lên vũ mị nói với Long Vũ.
- Cạn chén!
Long Vũ nâng chén, uống một hơi cạn sạch.
Đặt chén rượu xuống, ánh mắt Dao trầm xuống, nói:
Tiểu Vũ, hôm nay, bác có lời trọng yếu muốn nói với cháu. Hy vọng cháu có thể cẩn thận lắng nghe.
Nghe Dao vừa nói như thế, Long Vũ nhất thời ngây ngẩn cả người, vốn cho là Dao chỉ là muốn mời mình uống rượu, kết quả lại là có chuyện muốn nói.
- Bác gái, bác cứ việc dạy bảo!
Long Vũ cũng cố gắng áp chế cảm giác say trong lòng, hỏi.
- Tiểu Vũ, đại loạn Huyền Cảnh buông xuống, phong vân tụ hội. Chẳng lẽ cháu không biết đây là một cơ hội rất lớn sao?
Dao nghiêng đầu hỏi, nhìn ra được, nàng đã ngà ngà say, khuôn mặt đỏ bừng, con ngươi ngập nước.
- Nghĩa là sao ạ?
Long Vũ khó hiểu.
- Loạn thế xuất anh hùng!
Dao nói:
- Cháu có thể có được Phượng Hoàng lệnh, được được Mật Tông ở Đại Thiên Thế Giới xem trọng, điều này cũng không phải ngẫu nhiên.
- Bác cũng biết sao?
Long Vũ hỏi:
- Làm sao bác biết cháu có qua lại cùng Đại Thiên Thế Giới.
- Ha ha!
Dao khẽ cười một tiếng nói:
- Trên người cháu mang theo một viên Bồ Đề quả, bác há lại có thể không biết. Hơn nữa, tu vi của cháu cũng đạt tới Vương Cảnh. Có thể có được thủ bút lớn như thế, trong thiên hạ, cũng chỉ có cái lão lừa ngốc ở Thiên Nghiệp Phật kia thôi. Hắn có một thân phật lực thần thông tuy không theo kịp sư tôn Bồ Đề Kim Phật, nhưng cũng không xê xích bao nhiêu. Bất quá để tăng tu vi cho cháu, tổn thương với hắn cũng không nhỏ.
- Như thế, cháu không phải nợ lão hòa thượng ở Thiên Nghiệp kia thật nhiều sao?
Long Vũ nói.
- Không!
Dao nói:
- Lão lừa ngốc ở Thiên Nghiệp Phật kia chưa bao giờ làm chuyện buôn bán mà không có lời, nếu hắn trả giá nhiều trên người cháu như vậy, tương lai nhất định sẽ lấy hồi báo nhiều hơn từ cháu. Hắn bất quá là muốn lợi dụng cháu mà thôi, cho nên, cháu không cần phải cảm kích hắn.
- Đa tạ bác gái đã chỉ giáo.
Long Vũ trầm ngâm nói:
- Bác gái, loạn thế tạo anh hùng, ý của bác là, cháu nên nhân cơ hội này làm chút gì đó?
- Chẳng lẽ không phải sao?
Dao hỏi ngược lại:
- Tương lai của cháu tuyệt đối sẽ không bình thường. Bác cảm thấy được nhân cơ hội này, cháu phải làm chút gì đó, mà không phải bị người ta lợi dụng.
- Cháu có thể làm gì?
Long Vũ hỏi.
- Có thể việc làm rất nhiều, nhưng mà phải xem cháu có nguyện ý hay không thôi.
Dao ngẩng đầu híp mắt, nhìn Long Vũ nói:
- Tiểu Vũ, có chí ắt làm nên, bác xem cháu hiện tại thiếu nhất chính là chí khí. Chuẩn xác hơn một chút mà nói, cháu không có khát vọng cùng ý chí rộng lớn.
- Cháu chỉ muốn mau tìm ra cha mẹ cháu!
Long Vũ nói.
- Bác biết cháu là người rất hiếu thuận, nhưng cháu có nghĩ tới Huyền Cảnh to lớn như vậy, lấy lực lượng một người như cháu, cho dù là thêm bằng hữu của cháu giúp đỡ, năm nào tháng nào mới có thể tìm được tin tức cha mẹ cháu.
Dao nói:
- Nếu cháu có được một phương thế lực hàng đầu, tại Huyền Cảnh như mặt trời ban trưa, bác nghĩ cha mẹ cháu tự nhiên sẽ nghe được tin tức, tới tìm cháu. Nếu không, cháu cũng có thể phái người đi tìm kiếm khắp nơi.
- Chuyện này, để cháu nghĩ kỹ đã!
Long Vũ lập tức đem sự tình Thiên Đường nói ra.
Xong việc, hắn nói:
- Thành lập một tổ chức cũng không phải là việc gì khó. Nhưng mấu chốt bây giờ là, muốn phát triển lớn mạnh, thì lại rất khó khăn.
- Đó là do cháu làm việc không thỏa đáng!
Dao nói:
- Cháu có Phượng Hoàng lệnh, cháu nên công bố điều này ra ngoài. Hơn nữa, lấy tu vi Vương Cảnh hiện tại của cháu, cho dù tại Huyền Cảnh, cũng là cao thủ hiếm thấy. Bây giờ không giống ngày xưa, nếu cháu chịu đứng lên hô một tiếng, tùy tùng lại còn ít sao.
- Mang ngọc có tộii, nói vậy, đến lúc đó, người ngấp nghé Phượng Hoàng lệnh cũng không phải không ít sao?
Long Vũ cảm thán nói.
- Điều đó là tất nhiên!
Dao nói:
- Cho nên nói, muốn thành tựu một phen sự nghiệp, không phải việc mà người không có bổn sự và ý chí có thể làm được.
Nói tới đây, Dao nói:
- Tiểu Vũ, kỳ thật cháu là một đứa nhỏ rất tốt, chỉ cần cháu chịu cố gắng, tin tưởng không có chuyện gì là cháu không làm được. Tiền đồ tương lai của cháu sẽ rộng mở, bác cùng Thi Nhân cũng sẽ được nhờ.
- Uống rượu!
Dao nói một phen, Long Vũ thật có chút động tâm. Bất quá việc này còn phải bàn bạc kỹ hơn, không thể nóng nảy quá mức mà mất bình tĩnh.
- Ha ha, uống rượu!
Dao nhìn ra Long Vũ đã động tâm, lập tức cười bưng chén rượu lên cùng hắn chạm cốc uống. Rất nhanh, đã thêm vài chén rượu, khuôn mặt Dao càng đỏ hơn.
- Bác gái, cháu hy vọng bác cho cháu mượn dùng lực lượng của bác!
Long Vũ trầm tư nói:
- Muốn thành lập một phen sự nghiệp, nếu như không có nhân tài thì không được. Mấy người bằng hữu của cháu mặc dù rất tốt với cháu, nhưng tu vi của bọn họ thật sự là quá thấp, không đủ để thành đại sự. Cháu hy vọng bác có thể tạm thời điều động vài tên võ sĩ từ Hắc Phượng tộc cho cháu.
- Điều này thì không thành vấn đề!
Dao nói:
- Bác có thể cho Hắc Phượng tộc Tứ Kiếm Thị đi giúp cháu, tu vi của bọn họ đều ở Vương Cảnh. Đương nhiên, đồng dạng là Vương Cảnh, cháu so sánh với bọn họ, vẫn còn có chút chênh lệch.
- Đa tạ!
Long Vũ lại mời rượu.
Dao mặc dù có chút choáng váng đầu, bất quá lại cũng không có cự tuyệt.
Ngừng lại một chút, Dao tiếp:
- Tiểu Vũ, chuyến này cháu đi Dục Giới, bản thân bác là có một đề nghị dành cho cháu. Cửu Đỉnh hội mà cháu nói đó, bác cảm thấy cháu hoàn toàn có thể tiếp nhận nó. Hắc ám tu chân tại Dục Giới yêu thích giết chóc, lấy lực lượng vi tôn. Chỉ cần cháu đủ cường đại, sẽ chinh phục được bọn họ.
- Chuyện này sợ là có chút khó khăn rồi?
Long Vũ nói.
- Không khó!
Dao nói:
- Cao thủ cường đại nhất Cửu Đỉnh hội bất quá chỉ là tu vi Tương Cảnh, ngoài ra, là mấy cao thủ Cửu Đỉnh, còn lại là bất quá là Thất Đỉnh, Bát Đỉnh. Thế lực như vậy, cho Tứ Kiếm của bác đi theo cháu, tuyệt đối nắm chắc thành công.
- Bác trước đó đã điều tra qua?
Long Vũ nghiêng đầu hỏi.
- Ờ!
Dao cũng không giấu diếm, nàng nói:
- Tiểu Vũ, bác cũng không gạt cháu, kỳ thật từ lúc bác đáp ứng cháu buông tha việc Thi Nhân tranh đoạt Phượng Hậu, bác đã bắt đầu mưu đồ chuyện này.
- Đúng rồi, cháu sẽ không trách bác tính kế cháu chứ?
Dao hỏi.
- Đương nhiên sẽ không!
Long Vũ nói:
- Cháu biết như bác làm vậy, cũng là vì muốn tốt cho cháu.
- Cháu có thể hiểu được là tốt rồi. Đương nhiên, cũng không thể nói, bác không có tư tâm!
Dao nói:
- Tương lai cháu làm kẻ đứng trên đỉnh kim tự tháp, bác làm mẹ vợ cũng có mặt mũi, con gái Thi Nhân của bác tự nhiên cũng sẽ sống tốt hơn. Với tương lai của cháu, bác tràn ngập chờ mong…
- Bác mong chờ điều gì?
Long Vũ hỏi.
- Quân lâm thiên hạ!
Dao nói.
- Ha ha!
Có lẽ là cảm giác say kích thích, trong lòng Long Vũ bắt đầu sinh ra một cỗ hào hùng vạn trượng:
- Bác gái, hy vọng bác nói đúng. Uống rượu!
- Được!
Dao bưng chén rượu lên, khẽ mở đôi môi anh đào nói:
- Bác trước tiên chúc cháu thành công.
Nói xong, ngẩng cổ uống một hơi cạn sạch. Long Vũ tự nhiên cũng sẽ không rớt lại phía sau, đem chén rượu trong tay uống không còn một giọt.
Rất nhanh, lại uống hết một vò.
Hai người lúc này say cũng không nhẹ.
- Bác gái, cháu biết bác mấy năm nay cuộc sống một thân một mình cũng không dễ dàng gì. Cháu nghĩ bác nhất định sẽ rất tịch mịch?
Long Vũ đầu lưỡi có chút lớn mật.
Dao trong lòng căng thẳng, sâu kín nói:
- Ai, sau này chỉ cần cháu cùng Thi Nhân hiếu thuận, hai người có thể sống tốt, bác cũng thỏa mãn rồi…
- Yên tâm đi bác gái, cháu nhất định sẽ hiếu thuận với bác, bây giờ cháu giúp bác đấm lưng!
Nói xong, cảm giác say thêm ý thức La Hậu kích thích, Long Vũ đứng dậy đi về phía Dao.
Thấy Long Vũ đi tới, đột nhiên tim Dao đập như trống nhảy, mặt cười đỏ lửa, cúi đầu ngồi ở đó một tiếng không dám ra. Long Vũ đi đến bên người nàng, thấp giọng cười nói:
- Bác gái, kỳ thật thời điểm bác không hung dữ, rất dễ nhìn… Con gái giống mẹ, chẳng trách Thi Nhân xinh đẹp như vậy, nguyên lai bác cũng là một đại mỹ nhân.
Dao ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Long Vũ một cái, phát hiện trong ánh mắt hắn có lửa nóng, hơi hơi có chút dục vọng. Nàng tựa hồ cũng cảm thấy được điều gì đó, vội vàng nói:
- Tiểu Vũ, cháu hay là ngồi xuống đi…
- Được!
Long Vũ đến bên cạnh Dao, ngồi xuống, cúi đầu xuống bên tai nàng, nhẹ nhàng nói:
- Bác gái, cháu hỏi bác, ngày đó cháu cùng Thi Nhân sinh hoạt vợ chồng, có phải bác đã rình coi hay không?
Dao nghe Long Vũ nói mà như muốn ngã xuống.
Lấy tu vi của nàng, hành động một mình, hiệu quả sẽ tốt hơn.
Trước khi đi, Thi Nhân vốn định cùng Long Vũ đến Ngũ Thải cung từ biệt. Lại không nghĩ tới mẫu thân lại giữ Long Vũ lại, bảo là có chút chuyện muốn nói.
Thi Nhân đành phải đi trước một mình, nàng lo lắng mẫu thân khó dễ cho Long Vũ, dịu dàng nói:
- Mẹ, người không được gây khó xử cho Tiểu Vũ đó.
- Con nhóc này, ngươi còn chưa có chính thức xuất giá đâu, chỉ biết nghiêng về phía tiểu tử đó. Yên tâm đi, mẹ cũng sẽ không ăn thịt hắn, còn lo lắng ta ăn tình lang của con sao.
- Dao tức giận nói. (ND: Biết đâu được đấy)
- Hì hì!
Thi Nhân cười một tiếng, xoay người rời đi.
Đợi cho nữ nhi rời khỏi, Dao liền phân phó hạ nhân lấy rượu. Trên tiệc rượu, trong phòng chỉ có hai người bọn họ. Long Vũ nghĩ Dao sẽ dặn dò lời lẽ bình thường, dặn mình phải đối tốt với Thi Nhân một chút.
Nhưng nàng lại im lặng, không đề cập tới.
Từ lúc bắt đầu đến giờ, Dao chỉ là ý vị cùng Long Vũ chạm cốc, uống rượu. Bởi men say, hai gò má Dao đã là trở nên đỏ tươi, kiều diễm ướt át, ngập nước, phong tình vạn chủng.
Trên thực tế. Long Vũ cũng có một chút ngà ngà say.
Rượu ở Hắc Phượng cung cùng với rượu ở thế giới hiện đại quả là khác nhau. Nó là mỹ tửu cho người tu đạo. Nghe nói toàn bộ đều là dụng từ vũ lộ của ngô đồng cây luyện chế mà thành. Rượu vào miệng, hương thơm trắng mịn. Bất quá độ rượu cũng không nhỏ.
Qua một lúc, hai người đã uống cạn chừng ba cân rượu. Đôi mắt Dao thỉnh thoảng liếc về phía Long Vũ, hơi có chút ý tứ tình ái nhộn nhạo, hàm xúc.
Mà nương theo cảm giác say, ý thức tà ác của La Hậu trong Long Vũ cũng chầm chậm xâm nhập tâm thần hắn. Nhìn thấy Dao phong tình vạn chủng, tâm thần Long Vũ không ngừng nhộn nhạo.
Dao có thân phận cao quý và bề ngoài kiều diễm. Làm cho hắn cảm giác vô cùng kích thích.
- Tiểu Vũ. Bác mời cháu ly nữa…
Dao giơ chén lên vũ mị nói với Long Vũ.
- Cạn chén!
Long Vũ nâng chén, uống một hơi cạn sạch.
Đặt chén rượu xuống, ánh mắt Dao trầm xuống, nói:
Tiểu Vũ, hôm nay, bác có lời trọng yếu muốn nói với cháu. Hy vọng cháu có thể cẩn thận lắng nghe.
Nghe Dao vừa nói như thế, Long Vũ nhất thời ngây ngẩn cả người, vốn cho là Dao chỉ là muốn mời mình uống rượu, kết quả lại là có chuyện muốn nói.
- Bác gái, bác cứ việc dạy bảo!
Long Vũ cũng cố gắng áp chế cảm giác say trong lòng, hỏi.
- Tiểu Vũ, đại loạn Huyền Cảnh buông xuống, phong vân tụ hội. Chẳng lẽ cháu không biết đây là một cơ hội rất lớn sao?
Dao nghiêng đầu hỏi, nhìn ra được, nàng đã ngà ngà say, khuôn mặt đỏ bừng, con ngươi ngập nước.
- Nghĩa là sao ạ?
Long Vũ khó hiểu.
- Loạn thế xuất anh hùng!
Dao nói:
- Cháu có thể có được Phượng Hoàng lệnh, được được Mật Tông ở Đại Thiên Thế Giới xem trọng, điều này cũng không phải ngẫu nhiên.
- Bác cũng biết sao?
Long Vũ hỏi:
- Làm sao bác biết cháu có qua lại cùng Đại Thiên Thế Giới.
- Ha ha!
Dao khẽ cười một tiếng nói:
- Trên người cháu mang theo một viên Bồ Đề quả, bác há lại có thể không biết. Hơn nữa, tu vi của cháu cũng đạt tới Vương Cảnh. Có thể có được thủ bút lớn như thế, trong thiên hạ, cũng chỉ có cái lão lừa ngốc ở Thiên Nghiệp Phật kia thôi. Hắn có một thân phật lực thần thông tuy không theo kịp sư tôn Bồ Đề Kim Phật, nhưng cũng không xê xích bao nhiêu. Bất quá để tăng tu vi cho cháu, tổn thương với hắn cũng không nhỏ.
- Như thế, cháu không phải nợ lão hòa thượng ở Thiên Nghiệp kia thật nhiều sao?
Long Vũ nói.
- Không!
Dao nói:
- Lão lừa ngốc ở Thiên Nghiệp Phật kia chưa bao giờ làm chuyện buôn bán mà không có lời, nếu hắn trả giá nhiều trên người cháu như vậy, tương lai nhất định sẽ lấy hồi báo nhiều hơn từ cháu. Hắn bất quá là muốn lợi dụng cháu mà thôi, cho nên, cháu không cần phải cảm kích hắn.
- Đa tạ bác gái đã chỉ giáo.
Long Vũ trầm ngâm nói:
- Bác gái, loạn thế tạo anh hùng, ý của bác là, cháu nên nhân cơ hội này làm chút gì đó?
- Chẳng lẽ không phải sao?
Dao hỏi ngược lại:
- Tương lai của cháu tuyệt đối sẽ không bình thường. Bác cảm thấy được nhân cơ hội này, cháu phải làm chút gì đó, mà không phải bị người ta lợi dụng.
- Cháu có thể làm gì?
Long Vũ hỏi.
- Có thể việc làm rất nhiều, nhưng mà phải xem cháu có nguyện ý hay không thôi.
Dao ngẩng đầu híp mắt, nhìn Long Vũ nói:
- Tiểu Vũ, có chí ắt làm nên, bác xem cháu hiện tại thiếu nhất chính là chí khí. Chuẩn xác hơn một chút mà nói, cháu không có khát vọng cùng ý chí rộng lớn.
- Cháu chỉ muốn mau tìm ra cha mẹ cháu!
Long Vũ nói.
- Bác biết cháu là người rất hiếu thuận, nhưng cháu có nghĩ tới Huyền Cảnh to lớn như vậy, lấy lực lượng một người như cháu, cho dù là thêm bằng hữu của cháu giúp đỡ, năm nào tháng nào mới có thể tìm được tin tức cha mẹ cháu.
Dao nói:
- Nếu cháu có được một phương thế lực hàng đầu, tại Huyền Cảnh như mặt trời ban trưa, bác nghĩ cha mẹ cháu tự nhiên sẽ nghe được tin tức, tới tìm cháu. Nếu không, cháu cũng có thể phái người đi tìm kiếm khắp nơi.
- Chuyện này, để cháu nghĩ kỹ đã!
Long Vũ lập tức đem sự tình Thiên Đường nói ra.
Xong việc, hắn nói:
- Thành lập một tổ chức cũng không phải là việc gì khó. Nhưng mấu chốt bây giờ là, muốn phát triển lớn mạnh, thì lại rất khó khăn.
- Đó là do cháu làm việc không thỏa đáng!
Dao nói:
- Cháu có Phượng Hoàng lệnh, cháu nên công bố điều này ra ngoài. Hơn nữa, lấy tu vi Vương Cảnh hiện tại của cháu, cho dù tại Huyền Cảnh, cũng là cao thủ hiếm thấy. Bây giờ không giống ngày xưa, nếu cháu chịu đứng lên hô một tiếng, tùy tùng lại còn ít sao.
- Mang ngọc có tộii, nói vậy, đến lúc đó, người ngấp nghé Phượng Hoàng lệnh cũng không phải không ít sao?
Long Vũ cảm thán nói.
- Điều đó là tất nhiên!
Dao nói:
- Cho nên nói, muốn thành tựu một phen sự nghiệp, không phải việc mà người không có bổn sự và ý chí có thể làm được.
Nói tới đây, Dao nói:
- Tiểu Vũ, kỳ thật cháu là một đứa nhỏ rất tốt, chỉ cần cháu chịu cố gắng, tin tưởng không có chuyện gì là cháu không làm được. Tiền đồ tương lai của cháu sẽ rộng mở, bác cùng Thi Nhân cũng sẽ được nhờ.
- Uống rượu!
Dao nói một phen, Long Vũ thật có chút động tâm. Bất quá việc này còn phải bàn bạc kỹ hơn, không thể nóng nảy quá mức mà mất bình tĩnh.
- Ha ha, uống rượu!
Dao nhìn ra Long Vũ đã động tâm, lập tức cười bưng chén rượu lên cùng hắn chạm cốc uống. Rất nhanh, đã thêm vài chén rượu, khuôn mặt Dao càng đỏ hơn.
- Bác gái, cháu hy vọng bác cho cháu mượn dùng lực lượng của bác!
Long Vũ trầm tư nói:
- Muốn thành lập một phen sự nghiệp, nếu như không có nhân tài thì không được. Mấy người bằng hữu của cháu mặc dù rất tốt với cháu, nhưng tu vi của bọn họ thật sự là quá thấp, không đủ để thành đại sự. Cháu hy vọng bác có thể tạm thời điều động vài tên võ sĩ từ Hắc Phượng tộc cho cháu.
- Điều này thì không thành vấn đề!
Dao nói:
- Bác có thể cho Hắc Phượng tộc Tứ Kiếm Thị đi giúp cháu, tu vi của bọn họ đều ở Vương Cảnh. Đương nhiên, đồng dạng là Vương Cảnh, cháu so sánh với bọn họ, vẫn còn có chút chênh lệch.
- Đa tạ!
Long Vũ lại mời rượu.
Dao mặc dù có chút choáng váng đầu, bất quá lại cũng không có cự tuyệt.
Ngừng lại một chút, Dao tiếp:
- Tiểu Vũ, chuyến này cháu đi Dục Giới, bản thân bác là có một đề nghị dành cho cháu. Cửu Đỉnh hội mà cháu nói đó, bác cảm thấy cháu hoàn toàn có thể tiếp nhận nó. Hắc ám tu chân tại Dục Giới yêu thích giết chóc, lấy lực lượng vi tôn. Chỉ cần cháu đủ cường đại, sẽ chinh phục được bọn họ.
- Chuyện này sợ là có chút khó khăn rồi?
Long Vũ nói.
- Không khó!
Dao nói:
- Cao thủ cường đại nhất Cửu Đỉnh hội bất quá chỉ là tu vi Tương Cảnh, ngoài ra, là mấy cao thủ Cửu Đỉnh, còn lại là bất quá là Thất Đỉnh, Bát Đỉnh. Thế lực như vậy, cho Tứ Kiếm của bác đi theo cháu, tuyệt đối nắm chắc thành công.
- Bác trước đó đã điều tra qua?
Long Vũ nghiêng đầu hỏi.
- Ờ!
Dao cũng không giấu diếm, nàng nói:
- Tiểu Vũ, bác cũng không gạt cháu, kỳ thật từ lúc bác đáp ứng cháu buông tha việc Thi Nhân tranh đoạt Phượng Hậu, bác đã bắt đầu mưu đồ chuyện này.
- Đúng rồi, cháu sẽ không trách bác tính kế cháu chứ?
Dao hỏi.
- Đương nhiên sẽ không!
Long Vũ nói:
- Cháu biết như bác làm vậy, cũng là vì muốn tốt cho cháu.
- Cháu có thể hiểu được là tốt rồi. Đương nhiên, cũng không thể nói, bác không có tư tâm!
Dao nói:
- Tương lai cháu làm kẻ đứng trên đỉnh kim tự tháp, bác làm mẹ vợ cũng có mặt mũi, con gái Thi Nhân của bác tự nhiên cũng sẽ sống tốt hơn. Với tương lai của cháu, bác tràn ngập chờ mong…
- Bác mong chờ điều gì?
Long Vũ hỏi.
- Quân lâm thiên hạ!
Dao nói.
- Ha ha!
Có lẽ là cảm giác say kích thích, trong lòng Long Vũ bắt đầu sinh ra một cỗ hào hùng vạn trượng:
- Bác gái, hy vọng bác nói đúng. Uống rượu!
- Được!
Dao bưng chén rượu lên, khẽ mở đôi môi anh đào nói:
- Bác trước tiên chúc cháu thành công.
Nói xong, ngẩng cổ uống một hơi cạn sạch. Long Vũ tự nhiên cũng sẽ không rớt lại phía sau, đem chén rượu trong tay uống không còn một giọt.
Rất nhanh, lại uống hết một vò.
Hai người lúc này say cũng không nhẹ.
- Bác gái, cháu biết bác mấy năm nay cuộc sống một thân một mình cũng không dễ dàng gì. Cháu nghĩ bác nhất định sẽ rất tịch mịch?
Long Vũ đầu lưỡi có chút lớn mật.
Dao trong lòng căng thẳng, sâu kín nói:
- Ai, sau này chỉ cần cháu cùng Thi Nhân hiếu thuận, hai người có thể sống tốt, bác cũng thỏa mãn rồi…
- Yên tâm đi bác gái, cháu nhất định sẽ hiếu thuận với bác, bây giờ cháu giúp bác đấm lưng!
Nói xong, cảm giác say thêm ý thức La Hậu kích thích, Long Vũ đứng dậy đi về phía Dao.
Thấy Long Vũ đi tới, đột nhiên tim Dao đập như trống nhảy, mặt cười đỏ lửa, cúi đầu ngồi ở đó một tiếng không dám ra. Long Vũ đi đến bên người nàng, thấp giọng cười nói:
- Bác gái, kỳ thật thời điểm bác không hung dữ, rất dễ nhìn… Con gái giống mẹ, chẳng trách Thi Nhân xinh đẹp như vậy, nguyên lai bác cũng là một đại mỹ nhân.
Dao ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Long Vũ một cái, phát hiện trong ánh mắt hắn có lửa nóng, hơi hơi có chút dục vọng. Nàng tựa hồ cũng cảm thấy được điều gì đó, vội vàng nói:
- Tiểu Vũ, cháu hay là ngồi xuống đi…
- Được!
Long Vũ đến bên cạnh Dao, ngồi xuống, cúi đầu xuống bên tai nàng, nhẹ nhàng nói:
- Bác gái, cháu hỏi bác, ngày đó cháu cùng Thi Nhân sinh hoạt vợ chồng, có phải bác đã rình coi hay không?
Dao nghe Long Vũ nói mà như muốn ngã xuống.
/378
|