Sau khi ly khai với Vân Di, Huyền Minh không lập tức tìm Đường Hương Hương, mà tìm hội trưởng nghiệp đoàn dị năng Yến Nam Thiên. Hắn muốn thuyết phục Yến Nam Thiên mang theo nghiệp đoàn dị năng làm môn hạ của hắn. Hắn sẽ giúp bọn họ thức tỉnh huyết mạch Đại Vu, làm cho bọn họ có lực lượng cường đại.
Lấy thực lực của Hắc Minh, mấy đệ tử Huyền Môn phụ trách canh gác không thể phát hiện hắn tiếp cận Yến Nam Thiên.
Yến Nam Thiên lạnh lùng nhìn vị khách không mời mà tới này, nhưng hắn không có hành động thiếu suy nghĩ. Trực giác nói cho hắn biết, đây là một nhân vật phi thường nguy hiểm.
- Ngươi là ai? Ngươi muốn làm cái gì?
Yến Nam Thiên âm thầm đề phòng, tùy thời có thể ứng phó. Từ khí tức phán đoán, người này tuyệt đối không phải ở Huyền Môn. Hơn nữa, hắn có thể tránh được đám đệ tử Huyền Môn trông chừng hắn, đoán chừng tu vi của người này không tầm thường.
- Tổ Vu Huyền Minh.
Hắc Minh lên tiếng cười cười:
- Bọn nhóc của ta, ta rốt cuộc cũng tìm được đám người các ngươi. Cùng ta rời đi, ta sẽ cử hành nghị sự giúp huyết mạch Đại Vu trong cơ thể các ngươi thức tỉnh. Lúc đó, lực lượng của các ngươi vô cùng cường đại, chân chính trở thành cường giả.
Lúc trước, Long Vũ đã nói với Yến Nam Thiên về chuyện tình Tổ Vu. Đối với Tổ Vu Huyền Minh, tất nhiên là hắn đã biết. Thậm chí có thể nói, hắn đã sự liệu trước chuyện này.
Nhưng dù vậy, giờ phút này tâm tình của hắn cũng vô cùng chấn động.
Nỗ lực làm cho tâm tình mình bình tĩnh, Yến Nam Thiên cả gan nói:
- Đạo bất đồng, bất tương vi mưu. Thỉnh ngươi đi đi, ta không chào đón ngươi ở chỗ này.
- Láo xược.
Hắc Minh tức giận quát một tiếng:
- Đồ hỗn trướng. Thân là huyết mạch Đại Vu, ngươi cư nhiên đối với Tổ Vu nói chuyện như thế. Ngươi cũng đã biết, nếu như là quá khứ, ngươi đã phạm vào tội thân hình cụ diệt.
- Hừ.
Yến Nam Thiên cười lạnh một tiếng nói:
- Cho nên ta nói, ta muốn làm người. Cho dù trong cơ thể của ta có tồn tại huyết mạch Đại Vu, ta cũng không muốn biết thành lãnh huyết, Vu Tộc thị sát giống ngươi. Thỉnh ngươi đi đi.
Hắc Minh cười lạnh:
- Chẳng lẽ ngươi không muốn có lực lượng mạnh mẽ sao? Ta biết ngươi là hội trưởng nghiệp đoàn dị năng. Những năm gần đây, Huyền Môn luôn đối đầu với các ngươi. Nếu ngươi nguyện ý, ta sẽ cho ngươi lực lượng siêu việt.
- Ta biết.
Yến Nam Thiên bình tĩnh nói:
- Nhưng đến lúc đó ta không còn là ta, mà ta trở thành Đại Vu, không phải nhân loại. Như vậy, không có bất kỳ ý nghĩa nào.
Lời vừa nói ra, trong đôi mắt Hắc Minh hiện lên sát khí:
- Ngươi muốn chết?
- Ta không sợ chết.
Yến Nam Thiên bình tĩnh nói.
- Ngu xuẩn.
Người đã không sợ chết, vậy còn cái gì đáng sợ hơn đây? Giờ phút này Hắc Minh thật không có phương pháp xử lý. Muốn khiến huyết mạch Đại Vu thức tỉnh, cần phải cử hành nghi thức của Vu Tộc xa xưa. Việc này cần pháp trận cùng tế tự, mất rất nhiều thời gian. Hơn nữa, trong quá trình thực hiện nghi thức không thể có bất kỳ quấy nhiễu nào. Mấu chốt là đám người phải có tâm thành kính, cam tâm tình nguyện. Cho nên, Hắc Minh phải thuyết phục những người này tự động đi theo hắn. Nếu cưỡng cầu, cũng không thể giải quyết được vấn đề gì. Dưới tình huống như vậy, Hắc Minh chỉ có thể cực lực khuyên bảo.
- Ngươi đi đi.
Yến Nam Thiên thản nhiên nói.
- Ta có thể đi, nhưng ta phải nói cho ngươi biết, ngươi đã bỏ lỡ cơ hội cứu chữa cho con trai của ngươi.
Hắc Minh nói xong câu đó, làm bộ như muốn rời đi.
- Đợi một chút.
Yến Nam Thiên nghe Hắc Minh nhắc tới con trai mình, trong lòng cả kinh, vội vàng nói:
- Ngươi chờ một chút, ngươi có biện pháp cứu sống con trai ta sao?
Chuyện tình con trai Yến Như Vân vẫn luôn là tâm bệnh của hắn. Mấy ngày nay, hắn luôn cầu khẩn người của Huyền Môn giúp đỡ, nhưng chẳng thấm vào đâu.
- Đúng vậy.
Hắc Minh dừng bước quay người cười nói:
- Sự cường đại của lực lượng Vu Tộc ngươi không thể tưởng tượng được. Ta hoàn toàn có thể làm cho con trai của ngươi khôi phục, trở thành một người bình thường.
- Xin ngươi giúp ta.
Yến Nam Thiên hiện lên một chút hi vọng, vội vàng cầu khẩn.
- Ha ha.
Hắc Minh khinh thường cười cười:
- Ta vì sao phải giúp ngươi? Ngươi cho ta một lý do?
- Ý của ngươi là?
Trên khuôn mặt Yến Nam Thiên hiện lên sự giận dữ, lạnh giọng hỏi:
- Ngươi muốn gì? Chỉ cần ngươi cứu chữa con của ta, ta sẽ nghe lệnh ngươi.
- Tốt lắm.
Hắc Minh cười nói:
- Xem ra người này chính là tâm bệnh của ngươi, không nói ngon ngọt sẽ không chịu đáp ứng ta. Tốt lắm, chỉ cần ngươi mang theo toàn bộ dị năng giả trong nghiệp đoàn dị năng theo ta làm nghi thức, ta đảm bảo sẽ cứu chữa con trai của ngươi. Thế nào?
- Không được.
Yến Nam Thiên cự tuyệt:
- Trao đổi cực hạn chỉ là bản thân của ta. Về phần chuyện tình nghiệp đoàn dị năng, ta không thể làm chủ.
- Ngươi không phải hội trưởng nghiệp đoàn dị năng sao?
Hắc Minh nói:
- Ngươi tất phải mang theo toàn bộ, nếu không giao dịch giữa chúng ta không có hiệu quả.
Yến Nam Thiên cắn răng nói:
- Một khi đã như vậy, xin ngươi cứ tự nhiên rời khỏi đây, không tiễn.
- Ngu xuẩn.
Hắc Minh khinh miệt nói:
- Con của ngươi đã chết, thân hình cụ diệt, ngươi sẽ phải hối hận. Ta nhắc nhở ngươi một tiếng, là ngươi giết chết con của ngươi. Là ngươi thấy chết mà không cứu, cả đời sẽ áy náy.
- Đủ rồi, ngươi biến đi. Ta sẽ không đáp ứng ngươi.
Yến Nam Thiên giận dữ nói:
- Ta phải nói rõ ràng trước mặt ngươi, ta tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.
- Ta cho ngươi thời gian ba ngày.
Hắc Minh nói:
- Ngươi cẩn thận suy nghĩ, sau ba ngày ta sẽ tới tìm ngươi. Nếu lúc đó ngươi vẫn kiên trì, ta sẽ không phản đối. Ta hi vọng ngươi có thể có một lựa chọn chính xác. Cáo từ.
……………………………
……………………………
Nghĩ đến Hắc Minh đi tìm Đường Hương Hương, kết quả nàng sẽ thẳng thừng từ chối như lần trước. Vì thế Vân Di muốn tiếp tục đi tìm Hắc Minh.
Nàng không thể chịu đựng được Hậu Thổ nương nương cao quý, thánh khiết, một trong mười hai cường giả Tổ Vu lại đứng dưới cửa Huyền Môn.
- Đúng lại.
Đi được nửa đường, nàng chợt nghe được giọng nói của Thiên Cơ Tử.
Quay đầu lại, đã thấy Thiên Cơ Tử cùng Bạch Mi đạo nhân đứng đó. Vân Di cố tự trấn định, giả vờ bộ dáng cung kính nói:
- Thiên Cơ chưởng giáo, ngươi gọi ta sao?
- Không sai.
Thiên Cơ Tử bước nhanh tới, lạnh giọng nói:
- Vân Di, Huyền Môn trước kia mặc ngươi đi lại ở Thái Huyền Sơn, là bởi vì Đường Hương Hương. Nhưng hiện tại, ngươi đã làm quá mức.
- Có ý gì?
Vân Di bất động thanh sắc hỏi:
-Chưởng giáo, Bạch Mi đạo nhân, ta không biết ta rốt cuộc phạm phải sai lầm gì, đáng giá để các ngươi đối với ta như vậy.
- Hừ.
Thiên Cơ Tử lạnh giọng nói một tiếng:
- Vô Nguyệt, ngươi còn muốn giả bộ tới khi nào. Ngươi là hạng người gì, trong lòng ngươi đều rõ ràng. Đừng giả bộ như vậy, không có chút ý nghĩa nào.
Nghe Thiên Cơ Tử kêu tên của mình, Vân Di nhất thời sững sờ. Nhưng sau một lát lại vô cùng trấn động:
- Ta không rõ ngươi đang nói cái gì… Cơ chưởng giáo, nếu không có việc gì, ta nghĩ mình cần phải đi. Ta nghĩ Đường Hương Hương vẫn chờ ta.
- Ta nghĩ ngươi không phải là đi tìm Hương Hương.
Thiên Cơ Tử khinh miệt nói:
- Người ngươi muốn chính là đi tìm Tổ Vu Huyền Minh.
- Ta thật sự không biết, các ngươi đang nói cái gì?
Trong lòng Vân Di căng thẳng, tình toán tùy thời có thể chạy trốn.
- Vô Nguyệt.
Bạch Mi đạo nhân luôn luôn không nói lời nào cuối cùng mở miệng:
- Hương Hương không muốn làm Đại Vu, cũng không muốn ly khai Thái Huyền Sơn, tại sao ngươi phải khổ như vậy chứ?
Đã đến nước này, Vân Di cũng không còn ý định giấu diếm gì nữa.
Nàng cười lạnh một tiếng nói:
- Các ngươi cũng đã biết, ta cũng không gạt các ngươi. Đúng vậy, ta chính là Đại Vu Vô Nguyệt. Nhưng ta không muốn cùng các ngươi là địch, cũng không muốn hủy diệt hậu duệ của Luyện Sĩ Khí. Ta chỉ muốn chủ tử của ta có thể rời đi lúc này... Ta làm như vậy cũng có gì sai sao?
- Đúng vậy.
Bạch Mi đạo nhân thản nhiên nói:
- Nhưng ngươi biết rõ, Hương Hương căn bản không muốn trở lại làm Tổ Vu. Nàng chỉ muốn cuộc sống an tĩnh.
- Đây chỉ là ý nghĩ của các ngươi.
Vân Di hừ lạnh nói:
- Hương Hương là Tổ Vu Hậu Thổ nương nương, nàng chính là tượng trưng cao quý cùng thánh khiết của Vu Tộc. Nàng không thể ở tại Huyền Môn các ngươi, cũng không nên trở thành đệ tử Huyền Môn.
- Nhưng đây chỉ là suy nghĩ của ngươi.
Bạch Mi đạo nhân nói:
- Ngươi không phải cá, làm sao biết cá vui…
- Tổ sư, không cần cùng cô ta nói điều vô nghĩa, trực tiếp bắt lấy cô ta.
Trên khuôn mặt Thiên Cơ Tử hiện lên một tia tức giận, hiển nhiên muốn động thủ. Mấy ngày này, dưới sự trợ giúp của Bạch Mi đạo nhân, tu vi của hắn tăng rất nhiều. Cho dù đối mặt với Đại Vu Vô Nguyệt, hắn cũng dám chiến một trận.
Đương nhiên, lực lượng của Vô Nguyệt cũng không phải đã khôi phục đến trạng thái đỉnh phong.
Nếu không, lấy thực lực của Thiên Cơ Tử, nhất định không phải là đối thủ của Vô Nguyệt.
Vô Nguyệt Đại Vu chính là nha hoàn lợi hại nhất của Hậu Thổ, cúng là chiến tướng lợi hại nhất, một thân thực lực đủ để ngạo thị thiên hạ.
- Bạch Mi đạo nhân, ngươi từng giúp Hương Hương, ta rất cảm kích ngươi. Nhưng ta nhất định phải mang Hương Hương đi. Sự tình đã tới nước này, xung đột giữa ta và ngươi không cách nào tránh khỏi. Không bằng, ta và ngươi đánh cược, ta với ngươi đại chiến, người thắng có quyền quyết định.
Thiên Cơ Tử tiến lên từng bước:
- Đối thủ của ngươi là ta. Vô Nguyệt, ngươi còn chưa đủ tư cách cùng tổ sư giao thủ. Còn nữa, hiện tại ngươi là Vô Nguyệt, không cần phải giả tạo. Vân Di của Hương Hương đã chết rồi.
- Tốt.
Vân Di hừ lạnh một tiếng:
- Một khi đã như vậy, ta đây chính là Vô Nguyệt Đại Vu. Thiên Cơ Tử, không phải là khinh thường ngươi, nhưng ngươi không phải là đối thủ của ta. Bạch Mi đạo nhân, ngươi sẽ không hối hận chứ?
- Không.
Bạch Mi đạo nhân nói:
- Lấy lực lượng của ngươi chưa chắc đã có thể thắng được Thiên Cơ Tử.
Vô Nguyệt hừ lạnh một tiếng:
- Chúng ta bắt đầu.
Trong lúc đang nói, Vô Nguyệt cùng Thiên Cơ Tử nhìn nhìn đối phương, vẫn không nhúc nhích, ai cũng không xuất thủ trước. Nhưng khí thế của bọn họ chậm rãi tăng lên.
Vô Nguyệt đã ý thức mình khinh địch. Tu vi của Thiên Cơ Tử tăng lên rất nhanh. Hoặc là nói, trước kia hắn thu liễm lực lượng thật của mình.
Ít nhất, từ khí thế này, tu vi lực lượng của hai người là ngang nhau.
Cao thủ so chiêu, nếu ai động thủ trước, có thể gặp sơ hở làm cho đối phương thừa dịp phản kích. Hai người đều hiểu đạo lý này, cho nên không có ai động thủ trước.
- Đến đây đi, cho ta xem người đứng đầu Huyền Môn có bao nhiêu kỹ năng.
Vô Nguyệt dễ bị kích động, trên người của nàng lúc này bao quanh một ngọn lửa màu đỏ tươi. Thiên Cơ Tử bị một cỗ áp lực cực lớn truyền tới, đạo lực trong cơ thể sinh ra phản ứng, một đạo ánh sáng mờ bao quanh thân bảo vệ hắn.
Lập tức, dưới sự bảo vệ của đạo ánh sáng mờ, Thiên Cơ Tử rút ra Tru Tà pháp kiếm toàn thân màu trắng. Lập tức bắn ra kiếm quang, khí thế rất lớn.
- Không tệ. Không hổ là người đứng đầu Huyền Môn.
Vô Nguyệt cũng không bị khí thế của Thiên Cơ Tử làm cho chấn động, ngược lại trong lòng sinh ra chiến ý, hồng quang trên người càng đậm. Cũng không biết từ lúc nào trên tay nàng cầm một thanh Vu đao đỏ như máu, khí thế cũng không kém.
Hai người xuất thủ liền đạt trạng thái đỉnh phong, toàn thân không có bất kỳ một chút sơ hở nào.
Một lát sau, Vô Nguyệt có chút nóng nảy. Nàng tự phụ có Vu đao trong tay, lập tức hóa thành một đạo Huyết Ảnh vọt tới.
- Tới đây.
Thiên Cơ Tử thấy Vô Nguyệt tấn công, hừ lạnh một tiếng. Hắn giơ Tru Tà pháp kiếm lên cao, trong miệng không ngừng tụng niệm pháp quyết. Trong khoảnh khắc, thiên địa biến hóa, linh khí đầy trời bốn phương tám như nước toàn bộ tụ tập vào Tru Tà pháp kiếm trên tay Thiên Cơ Tử.
Vô Nguyệt hơi sửng sốt, đúng lúc này, Thiên Cơ Tử đột ngột quát khẽ một tiếng, Tru Tà pháp kiếm trong tay chém tới. Theo một tiếng vang kinh thiên, hiệp thứ nhất giữa Thiên Cơ Tử và Vô Nguyệt đã chấm dứt. Nhìn bên ngoài có vẻ hai người là ngang nhau, nhưng thực tế Vô Nguyệt ăn chút thiệt thòi.
Thiên Cơ Tử tụ tập toàn bộ linh khí, lúc này lực lượng của hắn đã mạnh càng thêm mạnh.
- Tiếp tục.
Vô Nguyệt hét lớn một tiếng, huy động Vu đao trong tay như lôi đình chém tới. Một tiếng rồng ngâm vang lên, công kích của Vu đao hóa thành một con huyết sắc Huyết Long khủng bố dữ tợn. Huyết Long phát ra tiếng gầm thét điên cuông, giữa không trung giơ nanh múa vuốt.
Đối với thế công kích như vậy, trong lòng Thiên Cơ Tử có chút kinh ngạc, nhưng không chút úy kỵ. Đối với tiếng gầm thét của Huyết Long, hắn nhắm mắt làm ngơ, hai mắt chăm chú nhìn vào Huyết Long, tìm kiếm điểm trí mạng.
Huyết Long dưới sự chỉ huy của Vô Nguyệt, không ngừng xoay quanh trên bầu trời, hướng Thiên Cơ Tử đánh tới.
- Chút tài mọn.
Thiên Cơ Tử dường như đã có đối sách, hắn cười lạnh một tiếng, kích thích đạo lực trong cơ thể, Tru Tà pháp kiếm vang lên một âm thanh sắc bén, lấy khí thế như sét đánh tấn công vào đôi mắt Huyết Long.
Trước đó Thiên Cơ Tử đã được Bạch Mi đạo nhân chỉ điểm. Vô Nguyệt quen dùng Huyết Long Vu đao, bên trong phong ấn linh hồn Tà Long.
Mà ánh mắt của Tà Long chính là nhược điểm của nó.
Quả nhiên, kiếm quang sau khi bắn trúng đôi mắt của Huyết Long phát ra tiếng nổ mạnh, sau đó Huyết Long rống lên một tiếng. Thấy tình cảnh như thế, trong lòng Thiên Cơ Tử tin tưởng lên rất nhiều.
Sau khi Huyết Long bị đau, dường như bị nổi điên, trong miệng phun ra mấy đạo huyết sắc, tấn công Thiên Cơ Tử.
Khóe miệng Thiên Cơ Tử mỉm cười, hai tay nắm chặt Tru Tà pháp kiếm, đem nội lực không ngừng tăng lên rót vào bên trong. Chỉ chốc lát, quanh thân Tru Tà kiếm pháp phát ra thải mang chói mắt, thân kiếm càng lúc càng sáng, giống như ánh sáng của mặt trời.
- Giết!
Thiên Cơ Tử hét lên một tiếng, vung Tru Tà pháp kiếm trên tay chém ra, chỉ lấy hơn mười đạo kiếm quang hướng Huyết Long quét tới.
Một kiếm này của Thiên Cơ Tử uy lực giống như hủy thiên diệt địa, nháy mắt công kích của Huyết Long tan thành mây khói.
Vô Nguyệt tuyệt không kinh hoàng, lạnh lùng nhìn Thiên Cơ Tử. Tà Long ngàn năm không được tu bổ lực lượng, suy yếu là hợp tình lý.
Thả ra Tà Long phong ấn trong Vu Đao chỉ là thử lực lượng chân chính của Thiên Cơ Tử. Có thể coi là khởi động làm nóng cơ thể.
Sát chiêu của nàng không phải chỉ là dựa vào phong ấn linh hồn Tà Long, mà chính là Vu lực của nàng.
Ngay sau đó, Tru Tà pháp kiếm trong tay Thiên Cơ Thử bắn ra kiếm quang hướng Huyết Long công kích, hai mắt Huyết Long hiện lên vẻ sợ hãi, kêu to một tiếng, quay đầu bỏ chạy. Nhìn bộ dáng là muốn trở lại Vu Đao.
Vô Nguyệt cũng không ngăn trở, tùy ý để cho Huyết Long tiếng nhập vào trong Vu Đao.
Mất đi mục tiêu, kiếm quang lập tức bắn tới Vô Nguyệt. Vô Nguyệt không lùi mà tiếng, thân hình giống như tia chớp bay tới Thiên Cơ Tử. Hai tay nàng kháp động Vu quyết, ngay lập tức một Vu khí cường đại xuất hiện tại mười ngón tay nàng, sau một lát ngưng tụ thành một khô lâu màu đen, hướng tới Thiên Cơ Tử thôn phệ.
Lấy Vu lực ngưng tụ, khô lâu giữa không trung không ngừng lớn dần, lóe ra lãnh mang ngăm đen, đằng đằng sát khí.
Một kiếm lúc trước của Thiên Cơ Tử hao phí quá nhiều đạo lực, lúc này đang thở gấp một thơi, không kịp ngạng khánh, chỉ cấp tốc lui về phía sau.
- Chạy đi đâu?
Vô Nguyệt lãnh đạm quát một tiếng, hai tay kết lên Vu ấn, lập tức chỉ huy Vu lực ngưng tụ trên khô lâu công kích Thiên Cơ Tử.
Thiên Cơ Tử không kịp tránh né, lồng ngực trúng một chiêu, chỉ nghe một tiếng kêu đau đớn. Thiên Cơ Tử phu một búng máu, cả người giống như diều bị đứt dây bay ngược ra ngoài.
- Ha ha…
Vô Nguyệt thấy Thiên Cơ Tử bị đánh trúng, nhất thời đắc ý cười lên.
Thiên Cơ Tử lau đi khóe máu trên miệng, đứng dậy tán dương:
- Lợi hại, ta quá coi thường ngươi… Nhưng mà chiến đấu chưa chấm dứt đâu.
Vô Nguyệt ảm đạm cười:
- Vậy sao? Ngươi cảm thấy ngươi còn lực đánh một trận sao?
- Đến đây đi.
Thiên Cơ Tử tuy rằng bị thương, nhưng không nghiêm trọng. Hơn nữa, lực lượng trong cơ thể của hắn còn dư rất nhiều lực lượng, còn có bản lĩnh do Bạch Mi đạo nhân truyền thừa hắn cũng còn chưa có thi triển.
Thiên Cơ Tử tiếp tục vung Tru Tà pháp kiếm trong tay trực tiếp đâm tới.
Vô Nguyệt thấy Tru Tà pháp kiếm đánh tới, nàng lạnh lùng cười vung Vu đao trong tay nghênh đón.
Rất nhanh hai người đã giao thủ với nhau mấy chiêu, bất phân thắng bại. Công kích giữa hai người tỏa ra hoa lửa chói mắt giữa không trung.
Bạch Mi đạo nhân nhíu mày, nhìn bộ dáng của hắn, rõ ràng hắn đã đánh giá thấp lực lượng của Vô Nguyệt.
- Dừng tay.
Ngay lúc này, một thanh âm quên thuộc truyền tới. ngay sau đó, một cỗ Vu lực màu trắng truyền lên cao, linh hoạt tách hai người đang chiến đấu trên không trung tách ra.
Sắc mặt Bạch Mi đạo nhân hơi đổi:
- Hậu Thổ?
Bạch quang hiện lên, thân ảnh Đường Hương Hương xuất hiện trước mặt Bạch Mi đạo nhân, nàng thản nhiên nói:
- Hãy gọi ta là Hương Hương. Tuy lực lượng cùng trí nhớ đều thức tỉnh, nhưng hãy cứ gọi ta là Hương Hương.
Lấy thực lực của Hắc Minh, mấy đệ tử Huyền Môn phụ trách canh gác không thể phát hiện hắn tiếp cận Yến Nam Thiên.
Yến Nam Thiên lạnh lùng nhìn vị khách không mời mà tới này, nhưng hắn không có hành động thiếu suy nghĩ. Trực giác nói cho hắn biết, đây là một nhân vật phi thường nguy hiểm.
- Ngươi là ai? Ngươi muốn làm cái gì?
Yến Nam Thiên âm thầm đề phòng, tùy thời có thể ứng phó. Từ khí tức phán đoán, người này tuyệt đối không phải ở Huyền Môn. Hơn nữa, hắn có thể tránh được đám đệ tử Huyền Môn trông chừng hắn, đoán chừng tu vi của người này không tầm thường.
- Tổ Vu Huyền Minh.
Hắc Minh lên tiếng cười cười:
- Bọn nhóc của ta, ta rốt cuộc cũng tìm được đám người các ngươi. Cùng ta rời đi, ta sẽ cử hành nghị sự giúp huyết mạch Đại Vu trong cơ thể các ngươi thức tỉnh. Lúc đó, lực lượng của các ngươi vô cùng cường đại, chân chính trở thành cường giả.
Lúc trước, Long Vũ đã nói với Yến Nam Thiên về chuyện tình Tổ Vu. Đối với Tổ Vu Huyền Minh, tất nhiên là hắn đã biết. Thậm chí có thể nói, hắn đã sự liệu trước chuyện này.
Nhưng dù vậy, giờ phút này tâm tình của hắn cũng vô cùng chấn động.
Nỗ lực làm cho tâm tình mình bình tĩnh, Yến Nam Thiên cả gan nói:
- Đạo bất đồng, bất tương vi mưu. Thỉnh ngươi đi đi, ta không chào đón ngươi ở chỗ này.
- Láo xược.
Hắc Minh tức giận quát một tiếng:
- Đồ hỗn trướng. Thân là huyết mạch Đại Vu, ngươi cư nhiên đối với Tổ Vu nói chuyện như thế. Ngươi cũng đã biết, nếu như là quá khứ, ngươi đã phạm vào tội thân hình cụ diệt.
- Hừ.
Yến Nam Thiên cười lạnh một tiếng nói:
- Cho nên ta nói, ta muốn làm người. Cho dù trong cơ thể của ta có tồn tại huyết mạch Đại Vu, ta cũng không muốn biết thành lãnh huyết, Vu Tộc thị sát giống ngươi. Thỉnh ngươi đi đi.
Hắc Minh cười lạnh:
- Chẳng lẽ ngươi không muốn có lực lượng mạnh mẽ sao? Ta biết ngươi là hội trưởng nghiệp đoàn dị năng. Những năm gần đây, Huyền Môn luôn đối đầu với các ngươi. Nếu ngươi nguyện ý, ta sẽ cho ngươi lực lượng siêu việt.
- Ta biết.
Yến Nam Thiên bình tĩnh nói:
- Nhưng đến lúc đó ta không còn là ta, mà ta trở thành Đại Vu, không phải nhân loại. Như vậy, không có bất kỳ ý nghĩa nào.
Lời vừa nói ra, trong đôi mắt Hắc Minh hiện lên sát khí:
- Ngươi muốn chết?
- Ta không sợ chết.
Yến Nam Thiên bình tĩnh nói.
- Ngu xuẩn.
Người đã không sợ chết, vậy còn cái gì đáng sợ hơn đây? Giờ phút này Hắc Minh thật không có phương pháp xử lý. Muốn khiến huyết mạch Đại Vu thức tỉnh, cần phải cử hành nghi thức của Vu Tộc xa xưa. Việc này cần pháp trận cùng tế tự, mất rất nhiều thời gian. Hơn nữa, trong quá trình thực hiện nghi thức không thể có bất kỳ quấy nhiễu nào. Mấu chốt là đám người phải có tâm thành kính, cam tâm tình nguyện. Cho nên, Hắc Minh phải thuyết phục những người này tự động đi theo hắn. Nếu cưỡng cầu, cũng không thể giải quyết được vấn đề gì. Dưới tình huống như vậy, Hắc Minh chỉ có thể cực lực khuyên bảo.
- Ngươi đi đi.
Yến Nam Thiên thản nhiên nói.
- Ta có thể đi, nhưng ta phải nói cho ngươi biết, ngươi đã bỏ lỡ cơ hội cứu chữa cho con trai của ngươi.
Hắc Minh nói xong câu đó, làm bộ như muốn rời đi.
- Đợi một chút.
Yến Nam Thiên nghe Hắc Minh nhắc tới con trai mình, trong lòng cả kinh, vội vàng nói:
- Ngươi chờ một chút, ngươi có biện pháp cứu sống con trai ta sao?
Chuyện tình con trai Yến Như Vân vẫn luôn là tâm bệnh của hắn. Mấy ngày nay, hắn luôn cầu khẩn người của Huyền Môn giúp đỡ, nhưng chẳng thấm vào đâu.
- Đúng vậy.
Hắc Minh dừng bước quay người cười nói:
- Sự cường đại của lực lượng Vu Tộc ngươi không thể tưởng tượng được. Ta hoàn toàn có thể làm cho con trai của ngươi khôi phục, trở thành một người bình thường.
- Xin ngươi giúp ta.
Yến Nam Thiên hiện lên một chút hi vọng, vội vàng cầu khẩn.
- Ha ha.
Hắc Minh khinh thường cười cười:
- Ta vì sao phải giúp ngươi? Ngươi cho ta một lý do?
- Ý của ngươi là?
Trên khuôn mặt Yến Nam Thiên hiện lên sự giận dữ, lạnh giọng hỏi:
- Ngươi muốn gì? Chỉ cần ngươi cứu chữa con của ta, ta sẽ nghe lệnh ngươi.
- Tốt lắm.
Hắc Minh cười nói:
- Xem ra người này chính là tâm bệnh của ngươi, không nói ngon ngọt sẽ không chịu đáp ứng ta. Tốt lắm, chỉ cần ngươi mang theo toàn bộ dị năng giả trong nghiệp đoàn dị năng theo ta làm nghi thức, ta đảm bảo sẽ cứu chữa con trai của ngươi. Thế nào?
- Không được.
Yến Nam Thiên cự tuyệt:
- Trao đổi cực hạn chỉ là bản thân của ta. Về phần chuyện tình nghiệp đoàn dị năng, ta không thể làm chủ.
- Ngươi không phải hội trưởng nghiệp đoàn dị năng sao?
Hắc Minh nói:
- Ngươi tất phải mang theo toàn bộ, nếu không giao dịch giữa chúng ta không có hiệu quả.
Yến Nam Thiên cắn răng nói:
- Một khi đã như vậy, xin ngươi cứ tự nhiên rời khỏi đây, không tiễn.
- Ngu xuẩn.
Hắc Minh khinh miệt nói:
- Con của ngươi đã chết, thân hình cụ diệt, ngươi sẽ phải hối hận. Ta nhắc nhở ngươi một tiếng, là ngươi giết chết con của ngươi. Là ngươi thấy chết mà không cứu, cả đời sẽ áy náy.
- Đủ rồi, ngươi biến đi. Ta sẽ không đáp ứng ngươi.
Yến Nam Thiên giận dữ nói:
- Ta phải nói rõ ràng trước mặt ngươi, ta tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.
- Ta cho ngươi thời gian ba ngày.
Hắc Minh nói:
- Ngươi cẩn thận suy nghĩ, sau ba ngày ta sẽ tới tìm ngươi. Nếu lúc đó ngươi vẫn kiên trì, ta sẽ không phản đối. Ta hi vọng ngươi có thể có một lựa chọn chính xác. Cáo từ.
……………………………
……………………………
Nghĩ đến Hắc Minh đi tìm Đường Hương Hương, kết quả nàng sẽ thẳng thừng từ chối như lần trước. Vì thế Vân Di muốn tiếp tục đi tìm Hắc Minh.
Nàng không thể chịu đựng được Hậu Thổ nương nương cao quý, thánh khiết, một trong mười hai cường giả Tổ Vu lại đứng dưới cửa Huyền Môn.
- Đúng lại.
Đi được nửa đường, nàng chợt nghe được giọng nói của Thiên Cơ Tử.
Quay đầu lại, đã thấy Thiên Cơ Tử cùng Bạch Mi đạo nhân đứng đó. Vân Di cố tự trấn định, giả vờ bộ dáng cung kính nói:
- Thiên Cơ chưởng giáo, ngươi gọi ta sao?
- Không sai.
Thiên Cơ Tử bước nhanh tới, lạnh giọng nói:
- Vân Di, Huyền Môn trước kia mặc ngươi đi lại ở Thái Huyền Sơn, là bởi vì Đường Hương Hương. Nhưng hiện tại, ngươi đã làm quá mức.
- Có ý gì?
Vân Di bất động thanh sắc hỏi:
-Chưởng giáo, Bạch Mi đạo nhân, ta không biết ta rốt cuộc phạm phải sai lầm gì, đáng giá để các ngươi đối với ta như vậy.
- Hừ.
Thiên Cơ Tử lạnh giọng nói một tiếng:
- Vô Nguyệt, ngươi còn muốn giả bộ tới khi nào. Ngươi là hạng người gì, trong lòng ngươi đều rõ ràng. Đừng giả bộ như vậy, không có chút ý nghĩa nào.
Nghe Thiên Cơ Tử kêu tên của mình, Vân Di nhất thời sững sờ. Nhưng sau một lát lại vô cùng trấn động:
- Ta không rõ ngươi đang nói cái gì… Cơ chưởng giáo, nếu không có việc gì, ta nghĩ mình cần phải đi. Ta nghĩ Đường Hương Hương vẫn chờ ta.
- Ta nghĩ ngươi không phải là đi tìm Hương Hương.
Thiên Cơ Tử khinh miệt nói:
- Người ngươi muốn chính là đi tìm Tổ Vu Huyền Minh.
- Ta thật sự không biết, các ngươi đang nói cái gì?
Trong lòng Vân Di căng thẳng, tình toán tùy thời có thể chạy trốn.
- Vô Nguyệt.
Bạch Mi đạo nhân luôn luôn không nói lời nào cuối cùng mở miệng:
- Hương Hương không muốn làm Đại Vu, cũng không muốn ly khai Thái Huyền Sơn, tại sao ngươi phải khổ như vậy chứ?
Đã đến nước này, Vân Di cũng không còn ý định giấu diếm gì nữa.
Nàng cười lạnh một tiếng nói:
- Các ngươi cũng đã biết, ta cũng không gạt các ngươi. Đúng vậy, ta chính là Đại Vu Vô Nguyệt. Nhưng ta không muốn cùng các ngươi là địch, cũng không muốn hủy diệt hậu duệ của Luyện Sĩ Khí. Ta chỉ muốn chủ tử của ta có thể rời đi lúc này... Ta làm như vậy cũng có gì sai sao?
- Đúng vậy.
Bạch Mi đạo nhân thản nhiên nói:
- Nhưng ngươi biết rõ, Hương Hương căn bản không muốn trở lại làm Tổ Vu. Nàng chỉ muốn cuộc sống an tĩnh.
- Đây chỉ là ý nghĩ của các ngươi.
Vân Di hừ lạnh nói:
- Hương Hương là Tổ Vu Hậu Thổ nương nương, nàng chính là tượng trưng cao quý cùng thánh khiết của Vu Tộc. Nàng không thể ở tại Huyền Môn các ngươi, cũng không nên trở thành đệ tử Huyền Môn.
- Nhưng đây chỉ là suy nghĩ của ngươi.
Bạch Mi đạo nhân nói:
- Ngươi không phải cá, làm sao biết cá vui…
- Tổ sư, không cần cùng cô ta nói điều vô nghĩa, trực tiếp bắt lấy cô ta.
Trên khuôn mặt Thiên Cơ Tử hiện lên một tia tức giận, hiển nhiên muốn động thủ. Mấy ngày này, dưới sự trợ giúp của Bạch Mi đạo nhân, tu vi của hắn tăng rất nhiều. Cho dù đối mặt với Đại Vu Vô Nguyệt, hắn cũng dám chiến một trận.
Đương nhiên, lực lượng của Vô Nguyệt cũng không phải đã khôi phục đến trạng thái đỉnh phong.
Nếu không, lấy thực lực của Thiên Cơ Tử, nhất định không phải là đối thủ của Vô Nguyệt.
Vô Nguyệt Đại Vu chính là nha hoàn lợi hại nhất của Hậu Thổ, cúng là chiến tướng lợi hại nhất, một thân thực lực đủ để ngạo thị thiên hạ.
- Bạch Mi đạo nhân, ngươi từng giúp Hương Hương, ta rất cảm kích ngươi. Nhưng ta nhất định phải mang Hương Hương đi. Sự tình đã tới nước này, xung đột giữa ta và ngươi không cách nào tránh khỏi. Không bằng, ta và ngươi đánh cược, ta với ngươi đại chiến, người thắng có quyền quyết định.
Thiên Cơ Tử tiến lên từng bước:
- Đối thủ của ngươi là ta. Vô Nguyệt, ngươi còn chưa đủ tư cách cùng tổ sư giao thủ. Còn nữa, hiện tại ngươi là Vô Nguyệt, không cần phải giả tạo. Vân Di của Hương Hương đã chết rồi.
- Tốt.
Vân Di hừ lạnh một tiếng:
- Một khi đã như vậy, ta đây chính là Vô Nguyệt Đại Vu. Thiên Cơ Tử, không phải là khinh thường ngươi, nhưng ngươi không phải là đối thủ của ta. Bạch Mi đạo nhân, ngươi sẽ không hối hận chứ?
- Không.
Bạch Mi đạo nhân nói:
- Lấy lực lượng của ngươi chưa chắc đã có thể thắng được Thiên Cơ Tử.
Vô Nguyệt hừ lạnh một tiếng:
- Chúng ta bắt đầu.
Trong lúc đang nói, Vô Nguyệt cùng Thiên Cơ Tử nhìn nhìn đối phương, vẫn không nhúc nhích, ai cũng không xuất thủ trước. Nhưng khí thế của bọn họ chậm rãi tăng lên.
Vô Nguyệt đã ý thức mình khinh địch. Tu vi của Thiên Cơ Tử tăng lên rất nhanh. Hoặc là nói, trước kia hắn thu liễm lực lượng thật của mình.
Ít nhất, từ khí thế này, tu vi lực lượng của hai người là ngang nhau.
Cao thủ so chiêu, nếu ai động thủ trước, có thể gặp sơ hở làm cho đối phương thừa dịp phản kích. Hai người đều hiểu đạo lý này, cho nên không có ai động thủ trước.
- Đến đây đi, cho ta xem người đứng đầu Huyền Môn có bao nhiêu kỹ năng.
Vô Nguyệt dễ bị kích động, trên người của nàng lúc này bao quanh một ngọn lửa màu đỏ tươi. Thiên Cơ Tử bị một cỗ áp lực cực lớn truyền tới, đạo lực trong cơ thể sinh ra phản ứng, một đạo ánh sáng mờ bao quanh thân bảo vệ hắn.
Lập tức, dưới sự bảo vệ của đạo ánh sáng mờ, Thiên Cơ Tử rút ra Tru Tà pháp kiếm toàn thân màu trắng. Lập tức bắn ra kiếm quang, khí thế rất lớn.
- Không tệ. Không hổ là người đứng đầu Huyền Môn.
Vô Nguyệt cũng không bị khí thế của Thiên Cơ Tử làm cho chấn động, ngược lại trong lòng sinh ra chiến ý, hồng quang trên người càng đậm. Cũng không biết từ lúc nào trên tay nàng cầm một thanh Vu đao đỏ như máu, khí thế cũng không kém.
Hai người xuất thủ liền đạt trạng thái đỉnh phong, toàn thân không có bất kỳ một chút sơ hở nào.
Một lát sau, Vô Nguyệt có chút nóng nảy. Nàng tự phụ có Vu đao trong tay, lập tức hóa thành một đạo Huyết Ảnh vọt tới.
- Tới đây.
Thiên Cơ Tử thấy Vô Nguyệt tấn công, hừ lạnh một tiếng. Hắn giơ Tru Tà pháp kiếm lên cao, trong miệng không ngừng tụng niệm pháp quyết. Trong khoảnh khắc, thiên địa biến hóa, linh khí đầy trời bốn phương tám như nước toàn bộ tụ tập vào Tru Tà pháp kiếm trên tay Thiên Cơ Tử.
Vô Nguyệt hơi sửng sốt, đúng lúc này, Thiên Cơ Tử đột ngột quát khẽ một tiếng, Tru Tà pháp kiếm trong tay chém tới. Theo một tiếng vang kinh thiên, hiệp thứ nhất giữa Thiên Cơ Tử và Vô Nguyệt đã chấm dứt. Nhìn bên ngoài có vẻ hai người là ngang nhau, nhưng thực tế Vô Nguyệt ăn chút thiệt thòi.
Thiên Cơ Tử tụ tập toàn bộ linh khí, lúc này lực lượng của hắn đã mạnh càng thêm mạnh.
- Tiếp tục.
Vô Nguyệt hét lớn một tiếng, huy động Vu đao trong tay như lôi đình chém tới. Một tiếng rồng ngâm vang lên, công kích của Vu đao hóa thành một con huyết sắc Huyết Long khủng bố dữ tợn. Huyết Long phát ra tiếng gầm thét điên cuông, giữa không trung giơ nanh múa vuốt.
Đối với thế công kích như vậy, trong lòng Thiên Cơ Tử có chút kinh ngạc, nhưng không chút úy kỵ. Đối với tiếng gầm thét của Huyết Long, hắn nhắm mắt làm ngơ, hai mắt chăm chú nhìn vào Huyết Long, tìm kiếm điểm trí mạng.
Huyết Long dưới sự chỉ huy của Vô Nguyệt, không ngừng xoay quanh trên bầu trời, hướng Thiên Cơ Tử đánh tới.
- Chút tài mọn.
Thiên Cơ Tử dường như đã có đối sách, hắn cười lạnh một tiếng, kích thích đạo lực trong cơ thể, Tru Tà pháp kiếm vang lên một âm thanh sắc bén, lấy khí thế như sét đánh tấn công vào đôi mắt Huyết Long.
Trước đó Thiên Cơ Tử đã được Bạch Mi đạo nhân chỉ điểm. Vô Nguyệt quen dùng Huyết Long Vu đao, bên trong phong ấn linh hồn Tà Long.
Mà ánh mắt của Tà Long chính là nhược điểm của nó.
Quả nhiên, kiếm quang sau khi bắn trúng đôi mắt của Huyết Long phát ra tiếng nổ mạnh, sau đó Huyết Long rống lên một tiếng. Thấy tình cảnh như thế, trong lòng Thiên Cơ Tử tin tưởng lên rất nhiều.
Sau khi Huyết Long bị đau, dường như bị nổi điên, trong miệng phun ra mấy đạo huyết sắc, tấn công Thiên Cơ Tử.
Khóe miệng Thiên Cơ Tử mỉm cười, hai tay nắm chặt Tru Tà pháp kiếm, đem nội lực không ngừng tăng lên rót vào bên trong. Chỉ chốc lát, quanh thân Tru Tà kiếm pháp phát ra thải mang chói mắt, thân kiếm càng lúc càng sáng, giống như ánh sáng của mặt trời.
- Giết!
Thiên Cơ Tử hét lên một tiếng, vung Tru Tà pháp kiếm trên tay chém ra, chỉ lấy hơn mười đạo kiếm quang hướng Huyết Long quét tới.
Một kiếm này của Thiên Cơ Tử uy lực giống như hủy thiên diệt địa, nháy mắt công kích của Huyết Long tan thành mây khói.
Vô Nguyệt tuyệt không kinh hoàng, lạnh lùng nhìn Thiên Cơ Tử. Tà Long ngàn năm không được tu bổ lực lượng, suy yếu là hợp tình lý.
Thả ra Tà Long phong ấn trong Vu Đao chỉ là thử lực lượng chân chính của Thiên Cơ Tử. Có thể coi là khởi động làm nóng cơ thể.
Sát chiêu của nàng không phải chỉ là dựa vào phong ấn linh hồn Tà Long, mà chính là Vu lực của nàng.
Ngay sau đó, Tru Tà pháp kiếm trong tay Thiên Cơ Thử bắn ra kiếm quang hướng Huyết Long công kích, hai mắt Huyết Long hiện lên vẻ sợ hãi, kêu to một tiếng, quay đầu bỏ chạy. Nhìn bộ dáng là muốn trở lại Vu Đao.
Vô Nguyệt cũng không ngăn trở, tùy ý để cho Huyết Long tiếng nhập vào trong Vu Đao.
Mất đi mục tiêu, kiếm quang lập tức bắn tới Vô Nguyệt. Vô Nguyệt không lùi mà tiếng, thân hình giống như tia chớp bay tới Thiên Cơ Tử. Hai tay nàng kháp động Vu quyết, ngay lập tức một Vu khí cường đại xuất hiện tại mười ngón tay nàng, sau một lát ngưng tụ thành một khô lâu màu đen, hướng tới Thiên Cơ Tử thôn phệ.
Lấy Vu lực ngưng tụ, khô lâu giữa không trung không ngừng lớn dần, lóe ra lãnh mang ngăm đen, đằng đằng sát khí.
Một kiếm lúc trước của Thiên Cơ Tử hao phí quá nhiều đạo lực, lúc này đang thở gấp một thơi, không kịp ngạng khánh, chỉ cấp tốc lui về phía sau.
- Chạy đi đâu?
Vô Nguyệt lãnh đạm quát một tiếng, hai tay kết lên Vu ấn, lập tức chỉ huy Vu lực ngưng tụ trên khô lâu công kích Thiên Cơ Tử.
Thiên Cơ Tử không kịp tránh né, lồng ngực trúng một chiêu, chỉ nghe một tiếng kêu đau đớn. Thiên Cơ Tử phu một búng máu, cả người giống như diều bị đứt dây bay ngược ra ngoài.
- Ha ha…
Vô Nguyệt thấy Thiên Cơ Tử bị đánh trúng, nhất thời đắc ý cười lên.
Thiên Cơ Tử lau đi khóe máu trên miệng, đứng dậy tán dương:
- Lợi hại, ta quá coi thường ngươi… Nhưng mà chiến đấu chưa chấm dứt đâu.
Vô Nguyệt ảm đạm cười:
- Vậy sao? Ngươi cảm thấy ngươi còn lực đánh một trận sao?
- Đến đây đi.
Thiên Cơ Tử tuy rằng bị thương, nhưng không nghiêm trọng. Hơn nữa, lực lượng trong cơ thể của hắn còn dư rất nhiều lực lượng, còn có bản lĩnh do Bạch Mi đạo nhân truyền thừa hắn cũng còn chưa có thi triển.
Thiên Cơ Tử tiếp tục vung Tru Tà pháp kiếm trong tay trực tiếp đâm tới.
Vô Nguyệt thấy Tru Tà pháp kiếm đánh tới, nàng lạnh lùng cười vung Vu đao trong tay nghênh đón.
Rất nhanh hai người đã giao thủ với nhau mấy chiêu, bất phân thắng bại. Công kích giữa hai người tỏa ra hoa lửa chói mắt giữa không trung.
Bạch Mi đạo nhân nhíu mày, nhìn bộ dáng của hắn, rõ ràng hắn đã đánh giá thấp lực lượng của Vô Nguyệt.
- Dừng tay.
Ngay lúc này, một thanh âm quên thuộc truyền tới. ngay sau đó, một cỗ Vu lực màu trắng truyền lên cao, linh hoạt tách hai người đang chiến đấu trên không trung tách ra.
Sắc mặt Bạch Mi đạo nhân hơi đổi:
- Hậu Thổ?
Bạch quang hiện lên, thân ảnh Đường Hương Hương xuất hiện trước mặt Bạch Mi đạo nhân, nàng thản nhiên nói:
- Hãy gọi ta là Hương Hương. Tuy lực lượng cùng trí nhớ đều thức tỉnh, nhưng hãy cứ gọi ta là Hương Hương.
/378
|