Vu Thần Ba Độ, tai họa Tam Giới, đã biến mất, cả Thái Huyền Sơn sôi trào. Long Vũ cũng không có nói rõ cùng mọi người, nguy cơ của Tam Giới vẫn như cũ không có triệt giải trừ.
Long Vũ thay vì nói cho mọi người, để bọn họ cuộc sống trong khủng hoảng. Chẳng bằng một mình gánh chịu.
Hai ngày sau, ngoại trừ hai người Hắc Thiên Ma Thần cùng phượng hậu Thiên Âm trong năm lệnh chủ Phương Thiên Địa, ba người còn lại đều dẫn thuộc hạ của mình trở về.
Tây Vương Mẫu cũng mang theo một vạn chiến tướng Tiên Cảnh ngược về Tiên Cảnh, trước tiên đi thu thập tàn cuộc. Hiển nhiên, đây là một việc hết sức gian khổ.
Có thể tưởng tượng được Tây Vương Mẫu sắp gặp phải khó khăn.
Bất quá đây cũng là chính nghiệp chướng của nàng.
Nếu như ban đầu nàng nghe lời khuyên của Long Vũ, ít nhất vẫn có thể cứu vãn được mấy trăm vạn chiến tướng Tiên Cảnh.
Âu cũng là báo ứng.
Thất công chúa thì cố ý thân cận cùng Long Vũ, nhiều lần ở trường hợp công khai còn lộ ra tình ý của mình đối với Long Vũ. Đồng thời, nàng cũng không kiêng kị tránh né để cho người khác biết quan hệ giữa nàng và Long Vũ.
Đối với việc này, Long Vũ cũng không có tỏ vẻ gì đặc biệt, gái đến hắn chỉ việc cứ hưởng thụ thôi.
…………………………….
………………………….
Trên đỉnh Nguyệt Hắc Phong, gió đêm gào thét thổi qua gương mặt Long Vũ. Hắn ngơ ngác đứng đỉnh núi nhìn mặt trời lặn. Trong lòng âm thầm tự suy nghĩ đối sách.
Hôm nay đã là ngày thứ ba sau khi trở lại. Hắn cũng chưa có từ trong đạo pháp tìm ra biện pháp có thể giúp cho Quang Thần Tôn Thần, Huyết Anh Đại Đế thoát khỏi quản chế của Thiên Đạo.
Đồng thời, hắn cũng chưa nghĩ ra được cách tiêu diệt Quang Thần Tôn Thần mà không kinh động đến Thiên Đạo
Vấn đề rất nghiêm trọng.
Chẳng biết từ lúc nào, Thất công chúa đã lặng lẽ đi tới phía sau Long Vũ, hai tay ôm lấy eo của hắn. Long Vũ xoay người lại, giương cánh tay đem thân thể mềm mại của nàng ôm vào lòng:
- Sao không nghỉ ngơi?
Thất công chúa nhẹ giọng nói:
- Mấy ngày nay em thấy bộ dạng anh rất u sầu, trong lòng không yên, nên muốn chia sẻ một chút.
Long Vũ hôn nàng một cái, cười nói:
- Hay là Thất công chúa thương anh. . .
Thất công chúa xinh đẹp cười nói:
- Anh có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, mỗi người đều quan tâm đến anh.
Long Vũ cười ôm sát thân thể mềm mại của nàng, nhìn ra phía xa, thấp giọng nói:
- Không phải là ghen tị đấy chứ?
Thất công chúa nói:
- Anh thấy bộ dạng em giống như là đang ghen sao? Nữ nhân của anh em đều gặp rồi, các nàng ai cũng rất ưu tú, áp lực của em rất lớn, em căn bản là không dám ghen. Anh Vũ, anh yên tâm đi, em sẽ cùng các chị ấy hảo hảo ở chung một chỗ, tuyệt đối không để cho anh khó xử. . .
Long Vũ cười gật đầu một cái nói:
- Umh, rất tốt, em có thể nghĩ như vậy, anh cũng yên lòng. Anh chỉ sợ em cùng các nàng không thể ở chung với nhau. Trước kia anh cứ nghĩ em là công chúa Tiên Cảnh, có thể sẽ có tư tưởng mình cao hơn người khác trong đầu.
Thất công chúa mỉm cười nói:
- Vì anh, em nguyện ý vứt bỏ hết.
Long Vũ thở dài nói:
- Đáng tiếc mấy ngày qua anh bề bộn nhiều việc, không thể dành nhiều thời gian ở cùng em. . .
Thất công chúa nói:
- Em có thể giúp anh không?
- Giúp thế nào?
Long Vũ hỏi ngược lại.
Thất công chúa đem thân thể nhích tới gần hắn, khóe miệng nổi lên một tia mập mờ, nói:
- Em biết chuyện có thể làm cho anh phiền não nhất định là đại sự. Lấy năng lực của em cũng không giúp được cái gì. Nhưng em nghĩ có một chút chuyện em đủ khả năng. Thí dụ như, giảm bớt áp lực cho anh, giúp anh bình tâm lại. . .
Nói xong, ban tay nhỏ bé của Thất công chúa đã đưa về phía đáy quần nam nhân, nhẹ nhàng mà vuốt ve. Khiến Long Vũ ha hả cười lớn lên, Thất công chúa nói không sai, thật sự nàng có thể giúp mình giải tỏa hỏa khí, phát tiết phiền não trong lòng. Tay của hắn liền vuốt dọc theo thân thể Thất công chúa, xâm nhập lên ngực nàng, nhẹ nhàng vuốt ve bờ ngực cao ngất của nàng.
Rất nhanh, khi được nam nhân vỗ về thân thể, Thất công chúa liền trở nên mềm mại nhịn không được khẽ phát run.
Long Vũ thấp giọng nói:
- Em rất hiểu lòng người…
Thất công chúa xấu hổ gật đầu, thân thể giống như cây cỏ mềm mại ngã vào vòng tay nam nhân
- Chúng ta vào phòng đi . .
Long Vũ mỉm cười hôn nhẹ vào tai nàng, nhẹ giọng nói:
- Không đi, ở chỗ này mới kích thích. . . Yên tâm đi, sẽ không có người nhìn trộm đâu.
Khuôn mặt Thất công chúa đỏ bừng nở nụ cười, đôi mắt đẹp cũng sáng ngời dị thường. Nàng mặc dù không có nói chuyện, nhưng ánh mắt đã cho thấy nàng đã ngầm đồng ý với yêu cầu của Long Vũ.
Khẽ vuốt ve lẫn nhau một hồi, Long Vũ đem thân thể mềm mại của nàng dựng lên. Hai tay Thất công chúa ôm lấy cổ của hắn, cái trán dí sát vào trước ngực nam nhân.
Tìm một tảng đá bóng loáng, Long Vũ đem thân thể miềm mại nóng hổi của Thất công chúa đặt lên trên. Trong lúc đó, nữ nhân liền dùng bờ môi nóng hổi của mình hôn lên miệng Long Vũ.
Tính tình Thất công chúa vốn phóng khoáng, kể từ sau khi cùng Long Vũ hưởng qua tư vị ái ân, cũng không cố ý che dấu bản tính của mình. Trong bóng tối bọn họ giúp nhau cở bỏ tất cả áo quần của nhau, chuẩn bị thả nòng nọc.
Da thịt Thất công chúa trở nên ửng hồng, sau đó nàng cất lên tiếng rên khe khẽ, khu vực nóng ẩm khiến người ta mê say nhẹ bao bọc lấy thằng ku của Long Vũ.
Hai tay Long Vũ nâng cặp mông đầy đặn co dãn của nữ nhân, mạnh mẽ chinh phạt. Khoái hoạt trên thân thể từng đợt từng đợt truyền đến như thủy triều dâng, mái toác dài của Thất công chúa không ngừng lắc lư, lỗ mũi không ngừng thở dốc ra trận trận mê người, khiến lòng người rung động.
Cảm giác được thời cơ đã tới, Long Vũ toàn lực hướng thân thể mềm mại của nàng tiến sâu vào. Bắp đui Thất công chúa quấn quanh eo nam nhân không ngừng co quắp lại, thân thể mềm mại phối hợp với động tác của hắn dùng sức cố gắng động lên, thân thể hai người đồng thời bắt đầu khởi động cuồng nhiệt kích động lẫn nhau chặt chẽ kết hợp ở chung một chỗ.
Ngay khi hạ thân Long Vũ bắt đầu bộc phát, Thất công chúa dùng sức cắn vai hắn, phát ra một tiếng rên khiến tâm thần lay động, hạ thân đồng thời đạt được sự sung sướng. Qua hồi lâu nàng mới thở phào nhẹ nhỏm, thân thể mềm mại xụi lơ ở trong ngực của nam nhân, mê say nói:
- Anh Vũ, em nguyện ý vì anh trao cho anh tất cả. . .
………………………
………………………..
Hôm nay là một ngày tốt lành, ánh nắng tươi sáng. Tối hôm qua, sau khi Long Vũ cùng Thất công chúa hoan hảo, phiền não trong lòng quả nhiên giảm đi rất nhiều, đầu óc cũng thanh tỉnh.
Hắn quyết định đi tìm Bạch Mi đạo nhân nói chuyện một chút.
Có lẽ sẽ có phát hiện mới.
Mà Bạch Mi đạo nhân tựa hồ đang đợi Long Vũ tới.
- Ngươi đã đến rồi
Ngay khi đối mặt với Long Vũ tâm tình Bạch Mi đạo nhân cũng không có biểu hiện bất kỳ rung động nào, hết thảy vẫn giống như ngày thường.
- Ngươi đang chờ ta?
Long Vũ có chút ngoài ý muốn.
- Đúng vậy, thật ra thì ngươi nên sớm đến tìm ta.
Bạch Mi đạo nhân nói:
- Ta có thể giúp ngươi giải đáp một vài thắc mắc về mối quan hệ với Quang Thần Tôn Thần.
Long Vũ nghe vậy, vội vàng hỏi tới:
- Giữa các ngươi rốt cuộc là quan hệ như thế nào?
- Nếu như ta không nói, cho dù ngươi nghĩ đến nát óc đoán chừng cũng nghĩ không ra được.
Bạch Mi đạo nhân khẽ cười một tiếng.
- Nếu đã quyết định thẳng thắn với nhau thì cần gì phải làm trò bí hiểm với ta?
Long Vũ trầm giọng hỏi.
- Nói vậy cũng đúng. . .
Bạch Mi đạo nhân nghiêm nghị nói:
- Bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết, bất quá ngươi phải chuẩn bị tâm lý. . . Bởi vì đáp án dĩ nhiên là điều tuyệt đối ngươi chưa từng nghĩ đến.
- Nói đi .
Long Vũ đã tràn đầy mong đợi.
- Ta là phân thân của Tôn Thần. . .
Bạch Mi đạo nhân nghiêm túc nói.
Lời này vừa nói ra, Long Vũ cũng là thất kinh.
Đúng như lời Bạch Mi đạo nhân nói, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới lão già này lại là phân thân của Quang Thần Tôn Thần.
Đáp án này quả thực không thể tưởng tượng nổi.
- Có thật không?
Long Vũ hỏi.
- Ừ, là thật. . .
Bạch Mi đạo nhân thật tình gật gật đầu:
- Đúng vậy, thật sự ta là phân thân của hắn, bất quá từ rất sớm rất sớm hắn đã quên mất sự tồn lại của ta, cho đến khi ngươi xuất hiện.
Long Vũ gật đầu, nói:
- Ngươi nói như vậy, ta liền có thể hiểu được hành động của ngươi rồi. Trên thực tế, ngươi có lý do cùng với hắn đối phó ta. Các ngươi nguyên bản chính là một người.
- Ngươi sai lầm rồi.
Ánh mắt Bạch Mi đạo nhân có chút lãnh đạm. Hắn nhìn Long Vũ, khẽ cười một tiếng, nói:
- Trên lý luận mà nói, ta cùng hắn quả thật là cùng một người. Nhưng trên thực tế, ta cùng hắn vẫn còn có chút khác nhau. Bởi vì thời gian quá lâu, ta cũng quên mất hắn, thậm chí một lần ta còn cho rằng mình là mình.
- Ngươi sinh ra ý thức của mình?
Long Vũ hỏi.
- Đúng vậy.
Bạch Mi đạo nhân lần nữa gật đầu:
- Nói đúng ra, nếu như không có sự xuất hiện của ngươi, khiến cho hắn cảm ứng được khí tức của ta, để cho hắn nhớ lại ta, ta nghĩ ta sẽ vẫn là ta.
- Ngươi muốn làm gì bây giờ?
Long Vũ hỏi.
- Phải là ta hỏi ngươi mới đúng, ngươi muốn làm gì bây giờ?
Bạch Mi đạo nhân ngẩng đầu nhìn Long Vũ, hỏi:
- Ngươi cùng Tôn Thần đụng chạm ta cũng biết rồi, tâm tư của ngươi ta cũng biết. . . Ta muốn giúp ngươi.
- Ngươi không thể.
Long Vũ khẽ cười một tiếng nói:
- Trên thực tế, chuyện trước mắt chính ngươi cũng không thể giải quyết. Nói thật ra, những ngày qua ta cẩn thận nghiên cứu Thiên Đạo pháp tắc, nhưng cũng không có bất kỳ thu hoạch nào.
- Ngươi còn có con đường thứ hai có thể lựa chọn.
Bạch Mi đạo nhân nói.
- Ta không rõ
Long Vũ tựa hồ cố ý giả bộ ngu.
- Không, ngươi rất rõ ràng.
Bạch Mi đạo nhân nghiêm nghị nói:
- Nếu như ta không có đoán sai , ngươi có hai con đường, một khi con đường thứ nhất không thể thực hiện được, ngươi có thể lựa chọn con đường thứ hai, giết chết Tôn Thần.
Nghe Bạch Mi đạo nhân nói như thế, Long Vũ nhất thời biến sắc:
- Ta không cho là ngươi có lòng tốt nhắc nhở ta như vậy. . .
- Tại sao ngươi nghĩ như thế?
- Bởi vì ngươi cùng Tôn Thần vốn là nhất thể. . . Hắn chính là ngươi, ngươi chính là hắn. Nếu như hắn chết, ngươi cũng sống không được.
Long Vũ cười nói:
- Tôn Thần rất sợ chết, ta không biết ngươi. . .
- Ta không sợ chết.
Bạch Mi đạo nhân cắt đứt lời Long Vũ, nói:
- Không cần hoài nghi cái gì, ta nói rồi, ta cùng hắn thật ra thì không giống nhau. Ta có suy nghĩ, ý nghĩ, ý thức của mình. Ta muốn giúp ngươi. . . Ta muốn nói cho ngươi biết làm cách nào có thể giết chết Tôn Thần.
Long Vũ nghe vậy, không nói thêm gì nữa.
- Ngươi còn đang nghi ngờ ta?
Bạch Mi đạo nhân hỏi.
- Không phải là hoài nghi. . . Chẳng qua là cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi. . .
Long Vũ nói:
- Nếu như là ngươi, ngươi có tin hay không? Bạch Mi, ngươi phải để cho ta tin tưởng ngươi mới được.
- Ta có thể nói cho ngươi những điều này. . . Cũng đã nói rõ tính toán của ta đã vô vọng rồi.
Bạch Mi đạo nhân chậm rãi nói:
- Tâm tư Tôn Thần, so với bất kì ai khác ta là người rõ ràng nhất. Mặc dù ngươi giúp hắn giải quyết nguy cơ Thiên Đạo hắn cũng sẽ không cảm kích ngươi. Ngược lại, lực lượng của ngươi đã uy hiếp nghiêm trọng đến địa vị cùng an toàn của hắn. Cho nên, tương lai hắn vẫn như cũ xem ngươi là đại địch. Thậm chí Tam Giới cũng sẽ bị hắn hủy diệt, hắn có thành lập Tam Giới mới, vùng đất trật tự mới. . .
Nói tới đây, Bạch Mi đạo nhân trầm giọng nói:
- Ta thích thế giới thực, ta cũng không hi vọng sinh linh Tam Giới bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, cho nên ta phải ngăn cản hắn.
- Trước mắt cách duy nhất có thể ngăn cản hắn chính là giết chết hắn.
Bạch Mi đạo nhân nói:
- Dõi mắt trong toàn vũ trụ này, có thể giết chết Tôn Thần chỉ có ngươi cùng Đại Đế.
- Huyết Anh Đại Đế?
Long Vũ hơi kinh hãi:
- Hắn có thể ?
- Đúng vậy.
Bạch Mi đạo nhân thật tình gật gật đầu nói:
- Thật ra thì Huyết Anh Đại Đế có thể ngăn cản tai nạn phát sinh, hơn nữa hắn cũng có đầy đủ năng lực giết chết Tôn Thần. Nhưng lòng hắn mềm yếu. Ban đầu, Tôn Thần đã giúp hắn rất nhiều. Thậm chí có thể nói, Huyết Anh Đại Đế có thể có ngày hôm nay, căn bản là do Tôn Thần trợ giúp.
Bạch Mi đạo nhân nhìn Long Vũ một chút, khóe miệng nổi lên một nụ cười thưởng thức:
- Thật ra thì ở điểm này, ngươi cùng Huyết Anh Đại Đế hết sức giống nhau. Tính cách của các ngươi, kinh nghiệm của các ngươi đều có chút giống nhau. Cho nên các ngươi vẫn chưa từng lãnh khốc vô tình. . .
- Hừ!
Long Vũ thở phì phì nói:
- Đừng đánh đồng ta với Đại Đế, trong lòng của hắn cũng không có thiện lương. Nếu như hắn thật sự có tình, sẽ không trơ mắt nhìn Quang Thần Tôn Thần gây nên tai họa trong vũ trụ này mà không quản, không hỏi đến. So với sự bình yên của vũ trụ, những thứ ân huệ kia tính là cái gì. . .
- Ngươi nói vậy cũng không đúng.
Bạch Mi đạo nhân nói:
- Căn bản ngươi không biết ân huệ Tôn Thần đối với Đại Đế lớn đến cỡ nào. Hơn nữa ngươi cũng không phải là người trong cuộc. Ngươi không cách nào hiểu được ngọn nguồn trong đó.
- Được, cho dù ta không hiểu. Nhưng ta không cho là Huyết Anh Đại Đế có thể tiêu diệt Quang Thần Tôn Thần. . . Lực lượng của bọn họ chẳng lẽ không phải là ngang nhau sao?
Long Vũ đưa ra câu hỏi mới.
- Cũng không phải.
Bạch Mi đạo nhân nói:
- Huyết Anh vốn là tồn tại chí cương chí cường trong thiên địa, sự hiện hữu của hắn vốn là vì diệt thế. Vì vậy mới nói Huyết Anh có thể diệt thế. Sau đó lại trải qua luân hồi chuyển thế, Huyết Anh trở thành Dương Hoa. Có một mặt thiện lương, hơn nữa trải qua ngàn khó vạn khổ thành tựu công đức trở thành Huyết Anh Đại Đế. Trên thực tế, tu vi của hắn còn mạnh hơn Tôn Thần. Hơn nữa, về mặt tinh thần hắn cũng có nhược điểm.
- Nhược điểm?
Long Vũ vội vàng hỏi tới:
- Ngươi cũng có sao?
- Ha ha.
Bạch Mi đạo nhân cười nói:
- Dĩ nhiên, thử hỏi dưới gầm trời này có người nào không biết nhược điểm của mình.
- Vậy ngươi nói cho ta biết đi
Vẻ mặt Long Vũ có chút kích động.
- Hiện tại ngươi đã tin tưởng ta rồi chứ?
Vẻ mặt Bạch Mi đạo nhân giống như là hòa hoãn không ít.
- Ừ.
Long Vũ gật đầu nói:
- Cho tới nay, ta cũng cảm thấy ngươi không phải là một người lãnh huyết vô tình. Bạch Mi đạo nhân, ngươi quả nhiên không khiến cho ta thất vọng.
- Bổn nguyên của Quang Thần Tôn Thần chính là ngọn lửa Quang Minh trong vũ trụ. . .
Bạch Mi đạo nhân giống như là hạ quyết tâm thật lớn, nghiêm túc nói:
- Chỉ cần dập tắt ngọn lửa bổn nguyên, hắn cũng sẽ bị chết. Mà muốn dập tắt ngọn lửa Quang Minh, bổn nguyên căn bản là không cần lực lượng quá lớn. Cho nên, ngươi có thể lặng yên không một tiếng động giết chết hắn, mà không bị Thiên Đạo phát hiện.
Long Vũ nghe vậy, phiền não trong lòng liền bị quét sạch.
Sau đó, Long Vũ hỏi:
- Ngọn lửa Quang Minh kia rốt cuộc là ở địa phương nào? Ta làm sao đi tìm?
- Ta không biết!
Bạch Mi đạo nhân nói:
- Năm đó Tôn Thần có rất nhiều phân thân di lưu khắp nơi trong vũ trụ, ta là phân thân sống thời gian dài nhất, cũng là người biết nhiều nhất sự tình của hắn. Nhưng là dù vậy, ta vẫn không biết ngọn lửa Quang Minh ở địa phương nào.
- Ta làm như thế nào đi tìm?
Long Vũ hỏi thăm.
Bạch Mi đạo nhân nhìn Long Vũ nói:
- Ngươi nắm giữ Thiên Đạo pháp tắc, tại sao không hảo hảo mà lợi dụng. . . Dưới Thiên Đạo pháp tắc, trong vũ trụ này không thể nào có bất kì bí mật nào.
- Trên lý luận thì là như vậy, nhưng trên thực tế, ta căn bản cũng không biết nên làm cái gì bây giờ?
Long Vũ nói.
- Ta cũng không biết.
Bạch Mi đạo nhân thở dài nói:
- Những gì ta biết đều đã nói cho ngươi, về phần làm như thế nào, phải dựa vào bản thân ngươi. Tiểu Vũ, chúc ngươi gặp nhiều may mắn. Đây có lẽ là lần cuối cùng ta giúp ngươi.
Nghe Bạch Mi đạo nhân nói, trong lòng Long Vũ có chút không thoải mái.
Ngừng một chút, hắn nghiêm nghị hỏi:
- Bạch Mi đạo nhân, ngươi thật không sợ chết sao? Ngươi nên biết, Quang Thần Tôn Thần mà chết, ngươi chỉ là một phân thân cũng không sống được.
- Không cần nói nữa, đường là do ta chọn. . .
Bạch Mi đạo nhân nói:
- Ngươi đi đi, mấy ngày nay, ta nghĩ ta cần yên lặng một chút.
- Đa tạ!
Long Vũ hướng về phía Bạch Mi đạo nhân khom mình hành lễ.
- Không cần phải khách khí, ta làm như vậy, thật ra thì cũng là vì chuộc tội.
Bạch Mi đạo nhân nói:
- Bản thể gây tội, ta là phân thân cũng có nghĩa vụ hoàn lại.
Long Vũ không nói nữa, xoay người đi ra.
. . .
. . .
Màn đêm buông xuống, một cỗ lực lượng lặng yên không một tiếng động hiện ra trước gian phòng của Bạch Mị trên Thái Dương Phong.
Khi Bạch Mi đạo nhân cảm ứng được cổ lực lượng kia, đã có chút muộn màng. Phòng của hắn đã triệt để bị che giấu. Hơn nữa, hắn đã biết người tới là ai.
- Tham kiến Tôn Thần
Bạch Mi đạo nhân khom mình hành lễ.
- Ngươi rất sợ.
Ngay phía trên phòng của hắn xuất hiện hư ảnh Quang Thần Tôn Thần.
Hình dáng rất hư ảo, nhưng lực lượng phát ra quanh thân vô cùng mạnh mẽ. Dưới cổ khí thế áp bức kia, Bạch Mi đạo nhân chậm rãi quỳ xuống.
- Tôn Thần, ta không có điều gì phải sợ hãi
Bạch Mi đạo nhân nhàn nhạt đáp lại, có thể thấy, hắn cố gắng hắn hết sức làm cho tâm tình của mình trở nên bình tĩnh.
- Không. . . Ngươi nói láo rồi, ngươi thật sự đang sợ điều gì đó. . .
Quang Thần Tôn Thần khẽ cười một tiếng, nói:
- Ta có thể cảm giác được trong nội tâm của ngươi tràn đầy sợ hãi. Nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc đã làm cái gì?
- Không có. . .
Bạch Mi đạo nhân lần nữa nói.
- Nói nhảm.
Quang Thần Tôn Thần tựa hồ nổi giận:
- Ngươi còn muốn dấu diếm ta tới khi nào. Trước đây ta cố gắng liên lạc với ngươi, nhưng phòng của ngươi lại bị một cổ Hỗn Độn nguyên lực bao phủ. Trong vũ trụ này có Hỗn Độn nguyên lực trừ Long Vũ ra, không thể còn có ai khác có được. Rõ ràng chính là các ngươi đã ở đây mưu đồ bí mật gì đó. Bạch Mi, có phải ngươi đã u mê hay không? Chẳng lẽ ngươi quên, ngươi chính là ta, ta chính là ngươi. . . Ngươi lại cùng người khác tính kế hảm hại mình, đây coi là cái gì?
- Tôn Thần. . . Ngươi đã cũng biết rồi, ta cũng không muốn dấu diếm ngươi. . .
Tâm tình Bạch Mi đạo nhân tựa hồ buông lỏng rất nhiều:
- Ngươi nói đúng, ta chính là ngươi, cho nên tâm tư của ta bất kể giấu diếm thế mào, ngươi sớm muộn cũng sẽ biết. Cho nên, hiện tại để cho ta được thanh thản. Ta đã đem toàn bộ chuyện của chúng ta nói cho Long Vũ biết rồi. . .
- Cái gì?
Thanh âm Quang Thần Tôn Thần có chút bén nhọn:
- Ngươi đem việc mình là phân thân nói cho hắn rồi? Còn có gì nữa? Mau nói. . .
- Bí mật của ngọn lửa Quang Minh cũng nói.
Bạch Mi đạo nhân nhàn nhạt trả lời.
- Làm sao ngươi biết ngọn lửa Quang Minh?
Vẻ mặt Quang Thần Tôn Thần lộ vẻ bất ngờ.
- Trên căn bản, ta và ngươi không có bất kì bí mật gì.
Bạch Mi đạo nhân giải thích.
- Đồ hỗn trướng.
Trên mặt Quang Thần Tôn Thần xuất hiện vẻ hoảng sợ:
- Ngươi điên rồi, ngươi cũng biết, nếu như ta chết, ngươi chỉ là phân thân vì vậy ngươi cũng sống không được, ngươi tại sao phải làm như vậy?
- Muốn biết nguyên nhân sao?
Bạch Mi đạo nhân tự giễu cười cười.
- Nói.
- Ta không muốn vũ trụ này bị ngươi phá hoại. . .
Bạch Mi đạo nhân nói:
- Một ngày ngươi còn tồn tại, sự an bình của vũ trụ này sẽ không thể chân chính có được. Chỉ có ngươi biến mất, vũ trụ này mới có thể giữ vững bình yên lâu dài được. Hơn nữa, ngươi sống lâu như vậy, cũng đã đủ rồi. .
- Điên khùng, ngươi chính là một tên điên.
Quang Thần Tôn Thần hét lên trong phòng Bạch Mi đạo nhân. Hiển nhiên, hắn rất tức giận.
Thậm chí trong lời nói của hắn còn mang theo một tia sợ hãi.
- Tôn Thần, ta với ngươi vẫn còn có chút bất đồng, tối thiểu, ta có nhân tính.
Sau khi nói ra mọi chuyện cần thiết, tâm tình Bạch Mi đạo nhân ngược lại càng thêm an bình.
Hắn lẳng lặng nói:
- Ta đối với sự lựa chọn của ta sẽ không hối hận. . .
- Vậy sao?
Quang Thần Tôn Thần cười lạnh một tiếng, nói:
- Hiện tại ta liền để cho ngươi hối hận. . .
Trong lúc nói chuyện chân mày Quang Thần Tôn Thần hiện lên một tia hàn sắc.
- Ta biết ngươi không sợ chết, bởi vì tính mạng của ngươi vốn dĩ chính là hư vô, ngươi có thể sống lâu như vậy, tất cả đều là nhờ đến ở chỗ này.
Quang Minh Tôn Thần nói:
- Cho nên ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, ta muốn để cảm thụ đau đớn
Tiếng nói vừa dứt, sát khí trên mặt Quang Thần Tôn Thần càng ngày càng đậm. Hắn vung tay lên, hướng Bạch Mi đạo nhân nhẹ nhàng phẩy tới. Trong khoảnh khắc, trên mặt Bạch Mi đạo nhân xuất hiện mấy vệt máu.
Nhất thời xuất hiện đau đớn tới thấu xương.
- Đây chỉ là mới bắt đầu
Thanh âm Quang Thần Tôn Thần càng trở nên âm hàn, kinh khủng.
Bạch Mi đạo nhân nhắm mắt lại thật chặt, sắc mặt trắng bệch, đôi môi mím chặc, cả người run rẩy, tựa hồ là đang chịu đựng một loại đau đớn mà không phải ai cũng có thể chịu được. Bỗng nhiên hắn chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn người chủ tử phía trước, lạnh giọng nói:
- Thiên hạ cũng chỉ có người như ngươi, mới có thể hạ thủ với mình như vậy. . .
- Ha ha…
Quang Thần Tôn Thần khinh thường cười khẽ:
- Ta đã mạnh mẽ chặt đứt mối liên lạc giữa ngươi và ta. . . Nếu như ngươi không phải là có tật giật mình, ngươi hoàn toàn có thể không cần khẩn trương như thế nói cho ta biết chuyện này.
- Ngươi là một tên biến thái.
Bạch Mi đạo nhân nói.
- Hừ…
Quang Thần Tôn Thần khinh thường nói:
- Trong vũ trụ này mọi tánh mạng đối với ta mà nói cũng chỉ là đồ chơi, ta không cảm giác mình có cái gì không đúng.
Sự hờ hững của Quang Thần Tôn Thần đối với sinh mạng đã đến cực hạn.
- Từ từ mà chấp nhận đi. . .
Quang Thần Tôn Thần lạnh lùng bật cười, một lực lượng rất nhỏ khó có thể phát hiện được chậm rãi xâm nhập vào trong cơ thể Bạch Mi đạo nhân.
Mỗi một lần lực lượng xâm nhập, cũng giống như là dao găm cắt lấy thân thể của hắn.
Thân thể Bạch Mi đạo nhân lần nữa run rẩy.
- Ta sẽ không hướng ngươi cầu xin tha thứ. . .
Bạch Mi đạo nhân đột nhiên nói.
Quang Thần Tôn Thần dùng một loại tâm tình cực kỳ phức tạp nhìn phân thân bị hình phạt.
Không có bi thảm, không có rên rỉ, không có cầu xin tha thứ, chửi rủa. Giờ phút này Bạch Mi đạo nhân chỉ yên lặng trầm mặc.
Trầm mặc giống như chết.
Rốt cục, một giờ sau, Quang Thần Tôn Thần dừng trùng phạt đối với phân thân lại. Mà lúc này, kinh mạch trong cơ thể Bạch Mi đạo nhân đã bị phân cách thành vô số đoạn.
Nếu nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy trong vô số miệng máu bên trong, máu bắt đầu chậm rãi chảy ra. Chỉ trong chốc lát, Bạch Mi đạo nhân liền biến thành một huyết nhân. Từ vẻ mặt của hắn là có thể nhìn ra, thống khổ mà hắn phải chịu đựng không phải bất cứ ai cũng có thể thừa nhận.
- Hối hận sao?
Quang Thần Tôn Thần hỏi.
- Không hối hận.
Bạch Mi đạo nhân vẫn quật cường như cũ:
- Ngươi tàn bạo, ngươi vô tình, lại một lần nữa chứng minh là ta đúng, ngươi nhất định phải bị tiêu diệt. Không có ngươi, Tam Giới cùng vũ trụ mới có thể được an bình. Ta tin tưởng tiểu Vũ có thể giết chết ngươi.
- Hừ.
Quang Thần Tôn Thần khinh thường nói:
- Cho dù ngươi nói cho Long Vũ thì có thể thế nào? Hắn căn bản là biết ngọn lửa Quang Minh ở đâu. . . Trong cả vũ trụ này, cũng chỉ có ta mới có thể tìm được.
- Hắn sẽ tìm được.
Bạch Mi đạo nhân cố nén thống khổ trong lòng, nói từng chữ từng câu:
- Hắn có thể, hắn tuyệt đối có thể tìm được.
- Dể xem ngươi làm sao kiên trì. . .
Quang Thần Tôn Thần khẽ cười một tiếng, nói:
- Đáng tiếc tánh mạng của ngươi sẽ phải kết thúc rồi, nếu không ta sẽ để cho ngươi thấy được.
Ngay lúc này, Quang Thần Tôn Thần cảm ứng được một cổ lực lượng cường đại đang công kích kết giới hắn bố trí.
Rất nhanh, hắn liền xác định là Hỗn Độn nguyên lực của Long Vũ.
- Bạch Mi, Long Vũ tới, đáng tiếc hắn cũng không thể cứu ngươi, kinh mạch, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể của ngươi đã bị ta triệt để phân cách thành vô số đoạn, ngay cả thân thể của ngươi, cũng bị phân cách rồi. Tánh mạng của ngươi sẽ ở trong thống khổ mà kết thúc, dù ai cũng không cách nào cứu được ngươi. Ta đi đây. . .
Nói xong, thân ảnh Quang Thần Tôn Thần trong nháy mắt biến mất.
Không có Quang Thần Tôn Thần duy trì, cấm chế bao quang gian phòng Bạch Mi đạo nhân rất nhanh đã bị Long Vũ công phá.
Ngay khi bước vào phòng, Long Vũ nhất thời ngây dại. Hiện ra trước mắt hắn là một huyết nhân. Hơn nữa hắn có thể cảm ứng được, tánh mạng kẻ kia đang chậm rãi trôi qua.
Sau khi kinh ngạc ngắn ngủi, Long Vũ hết sức khó khăn đi về phía trước, đem thân thể máu me của Bạch Mi đạo nhân ôm vào trong ngực.
Bạch Mi đạo nhân cực kỳ khó khăn mở mắt ra, hai mắt mờ ảo tán loạn, nhưng có vẻ lóng lánh vô cùng thuần phát:
- Ngươi đã đến rồi. . .
- Ta đã tới chậm….
Long Vũ ôm thân thể gầy còm này, cảm thụ được tánh mạng của hắn đang chậm rãi trôi qua, mở miệng khô khốc nói:
- Ta sớm nên nghĩ đến, ngươi nói cho ta biết những chuyện này, Quang Thần Tôn Thần nhất định sẽ không bỏ qua ngươi. Là ta bất cẩn, thật xin lỗi. . .
- Ha ha. . .
Bạch Mi đạo nhân khẽ cười một tiếng, thanh âm có chút run rẩy:
- Không có gì đáng ngại. . . Dù sao ta sớm muộn gì cũng phải chết, không có quan hệ gì…
Long Vũ nhẹ nhàng ôm thân thể của hắn, nắm bàn tay lạnh băng của hắn thật chặt, sợ rằng hắn cứ như vậy mà ra đi:
- Bất kể thế nào, cũng là ta sơ xuất.
Long Vũ khàn giọng, khẽ thấp giọng nói:
- Hiện tại ta nên làm thế nào? Ta không biết hắn đã làm gì đối với tánh mạng ngươi?
Long Vũ cúi đầu xuống, nhẹ nhàng dựa vào gương mặt tràn đầy nếp nhăn của lão:
- Ta có thể cảm giác được tánh mạng của ngươi đang chậm rãi trôi đi, ta cũng biết kinh mạch của ngươi đã gãy lìa, đối với ngươi không biết nên làm gì để cứu ngươi.
- Không cần…
Bỗng nhiên Bạch Mi đạo nhân dùng sức nắm tay Long Vũ thật chặt, miễn cưỡng mở miệng nói:
- Giết hắn…
Cả người Long Vũ rét lạnh, sợ hãi nhìn lão nhân trong ngực, hắn biết đối phương đã không chịu nổi, trong vô thức nắm chặt cái tay kia.
Ánh mắt mờ ảo tán loạn của Bạch Mi đạo nhân tựa hồ ngó chừng Long Vũ.
- Ta biết. . . Ta nhất định sẽ giết chết Tôn Thần.
Long Vũ vội vàng tỏ thái độ, sợ nói đã muộn Bạch Mi đạo nhân tựu không có cơ hội nghe được.
Nghe được Long Vũ trả lời khẳng định, trong đôi mắt mờ đục của Bạch Mi đạo nhân liền hiện lên một nụ cười.
Giờ phút này, tánh mạng của hắn đang trôi qua.
Nhưng hắn vẫn không thể nhanh chóng chết đi.
Thủ đoạn khống chế lực lượng của Quang Thần Tôn Thần hết sức thành thạo, chẳng qua chỉ là bị trọng thương nhưng không nguy hiểm đến tánh mạng.
Hắn sẽ chết đi trong vô tận đau khổ.
Tròng mắt Bạch Mi đạo nhân dần dần ảm đạm, có chút nghe không rõ bất kì thanh âm nào nữa, ánh sáng trước mắt cũng dần dần mờ đi.
Bạch Mi đạo nhân bỗng nhiên lại nghe được một chút thanh âm.
Tựa hồ là thanh âm Long Vũ đang gọi hắn.
Bạch Mi đạo nhân bỗng nhiên nhìn Long Vũ nói một câu:
- Giết ta…
Long Vũ ngượng ngạo cười, kề sát vào tai Bạch Mi đạo nhân nói:
- Ta hạ thủ không được. . .
- Bạch Mi đạo nhân. . . Đừng vất bỏ có được không?
Long Vũ lớn tiếng nói:
- Có lẽ ta sẽ có biện pháp. . . Ta sẽ nghĩ biện pháp thử cứu ngươi. . .
Tròng mắt Bạch Mi đạo nhân khẽ sáng lên, có chút ngoài ý muốn, lại có chút cảm động.
Hắn thở dồn dập, trên mặt hiện ra một tia lãnh khốc cùng kiên quyết:
- Ta rất thống khổ, giết ta. . .
Long Vũ không có nói gì, chẳng qua là nhẹ nhàng mà ôm hắn, nhẹ nhàng mà lắc đầu, hắn tựa hồ có thể cảm nhận được sự thống khổ của Bạch Mi đạo nhân. Nhưng hắn không đành lòng hạ thủ.
Nói thật, hắn rất bội phục Bạch Mi đạo nhân.
Khi hắn lựa chọn bán đứng Quang Thần Tôn Thần, cũng chính là lựa chọn tử vong. Nhưng hắn một chút cũng không sợ. Mặc dù bị Quang Thần Tôn Thần hành hạ thành như vậy. Hắn cũng không có bất kỳ một câu oán hận nào.
Cảm giác được thân thể già nua của lão trong ngực càng ngày càng mềm, bàn tay già nua trong tay cũng càng ngày càng lạnh, cảm giác được thân thể của hắn càng ngày càng run rẩy. . .
Trong lòng Long Vũ cũng có chút thống khổ.
- Giết ta.
Bạch Mi đạo nhân mở miệng lần nữa nói chuyện, rất hiển nhiên, hắn không muốn bị thống khổ như vậy mà ra đi.
- Được…
Rốt cục Long Vũ cũng hạ quyết tâm, trong tay kích khởi một cổ Hỗn Độn nguyên lực, trong khoảnh khắc dập tắt sinh cơ của Bạch Mi đạo nhân. Thân thể đầm đìa máu tươi ở trong ngực của hắn, từ từ trở nên băng lạnh.
Bạch Mi đạo nhân chết rồi, thời điểm hắn chết rất bình thản, trên mặt vẫn như cũ mang theo một chút tiếu ý.
Long Vũ đờ đẫn ôm thân thể đang lạnh dần, trong lòng tràn đầy hận ý đối với Quang Thần Tôn Thần.
Long Vũ chưa bao giờ khóc, từng có mấy lần hốc mắt ướt át, cũng bị hắn mạnh mẽ đè ép lại. Nhưng hôm nay, hắn khóc. Bởi vì hắn cảm thấy cái chết thảm của Bạch Mi đạo nhân là bởi vì do mình sơ suất.
Ngay từ đầu, hắn đối với Bạch Mi đạo nhân tràn đầy hảo cảm. Mà trên thực tế, Bạch Mi đạo nhân đúng là cũng giúp hắn rất nhiều. Bất kể là trước kia, hay là hiện tại. Bạch Mi đạo nhân luôn luôn giúp hắn. Mặc dù chuyện Uông Kiếm cùng Ba Độ, Bạch Mi đạo nhân cũng có trách nhiệm. Nhưng xét thấy hắn thân phận đặc thù, những sai lầm kia có thể tha thứ.
Lùi một bước mà nói, cho dù không có Bạch Mi đạo nhân, người khác cũng sẽ đi làm, kết quả cũng như nhau.
Nước mắt không ngừng lăn trên mặt của hắn, cứ như vậy kèm theo vô cùng vô tận hận ý đã tuôn ra vành mắt của hắn.
- Quang Minh Tôn Thần, ta là sẽ không bỏ qua ngươi.
Long Vũ thề nói.
- Chúng ta trách lầm hắn.
La Lâm cùng Đường Hương Hương chẳng biết lúc nào đã hiện ra trước cửa phòng.
Nhìn ánh mắt bi thống của Long Vũ, các nàng biết Bạch Mi đạo nhân cũng không có để cho Long Vũ thất vọng.
- Anh Vũ, người chết không thể sống lại, xin hãy nén bi thương.
Đường Hương Hương đi tới nói.
La Lâm cũng đi tới mấy bước, cẩn thận kiểm tra nhìn thân thể Bạch Mi đạo nhân một chút, nhướng mày, giọng căm hận nói:
- Thủ đoạn thật là độc ác. . . Thân thể của ông ấy đã bị phân cách thành vô số mảnh rồi. . .
- Để ta dùng Cửu Thiên Tức Nhưỡng bảo vệ cơ thể cho hắn.
Đường Hương Hương hi vọng Bạch Mi đạo nhân có thể chết lành lặng một chút.
- Nhờ em vậy.
Long Vũ đem thân thể Bạch Mi đạo nhân nâng dậy, hơn nữa còn dùng Hỗn Độn nguyên lực cố định. Đường Hương Hương vội vàng lấy ra Cửu Thiên Tức Nhưỡng bao vây thân thể Bạch Mi đạo nhân, quanh thân hắn liền bị tức nhưỡng phong ấn, giúp thân thể Bạch Mi đạo nhân tránh khỏi bị hóa thành bụi phấn.
- Được rồi.
Thu hồi pháp quyết cùng tức nhưỡng, Đường Hương Hương cảm thấy trong lòng của mình cũng thoải mái hơn nhiều. Trước đây, nàng cũng nhục từng nhục mạ Bạch Mi đạo nhân, hôm nay coi như là một lần đền bù.
- Cảm ơn.
Trong lòng Long Vũ cũng nhẹ nhỏm không ít. Mặc dù không thể giúp hắn không chết, nhưng ít ra còn có thể bảo toàn thi thể của hắn. Điều này đối với Bạch Mi đạo nhân mà nói, coi như là bồi thường.
Ngừng một chút, Long Vũ lau đi nước mắt, vội vàng đem tình huống cụ thể cùng hai người nói một chút.
Sau khi kể xong chuyện, Long Vũ hướng La Lâm nói:
- La Lâm, anh hi vọng em có thể kiểm tra đo lường ra vị trí ngọn lửa Quang Minh, thời gian của chúng ta đã không nhiều. . . chỉ còn không tới một tháng.
- Vâng.
La Lâm nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, thần sắc thật tình nói:
- Long Vũ ca ca, anh cứ yên tâm đi, từ hôm nay, La Lâm sẽ cùng Thiên Dực Hổ tìm kiếm khí tức của ngọn lửa Quang Minh trong vũ trụ, một khi tìm kiếm thành công, chúng em sẽ báo cho anh.
Nói tới đây, La Lâm đưa mắt nhìn sang Đường Hương Hương, tựa như dặn dò nói:
- Chị Hương Hương, trong khoảng thời gian em không có ở đây, Long Vũ ca ca giao cho chị chiếu cố.
- Được rồi, em cứ yên tâm đi đi.
Đường Hương Hương thật tình gật gật đầu.
- Long Vũ ca ca, việc này không nên chậm trễ, em nghĩ bây giờ em liền mang theo Thiên Dực Hổ lên đường.
La Lâm nói:
- Hãy cố gắng bảo trọng, anh là hy vọng của mọi người chúng em..
- Anh biết.
Long Vũ đi tới, hôn nhẹ lên trán La Lâm, khiến cho sắc mặt La Lâm đỏ lên. Nàng nói:
- Long Vũ ca ca, anh yên tâm đi, em nhất định sẽ không để cho anh thất vọng.
………………………..
………………………..
Ba ngày sau, Long Vũ an táng cho Bạch Mi đạo nhân, hơn nữa ở bên trong Huyền Môn còn cử hành nghi thức tống biệt long trọng. Trừ một vài nhân vật quan trọng ra thì không ai biết Bạch Mi đạo nhân là phân thân của Quang Thần Tôn Thần. Ở trong suy nghĩ của tất cả đệ tử Huyền Môn, Bạch Mi đạo nhân vĩnh viễn chính là Huyền Môn tổ sư.
Hình tượng của hắn vĩnh viễn chính là quang huy.
Về nguyên nhân hắn chết, Long Vũ đã an bài thích đáng, tất cả mọi người đều tin tưởng Bạch Mi đạo nhân là vì sự bình yên của Tam Giới mà bị Quang Thần Tôn Thần sát hại.
Trên thực tế, tình huống thật sự cùng với an bài của Long Vũ cũng không khác biệt nhau là mấy.
Cả Huyền Môn đều đắm chìm trong bi thống.
Ban đêm, Long Vũ không cách nào ngủ được, tâm tình cũng khó có thể bình tĩnh. Hắn đang nghĩ, tại sao cùng một người mà lại có thể xuất hiện hai loại suy nghĩ cùng ý thức bất đồng như vậy.
Có lẽ điều này vừa vặn chứng minh trong lòng Quang Thần Tôn Thần còn có một mặt thiện lương.
- Anh Vũ. . . Còn đang tự trách sao?
Đường Hương Hương chậm rãi hiện ra phía sau hắn, ôn nhu nói:
- Bạch Mi đạo nhân ra đi vô cùng bình thản, trên mặt của ông ấy còn mang theo nụ cười.
Long Vũ thay vì nói cho mọi người, để bọn họ cuộc sống trong khủng hoảng. Chẳng bằng một mình gánh chịu.
Hai ngày sau, ngoại trừ hai người Hắc Thiên Ma Thần cùng phượng hậu Thiên Âm trong năm lệnh chủ Phương Thiên Địa, ba người còn lại đều dẫn thuộc hạ của mình trở về.
Tây Vương Mẫu cũng mang theo một vạn chiến tướng Tiên Cảnh ngược về Tiên Cảnh, trước tiên đi thu thập tàn cuộc. Hiển nhiên, đây là một việc hết sức gian khổ.
Có thể tưởng tượng được Tây Vương Mẫu sắp gặp phải khó khăn.
Bất quá đây cũng là chính nghiệp chướng của nàng.
Nếu như ban đầu nàng nghe lời khuyên của Long Vũ, ít nhất vẫn có thể cứu vãn được mấy trăm vạn chiến tướng Tiên Cảnh.
Âu cũng là báo ứng.
Thất công chúa thì cố ý thân cận cùng Long Vũ, nhiều lần ở trường hợp công khai còn lộ ra tình ý của mình đối với Long Vũ. Đồng thời, nàng cũng không kiêng kị tránh né để cho người khác biết quan hệ giữa nàng và Long Vũ.
Đối với việc này, Long Vũ cũng không có tỏ vẻ gì đặc biệt, gái đến hắn chỉ việc cứ hưởng thụ thôi.
…………………………….
………………………….
Trên đỉnh Nguyệt Hắc Phong, gió đêm gào thét thổi qua gương mặt Long Vũ. Hắn ngơ ngác đứng đỉnh núi nhìn mặt trời lặn. Trong lòng âm thầm tự suy nghĩ đối sách.
Hôm nay đã là ngày thứ ba sau khi trở lại. Hắn cũng chưa có từ trong đạo pháp tìm ra biện pháp có thể giúp cho Quang Thần Tôn Thần, Huyết Anh Đại Đế thoát khỏi quản chế của Thiên Đạo.
Đồng thời, hắn cũng chưa nghĩ ra được cách tiêu diệt Quang Thần Tôn Thần mà không kinh động đến Thiên Đạo
Vấn đề rất nghiêm trọng.
Chẳng biết từ lúc nào, Thất công chúa đã lặng lẽ đi tới phía sau Long Vũ, hai tay ôm lấy eo của hắn. Long Vũ xoay người lại, giương cánh tay đem thân thể mềm mại của nàng ôm vào lòng:
- Sao không nghỉ ngơi?
Thất công chúa nhẹ giọng nói:
- Mấy ngày nay em thấy bộ dạng anh rất u sầu, trong lòng không yên, nên muốn chia sẻ một chút.
Long Vũ hôn nàng một cái, cười nói:
- Hay là Thất công chúa thương anh. . .
Thất công chúa xinh đẹp cười nói:
- Anh có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, mỗi người đều quan tâm đến anh.
Long Vũ cười ôm sát thân thể mềm mại của nàng, nhìn ra phía xa, thấp giọng nói:
- Không phải là ghen tị đấy chứ?
Thất công chúa nói:
- Anh thấy bộ dạng em giống như là đang ghen sao? Nữ nhân của anh em đều gặp rồi, các nàng ai cũng rất ưu tú, áp lực của em rất lớn, em căn bản là không dám ghen. Anh Vũ, anh yên tâm đi, em sẽ cùng các chị ấy hảo hảo ở chung một chỗ, tuyệt đối không để cho anh khó xử. . .
Long Vũ cười gật đầu một cái nói:
- Umh, rất tốt, em có thể nghĩ như vậy, anh cũng yên lòng. Anh chỉ sợ em cùng các nàng không thể ở chung với nhau. Trước kia anh cứ nghĩ em là công chúa Tiên Cảnh, có thể sẽ có tư tưởng mình cao hơn người khác trong đầu.
Thất công chúa mỉm cười nói:
- Vì anh, em nguyện ý vứt bỏ hết.
Long Vũ thở dài nói:
- Đáng tiếc mấy ngày qua anh bề bộn nhiều việc, không thể dành nhiều thời gian ở cùng em. . .
Thất công chúa nói:
- Em có thể giúp anh không?
- Giúp thế nào?
Long Vũ hỏi ngược lại.
Thất công chúa đem thân thể nhích tới gần hắn, khóe miệng nổi lên một tia mập mờ, nói:
- Em biết chuyện có thể làm cho anh phiền não nhất định là đại sự. Lấy năng lực của em cũng không giúp được cái gì. Nhưng em nghĩ có một chút chuyện em đủ khả năng. Thí dụ như, giảm bớt áp lực cho anh, giúp anh bình tâm lại. . .
Nói xong, ban tay nhỏ bé của Thất công chúa đã đưa về phía đáy quần nam nhân, nhẹ nhàng mà vuốt ve. Khiến Long Vũ ha hả cười lớn lên, Thất công chúa nói không sai, thật sự nàng có thể giúp mình giải tỏa hỏa khí, phát tiết phiền não trong lòng. Tay của hắn liền vuốt dọc theo thân thể Thất công chúa, xâm nhập lên ngực nàng, nhẹ nhàng vuốt ve bờ ngực cao ngất của nàng.
Rất nhanh, khi được nam nhân vỗ về thân thể, Thất công chúa liền trở nên mềm mại nhịn không được khẽ phát run.
Long Vũ thấp giọng nói:
- Em rất hiểu lòng người…
Thất công chúa xấu hổ gật đầu, thân thể giống như cây cỏ mềm mại ngã vào vòng tay nam nhân
- Chúng ta vào phòng đi . .
Long Vũ mỉm cười hôn nhẹ vào tai nàng, nhẹ giọng nói:
- Không đi, ở chỗ này mới kích thích. . . Yên tâm đi, sẽ không có người nhìn trộm đâu.
Khuôn mặt Thất công chúa đỏ bừng nở nụ cười, đôi mắt đẹp cũng sáng ngời dị thường. Nàng mặc dù không có nói chuyện, nhưng ánh mắt đã cho thấy nàng đã ngầm đồng ý với yêu cầu của Long Vũ.
Khẽ vuốt ve lẫn nhau một hồi, Long Vũ đem thân thể mềm mại của nàng dựng lên. Hai tay Thất công chúa ôm lấy cổ của hắn, cái trán dí sát vào trước ngực nam nhân.
Tìm một tảng đá bóng loáng, Long Vũ đem thân thể miềm mại nóng hổi của Thất công chúa đặt lên trên. Trong lúc đó, nữ nhân liền dùng bờ môi nóng hổi của mình hôn lên miệng Long Vũ.
Tính tình Thất công chúa vốn phóng khoáng, kể từ sau khi cùng Long Vũ hưởng qua tư vị ái ân, cũng không cố ý che dấu bản tính của mình. Trong bóng tối bọn họ giúp nhau cở bỏ tất cả áo quần của nhau, chuẩn bị thả nòng nọc.
Da thịt Thất công chúa trở nên ửng hồng, sau đó nàng cất lên tiếng rên khe khẽ, khu vực nóng ẩm khiến người ta mê say nhẹ bao bọc lấy thằng ku của Long Vũ.
Hai tay Long Vũ nâng cặp mông đầy đặn co dãn của nữ nhân, mạnh mẽ chinh phạt. Khoái hoạt trên thân thể từng đợt từng đợt truyền đến như thủy triều dâng, mái toác dài của Thất công chúa không ngừng lắc lư, lỗ mũi không ngừng thở dốc ra trận trận mê người, khiến lòng người rung động.
Cảm giác được thời cơ đã tới, Long Vũ toàn lực hướng thân thể mềm mại của nàng tiến sâu vào. Bắp đui Thất công chúa quấn quanh eo nam nhân không ngừng co quắp lại, thân thể mềm mại phối hợp với động tác của hắn dùng sức cố gắng động lên, thân thể hai người đồng thời bắt đầu khởi động cuồng nhiệt kích động lẫn nhau chặt chẽ kết hợp ở chung một chỗ.
Ngay khi hạ thân Long Vũ bắt đầu bộc phát, Thất công chúa dùng sức cắn vai hắn, phát ra một tiếng rên khiến tâm thần lay động, hạ thân đồng thời đạt được sự sung sướng. Qua hồi lâu nàng mới thở phào nhẹ nhỏm, thân thể mềm mại xụi lơ ở trong ngực của nam nhân, mê say nói:
- Anh Vũ, em nguyện ý vì anh trao cho anh tất cả. . .
………………………
………………………..
Hôm nay là một ngày tốt lành, ánh nắng tươi sáng. Tối hôm qua, sau khi Long Vũ cùng Thất công chúa hoan hảo, phiền não trong lòng quả nhiên giảm đi rất nhiều, đầu óc cũng thanh tỉnh.
Hắn quyết định đi tìm Bạch Mi đạo nhân nói chuyện một chút.
Có lẽ sẽ có phát hiện mới.
Mà Bạch Mi đạo nhân tựa hồ đang đợi Long Vũ tới.
- Ngươi đã đến rồi
Ngay khi đối mặt với Long Vũ tâm tình Bạch Mi đạo nhân cũng không có biểu hiện bất kỳ rung động nào, hết thảy vẫn giống như ngày thường.
- Ngươi đang chờ ta?
Long Vũ có chút ngoài ý muốn.
- Đúng vậy, thật ra thì ngươi nên sớm đến tìm ta.
Bạch Mi đạo nhân nói:
- Ta có thể giúp ngươi giải đáp một vài thắc mắc về mối quan hệ với Quang Thần Tôn Thần.
Long Vũ nghe vậy, vội vàng hỏi tới:
- Giữa các ngươi rốt cuộc là quan hệ như thế nào?
- Nếu như ta không nói, cho dù ngươi nghĩ đến nát óc đoán chừng cũng nghĩ không ra được.
Bạch Mi đạo nhân khẽ cười một tiếng.
- Nếu đã quyết định thẳng thắn với nhau thì cần gì phải làm trò bí hiểm với ta?
Long Vũ trầm giọng hỏi.
- Nói vậy cũng đúng. . .
Bạch Mi đạo nhân nghiêm nghị nói:
- Bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết, bất quá ngươi phải chuẩn bị tâm lý. . . Bởi vì đáp án dĩ nhiên là điều tuyệt đối ngươi chưa từng nghĩ đến.
- Nói đi .
Long Vũ đã tràn đầy mong đợi.
- Ta là phân thân của Tôn Thần. . .
Bạch Mi đạo nhân nghiêm túc nói.
Lời này vừa nói ra, Long Vũ cũng là thất kinh.
Đúng như lời Bạch Mi đạo nhân nói, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới lão già này lại là phân thân của Quang Thần Tôn Thần.
Đáp án này quả thực không thể tưởng tượng nổi.
- Có thật không?
Long Vũ hỏi.
- Ừ, là thật. . .
Bạch Mi đạo nhân thật tình gật gật đầu:
- Đúng vậy, thật sự ta là phân thân của hắn, bất quá từ rất sớm rất sớm hắn đã quên mất sự tồn lại của ta, cho đến khi ngươi xuất hiện.
Long Vũ gật đầu, nói:
- Ngươi nói như vậy, ta liền có thể hiểu được hành động của ngươi rồi. Trên thực tế, ngươi có lý do cùng với hắn đối phó ta. Các ngươi nguyên bản chính là một người.
- Ngươi sai lầm rồi.
Ánh mắt Bạch Mi đạo nhân có chút lãnh đạm. Hắn nhìn Long Vũ, khẽ cười một tiếng, nói:
- Trên lý luận mà nói, ta cùng hắn quả thật là cùng một người. Nhưng trên thực tế, ta cùng hắn vẫn còn có chút khác nhau. Bởi vì thời gian quá lâu, ta cũng quên mất hắn, thậm chí một lần ta còn cho rằng mình là mình.
- Ngươi sinh ra ý thức của mình?
Long Vũ hỏi.
- Đúng vậy.
Bạch Mi đạo nhân lần nữa gật đầu:
- Nói đúng ra, nếu như không có sự xuất hiện của ngươi, khiến cho hắn cảm ứng được khí tức của ta, để cho hắn nhớ lại ta, ta nghĩ ta sẽ vẫn là ta.
- Ngươi muốn làm gì bây giờ?
Long Vũ hỏi.
- Phải là ta hỏi ngươi mới đúng, ngươi muốn làm gì bây giờ?
Bạch Mi đạo nhân ngẩng đầu nhìn Long Vũ, hỏi:
- Ngươi cùng Tôn Thần đụng chạm ta cũng biết rồi, tâm tư của ngươi ta cũng biết. . . Ta muốn giúp ngươi.
- Ngươi không thể.
Long Vũ khẽ cười một tiếng nói:
- Trên thực tế, chuyện trước mắt chính ngươi cũng không thể giải quyết. Nói thật ra, những ngày qua ta cẩn thận nghiên cứu Thiên Đạo pháp tắc, nhưng cũng không có bất kỳ thu hoạch nào.
- Ngươi còn có con đường thứ hai có thể lựa chọn.
Bạch Mi đạo nhân nói.
- Ta không rõ
Long Vũ tựa hồ cố ý giả bộ ngu.
- Không, ngươi rất rõ ràng.
Bạch Mi đạo nhân nghiêm nghị nói:
- Nếu như ta không có đoán sai , ngươi có hai con đường, một khi con đường thứ nhất không thể thực hiện được, ngươi có thể lựa chọn con đường thứ hai, giết chết Tôn Thần.
Nghe Bạch Mi đạo nhân nói như thế, Long Vũ nhất thời biến sắc:
- Ta không cho là ngươi có lòng tốt nhắc nhở ta như vậy. . .
- Tại sao ngươi nghĩ như thế?
- Bởi vì ngươi cùng Tôn Thần vốn là nhất thể. . . Hắn chính là ngươi, ngươi chính là hắn. Nếu như hắn chết, ngươi cũng sống không được.
Long Vũ cười nói:
- Tôn Thần rất sợ chết, ta không biết ngươi. . .
- Ta không sợ chết.
Bạch Mi đạo nhân cắt đứt lời Long Vũ, nói:
- Không cần hoài nghi cái gì, ta nói rồi, ta cùng hắn thật ra thì không giống nhau. Ta có suy nghĩ, ý nghĩ, ý thức của mình. Ta muốn giúp ngươi. . . Ta muốn nói cho ngươi biết làm cách nào có thể giết chết Tôn Thần.
Long Vũ nghe vậy, không nói thêm gì nữa.
- Ngươi còn đang nghi ngờ ta?
Bạch Mi đạo nhân hỏi.
- Không phải là hoài nghi. . . Chẳng qua là cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi. . .
Long Vũ nói:
- Nếu như là ngươi, ngươi có tin hay không? Bạch Mi, ngươi phải để cho ta tin tưởng ngươi mới được.
- Ta có thể nói cho ngươi những điều này. . . Cũng đã nói rõ tính toán của ta đã vô vọng rồi.
Bạch Mi đạo nhân chậm rãi nói:
- Tâm tư Tôn Thần, so với bất kì ai khác ta là người rõ ràng nhất. Mặc dù ngươi giúp hắn giải quyết nguy cơ Thiên Đạo hắn cũng sẽ không cảm kích ngươi. Ngược lại, lực lượng của ngươi đã uy hiếp nghiêm trọng đến địa vị cùng an toàn của hắn. Cho nên, tương lai hắn vẫn như cũ xem ngươi là đại địch. Thậm chí Tam Giới cũng sẽ bị hắn hủy diệt, hắn có thành lập Tam Giới mới, vùng đất trật tự mới. . .
Nói tới đây, Bạch Mi đạo nhân trầm giọng nói:
- Ta thích thế giới thực, ta cũng không hi vọng sinh linh Tam Giới bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, cho nên ta phải ngăn cản hắn.
- Trước mắt cách duy nhất có thể ngăn cản hắn chính là giết chết hắn.
Bạch Mi đạo nhân nói:
- Dõi mắt trong toàn vũ trụ này, có thể giết chết Tôn Thần chỉ có ngươi cùng Đại Đế.
- Huyết Anh Đại Đế?
Long Vũ hơi kinh hãi:
- Hắn có thể ?
- Đúng vậy.
Bạch Mi đạo nhân thật tình gật gật đầu nói:
- Thật ra thì Huyết Anh Đại Đế có thể ngăn cản tai nạn phát sinh, hơn nữa hắn cũng có đầy đủ năng lực giết chết Tôn Thần. Nhưng lòng hắn mềm yếu. Ban đầu, Tôn Thần đã giúp hắn rất nhiều. Thậm chí có thể nói, Huyết Anh Đại Đế có thể có ngày hôm nay, căn bản là do Tôn Thần trợ giúp.
Bạch Mi đạo nhân nhìn Long Vũ một chút, khóe miệng nổi lên một nụ cười thưởng thức:
- Thật ra thì ở điểm này, ngươi cùng Huyết Anh Đại Đế hết sức giống nhau. Tính cách của các ngươi, kinh nghiệm của các ngươi đều có chút giống nhau. Cho nên các ngươi vẫn chưa từng lãnh khốc vô tình. . .
- Hừ!
Long Vũ thở phì phì nói:
- Đừng đánh đồng ta với Đại Đế, trong lòng của hắn cũng không có thiện lương. Nếu như hắn thật sự có tình, sẽ không trơ mắt nhìn Quang Thần Tôn Thần gây nên tai họa trong vũ trụ này mà không quản, không hỏi đến. So với sự bình yên của vũ trụ, những thứ ân huệ kia tính là cái gì. . .
- Ngươi nói vậy cũng không đúng.
Bạch Mi đạo nhân nói:
- Căn bản ngươi không biết ân huệ Tôn Thần đối với Đại Đế lớn đến cỡ nào. Hơn nữa ngươi cũng không phải là người trong cuộc. Ngươi không cách nào hiểu được ngọn nguồn trong đó.
- Được, cho dù ta không hiểu. Nhưng ta không cho là Huyết Anh Đại Đế có thể tiêu diệt Quang Thần Tôn Thần. . . Lực lượng của bọn họ chẳng lẽ không phải là ngang nhau sao?
Long Vũ đưa ra câu hỏi mới.
- Cũng không phải.
Bạch Mi đạo nhân nói:
- Huyết Anh vốn là tồn tại chí cương chí cường trong thiên địa, sự hiện hữu của hắn vốn là vì diệt thế. Vì vậy mới nói Huyết Anh có thể diệt thế. Sau đó lại trải qua luân hồi chuyển thế, Huyết Anh trở thành Dương Hoa. Có một mặt thiện lương, hơn nữa trải qua ngàn khó vạn khổ thành tựu công đức trở thành Huyết Anh Đại Đế. Trên thực tế, tu vi của hắn còn mạnh hơn Tôn Thần. Hơn nữa, về mặt tinh thần hắn cũng có nhược điểm.
- Nhược điểm?
Long Vũ vội vàng hỏi tới:
- Ngươi cũng có sao?
- Ha ha.
Bạch Mi đạo nhân cười nói:
- Dĩ nhiên, thử hỏi dưới gầm trời này có người nào không biết nhược điểm của mình.
- Vậy ngươi nói cho ta biết đi
Vẻ mặt Long Vũ có chút kích động.
- Hiện tại ngươi đã tin tưởng ta rồi chứ?
Vẻ mặt Bạch Mi đạo nhân giống như là hòa hoãn không ít.
- Ừ.
Long Vũ gật đầu nói:
- Cho tới nay, ta cũng cảm thấy ngươi không phải là một người lãnh huyết vô tình. Bạch Mi đạo nhân, ngươi quả nhiên không khiến cho ta thất vọng.
- Bổn nguyên của Quang Thần Tôn Thần chính là ngọn lửa Quang Minh trong vũ trụ. . .
Bạch Mi đạo nhân giống như là hạ quyết tâm thật lớn, nghiêm túc nói:
- Chỉ cần dập tắt ngọn lửa bổn nguyên, hắn cũng sẽ bị chết. Mà muốn dập tắt ngọn lửa Quang Minh, bổn nguyên căn bản là không cần lực lượng quá lớn. Cho nên, ngươi có thể lặng yên không một tiếng động giết chết hắn, mà không bị Thiên Đạo phát hiện.
Long Vũ nghe vậy, phiền não trong lòng liền bị quét sạch.
Sau đó, Long Vũ hỏi:
- Ngọn lửa Quang Minh kia rốt cuộc là ở địa phương nào? Ta làm sao đi tìm?
- Ta không biết!
Bạch Mi đạo nhân nói:
- Năm đó Tôn Thần có rất nhiều phân thân di lưu khắp nơi trong vũ trụ, ta là phân thân sống thời gian dài nhất, cũng là người biết nhiều nhất sự tình của hắn. Nhưng là dù vậy, ta vẫn không biết ngọn lửa Quang Minh ở địa phương nào.
- Ta làm như thế nào đi tìm?
Long Vũ hỏi thăm.
Bạch Mi đạo nhân nhìn Long Vũ nói:
- Ngươi nắm giữ Thiên Đạo pháp tắc, tại sao không hảo hảo mà lợi dụng. . . Dưới Thiên Đạo pháp tắc, trong vũ trụ này không thể nào có bất kì bí mật nào.
- Trên lý luận thì là như vậy, nhưng trên thực tế, ta căn bản cũng không biết nên làm cái gì bây giờ?
Long Vũ nói.
- Ta cũng không biết.
Bạch Mi đạo nhân thở dài nói:
- Những gì ta biết đều đã nói cho ngươi, về phần làm như thế nào, phải dựa vào bản thân ngươi. Tiểu Vũ, chúc ngươi gặp nhiều may mắn. Đây có lẽ là lần cuối cùng ta giúp ngươi.
Nghe Bạch Mi đạo nhân nói, trong lòng Long Vũ có chút không thoải mái.
Ngừng một chút, hắn nghiêm nghị hỏi:
- Bạch Mi đạo nhân, ngươi thật không sợ chết sao? Ngươi nên biết, Quang Thần Tôn Thần mà chết, ngươi chỉ là một phân thân cũng không sống được.
- Không cần nói nữa, đường là do ta chọn. . .
Bạch Mi đạo nhân nói:
- Ngươi đi đi, mấy ngày nay, ta nghĩ ta cần yên lặng một chút.
- Đa tạ!
Long Vũ hướng về phía Bạch Mi đạo nhân khom mình hành lễ.
- Không cần phải khách khí, ta làm như vậy, thật ra thì cũng là vì chuộc tội.
Bạch Mi đạo nhân nói:
- Bản thể gây tội, ta là phân thân cũng có nghĩa vụ hoàn lại.
Long Vũ không nói nữa, xoay người đi ra.
. . .
. . .
Màn đêm buông xuống, một cỗ lực lượng lặng yên không một tiếng động hiện ra trước gian phòng của Bạch Mị trên Thái Dương Phong.
Khi Bạch Mi đạo nhân cảm ứng được cổ lực lượng kia, đã có chút muộn màng. Phòng của hắn đã triệt để bị che giấu. Hơn nữa, hắn đã biết người tới là ai.
- Tham kiến Tôn Thần
Bạch Mi đạo nhân khom mình hành lễ.
- Ngươi rất sợ.
Ngay phía trên phòng của hắn xuất hiện hư ảnh Quang Thần Tôn Thần.
Hình dáng rất hư ảo, nhưng lực lượng phát ra quanh thân vô cùng mạnh mẽ. Dưới cổ khí thế áp bức kia, Bạch Mi đạo nhân chậm rãi quỳ xuống.
- Tôn Thần, ta không có điều gì phải sợ hãi
Bạch Mi đạo nhân nhàn nhạt đáp lại, có thể thấy, hắn cố gắng hắn hết sức làm cho tâm tình của mình trở nên bình tĩnh.
- Không. . . Ngươi nói láo rồi, ngươi thật sự đang sợ điều gì đó. . .
Quang Thần Tôn Thần khẽ cười một tiếng, nói:
- Ta có thể cảm giác được trong nội tâm của ngươi tràn đầy sợ hãi. Nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc đã làm cái gì?
- Không có. . .
Bạch Mi đạo nhân lần nữa nói.
- Nói nhảm.
Quang Thần Tôn Thần tựa hồ nổi giận:
- Ngươi còn muốn dấu diếm ta tới khi nào. Trước đây ta cố gắng liên lạc với ngươi, nhưng phòng của ngươi lại bị một cổ Hỗn Độn nguyên lực bao phủ. Trong vũ trụ này có Hỗn Độn nguyên lực trừ Long Vũ ra, không thể còn có ai khác có được. Rõ ràng chính là các ngươi đã ở đây mưu đồ bí mật gì đó. Bạch Mi, có phải ngươi đã u mê hay không? Chẳng lẽ ngươi quên, ngươi chính là ta, ta chính là ngươi. . . Ngươi lại cùng người khác tính kế hảm hại mình, đây coi là cái gì?
- Tôn Thần. . . Ngươi đã cũng biết rồi, ta cũng không muốn dấu diếm ngươi. . .
Tâm tình Bạch Mi đạo nhân tựa hồ buông lỏng rất nhiều:
- Ngươi nói đúng, ta chính là ngươi, cho nên tâm tư của ta bất kể giấu diếm thế mào, ngươi sớm muộn cũng sẽ biết. Cho nên, hiện tại để cho ta được thanh thản. Ta đã đem toàn bộ chuyện của chúng ta nói cho Long Vũ biết rồi. . .
- Cái gì?
Thanh âm Quang Thần Tôn Thần có chút bén nhọn:
- Ngươi đem việc mình là phân thân nói cho hắn rồi? Còn có gì nữa? Mau nói. . .
- Bí mật của ngọn lửa Quang Minh cũng nói.
Bạch Mi đạo nhân nhàn nhạt trả lời.
- Làm sao ngươi biết ngọn lửa Quang Minh?
Vẻ mặt Quang Thần Tôn Thần lộ vẻ bất ngờ.
- Trên căn bản, ta và ngươi không có bất kì bí mật gì.
Bạch Mi đạo nhân giải thích.
- Đồ hỗn trướng.
Trên mặt Quang Thần Tôn Thần xuất hiện vẻ hoảng sợ:
- Ngươi điên rồi, ngươi cũng biết, nếu như ta chết, ngươi chỉ là phân thân vì vậy ngươi cũng sống không được, ngươi tại sao phải làm như vậy?
- Muốn biết nguyên nhân sao?
Bạch Mi đạo nhân tự giễu cười cười.
- Nói.
- Ta không muốn vũ trụ này bị ngươi phá hoại. . .
Bạch Mi đạo nhân nói:
- Một ngày ngươi còn tồn tại, sự an bình của vũ trụ này sẽ không thể chân chính có được. Chỉ có ngươi biến mất, vũ trụ này mới có thể giữ vững bình yên lâu dài được. Hơn nữa, ngươi sống lâu như vậy, cũng đã đủ rồi. .
- Điên khùng, ngươi chính là một tên điên.
Quang Thần Tôn Thần hét lên trong phòng Bạch Mi đạo nhân. Hiển nhiên, hắn rất tức giận.
Thậm chí trong lời nói của hắn còn mang theo một tia sợ hãi.
- Tôn Thần, ta với ngươi vẫn còn có chút bất đồng, tối thiểu, ta có nhân tính.
Sau khi nói ra mọi chuyện cần thiết, tâm tình Bạch Mi đạo nhân ngược lại càng thêm an bình.
Hắn lẳng lặng nói:
- Ta đối với sự lựa chọn của ta sẽ không hối hận. . .
- Vậy sao?
Quang Thần Tôn Thần cười lạnh một tiếng, nói:
- Hiện tại ta liền để cho ngươi hối hận. . .
Trong lúc nói chuyện chân mày Quang Thần Tôn Thần hiện lên một tia hàn sắc.
- Ta biết ngươi không sợ chết, bởi vì tính mạng của ngươi vốn dĩ chính là hư vô, ngươi có thể sống lâu như vậy, tất cả đều là nhờ đến ở chỗ này.
Quang Minh Tôn Thần nói:
- Cho nên ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, ta muốn để cảm thụ đau đớn
Tiếng nói vừa dứt, sát khí trên mặt Quang Thần Tôn Thần càng ngày càng đậm. Hắn vung tay lên, hướng Bạch Mi đạo nhân nhẹ nhàng phẩy tới. Trong khoảnh khắc, trên mặt Bạch Mi đạo nhân xuất hiện mấy vệt máu.
Nhất thời xuất hiện đau đớn tới thấu xương.
- Đây chỉ là mới bắt đầu
Thanh âm Quang Thần Tôn Thần càng trở nên âm hàn, kinh khủng.
Bạch Mi đạo nhân nhắm mắt lại thật chặt, sắc mặt trắng bệch, đôi môi mím chặc, cả người run rẩy, tựa hồ là đang chịu đựng một loại đau đớn mà không phải ai cũng có thể chịu được. Bỗng nhiên hắn chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn người chủ tử phía trước, lạnh giọng nói:
- Thiên hạ cũng chỉ có người như ngươi, mới có thể hạ thủ với mình như vậy. . .
- Ha ha…
Quang Thần Tôn Thần khinh thường cười khẽ:
- Ta đã mạnh mẽ chặt đứt mối liên lạc giữa ngươi và ta. . . Nếu như ngươi không phải là có tật giật mình, ngươi hoàn toàn có thể không cần khẩn trương như thế nói cho ta biết chuyện này.
- Ngươi là một tên biến thái.
Bạch Mi đạo nhân nói.
- Hừ…
Quang Thần Tôn Thần khinh thường nói:
- Trong vũ trụ này mọi tánh mạng đối với ta mà nói cũng chỉ là đồ chơi, ta không cảm giác mình có cái gì không đúng.
Sự hờ hững của Quang Thần Tôn Thần đối với sinh mạng đã đến cực hạn.
- Từ từ mà chấp nhận đi. . .
Quang Thần Tôn Thần lạnh lùng bật cười, một lực lượng rất nhỏ khó có thể phát hiện được chậm rãi xâm nhập vào trong cơ thể Bạch Mi đạo nhân.
Mỗi một lần lực lượng xâm nhập, cũng giống như là dao găm cắt lấy thân thể của hắn.
Thân thể Bạch Mi đạo nhân lần nữa run rẩy.
- Ta sẽ không hướng ngươi cầu xin tha thứ. . .
Bạch Mi đạo nhân đột nhiên nói.
Quang Thần Tôn Thần dùng một loại tâm tình cực kỳ phức tạp nhìn phân thân bị hình phạt.
Không có bi thảm, không có rên rỉ, không có cầu xin tha thứ, chửi rủa. Giờ phút này Bạch Mi đạo nhân chỉ yên lặng trầm mặc.
Trầm mặc giống như chết.
Rốt cục, một giờ sau, Quang Thần Tôn Thần dừng trùng phạt đối với phân thân lại. Mà lúc này, kinh mạch trong cơ thể Bạch Mi đạo nhân đã bị phân cách thành vô số đoạn.
Nếu nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy trong vô số miệng máu bên trong, máu bắt đầu chậm rãi chảy ra. Chỉ trong chốc lát, Bạch Mi đạo nhân liền biến thành một huyết nhân. Từ vẻ mặt của hắn là có thể nhìn ra, thống khổ mà hắn phải chịu đựng không phải bất cứ ai cũng có thể thừa nhận.
- Hối hận sao?
Quang Thần Tôn Thần hỏi.
- Không hối hận.
Bạch Mi đạo nhân vẫn quật cường như cũ:
- Ngươi tàn bạo, ngươi vô tình, lại một lần nữa chứng minh là ta đúng, ngươi nhất định phải bị tiêu diệt. Không có ngươi, Tam Giới cùng vũ trụ mới có thể được an bình. Ta tin tưởng tiểu Vũ có thể giết chết ngươi.
- Hừ.
Quang Thần Tôn Thần khinh thường nói:
- Cho dù ngươi nói cho Long Vũ thì có thể thế nào? Hắn căn bản là biết ngọn lửa Quang Minh ở đâu. . . Trong cả vũ trụ này, cũng chỉ có ta mới có thể tìm được.
- Hắn sẽ tìm được.
Bạch Mi đạo nhân cố nén thống khổ trong lòng, nói từng chữ từng câu:
- Hắn có thể, hắn tuyệt đối có thể tìm được.
- Dể xem ngươi làm sao kiên trì. . .
Quang Thần Tôn Thần khẽ cười một tiếng, nói:
- Đáng tiếc tánh mạng của ngươi sẽ phải kết thúc rồi, nếu không ta sẽ để cho ngươi thấy được.
Ngay lúc này, Quang Thần Tôn Thần cảm ứng được một cổ lực lượng cường đại đang công kích kết giới hắn bố trí.
Rất nhanh, hắn liền xác định là Hỗn Độn nguyên lực của Long Vũ.
- Bạch Mi, Long Vũ tới, đáng tiếc hắn cũng không thể cứu ngươi, kinh mạch, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể của ngươi đã bị ta triệt để phân cách thành vô số đoạn, ngay cả thân thể của ngươi, cũng bị phân cách rồi. Tánh mạng của ngươi sẽ ở trong thống khổ mà kết thúc, dù ai cũng không cách nào cứu được ngươi. Ta đi đây. . .
Nói xong, thân ảnh Quang Thần Tôn Thần trong nháy mắt biến mất.
Không có Quang Thần Tôn Thần duy trì, cấm chế bao quang gian phòng Bạch Mi đạo nhân rất nhanh đã bị Long Vũ công phá.
Ngay khi bước vào phòng, Long Vũ nhất thời ngây dại. Hiện ra trước mắt hắn là một huyết nhân. Hơn nữa hắn có thể cảm ứng được, tánh mạng kẻ kia đang chậm rãi trôi qua.
Sau khi kinh ngạc ngắn ngủi, Long Vũ hết sức khó khăn đi về phía trước, đem thân thể máu me của Bạch Mi đạo nhân ôm vào trong ngực.
Bạch Mi đạo nhân cực kỳ khó khăn mở mắt ra, hai mắt mờ ảo tán loạn, nhưng có vẻ lóng lánh vô cùng thuần phát:
- Ngươi đã đến rồi. . .
- Ta đã tới chậm….
Long Vũ ôm thân thể gầy còm này, cảm thụ được tánh mạng của hắn đang chậm rãi trôi qua, mở miệng khô khốc nói:
- Ta sớm nên nghĩ đến, ngươi nói cho ta biết những chuyện này, Quang Thần Tôn Thần nhất định sẽ không bỏ qua ngươi. Là ta bất cẩn, thật xin lỗi. . .
- Ha ha. . .
Bạch Mi đạo nhân khẽ cười một tiếng, thanh âm có chút run rẩy:
- Không có gì đáng ngại. . . Dù sao ta sớm muộn gì cũng phải chết, không có quan hệ gì…
Long Vũ nhẹ nhàng ôm thân thể của hắn, nắm bàn tay lạnh băng của hắn thật chặt, sợ rằng hắn cứ như vậy mà ra đi:
- Bất kể thế nào, cũng là ta sơ xuất.
Long Vũ khàn giọng, khẽ thấp giọng nói:
- Hiện tại ta nên làm thế nào? Ta không biết hắn đã làm gì đối với tánh mạng ngươi?
Long Vũ cúi đầu xuống, nhẹ nhàng dựa vào gương mặt tràn đầy nếp nhăn của lão:
- Ta có thể cảm giác được tánh mạng của ngươi đang chậm rãi trôi đi, ta cũng biết kinh mạch của ngươi đã gãy lìa, đối với ngươi không biết nên làm gì để cứu ngươi.
- Không cần…
Bỗng nhiên Bạch Mi đạo nhân dùng sức nắm tay Long Vũ thật chặt, miễn cưỡng mở miệng nói:
- Giết hắn…
Cả người Long Vũ rét lạnh, sợ hãi nhìn lão nhân trong ngực, hắn biết đối phương đã không chịu nổi, trong vô thức nắm chặt cái tay kia.
Ánh mắt mờ ảo tán loạn của Bạch Mi đạo nhân tựa hồ ngó chừng Long Vũ.
- Ta biết. . . Ta nhất định sẽ giết chết Tôn Thần.
Long Vũ vội vàng tỏ thái độ, sợ nói đã muộn Bạch Mi đạo nhân tựu không có cơ hội nghe được.
Nghe được Long Vũ trả lời khẳng định, trong đôi mắt mờ đục của Bạch Mi đạo nhân liền hiện lên một nụ cười.
Giờ phút này, tánh mạng của hắn đang trôi qua.
Nhưng hắn vẫn không thể nhanh chóng chết đi.
Thủ đoạn khống chế lực lượng của Quang Thần Tôn Thần hết sức thành thạo, chẳng qua chỉ là bị trọng thương nhưng không nguy hiểm đến tánh mạng.
Hắn sẽ chết đi trong vô tận đau khổ.
Tròng mắt Bạch Mi đạo nhân dần dần ảm đạm, có chút nghe không rõ bất kì thanh âm nào nữa, ánh sáng trước mắt cũng dần dần mờ đi.
Bạch Mi đạo nhân bỗng nhiên lại nghe được một chút thanh âm.
Tựa hồ là thanh âm Long Vũ đang gọi hắn.
Bạch Mi đạo nhân bỗng nhiên nhìn Long Vũ nói một câu:
- Giết ta…
Long Vũ ngượng ngạo cười, kề sát vào tai Bạch Mi đạo nhân nói:
- Ta hạ thủ không được. . .
- Bạch Mi đạo nhân. . . Đừng vất bỏ có được không?
Long Vũ lớn tiếng nói:
- Có lẽ ta sẽ có biện pháp. . . Ta sẽ nghĩ biện pháp thử cứu ngươi. . .
Tròng mắt Bạch Mi đạo nhân khẽ sáng lên, có chút ngoài ý muốn, lại có chút cảm động.
Hắn thở dồn dập, trên mặt hiện ra một tia lãnh khốc cùng kiên quyết:
- Ta rất thống khổ, giết ta. . .
Long Vũ không có nói gì, chẳng qua là nhẹ nhàng mà ôm hắn, nhẹ nhàng mà lắc đầu, hắn tựa hồ có thể cảm nhận được sự thống khổ của Bạch Mi đạo nhân. Nhưng hắn không đành lòng hạ thủ.
Nói thật, hắn rất bội phục Bạch Mi đạo nhân.
Khi hắn lựa chọn bán đứng Quang Thần Tôn Thần, cũng chính là lựa chọn tử vong. Nhưng hắn một chút cũng không sợ. Mặc dù bị Quang Thần Tôn Thần hành hạ thành như vậy. Hắn cũng không có bất kỳ một câu oán hận nào.
Cảm giác được thân thể già nua của lão trong ngực càng ngày càng mềm, bàn tay già nua trong tay cũng càng ngày càng lạnh, cảm giác được thân thể của hắn càng ngày càng run rẩy. . .
Trong lòng Long Vũ cũng có chút thống khổ.
- Giết ta.
Bạch Mi đạo nhân mở miệng lần nữa nói chuyện, rất hiển nhiên, hắn không muốn bị thống khổ như vậy mà ra đi.
- Được…
Rốt cục Long Vũ cũng hạ quyết tâm, trong tay kích khởi một cổ Hỗn Độn nguyên lực, trong khoảnh khắc dập tắt sinh cơ của Bạch Mi đạo nhân. Thân thể đầm đìa máu tươi ở trong ngực của hắn, từ từ trở nên băng lạnh.
Bạch Mi đạo nhân chết rồi, thời điểm hắn chết rất bình thản, trên mặt vẫn như cũ mang theo một chút tiếu ý.
Long Vũ đờ đẫn ôm thân thể đang lạnh dần, trong lòng tràn đầy hận ý đối với Quang Thần Tôn Thần.
Long Vũ chưa bao giờ khóc, từng có mấy lần hốc mắt ướt át, cũng bị hắn mạnh mẽ đè ép lại. Nhưng hôm nay, hắn khóc. Bởi vì hắn cảm thấy cái chết thảm của Bạch Mi đạo nhân là bởi vì do mình sơ suất.
Ngay từ đầu, hắn đối với Bạch Mi đạo nhân tràn đầy hảo cảm. Mà trên thực tế, Bạch Mi đạo nhân đúng là cũng giúp hắn rất nhiều. Bất kể là trước kia, hay là hiện tại. Bạch Mi đạo nhân luôn luôn giúp hắn. Mặc dù chuyện Uông Kiếm cùng Ba Độ, Bạch Mi đạo nhân cũng có trách nhiệm. Nhưng xét thấy hắn thân phận đặc thù, những sai lầm kia có thể tha thứ.
Lùi một bước mà nói, cho dù không có Bạch Mi đạo nhân, người khác cũng sẽ đi làm, kết quả cũng như nhau.
Nước mắt không ngừng lăn trên mặt của hắn, cứ như vậy kèm theo vô cùng vô tận hận ý đã tuôn ra vành mắt của hắn.
- Quang Minh Tôn Thần, ta là sẽ không bỏ qua ngươi.
Long Vũ thề nói.
- Chúng ta trách lầm hắn.
La Lâm cùng Đường Hương Hương chẳng biết lúc nào đã hiện ra trước cửa phòng.
Nhìn ánh mắt bi thống của Long Vũ, các nàng biết Bạch Mi đạo nhân cũng không có để cho Long Vũ thất vọng.
- Anh Vũ, người chết không thể sống lại, xin hãy nén bi thương.
Đường Hương Hương đi tới nói.
La Lâm cũng đi tới mấy bước, cẩn thận kiểm tra nhìn thân thể Bạch Mi đạo nhân một chút, nhướng mày, giọng căm hận nói:
- Thủ đoạn thật là độc ác. . . Thân thể của ông ấy đã bị phân cách thành vô số mảnh rồi. . .
- Để ta dùng Cửu Thiên Tức Nhưỡng bảo vệ cơ thể cho hắn.
Đường Hương Hương hi vọng Bạch Mi đạo nhân có thể chết lành lặng một chút.
- Nhờ em vậy.
Long Vũ đem thân thể Bạch Mi đạo nhân nâng dậy, hơn nữa còn dùng Hỗn Độn nguyên lực cố định. Đường Hương Hương vội vàng lấy ra Cửu Thiên Tức Nhưỡng bao vây thân thể Bạch Mi đạo nhân, quanh thân hắn liền bị tức nhưỡng phong ấn, giúp thân thể Bạch Mi đạo nhân tránh khỏi bị hóa thành bụi phấn.
- Được rồi.
Thu hồi pháp quyết cùng tức nhưỡng, Đường Hương Hương cảm thấy trong lòng của mình cũng thoải mái hơn nhiều. Trước đây, nàng cũng nhục từng nhục mạ Bạch Mi đạo nhân, hôm nay coi như là một lần đền bù.
- Cảm ơn.
Trong lòng Long Vũ cũng nhẹ nhỏm không ít. Mặc dù không thể giúp hắn không chết, nhưng ít ra còn có thể bảo toàn thi thể của hắn. Điều này đối với Bạch Mi đạo nhân mà nói, coi như là bồi thường.
Ngừng một chút, Long Vũ lau đi nước mắt, vội vàng đem tình huống cụ thể cùng hai người nói một chút.
Sau khi kể xong chuyện, Long Vũ hướng La Lâm nói:
- La Lâm, anh hi vọng em có thể kiểm tra đo lường ra vị trí ngọn lửa Quang Minh, thời gian của chúng ta đã không nhiều. . . chỉ còn không tới một tháng.
- Vâng.
La Lâm nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, thần sắc thật tình nói:
- Long Vũ ca ca, anh cứ yên tâm đi, từ hôm nay, La Lâm sẽ cùng Thiên Dực Hổ tìm kiếm khí tức của ngọn lửa Quang Minh trong vũ trụ, một khi tìm kiếm thành công, chúng em sẽ báo cho anh.
Nói tới đây, La Lâm đưa mắt nhìn sang Đường Hương Hương, tựa như dặn dò nói:
- Chị Hương Hương, trong khoảng thời gian em không có ở đây, Long Vũ ca ca giao cho chị chiếu cố.
- Được rồi, em cứ yên tâm đi đi.
Đường Hương Hương thật tình gật gật đầu.
- Long Vũ ca ca, việc này không nên chậm trễ, em nghĩ bây giờ em liền mang theo Thiên Dực Hổ lên đường.
La Lâm nói:
- Hãy cố gắng bảo trọng, anh là hy vọng của mọi người chúng em..
- Anh biết.
Long Vũ đi tới, hôn nhẹ lên trán La Lâm, khiến cho sắc mặt La Lâm đỏ lên. Nàng nói:
- Long Vũ ca ca, anh yên tâm đi, em nhất định sẽ không để cho anh thất vọng.
………………………..
………………………..
Ba ngày sau, Long Vũ an táng cho Bạch Mi đạo nhân, hơn nữa ở bên trong Huyền Môn còn cử hành nghi thức tống biệt long trọng. Trừ một vài nhân vật quan trọng ra thì không ai biết Bạch Mi đạo nhân là phân thân của Quang Thần Tôn Thần. Ở trong suy nghĩ của tất cả đệ tử Huyền Môn, Bạch Mi đạo nhân vĩnh viễn chính là Huyền Môn tổ sư.
Hình tượng của hắn vĩnh viễn chính là quang huy.
Về nguyên nhân hắn chết, Long Vũ đã an bài thích đáng, tất cả mọi người đều tin tưởng Bạch Mi đạo nhân là vì sự bình yên của Tam Giới mà bị Quang Thần Tôn Thần sát hại.
Trên thực tế, tình huống thật sự cùng với an bài của Long Vũ cũng không khác biệt nhau là mấy.
Cả Huyền Môn đều đắm chìm trong bi thống.
Ban đêm, Long Vũ không cách nào ngủ được, tâm tình cũng khó có thể bình tĩnh. Hắn đang nghĩ, tại sao cùng một người mà lại có thể xuất hiện hai loại suy nghĩ cùng ý thức bất đồng như vậy.
Có lẽ điều này vừa vặn chứng minh trong lòng Quang Thần Tôn Thần còn có một mặt thiện lương.
- Anh Vũ. . . Còn đang tự trách sao?
Đường Hương Hương chậm rãi hiện ra phía sau hắn, ôn nhu nói:
- Bạch Mi đạo nhân ra đi vô cùng bình thản, trên mặt của ông ấy còn mang theo nụ cười.
/378
|