Nhờ vào những nỗ lực của Long Vũ cùng cái giá phải trả, nguy cơ của hàng tỷ sinh linh đã tạm thời được giải quyết. Như Long Vũ cùng Quang Minh Tôn Thần đã nói, mười năm đủ để thay đổi rất nhiều thứ, hươu chết về tay ai còn chưa biết. Bất quá Long Vũ hắn sẽ cố gắng, hắn tin trong mười năm nhất định sẽ diệt trừ triệt để được đại kiếp nạn.
Buổi tối trong Huyền Môn cử hành lễ khánh công rất long trọng, nhưng không thấy Thiên Cơ Tử tham gia. hắn còn đang cảm thán về cái chết bi thảm của ba trăm vạn sinh linh kia.
Chỉ cần vừa nhắm mắt, hắn lại nghe thấy tiếng gào thét kêu khóc của những sinh mạng đó.
Quả thực Long Vũ làm thế chỉ vì sinh mạng của hàng tỷ sinh linh khác, nhưng hắn vẫn không cách nào chấp nhận được.
Theo hắn nghĩ việc này căn bản chẳng có gì đáng để ăn mừng, viếc lấy máu kẻ khác để tạo thành lá chắn cho bản thân, hắn cảm thấy khinh thường.
Tự nhiên hắn nhớ tới Bạch Mi sư tổ.
Hắn nghĩ nếu Bạch Mi đạo nhân còn sống thì thật là tốt.
Huyền Môn hiện tại trên danh nghĩa thì hắn là người đứng đầu, nhưng hắn cũng cảm giác được quyền lực của hắn ngày càng hạn chế. Ngoại trừ một số đệ tử lâu đời của bản môn thì dường như không còn mấy ai nghe lệnh hắn.
Hơn nữa lúc bọn người Long Vũ làm việc chúng có nhớ tới hắn không, có nói một câu với hắn không. Bọn chúng toàn bộ đều là tự quyết định, chưa từng coi người đứng đầu Huyền Môn này ra cái gì!
Thiên Cơ Tử đột nhiên cảm thấy rất chua xót.
Trong lúc Thiên Cơ Tử đang đau buồn, Long Vũ ở bên này lại đang phi thường náo nhiệt. Năm lệnh chủ Phương Thiên Địa, Tiên Cảnh Tây Vương mẫu, Thất Công Chúa cùng bạn bè hắn đều tề tựu một chỗ. Mọi người thi nhau chúc mừng. Mười năm thời gian, ai nấy đều tin tưởng Long Vũ sẽ diệt trừ được toàn bộ kiếp nạn.
Tất cả mọi người đều cảm thấy tương lai tràn ngập màu hồng.
Cơm no rượu say, một nhà ba người Long Vũ chậm rãi bước lên đỉnh Thái Huyền Sơn. Không ai nói câu nào, đều lẳng lặng nhìn bầu trời sáng trăng.
Long Vũ cũng hiểu rằng cha mẹ trịnh trọng như vậy là muốn quyết định chuyện giữa mình và Tuyết Cơ.
Quả nhiên Long Thiên Diệu mở miệng nói:
- Tiểu Vũ, chuyện của con cùng Tuyết Cơ cha đã biết... Thiên Cơ Tử nói cho cha rồi.
- Cha mẹ tính thế nào?
Long Vũ dò hỏi.
Thủy Tiên nghiêng người, đôi mắt không rõ biểu cảm nhìn hắn nói:
- Mẹ cũng đang định hỏi con định làm thế nào?
- Con cùng chị Tuyết Cơ là đôi lứa yêu nhau, không oán không hối.
Long Vũ ngẩng đầu chăm chú đáp lại ánh mắt mẹ mình.
- Con biết trong lòng cha mẹ không thoải mái, nhưng con muốn nói cho hai người biết, giữa con và chị Tuyết Cơ là chân tình thực sự. Con hy vọng mọi người đừng dùng ánh mắt thế tục để phản đối chuyện này, con cùng chị Tuyết Cơ sẽ rất cảm kích...
- Ai...
Thủy Tiên than nhẹ, nói:
- Con đã nói như vậy thì chúng ta còn nói gì được đây... Thực sự, Tiểu Vũ à, mới đầu mẹ thực sự không đồng ý hai người ở cùng nhau. Mặc dù với người tu đạo chúng ta tuổi tác không phải vấn đề, nhưng quan trọng là vai vế hai người... Đương nhiên bây giờ trong thiên hạ, hai người đã là chí tôn, có lẽ không còn cần bận tâm tới lời mẹ với cha con. Dù sao ông nội con đã mất, con còn cần phải để ý đến chúng ta sao?
- Mẹ, mẹ đừng nói vậy.
Long Vũ vội kêu lên.
- Xú tiểu tử, mẹ nói thế không đúng sao?
Long Thiên Diệu cười nói:
- Con không nghe kỹ sao? Bà ấy nói là mới đầu nghĩ vậy, còn bây giờ thì thông rồi.
- Tiểu Vũ...
Thủy Tiên lại nói:
- Mấy ngày này mẹ luôn suy nghĩ làm sao để mở miệng với con. Dù sao đi nữa mẹ cũng là mẹ của con... Đương nhiên nếu con thấy không còn ai nói được con, quản được con nữa thì mẹ cũng đành chịu thôi. Con là chí tôn của vũ nội, giống như hoàng đế, người nhà nhìn thấy còn phải quỳ xuống vái nữa là...
- Mẹ!
Long Vũ vội ngắt lại:
- Người càng nói càng đi đâu vậy, con là loại người như vậy sao?
- Đúng rồi.
Long Thiên Diệu vào giải vây:
- Mình cũng thật là, biết rõ con nó không phải loại như vậy còn nói. Không sợ nó thương tâm sao?
- Không đâu.
Long Vũ vội cười nói:
- Con biết tính mẹ, tuy nói nghiêm khắc như vậy nhưng trong lòng mềm như đậu hũ vậy. Tuy lườm con nhưng con biết trong lòng mẹ nhất định là rất thương con.
- Coi như con thông minh!
Thủy Tiên liếc mắt nói:
- Con đó, mẹ cũng không muốn nhiều lời nữa, tóm lại là nhớ kỹ lấy, hôm nay con quyết định cùng với Tuyết Cơ, vậy sau này không được hối hận, không được phụ lòng nàng. Mẹ biết ở vị trí của con sau này sẽ có nhiều người phụ nữ, nhưng cái đó mẹ không quản. Mẹ chỉ muốn con đảm bảo hạnh phúc cho Tuyết Cơ, mẹ thực sự lo lắng cho tương lai của nàng...
- Em cũng quá đa tâm rồi.
Long Thiên Diệu nói :
- Chuyện này Tiểu Vũ nó tự biết cách giải quyết.
- Vậy sao?
Thủy Tiên trừng mắt.
- Anh có phải muốn giống như con nó không? Có phải thấy em hầu hạ không tốt nên muốn ra ngoài tìm thêm tỷ em? Yên tâm, em không ngăn cản anh đâu, con người em rất dân chủ, chẳng qua... chúng ta tách ra sống riêng đi!
- Đầu năm nay ly thân cũng nhiều lắm.
Thủy Tiên nói mát.
Long Vũ bụm miệng cười trộm.
May là mấy nữ nhân của mình không ai giống mẫu thân, nếu không mình sớm đã chết ngạt trong biển dấm rồi...
- Em buồn cười thật, chúng ta rõ ràng đang nói về con làm sao lại đổ lên đầu anh rồi.
Long Thiên Diệu vội ho khan, tỏ thái độ:
- Lão bà đại nhân, em cứ yên tâm, đời này kiếp này... không, phải nói là vĩnh viễn em vẫn là vợ hiền anh yêu nhất. Anh chỉ yêu mình em, vậy có được không?!
- Hứ!
Thủy Tiên hừ nhẹ một tiếng, sắc mặt hòa hoãn đôi chút, nói:
- Con trai, đối xử với Tuyết Cơ tốt một chút, coi như mẹ cầu xin con!
- Mẹ, mẹ cứ yên tâm!
Long Vũ nghiêm túc nói:
- Dù mẹ không nói con cũng sẽ đối xử thật tốt với chị Tuyết Cơ. Nói thực người con yêu nhất chính là chị ấy.
Lời này nói ra thì Thủy Tiên cũng không còn gì để nói nữa.
Lúc lâu sau, Long Thiên Diệu mới thử dò hỏi:
- Khi đó là bao nhiêu tuổi...
- Hình như là mười mấy tuổi gì đó...
Long Vũ cười ngượng:
- Đương nhiên lúc đó con nào đã hiểu yêu là cái gì, chỉ đơn thuần thấy thích thôi.
- Phát dục sớm!
Long Thiên Diệu làm một cái dấu like, nói:
- Không hổ là con ta, đã vậy hôm nay con phải thề với chúng ta sẽ vĩnh viễn yêu thương Tuyết Cơ, để nàng mãi mãi hạnh phúc.
- Có làm được không?
Long Thiên Diệu hỏi.
- Con làm được!
Long Vũ kiên quyết nói.
- Tốt lắm!
Thủy Tiên nói:
- Mẹ với cha con sẽ nhớ kỹ lời này, Tuyết Cơ sư em tương lai nếu có một chút không vui nào mẹ và cha con sẽ hỏi tội con.
- Con biết rồi.
Long Vũ cười nói:
- Mẹ nếu đã đồng ý vậy, khi nào nói chuyện với chị Tuyết Cơ để chị ấy khỏi lo lắng.
- Không cần con nhắc, mẹ sẽ tới.
Thủy Tiên trả lời.
- Tiểu Vũ, sắp tới con có tính toán gì không?
Long Thiên Diệu đột nhiên hỏi.
- Tiếp tục giải quyết đại kiếp nạn của vũ nội.
Long Vũ từ từ nói:
- Đợi cho mọi chuyện được giải quyết, con muốn đi du lịch các hành tinh không gian khác, lúc đó cha mẹ đi cùng con chứ?
- Chúng ta không đi có được không?
Thủy Tiên nhíu mày, nàng ở đây có nhiều bạn bè người thân, thực sự không muốn rời đi.
- Bọn con đi du lịch có lẽ sẽ rất lâu, vì thế hay là hai người cũng đi cùng để gia đình ta được ở bên nhau mãi mãi.
- Được rồi, cha đồng ý!
Long Thiên Diệu cười nói:
- Thủy Tiên, sau này em đợi hưởng phúc của con anh đi.
- Con của anh thì không phải con của em sao?
Thủy Tiên trừng mắt:
- Đừng quên là ai hoài thai mười mùa trăng mới có nó đấy.
- Ha ha, biết em lợi hại!
Long Thiên Diệu cười nói:
- Cái gì cần đã nói cả rồi, con nó còn chuyện quan trọng cần làm, chúng ta đi trước thôi.
- Tiểu Vũ, tuy rằng khả năng của chúng ta kém cỏi, nhưng nếu có thể giúp gì thì con cứ nói, đừng vì tình thân mà băn khoăn hiểu không?
- Không cần biết con mạnh mẽ cường đại tới đâu, con vẫn là con mẹ.
Thủy Tiên nghiêm giọng nói.
Vành mắt Long Vũ ươn ướt nói:
- Cha, me, con vĩnh viễn là con của hai người. Hai người cũng đừng lo, chuyện vũ nội con sẽ có cách xử lý. Con chỉ muốn hai người được sống khoái lạc cả đời thôi.
- Đúng vậy!
Thủy Tiên gật đầu, chợt lại nghĩ tới điều gì đó, bèn nói:
- Tiểu Vũ, mấy ngày nay mẹ với cha con đã tính rồi, cha mẹ định đi Thiên Hải mở quán rượu. Cha mẹ thấy thích sự náo nhiệt của thế tục hơn. Nếu con rảnh rỗi thì cũng tới đó uống rượu nhé...
- Cha sẽ giảm giá cho.
Long Thiên Diệu góp lời.
- Con trai uống rượu còn tính tiền?
Thủy Tiên trừng mắt nhìn chồng nói, sau đó cười:
- Đừng nghe ông ấy nói bậy, nếu con đến thì toàn bộ đều miễn phí, mà cả bạn bè của con cũng vậy.
- Xem ra khó mà thu được lợi nhuận.
Long Thiên Diệu thở dài.
- Con dâu của chúng ta cũng không chỉ một hai người...
- Em nguyện ý!
Thủy Tiên cười nói.
- À gọi các nàng tới đây, mẹ cùng các nàng còn chưa có cơ hội làm quen.
- A, con biết rồi.
Long Vũ cười nói.
………………….
………………….
Thủy Tiên cùng Long Thiên Diệu đều là loại người nói gì làm nấy. Ngay sau khi nói chuyện với Long Vũ xong hai người liền tới thị trấn Thiên Hải thuê một cửa hàng, mở một quán rượu tên là Huyền Môn.
Trong ngày khai trương Long Vũ cùng chúng nữ xuất hiện đông đủ, đều đưa lên quà mừng của mình.
Giới thế tục cũng tới chúc mừng, hơn nữa còn toàn là đại lễ. Tuyết Cơ cùng sư tỷ cũng nhân cơ hội này mà xóa bỏ mọi khoảng cách.
Ba ngày sau, Long Vũ cùng mọi người rời đi, Tuyết Cơ cùng Hàn Duyệt lưu lại. Hàn Duyệt ở lại là muốn làm nốt giao phó của cha nàng, còn Tuyết Cơ là muốn nói chuyện thông suốt với sư tỷ.
Đối với thỉnh cầu của Hàn Duyệt, Long Thiên Diệu liền sảng khoái đáp ứng. Trên lý thuyết Hàn Hùng cùng bọn họ coi như đã là thông gia, chiếu cố hắn một chút cũng không có gì đáng nói.
Về phần Tuyết Cơ, ban ngày cùng sư tỷ tâm sự, buổi tối thì tới quán rượu cho nữ lưu điều hành, tạo dựng không ít mối làm ăn.
Ngày qua ngày, thời gian trôi qua rất nhanh. Long Vũ cũng thường đem theo thê thiếp tới, mỗi lần lại thay người khác, thường là ba người, trải qua cuộc sống khoái hoạt cả ngày trái ôm phải ấp.
Về vấn đề này Thủy Tiên vô cùng đồng cảm đối với sư em mình.
Ban đêm, sau khi đóng của tửu điếm, Tuyết Cơ ở cùng Thủy Tiên. Vì là lúc đi ngủ nên Tuyết Cơ trên người chỉ mặc một cái nội y ở hạ thân màu trắng, áo ngực cũng bỏ đi, hai con thỏ trước ngực thỉnh thoảng lại nhảy lên theo hơi thở. Hai nụ hoa màu phấn hồng nhú ra, nửa dưới chiếc quần góc bẹt mảnh khảnh đối với cặp mông đầy đặn tạo nên một cảm giác tương phản rõ rệt, đường cong lả lướt khỏi phải nói.
- Sư tỷ, em muốn về Huyền Môn một chuyến, những ngày này tiểu Vũ nhất định rất vất vả, em muốn đi giúp hắn một chút. Cho dù là không có bao nhiêu năng lực, nhưng chỉ một chút thôi cũng được...
- Vất vả?
Thủy Tiên nghe nhắc tới Long Vũ liền nhớ tới cảnh hắn trái ôm phải ấp cả ngày khái hoạt chứ nào có chút quan hệ tới hai chữ "vất vả" kia. Nàng hỏi:
- Sư em, hay là em với tiểu Vũ sinh một hài tử đi?
- Hài tử?
Nghe câu này Tuyết Cơ không khỏi sững người, sau đó gương mặt phiếm hồng lý nhí nói:
- Không... chắc không cần đâu... mấy tỉ em khác còn chưa có...
- Làm sao lại so với các nàng!
Thủy Tiên ngắt lời ngay:
- Em là sư em của ta, cái gì cũng phải được ưu tiên hưởng lợi ích trước chứ!
Nghe Thủy Tiên nói vậy Tuyết Cơ thiếu chút nữa phát điên, mình ở cùng Long Vũ vì yêu nhau chứ liên quan cái gì lợi ích ở đây.
- Sư tỷ, thôi đi. Ta không muốn cái thứ gì gọi là tranh đoạt… Ta cảm thấy như bây giờ rất tốt.
Tuyết Cơ nói.
- Sư em, đừng giả vờ nữa, có nữ nhân nào không muốn sinh hài tử cho nam nhân của mình.
Thủy Tiên không để ý biểu tình của Tuyết Cơ. Vị sư em này ngày xưa rõ ràng là một nữ nhân mạnh mẽ, khi xưa không biết bao nhiêu nam nhân theo đuổi mà nàng còn không thèm liếc mắt một cái. Bây giờ theo con mình không ngờ lại thành ra nhu nhược, ngay cả nữ nhân khác cũng chấp nhận nhường nhịn, như vậy quá ủy khuất.
Thủy Tiên mặc dù là mẹ của Long Vũ nhưng chuyện này nàng cũng không tiện can thiệp.
Trước mắt việc nàng có thể làm đó là nhắc nhở Tuyết Cơ cùng con trai mau sinh hài tử.
Nhìn vẻ mặt sư tỷ là biết, Tuyết Cơ buồn bực nói:
- Sư tỷ, nghe ta nói, chuyện của chúng ta tỷ đừng bận tâm. Ta cùng tiểu Vũ bây giờ rất tốt, hơn nữa hắn bận rộn nhiều việc, nào có thời gian...
Thủy Tiên cười khẽ một tiếng, nói:
- Nghe em nói kìa, cho dù là bận rộn thì chẳng lẽ ngay cả việc ấy cũng không có thời gian?!
Nghe sư tỷ nói vậy Tuyết Cơ nghiêm túc trả lời:
- Sư tỷ, thực sự chuyện của em tỷ đừng lo. Tỷ càng xen vào chuyện càng thêm rối...
Nói xong nàng bày ra một bộ dáng đáng thương, chỉ hy vọng sư tỷ không can thiệp.
- Tuyết Cơ, chẳng lẽ em không muốn sinh hài tử?
Thủy Tiên méo miệng nói:
- Ta biết rồi, em sợ sinh hài tử sẽ rất đau phải không?
Tuyết Cơ nghe vậy thiếu chút nữa ngất mất, chợt hai mắt sáng lên, nói:
- Sư tỷ, vậy tại sao ngươi với tỷ phu không làm thêm hài tử nữa? Sau này Long Vũ không ở bên hai người thì hẳn là hai người buồn lắm, chi bằng sinh thêm đứa nữa, như vậy là có thêm người chiếu cố rồi... Còn có, tiểu Vũ có thêm tiểu đệ hoặc em em thì sẽ không còn tịch mịch nữa, nói chung là rất tốt!
Nghe Tuyết Cơ nói thế Thủy Tiên cười khúc khích nói:
- Em đó, đang nói chuyện bản thân lại chuyển sang ta là sao. Tuyết Cơ, việc này không thể ngại ngùng e thẹn được. Ta muốn bế cháu rồi, ta phải đi nói với tiểu Vũ đây... Còn về chuyện bảo ta sinh hài tử thì không thể đâu.
Tuyết Cơ có chút sửng sốt, sau đó liền minh bạch.
Xem ra sư tỷ không đạt được mục đích sẽ không chịu bỏ qua.
- Nhưng em không thích hài tử...
Tuyết Cơ bối rối nói.
- Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, khỏi bàn cãi nữa!
Thủy Tiên dứt khoát nói.
Nghe vậy Tuyết Cơ tâm tình chợt trầm xuống, do dự một hồi rồi nói:
- Sư tỷ, kỳ thực đã có người mang thai hài tử của Long Vũ rồi...
- Cái gì?
Thủy Tiên ngây người, sau đó hỏi lại:
- Em nói rõ ràng cho ta, là ai có hài tử?
- Là Thiên Âm của Phượng tộc.
Tuyết Cơ nói nhỏ.
- Tức chết ta. Tên tiểu tử này sao có thể như thế, rõ ràng em mới là nữ nhân nó thích nhất, làm sao lại có hài tử với nữ nhân khác trước chứ?
- Sư tỷ... Tiểu Vũ hắn nói... thích ta nhất ư?
Tuyết Cơ vừa bắt được trọng tâm liền rung động cả người.
- Ừ... Hình như... là thật!
Thủy Tiên vốn muốn nói xéo đi, bất quá cuối cùng cũng không nỡ nhìn sư em thất vọng.
- Có những lời này ta đã mãn nguyện rồi.
Tuyết Cơ mỉm cười chân thành nói.
- Ai... Em đó, luôn dễ thỏa mãn như vậy. Nhưng chuyện sinh hài tử vẫn không thể chậm trễ được, cho dù không được làm con trưởng thì làm con thứ hai cũng tốt chán.
Tuyết Cơ liền im bặt.
……………………..
…………………….
Không nói Thủy Tiên có muốn hay không, cho dù là muốn, thì các nữ nhân khác từ sau đại nạn cũng đã bắt đầu rục rịch.
Nhất là khi Thiên Âm có tin vui, chúng nữ lại càng động tâm.
Đương nhiên có được hay không còn phải có Long Vũ phối hợp nữa mới được.
Sau khi bàn bạc, Long Vũ trả lời là vui vẻ thì được nhưng ra sản phẩm hay không thì còn phải xem xét đã. Hắn bây giờ chưa muốn có hài tử.
Với tương lai còn chưa chắc chắn hắn cảm thấy sinh hài tử không phải là quyết định sáng suốt.
Kế hoạch của hắn là khi nào bắt đầu du hành thì mới sinh hài tử.
Chúng nữ nghe vậy đành thôi.
Nếu cứ dây dưa chắc chắn sẽ bị Long Vũ ghét bỏ, cho dù sinh được hài tử cũng chả có nghĩa lý gì.
Để bồi thường, Long Vũ đáp ứng buổi tối mọi người cùng ngủ chung giường. Đi tiên phong là mẹ con Kim Phượng cùng Thiên Âm, Hàn Duyệt cũng rủ Thi Nhân đi cùng. Nàng đứng ở cửa mà tim đập thình thịch, thầm nghĩ đêm nay không biết sẽ náo đến mức nào.
- Hạnh phúc là phải tự mình giành lấy, nếu em cứ nhăn nhó như vậy thì tối nay chả thu hoạch được gì đâu. Thôi trăng lên cao rồi, chị vào trước, em cứ ở đó ngắm trăng đi nhé.
Thi Nhân thẳng thắn nói rồi trực tiếp đẩy cửa mà vào.
Thấy Thi Nhân đi vào, Hàn Duyệt cũng không thể ngượng ngùng thêm nữa, liền đuổi theo gọi:
- Chờ em một chút.
- Rầm…
Hàn Duyết vì có chút khẩn trương nên lúc đẩy cửa dùng lực hơi mạnh, cánh cửa liền bay tung ra.
Long Vũ liếc mắt nhìn Thi Nhân cùng Hàn Duyệt, không khỏi cười ha hả:
- Ha ha, các em cũng tới à, xem ra căn phòng này càng lúc càng chật trội rồi.
Hàn Duyệt không nói gì, nàng dùng hành động để trả lời, đưa tay cởi phăng y phục.
Sau đó Thi Nhân cũng lột sạch quần áo, bắt đầu khiêu khích Long Vũ.
Kim Phượng lẩm bẩm:
- Nói thế nào đi nữa em cũng là người tới đầu tiên.
Long Vũ không khỏi kinh hãi, nhiều nữ nhân như vậy có phải là tốt không?
- Anh Vũ, anh đừng giả bộ nữa, chắc chắn đang hạnh phúc tới phát khóc nha...
Thi Nhân ha ha cười, cắn vào miệng Long Vũ một cái.
Bên kia Kim Phượng cũng không cam lòng chộp tới. Long Vũ cảm giác bốn phía đều là đại địch, đêm nay coi như xong.
- Anh Vũ, em muốn...
Khiêu khích một hồi, Thi Nhân rốt cuộc bắt đầu. Nàng không nói hai lời liền ngồi lên hạ thân Long Vũ, bắt đầu cưỡi ngựa.
Trong gian phòng liền truyền ra tiếng rên rỉ, tiếng thở gấp mãnh liệt.
……………………….
……………………….
Một đêm phóng túng buông thả cứ thế trôi qua. Long Vũ cùng chúng nữ ngủ trên giường, đến buổi trưa mới dần tỉnh lại, nhưng cũng không rời khỏi giường. Mọi chuyện đều có nữ hầu đứng cạnh giúp đỡ.
Dựa theo kế hoạch hôm nay, Long Vũ sẽ cùng La Lâm nghiên cứu quy luật Thiên Đạo.
Quy luật Thiên Đạo quả thực nghe tên đã thấy thâm ảo, Long Vũ hắn cũng chả hiểu được bao nhiêu. Có lẽ La Lâm nói không sai, phải mất năm năm nghiên cứu may ra mới được.
Hiểu được Thiên Đạo thì những thứ khác tự khắc sẽ thông suốt.
Đốn củi không ngại mài dao, chỉ cần có thể tham ngộ Thiên Đạo thì chuyện gì cũng dễ hơn. Dù là tăng cường tu vi hay giải quyết vấn để của Quang Minh Tôn Thần thì Thiên Đạo vẫn là mấu chốt.
Cuối giờ ngọ, ngay lúc Long Vũ cùng La Lâm vừa mới bắt đầu nghiên cứu Thiên Đạo thì gặp Thiên Nguyên rất vội vã. Thời gian này Thiên Nguyên ngày ngày đắm chìm trong mây mưa cùng Vương Tâm Vũ, rất ít khi thấy hắn kinh hoảng như vậy.
Long Vũ cảm giác được có chuyện gì đó đã xảy ra.
- Tại sao lại kích động như vậy? Có phải Tôn Thần lại giở trò gì không?
Long Vũ hỏi.
- Không liên quan tới Tôn Thần, nhưng xác thực là có chuyện lớn.
Thiên Nguyên vội đáp lời.
- Tiểu Vũ, mười phút trước ta cảm nhận được một cỗ thần thức rất cường đại. Hắn nói muốn ngươi trả lại đạo pháp, còn để lại cả địa chỉ nữa...
- Vậy là ý gì? Muốn đòi quy luật Thiên Đạo sao?
La Lâm cau mày:
- Cho dù hắn là ai thì cũng không có tư cách nói với Long Vũ ca ca như vậy chứ.
- Ta không rõ nữa, ta chỉ chuyển lời thôi.
Thiên Nguyên lắc đầu nói:
- Theo lời hắn thì quy luật Thiên Đạo là do hắn đưa cho ngươi.
- Nói như vậy chẳng lẽ người đó là Huyết Anh Đại Đế?
Long Vũ có chút ngạc nhiên nói.
- Sao? Chẳng lẽ trước kia là Huyết Anh Đại Đế giao cho ngươi quy luật Thiên Đạo? Làm sao có thể?
Thiên Nguyên cũng giật mình.
- Đúng vậy.
Long Vũ thở dài một hơi, nói tiếp:
- Căn cứ theo tình hình hiện tại thì hẳn là không thể... Nhưng vậy thì rốt cuộc hắn là ai, chẳng lẽ vũ nội vẫn còn khu vực cùng cấp bậc với Thiên Ngoại Thiên?
- Liệu có thể là thần Vận Mệnh không?
La Lâm xen vào một câu.
- Bây giờ còn chưa nói trước được... Thiên Nguyên, việc này không nên chậm trễ nữa, ngươi dẫn chúng ta tới địa chỉ đó, để xem là ai giả thần giả quỷ.
………………………………..
…………………………………
Nơi đây là một sa mạc hoang vu, trong vòng trăm dặm không có sự sống, không gian yên ắng vô cùng.
- Lại đây!
Đột nhiên một đạo thanh âm đổ tới từ bốn phía, giọng nói bình thản làm người ta không rõ cảm xúc, cũng không tìm ra phương hướng.
Nghe âm thanh này, Thiên Nguyên liền co người cảnh giác nhìn bốn phía. Thanh âm này giống hệt thanh âm đã truyền tới đầu hắn lúc trước.
Không biết tại sao hắn đối với cỗ thanh âm này lại có cảm giác kính sợ lo lắng.
- Là thần thánh phương nào, nếu đã gọi ta đến thì mau hiện thân đi.
Long Vũ cao giọng nói.
Sau khi Long Vũ hỏi rất lâu, sa mạc vẫn tĩnh lặng như trước.
- La Lâm, có thể xác định vị trí không?
Long Vũ nghiêng đầu hỏi.
- Không được.
La Lâm lắc đầu.
- Đối phương sớm đã tính tới điều này, âm thanh được phát ra từ tứ phía, căn bản không thể xác định. Ngay cả chút dấu vết cũng không có.
Nghe La Lâm nói vậy, sắc mặt Long Vũ cũng trở nên nặng nề.
Xem ra đối phương không đơn giản.
Đúng lúc này đã có tình huống mới phát sinh. Mặt đất trong sa mạc hoang vu chợt nứt ra, sau đó một tòa cung điện bằng vàng trồi lên khiến người ta chói cả mặt.
Ba người Long Vũ chỉ đứng yên tại đó cũng có thể cảm nhận được khí thế mãnh liệt của cung điện, cảm giác đè nén khiến người ta thở không nổi.
Sau đó cổng cung điện mở ra, cánh cổng lớn là thế mà khi mở ra lại không chút tiếng động nào, khiến người ta không lạnh mà run. Có lẽ đây chính là cách mời người của nhân vật thần bí kia.
Thiên Nguyên thấy cảnh này không khỏi thót một cái, sau đó khụy xuống đất, mắt nhắm lại.
Không hiểu sao hắn lại có cảm giác sợ hãi lớn như vậy.
- La Lâm, thử dò xét xem sao.
Long Vũ nhướng mày nói. Đến cả hắn lúc này còn thấy áp lực huống chi Thiên Nguyên.
Thiên Nguyên chật vật ngồi xếp bằng xuống, cố gắng chống lại áp lực kia.
Hai mắt Long Vũ như thợ săn rình mồi, nhìn chằm chằm vào cánh cổng của cung điện vàng.
La Lâm thì bắt đầu tiến hành phân tích dò xét.
Vì phòng ngừa những chuyện ngoài ý muốn, Long Vũ bèn phát ra một đạo nguyên lực hỗn độn bảo vệ quanh ba người. Áp lực của Thiên Nguyên lập tức được giảm.
Ba người cứ đứng như vậy trước cung điện.
Uy áp từ bốn phía càng lúc càng mạnh, giống như đang so bì cùng Long Vũ vậy, nhưng hắn cũng không lo lắng, vẫn cố gắng chờ đợi.
Không biết qua bao lâu rốt cuộc La Lâm cũng đã phân tích xong.
Nàng ngẩn đầu nhìn Long Vũ nói:
- Long Vũ ca ca. Xin lỗi, em khiến anh thất vọng rồi, phân tích chẳng thu được kết quả gì cả.
Tinh thần Thiên Nguyên đã tốt hơn rất nhiều, nhưng sự sợ hãi thì vẫn còn.
- Chúng ta vào thôi.
Long Vũ quyết định.
- Không vào thì không thể biết được gì đâu.
- Được.
Thiên Nguyên nói vậy nhưng trong lòng không khỏi run lên.
Đến trước cánh cổng lớn liền cảm nhận được linh khí vô cùng nồng đậm, so với sự chết chóc bên ngoài thì một trời một vực.
- Ta vào trước.
Vì đảm bảo an toàn Long Vũ cắm thanh Thiên Sư pháp kiếm trước cổng, sau đó đẩy cánh cổng ra.
Bước vào trong không gian liền thay đổi, trời quang mây tạnh, hoa lá tốt tươi chim bướm tung tăng, nơi nơi tràn ngập sinh cơ khiến tâm hồn người ta thanh thản.
Nhưng Long Vũ vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
- Hiện thân đi, giấu đầu hở chim như vậy rốt cuộc là muốn làm gì?
Long Vũ ngẩng đầu hét lớn:
- Thiên Đạo là của ngươi đưa cho ta sao? Chẳng lẽ ngươi là thần Vận Mệnh?
Lời vừa dứt thì từ không gian lóe lên một đạo thiểm quang. Bầu trời trong xanh tươi sáng lập tức chuyển sang âm u đen tối.
Giống như một con rắn bạc trườn quan giữa không gian, trông rất quỷ dị.
Long Vũ ba người liền trở nên cảnh giác.
Bỗng nhiên từ trong mây đen một đạo quang mang phóng ra quấn lấy con rắn bạc kia, giằng co một lúc thì tất cả đều tiêu tan.
Bốn phía lại trở lại bình thường.
Nhưng không gian trở lại không có nghĩa là sự nguy hiểm đã biến mất, ngược lại nó càng giống như cơn sóng ngầm đang từ từ đổ tới.
- Long Vũ ca ca, hắn nhìn như tức giận rồi.
La Lâm nói.
- Có thể. Tiểu Vũ, hay là chúng ta đừng đi tiếp, đứng đây quan sát đã, ta cứ có cảm giác nguy hiểm đang đến gần.
- Không, phải đi tiếp.
Long Vũ trầm giọng.
Vừa nói hắn cũng vừa đi luôn, La Lâm cùng Thiên Nguyên vội đuổi theo. Ba người cứ yên lặng mà đi, nhưng đi đến đâu thì không ai biết...
Nơi này có vẻ như được tạo ra từ thiên nhiên, không có điểm cuối, không có phương hướng. Ngay cả Long Vũ cũng không cảm nhận được điều gì.
Đi vài bước chợt Long Vũ dừng lại, nghĩ nghĩ gì đó.
Thiên Nguyên nhíu mày, phát hiện ba người đi cả nửa ngày hình như vẫn không khác gì chỗ ban đầu.
Mà kẻ thần bí kia vẫn im lặng như vậy.
Trái tim Thiên Nguyên lại run lên, hắn quả có chút khẩn trương, cảm giác nguy hiểm càng lúc càng mãnh liệt.
- Hay là chúng ta đi về đi được không?
Thiên Nguyên khàn giọng, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
La Lâm cũng trắng cả mặt, nói:
- Đối phương chắc chắn là cái loại đầu trộm đuôi nòng nọc, là cái hạng tiểu nhân mà thôi. Long Vũ ca ca chúng ta đi về được không, ở đây mất thời gian với tên thần kinh đó làm gì...
Thiên Nguyên ho khan hai tiếng ngắt lời, vì bầu trời bắt đầu biến đổi, một cỗ sát khí truyền tới...
Thân hình Long Vũ rung động, lấy tốc độ nhanh nhất tới bên cạnh La Lâm, rút Thiên Sư pháp kiếm chém về phía trước.
- Ầm, ầm…
Vài tiếng nổ lớn vang lên, Thiên Nguyên sắc mặt trở nên khó coi. Mà Long Vũ thì không chút sợ hãi, chỉ híp mắt nhìn lên không trung. Sát khí vẫn phát tới càng lúc càng nồng, càng về sau càng đặc lại rồi dần dần hình thành một đạo nhân ảnh.
Một lão nhân tuổi chừng thất tuần đầu tóc bạc trắng xuất hiện, khuôn mặt mờ mịt nhìn không rõ.
Ngự không mà đứng, giống như con diều trong gió. Long Vũ đoán đây có lẽ là một linh thể. La Lâm cùng Thiên Nguyên thì ngẩn người ra mà nhìn.
Không rõ vì sao Thiên Nguyên chợt có cảm giác muốn bái lậy, cơ thể không ngừng run rẩy.
Long Vũ tự nhắc nhở mình phải tỉnh táo, máu chuyển lên não, cố quan sát xem người trước mặt rốt cuộc là thế nào. Từ khí tức phát ra có lẽ kẻ này có thể sánh ngang với Quang Minh Tôn Thần, nhưng lại khiến người ta cảm thấy hắn không có chút sức chiến đấu nào.
Long Vũ từ trước tới giờ chưa từng gặp uy áp nào hại não như vậy.
Thiên Nguyên rốt cuộc không chịu được nữa quỳ phịch xuống.
- Cuối cùng cũng thò mặt ra, nói đi rốt cuộc ngươi là ai?
Thanh âm Long Vũ có chút quỷ dị.
- Khấu kiến Thượng Tôn!
Thiên Nguyên khàn khàn nói, đầu không dám ngẩng.
- Tốt lắm Long Vũ, nếu đã tới đây thì đem quy luật Thiên Đạo trả lại cho ta đi!
Lão giả mở miệng nói, đúng là giọng nói trước đây. Thanh âm không cảm xúc nhưng khiến người nghe có cảm giác tiếng nói tự phát ra trong đầu mình vậy.
Thiên Nguyên lúc này nhờ sự trợ giúp của Long Vũ đã đứng dậy được, ánh mắt bình tĩnh trở lại, nói:
- Ngươi là ai, vì sao phải mị hoặc ta?
Buổi tối trong Huyền Môn cử hành lễ khánh công rất long trọng, nhưng không thấy Thiên Cơ Tử tham gia. hắn còn đang cảm thán về cái chết bi thảm của ba trăm vạn sinh linh kia.
Chỉ cần vừa nhắm mắt, hắn lại nghe thấy tiếng gào thét kêu khóc của những sinh mạng đó.
Quả thực Long Vũ làm thế chỉ vì sinh mạng của hàng tỷ sinh linh khác, nhưng hắn vẫn không cách nào chấp nhận được.
Theo hắn nghĩ việc này căn bản chẳng có gì đáng để ăn mừng, viếc lấy máu kẻ khác để tạo thành lá chắn cho bản thân, hắn cảm thấy khinh thường.
Tự nhiên hắn nhớ tới Bạch Mi sư tổ.
Hắn nghĩ nếu Bạch Mi đạo nhân còn sống thì thật là tốt.
Huyền Môn hiện tại trên danh nghĩa thì hắn là người đứng đầu, nhưng hắn cũng cảm giác được quyền lực của hắn ngày càng hạn chế. Ngoại trừ một số đệ tử lâu đời của bản môn thì dường như không còn mấy ai nghe lệnh hắn.
Hơn nữa lúc bọn người Long Vũ làm việc chúng có nhớ tới hắn không, có nói một câu với hắn không. Bọn chúng toàn bộ đều là tự quyết định, chưa từng coi người đứng đầu Huyền Môn này ra cái gì!
Thiên Cơ Tử đột nhiên cảm thấy rất chua xót.
Trong lúc Thiên Cơ Tử đang đau buồn, Long Vũ ở bên này lại đang phi thường náo nhiệt. Năm lệnh chủ Phương Thiên Địa, Tiên Cảnh Tây Vương mẫu, Thất Công Chúa cùng bạn bè hắn đều tề tựu một chỗ. Mọi người thi nhau chúc mừng. Mười năm thời gian, ai nấy đều tin tưởng Long Vũ sẽ diệt trừ được toàn bộ kiếp nạn.
Tất cả mọi người đều cảm thấy tương lai tràn ngập màu hồng.
Cơm no rượu say, một nhà ba người Long Vũ chậm rãi bước lên đỉnh Thái Huyền Sơn. Không ai nói câu nào, đều lẳng lặng nhìn bầu trời sáng trăng.
Long Vũ cũng hiểu rằng cha mẹ trịnh trọng như vậy là muốn quyết định chuyện giữa mình và Tuyết Cơ.
Quả nhiên Long Thiên Diệu mở miệng nói:
- Tiểu Vũ, chuyện của con cùng Tuyết Cơ cha đã biết... Thiên Cơ Tử nói cho cha rồi.
- Cha mẹ tính thế nào?
Long Vũ dò hỏi.
Thủy Tiên nghiêng người, đôi mắt không rõ biểu cảm nhìn hắn nói:
- Mẹ cũng đang định hỏi con định làm thế nào?
- Con cùng chị Tuyết Cơ là đôi lứa yêu nhau, không oán không hối.
Long Vũ ngẩng đầu chăm chú đáp lại ánh mắt mẹ mình.
- Con biết trong lòng cha mẹ không thoải mái, nhưng con muốn nói cho hai người biết, giữa con và chị Tuyết Cơ là chân tình thực sự. Con hy vọng mọi người đừng dùng ánh mắt thế tục để phản đối chuyện này, con cùng chị Tuyết Cơ sẽ rất cảm kích...
- Ai...
Thủy Tiên than nhẹ, nói:
- Con đã nói như vậy thì chúng ta còn nói gì được đây... Thực sự, Tiểu Vũ à, mới đầu mẹ thực sự không đồng ý hai người ở cùng nhau. Mặc dù với người tu đạo chúng ta tuổi tác không phải vấn đề, nhưng quan trọng là vai vế hai người... Đương nhiên bây giờ trong thiên hạ, hai người đã là chí tôn, có lẽ không còn cần bận tâm tới lời mẹ với cha con. Dù sao ông nội con đã mất, con còn cần phải để ý đến chúng ta sao?
- Mẹ, mẹ đừng nói vậy.
Long Vũ vội kêu lên.
- Xú tiểu tử, mẹ nói thế không đúng sao?
Long Thiên Diệu cười nói:
- Con không nghe kỹ sao? Bà ấy nói là mới đầu nghĩ vậy, còn bây giờ thì thông rồi.
- Tiểu Vũ...
Thủy Tiên lại nói:
- Mấy ngày này mẹ luôn suy nghĩ làm sao để mở miệng với con. Dù sao đi nữa mẹ cũng là mẹ của con... Đương nhiên nếu con thấy không còn ai nói được con, quản được con nữa thì mẹ cũng đành chịu thôi. Con là chí tôn của vũ nội, giống như hoàng đế, người nhà nhìn thấy còn phải quỳ xuống vái nữa là...
- Mẹ!
Long Vũ vội ngắt lại:
- Người càng nói càng đi đâu vậy, con là loại người như vậy sao?
- Đúng rồi.
Long Thiên Diệu vào giải vây:
- Mình cũng thật là, biết rõ con nó không phải loại như vậy còn nói. Không sợ nó thương tâm sao?
- Không đâu.
Long Vũ vội cười nói:
- Con biết tính mẹ, tuy nói nghiêm khắc như vậy nhưng trong lòng mềm như đậu hũ vậy. Tuy lườm con nhưng con biết trong lòng mẹ nhất định là rất thương con.
- Coi như con thông minh!
Thủy Tiên liếc mắt nói:
- Con đó, mẹ cũng không muốn nhiều lời nữa, tóm lại là nhớ kỹ lấy, hôm nay con quyết định cùng với Tuyết Cơ, vậy sau này không được hối hận, không được phụ lòng nàng. Mẹ biết ở vị trí của con sau này sẽ có nhiều người phụ nữ, nhưng cái đó mẹ không quản. Mẹ chỉ muốn con đảm bảo hạnh phúc cho Tuyết Cơ, mẹ thực sự lo lắng cho tương lai của nàng...
- Em cũng quá đa tâm rồi.
Long Thiên Diệu nói :
- Chuyện này Tiểu Vũ nó tự biết cách giải quyết.
- Vậy sao?
Thủy Tiên trừng mắt.
- Anh có phải muốn giống như con nó không? Có phải thấy em hầu hạ không tốt nên muốn ra ngoài tìm thêm tỷ em? Yên tâm, em không ngăn cản anh đâu, con người em rất dân chủ, chẳng qua... chúng ta tách ra sống riêng đi!
- Đầu năm nay ly thân cũng nhiều lắm.
Thủy Tiên nói mát.
Long Vũ bụm miệng cười trộm.
May là mấy nữ nhân của mình không ai giống mẫu thân, nếu không mình sớm đã chết ngạt trong biển dấm rồi...
- Em buồn cười thật, chúng ta rõ ràng đang nói về con làm sao lại đổ lên đầu anh rồi.
Long Thiên Diệu vội ho khan, tỏ thái độ:
- Lão bà đại nhân, em cứ yên tâm, đời này kiếp này... không, phải nói là vĩnh viễn em vẫn là vợ hiền anh yêu nhất. Anh chỉ yêu mình em, vậy có được không?!
- Hứ!
Thủy Tiên hừ nhẹ một tiếng, sắc mặt hòa hoãn đôi chút, nói:
- Con trai, đối xử với Tuyết Cơ tốt một chút, coi như mẹ cầu xin con!
- Mẹ, mẹ cứ yên tâm!
Long Vũ nghiêm túc nói:
- Dù mẹ không nói con cũng sẽ đối xử thật tốt với chị Tuyết Cơ. Nói thực người con yêu nhất chính là chị ấy.
Lời này nói ra thì Thủy Tiên cũng không còn gì để nói nữa.
Lúc lâu sau, Long Thiên Diệu mới thử dò hỏi:
- Khi đó là bao nhiêu tuổi...
- Hình như là mười mấy tuổi gì đó...
Long Vũ cười ngượng:
- Đương nhiên lúc đó con nào đã hiểu yêu là cái gì, chỉ đơn thuần thấy thích thôi.
- Phát dục sớm!
Long Thiên Diệu làm một cái dấu like, nói:
- Không hổ là con ta, đã vậy hôm nay con phải thề với chúng ta sẽ vĩnh viễn yêu thương Tuyết Cơ, để nàng mãi mãi hạnh phúc.
- Có làm được không?
Long Thiên Diệu hỏi.
- Con làm được!
Long Vũ kiên quyết nói.
- Tốt lắm!
Thủy Tiên nói:
- Mẹ với cha con sẽ nhớ kỹ lời này, Tuyết Cơ sư em tương lai nếu có một chút không vui nào mẹ và cha con sẽ hỏi tội con.
- Con biết rồi.
Long Vũ cười nói:
- Mẹ nếu đã đồng ý vậy, khi nào nói chuyện với chị Tuyết Cơ để chị ấy khỏi lo lắng.
- Không cần con nhắc, mẹ sẽ tới.
Thủy Tiên trả lời.
- Tiểu Vũ, sắp tới con có tính toán gì không?
Long Thiên Diệu đột nhiên hỏi.
- Tiếp tục giải quyết đại kiếp nạn của vũ nội.
Long Vũ từ từ nói:
- Đợi cho mọi chuyện được giải quyết, con muốn đi du lịch các hành tinh không gian khác, lúc đó cha mẹ đi cùng con chứ?
- Chúng ta không đi có được không?
Thủy Tiên nhíu mày, nàng ở đây có nhiều bạn bè người thân, thực sự không muốn rời đi.
- Bọn con đi du lịch có lẽ sẽ rất lâu, vì thế hay là hai người cũng đi cùng để gia đình ta được ở bên nhau mãi mãi.
- Được rồi, cha đồng ý!
Long Thiên Diệu cười nói:
- Thủy Tiên, sau này em đợi hưởng phúc của con anh đi.
- Con của anh thì không phải con của em sao?
Thủy Tiên trừng mắt:
- Đừng quên là ai hoài thai mười mùa trăng mới có nó đấy.
- Ha ha, biết em lợi hại!
Long Thiên Diệu cười nói:
- Cái gì cần đã nói cả rồi, con nó còn chuyện quan trọng cần làm, chúng ta đi trước thôi.
- Tiểu Vũ, tuy rằng khả năng của chúng ta kém cỏi, nhưng nếu có thể giúp gì thì con cứ nói, đừng vì tình thân mà băn khoăn hiểu không?
- Không cần biết con mạnh mẽ cường đại tới đâu, con vẫn là con mẹ.
Thủy Tiên nghiêm giọng nói.
Vành mắt Long Vũ ươn ướt nói:
- Cha, me, con vĩnh viễn là con của hai người. Hai người cũng đừng lo, chuyện vũ nội con sẽ có cách xử lý. Con chỉ muốn hai người được sống khoái lạc cả đời thôi.
- Đúng vậy!
Thủy Tiên gật đầu, chợt lại nghĩ tới điều gì đó, bèn nói:
- Tiểu Vũ, mấy ngày nay mẹ với cha con đã tính rồi, cha mẹ định đi Thiên Hải mở quán rượu. Cha mẹ thấy thích sự náo nhiệt của thế tục hơn. Nếu con rảnh rỗi thì cũng tới đó uống rượu nhé...
- Cha sẽ giảm giá cho.
Long Thiên Diệu góp lời.
- Con trai uống rượu còn tính tiền?
Thủy Tiên trừng mắt nhìn chồng nói, sau đó cười:
- Đừng nghe ông ấy nói bậy, nếu con đến thì toàn bộ đều miễn phí, mà cả bạn bè của con cũng vậy.
- Xem ra khó mà thu được lợi nhuận.
Long Thiên Diệu thở dài.
- Con dâu của chúng ta cũng không chỉ một hai người...
- Em nguyện ý!
Thủy Tiên cười nói.
- À gọi các nàng tới đây, mẹ cùng các nàng còn chưa có cơ hội làm quen.
- A, con biết rồi.
Long Vũ cười nói.
………………….
………………….
Thủy Tiên cùng Long Thiên Diệu đều là loại người nói gì làm nấy. Ngay sau khi nói chuyện với Long Vũ xong hai người liền tới thị trấn Thiên Hải thuê một cửa hàng, mở một quán rượu tên là Huyền Môn.
Trong ngày khai trương Long Vũ cùng chúng nữ xuất hiện đông đủ, đều đưa lên quà mừng của mình.
Giới thế tục cũng tới chúc mừng, hơn nữa còn toàn là đại lễ. Tuyết Cơ cùng sư tỷ cũng nhân cơ hội này mà xóa bỏ mọi khoảng cách.
Ba ngày sau, Long Vũ cùng mọi người rời đi, Tuyết Cơ cùng Hàn Duyệt lưu lại. Hàn Duyệt ở lại là muốn làm nốt giao phó của cha nàng, còn Tuyết Cơ là muốn nói chuyện thông suốt với sư tỷ.
Đối với thỉnh cầu của Hàn Duyệt, Long Thiên Diệu liền sảng khoái đáp ứng. Trên lý thuyết Hàn Hùng cùng bọn họ coi như đã là thông gia, chiếu cố hắn một chút cũng không có gì đáng nói.
Về phần Tuyết Cơ, ban ngày cùng sư tỷ tâm sự, buổi tối thì tới quán rượu cho nữ lưu điều hành, tạo dựng không ít mối làm ăn.
Ngày qua ngày, thời gian trôi qua rất nhanh. Long Vũ cũng thường đem theo thê thiếp tới, mỗi lần lại thay người khác, thường là ba người, trải qua cuộc sống khoái hoạt cả ngày trái ôm phải ấp.
Về vấn đề này Thủy Tiên vô cùng đồng cảm đối với sư em mình.
Ban đêm, sau khi đóng của tửu điếm, Tuyết Cơ ở cùng Thủy Tiên. Vì là lúc đi ngủ nên Tuyết Cơ trên người chỉ mặc một cái nội y ở hạ thân màu trắng, áo ngực cũng bỏ đi, hai con thỏ trước ngực thỉnh thoảng lại nhảy lên theo hơi thở. Hai nụ hoa màu phấn hồng nhú ra, nửa dưới chiếc quần góc bẹt mảnh khảnh đối với cặp mông đầy đặn tạo nên một cảm giác tương phản rõ rệt, đường cong lả lướt khỏi phải nói.
- Sư tỷ, em muốn về Huyền Môn một chuyến, những ngày này tiểu Vũ nhất định rất vất vả, em muốn đi giúp hắn một chút. Cho dù là không có bao nhiêu năng lực, nhưng chỉ một chút thôi cũng được...
- Vất vả?
Thủy Tiên nghe nhắc tới Long Vũ liền nhớ tới cảnh hắn trái ôm phải ấp cả ngày khái hoạt chứ nào có chút quan hệ tới hai chữ "vất vả" kia. Nàng hỏi:
- Sư em, hay là em với tiểu Vũ sinh một hài tử đi?
- Hài tử?
Nghe câu này Tuyết Cơ không khỏi sững người, sau đó gương mặt phiếm hồng lý nhí nói:
- Không... chắc không cần đâu... mấy tỉ em khác còn chưa có...
- Làm sao lại so với các nàng!
Thủy Tiên ngắt lời ngay:
- Em là sư em của ta, cái gì cũng phải được ưu tiên hưởng lợi ích trước chứ!
Nghe Thủy Tiên nói vậy Tuyết Cơ thiếu chút nữa phát điên, mình ở cùng Long Vũ vì yêu nhau chứ liên quan cái gì lợi ích ở đây.
- Sư tỷ, thôi đi. Ta không muốn cái thứ gì gọi là tranh đoạt… Ta cảm thấy như bây giờ rất tốt.
Tuyết Cơ nói.
- Sư em, đừng giả vờ nữa, có nữ nhân nào không muốn sinh hài tử cho nam nhân của mình.
Thủy Tiên không để ý biểu tình của Tuyết Cơ. Vị sư em này ngày xưa rõ ràng là một nữ nhân mạnh mẽ, khi xưa không biết bao nhiêu nam nhân theo đuổi mà nàng còn không thèm liếc mắt một cái. Bây giờ theo con mình không ngờ lại thành ra nhu nhược, ngay cả nữ nhân khác cũng chấp nhận nhường nhịn, như vậy quá ủy khuất.
Thủy Tiên mặc dù là mẹ của Long Vũ nhưng chuyện này nàng cũng không tiện can thiệp.
Trước mắt việc nàng có thể làm đó là nhắc nhở Tuyết Cơ cùng con trai mau sinh hài tử.
Nhìn vẻ mặt sư tỷ là biết, Tuyết Cơ buồn bực nói:
- Sư tỷ, nghe ta nói, chuyện của chúng ta tỷ đừng bận tâm. Ta cùng tiểu Vũ bây giờ rất tốt, hơn nữa hắn bận rộn nhiều việc, nào có thời gian...
Thủy Tiên cười khẽ một tiếng, nói:
- Nghe em nói kìa, cho dù là bận rộn thì chẳng lẽ ngay cả việc ấy cũng không có thời gian?!
Nghe sư tỷ nói vậy Tuyết Cơ nghiêm túc trả lời:
- Sư tỷ, thực sự chuyện của em tỷ đừng lo. Tỷ càng xen vào chuyện càng thêm rối...
Nói xong nàng bày ra một bộ dáng đáng thương, chỉ hy vọng sư tỷ không can thiệp.
- Tuyết Cơ, chẳng lẽ em không muốn sinh hài tử?
Thủy Tiên méo miệng nói:
- Ta biết rồi, em sợ sinh hài tử sẽ rất đau phải không?
Tuyết Cơ nghe vậy thiếu chút nữa ngất mất, chợt hai mắt sáng lên, nói:
- Sư tỷ, vậy tại sao ngươi với tỷ phu không làm thêm hài tử nữa? Sau này Long Vũ không ở bên hai người thì hẳn là hai người buồn lắm, chi bằng sinh thêm đứa nữa, như vậy là có thêm người chiếu cố rồi... Còn có, tiểu Vũ có thêm tiểu đệ hoặc em em thì sẽ không còn tịch mịch nữa, nói chung là rất tốt!
Nghe Tuyết Cơ nói thế Thủy Tiên cười khúc khích nói:
- Em đó, đang nói chuyện bản thân lại chuyển sang ta là sao. Tuyết Cơ, việc này không thể ngại ngùng e thẹn được. Ta muốn bế cháu rồi, ta phải đi nói với tiểu Vũ đây... Còn về chuyện bảo ta sinh hài tử thì không thể đâu.
Tuyết Cơ có chút sửng sốt, sau đó liền minh bạch.
Xem ra sư tỷ không đạt được mục đích sẽ không chịu bỏ qua.
- Nhưng em không thích hài tử...
Tuyết Cơ bối rối nói.
- Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, khỏi bàn cãi nữa!
Thủy Tiên dứt khoát nói.
Nghe vậy Tuyết Cơ tâm tình chợt trầm xuống, do dự một hồi rồi nói:
- Sư tỷ, kỳ thực đã có người mang thai hài tử của Long Vũ rồi...
- Cái gì?
Thủy Tiên ngây người, sau đó hỏi lại:
- Em nói rõ ràng cho ta, là ai có hài tử?
- Là Thiên Âm của Phượng tộc.
Tuyết Cơ nói nhỏ.
- Tức chết ta. Tên tiểu tử này sao có thể như thế, rõ ràng em mới là nữ nhân nó thích nhất, làm sao lại có hài tử với nữ nhân khác trước chứ?
- Sư tỷ... Tiểu Vũ hắn nói... thích ta nhất ư?
Tuyết Cơ vừa bắt được trọng tâm liền rung động cả người.
- Ừ... Hình như... là thật!
Thủy Tiên vốn muốn nói xéo đi, bất quá cuối cùng cũng không nỡ nhìn sư em thất vọng.
- Có những lời này ta đã mãn nguyện rồi.
Tuyết Cơ mỉm cười chân thành nói.
- Ai... Em đó, luôn dễ thỏa mãn như vậy. Nhưng chuyện sinh hài tử vẫn không thể chậm trễ được, cho dù không được làm con trưởng thì làm con thứ hai cũng tốt chán.
Tuyết Cơ liền im bặt.
……………………..
…………………….
Không nói Thủy Tiên có muốn hay không, cho dù là muốn, thì các nữ nhân khác từ sau đại nạn cũng đã bắt đầu rục rịch.
Nhất là khi Thiên Âm có tin vui, chúng nữ lại càng động tâm.
Đương nhiên có được hay không còn phải có Long Vũ phối hợp nữa mới được.
Sau khi bàn bạc, Long Vũ trả lời là vui vẻ thì được nhưng ra sản phẩm hay không thì còn phải xem xét đã. Hắn bây giờ chưa muốn có hài tử.
Với tương lai còn chưa chắc chắn hắn cảm thấy sinh hài tử không phải là quyết định sáng suốt.
Kế hoạch của hắn là khi nào bắt đầu du hành thì mới sinh hài tử.
Chúng nữ nghe vậy đành thôi.
Nếu cứ dây dưa chắc chắn sẽ bị Long Vũ ghét bỏ, cho dù sinh được hài tử cũng chả có nghĩa lý gì.
Để bồi thường, Long Vũ đáp ứng buổi tối mọi người cùng ngủ chung giường. Đi tiên phong là mẹ con Kim Phượng cùng Thiên Âm, Hàn Duyệt cũng rủ Thi Nhân đi cùng. Nàng đứng ở cửa mà tim đập thình thịch, thầm nghĩ đêm nay không biết sẽ náo đến mức nào.
- Hạnh phúc là phải tự mình giành lấy, nếu em cứ nhăn nhó như vậy thì tối nay chả thu hoạch được gì đâu. Thôi trăng lên cao rồi, chị vào trước, em cứ ở đó ngắm trăng đi nhé.
Thi Nhân thẳng thắn nói rồi trực tiếp đẩy cửa mà vào.
Thấy Thi Nhân đi vào, Hàn Duyệt cũng không thể ngượng ngùng thêm nữa, liền đuổi theo gọi:
- Chờ em một chút.
- Rầm…
Hàn Duyết vì có chút khẩn trương nên lúc đẩy cửa dùng lực hơi mạnh, cánh cửa liền bay tung ra.
Long Vũ liếc mắt nhìn Thi Nhân cùng Hàn Duyệt, không khỏi cười ha hả:
- Ha ha, các em cũng tới à, xem ra căn phòng này càng lúc càng chật trội rồi.
Hàn Duyệt không nói gì, nàng dùng hành động để trả lời, đưa tay cởi phăng y phục.
Sau đó Thi Nhân cũng lột sạch quần áo, bắt đầu khiêu khích Long Vũ.
Kim Phượng lẩm bẩm:
- Nói thế nào đi nữa em cũng là người tới đầu tiên.
Long Vũ không khỏi kinh hãi, nhiều nữ nhân như vậy có phải là tốt không?
- Anh Vũ, anh đừng giả bộ nữa, chắc chắn đang hạnh phúc tới phát khóc nha...
Thi Nhân ha ha cười, cắn vào miệng Long Vũ một cái.
Bên kia Kim Phượng cũng không cam lòng chộp tới. Long Vũ cảm giác bốn phía đều là đại địch, đêm nay coi như xong.
- Anh Vũ, em muốn...
Khiêu khích một hồi, Thi Nhân rốt cuộc bắt đầu. Nàng không nói hai lời liền ngồi lên hạ thân Long Vũ, bắt đầu cưỡi ngựa.
Trong gian phòng liền truyền ra tiếng rên rỉ, tiếng thở gấp mãnh liệt.
……………………….
……………………….
Một đêm phóng túng buông thả cứ thế trôi qua. Long Vũ cùng chúng nữ ngủ trên giường, đến buổi trưa mới dần tỉnh lại, nhưng cũng không rời khỏi giường. Mọi chuyện đều có nữ hầu đứng cạnh giúp đỡ.
Dựa theo kế hoạch hôm nay, Long Vũ sẽ cùng La Lâm nghiên cứu quy luật Thiên Đạo.
Quy luật Thiên Đạo quả thực nghe tên đã thấy thâm ảo, Long Vũ hắn cũng chả hiểu được bao nhiêu. Có lẽ La Lâm nói không sai, phải mất năm năm nghiên cứu may ra mới được.
Hiểu được Thiên Đạo thì những thứ khác tự khắc sẽ thông suốt.
Đốn củi không ngại mài dao, chỉ cần có thể tham ngộ Thiên Đạo thì chuyện gì cũng dễ hơn. Dù là tăng cường tu vi hay giải quyết vấn để của Quang Minh Tôn Thần thì Thiên Đạo vẫn là mấu chốt.
Cuối giờ ngọ, ngay lúc Long Vũ cùng La Lâm vừa mới bắt đầu nghiên cứu Thiên Đạo thì gặp Thiên Nguyên rất vội vã. Thời gian này Thiên Nguyên ngày ngày đắm chìm trong mây mưa cùng Vương Tâm Vũ, rất ít khi thấy hắn kinh hoảng như vậy.
Long Vũ cảm giác được có chuyện gì đó đã xảy ra.
- Tại sao lại kích động như vậy? Có phải Tôn Thần lại giở trò gì không?
Long Vũ hỏi.
- Không liên quan tới Tôn Thần, nhưng xác thực là có chuyện lớn.
Thiên Nguyên vội đáp lời.
- Tiểu Vũ, mười phút trước ta cảm nhận được một cỗ thần thức rất cường đại. Hắn nói muốn ngươi trả lại đạo pháp, còn để lại cả địa chỉ nữa...
- Vậy là ý gì? Muốn đòi quy luật Thiên Đạo sao?
La Lâm cau mày:
- Cho dù hắn là ai thì cũng không có tư cách nói với Long Vũ ca ca như vậy chứ.
- Ta không rõ nữa, ta chỉ chuyển lời thôi.
Thiên Nguyên lắc đầu nói:
- Theo lời hắn thì quy luật Thiên Đạo là do hắn đưa cho ngươi.
- Nói như vậy chẳng lẽ người đó là Huyết Anh Đại Đế?
Long Vũ có chút ngạc nhiên nói.
- Sao? Chẳng lẽ trước kia là Huyết Anh Đại Đế giao cho ngươi quy luật Thiên Đạo? Làm sao có thể?
Thiên Nguyên cũng giật mình.
- Đúng vậy.
Long Vũ thở dài một hơi, nói tiếp:
- Căn cứ theo tình hình hiện tại thì hẳn là không thể... Nhưng vậy thì rốt cuộc hắn là ai, chẳng lẽ vũ nội vẫn còn khu vực cùng cấp bậc với Thiên Ngoại Thiên?
- Liệu có thể là thần Vận Mệnh không?
La Lâm xen vào một câu.
- Bây giờ còn chưa nói trước được... Thiên Nguyên, việc này không nên chậm trễ nữa, ngươi dẫn chúng ta tới địa chỉ đó, để xem là ai giả thần giả quỷ.
………………………………..
…………………………………
Nơi đây là một sa mạc hoang vu, trong vòng trăm dặm không có sự sống, không gian yên ắng vô cùng.
- Lại đây!
Đột nhiên một đạo thanh âm đổ tới từ bốn phía, giọng nói bình thản làm người ta không rõ cảm xúc, cũng không tìm ra phương hướng.
Nghe âm thanh này, Thiên Nguyên liền co người cảnh giác nhìn bốn phía. Thanh âm này giống hệt thanh âm đã truyền tới đầu hắn lúc trước.
Không biết tại sao hắn đối với cỗ thanh âm này lại có cảm giác kính sợ lo lắng.
- Là thần thánh phương nào, nếu đã gọi ta đến thì mau hiện thân đi.
Long Vũ cao giọng nói.
Sau khi Long Vũ hỏi rất lâu, sa mạc vẫn tĩnh lặng như trước.
- La Lâm, có thể xác định vị trí không?
Long Vũ nghiêng đầu hỏi.
- Không được.
La Lâm lắc đầu.
- Đối phương sớm đã tính tới điều này, âm thanh được phát ra từ tứ phía, căn bản không thể xác định. Ngay cả chút dấu vết cũng không có.
Nghe La Lâm nói vậy, sắc mặt Long Vũ cũng trở nên nặng nề.
Xem ra đối phương không đơn giản.
Đúng lúc này đã có tình huống mới phát sinh. Mặt đất trong sa mạc hoang vu chợt nứt ra, sau đó một tòa cung điện bằng vàng trồi lên khiến người ta chói cả mặt.
Ba người Long Vũ chỉ đứng yên tại đó cũng có thể cảm nhận được khí thế mãnh liệt của cung điện, cảm giác đè nén khiến người ta thở không nổi.
Sau đó cổng cung điện mở ra, cánh cổng lớn là thế mà khi mở ra lại không chút tiếng động nào, khiến người ta không lạnh mà run. Có lẽ đây chính là cách mời người của nhân vật thần bí kia.
Thiên Nguyên thấy cảnh này không khỏi thót một cái, sau đó khụy xuống đất, mắt nhắm lại.
Không hiểu sao hắn lại có cảm giác sợ hãi lớn như vậy.
- La Lâm, thử dò xét xem sao.
Long Vũ nhướng mày nói. Đến cả hắn lúc này còn thấy áp lực huống chi Thiên Nguyên.
Thiên Nguyên chật vật ngồi xếp bằng xuống, cố gắng chống lại áp lực kia.
Hai mắt Long Vũ như thợ săn rình mồi, nhìn chằm chằm vào cánh cổng của cung điện vàng.
La Lâm thì bắt đầu tiến hành phân tích dò xét.
Vì phòng ngừa những chuyện ngoài ý muốn, Long Vũ bèn phát ra một đạo nguyên lực hỗn độn bảo vệ quanh ba người. Áp lực của Thiên Nguyên lập tức được giảm.
Ba người cứ đứng như vậy trước cung điện.
Uy áp từ bốn phía càng lúc càng mạnh, giống như đang so bì cùng Long Vũ vậy, nhưng hắn cũng không lo lắng, vẫn cố gắng chờ đợi.
Không biết qua bao lâu rốt cuộc La Lâm cũng đã phân tích xong.
Nàng ngẩn đầu nhìn Long Vũ nói:
- Long Vũ ca ca. Xin lỗi, em khiến anh thất vọng rồi, phân tích chẳng thu được kết quả gì cả.
Tinh thần Thiên Nguyên đã tốt hơn rất nhiều, nhưng sự sợ hãi thì vẫn còn.
- Chúng ta vào thôi.
Long Vũ quyết định.
- Không vào thì không thể biết được gì đâu.
- Được.
Thiên Nguyên nói vậy nhưng trong lòng không khỏi run lên.
Đến trước cánh cổng lớn liền cảm nhận được linh khí vô cùng nồng đậm, so với sự chết chóc bên ngoài thì một trời một vực.
- Ta vào trước.
Vì đảm bảo an toàn Long Vũ cắm thanh Thiên Sư pháp kiếm trước cổng, sau đó đẩy cánh cổng ra.
Bước vào trong không gian liền thay đổi, trời quang mây tạnh, hoa lá tốt tươi chim bướm tung tăng, nơi nơi tràn ngập sinh cơ khiến tâm hồn người ta thanh thản.
Nhưng Long Vũ vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
- Hiện thân đi, giấu đầu hở chim như vậy rốt cuộc là muốn làm gì?
Long Vũ ngẩng đầu hét lớn:
- Thiên Đạo là của ngươi đưa cho ta sao? Chẳng lẽ ngươi là thần Vận Mệnh?
Lời vừa dứt thì từ không gian lóe lên một đạo thiểm quang. Bầu trời trong xanh tươi sáng lập tức chuyển sang âm u đen tối.
Giống như một con rắn bạc trườn quan giữa không gian, trông rất quỷ dị.
Long Vũ ba người liền trở nên cảnh giác.
Bỗng nhiên từ trong mây đen một đạo quang mang phóng ra quấn lấy con rắn bạc kia, giằng co một lúc thì tất cả đều tiêu tan.
Bốn phía lại trở lại bình thường.
Nhưng không gian trở lại không có nghĩa là sự nguy hiểm đã biến mất, ngược lại nó càng giống như cơn sóng ngầm đang từ từ đổ tới.
- Long Vũ ca ca, hắn nhìn như tức giận rồi.
La Lâm nói.
- Có thể. Tiểu Vũ, hay là chúng ta đừng đi tiếp, đứng đây quan sát đã, ta cứ có cảm giác nguy hiểm đang đến gần.
- Không, phải đi tiếp.
Long Vũ trầm giọng.
Vừa nói hắn cũng vừa đi luôn, La Lâm cùng Thiên Nguyên vội đuổi theo. Ba người cứ yên lặng mà đi, nhưng đi đến đâu thì không ai biết...
Nơi này có vẻ như được tạo ra từ thiên nhiên, không có điểm cuối, không có phương hướng. Ngay cả Long Vũ cũng không cảm nhận được điều gì.
Đi vài bước chợt Long Vũ dừng lại, nghĩ nghĩ gì đó.
Thiên Nguyên nhíu mày, phát hiện ba người đi cả nửa ngày hình như vẫn không khác gì chỗ ban đầu.
Mà kẻ thần bí kia vẫn im lặng như vậy.
Trái tim Thiên Nguyên lại run lên, hắn quả có chút khẩn trương, cảm giác nguy hiểm càng lúc càng mãnh liệt.
- Hay là chúng ta đi về đi được không?
Thiên Nguyên khàn giọng, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
La Lâm cũng trắng cả mặt, nói:
- Đối phương chắc chắn là cái loại đầu trộm đuôi nòng nọc, là cái hạng tiểu nhân mà thôi. Long Vũ ca ca chúng ta đi về được không, ở đây mất thời gian với tên thần kinh đó làm gì...
Thiên Nguyên ho khan hai tiếng ngắt lời, vì bầu trời bắt đầu biến đổi, một cỗ sát khí truyền tới...
Thân hình Long Vũ rung động, lấy tốc độ nhanh nhất tới bên cạnh La Lâm, rút Thiên Sư pháp kiếm chém về phía trước.
- Ầm, ầm…
Vài tiếng nổ lớn vang lên, Thiên Nguyên sắc mặt trở nên khó coi. Mà Long Vũ thì không chút sợ hãi, chỉ híp mắt nhìn lên không trung. Sát khí vẫn phát tới càng lúc càng nồng, càng về sau càng đặc lại rồi dần dần hình thành một đạo nhân ảnh.
Một lão nhân tuổi chừng thất tuần đầu tóc bạc trắng xuất hiện, khuôn mặt mờ mịt nhìn không rõ.
Ngự không mà đứng, giống như con diều trong gió. Long Vũ đoán đây có lẽ là một linh thể. La Lâm cùng Thiên Nguyên thì ngẩn người ra mà nhìn.
Không rõ vì sao Thiên Nguyên chợt có cảm giác muốn bái lậy, cơ thể không ngừng run rẩy.
Long Vũ tự nhắc nhở mình phải tỉnh táo, máu chuyển lên não, cố quan sát xem người trước mặt rốt cuộc là thế nào. Từ khí tức phát ra có lẽ kẻ này có thể sánh ngang với Quang Minh Tôn Thần, nhưng lại khiến người ta cảm thấy hắn không có chút sức chiến đấu nào.
Long Vũ từ trước tới giờ chưa từng gặp uy áp nào hại não như vậy.
Thiên Nguyên rốt cuộc không chịu được nữa quỳ phịch xuống.
- Cuối cùng cũng thò mặt ra, nói đi rốt cuộc ngươi là ai?
Thanh âm Long Vũ có chút quỷ dị.
- Khấu kiến Thượng Tôn!
Thiên Nguyên khàn khàn nói, đầu không dám ngẩng.
- Tốt lắm Long Vũ, nếu đã tới đây thì đem quy luật Thiên Đạo trả lại cho ta đi!
Lão giả mở miệng nói, đúng là giọng nói trước đây. Thanh âm không cảm xúc nhưng khiến người nghe có cảm giác tiếng nói tự phát ra trong đầu mình vậy.
Thiên Nguyên lúc này nhờ sự trợ giúp của Long Vũ đã đứng dậy được, ánh mắt bình tĩnh trở lại, nói:
- Ngươi là ai, vì sao phải mị hoặc ta?
/378
|