Trong trường đại học có không ít nam sinh anh tuấn, nhưng xuất hiện một đôi tình lữ giống như vậy thật hiếm thấy.
Long Vũ không khỏi nhớ tới Trương Đại Ngưu, phòng chừng hắn cũng đang cùng bạn gái tản bộ. Có một cô bạn gái tại một trường đại học quả thật không tệ. Long Vũ rất hâm mộ những đôi tình nhân này.
Thế nhưng khi hắn thấy cô gái đối diện mình thì hắn tự dưng mỉm cười. Bởi vì cô gái này hắn cực kỳ quen thuộc – Mã Hiểu Mai. Cũng không biết tại sao, khi Long Vũ nhìn thấy Mã Hiểu Mai đi cùng với một nam sinh anh tuấn, trong lòng hắn dường như có một chút không thoải mái.
Nụ cười trên khuôn mặt Long Vũ được duy trì, hắn tự nói với mình nhất định phải duy trì nụ cười. Long Vũ không ngừng tự hỏi, hay là hắn đối với Mã Hiểu Mai có ý tứ?
- Thực sự là không có gì…
Long Vũ cố gắng ổn định tâm tình của mình, giống như là lúc hắn tu luyện vậy. Nhưng sự chua xót trong lòng chính xác là tồn tại.
- Mỉm cười, cố gắng mỉm cười…
Long Vũ lần nữa tự nói với mình phải duy trì nụ cười, tuyệt đối không thể để cho Mã Hiểu Mai hoặc nam sinh kia phát hiện ra điều gì không ổn.
Nam sinh cao lớn anh tuấn, láng tử. Khí chất quý tộc trên người hắn làm cho người ta cảm thấy không thể so sánh. Ngay cả nụ cười cũng ẩn chứa chút gì đó nho nhã. Càng làm cho Long Vũ tự ti chính là nam sinh kia cũng là người tu đạo. Điểm này là không hề hoài nghi.
Long Vũ quay người giả vờ như không phát hiện.
Nhưng Mã Hiểu Mai cùng nam sinh kia lại đi về phía Long Vũ. Càng làm cho hắn buồn bực chính là, Mã Hiểu Mai dừng lại trước mặt hắn, mở miệng gọi hắn:
- Tiểu Vũ…
Nam sinh bên cạnh luôn luôn lạnh lùng đánh giá Long Vũ, khóe miệng vẫn duy trì vẻ mỉm cười. Hắn thấy dung mạo Long Vũ bình thường, trong lòng tự tin lên rất nhiều. Nhưng mà trong lòng hắn có chút gì đó không thoải mái. Hắn thực sự không rõ, nữ thiên sư thiên tài của thông linh Mã gia vì sao lại trúng ý với một nam nhân vô dụng, đáng khinh như vậy.
Ban đầu vốn tính giả vờ nhìn không thấy, nhưng lúc này người ta chủ động chào hỏi, Long Vũ tất nhiên cũng không thể tiếp tục giả vờ được nữa. Hắn quay đầu, khóe miệng miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười:
- Bạn học Mã, cô vẫn tốt chứ?
Nam sinh hơi ngạc nhiên. Đây là chuyện gì xảy ra? Không phải là tình lữ sao, tại sao lại xưng hô như vậy?
- Tiểu Vũ… Anh lại trêu trọc người ta.
Mã Hiểu Mai sững sờ một chút, lập tức vội ôm lấy cánh tay Long Vũ, thân thiết nói:
- Đi. Chúng ta về nhà. Buổi chiều em không phải lên lớp… Em nấu cơm cho anh ăn.
Long Vũ hoàn toàn choáng váng. Hắn tò mò đánh giá Mã Hiểu Mai. Trong lòng đang tự hỏi không phải cô gái này bị ấm đầu chứ? Tại sao đột nhiên nói ra những lời mê sảng như vậy?
- Bạn học Mã. Cô xác định là cô không nói những lời mê sảng.
Long Vũ sờ sờ cái mũi. Cố gắng muốn đẩy Mã Hiểu Mai ra nhưng không được. Mã Hiểu Mai lúc này đã nắm rất chặt cánh tay hắn.
Nam sinh dường như nhìn ra chút manh mối. Khẽ cười một tiếng, nói với Mã Hiểu Mai:
- Hiểu Mai. Coi như em không đồng ý hôn sự của chúng ta, cũng không cần tìm một đồ vật làm trò trước mặt anh…
Lời này vừa nói ra, Long Vũ nhất thời hiểu rõ đầu đuôi. Không nghi ngờ gì nữa, chính mình lúc này lại trở thành tấm bia.
Chuyện giống thế này tại đại học Thiên Hải giống như cơm bữa. Trong tình huống như thế này, nữ sinh vì muốn cho nam sinh theo đuổi mình hết hi vọng, đều xài một chiêu như vậy.
Chỉ là Long Vũ không nghĩ tới, chuyện tình như thế này lại xảy ra trên người mình.
- Tư Mã Phong, anh ăn nói cẩn thận một chút. Long Vũ chính là bạn trai của tôi, là thông linh Mã gia chúng tôi nhìn trúng anh ấy. Xin anh hãy tôn trọng một chút.
Lông mày Mã Hiểu Mai nhíu lại, giương mắt căm tực nhìn nam sinh, nói:
- Mời anh rời khỏi chỗ này, để lại cho chúng tôi một thế giới riêng tư.
- Hiểu Mai…
Nam sinh cao lớn tên Tư Mã Phong thở phì phì nói:
- Hiểu Mai, em có thể cự tuyệt anh, nhưng không thể tìm một cái đồ vật như thế này để thay thế. Trước nay là do anh không tôn trọng em, anh cũng không chịu trách nhiệm đối với em… Xin em đừng tức giận, anh thừa nhận là trước kia anh có chút hoa tâm, nhưng bây giờ anh đã hối hận. Vì em cái gì anh cũng có thể sửa đổi. Đi với anh, không cần phải đóng kịch nữa.
Nói xong, Tư Mã Phong thản nhiên kéo tay Mã Hiểu Mai.
- Tránh ra.
Người phát biểu chính là Long Vũ. Mới đầu hắn cũng không muốn dính líu đến chuyện này, nhưng mà Tư Mã Phong cứ mở miệng nói mình là món đồ vật. Cứ mở miệng là nói những lời không tôn trọng người khác.
Long Vũ thừa nhận diện mạo của mình không so sánh được với Tư Mã Phong, nhưng cũng không thể coi mình là phế vật.
Long Vũ từng bị không ít người coi thường. Nhưng bây giờ, hắn tao ngộ với La Lâm đến từ thời đại kỷ nguyên vũ trụ, so với trước đây là bất đồng. Hắn bắt đầu đi lên con đường cường giả của mình.
Hắn tuyệt đối không cho phép người khác coi thường mình.
- Bạn học Tư Mã. Mời anh tôn trong một chút, bỏ cánh tay cô ấy ra. Nếu không tôi sẽ coi hành động của anh là khiêu khích.
Long Vũ âm thầm ra lệnh cho La Lâm mở ra khuếch đại đạo lực, phóng xuất ra đạo lực đủ để so sánh với cảnh giới tụ linh. Sắc mặt Tư Mã Phong căng thẳng, vội vàng lui về phía sau, trong lòng không khỏi hoảng sợ.
Nếu như nói Mã Hiểu Mai coi trọng tiểu tử này, hắn cũng không dám không tin. Chưa đến hai mươi tuổi đã có tu vi cảnh giới tụ linh, điều này thực sự không dễ.
- Coi như cậu lợi hại.
Tư Mã Phong âm thầm lạnh lùng nói:
- Từ giờ trở đi, cậu chính là địch nhân của gia tộc Tư Mã…
Nói xong câu đó, Tư Mã Phong quay mặt về phía Mã Hiểu Mai, thắm thiết nói:
- Hiểu Mai, chỉ cần em chưa kết hôn, anh sẽ không bao giờ buông bỏ.
Lưu lại lời này, Tư Mã Phong xoay người rời đi. Lúc này, trong mắt hắn lộ vẻ lo lắng cùng ngoan độc.
- Bạn học Mã, bây giờ cô có thể buông tay ra được rồi chứ.
Đơn giản chỉ là một chút đấu khẩu, hắn lại đắc tội với một gia tộc. Long Vũ càng ngẫm lại càng thấy nhức đầu.
Nhưng mà nói đi thì nói lại, một gia tộc tu đạo không có uy hiếp gì só với người của Huyền Môn.
Giới tu đạo tại thế giới này, chia ra làm Huyền Môn và gia tộc tu đạo. Bình thường mà nói, tất cả mọi người Huyền Môn đều coi thường gia tộc tu đạo. Bởi vì gia tộc tu đạo dính líu rất nhiều tục dục hồng trần làm cho tu vi hoang phế, lực lượng nhỏ yếu. Cho nên Huyền Môn đối với bọn họ luôn luôn khinh thường.
Huyền Môn khác với gia tộc tu đạo là đã có căn cơ nguồn gốc, trải qua hơn trăm năm đã sớm ăn sâu bén rễ.
Cho dù Long Vũ này là củi mục, trong lòng hắn cũng khinh thường cái gì gọi là gia tộc tu đạo.
Đương nhiên, thông linh Mã gia mấy năm nay phát triển rất mau lẹ, đã được người Huyền Môn công nhận. Nhưng mà tình huống như thông linh Mã gia chỉ là một trường hợp đặc biệt.
Huyền Môn chính là Huyền Môn, gia tộc chính là gia tộc, khoảng cách giữa hai cái là tương đối lớn.
- Gọi tôi là Hiểu Mai.
Đôi mắt đẹp của Hiểu Mai nhìn chằm chằm vào Long Vũ, thấp giọng nói:
- Từ hôm nay trở đi, anh gọi tôi là Hiểu Mai, bởi vì tôi là bạn gái của anh, anh là bạn trai của tôi.
Long Vũ không khỏi nhớ tới Trương Đại Ngưu, phòng chừng hắn cũng đang cùng bạn gái tản bộ. Có một cô bạn gái tại một trường đại học quả thật không tệ. Long Vũ rất hâm mộ những đôi tình nhân này.
Thế nhưng khi hắn thấy cô gái đối diện mình thì hắn tự dưng mỉm cười. Bởi vì cô gái này hắn cực kỳ quen thuộc – Mã Hiểu Mai. Cũng không biết tại sao, khi Long Vũ nhìn thấy Mã Hiểu Mai đi cùng với một nam sinh anh tuấn, trong lòng hắn dường như có một chút không thoải mái.
Nụ cười trên khuôn mặt Long Vũ được duy trì, hắn tự nói với mình nhất định phải duy trì nụ cười. Long Vũ không ngừng tự hỏi, hay là hắn đối với Mã Hiểu Mai có ý tứ?
- Thực sự là không có gì…
Long Vũ cố gắng ổn định tâm tình của mình, giống như là lúc hắn tu luyện vậy. Nhưng sự chua xót trong lòng chính xác là tồn tại.
- Mỉm cười, cố gắng mỉm cười…
Long Vũ lần nữa tự nói với mình phải duy trì nụ cười, tuyệt đối không thể để cho Mã Hiểu Mai hoặc nam sinh kia phát hiện ra điều gì không ổn.
Nam sinh cao lớn anh tuấn, láng tử. Khí chất quý tộc trên người hắn làm cho người ta cảm thấy không thể so sánh. Ngay cả nụ cười cũng ẩn chứa chút gì đó nho nhã. Càng làm cho Long Vũ tự ti chính là nam sinh kia cũng là người tu đạo. Điểm này là không hề hoài nghi.
Long Vũ quay người giả vờ như không phát hiện.
Nhưng Mã Hiểu Mai cùng nam sinh kia lại đi về phía Long Vũ. Càng làm cho hắn buồn bực chính là, Mã Hiểu Mai dừng lại trước mặt hắn, mở miệng gọi hắn:
- Tiểu Vũ…
Nam sinh bên cạnh luôn luôn lạnh lùng đánh giá Long Vũ, khóe miệng vẫn duy trì vẻ mỉm cười. Hắn thấy dung mạo Long Vũ bình thường, trong lòng tự tin lên rất nhiều. Nhưng mà trong lòng hắn có chút gì đó không thoải mái. Hắn thực sự không rõ, nữ thiên sư thiên tài của thông linh Mã gia vì sao lại trúng ý với một nam nhân vô dụng, đáng khinh như vậy.
Ban đầu vốn tính giả vờ nhìn không thấy, nhưng lúc này người ta chủ động chào hỏi, Long Vũ tất nhiên cũng không thể tiếp tục giả vờ được nữa. Hắn quay đầu, khóe miệng miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười:
- Bạn học Mã, cô vẫn tốt chứ?
Nam sinh hơi ngạc nhiên. Đây là chuyện gì xảy ra? Không phải là tình lữ sao, tại sao lại xưng hô như vậy?
- Tiểu Vũ… Anh lại trêu trọc người ta.
Mã Hiểu Mai sững sờ một chút, lập tức vội ôm lấy cánh tay Long Vũ, thân thiết nói:
- Đi. Chúng ta về nhà. Buổi chiều em không phải lên lớp… Em nấu cơm cho anh ăn.
Long Vũ hoàn toàn choáng váng. Hắn tò mò đánh giá Mã Hiểu Mai. Trong lòng đang tự hỏi không phải cô gái này bị ấm đầu chứ? Tại sao đột nhiên nói ra những lời mê sảng như vậy?
- Bạn học Mã. Cô xác định là cô không nói những lời mê sảng.
Long Vũ sờ sờ cái mũi. Cố gắng muốn đẩy Mã Hiểu Mai ra nhưng không được. Mã Hiểu Mai lúc này đã nắm rất chặt cánh tay hắn.
Nam sinh dường như nhìn ra chút manh mối. Khẽ cười một tiếng, nói với Mã Hiểu Mai:
- Hiểu Mai. Coi như em không đồng ý hôn sự của chúng ta, cũng không cần tìm một đồ vật làm trò trước mặt anh…
Lời này vừa nói ra, Long Vũ nhất thời hiểu rõ đầu đuôi. Không nghi ngờ gì nữa, chính mình lúc này lại trở thành tấm bia.
Chuyện giống thế này tại đại học Thiên Hải giống như cơm bữa. Trong tình huống như thế này, nữ sinh vì muốn cho nam sinh theo đuổi mình hết hi vọng, đều xài một chiêu như vậy.
Chỉ là Long Vũ không nghĩ tới, chuyện tình như thế này lại xảy ra trên người mình.
- Tư Mã Phong, anh ăn nói cẩn thận một chút. Long Vũ chính là bạn trai của tôi, là thông linh Mã gia chúng tôi nhìn trúng anh ấy. Xin anh hãy tôn trọng một chút.
Lông mày Mã Hiểu Mai nhíu lại, giương mắt căm tực nhìn nam sinh, nói:
- Mời anh rời khỏi chỗ này, để lại cho chúng tôi một thế giới riêng tư.
- Hiểu Mai…
Nam sinh cao lớn tên Tư Mã Phong thở phì phì nói:
- Hiểu Mai, em có thể cự tuyệt anh, nhưng không thể tìm một cái đồ vật như thế này để thay thế. Trước nay là do anh không tôn trọng em, anh cũng không chịu trách nhiệm đối với em… Xin em đừng tức giận, anh thừa nhận là trước kia anh có chút hoa tâm, nhưng bây giờ anh đã hối hận. Vì em cái gì anh cũng có thể sửa đổi. Đi với anh, không cần phải đóng kịch nữa.
Nói xong, Tư Mã Phong thản nhiên kéo tay Mã Hiểu Mai.
- Tránh ra.
Người phát biểu chính là Long Vũ. Mới đầu hắn cũng không muốn dính líu đến chuyện này, nhưng mà Tư Mã Phong cứ mở miệng nói mình là món đồ vật. Cứ mở miệng là nói những lời không tôn trọng người khác.
Long Vũ thừa nhận diện mạo của mình không so sánh được với Tư Mã Phong, nhưng cũng không thể coi mình là phế vật.
Long Vũ từng bị không ít người coi thường. Nhưng bây giờ, hắn tao ngộ với La Lâm đến từ thời đại kỷ nguyên vũ trụ, so với trước đây là bất đồng. Hắn bắt đầu đi lên con đường cường giả của mình.
Hắn tuyệt đối không cho phép người khác coi thường mình.
- Bạn học Tư Mã. Mời anh tôn trong một chút, bỏ cánh tay cô ấy ra. Nếu không tôi sẽ coi hành động của anh là khiêu khích.
Long Vũ âm thầm ra lệnh cho La Lâm mở ra khuếch đại đạo lực, phóng xuất ra đạo lực đủ để so sánh với cảnh giới tụ linh. Sắc mặt Tư Mã Phong căng thẳng, vội vàng lui về phía sau, trong lòng không khỏi hoảng sợ.
Nếu như nói Mã Hiểu Mai coi trọng tiểu tử này, hắn cũng không dám không tin. Chưa đến hai mươi tuổi đã có tu vi cảnh giới tụ linh, điều này thực sự không dễ.
- Coi như cậu lợi hại.
Tư Mã Phong âm thầm lạnh lùng nói:
- Từ giờ trở đi, cậu chính là địch nhân của gia tộc Tư Mã…
Nói xong câu đó, Tư Mã Phong quay mặt về phía Mã Hiểu Mai, thắm thiết nói:
- Hiểu Mai, chỉ cần em chưa kết hôn, anh sẽ không bao giờ buông bỏ.
Lưu lại lời này, Tư Mã Phong xoay người rời đi. Lúc này, trong mắt hắn lộ vẻ lo lắng cùng ngoan độc.
- Bạn học Mã, bây giờ cô có thể buông tay ra được rồi chứ.
Đơn giản chỉ là một chút đấu khẩu, hắn lại đắc tội với một gia tộc. Long Vũ càng ngẫm lại càng thấy nhức đầu.
Nhưng mà nói đi thì nói lại, một gia tộc tu đạo không có uy hiếp gì só với người của Huyền Môn.
Giới tu đạo tại thế giới này, chia ra làm Huyền Môn và gia tộc tu đạo. Bình thường mà nói, tất cả mọi người Huyền Môn đều coi thường gia tộc tu đạo. Bởi vì gia tộc tu đạo dính líu rất nhiều tục dục hồng trần làm cho tu vi hoang phế, lực lượng nhỏ yếu. Cho nên Huyền Môn đối với bọn họ luôn luôn khinh thường.
Huyền Môn khác với gia tộc tu đạo là đã có căn cơ nguồn gốc, trải qua hơn trăm năm đã sớm ăn sâu bén rễ.
Cho dù Long Vũ này là củi mục, trong lòng hắn cũng khinh thường cái gì gọi là gia tộc tu đạo.
Đương nhiên, thông linh Mã gia mấy năm nay phát triển rất mau lẹ, đã được người Huyền Môn công nhận. Nhưng mà tình huống như thông linh Mã gia chỉ là một trường hợp đặc biệt.
Huyền Môn chính là Huyền Môn, gia tộc chính là gia tộc, khoảng cách giữa hai cái là tương đối lớn.
- Gọi tôi là Hiểu Mai.
Đôi mắt đẹp của Hiểu Mai nhìn chằm chằm vào Long Vũ, thấp giọng nói:
- Từ hôm nay trở đi, anh gọi tôi là Hiểu Mai, bởi vì tôi là bạn gái của anh, anh là bạn trai của tôi.
/378
|