Dù sao, trong thời gian ngắn như vậy tăng liền bốn cảnh giới, loại tốc độ như vậy, phóng nhãn nhìn trong Huyền Môn, thậm chí toàn cõi tu đạo cũng chưa từng có ai.
Đương nhiên lấy tu vi của Long Vũ mà xem, so với những người cùng tuổi cũng không phải là ưu tú nhất.
Nhưng lúc trước hắn rỏ ràng là một phế vật.
Trên đài chủ tịch, Thiên Thần Tử bàn tay gầy guộc nắm chặt lại, tâm tình có chút khẩn trương, đôi mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào Long Vũ trong sân.
Hắn hy vọng nghiệt chủng này hôm nay sẽ bị Lữ Minh đá xuống. Tuyệt đối không thể để hắn thắng.
Cuộc chiến tranh đoạt quán quân sắp bắt đầu, mọi ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai người trên lôi đài, Long Vũ từ là chuyện cười của Huyền Môn có thể trở thành thần thoại của Huyền Môn hay không đều dựa vào trận chiến hôm nay.
Thiên Thần Tử liếm liếm môi khô khốc, thấp giọng chửi bới:
- Nghiệt chủng, hôm nay ngươi nhất định phải thua...
Từng đôi mắt phức tạp nhìn chăm chú vào trận đấu, trong sân Long Vũ cùng Lữ Minh, vẻ mặt hờ hững. Trong mắt bọn họ cũng không có vẻ cừu hận hay tức giận với đối phương.
Hít một hơi thật sâu, Lữ Minh đi lên phía trước từng bước nói:
- Long Vũ sư đệ, bắt đầu đi.
nói xong, Lữ Minh đi lên phía trước bày ra tư thế công kích. Chỉ là trong tay hắn không hề có lấy ra pháp kiếm.
- Sư đệ cẩn thận rồi.
Khẽ quát một tiếng, thân hình Lữ Minh lấn đến bên Long Vũ, trong lòng bàn tay ngưng tụ một cổ tử sắc, hung hăng tiến thẳng đến ngực Long Vũ.
Chưởng phong hướng đến trước mặt thổi tung từng sợi tóc trên trán Long Vũ. Long Vũ nhẹ nhàng né qua bên trái, trải qua tu luyện Ngũ Cầm Hí, phản úng của hắn cực kì xuất sắc. Thêm một chưởng này của Lữ Minh chỉ là thử, cho nên Long Vũ thoát khỏi công kích của hắn thực nhẹ nhàng.
- Sư đệ, phản ứng không tệ. Tiếp tục nè.
Lữ Minh một kích không trúng, thần sắc cũng không có tức giận. ngược lại hắn còn cảm thấy hưng phấn.
Đang nói chuyện, hắn lại huy chưởng đánh tới. Chưởng này bất kể là tốc độ hay độ mạnh so với lúc nãy hoàn toàn khác hẳn. Long Vũ theo bản năng xuất ra thiên sư pháp kiếm đối kháng.
- Oanh.
Một tiếng. Đạo lực hai người chạm vào nhau. Lữ Minh dùng nhục chưởng mà chống lại pháp kiếm của Long Vũ, rõ ràng có chút thua thiệt. Sắc mặt nhất thời tái nhợt, một tiếng kêu đau đớn, cước bộ lảo đảo lui về phía sau. Bất quá cuối cùng cũng đứng vững.
- Đại sư huynh. Ngươi không nên khinh địch. Xuất ra pháp kiếm của ngươi đi.
Long Vũ cũng không có thừa thắng xông lên. Tuy rằng hắn rất muốn thắng lợi. nhưng là muốn thắng được quang minh lỗi lạc. Nếu thắng mà không tốn sức thì cũng không được mọi người công nhận.
Lữ Minh cũng không phải là khinh địch. Mà là trong lòng hắn nhớ lời Đường Hương Hương dặn. lúc này mới không đành lòng rút kiếm. Đạo pháp của Lữ Minh là đến từ gia gia Thiên Cơ Tử nổi danh là Huyền Môn sát phạt chi kiếm - Huyền Thiên Nhất Mạch kiếm quyết. kiếm này bá đạo dị thường. hễ xuất kiếm là muốn đả thương người khác, cho nên hắn mới không muốn dể dàng xuất ra pháp kiếm.
Bất quá với tình huống bây giờ. Hắn sử dụng nhục chưởng khó mà thủ thắng
Cho dù có thắng, cũng sẽ phải trả giá.
Cân nhắc tình huống, Lữ Minh rốt cục cũng xuất ra Huyền Thiên Pháp Kiếm của mình.
- Huyền Thiên Nhất Mạch kiếm quyết rất bá đạo, xin sư đệ cẩn thận…
Lữ Minh nhác nhở một tiếng. Huyền Thiên pháp kiếm trong tay phóng xuất ra kiếm ý cường đại.
Long Vũ đối với động tác xuất thủ của Lữ Minh, tốc độ cũng không cảm thấy bất ngờ. Trong hàng đệ tử Huyền Môn thế hệ mới, Lữ Minh tuyệt đối là người đứng đầu.
Lữ Minh rõ ràng so với Uông Kiếm thì mạnh hơn nhiều, ít nhất khí thế của hắn rất đủ, hơn nửa nắm bắt thời cơ xuất thủ rất khá. Chẳng qua đối thủ của hắn là Long Vũ, tiềm lực của hắn đang được La Lâm chậm rãi khai mở.
Phế vật, cũng có tiềm lực.
Mấu chốt của vấn đề là gặp được cái dạng sư phụ gì.
Hiện trường không ai biết thực lực chân chính của Long Vũ, như ngày hôm qua thi đấu trên lôi đài, Uông Kiếm bị thua tựa hồ không ai nghĩ đến.
Thật đáng buồn chính là, cho tới bây giờ còn có người cho là Long Vũ trở thành ngựa ô chỉ nhờ vào vận khí, theo như lời bọn hắn nói, thì đó là vận *** chó. Nói cách khác một số người có lối suy nghĩ không có thay đổi, bọn hắn cho rằng sự kháng cự cường thế của Long Vũ chỉ là bản năng quật khởi.
Chính Lữ Minh cho dù biết Long Vũ đánh bại Uông Kiếm, nhưng trong hắn cũng không xem Long Vũ là một đối thủ chân chính.
Thế nhưng kẻ bị khinh thị thường thường sẽ là một uy hiếp rất lớn.
Long Vũ kiếm ra như gió, lực chọn góc độ cũng rất tốt so với Lữ Minh tuyệt đối chỉ có hơn chớ không kém, sát khí cũng theo đó mà dâng lên, hắn cũng không muốn cùng Lữ Minh dây dưa nhiều. Cùng Lữ minh giao thủ, hắn đang đợi một thời gian cho La Lâm sử dụng khuếch đại đạo lực. Cho nên hắn phải tốc chiến tốc thắng.
Đương nhiên, đạo lực tăng trưởng còn ẩn dấu, không biết rõ ràng thực lực của Lữ Minh, hắn cũng không dám tùy tiện đem đạo lực tăng trưởng đến cực mạnh.
- Soạt.
Một tiếng, hai người đánh giáp lá cà, Lữ Minh có thể rõ ràng cảm ứng được một kiếm này của Long Vũ uy lực đã đạt đến cảnh giới màu lục.
- Đại sư huynh, lại đến.
Long Vũ khẽ quát một tiếng, trong tay tốc độ công kích càng lúc càng nhanh, hơn nữa góc độ xuất kiếm của hăn rất là xảo quyệt.
Lữ Minh cho tới bây giờ còn chưa thấy qua cách đánh như vậy. Long Vũ tựu như liều mạng, nhưng hắn không thể không thừa nhận thân thủ của Long Vũ bất kể là cường độ, góc độ, tốc độ đều phi thường cao minh.
Bởi vì lúc bắt đầu khinh thị khiến cho Lữ Minh bỏ lỡ tiên cơ. Trận đấu của hai người hiện tại, Long Vũ dường như nắm thế chủ động, mà Lữ Minh tạm thời lọt vào tình huống bị động.
Trong nháy mắt, trên lôi đài hai người đã đấu hơn mười hiệp, bên ngoài nhìn vào thực lực bọn họ ngang nhau, không phân biệt cao thấp, nhưng trên thực tế Long Vũ lại chiếm tiên cơ.
Trong qua trình giao chiến, La Lâm không ngừng thu thập thông tin, tiến hành phân tích tìm ra sơ hở của Lữ Minh. Đây chính là lần trước La Lâm xây dựng lại hệ thông công năng – công năng phụ trợ thiên sư chiến đấu.
Sau khi La Lâm phân tích tính toán có kết quả lập tức truyền cho Long Vũ.
Khóe miệng Long Vũ hiện lên vẻ mỉm cười, âm thầm cho La Lâm mở ra khuếch đại đạo lực, chuẩn bị bắt đầu một kích cực mạnh. Khi trên người của hắn phóng xuất ra khí tức có thể so với cảnh giới tụ linh thì Lữ Minh sợ ngây người.
Ngay khi Lữ minh cả kinh, đồng thời Long Vũ sử dụng thiên sư kiếm vô thanh vô tức quét tới, pháp kiếm trong tay hắn như một con linh xà, góc độ xảo quyệt, kiếm ý cường đại.
Lữ Minh nhất thời thối lui, cao thủ quyết đấu, thắng bại chỉ trong nhất thời, trước khi Lữ Minh kinh hoàng hắn đã cảm thấy, Long Vũ thừa dip Huyền Thiên Nhất Mạch kiếm quyết có sơ hờ đã một kiếm đâm vào cổ tay hắn.
Kêu đau một tiếng, Huyền Thiên pháp kiếm trong tay Lữ Minh đã rơi trên mặt đất.
Nhìn lại Huyền Thiên pháp kiếm trên mặt đất, Lữ Minh sắc mặt ảm đạm, trong đôi mắt suất hiện một tia dị sắc, hắn chủ động đưa tay hướng Tuyết Cơ nói:
- Ta thua rồi…
Đương nhiên lấy tu vi của Long Vũ mà xem, so với những người cùng tuổi cũng không phải là ưu tú nhất.
Nhưng lúc trước hắn rỏ ràng là một phế vật.
Trên đài chủ tịch, Thiên Thần Tử bàn tay gầy guộc nắm chặt lại, tâm tình có chút khẩn trương, đôi mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào Long Vũ trong sân.
Hắn hy vọng nghiệt chủng này hôm nay sẽ bị Lữ Minh đá xuống. Tuyệt đối không thể để hắn thắng.
Cuộc chiến tranh đoạt quán quân sắp bắt đầu, mọi ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai người trên lôi đài, Long Vũ từ là chuyện cười của Huyền Môn có thể trở thành thần thoại của Huyền Môn hay không đều dựa vào trận chiến hôm nay.
Thiên Thần Tử liếm liếm môi khô khốc, thấp giọng chửi bới:
- Nghiệt chủng, hôm nay ngươi nhất định phải thua...
Từng đôi mắt phức tạp nhìn chăm chú vào trận đấu, trong sân Long Vũ cùng Lữ Minh, vẻ mặt hờ hững. Trong mắt bọn họ cũng không có vẻ cừu hận hay tức giận với đối phương.
Hít một hơi thật sâu, Lữ Minh đi lên phía trước từng bước nói:
- Long Vũ sư đệ, bắt đầu đi.
nói xong, Lữ Minh đi lên phía trước bày ra tư thế công kích. Chỉ là trong tay hắn không hề có lấy ra pháp kiếm.
- Sư đệ cẩn thận rồi.
Khẽ quát một tiếng, thân hình Lữ Minh lấn đến bên Long Vũ, trong lòng bàn tay ngưng tụ một cổ tử sắc, hung hăng tiến thẳng đến ngực Long Vũ.
Chưởng phong hướng đến trước mặt thổi tung từng sợi tóc trên trán Long Vũ. Long Vũ nhẹ nhàng né qua bên trái, trải qua tu luyện Ngũ Cầm Hí, phản úng của hắn cực kì xuất sắc. Thêm một chưởng này của Lữ Minh chỉ là thử, cho nên Long Vũ thoát khỏi công kích của hắn thực nhẹ nhàng.
- Sư đệ, phản ứng không tệ. Tiếp tục nè.
Lữ Minh một kích không trúng, thần sắc cũng không có tức giận. ngược lại hắn còn cảm thấy hưng phấn.
Đang nói chuyện, hắn lại huy chưởng đánh tới. Chưởng này bất kể là tốc độ hay độ mạnh so với lúc nãy hoàn toàn khác hẳn. Long Vũ theo bản năng xuất ra thiên sư pháp kiếm đối kháng.
- Oanh.
Một tiếng. Đạo lực hai người chạm vào nhau. Lữ Minh dùng nhục chưởng mà chống lại pháp kiếm của Long Vũ, rõ ràng có chút thua thiệt. Sắc mặt nhất thời tái nhợt, một tiếng kêu đau đớn, cước bộ lảo đảo lui về phía sau. Bất quá cuối cùng cũng đứng vững.
- Đại sư huynh. Ngươi không nên khinh địch. Xuất ra pháp kiếm của ngươi đi.
Long Vũ cũng không có thừa thắng xông lên. Tuy rằng hắn rất muốn thắng lợi. nhưng là muốn thắng được quang minh lỗi lạc. Nếu thắng mà không tốn sức thì cũng không được mọi người công nhận.
Lữ Minh cũng không phải là khinh địch. Mà là trong lòng hắn nhớ lời Đường Hương Hương dặn. lúc này mới không đành lòng rút kiếm. Đạo pháp của Lữ Minh là đến từ gia gia Thiên Cơ Tử nổi danh là Huyền Môn sát phạt chi kiếm - Huyền Thiên Nhất Mạch kiếm quyết. kiếm này bá đạo dị thường. hễ xuất kiếm là muốn đả thương người khác, cho nên hắn mới không muốn dể dàng xuất ra pháp kiếm.
Bất quá với tình huống bây giờ. Hắn sử dụng nhục chưởng khó mà thủ thắng
Cho dù có thắng, cũng sẽ phải trả giá.
Cân nhắc tình huống, Lữ Minh rốt cục cũng xuất ra Huyền Thiên Pháp Kiếm của mình.
- Huyền Thiên Nhất Mạch kiếm quyết rất bá đạo, xin sư đệ cẩn thận…
Lữ Minh nhác nhở một tiếng. Huyền Thiên pháp kiếm trong tay phóng xuất ra kiếm ý cường đại.
Long Vũ đối với động tác xuất thủ của Lữ Minh, tốc độ cũng không cảm thấy bất ngờ. Trong hàng đệ tử Huyền Môn thế hệ mới, Lữ Minh tuyệt đối là người đứng đầu.
Lữ Minh rõ ràng so với Uông Kiếm thì mạnh hơn nhiều, ít nhất khí thế của hắn rất đủ, hơn nửa nắm bắt thời cơ xuất thủ rất khá. Chẳng qua đối thủ của hắn là Long Vũ, tiềm lực của hắn đang được La Lâm chậm rãi khai mở.
Phế vật, cũng có tiềm lực.
Mấu chốt của vấn đề là gặp được cái dạng sư phụ gì.
Hiện trường không ai biết thực lực chân chính của Long Vũ, như ngày hôm qua thi đấu trên lôi đài, Uông Kiếm bị thua tựa hồ không ai nghĩ đến.
Thật đáng buồn chính là, cho tới bây giờ còn có người cho là Long Vũ trở thành ngựa ô chỉ nhờ vào vận khí, theo như lời bọn hắn nói, thì đó là vận *** chó. Nói cách khác một số người có lối suy nghĩ không có thay đổi, bọn hắn cho rằng sự kháng cự cường thế của Long Vũ chỉ là bản năng quật khởi.
Chính Lữ Minh cho dù biết Long Vũ đánh bại Uông Kiếm, nhưng trong hắn cũng không xem Long Vũ là một đối thủ chân chính.
Thế nhưng kẻ bị khinh thị thường thường sẽ là một uy hiếp rất lớn.
Long Vũ kiếm ra như gió, lực chọn góc độ cũng rất tốt so với Lữ Minh tuyệt đối chỉ có hơn chớ không kém, sát khí cũng theo đó mà dâng lên, hắn cũng không muốn cùng Lữ Minh dây dưa nhiều. Cùng Lữ minh giao thủ, hắn đang đợi một thời gian cho La Lâm sử dụng khuếch đại đạo lực. Cho nên hắn phải tốc chiến tốc thắng.
Đương nhiên, đạo lực tăng trưởng còn ẩn dấu, không biết rõ ràng thực lực của Lữ Minh, hắn cũng không dám tùy tiện đem đạo lực tăng trưởng đến cực mạnh.
- Soạt.
Một tiếng, hai người đánh giáp lá cà, Lữ Minh có thể rõ ràng cảm ứng được một kiếm này của Long Vũ uy lực đã đạt đến cảnh giới màu lục.
- Đại sư huynh, lại đến.
Long Vũ khẽ quát một tiếng, trong tay tốc độ công kích càng lúc càng nhanh, hơn nữa góc độ xuất kiếm của hăn rất là xảo quyệt.
Lữ Minh cho tới bây giờ còn chưa thấy qua cách đánh như vậy. Long Vũ tựu như liều mạng, nhưng hắn không thể không thừa nhận thân thủ của Long Vũ bất kể là cường độ, góc độ, tốc độ đều phi thường cao minh.
Bởi vì lúc bắt đầu khinh thị khiến cho Lữ Minh bỏ lỡ tiên cơ. Trận đấu của hai người hiện tại, Long Vũ dường như nắm thế chủ động, mà Lữ Minh tạm thời lọt vào tình huống bị động.
Trong nháy mắt, trên lôi đài hai người đã đấu hơn mười hiệp, bên ngoài nhìn vào thực lực bọn họ ngang nhau, không phân biệt cao thấp, nhưng trên thực tế Long Vũ lại chiếm tiên cơ.
Trong qua trình giao chiến, La Lâm không ngừng thu thập thông tin, tiến hành phân tích tìm ra sơ hở của Lữ Minh. Đây chính là lần trước La Lâm xây dựng lại hệ thông công năng – công năng phụ trợ thiên sư chiến đấu.
Sau khi La Lâm phân tích tính toán có kết quả lập tức truyền cho Long Vũ.
Khóe miệng Long Vũ hiện lên vẻ mỉm cười, âm thầm cho La Lâm mở ra khuếch đại đạo lực, chuẩn bị bắt đầu một kích cực mạnh. Khi trên người của hắn phóng xuất ra khí tức có thể so với cảnh giới tụ linh thì Lữ Minh sợ ngây người.
Ngay khi Lữ minh cả kinh, đồng thời Long Vũ sử dụng thiên sư kiếm vô thanh vô tức quét tới, pháp kiếm trong tay hắn như một con linh xà, góc độ xảo quyệt, kiếm ý cường đại.
Lữ Minh nhất thời thối lui, cao thủ quyết đấu, thắng bại chỉ trong nhất thời, trước khi Lữ Minh kinh hoàng hắn đã cảm thấy, Long Vũ thừa dip Huyền Thiên Nhất Mạch kiếm quyết có sơ hờ đã một kiếm đâm vào cổ tay hắn.
Kêu đau một tiếng, Huyền Thiên pháp kiếm trong tay Lữ Minh đã rơi trên mặt đất.
Nhìn lại Huyền Thiên pháp kiếm trên mặt đất, Lữ Minh sắc mặt ảm đạm, trong đôi mắt suất hiện một tia dị sắc, hắn chủ động đưa tay hướng Tuyết Cơ nói:
- Ta thua rồi…
/378
|