*Hoy ngày quan trọng đăng luôn nè kkkkk
***
Chương 12: Trêu chọc trắng trợn, phòng không được
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Trước khi về đến ký túc xá, Thi Điềm đã ăn hết hộp kem trên tay. Mấy người Tưởng Tư Nam cũng đã về, vừa nhìn thấy cô đi vào, Từ Tử Dịch là người đầu tiên đứng lên. Sư tử nhỏ, cậu ở phòng phát thanh đến tận bây giờ đấy hả?
Ừ. Thi Điềm ôm kịch bản trong ngực rồi đi về giường mình ngồi xuống, cô đặt tập kịch bản lên giường rồi cúi người lôi chậu quần áo chưa kịp giặt ra.
Kỷ Diệc Hoành là người như thế nào? Dễ ở chung không?
Thi Điềm cẩn thận suy nghĩ vấn đề này, Có lẽ là được, nhưng những lúc nghiêm túc lại cực kỳ khắt khe. Chịu dạy người khác thứ này thứ kia...... nhưng lúc ghét ai thì đúng là không chút lưu tình.
Vậy nên nói tóm lại, Kỷ Diệc Hoành chính là điển hình của kiểu người vô cũng mâu thuẫn.
Từ Tử Dịch tựa lưng lên vách tường, Kỷ Diệc Hoành còn dạy cậu đọc thoại nữa hả?
Ừ, ngày mai là lần đầu tiên mình làm công việc này ở phòng phát thanh, hôm nay luyện tập trước. Kỷ Diệc Hoành cũng dạy mình không ít.
Trong mắt Từ Tử Dịch đều là ước ao, Vẫn là sư tử nhỏ của chúng ta có mị lực, không cần gửi CV cũng được chọn.
Mình vẫn cảm thấy có lẽ là Tư Nam hoặc tiểu Ngọc gửi cho mình, nếu không thì trong hòm thư của Kỷ Diệc Hoành lại có thể có CV của mình được chứ? Thi Điềm nói xong, bê chậu lên đi vào nhà tắm.
Buổi tối, Tưởng Tư Nam hiếm khi đi ngủ sớm, Chu Tiểu Ngọc ra ngoài gọi điện thoại.
Còn chưa đến thời gian tắt đèn, Thi Điềm ngồi trên chiếc giường đối diện đọc thầm kịch bản. Cô sợ ngày mai có thể sẽ vì quá căng thẳng mà đọc ra câu thoại ấp úng không rành mạch.
Sư tử nhỏ, sư tử nhỏ?
Thi Điềm lấy lại tinh thần, Làm sao thế?
Tắt đèn đi, hôm nay mình buồn ngủ quá, bật đèn mình không ngủ được.
Thi Điềm nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm, nhưng Từ Tử Dịch đã mở miệng nên cô cũng không tiện nói thêm gì. Ừ, vậy thì tắt đi.
Từ Tử Dịch đi đến, tắt đèn.
Thi Điềm rút điện thoại ra, cô sợ ảnh hưởng đến người khác, đành chui vào trong chăn đọc.
Ngày hôm sau, Thi Điềm vội vàng ăn xong cơm trưa, lại vội vàng quay về ký túc xá lấy kịch bản.
Tưởng Tư Nam vừa mở máy tính, không khỏi nhìn theo hướng Thi Điềm vừa đi. Ký túc xá của chúng ta từ giờ sẽ vắng vẻ hơn nhiều rồi.
Sư tử nhỏ cũng không phải là một đi không trở lại, Chu Tiểu Ngọc ôm điện thoại nằm ườn trên giường, Lát nữa trên đài sẽ có giọng của cậu ấy rồi, không biết là kịch gì, mình hóng chết mất.
Hơn mười hai giờ là bắt đầu, lát nữa chúng ta cùng nghe đi.
Thi Điềm đi đến cửa phòng phát thanh, cửa mở rộng, cô đi vào, nhìn thấy Kỷ Diệc Hoành đã ngồi sẵn trên ghế.
Thi Điềm đóng cửa lại, Kỷ Diệc Hoành đeo tai nghe nên không nghe thấy tiếng bước chân, mãi đến khi cô ngồi xuống, cậu thiếu niên mới quay sang nhìn.
Anh tháo tai nghe ra, Sắp bắt đầu rồi.
Tầm mắt Thi Điềm dừng trên tập kịch bản, phát hiện ra thiếu mất tờ đầu tiên. Cô vội vàng lật mấy tờ ở dưới, sắc mặt thoáng chốc thay đổi, trong mắt đều là căng thẳng. Kỷ Diệc Hoành nhẹ giọng hỏi: Làm sao thế?
Sao lại không thấy tờ đầu tiên thế này?
Cầm sót hả?
Không thể nào. Thi Điềm trước khi đi còn xác định lại một lượt, rõ ràng là để cùng nhau. Nếu bỏ sót thì cũng không thể chỉ sót một tờ này.
Kỷ Diệc Hoành thấy cô như hận không thể lật tung tập kịch bản lên, hiện tại cũng không còn thời gian cho cô quay cuồng, Kỷ Diệc Hoành đưa tay đặt lên hay tay ghế của cô, hơi dùng sức kéo nó về phía mình.
Hai chiếc ghế đụng vào nhau, cơ thể Thi Điềm theo quán tính ngã dúi về phía trước, cô vội vàng chống tay lên bả vai Kỷ Diệc Hoành.
Thi Điềm quẫn bách, khuôn mặt đỏ như quả cà chua chín. Kỷ Diệc Hoành kéo ghế tựa đến gần chiếc bàn, thử mic một chút, rồi quay sang Thi Điềm nói, Tôi cũng có kịch bản, cậu xem cùng tôi luôn đi.
Thi Điềm cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể kéo ghế lên theo.
Kỷ Diệc Hoành cầm một chiếc bút, động tác thành thục đánh dấu phần thoại của Thi Điềm.
Đến giờ, giọng nói thanh thanh mà lành lạnh của cậu thiếu niên vang lên bên tai Thi Điềm, cô muốn dùng chung kịch bản với anh nên không thể không ngồi sát bên cạnh.
Đến lượt của Thi Điềm, cô tận lực đè lại hồi hộp, hết sức tình cảm đọc ra mấy câu chữ đã sớm thuộc làu làu.
Nhân lúc Kỷ Diệc Hoành đọc phần thoại của nhân vật phụ và các nhân vật quần chúng, Thi Điềm tranh thủ đọc qua một lượt phần của mình.
Hai người ngồi một chỗ, đầu cơ hồ đụng vào nhau. Giọng nói của cậu thiếu niên hơi lên cao, trong giọng nói mang theo nét phóng túng và tùy tiện của nhân vật nam chính Minh tam thiếu.
Tuy là trong phòng phát thanh có bật điều hòa, nhưng Thi Điềm lại cảm thấy nóng cực kỳ, mà cái nóng này lại chính là từ trong lòng tràn ra, cô có cảm giác hô hấp của mình cũng gấp gáp hơn.
Kỷ Diệc Hoành đọc câu thoại tiếp theo. Phó Nhiễm, chữ Nhiễm này, có phải là Nhiễm trong Dữ nhân hữu nhiễm(*) không?
(*) cùng người cấu kết
Thi Điềm thu tay về, rồi lại không biết phải đặt tay chỗ nào, trong lòng đều là mất tự nhiên và lo lắng.
Kỷ Diệc Hoành nhớ rõ từng phần thoại của mình, lần lượt đọc ra, Thi Điềm không cần nhìn tập kịch bản trong tay, chỉ thông qua giọng nói của anh cũng đã cảm giác được nhân vật Minh Thành Hữu kia đang đứng ngay trước mặt mình. Cái cảm giác này thật sự quá kỳ diệu, Thi Điềm trước đây quả thực chưa bao giờ trải nghiệm qua.
Cô nhấc mi mắt, thấy được rõ ràng đường nét trên khuôn mặt của Kỷ Diệc Hoành, sống mũi cao lại thẳng, đôi môi mỏng xinh đẹp mở ra lại khép vào.
Lúc anh đọc thoại, ngón tay đặt trên mặt bàn sẽ gõ nhẹ, chỉ là không hề gõ ra một chút xíu âm thanh nào.
Thi Điềm hít sâu một hơi, hận không thể ngay lúc này bê một xô đá dội lên người để giảm nhiệt.
Trong ký túc xá nữ, Tưởng Tư Nam là người đầu tiên nhảy lên: Mình chết đây! Cũng quá mạnh bạo rồi. Mình cá là sư tử nhỏ đã phun máu mũi!
Trêu chọc cũng quá trắng trợn đi! Mình không thể chịu được nữa! Ôi cái trái tim thiếu nữ của mình! Chu Tiểu Ngọc cũng kích động không thôi, Có phải Kỷ Diệc Hoành cố tình không vậy?
Từ Tử Dịch đang đọc bộ tiểu thuyết đó, Nguyên tác chính là viết như vậy, ngôn từ cũng không đổi, chỉ là đọc ra mà thôi.
Vậy cũng đòi mạng quá rồi, Xem ra bọn họ đều nghĩ sự tình quá đơn giản, Nếu có người đàn ông nói với mình như vậy, dù có phải là lời kịch hay không mình cũng nhất định không thể chịu được.
Đừng nói bọn họ, tối qua Thi Điềm và Kỷ Diệc Hoành ghép thoại với nhau cũng không có cảm giác kỳ quái mãnh liệt như vậy. Thế nào mà bây giờ mỗi một câu anh nói ra, rơi vào trong tai cô lại mang theo mê hoặc không thể kháng cự như vậy chứ?
Tự chủ của cô từ bao giờ lại kém như thế?
Kỷ Diệc Hoành từ đầu đến cuối cũng không nhìn cô lấy một cái, sau khi Thi Điềm tiếp lời anh, cậu thiếu niên sẽ tiếp tục đọc thoại của nhân vật mình đảm nhận.
Thi Điềm thở mạnh cũng không dám, đột nhiên Kỷ Diệc Hoành hướng về phía cô, tiếng hít thở trong phút chốc rơi bên tai cô.
Trong miệng cậu thiếu niên phát ra âm thanh nho nhỏ thay cho tiếng hôn nhẹ trong kịch bản, sau đó anh quay về trước chiếc mic tiếp tục: Tôi nhìn thấy cả đôi chân của cô rồi, da dẻ mịn màng, cũng hớp hồn lắm.
Hô hấp của Thi Điềm giống như nghẹn lại ở cổ họng, rốt cuộc mấy thứ này là ai viết ra vậy!
Cô thật sự sắp không xong rồi, kinh nghiệm không đủ, chỉ nghe vài câu đã muốn ngã gục.
Kỷ Diệc Hoành quay đầu về phía cô, đôi con ngươi thâm thúy, sâu bên trong như có những ngôi sao lấp lánh đang tan ra. Anh ra hiệu cho cô lên tiếng, câu thoại tiếp theo là của cô.
Hô hấp của Thi Điềm nong nóng, thở ra đều là nóng bỏng. Máy điều hòa trong phòng phát thanh căn bản không có tác dụng, bởi nhiệt độ trong phòng vẫn tiếp tục lên cao, và nó sắp phá vỡ cực hạn chịu đựng của cô.
***
Bát Bát: Hố mới song song với hố này đã mở rồi nhé mọi người, đăng trên cả 3 mặt trận wattpad @newwloser88, facebook @CP88shome và wordpress. Mau nhảy nào kkkkkk
-
Tên truyện: Tôi đã đợi em rất lâu rồi
Tác giả: Giảo Xuân Bính
-
Năm 22 tuổi, Niệm Niệm mê muội Đường Kỳ Sâm đến mức không thể tự kiềm chế.
Đến khi chia tay cũng là oanh oanh liệt liệt.
Mỗi lần nhắc đến đoạn tình cảm này, Niệm Niệm đều hết sức thản nhiên tiêu sái mà nói: Lúc còn trẻ không hiểu chuyện nên mới thích một tên cặn bã.
Hơn nữa còn khẳng định chắc nịch, Loại xúc động nhất thời ngu xuẩn này chắc chắn sẽ không có lần thứ hai!
Năm 26 tuổi, hai người gặp lại.
Cô bị người đàn ông đã có chút men say nhấc bổng lên, lưng áp vào tường, bị đè lại gắt gao không thể nhúc nhích.
Không có lần thứ hai? Thế sao?
__
Nhân vật chính: Đường Kỳ Sâm x Ôn Dĩ Ninh.
Cửu biệt tương phùng. Nối lại tình cũ..
Đặc điểm nhận dạng hố: Tổng tài bá đạo, máu chó ngập trời, trong đường có giấu dao. HE.
***
Chương 12: Trêu chọc trắng trợn, phòng không được
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Trước khi về đến ký túc xá, Thi Điềm đã ăn hết hộp kem trên tay. Mấy người Tưởng Tư Nam cũng đã về, vừa nhìn thấy cô đi vào, Từ Tử Dịch là người đầu tiên đứng lên. Sư tử nhỏ, cậu ở phòng phát thanh đến tận bây giờ đấy hả?
Ừ. Thi Điềm ôm kịch bản trong ngực rồi đi về giường mình ngồi xuống, cô đặt tập kịch bản lên giường rồi cúi người lôi chậu quần áo chưa kịp giặt ra.
Kỷ Diệc Hoành là người như thế nào? Dễ ở chung không?
Thi Điềm cẩn thận suy nghĩ vấn đề này, Có lẽ là được, nhưng những lúc nghiêm túc lại cực kỳ khắt khe. Chịu dạy người khác thứ này thứ kia...... nhưng lúc ghét ai thì đúng là không chút lưu tình.
Vậy nên nói tóm lại, Kỷ Diệc Hoành chính là điển hình của kiểu người vô cũng mâu thuẫn.
Từ Tử Dịch tựa lưng lên vách tường, Kỷ Diệc Hoành còn dạy cậu đọc thoại nữa hả?
Ừ, ngày mai là lần đầu tiên mình làm công việc này ở phòng phát thanh, hôm nay luyện tập trước. Kỷ Diệc Hoành cũng dạy mình không ít.
Trong mắt Từ Tử Dịch đều là ước ao, Vẫn là sư tử nhỏ của chúng ta có mị lực, không cần gửi CV cũng được chọn.
Mình vẫn cảm thấy có lẽ là Tư Nam hoặc tiểu Ngọc gửi cho mình, nếu không thì trong hòm thư của Kỷ Diệc Hoành lại có thể có CV của mình được chứ? Thi Điềm nói xong, bê chậu lên đi vào nhà tắm.
Buổi tối, Tưởng Tư Nam hiếm khi đi ngủ sớm, Chu Tiểu Ngọc ra ngoài gọi điện thoại.
Còn chưa đến thời gian tắt đèn, Thi Điềm ngồi trên chiếc giường đối diện đọc thầm kịch bản. Cô sợ ngày mai có thể sẽ vì quá căng thẳng mà đọc ra câu thoại ấp úng không rành mạch.
Sư tử nhỏ, sư tử nhỏ?
Thi Điềm lấy lại tinh thần, Làm sao thế?
Tắt đèn đi, hôm nay mình buồn ngủ quá, bật đèn mình không ngủ được.
Thi Điềm nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm, nhưng Từ Tử Dịch đã mở miệng nên cô cũng không tiện nói thêm gì. Ừ, vậy thì tắt đi.
Từ Tử Dịch đi đến, tắt đèn.
Thi Điềm rút điện thoại ra, cô sợ ảnh hưởng đến người khác, đành chui vào trong chăn đọc.
Ngày hôm sau, Thi Điềm vội vàng ăn xong cơm trưa, lại vội vàng quay về ký túc xá lấy kịch bản.
Tưởng Tư Nam vừa mở máy tính, không khỏi nhìn theo hướng Thi Điềm vừa đi. Ký túc xá của chúng ta từ giờ sẽ vắng vẻ hơn nhiều rồi.
Sư tử nhỏ cũng không phải là một đi không trở lại, Chu Tiểu Ngọc ôm điện thoại nằm ườn trên giường, Lát nữa trên đài sẽ có giọng của cậu ấy rồi, không biết là kịch gì, mình hóng chết mất.
Hơn mười hai giờ là bắt đầu, lát nữa chúng ta cùng nghe đi.
Thi Điềm đi đến cửa phòng phát thanh, cửa mở rộng, cô đi vào, nhìn thấy Kỷ Diệc Hoành đã ngồi sẵn trên ghế.
Thi Điềm đóng cửa lại, Kỷ Diệc Hoành đeo tai nghe nên không nghe thấy tiếng bước chân, mãi đến khi cô ngồi xuống, cậu thiếu niên mới quay sang nhìn.
Anh tháo tai nghe ra, Sắp bắt đầu rồi.
Tầm mắt Thi Điềm dừng trên tập kịch bản, phát hiện ra thiếu mất tờ đầu tiên. Cô vội vàng lật mấy tờ ở dưới, sắc mặt thoáng chốc thay đổi, trong mắt đều là căng thẳng. Kỷ Diệc Hoành nhẹ giọng hỏi: Làm sao thế?
Sao lại không thấy tờ đầu tiên thế này?
Cầm sót hả?
Không thể nào. Thi Điềm trước khi đi còn xác định lại một lượt, rõ ràng là để cùng nhau. Nếu bỏ sót thì cũng không thể chỉ sót một tờ này.
Kỷ Diệc Hoành thấy cô như hận không thể lật tung tập kịch bản lên, hiện tại cũng không còn thời gian cho cô quay cuồng, Kỷ Diệc Hoành đưa tay đặt lên hay tay ghế của cô, hơi dùng sức kéo nó về phía mình.
Hai chiếc ghế đụng vào nhau, cơ thể Thi Điềm theo quán tính ngã dúi về phía trước, cô vội vàng chống tay lên bả vai Kỷ Diệc Hoành.
Thi Điềm quẫn bách, khuôn mặt đỏ như quả cà chua chín. Kỷ Diệc Hoành kéo ghế tựa đến gần chiếc bàn, thử mic một chút, rồi quay sang Thi Điềm nói, Tôi cũng có kịch bản, cậu xem cùng tôi luôn đi.
Thi Điềm cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể kéo ghế lên theo.
Kỷ Diệc Hoành cầm một chiếc bút, động tác thành thục đánh dấu phần thoại của Thi Điềm.
Đến giờ, giọng nói thanh thanh mà lành lạnh của cậu thiếu niên vang lên bên tai Thi Điềm, cô muốn dùng chung kịch bản với anh nên không thể không ngồi sát bên cạnh.
Đến lượt của Thi Điềm, cô tận lực đè lại hồi hộp, hết sức tình cảm đọc ra mấy câu chữ đã sớm thuộc làu làu.
Nhân lúc Kỷ Diệc Hoành đọc phần thoại của nhân vật phụ và các nhân vật quần chúng, Thi Điềm tranh thủ đọc qua một lượt phần của mình.
Hai người ngồi một chỗ, đầu cơ hồ đụng vào nhau. Giọng nói của cậu thiếu niên hơi lên cao, trong giọng nói mang theo nét phóng túng và tùy tiện của nhân vật nam chính Minh tam thiếu.
Tuy là trong phòng phát thanh có bật điều hòa, nhưng Thi Điềm lại cảm thấy nóng cực kỳ, mà cái nóng này lại chính là từ trong lòng tràn ra, cô có cảm giác hô hấp của mình cũng gấp gáp hơn.
Kỷ Diệc Hoành đọc câu thoại tiếp theo. Phó Nhiễm, chữ Nhiễm này, có phải là Nhiễm trong Dữ nhân hữu nhiễm(*) không?
(*) cùng người cấu kết
Thi Điềm thu tay về, rồi lại không biết phải đặt tay chỗ nào, trong lòng đều là mất tự nhiên và lo lắng.
Kỷ Diệc Hoành nhớ rõ từng phần thoại của mình, lần lượt đọc ra, Thi Điềm không cần nhìn tập kịch bản trong tay, chỉ thông qua giọng nói của anh cũng đã cảm giác được nhân vật Minh Thành Hữu kia đang đứng ngay trước mặt mình. Cái cảm giác này thật sự quá kỳ diệu, Thi Điềm trước đây quả thực chưa bao giờ trải nghiệm qua.
Cô nhấc mi mắt, thấy được rõ ràng đường nét trên khuôn mặt của Kỷ Diệc Hoành, sống mũi cao lại thẳng, đôi môi mỏng xinh đẹp mở ra lại khép vào.
Lúc anh đọc thoại, ngón tay đặt trên mặt bàn sẽ gõ nhẹ, chỉ là không hề gõ ra một chút xíu âm thanh nào.
Thi Điềm hít sâu một hơi, hận không thể ngay lúc này bê một xô đá dội lên người để giảm nhiệt.
Trong ký túc xá nữ, Tưởng Tư Nam là người đầu tiên nhảy lên: Mình chết đây! Cũng quá mạnh bạo rồi. Mình cá là sư tử nhỏ đã phun máu mũi!
Trêu chọc cũng quá trắng trợn đi! Mình không thể chịu được nữa! Ôi cái trái tim thiếu nữ của mình! Chu Tiểu Ngọc cũng kích động không thôi, Có phải Kỷ Diệc Hoành cố tình không vậy?
Từ Tử Dịch đang đọc bộ tiểu thuyết đó, Nguyên tác chính là viết như vậy, ngôn từ cũng không đổi, chỉ là đọc ra mà thôi.
Vậy cũng đòi mạng quá rồi, Xem ra bọn họ đều nghĩ sự tình quá đơn giản, Nếu có người đàn ông nói với mình như vậy, dù có phải là lời kịch hay không mình cũng nhất định không thể chịu được.
Đừng nói bọn họ, tối qua Thi Điềm và Kỷ Diệc Hoành ghép thoại với nhau cũng không có cảm giác kỳ quái mãnh liệt như vậy. Thế nào mà bây giờ mỗi một câu anh nói ra, rơi vào trong tai cô lại mang theo mê hoặc không thể kháng cự như vậy chứ?
Tự chủ của cô từ bao giờ lại kém như thế?
Kỷ Diệc Hoành từ đầu đến cuối cũng không nhìn cô lấy một cái, sau khi Thi Điềm tiếp lời anh, cậu thiếu niên sẽ tiếp tục đọc thoại của nhân vật mình đảm nhận.
Thi Điềm thở mạnh cũng không dám, đột nhiên Kỷ Diệc Hoành hướng về phía cô, tiếng hít thở trong phút chốc rơi bên tai cô.
Trong miệng cậu thiếu niên phát ra âm thanh nho nhỏ thay cho tiếng hôn nhẹ trong kịch bản, sau đó anh quay về trước chiếc mic tiếp tục: Tôi nhìn thấy cả đôi chân của cô rồi, da dẻ mịn màng, cũng hớp hồn lắm.
Hô hấp của Thi Điềm giống như nghẹn lại ở cổ họng, rốt cuộc mấy thứ này là ai viết ra vậy!
Cô thật sự sắp không xong rồi, kinh nghiệm không đủ, chỉ nghe vài câu đã muốn ngã gục.
Kỷ Diệc Hoành quay đầu về phía cô, đôi con ngươi thâm thúy, sâu bên trong như có những ngôi sao lấp lánh đang tan ra. Anh ra hiệu cho cô lên tiếng, câu thoại tiếp theo là của cô.
Hô hấp của Thi Điềm nong nóng, thở ra đều là nóng bỏng. Máy điều hòa trong phòng phát thanh căn bản không có tác dụng, bởi nhiệt độ trong phòng vẫn tiếp tục lên cao, và nó sắp phá vỡ cực hạn chịu đựng của cô.
***
Bát Bát: Hố mới song song với hố này đã mở rồi nhé mọi người, đăng trên cả 3 mặt trận wattpad @newwloser88, facebook @CP88shome và wordpress. Mau nhảy nào kkkkkk
-
Tên truyện: Tôi đã đợi em rất lâu rồi
Tác giả: Giảo Xuân Bính
-
Năm 22 tuổi, Niệm Niệm mê muội Đường Kỳ Sâm đến mức không thể tự kiềm chế.
Đến khi chia tay cũng là oanh oanh liệt liệt.
Mỗi lần nhắc đến đoạn tình cảm này, Niệm Niệm đều hết sức thản nhiên tiêu sái mà nói: Lúc còn trẻ không hiểu chuyện nên mới thích một tên cặn bã.
Hơn nữa còn khẳng định chắc nịch, Loại xúc động nhất thời ngu xuẩn này chắc chắn sẽ không có lần thứ hai!
Năm 26 tuổi, hai người gặp lại.
Cô bị người đàn ông đã có chút men say nhấc bổng lên, lưng áp vào tường, bị đè lại gắt gao không thể nhúc nhích.
Không có lần thứ hai? Thế sao?
__
Nhân vật chính: Đường Kỳ Sâm x Ôn Dĩ Ninh.
Cửu biệt tương phùng. Nối lại tình cũ..
Đặc điểm nhận dạng hố: Tổng tài bá đạo, máu chó ngập trời, trong đường có giấu dao. HE.
/112
|