Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Bước đi của Thi Điềm cực kỳ vội vã, nếu không phải là vì còn phải kéo tay Kỷ Diệc Hoành đi, nhất định là cô sẽ trực tiếp chạy đi.
Cô không có cách nào làm như không nhìn thấy bất cứ thứ gì sau khi một màn đó xảy ra trước mắt.
Trong lúc vội vàng, cánh tay Kỷ Diệc Hoành suýt chút nữa tuột khỏi bàn tay cô, Thi Điềm không chút nghĩ ngợi vồ lấy, lần này nắm thật chặt.
Đến tận trước cửa thang máy Thi Điềm mới dừng lại, cô quay đầu nhìn tay mình, thấy mấy ngón tay của Kỷ Diệc Hoành bị cô nắm chặt từ bao giờ.
Thi Điềm vội buông ra, Kỷ Diệc Hoành lấy chiếc ba lô của mình trong tay cô. Cậu làm sao vậy? Nhìn thấy ai hả?
Không có, Thi Điềm không chịu thừa nhận, Mình sợ lên lớp muộn, lát nữa mình còn có tiết.
Kỷ Diệc Hoành yên lặng nhìn thẳng vào hai mắt cô, Bây giờ còn sớm.
Vẫn là hôm khác quay lại đi, mình....... mình còn bài về nhà chưa làm xong.
Kỷ Diệc Hoành đánh mắt sang, nhìn thấy từ cửa hàng cách chỗ này không xa có một nam một nữ đi ra, người đàn ông nhìn quanh bốn phía, có lẽ là đang tìm Thi Điềm.
Kỷ Diệc Hoành cầm tay Thi Điềm kéo cô vào thang máy, đến tận khi cửa thang máy đóng lại, tay anh vẫn không thả ra.
Lòng bàn tay Thi Điềm đều là mồ hôi, cô muốn rút tay về, nhưng Kỷ Diệc Hoành lại càng nắm chặt hơn.
Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, không ai hiểu được tâm tư của cậu thiếu niên rốt cuộc là như thế nào, trái tim Thi Điềm càng lúc đập càng nhanh. Thang máy đi xuống tầng một, cửa mở ra, Kỷ Diệc Hoành kéo tay Thi Điềm đi ra ngoài.
Mãi đến tận khi ra khỏi trung tâm thương mại, Thi Điềm lần thứ hai muốn rút tay về, Kỷ Diệc Hoành mới như người không liên quan thả tay.
Dọc đường đi, Thi Điềm không nói một câu, bộ dạng tâm sự nặng nề.
Kỷ Diệc Hoành đưa cô về đến ký túc xá, thấy Thi Điềm vẫn cúi đầu, không nói lời nào chuẩn bị đi thẳng vào trong.
Hôm nay quay về học thuộc nội dung chương hai đi.
Ừ, Thi Điềm gật đầu, Mình vào trước.
Kỷ Diệc Hoành ừm một tiếng, nhìn theo Thi Điềm đi vào ký túc xá nữ.
Trong phòng ký túc xá, Tưởng Tư Nam đang chơi game đến hăng say, vừa nhìn thấy Thi Điềm đi vào, con chuột trong tay lập tức bị ném sang một bên. Sư tử nhỏ, sao bây giờ cậu mới về hả?
Ừ, có chút việc.
Buổi phát thanh hôm nay của cậu và Kỷ Diệc Hoành tụi này nghe thấy hết rồi đó! Má ơi, mình nghe mà tim đập thình thịch muốn phát cuồng luôn. Có phải lúc đó Kỷ Diệc Hoành ngồi bên cạnh cậu không? Lúc nói chuyện, hai người cậu chắc là ngồi rất gần nhau nhỉ? Cậu ta có hành động kỳ lạ gì không? Hả?
Không có. Thi Điềm bước nhanh qua người Tưởng Tư Nam, cô quay về giường của mình, khom lưng tìm gì đó.
Thi Điềm tìm một vòng không có kết quả, cô lật gối lên, nhìn thấy tờ giấy bị sót kia.
Không lẽ cô nhớ nhầm?
Từ Tử Dịch bỏ tai nghe xuống, liếc sang, Cậu làm sao vậy? Sắc mặt có chút kỳ lạ.
Thi Điềm khẽ lắc đầu, Không có gì, buồn ngủ thôi, mình ngủ một chút, khi nào đi học thì gọi mình.
Sau nó thả mình nằm chết dí trên giường, mấy người Tưởng Tư Nam dù đang hào hứng muốn chết, nhưng thấy Thi Điềm muốn ngủ trưa, cũng chỉ có thể quay về chơi game trước.
Thi Điềm kéo chăn lên đến đỉnh đầu, nhưng cô không ngủ mà lấy điện thoại ra.
Trên màn hình có rất nhiều thông báo cuộc gọi nhỡ, đều là từ một dãy số.
Thi Điềm mở wechat, thấy đối phương liên tiếp gửi tin nhắn đến. Thời gian này không phải là đang ở trường sao? Mày đi với ai? Đã làm gì? Vì sao không nhận điện thoại?
Trong đầu Thi Điềm đều là cảnh tượng mình vừa nhìn thấy, cô không tiếp thu được, cũng không thể tiếp thu.
Mấy ngày sau khi khai giảng, giáo viên chủ nhiệm phát ảnh chụp thông báo của nhà trường lên nhóm chat của lớp, trong đó có tiền học phí 650 đồng bọn họ phải tự mình nộp.
Thi Điềm cầm điện thoại ngẩn người nửa ngày, buổi trưa đến cả nhà ăn cũng không đi, vừa tan học liền vội vàng chạy về ký túc xá.
Tình huống vạn bất đắc dĩ, cô chỉ có thể chủ động gọi điện thoại cho ông ta.
Điện thoại được người kia tiếp nghe, Thi Điềm cũng không mở miệng chào hỏi, cô siết chặt tay, trực tiếp đi thẳng vào chủ đề chính, Nhà trường thông báo nộp học phí, 650 đồng.
Cuối cùng thì mày cũng biết phải gọi điện thoại rồi hả? Thái độ của người đàn ông rất không tốt, Nếu mày đã có năng lực như vậy thì tự mình giải quyết đi.
Thi Điềm trong lúc này không có cách nào hờn giỗi, cũng không dám mang chuyện này ra đánh cược. Cô giáo thông báo nộp tiền, còn gửi danh sách lớp lên, rất nhiều người đã nộp rồi......
Ngày hôm đó, mày đi với ai?
Thi Điềm nhấc môi, Chỉ là một người bạn học thôi.
Thời gian học không ở trong trường mà lại đi theo người ta đến trung tâm thương mại? Nếu chỉ là bạn học thì vì sao còn nắm tay?
Thi Điềm dùng sức đá đá chân, Vậy còn ông thì sao? Ông đi với ai?
Người đàn ông rõ ràng bị chọc giận, Tao bỏ tiền cho mày ăn học, không phải là để mày mở miệng quản tao. Nếu mày đã tìm được chỗ dựa rồi thì cũng đừng có hi vọng tao bỏ tiền nuôi mày nữa, mày đi mà tìm thằng con trai kia rồi nói nó cho mày tiền đi. Bọn mày không phải là quan hệ đó sao? Vậy thì nó phải cho mày.
Thi Điềm tức giận đến mức khuôn mặt trắng bệch, nhưng cô cũng không dám ngắt điện thoại. Cô biết nếu như không nộp khoản tiền này, cô giáo chủ nhiệm nhất định sẽ tìm cô nói chuyện.
Nhưng đầu bên kia đột nhiên im bặt, sau đó là tiếng tút tút dài.
Chóp mũi Thi Điềm đau xót lợi hại, suýt chút nữa thì khóc nấc lên. Cô mờ mịt nhìn màn hình điện thoại, ông ta vậy mà lại cúp máy thật.
Số tiền kia cô phải làm sao bây giờ?
Thi Điềm ngơ ngác ngồi xuống mép giường, một lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Tưởng Tư Nam bước vào, còn không quên chọc ghẹo cô một câu, Sư tử nhỏ, cậu vội vội vàng vàng chạy về là đi ăn tiệc với đại thần sao?
Tầm mắt Thi Điềm còn đang dừng trên màn hình điện thoại, Đừng nói mò.
Mấy cậu nộp tiền chưa? Chu Tiểu Ngọc xem tin nhắn trong nhóm chat của lớp. Mình vừa gửi ảnh chụp màn hình lên rồi.
Mình nộp từ sáng nay rồi. Tưởng Tư Nam bật máy tính, Mình muốn đi quyết đấu, tiểu Ngọc, đi với mình.
Được, cậu ở khu nào?
Từ Tử Dịch bước vào, ném mạnh chiếc điện thoại lên giường, Thi Điềm nghe thấy, nhấc mắt lên nhìn sang, Làm sao vậy?
Mẹ mình nói cả ngày mình chỉ biết mở miệng đòi tiền, số tiền 650 đồng đó tuy là cho, nhưng sinh hoạt phí tháng sau đòi giảm của mình hai trăm.
Bọn họ đều biết điều kiện của nhà Từ Tử Dịch không tốt, còn xin suất trợ cấp sinh viên nghèo của trường. Nhưng cô ấy cực kỳ coi trọng thể diện, vậy nên trừ phi là Từ Tử Dịch chủ động nhắc tới, bọn họ cũng không tự nhiên hỏi chuyện nhà cô ấy.
Không sao, giảm thì giảm thôi, nếu thật sự đến đường cùng thì chúng ta cùng nhau ăn mì. Thi Điềm muốn an ủi cô ấy một câu.
Tâm trạng Từ Tử Dịch vốn đã không tốt, nhớ đến tình cảnh của mình là lại muốn phát hỏa, Cậu không sinh ra trong một cái nhà như nhà mình, sao cậu có thể hiểu được.
Trong lòng cô ấy có bao nhiêu khổ, cũng chỉ có cô ấy là biết. Từ Tử Dịch luôn cho rằng người xung quanh mình đều được ngâm trong bình mật mà lớn lên, căn bản không biết được một chữ nghèo có biết bao nhiêu đáng sợ.
Từ Tử Dịch lúc nào cũng cõng theo trên mình hai chữ tự ti, nên cô ấy mới luôn phải cố gắng hơn người khác, cuối cùng đều là vì không muốn bị coi thường.
Thi Điềm cúi đầu, quét mã QR nộp 650 đồng tiền học phí.
Đây là phần sinh hoạt phí cuối cùng của cô, sau khi giao đi rồi, đến cả tiền bỏ vào thẻ ăn cơm cũng không còn.
Sắp đến giờ, Thi Điềm ôm theo cái bụng trống rỗng đi tới phòng phát thanh.
Vào đến phòng phát thanh, Thi Điềm đóng cửa lại, lập tức có một mùi thơm nức chui vào mũi. Cô đi lên vài bước, nhìn thấy trên bàn bày một phần pizza, ánh mắt của cô từ ấy liền không rời đi được nữa.
Kỷ Diệc Hoành ngẩng đầu đúng lúc cô đang khẽ nuốt nước miếng.
***
Bát Bát: 10h28p tối nay tung chương 2 bộ Tôi chờ em kkkkkk
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Bước đi của Thi Điềm cực kỳ vội vã, nếu không phải là vì còn phải kéo tay Kỷ Diệc Hoành đi, nhất định là cô sẽ trực tiếp chạy đi.
Cô không có cách nào làm như không nhìn thấy bất cứ thứ gì sau khi một màn đó xảy ra trước mắt.
Trong lúc vội vàng, cánh tay Kỷ Diệc Hoành suýt chút nữa tuột khỏi bàn tay cô, Thi Điềm không chút nghĩ ngợi vồ lấy, lần này nắm thật chặt.
Đến tận trước cửa thang máy Thi Điềm mới dừng lại, cô quay đầu nhìn tay mình, thấy mấy ngón tay của Kỷ Diệc Hoành bị cô nắm chặt từ bao giờ.
Thi Điềm vội buông ra, Kỷ Diệc Hoành lấy chiếc ba lô của mình trong tay cô. Cậu làm sao vậy? Nhìn thấy ai hả?
Không có, Thi Điềm không chịu thừa nhận, Mình sợ lên lớp muộn, lát nữa mình còn có tiết.
Kỷ Diệc Hoành yên lặng nhìn thẳng vào hai mắt cô, Bây giờ còn sớm.
Vẫn là hôm khác quay lại đi, mình....... mình còn bài về nhà chưa làm xong.
Kỷ Diệc Hoành đánh mắt sang, nhìn thấy từ cửa hàng cách chỗ này không xa có một nam một nữ đi ra, người đàn ông nhìn quanh bốn phía, có lẽ là đang tìm Thi Điềm.
Kỷ Diệc Hoành cầm tay Thi Điềm kéo cô vào thang máy, đến tận khi cửa thang máy đóng lại, tay anh vẫn không thả ra.
Lòng bàn tay Thi Điềm đều là mồ hôi, cô muốn rút tay về, nhưng Kỷ Diệc Hoành lại càng nắm chặt hơn.
Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, không ai hiểu được tâm tư của cậu thiếu niên rốt cuộc là như thế nào, trái tim Thi Điềm càng lúc đập càng nhanh. Thang máy đi xuống tầng một, cửa mở ra, Kỷ Diệc Hoành kéo tay Thi Điềm đi ra ngoài.
Mãi đến tận khi ra khỏi trung tâm thương mại, Thi Điềm lần thứ hai muốn rút tay về, Kỷ Diệc Hoành mới như người không liên quan thả tay.
Dọc đường đi, Thi Điềm không nói một câu, bộ dạng tâm sự nặng nề.
Kỷ Diệc Hoành đưa cô về đến ký túc xá, thấy Thi Điềm vẫn cúi đầu, không nói lời nào chuẩn bị đi thẳng vào trong.
Hôm nay quay về học thuộc nội dung chương hai đi.
Ừ, Thi Điềm gật đầu, Mình vào trước.
Kỷ Diệc Hoành ừm một tiếng, nhìn theo Thi Điềm đi vào ký túc xá nữ.
Trong phòng ký túc xá, Tưởng Tư Nam đang chơi game đến hăng say, vừa nhìn thấy Thi Điềm đi vào, con chuột trong tay lập tức bị ném sang một bên. Sư tử nhỏ, sao bây giờ cậu mới về hả?
Ừ, có chút việc.
Buổi phát thanh hôm nay của cậu và Kỷ Diệc Hoành tụi này nghe thấy hết rồi đó! Má ơi, mình nghe mà tim đập thình thịch muốn phát cuồng luôn. Có phải lúc đó Kỷ Diệc Hoành ngồi bên cạnh cậu không? Lúc nói chuyện, hai người cậu chắc là ngồi rất gần nhau nhỉ? Cậu ta có hành động kỳ lạ gì không? Hả?
Không có. Thi Điềm bước nhanh qua người Tưởng Tư Nam, cô quay về giường của mình, khom lưng tìm gì đó.
Thi Điềm tìm một vòng không có kết quả, cô lật gối lên, nhìn thấy tờ giấy bị sót kia.
Không lẽ cô nhớ nhầm?
Từ Tử Dịch bỏ tai nghe xuống, liếc sang, Cậu làm sao vậy? Sắc mặt có chút kỳ lạ.
Thi Điềm khẽ lắc đầu, Không có gì, buồn ngủ thôi, mình ngủ một chút, khi nào đi học thì gọi mình.
Sau nó thả mình nằm chết dí trên giường, mấy người Tưởng Tư Nam dù đang hào hứng muốn chết, nhưng thấy Thi Điềm muốn ngủ trưa, cũng chỉ có thể quay về chơi game trước.
Thi Điềm kéo chăn lên đến đỉnh đầu, nhưng cô không ngủ mà lấy điện thoại ra.
Trên màn hình có rất nhiều thông báo cuộc gọi nhỡ, đều là từ một dãy số.
Thi Điềm mở wechat, thấy đối phương liên tiếp gửi tin nhắn đến. Thời gian này không phải là đang ở trường sao? Mày đi với ai? Đã làm gì? Vì sao không nhận điện thoại?
Trong đầu Thi Điềm đều là cảnh tượng mình vừa nhìn thấy, cô không tiếp thu được, cũng không thể tiếp thu.
Mấy ngày sau khi khai giảng, giáo viên chủ nhiệm phát ảnh chụp thông báo của nhà trường lên nhóm chat của lớp, trong đó có tiền học phí 650 đồng bọn họ phải tự mình nộp.
Thi Điềm cầm điện thoại ngẩn người nửa ngày, buổi trưa đến cả nhà ăn cũng không đi, vừa tan học liền vội vàng chạy về ký túc xá.
Tình huống vạn bất đắc dĩ, cô chỉ có thể chủ động gọi điện thoại cho ông ta.
Điện thoại được người kia tiếp nghe, Thi Điềm cũng không mở miệng chào hỏi, cô siết chặt tay, trực tiếp đi thẳng vào chủ đề chính, Nhà trường thông báo nộp học phí, 650 đồng.
Cuối cùng thì mày cũng biết phải gọi điện thoại rồi hả? Thái độ của người đàn ông rất không tốt, Nếu mày đã có năng lực như vậy thì tự mình giải quyết đi.
Thi Điềm trong lúc này không có cách nào hờn giỗi, cũng không dám mang chuyện này ra đánh cược. Cô giáo thông báo nộp tiền, còn gửi danh sách lớp lên, rất nhiều người đã nộp rồi......
Ngày hôm đó, mày đi với ai?
Thi Điềm nhấc môi, Chỉ là một người bạn học thôi.
Thời gian học không ở trong trường mà lại đi theo người ta đến trung tâm thương mại? Nếu chỉ là bạn học thì vì sao còn nắm tay?
Thi Điềm dùng sức đá đá chân, Vậy còn ông thì sao? Ông đi với ai?
Người đàn ông rõ ràng bị chọc giận, Tao bỏ tiền cho mày ăn học, không phải là để mày mở miệng quản tao. Nếu mày đã tìm được chỗ dựa rồi thì cũng đừng có hi vọng tao bỏ tiền nuôi mày nữa, mày đi mà tìm thằng con trai kia rồi nói nó cho mày tiền đi. Bọn mày không phải là quan hệ đó sao? Vậy thì nó phải cho mày.
Thi Điềm tức giận đến mức khuôn mặt trắng bệch, nhưng cô cũng không dám ngắt điện thoại. Cô biết nếu như không nộp khoản tiền này, cô giáo chủ nhiệm nhất định sẽ tìm cô nói chuyện.
Nhưng đầu bên kia đột nhiên im bặt, sau đó là tiếng tút tút dài.
Chóp mũi Thi Điềm đau xót lợi hại, suýt chút nữa thì khóc nấc lên. Cô mờ mịt nhìn màn hình điện thoại, ông ta vậy mà lại cúp máy thật.
Số tiền kia cô phải làm sao bây giờ?
Thi Điềm ngơ ngác ngồi xuống mép giường, một lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Tưởng Tư Nam bước vào, còn không quên chọc ghẹo cô một câu, Sư tử nhỏ, cậu vội vội vàng vàng chạy về là đi ăn tiệc với đại thần sao?
Tầm mắt Thi Điềm còn đang dừng trên màn hình điện thoại, Đừng nói mò.
Mấy cậu nộp tiền chưa? Chu Tiểu Ngọc xem tin nhắn trong nhóm chat của lớp. Mình vừa gửi ảnh chụp màn hình lên rồi.
Mình nộp từ sáng nay rồi. Tưởng Tư Nam bật máy tính, Mình muốn đi quyết đấu, tiểu Ngọc, đi với mình.
Được, cậu ở khu nào?
Từ Tử Dịch bước vào, ném mạnh chiếc điện thoại lên giường, Thi Điềm nghe thấy, nhấc mắt lên nhìn sang, Làm sao vậy?
Mẹ mình nói cả ngày mình chỉ biết mở miệng đòi tiền, số tiền 650 đồng đó tuy là cho, nhưng sinh hoạt phí tháng sau đòi giảm của mình hai trăm.
Bọn họ đều biết điều kiện của nhà Từ Tử Dịch không tốt, còn xin suất trợ cấp sinh viên nghèo của trường. Nhưng cô ấy cực kỳ coi trọng thể diện, vậy nên trừ phi là Từ Tử Dịch chủ động nhắc tới, bọn họ cũng không tự nhiên hỏi chuyện nhà cô ấy.
Không sao, giảm thì giảm thôi, nếu thật sự đến đường cùng thì chúng ta cùng nhau ăn mì. Thi Điềm muốn an ủi cô ấy một câu.
Tâm trạng Từ Tử Dịch vốn đã không tốt, nhớ đến tình cảnh của mình là lại muốn phát hỏa, Cậu không sinh ra trong một cái nhà như nhà mình, sao cậu có thể hiểu được.
Trong lòng cô ấy có bao nhiêu khổ, cũng chỉ có cô ấy là biết. Từ Tử Dịch luôn cho rằng người xung quanh mình đều được ngâm trong bình mật mà lớn lên, căn bản không biết được một chữ nghèo có biết bao nhiêu đáng sợ.
Từ Tử Dịch lúc nào cũng cõng theo trên mình hai chữ tự ti, nên cô ấy mới luôn phải cố gắng hơn người khác, cuối cùng đều là vì không muốn bị coi thường.
Thi Điềm cúi đầu, quét mã QR nộp 650 đồng tiền học phí.
Đây là phần sinh hoạt phí cuối cùng của cô, sau khi giao đi rồi, đến cả tiền bỏ vào thẻ ăn cơm cũng không còn.
Sắp đến giờ, Thi Điềm ôm theo cái bụng trống rỗng đi tới phòng phát thanh.
Vào đến phòng phát thanh, Thi Điềm đóng cửa lại, lập tức có một mùi thơm nức chui vào mũi. Cô đi lên vài bước, nhìn thấy trên bàn bày một phần pizza, ánh mắt của cô từ ấy liền không rời đi được nữa.
Kỷ Diệc Hoành ngẩng đầu đúng lúc cô đang khẽ nuốt nước miếng.
***
Bát Bát: 10h28p tối nay tung chương 2 bộ Tôi chờ em kkkkkk
/112
|