Bát Bát: Thời gian này ta về nhà, buổi tối muốn ngồi coi tivi với lão ba nên là sẽ tạm chuyển giờ đăng từ 8h28p tối thành 18h28p tối nhé kkk
***
Chương 25: Tiểu sư tử xù lông rồi!
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Tiết tự học buổi tối kết thúc, Thi Điềm và Tưởng Tư Nam đi ra khỏi phòng học.
Cô nhìn thấy ngoài cửa có người đang đứng, Quý Nguyên Thanh thấy cô đi ra, nhanh chóng vẫy tay.
Bọn họ đi về phía này, Thi Điềm lên tiếng chào hỏi với Quý Nguyên Thanh, Đơn xin gia nhập của mình có vấn đề gì hả?
Mình cũng tìm cậu là vì chuyện này, vì sao đến tận bây giờ vẫn không thấy cậu nộp đơn cho mình vậy?
Á? Thi Điềm sửng sốt, Chiều nay mình đưa cho một người bạn của cậu, cậu ấy đã nói sẽ giúp mình chuyển cho cậu rồi mà.
Bạn nào cơ?
Là người đi cùng cậu trong ca học môn tự chọn hôm nay ấy.
Trong mắt Quý Nguyên Thanh lộ ra nghi hoặc, Lúc mình đến tìm cậu cũng không thấy cậu ấy nói cậu đã đưa đơn gì cả.
Hả? Tờ đơn này cô phải đổ rất nhiều mồ hôi công sức mới lấy về được chữ ký đó!
Có phải cậu ấy quên mất không? Cậu thử hỏi lại xem sao? Tưởng Tư Nam đứng bên cạnh nói chen vào.
Quý Nguyên Thanh lấy điện thoại ra, bật chat voice với Tống Linh Linh. Vừa mới tan học nên rất nhiều sinh viên đang đổ xô ra hành lang, bên tai đều là tiếng nói chuyện râm ran. Quý Nguyên Thanh mở loa, màn hình vừa hiển thị có người nhấc máy, Thi Điềm đã nghe được Quý Nguyên Thanh lên tiếng, Linh Linh, có phải Thi Điềm đã đưa đơn xin gia nhập hội rồi không?
Cái gì cơ, sao lại đưa cho mình?
Thi Điềm lo lắng nói, Hôm nay ở trước cửa siêu thị trường mình đã đưa cho cậu mà.
Nói vớ vẩn cái gì thế, mình cũng không có cầm.
Cứ tranh luận như vậy cũng không có kết quả, Quý Nguyên Thanh ngắt trò chuyện, Hôm nay là ngày cuối cùng trong kỳ hạn, cậu về tìm lại một lượt thử xem, tìm được thì gọi cho mình.
Ngày mai không được sao? Từ Tử Dịch khẽ hỏi.
Còn phải nộp lên nữa, cũng không thể vì cậu mà phá quy tắc được. Quý Nguyên Thanh còn có việc phải đi ngay, cô ấy đưa số của mình cho Thi Điềm rồi nói, Lát nữa về nhất định phải tìm cẩn thận nhé.
Đây còn cần phải tìm nữa sao? Trong lòng Thi Điềm đã quá rõ ràng rồi.
Cô tìm người hỏi số phòng của Tống Linh Linh, nhưng lúc đến nơi thì lại hụt, nghe nói là đêm nay cô ta đi ra ngoài, không về ngủ.
Thi Điềm gấp đến mức xoay quanh, Tưởng Tư Nam cầm đũa dùng sức đâm sợi mì trong bát, Chính là cố ý đây mà, mình đã nói với cậu rồi, bên trong hội sinh viên đó chính là một vũng nước sâu!
Nếu thật sự không được thì chờ lần sau đi. Từ Tử Dịch vừa gấp quần áo vừa khuyên Thi Điềm, Tống Linh Linh kia nhất định sẽ không thừa nhận, nếu cậu còn muốn làm căng thì cơ hội cho lần sau coi như chặt đứt.
Thi Điềm lại nuốt không trôi cơn giận này, Mình mới không cần, ngày mai mình sẽ đi tìm bọn họ!
Không phải chứ, cậu đừng kích động mà, Chu Tiểu Ngọc cũng không nhịn được khuyên can, Quan hệ của Tống Linh Linh và Quý Nguyên Thanh rất tốt, cậu đắc tội cậu ta rồi thì lần sau làm sao còn xin được nữa?
Không xin thì không xin, cậu ta chính là cầm đồ của mình, chuyện này không thể cho qua như thế được!
Thi Điềm xù lông lên thật sự đáng sợ, tuy nói chịu thiệt là phúc, nhưng cũng phải xem thiệt thòi này cô có cam tâm tình nguyện nuốt vào hay không!
Ngày hôm sau, qua giờ cơm trưa Thi Điềm liền tìm đến phòng ký túc xá của Tống Linh Linh, bạn cùng phòng của cô ta nói cô ta không có ở đây, hội sinh viên mở họp, cô ta vừa qua đó rồi.
Thi Điềm quay đầu bước đi, tìm đến phòng hội nghị của hội sinh viên.
Quả nhiên bọn họ đang mở họp ở bên trong, Thi Điềm gõ cửa rồi đi vào, Quý Nguyên Thanh vừa nói đến nửa, thoáng chốc mắc kẹt lại ở cổ họng. Tống Linh Linh ngẩng đầu lên, Thi Điềm quét mắt một vòng rồi dừng lại trên mặt cô ta.
Vị bạn học này, có chuyện gì sao? Phó chủ tịch tên Vương Tăng đứng lên, muốn cản lại Thi Điềm.
Nhưng cô đã bước nhanh về phía trước, đứng lại bên cạnh Tống Linh Linh, Đơn xin vào hội của tôi đâu?
Tống Linh Linh chột dạ, nhưng cô ta nghĩ Thi Điềm cũng chẳng thể làm gì được mình, Không hiểu ra làm sao, đồ của cô lại đến hỏi tôi là thế nào?
Thi Điềm tóm lấy vai Tống Linh Linh, Rõ ràng tôi đã đưa cho cậu, rốt cuộc cậu đã ném nó đi đâu rồi?
Này này, đừng có động tay động chân! Tống Linh Linh thét chói tai, Đây là trong hội sinh viên đấy, cậu đừng có làm liều.
Quý Nguyên Thanh đứng bên cạnh ngớ người, sao lại biến thành thế này rồi? Hai nữ sinh ngồi cạnh muốn kéo Thi Điềm ra, Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng như vậy.
Cuộc họp mới bắt đầu cứ như vậy bị người lạ xông vào phá tan, Vương Tăng thân là phó chủ tịch dĩ nhiên không thể không ra mặt, Cũng không nhìn xem đây là nơi nào, cậu đi ra ngoài đi.
Nói mau, cậu ném đơn xin vào hội của tôi đi đâu rồi?
Tống Linh Linh đẩy Thi Điềm ra, khuôn mặt vô tội đầy ủy khuất, Cậu này bị làm sao vậy, ai lấy đơn xin vào hội của cậu? Sai lầm của chính cậu lại muốn lôi người khác vào chịu tội thay, dựa vào cái gì chứ?
Người bên cạnh đều giúp đỡ Tống Linh Linh, dù sao đều là người của mình, Cậu đừng có gây sự vô lý, người như cậu ai dám cho vào hội sinh viên hả?
Đúng đấy, Tống Linh Linh lấy đơn xin vào hội của cậu làm cái gì?
Ánh mắt Thi Điềm hung ác, giống như sư tử nhỏ sau khi bị trượt chân nổi điên lên, Chính là cậu, nếu ngày hôm nay cậu không giao ra đây thì tôi sẽ không để yên cho cậu đâu!
Cậu có thể làm gì tôi? Tống Linh Linh cũng không sợ, dù sao mọi người đều đứng về phía cô ta, Tôi thấy chính là cậu không nhờ được Kỷ Diệc Hoành ký tên, không có ai chịu đề cử cho cậu nên mới giận cá chém thớt sang tôi!
Kỷ Diệc Hoành đã ký tên cho tôi rồi!
Hahaha ------- mấy cậu tin được không? Tống Linh Linh nhún vai, nhìn bạn học ngồi bốn phía xung quanh, Kỷ Diệc Hoành lại ký tên cho cậu ta, buồn cười!
Buồn cười ở chỗ nào? Từ ngoài cửa thình lình truyền vào một giọng nói, thanh thanh mà lạnh lùng, như là gió lạnh trong ngày đông thổi qua, còn âm thầm mang theo băng sương buốt giá. Thi Điềm nghe được, tầm mắt xuyên qua gò má Tống Linh Linh nhìn về phía Kỷ Diệc Hoành đang đi vào.
Cô đột nhiên muốn khóc, hừ hừ, thật sự là tức chết cô rồi, nhưng lúc này không thể khóc, không thể làm giảm khí thế được!
Mọi người thấy Kỷ Diệc Hoành đi vào thì lũ lượt đứng lên, Vương Tăng kéo ghế ra, nhìn thấy anh thì giật mình, Sao cậu cũng tới nữa?
Mấy loại họp hành kiểu này anh vốn chưa bao giờ tham gia.
Kỷ Diệc Hoành ném tập kịch bản trong tay lên bàn, anh vẫn không để ý đến Vương Tăng, tầm mắt từ đầu đến cuối dừng lại trên lưng Tống Linh Linh, Tôi hỏi cô đấy, buồn cười ở chỗ nào?
Giọng nói của anh mang theo lười biếng, nhưng mỗi chữ đều ẩn giấu tia tức giận không dễ chọc.
Thi Điềm thấy mặt Tống Linh Linh trắng bệch, đưa tay đẩy vai cô ta, Hỏi cô đấy, giả câm cái gì, nói đi chứ!
Ái chà, cô nhóc này cũng thật giỏi cáo mượn oai hùm! Kỷ Diệc Hoành suýt chút nữa bật cười, nhưng không thể phủ nhận Thi Điềm xù lông lên cũng thật lợi hại, ngón tay anh đặt trên bàn khẽ gõ hai cái, Ba chữ Kỷ Diệc Hoành của tôi buồn cười như vậy sao?
Quý Nguyên Thanh mỉm cười, muốn nói giúp Tống Linh Linh, Đương nhiên không phải, Linh Linh cậu ấy......
Cô xen vào làm cái gì? Kỷ Diệc Hoành không chút lưu tình lên tiếng, Hay là chuyện này cũng có liên quan đến cô?
Quý Nguyên Thanh không dám tiếp tục mở miệng nữa, Tống Linh Linh hơi nắm tay lại, sau lưng mồ hôi lạnh tuôn ra ào ào. Thi Điềm nhìn bộ dạng túng quẫn này của cô ta, trong lòng cực kỳ thoải mái. Nói không ra lời nữa phải không? Cô lại gào lên đi, tiếp tục gào cho tôi xem nào.
Kỷ Diệc Hoành đút một tay vào túi quần, sức lực của cô quả nhiên không nhỏ, đoán chừng nếu như lại cho cô thêm một chút động lực, cô liền có thể nhảy lên tận mặt trăng. Mà hiện tại, tròng mắt của toàn bộ người trong phòng như muốn rớt ra, chằm chằm nhìn cô.
Giọng nói của cậu thiếu niên lần thứ hai vang lên, đã dịu dàng đi không ít, Cậu qua đây cho tôi.
------ lời tác giả ------
Mọi người, xem kịch hay có vui không? Còn muốn nữa không?
***
Chương 25: Tiểu sư tử xù lông rồi!
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Tiết tự học buổi tối kết thúc, Thi Điềm và Tưởng Tư Nam đi ra khỏi phòng học.
Cô nhìn thấy ngoài cửa có người đang đứng, Quý Nguyên Thanh thấy cô đi ra, nhanh chóng vẫy tay.
Bọn họ đi về phía này, Thi Điềm lên tiếng chào hỏi với Quý Nguyên Thanh, Đơn xin gia nhập của mình có vấn đề gì hả?
Mình cũng tìm cậu là vì chuyện này, vì sao đến tận bây giờ vẫn không thấy cậu nộp đơn cho mình vậy?
Á? Thi Điềm sửng sốt, Chiều nay mình đưa cho một người bạn của cậu, cậu ấy đã nói sẽ giúp mình chuyển cho cậu rồi mà.
Bạn nào cơ?
Là người đi cùng cậu trong ca học môn tự chọn hôm nay ấy.
Trong mắt Quý Nguyên Thanh lộ ra nghi hoặc, Lúc mình đến tìm cậu cũng không thấy cậu ấy nói cậu đã đưa đơn gì cả.
Hả? Tờ đơn này cô phải đổ rất nhiều mồ hôi công sức mới lấy về được chữ ký đó!
Có phải cậu ấy quên mất không? Cậu thử hỏi lại xem sao? Tưởng Tư Nam đứng bên cạnh nói chen vào.
Quý Nguyên Thanh lấy điện thoại ra, bật chat voice với Tống Linh Linh. Vừa mới tan học nên rất nhiều sinh viên đang đổ xô ra hành lang, bên tai đều là tiếng nói chuyện râm ran. Quý Nguyên Thanh mở loa, màn hình vừa hiển thị có người nhấc máy, Thi Điềm đã nghe được Quý Nguyên Thanh lên tiếng, Linh Linh, có phải Thi Điềm đã đưa đơn xin gia nhập hội rồi không?
Cái gì cơ, sao lại đưa cho mình?
Thi Điềm lo lắng nói, Hôm nay ở trước cửa siêu thị trường mình đã đưa cho cậu mà.
Nói vớ vẩn cái gì thế, mình cũng không có cầm.
Cứ tranh luận như vậy cũng không có kết quả, Quý Nguyên Thanh ngắt trò chuyện, Hôm nay là ngày cuối cùng trong kỳ hạn, cậu về tìm lại một lượt thử xem, tìm được thì gọi cho mình.
Ngày mai không được sao? Từ Tử Dịch khẽ hỏi.
Còn phải nộp lên nữa, cũng không thể vì cậu mà phá quy tắc được. Quý Nguyên Thanh còn có việc phải đi ngay, cô ấy đưa số của mình cho Thi Điềm rồi nói, Lát nữa về nhất định phải tìm cẩn thận nhé.
Đây còn cần phải tìm nữa sao? Trong lòng Thi Điềm đã quá rõ ràng rồi.
Cô tìm người hỏi số phòng của Tống Linh Linh, nhưng lúc đến nơi thì lại hụt, nghe nói là đêm nay cô ta đi ra ngoài, không về ngủ.
Thi Điềm gấp đến mức xoay quanh, Tưởng Tư Nam cầm đũa dùng sức đâm sợi mì trong bát, Chính là cố ý đây mà, mình đã nói với cậu rồi, bên trong hội sinh viên đó chính là một vũng nước sâu!
Nếu thật sự không được thì chờ lần sau đi. Từ Tử Dịch vừa gấp quần áo vừa khuyên Thi Điềm, Tống Linh Linh kia nhất định sẽ không thừa nhận, nếu cậu còn muốn làm căng thì cơ hội cho lần sau coi như chặt đứt.
Thi Điềm lại nuốt không trôi cơn giận này, Mình mới không cần, ngày mai mình sẽ đi tìm bọn họ!
Không phải chứ, cậu đừng kích động mà, Chu Tiểu Ngọc cũng không nhịn được khuyên can, Quan hệ của Tống Linh Linh và Quý Nguyên Thanh rất tốt, cậu đắc tội cậu ta rồi thì lần sau làm sao còn xin được nữa?
Không xin thì không xin, cậu ta chính là cầm đồ của mình, chuyện này không thể cho qua như thế được!
Thi Điềm xù lông lên thật sự đáng sợ, tuy nói chịu thiệt là phúc, nhưng cũng phải xem thiệt thòi này cô có cam tâm tình nguyện nuốt vào hay không!
Ngày hôm sau, qua giờ cơm trưa Thi Điềm liền tìm đến phòng ký túc xá của Tống Linh Linh, bạn cùng phòng của cô ta nói cô ta không có ở đây, hội sinh viên mở họp, cô ta vừa qua đó rồi.
Thi Điềm quay đầu bước đi, tìm đến phòng hội nghị của hội sinh viên.
Quả nhiên bọn họ đang mở họp ở bên trong, Thi Điềm gõ cửa rồi đi vào, Quý Nguyên Thanh vừa nói đến nửa, thoáng chốc mắc kẹt lại ở cổ họng. Tống Linh Linh ngẩng đầu lên, Thi Điềm quét mắt một vòng rồi dừng lại trên mặt cô ta.
Vị bạn học này, có chuyện gì sao? Phó chủ tịch tên Vương Tăng đứng lên, muốn cản lại Thi Điềm.
Nhưng cô đã bước nhanh về phía trước, đứng lại bên cạnh Tống Linh Linh, Đơn xin vào hội của tôi đâu?
Tống Linh Linh chột dạ, nhưng cô ta nghĩ Thi Điềm cũng chẳng thể làm gì được mình, Không hiểu ra làm sao, đồ của cô lại đến hỏi tôi là thế nào?
Thi Điềm tóm lấy vai Tống Linh Linh, Rõ ràng tôi đã đưa cho cậu, rốt cuộc cậu đã ném nó đi đâu rồi?
Này này, đừng có động tay động chân! Tống Linh Linh thét chói tai, Đây là trong hội sinh viên đấy, cậu đừng có làm liều.
Quý Nguyên Thanh đứng bên cạnh ngớ người, sao lại biến thành thế này rồi? Hai nữ sinh ngồi cạnh muốn kéo Thi Điềm ra, Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng như vậy.
Cuộc họp mới bắt đầu cứ như vậy bị người lạ xông vào phá tan, Vương Tăng thân là phó chủ tịch dĩ nhiên không thể không ra mặt, Cũng không nhìn xem đây là nơi nào, cậu đi ra ngoài đi.
Nói mau, cậu ném đơn xin vào hội của tôi đi đâu rồi?
Tống Linh Linh đẩy Thi Điềm ra, khuôn mặt vô tội đầy ủy khuất, Cậu này bị làm sao vậy, ai lấy đơn xin vào hội của cậu? Sai lầm của chính cậu lại muốn lôi người khác vào chịu tội thay, dựa vào cái gì chứ?
Người bên cạnh đều giúp đỡ Tống Linh Linh, dù sao đều là người của mình, Cậu đừng có gây sự vô lý, người như cậu ai dám cho vào hội sinh viên hả?
Đúng đấy, Tống Linh Linh lấy đơn xin vào hội của cậu làm cái gì?
Ánh mắt Thi Điềm hung ác, giống như sư tử nhỏ sau khi bị trượt chân nổi điên lên, Chính là cậu, nếu ngày hôm nay cậu không giao ra đây thì tôi sẽ không để yên cho cậu đâu!
Cậu có thể làm gì tôi? Tống Linh Linh cũng không sợ, dù sao mọi người đều đứng về phía cô ta, Tôi thấy chính là cậu không nhờ được Kỷ Diệc Hoành ký tên, không có ai chịu đề cử cho cậu nên mới giận cá chém thớt sang tôi!
Kỷ Diệc Hoành đã ký tên cho tôi rồi!
Hahaha ------- mấy cậu tin được không? Tống Linh Linh nhún vai, nhìn bạn học ngồi bốn phía xung quanh, Kỷ Diệc Hoành lại ký tên cho cậu ta, buồn cười!
Buồn cười ở chỗ nào? Từ ngoài cửa thình lình truyền vào một giọng nói, thanh thanh mà lạnh lùng, như là gió lạnh trong ngày đông thổi qua, còn âm thầm mang theo băng sương buốt giá. Thi Điềm nghe được, tầm mắt xuyên qua gò má Tống Linh Linh nhìn về phía Kỷ Diệc Hoành đang đi vào.
Cô đột nhiên muốn khóc, hừ hừ, thật sự là tức chết cô rồi, nhưng lúc này không thể khóc, không thể làm giảm khí thế được!
Mọi người thấy Kỷ Diệc Hoành đi vào thì lũ lượt đứng lên, Vương Tăng kéo ghế ra, nhìn thấy anh thì giật mình, Sao cậu cũng tới nữa?
Mấy loại họp hành kiểu này anh vốn chưa bao giờ tham gia.
Kỷ Diệc Hoành ném tập kịch bản trong tay lên bàn, anh vẫn không để ý đến Vương Tăng, tầm mắt từ đầu đến cuối dừng lại trên lưng Tống Linh Linh, Tôi hỏi cô đấy, buồn cười ở chỗ nào?
Giọng nói của anh mang theo lười biếng, nhưng mỗi chữ đều ẩn giấu tia tức giận không dễ chọc.
Thi Điềm thấy mặt Tống Linh Linh trắng bệch, đưa tay đẩy vai cô ta, Hỏi cô đấy, giả câm cái gì, nói đi chứ!
Ái chà, cô nhóc này cũng thật giỏi cáo mượn oai hùm! Kỷ Diệc Hoành suýt chút nữa bật cười, nhưng không thể phủ nhận Thi Điềm xù lông lên cũng thật lợi hại, ngón tay anh đặt trên bàn khẽ gõ hai cái, Ba chữ Kỷ Diệc Hoành của tôi buồn cười như vậy sao?
Quý Nguyên Thanh mỉm cười, muốn nói giúp Tống Linh Linh, Đương nhiên không phải, Linh Linh cậu ấy......
Cô xen vào làm cái gì? Kỷ Diệc Hoành không chút lưu tình lên tiếng, Hay là chuyện này cũng có liên quan đến cô?
Quý Nguyên Thanh không dám tiếp tục mở miệng nữa, Tống Linh Linh hơi nắm tay lại, sau lưng mồ hôi lạnh tuôn ra ào ào. Thi Điềm nhìn bộ dạng túng quẫn này của cô ta, trong lòng cực kỳ thoải mái. Nói không ra lời nữa phải không? Cô lại gào lên đi, tiếp tục gào cho tôi xem nào.
Kỷ Diệc Hoành đút một tay vào túi quần, sức lực của cô quả nhiên không nhỏ, đoán chừng nếu như lại cho cô thêm một chút động lực, cô liền có thể nhảy lên tận mặt trăng. Mà hiện tại, tròng mắt của toàn bộ người trong phòng như muốn rớt ra, chằm chằm nhìn cô.
Giọng nói của cậu thiếu niên lần thứ hai vang lên, đã dịu dàng đi không ít, Cậu qua đây cho tôi.
------ lời tác giả ------
Mọi người, xem kịch hay có vui không? Còn muốn nữa không?
/112
|