Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Mau nhìn, Kỷ Diệc Hoành ăn chiêu này bao nhiêu!
Có cần phải cầm tay luôn vậy không?
Người ta nhất định sẽ nói, mình chỉ cho cậu nhìn tay mình thôi mà, tự nhiên cầm tay người ta chi vậy? Thi Điềm này quả nhiên là thông minh! Thật tức chết mà, vì sao Kỷ Diệc Hoành lại ăn chiêu này được chứ?
Thi Điềm thật sự không nghĩ tới Kỷ Diệc Hoành sẽ động chân động tay, anh cầm tay cô đến trước mặt mình nhìn nhìn, cô đỏ mặt, vội vàng rút tay về.
Mình....... mình chỉ định cho cậu xem một chút thôi mà.
Nghe xem nghe xem! Nữ sinh cách đó không xa tức đến mức đá chân sang người bạn đứng bên cạnh, Mình đã nói cậu ta sẽ nói vậy rồi phải không? Đây gọi là gì? Gọi là lạt mềm buộc chặt!
Đẳng cấp quá cao, khâm phục khâm phục.
Thi Điềm giấu hai tay về sau lưng, Kỷ Diệc Hoành liếc sang, vẻ mặt của cô thật giống như anh chiếm tiện nghi lớn lắm vậy.
Kỷ Diệc Hoành lại mở một ván game khác, Thi Điềm siết chặt bàn tay nhỏ, ánh mắt thi thoảng rơi trên gò má của cậu thiếu niên.
Tay cũng đã cầm rồi mà vẫn còn có thể làm như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục chơi game? Thi Điềm thật sự hận không thể đoạt lấy cái điện thoại của anh rồi giấu đi.
Không còn sớm nữa, tôi dẫn cậu đi ăn cơm. Kỷ Diệc Hoành đột ngột mở miệng, chỉ là tầm mắt vẫn dừng lại trên màn hình điện thoại.
Ừ. Giọng nói của Thi Điềm mềm nhũn, nét mặt thoáng chốc trở nên thẹn thùng.
Ăn xong cơm tối, trên đường về ký túc xá Thi Điềm nhìn thấy có xe bán hàng rong, liền mua mấy cân quýt xách về.
Trang web của trường là nơi tổng hợp đủ loại tin tức bát quái, mấy nữ sinh hôm nay gặp được Thi Điềm trên tàu điện ngầm dĩ nhiên khó mà giữ mồm giữ miệng, không lâu sau khi trở về liền tung lên một bài viết.
Tiêu đề cực kỳ bắt mắt: Thi Điềm, một đóa bạch liên hoa giả heo ăn thịt hổ!
Cái tiêu đề này đọc thế nào cũng thấy không hề lưu loát, nhưng thu hút người vào xem, lượt đọc và bình luận liên tục tăng vọt, topic cũng được đẩy lên trên cùng.
Thi Điềm đẩy cửa ký túc xá, bên trong cực kỳ yên tĩnh, Tưởng Tư Nam và Chu Tiểu Ngọc đang đeo tai nghe chơi game nên hoàn toàn không chú ý thấy Thi Điềm đã về.
Thi Điềm thấy Từ Tử Dịch nằm nhoài trước bàn đang cầm điện thoại lướt gì đó, cô rón rén đi tới, muốn dọa cô ấy chơi.
Mà lúc này Từ Tử Dịch đang viết bình luận, nội dung đã gõ xong xuôi chỉ chờ ấn nút gửi đi. Thi Điềm lặng lẽ đi đến phía sau cô ấy, đưa tay ra muốn đập mạnh xuống vai cô ấy một cái, nhưng ánh mắt Thi Điềm đột nhiên dừng lại trên nội dung Từ Tử Dịch chuẩn bị gửi đi kia.
Đúng, Thi Điềm chính là dựa vào quan hệ với Kỷ Diệc Hoành mới có thể tiến vào phòng phát thanh của trường, sau đó lại vào được hội sinh viên. Lần trước mình đã nói rồi, đến CV cậu ta cũng không viết, rốt cuộc thì tấm màn đen này cũng được kéo lên rồi.
Hơi thở mắc lại ở cổ họng, nếu không tận mắt nhìn thấy thì Thi Điềm làm thế nào cũng sẽ không tin. Cô nhấc chiếc túi trong tay lên, ném mạnh nó lên bàn của Từ Tử Dịch, quýt từ trong lăn ra, có mấy quả còn rơi xuống đất. Từ Tử Dịch sợ đến mức vội vàng xoay người lại, chỉ thấy Thi Điềm mang theo sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm cô ấy không chớp mắt, một tay chống trên mép bàn, một lời cũng không nói.
Người lần trước mở topic là cậu phải không?
Từ Tử Dịch cúi thấp đầu, tiếp tục im lặng.
Bây giờ mình đều thấy cả rồi, cậu còn gì muốn nói không?
Tưởng Tư Nam tháo tai nghe xuống, quay đầu lại nhìn, Mấy cậu làm gì đấy?
Từ Tử Dịch dùng sức bấm móng tay lên mép bàn, cũng đã đến bước đường này rồi, cô ấy không cần phải phủ nhận nữa. Lẽ nào mình nói sai sao? Sư tử nhỏ, nếu như cậu thật sự dùng thực lực đánh bại mình, vậy mình cũng không còn gì để nói, nhưng cậu vào phòng phát thanh như thế nào, cậu chính là người rõ ràng nhất.
Mình rõ ràng cái gì? Những gì cần nói mình đều nói cả rồi!
Từ Tử Dịch cũng không tin lời Thi Điềm, Cậu cảm thấy câu chuyện của cậu tin được sao? Nếu đã sớm quyết định cả rồi thì vì sao còn muốn làm lãng phí thời gian của tụi mình? Đương nhiên là còn có một loại khả năng nữa, đó là cậu lặng lẽ gửi CV đi nhưng lại không nói với tụi mình. Nếu đúng là như vậy, cậu nói chúng ta phải làm bạn bè như thế nào đây?
Mình làm thế nào cũng không ngờ được cậu lại nghĩ mình như vậy.
Đây cũng là cái đinh trong lòng Từ Tử Dịch bấy lâu nay, Vậy vì sao cậu lại gạt mình?
Tưởng Tư Nam nghe ra bầu không khí không ổn, vội vàng kéo Chu Tiểu Ngọc bước đến, Đừng cãi nhau mà.
Mình giấu cậu cái gì hả! Thi Điềm kích động lên tiếng, cổ họng sắp khàn đặc, Đây chính là phương thức cậu đối xử với bạn bè sao? Sau lưng đâm mình một đao!
Chu Tiểu Ngọc và Tưởng Tư Nam mỗi người kéo một người ra, nhưng hai người vẫn còn lớn tiếng cãi vã. Thi Điềm đầy bụng hỏa, càng nghĩ càng ức.
Hai ngày tiếp theo, Thi Điềm và Từ Tử Dịch không ai nói với nhau một câu.
Tuy là ngẩng đầu cúi đầu đều có thể nhìn thấy nhau, nhưng hai người mỗi khi đụng phải đối phương đều nhất tề làm như không thấy.
Tưởng Tư Nam giao cho Chu Tiểu Ngọc kéo Thi Điềm cùng đi học, cùng ăn cơm, cô ấy thì kéo Từ Tử Dịch, muốn cho hai người làm hòa, cũng không thể cứ căng thẳng như vậy phải không?
Thi Điềm từ rất sớm đã đến phòng phát thanh, cô gục đầu xuống bàn, mất hồn nhìn chằm chằm dòng chữ chi chít trên tập kịch bản.
Kỷ Diệc Hoành tiến lên, cuộn tập kịch bản lại rồi gõ nhẹ lên đầu cô. Thi Điềm ai u một cái, quay đầu nhìn về phía anh.
Cậu thiếu niên kéo ghế ngồi xuống, Thi Điềm gối cằm lên cánh tay, Kỷ Diệc Hoành, vì sao cậu lại tuyển mình vào phòng phát thanh? Mình thật sự không có gửi CV.
Cậu cảm thấy cậu không đảm nhiệm nổi công việc này?
Không phải.
Vậy còn xoắn xuýt cái gì nữa? Kỷ Diệc Hoành mở ngăn bàn, lấy một lon coca.
Thi Điềm ngồi dậy, trong mắt không có lấy một tia sáng, Nhưng người khác hễ nhìn thấy mình liền chỉ chỉ chỏ chỏ, nói không phải là mình dựa vào thực lực để vào được đây.
Vậy thì lấy bản lĩnh thật sự của cậu ra rồi ném mạnh vào mặt bọn họ đi. Kỷ Diệc Hoành hơi nghiêng người lên trước, ánh mắt chiếm lấy Thi Điềm, Ai ai cũng từng bị nghi ngờ, mà người có thể chứng minh bản lĩnh của cậu cũng chỉ có chính cậu thôi.
Thi Điềm dời tầm mắt khỏi ánh mắt sáng quắc của anh, chuông thông báo wechat truyền đến tai, Thi Điềm nhanh tay cầm lên nhìn.
Bên trong nhóm chat của hội sinh viên, từ ngày hôm qua đã có người bắt đầu, nói là đến ngày kỷ niệm thành lập trường sẽ đặc biệt bận rộn, vậy nên chúc đoàn thành viên chủ tịch và các vị hội trưởng ngày Quốc khánh vui vẻ sớm một chút.
Thi Điềm nhìn một cái liền đau đầu, Tống Linh Linh gần như là đã gắn tag hết những người có chức vụ trong nhóm lớn rồi.
@Kỷ Diệc Hoành: Chủ tịch đại thần, ngày Quốc khánh vui vẻ, chúc đại thần luôn vui vẻ!
@Vương Tăng: Phó chủ tịch lão đại, ngày Quốc khánh vui vẻ, chúc lão đại tiền đồ như gấm!
@Quý Nguyên Thanh: Vị mỹ nhân xinh đẹp nhất của chúng ta, ngày Quốc khánh vui vẻ nha, chúc hội trưởng mỗi ngày đều xinh đẹp hơn một chút, luôn cười thật tươi.
@.......
Người khác thấy vậy thì lũ lượt làm theo, bên trong nhóm chat đã sớm chìm trong những lời nịnh hót đẩy lên tận mây xanh, mà trong mắt Thi Điềm thật sự không khác gì một vũng bùn đen hôi thối.
Bên trong nhóm nhỏ của ban văn nghệ, Tống Linh Linh đột nhiên gắn tag cô.
Thi Điềm mở ra, thấy Tống Linh Linh mở miệng liền chất vấn, Sao cậu còn chưa chúc hả? Cậu cũng đừng có làm cản trở ban văn nghệ này.
Thi Điềm nhíu chặt mày, trả lời: Không phải đã có cậu làm đại diện rồi sao? Loại lời chúc kiểu này có mấy người xem chứ?
Ai nói không có người xem? Đến lúc đó mang ra trách tội, nhất định sẽ nói ban văn nghệ của chúng ta không hiểu quy củ. Cậu mau đi chúc đi.
Thi Điềm hơi nổi nóng, đây là trường học đó, có cần phải hình thức đến mức đó không?
Cô chụp lại màn mình, thoát ra khỏi nhóm nhỏ, sau đó gửi bức ảnh vào nhóm lớn của hội sinh viên.
Thi Điềm chủ động gắn tag Kỷ Diệc Hoành, phía sau tên của anh gõ ra mấy chữ: Kỷ chủ tịch, cậu thấy sao?
Kỷ Diệc Hoành ngồi bên cạnh chuẩn bị mở game ra chơi, nhất định là anh đã sớm tắt thông báo của nhóm chat, nếu không thì cũng không thể yên tĩnh được như vậy.
Thi Điềm chọc chọc cánh tay Kỷ Diệc Hoành, Cậu mau vào nhóm chat của hội sinh viên, có việc.
------ lời tác giả ------
O(∩_∩)O ha ha ~
Đừng mắng cô gái nhỏ Từ Tử Dịch của chúng ta nhé, thật ra đây cũng là một đứa nhỏ rất tốt
***
Bát Bát: Đó là lời của má, còn của ta sẽ là (linh cảm của 1 người dịch giả sẽ là... kkk): Chương sau nam phụ lên sàn!
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Mau nhìn, Kỷ Diệc Hoành ăn chiêu này bao nhiêu!
Có cần phải cầm tay luôn vậy không?
Người ta nhất định sẽ nói, mình chỉ cho cậu nhìn tay mình thôi mà, tự nhiên cầm tay người ta chi vậy? Thi Điềm này quả nhiên là thông minh! Thật tức chết mà, vì sao Kỷ Diệc Hoành lại ăn chiêu này được chứ?
Thi Điềm thật sự không nghĩ tới Kỷ Diệc Hoành sẽ động chân động tay, anh cầm tay cô đến trước mặt mình nhìn nhìn, cô đỏ mặt, vội vàng rút tay về.
Mình....... mình chỉ định cho cậu xem một chút thôi mà.
Nghe xem nghe xem! Nữ sinh cách đó không xa tức đến mức đá chân sang người bạn đứng bên cạnh, Mình đã nói cậu ta sẽ nói vậy rồi phải không? Đây gọi là gì? Gọi là lạt mềm buộc chặt!
Đẳng cấp quá cao, khâm phục khâm phục.
Thi Điềm giấu hai tay về sau lưng, Kỷ Diệc Hoành liếc sang, vẻ mặt của cô thật giống như anh chiếm tiện nghi lớn lắm vậy.
Kỷ Diệc Hoành lại mở một ván game khác, Thi Điềm siết chặt bàn tay nhỏ, ánh mắt thi thoảng rơi trên gò má của cậu thiếu niên.
Tay cũng đã cầm rồi mà vẫn còn có thể làm như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục chơi game? Thi Điềm thật sự hận không thể đoạt lấy cái điện thoại của anh rồi giấu đi.
Không còn sớm nữa, tôi dẫn cậu đi ăn cơm. Kỷ Diệc Hoành đột ngột mở miệng, chỉ là tầm mắt vẫn dừng lại trên màn hình điện thoại.
Ừ. Giọng nói của Thi Điềm mềm nhũn, nét mặt thoáng chốc trở nên thẹn thùng.
Ăn xong cơm tối, trên đường về ký túc xá Thi Điềm nhìn thấy có xe bán hàng rong, liền mua mấy cân quýt xách về.
Trang web của trường là nơi tổng hợp đủ loại tin tức bát quái, mấy nữ sinh hôm nay gặp được Thi Điềm trên tàu điện ngầm dĩ nhiên khó mà giữ mồm giữ miệng, không lâu sau khi trở về liền tung lên một bài viết.
Tiêu đề cực kỳ bắt mắt: Thi Điềm, một đóa bạch liên hoa giả heo ăn thịt hổ!
Cái tiêu đề này đọc thế nào cũng thấy không hề lưu loát, nhưng thu hút người vào xem, lượt đọc và bình luận liên tục tăng vọt, topic cũng được đẩy lên trên cùng.
Thi Điềm đẩy cửa ký túc xá, bên trong cực kỳ yên tĩnh, Tưởng Tư Nam và Chu Tiểu Ngọc đang đeo tai nghe chơi game nên hoàn toàn không chú ý thấy Thi Điềm đã về.
Thi Điềm thấy Từ Tử Dịch nằm nhoài trước bàn đang cầm điện thoại lướt gì đó, cô rón rén đi tới, muốn dọa cô ấy chơi.
Mà lúc này Từ Tử Dịch đang viết bình luận, nội dung đã gõ xong xuôi chỉ chờ ấn nút gửi đi. Thi Điềm lặng lẽ đi đến phía sau cô ấy, đưa tay ra muốn đập mạnh xuống vai cô ấy một cái, nhưng ánh mắt Thi Điềm đột nhiên dừng lại trên nội dung Từ Tử Dịch chuẩn bị gửi đi kia.
Đúng, Thi Điềm chính là dựa vào quan hệ với Kỷ Diệc Hoành mới có thể tiến vào phòng phát thanh của trường, sau đó lại vào được hội sinh viên. Lần trước mình đã nói rồi, đến CV cậu ta cũng không viết, rốt cuộc thì tấm màn đen này cũng được kéo lên rồi.
Hơi thở mắc lại ở cổ họng, nếu không tận mắt nhìn thấy thì Thi Điềm làm thế nào cũng sẽ không tin. Cô nhấc chiếc túi trong tay lên, ném mạnh nó lên bàn của Từ Tử Dịch, quýt từ trong lăn ra, có mấy quả còn rơi xuống đất. Từ Tử Dịch sợ đến mức vội vàng xoay người lại, chỉ thấy Thi Điềm mang theo sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm cô ấy không chớp mắt, một tay chống trên mép bàn, một lời cũng không nói.
Người lần trước mở topic là cậu phải không?
Từ Tử Dịch cúi thấp đầu, tiếp tục im lặng.
Bây giờ mình đều thấy cả rồi, cậu còn gì muốn nói không?
Tưởng Tư Nam tháo tai nghe xuống, quay đầu lại nhìn, Mấy cậu làm gì đấy?
Từ Tử Dịch dùng sức bấm móng tay lên mép bàn, cũng đã đến bước đường này rồi, cô ấy không cần phải phủ nhận nữa. Lẽ nào mình nói sai sao? Sư tử nhỏ, nếu như cậu thật sự dùng thực lực đánh bại mình, vậy mình cũng không còn gì để nói, nhưng cậu vào phòng phát thanh như thế nào, cậu chính là người rõ ràng nhất.
Mình rõ ràng cái gì? Những gì cần nói mình đều nói cả rồi!
Từ Tử Dịch cũng không tin lời Thi Điềm, Cậu cảm thấy câu chuyện của cậu tin được sao? Nếu đã sớm quyết định cả rồi thì vì sao còn muốn làm lãng phí thời gian của tụi mình? Đương nhiên là còn có một loại khả năng nữa, đó là cậu lặng lẽ gửi CV đi nhưng lại không nói với tụi mình. Nếu đúng là như vậy, cậu nói chúng ta phải làm bạn bè như thế nào đây?
Mình làm thế nào cũng không ngờ được cậu lại nghĩ mình như vậy.
Đây cũng là cái đinh trong lòng Từ Tử Dịch bấy lâu nay, Vậy vì sao cậu lại gạt mình?
Tưởng Tư Nam nghe ra bầu không khí không ổn, vội vàng kéo Chu Tiểu Ngọc bước đến, Đừng cãi nhau mà.
Mình giấu cậu cái gì hả! Thi Điềm kích động lên tiếng, cổ họng sắp khàn đặc, Đây chính là phương thức cậu đối xử với bạn bè sao? Sau lưng đâm mình một đao!
Chu Tiểu Ngọc và Tưởng Tư Nam mỗi người kéo một người ra, nhưng hai người vẫn còn lớn tiếng cãi vã. Thi Điềm đầy bụng hỏa, càng nghĩ càng ức.
Hai ngày tiếp theo, Thi Điềm và Từ Tử Dịch không ai nói với nhau một câu.
Tuy là ngẩng đầu cúi đầu đều có thể nhìn thấy nhau, nhưng hai người mỗi khi đụng phải đối phương đều nhất tề làm như không thấy.
Tưởng Tư Nam giao cho Chu Tiểu Ngọc kéo Thi Điềm cùng đi học, cùng ăn cơm, cô ấy thì kéo Từ Tử Dịch, muốn cho hai người làm hòa, cũng không thể cứ căng thẳng như vậy phải không?
Thi Điềm từ rất sớm đã đến phòng phát thanh, cô gục đầu xuống bàn, mất hồn nhìn chằm chằm dòng chữ chi chít trên tập kịch bản.
Kỷ Diệc Hoành tiến lên, cuộn tập kịch bản lại rồi gõ nhẹ lên đầu cô. Thi Điềm ai u một cái, quay đầu nhìn về phía anh.
Cậu thiếu niên kéo ghế ngồi xuống, Thi Điềm gối cằm lên cánh tay, Kỷ Diệc Hoành, vì sao cậu lại tuyển mình vào phòng phát thanh? Mình thật sự không có gửi CV.
Cậu cảm thấy cậu không đảm nhiệm nổi công việc này?
Không phải.
Vậy còn xoắn xuýt cái gì nữa? Kỷ Diệc Hoành mở ngăn bàn, lấy một lon coca.
Thi Điềm ngồi dậy, trong mắt không có lấy một tia sáng, Nhưng người khác hễ nhìn thấy mình liền chỉ chỉ chỏ chỏ, nói không phải là mình dựa vào thực lực để vào được đây.
Vậy thì lấy bản lĩnh thật sự của cậu ra rồi ném mạnh vào mặt bọn họ đi. Kỷ Diệc Hoành hơi nghiêng người lên trước, ánh mắt chiếm lấy Thi Điềm, Ai ai cũng từng bị nghi ngờ, mà người có thể chứng minh bản lĩnh của cậu cũng chỉ có chính cậu thôi.
Thi Điềm dời tầm mắt khỏi ánh mắt sáng quắc của anh, chuông thông báo wechat truyền đến tai, Thi Điềm nhanh tay cầm lên nhìn.
Bên trong nhóm chat của hội sinh viên, từ ngày hôm qua đã có người bắt đầu, nói là đến ngày kỷ niệm thành lập trường sẽ đặc biệt bận rộn, vậy nên chúc đoàn thành viên chủ tịch và các vị hội trưởng ngày Quốc khánh vui vẻ sớm một chút.
Thi Điềm nhìn một cái liền đau đầu, Tống Linh Linh gần như là đã gắn tag hết những người có chức vụ trong nhóm lớn rồi.
@Kỷ Diệc Hoành: Chủ tịch đại thần, ngày Quốc khánh vui vẻ, chúc đại thần luôn vui vẻ!
@Vương Tăng: Phó chủ tịch lão đại, ngày Quốc khánh vui vẻ, chúc lão đại tiền đồ như gấm!
@Quý Nguyên Thanh: Vị mỹ nhân xinh đẹp nhất của chúng ta, ngày Quốc khánh vui vẻ nha, chúc hội trưởng mỗi ngày đều xinh đẹp hơn một chút, luôn cười thật tươi.
@.......
Người khác thấy vậy thì lũ lượt làm theo, bên trong nhóm chat đã sớm chìm trong những lời nịnh hót đẩy lên tận mây xanh, mà trong mắt Thi Điềm thật sự không khác gì một vũng bùn đen hôi thối.
Bên trong nhóm nhỏ của ban văn nghệ, Tống Linh Linh đột nhiên gắn tag cô.
Thi Điềm mở ra, thấy Tống Linh Linh mở miệng liền chất vấn, Sao cậu còn chưa chúc hả? Cậu cũng đừng có làm cản trở ban văn nghệ này.
Thi Điềm nhíu chặt mày, trả lời: Không phải đã có cậu làm đại diện rồi sao? Loại lời chúc kiểu này có mấy người xem chứ?
Ai nói không có người xem? Đến lúc đó mang ra trách tội, nhất định sẽ nói ban văn nghệ của chúng ta không hiểu quy củ. Cậu mau đi chúc đi.
Thi Điềm hơi nổi nóng, đây là trường học đó, có cần phải hình thức đến mức đó không?
Cô chụp lại màn mình, thoát ra khỏi nhóm nhỏ, sau đó gửi bức ảnh vào nhóm lớn của hội sinh viên.
Thi Điềm chủ động gắn tag Kỷ Diệc Hoành, phía sau tên của anh gõ ra mấy chữ: Kỷ chủ tịch, cậu thấy sao?
Kỷ Diệc Hoành ngồi bên cạnh chuẩn bị mở game ra chơi, nhất định là anh đã sớm tắt thông báo của nhóm chat, nếu không thì cũng không thể yên tĩnh được như vậy.
Thi Điềm chọc chọc cánh tay Kỷ Diệc Hoành, Cậu mau vào nhóm chat của hội sinh viên, có việc.
------ lời tác giả ------
O(∩_∩)O ha ha ~
Đừng mắng cô gái nhỏ Từ Tử Dịch của chúng ta nhé, thật ra đây cũng là một đứa nhỏ rất tốt
***
Bát Bát: Đó là lời của má, còn của ta sẽ là (linh cảm của 1 người dịch giả sẽ là... kkk): Chương sau nam phụ lên sàn!
/112
|