Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Ở...... cùng bạn. Thi Điềm không hiểu vì sao mình phải chột dạ, nhưng lời nói ra vẫn cứ không lưu loát.
Bây giờ lập tức qua đi, tôi đến rồi.
Thi Điềm vội vàng gật đầu, Được.
Hàn Lăng Dương nhìn cô kết thúc trò chuyện, sau đó nhét điện thoại vào túi, bộ dạng muốn đi.
Cậu đi đâu đấy?
Mình có việc phải đi rồi.
Còn chưa ăn sáng đâu.
Thi Điềm phất tay, Trên đường mua tạm gì đó ăn là được.
Hàn Lăng Dương bước một bước dài, chặn trước mặt Thi Điềm, Tớ đi với cậu.
Cậu vẫn là tự chơi một mình đi, mình đi làm công chuyện, phải đến phòng thu âm. Thi Điềm không dám để cho lão đại chờ, dù sao cũng không có gì cần về lấy, liền nhanh chân hướng về phía tàu điện ngầm mà chạy.
Đến đường Thạch Hồ Đông, Thi Điềm vừa xuống xe, đã nhìn thấy Kỷ Diệc Hoành đứng trước cửa bậc thang chờ cô.
Cô bước nhanh lên trước, Mình không đến muộn chứ.
Tầm mắt của cậu thiếu niên quét một vòng trên mặt cô, Đi thôi.
Thi Điềm đi phía sau Kỷ Diệc Hoành, nhưng anh không đi xuống mà là đi về phía đối diện.
Không phải đi tuyến bên đó hả?
Kỷ Diệc Hoành không lên tiếng, tàu điện ngầm dừng lại, anh đi vào trước, Thi Điềm không thể làm gì khác là theo sát phía sau.
Cô nghĩ thầm, có phải Kỷ Diệc Hoành đang bị mộng du không mà ngồi nhầm chuyến tàu cũng không biết? Cô vội vàng lên tiếng nhắc nhở, Đi bên đó mà!
Cậu thiếu niên đeo tai nghe lên, Thi Điềm liếc điện thoại trong tay anh, lại chơi game rồi.
Đến trạm vườn hoa trung tâm, Kỷ Diệc Hoành đẩy cánh tay Thi Điềm rồi bước nhanh ra ngoài, cô định thần, vội vội vàng vàng theo sau. Rốt cuộc là đi đâu vậy?
Ra khỏi ga tàu điện ngầm, Kỷ Diệc Hoành đút hai tay vào túi của chiếc áo khoác mỏng. Cậu biết nấu ăn không?
Đương nhiên là biết. Từ nhỏ đến lớn đều là Thi Điềm tự chăm sóc mình, nếu chút kỹ năng sinh tồn này mà cũng không biết thì sợ là đã chết đói từ lâu.
Kỷ Diệc Hoành đi vào một siêu thị gần đó, tiến vào khu đồ bán ăn tươi sống, anh để cho Thi Điềm đẩy xe đi sau mình.
Mua chút thịt bò đi, biết làm không?
Biết.
Tôm thì sao?
Biết.
Kỷ Diệc Hoành xoay người hỏi cô, Cậu thích ăn gì?
Gì cũng thích.
Kỷ Diệc Hoành ném không ít nguyên liệu nấu ăn vào xe, Thi Điềm nghi hoặc nhìn anh. Không phải là cậu định bảo mình nấu ăn đấy chứ? Chúng ta không cần đi thu âm nữa hả?
Cậu thiếu niên đi phía trước, một tay duỗi ra lôi chiếc xe đẩy về phía khu đồ ăn vặt, nhìn bộ dạng làm nóng người đó của anh, Thi Điềm lập tức đoán ra trong lòng anh đang có ý đồ gì. Đi nhanh lên đi, đi mau đi mau.
Thi Điềm đẩy xe muốn chạy, Kỷ Diệc Hoành đã cầm hai túi khoai tây chiên nhanh tay ném vào xe. Thanh toán xong xuôi, anh xách theo chiếc túi đi ra ngoài. Hai người sang đường, Thi Điềm cứng nhắc bước từng bước theo sát Kỷ Diệc Hoành tiến vào một tòa chung cư, cậu thiếu niên quẹt thẻ đi vào trong, thang máy đi thẳng lên tầng 22.
Đây là nhà cậu à? Thi Điềm biết rõ còn hỏi.
Kỷ Diệc Hoành quét mã vân tay rồi mở cửa ra, Trong tủ giày có dép lê mới.
Ừ. Thi Điềm đóng cửa, mở tủ giày tìm kiếm.
Cô vừa thay xong dép, có một quả cầu tuyết đột nhiên lăn đến. Hôm nay Thi Điềm mặc một chiếc váy dài, tên nhóc kia há miệng cắn một góc váy của cô rồi không ngừng gầm gừ. Thi Điềm sợ đến mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, một người một chó cùng nhau gào thét, Á á á á! Kỷ Diệc Hoành, cứu mạng -------
Kỷ Diệc Hoành từ trong bếp đi a, trong miệng phát ra câu gì đó, chú chó nhỏ kia lập tức vẫy đuôi, ngoan ngoãn nhả ra.
Khóe miệng cậu thiếu niên hơi cong lên, chân khẽ đá vào bụng chú chó nhỏ, Mau chào đi.
Khóe mắt Thi Điềm giật giật, chào cái gì?
Chị gái? Dì? Thật muốn ra khỏi đây mà.
Thi Điềm đứng sững ở đó không dám nhúc nhích, Tên của nó là gì?
Thi Điềm. Kỷ Diệc Hoành bỏ lại hai chữ này, xoay người đi vào nhà bếp.
Thi Điềm thu tay lại thành nắm đấm, nhưng vì con chó chặn trước mặt nên không dám xông tới đánh cho Kỷ Diệc Hoành một trận. Cô cực kỳ ghét bỏ nhìn nó, Kỷ Diệc Hoành rốt cuộc là có bao nhiêu oán hận với cô mới mang một cái tên đáng yêu như thế đặt cho một con chó?
Thi Điềm? Thi Điềm thử gọi ra hai chữ này, nhưng chú chó nhỏ ngồi đó không phản ứng. Thi Điềm âm thầm xì một tiếng, đúng là thích tự rước lấy nhục.
Kỷ Diệc Hoành lần nữa đi ra, xách chú chó nhỏ ra ngoài ban công. Thi Điềm đưa mắt đánh giá bốn phía, căn hộ này cũng là mua theo nội thất trọn gói, thiết kế đơn giản mà thời thượng, tầm mắt cô lướt một vòng, cuối cùng dừng lại trên bàn ăn.
Trên đó có hai phần thức ăn đóng hộp, còn có đũa dùng một lần, một hộp trong đó còn lại nửa phần cơm đã nguội ngắt từ lâu.
Sắc mặt Kỷ Diệc Hoành hơi thay đổi, nhanh chân tiến lên, dùng chính mình chặn lại tầm mắt của Thi Điềm.
Vừa rồi vì vội vàng ra ngoài nên quên mất không dọn dẹp trên bàn, anh nhét đũa và hộp cơm vào chiếc túi bên cạnh. Còn đứng ngây ra đó làm gì? Trong bếp có gạo, cũng có nồi.
Cậu đúng là kêu mình tới đây nấu cơm đấy à?
Ba mẹ tôi đi du lịch, mấy ngày nay không có ai nấu cơm cho tôi. Kỷ Diệc Hoành cầm theo chiếc túi đi vào nhà bếp, ném vào thùng rác.
Anh đứng đó không biết phải làm gì, cuối cùng cầm ra một miếng thịt bò, mở vòi nước muốn rửa.
Không ngờ tới vòi nước vừa mở ra, nước liền ào ào chảy, trên miếng thịt bò cũng nổi lên một tầng bọt trắng xóa. Nước văng lên người Kỷ Diệc Hoành, ướt sượt, Thi Điềm vội vàng tiến lên kéo anh ra, Cậu muốn nhấn chìm chỗ này đấy à?
Cậu thiếu niên thả miếng thịt trong tay xuống, hai tay xòe ra, không biết phải làm gì tiếp theo.
Thi Điềm cầm khăn giấy lau áo cho anh. Bình thường cậu không làm việc nhà à?
Làm, nhưng cái này mới đổi, tôi không biết sức nước của nó mạnh vậy.
Bỏ đi, để mình làm.
Thi Điềm đẩy anh ra ngoài, Kỷ Diệc Hoành mua nguyên liệu cực kỳ tùy tiện, chính là thấy gì cầm đó, cũng không hề nghĩ xem chúng có thể phối hợp được với nhau hay không.
Cô xắn tay áo lên, lấy toàn bộ nguyên liệu trong đó ra. Anh chỉ có một mình, căn bản ăn không hết nhiều như vậy, Thi Điềm đặt ra một nửa định bỏ vào tủ lạnh.
Cô mở tủ lạnh ra, nhìn thấy trong ngăn lạnh chất đầy, đủ loại đồ uống, Thi Điềm như thấy được bóng dáng của chiếc tủ lạnh trong siêu thị, rực rỡ sắc màu, không thiếu một thứ gì cả.
Điện thoại truyền đến âm thanh thông báo tin nhắn, Thi Điềm lau khô hai tay rồi rút điện thoại ra nhìn, là tin nhắn của Quý Nguyên Thanh.
Hoạt động kỷ niệm thành lập trường cũng đã kết thúc rồi mà Quý Nguyên Thanh vẫn còn bám riết lấy cô đòi bản tóm tắt, nói là bản trước đó vẫn không được, muốn cô sửa lại một lần nữa.
Thi Điềm đương nhiên biết Quý Nguyên Thanh cố tình muốn làm khó dễ mình, nếu không cũng sẽ không đuổi tận không buông như thế, thế nhưng cô có nhìn ra thì cũng có thể làm gì đây? Dù lúc trước cô chọn làm trang phục biểu diễn thì cũng đừng mong được dễ chịu, chưa biết chừng đã có một đống chuyện rối não đứng đó sẵn chờ cô.
Đêm nay mình nộp cho cậu được không? Bây giờ mình đang ở bên ngoài, có chút việc.
Một là chủ tịch, một là hội trưởng, đắc tội với ai cũng là tội chết, ôi.
Cậu làm luôn đi, phía cô giáo đang giục làm gấp.
Thi Điềm ha ha hai tiếng, thời điểm nghỉ lễ Quốc khánh mà lão sư cũng có thời gian rảnh đi thúc giục Quý Nguyên Thanh sao?
Kỷ Diệc Hoành từ phía sau cô đi qua, thấy được nội dung trên màn hình điện thoại, liền đưa tay cầm lấy điện thoại của cô.
Giọng nói của cậu thiếu niên hơi trầm xuống, gửi một tin nhắn thoại cho Quý Nguyên Thanh, Thi Điềm ngốc nghếch, chuyện như vậy giao cho cậu ấy không phù hợp, không thì bản tóm tắt này giao cho cậu viết đi, viết xong thì gửi cho tôi xem qua.
Ngón tay anh buông ra, Thi Điềm nhìn thấy phần tin nhắn thoại chuyển sang màu xanh, phản ứng đầu tiên là thôi xong, đây có khác gì nói với Quý Nguyên Thanh cô và Kỷ Diệc Hoành đang ở cùng nhau trong ngày lễ lớn này?
------ lời tác giả ------
Mọi người, năm mới vui vẻ ~
Tiết tấu như hiện tại mọi người còn thích không ~
***
Bát Bát: Cái trí nhớ của một bà dịch giả làm việc theo linh cảm và cảm hứng như ta nếu ai quen thuộc chắc hiểu rồi đó, ta đọc 10000 bộ thì may ra nhớ được tên 8 bộ, nhất là khi mn hỏi bất ngờ thì ta lại càng không nhớ được gì haha. (Có thể mn chưa biết, tên của tiểu cửu bên bộ Trảm ta dịch đến c40 mới nhớ được làu làu, mà tên đầy đủ của nam9 bộ Hẹn gặp lại đến giờ ta vẫn chưa nhớ, tên nv phụ thì càng khỏi phải nói:3)
Mà bởi vì thi thoảng sẽ lại có ai đó nói ta giới thiệu truyện hay đi, mấy ngày vừa rồi rảnh rỗi suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định làm một cái danh sách đọc trong hồ sơ của @newwloser88 trên wattpad đề cử những bộ truyện hoàn ta thích. Những truyện lúc trước thấy hay có rất nhiều, nhưng vì đều đã quên hết cả, gần đây lại không đọc được mấy bộ, nên là thi thoảng nhớ ra được bộ nào thì sẽ từ từ thêm vào vậy, chậm rãi làm, theo thời gian có lẽ cũng miễn cưỡng có thể coi như là một cái danh sách đọc haha
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Ở...... cùng bạn. Thi Điềm không hiểu vì sao mình phải chột dạ, nhưng lời nói ra vẫn cứ không lưu loát.
Bây giờ lập tức qua đi, tôi đến rồi.
Thi Điềm vội vàng gật đầu, Được.
Hàn Lăng Dương nhìn cô kết thúc trò chuyện, sau đó nhét điện thoại vào túi, bộ dạng muốn đi.
Cậu đi đâu đấy?
Mình có việc phải đi rồi.
Còn chưa ăn sáng đâu.
Thi Điềm phất tay, Trên đường mua tạm gì đó ăn là được.
Hàn Lăng Dương bước một bước dài, chặn trước mặt Thi Điềm, Tớ đi với cậu.
Cậu vẫn là tự chơi một mình đi, mình đi làm công chuyện, phải đến phòng thu âm. Thi Điềm không dám để cho lão đại chờ, dù sao cũng không có gì cần về lấy, liền nhanh chân hướng về phía tàu điện ngầm mà chạy.
Đến đường Thạch Hồ Đông, Thi Điềm vừa xuống xe, đã nhìn thấy Kỷ Diệc Hoành đứng trước cửa bậc thang chờ cô.
Cô bước nhanh lên trước, Mình không đến muộn chứ.
Tầm mắt của cậu thiếu niên quét một vòng trên mặt cô, Đi thôi.
Thi Điềm đi phía sau Kỷ Diệc Hoành, nhưng anh không đi xuống mà là đi về phía đối diện.
Không phải đi tuyến bên đó hả?
Kỷ Diệc Hoành không lên tiếng, tàu điện ngầm dừng lại, anh đi vào trước, Thi Điềm không thể làm gì khác là theo sát phía sau.
Cô nghĩ thầm, có phải Kỷ Diệc Hoành đang bị mộng du không mà ngồi nhầm chuyến tàu cũng không biết? Cô vội vàng lên tiếng nhắc nhở, Đi bên đó mà!
Cậu thiếu niên đeo tai nghe lên, Thi Điềm liếc điện thoại trong tay anh, lại chơi game rồi.
Đến trạm vườn hoa trung tâm, Kỷ Diệc Hoành đẩy cánh tay Thi Điềm rồi bước nhanh ra ngoài, cô định thần, vội vội vàng vàng theo sau. Rốt cuộc là đi đâu vậy?
Ra khỏi ga tàu điện ngầm, Kỷ Diệc Hoành đút hai tay vào túi của chiếc áo khoác mỏng. Cậu biết nấu ăn không?
Đương nhiên là biết. Từ nhỏ đến lớn đều là Thi Điềm tự chăm sóc mình, nếu chút kỹ năng sinh tồn này mà cũng không biết thì sợ là đã chết đói từ lâu.
Kỷ Diệc Hoành đi vào một siêu thị gần đó, tiến vào khu đồ bán ăn tươi sống, anh để cho Thi Điềm đẩy xe đi sau mình.
Mua chút thịt bò đi, biết làm không?
Biết.
Tôm thì sao?
Biết.
Kỷ Diệc Hoành xoay người hỏi cô, Cậu thích ăn gì?
Gì cũng thích.
Kỷ Diệc Hoành ném không ít nguyên liệu nấu ăn vào xe, Thi Điềm nghi hoặc nhìn anh. Không phải là cậu định bảo mình nấu ăn đấy chứ? Chúng ta không cần đi thu âm nữa hả?
Cậu thiếu niên đi phía trước, một tay duỗi ra lôi chiếc xe đẩy về phía khu đồ ăn vặt, nhìn bộ dạng làm nóng người đó của anh, Thi Điềm lập tức đoán ra trong lòng anh đang có ý đồ gì. Đi nhanh lên đi, đi mau đi mau.
Thi Điềm đẩy xe muốn chạy, Kỷ Diệc Hoành đã cầm hai túi khoai tây chiên nhanh tay ném vào xe. Thanh toán xong xuôi, anh xách theo chiếc túi đi ra ngoài. Hai người sang đường, Thi Điềm cứng nhắc bước từng bước theo sát Kỷ Diệc Hoành tiến vào một tòa chung cư, cậu thiếu niên quẹt thẻ đi vào trong, thang máy đi thẳng lên tầng 22.
Đây là nhà cậu à? Thi Điềm biết rõ còn hỏi.
Kỷ Diệc Hoành quét mã vân tay rồi mở cửa ra, Trong tủ giày có dép lê mới.
Ừ. Thi Điềm đóng cửa, mở tủ giày tìm kiếm.
Cô vừa thay xong dép, có một quả cầu tuyết đột nhiên lăn đến. Hôm nay Thi Điềm mặc một chiếc váy dài, tên nhóc kia há miệng cắn một góc váy của cô rồi không ngừng gầm gừ. Thi Điềm sợ đến mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, một người một chó cùng nhau gào thét, Á á á á! Kỷ Diệc Hoành, cứu mạng -------
Kỷ Diệc Hoành từ trong bếp đi a, trong miệng phát ra câu gì đó, chú chó nhỏ kia lập tức vẫy đuôi, ngoan ngoãn nhả ra.
Khóe miệng cậu thiếu niên hơi cong lên, chân khẽ đá vào bụng chú chó nhỏ, Mau chào đi.
Khóe mắt Thi Điềm giật giật, chào cái gì?
Chị gái? Dì? Thật muốn ra khỏi đây mà.
Thi Điềm đứng sững ở đó không dám nhúc nhích, Tên của nó là gì?
Thi Điềm. Kỷ Diệc Hoành bỏ lại hai chữ này, xoay người đi vào nhà bếp.
Thi Điềm thu tay lại thành nắm đấm, nhưng vì con chó chặn trước mặt nên không dám xông tới đánh cho Kỷ Diệc Hoành một trận. Cô cực kỳ ghét bỏ nhìn nó, Kỷ Diệc Hoành rốt cuộc là có bao nhiêu oán hận với cô mới mang một cái tên đáng yêu như thế đặt cho một con chó?
Thi Điềm? Thi Điềm thử gọi ra hai chữ này, nhưng chú chó nhỏ ngồi đó không phản ứng. Thi Điềm âm thầm xì một tiếng, đúng là thích tự rước lấy nhục.
Kỷ Diệc Hoành lần nữa đi ra, xách chú chó nhỏ ra ngoài ban công. Thi Điềm đưa mắt đánh giá bốn phía, căn hộ này cũng là mua theo nội thất trọn gói, thiết kế đơn giản mà thời thượng, tầm mắt cô lướt một vòng, cuối cùng dừng lại trên bàn ăn.
Trên đó có hai phần thức ăn đóng hộp, còn có đũa dùng một lần, một hộp trong đó còn lại nửa phần cơm đã nguội ngắt từ lâu.
Sắc mặt Kỷ Diệc Hoành hơi thay đổi, nhanh chân tiến lên, dùng chính mình chặn lại tầm mắt của Thi Điềm.
Vừa rồi vì vội vàng ra ngoài nên quên mất không dọn dẹp trên bàn, anh nhét đũa và hộp cơm vào chiếc túi bên cạnh. Còn đứng ngây ra đó làm gì? Trong bếp có gạo, cũng có nồi.
Cậu đúng là kêu mình tới đây nấu cơm đấy à?
Ba mẹ tôi đi du lịch, mấy ngày nay không có ai nấu cơm cho tôi. Kỷ Diệc Hoành cầm theo chiếc túi đi vào nhà bếp, ném vào thùng rác.
Anh đứng đó không biết phải làm gì, cuối cùng cầm ra một miếng thịt bò, mở vòi nước muốn rửa.
Không ngờ tới vòi nước vừa mở ra, nước liền ào ào chảy, trên miếng thịt bò cũng nổi lên một tầng bọt trắng xóa. Nước văng lên người Kỷ Diệc Hoành, ướt sượt, Thi Điềm vội vàng tiến lên kéo anh ra, Cậu muốn nhấn chìm chỗ này đấy à?
Cậu thiếu niên thả miếng thịt trong tay xuống, hai tay xòe ra, không biết phải làm gì tiếp theo.
Thi Điềm cầm khăn giấy lau áo cho anh. Bình thường cậu không làm việc nhà à?
Làm, nhưng cái này mới đổi, tôi không biết sức nước của nó mạnh vậy.
Bỏ đi, để mình làm.
Thi Điềm đẩy anh ra ngoài, Kỷ Diệc Hoành mua nguyên liệu cực kỳ tùy tiện, chính là thấy gì cầm đó, cũng không hề nghĩ xem chúng có thể phối hợp được với nhau hay không.
Cô xắn tay áo lên, lấy toàn bộ nguyên liệu trong đó ra. Anh chỉ có một mình, căn bản ăn không hết nhiều như vậy, Thi Điềm đặt ra một nửa định bỏ vào tủ lạnh.
Cô mở tủ lạnh ra, nhìn thấy trong ngăn lạnh chất đầy, đủ loại đồ uống, Thi Điềm như thấy được bóng dáng của chiếc tủ lạnh trong siêu thị, rực rỡ sắc màu, không thiếu một thứ gì cả.
Điện thoại truyền đến âm thanh thông báo tin nhắn, Thi Điềm lau khô hai tay rồi rút điện thoại ra nhìn, là tin nhắn của Quý Nguyên Thanh.
Hoạt động kỷ niệm thành lập trường cũng đã kết thúc rồi mà Quý Nguyên Thanh vẫn còn bám riết lấy cô đòi bản tóm tắt, nói là bản trước đó vẫn không được, muốn cô sửa lại một lần nữa.
Thi Điềm đương nhiên biết Quý Nguyên Thanh cố tình muốn làm khó dễ mình, nếu không cũng sẽ không đuổi tận không buông như thế, thế nhưng cô có nhìn ra thì cũng có thể làm gì đây? Dù lúc trước cô chọn làm trang phục biểu diễn thì cũng đừng mong được dễ chịu, chưa biết chừng đã có một đống chuyện rối não đứng đó sẵn chờ cô.
Đêm nay mình nộp cho cậu được không? Bây giờ mình đang ở bên ngoài, có chút việc.
Một là chủ tịch, một là hội trưởng, đắc tội với ai cũng là tội chết, ôi.
Cậu làm luôn đi, phía cô giáo đang giục làm gấp.
Thi Điềm ha ha hai tiếng, thời điểm nghỉ lễ Quốc khánh mà lão sư cũng có thời gian rảnh đi thúc giục Quý Nguyên Thanh sao?
Kỷ Diệc Hoành từ phía sau cô đi qua, thấy được nội dung trên màn hình điện thoại, liền đưa tay cầm lấy điện thoại của cô.
Giọng nói của cậu thiếu niên hơi trầm xuống, gửi một tin nhắn thoại cho Quý Nguyên Thanh, Thi Điềm ngốc nghếch, chuyện như vậy giao cho cậu ấy không phù hợp, không thì bản tóm tắt này giao cho cậu viết đi, viết xong thì gửi cho tôi xem qua.
Ngón tay anh buông ra, Thi Điềm nhìn thấy phần tin nhắn thoại chuyển sang màu xanh, phản ứng đầu tiên là thôi xong, đây có khác gì nói với Quý Nguyên Thanh cô và Kỷ Diệc Hoành đang ở cùng nhau trong ngày lễ lớn này?
------ lời tác giả ------
Mọi người, năm mới vui vẻ ~
Tiết tấu như hiện tại mọi người còn thích không ~
***
Bát Bát: Cái trí nhớ của một bà dịch giả làm việc theo linh cảm và cảm hứng như ta nếu ai quen thuộc chắc hiểu rồi đó, ta đọc 10000 bộ thì may ra nhớ được tên 8 bộ, nhất là khi mn hỏi bất ngờ thì ta lại càng không nhớ được gì haha. (Có thể mn chưa biết, tên của tiểu cửu bên bộ Trảm ta dịch đến c40 mới nhớ được làu làu, mà tên đầy đủ của nam9 bộ Hẹn gặp lại đến giờ ta vẫn chưa nhớ, tên nv phụ thì càng khỏi phải nói:3)
Mà bởi vì thi thoảng sẽ lại có ai đó nói ta giới thiệu truyện hay đi, mấy ngày vừa rồi rảnh rỗi suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định làm một cái danh sách đọc trong hồ sơ của @newwloser88 trên wattpad đề cử những bộ truyện hoàn ta thích. Những truyện lúc trước thấy hay có rất nhiều, nhưng vì đều đã quên hết cả, gần đây lại không đọc được mấy bộ, nên là thi thoảng nhớ ra được bộ nào thì sẽ từ từ thêm vào vậy, chậm rãi làm, theo thời gian có lẽ cũng miễn cưỡng có thể coi như là một cái danh sách đọc haha
/112
|