Đại Bạo Ngọt

Chương 44 - Vị Khách Không Mời Mà Đến

/112


Dịch: CP88

Lần này xem ra thật sự trở thành sự cố livestream rồi.

Thi Điềm căng thẳng cuộn hai bàn tay thành nắm đấm, Quý Nguyên Thanh gấp đến mức giọng nói cũng thay đổi, Bắt đầu rồi, cậu nói hai câu đi.......

Cậu thiếu niên tiếp tục trầm mặc chơi game.

Trên màn hình điện thoại của Thi Điềm đột nhiên hiện lên dãy số của Nghiêm lão sư, cô không chút do dự ấn nghe. Alo, thầy Nghiêm ạ.

Thi Điềm, em đang ở ký túc xá phải không?

À.

Nhanh nhanh! Nghiêm lão sư gấp đến mức cổ họng muốn rách ra, Mau đến phòng phát thanh thay cho Quý Nguyên Thanh, mau!

Vâng, vâng. Thi Điềm bò dậy, đi giày rồi chạy nhanh ra ngoài.

Lúc đến phòng phát thanh của trường, Quý Nguyên Thanh và Kỷ Diệc Hoành vẫn còn đang giằng co, Nghiêm lão sư cũng đã tới, vừa nhìn thấy cô liền vẫy tay ra hiệu cho cô đi qua đó.

Trong video phát trực tiếp chỉ có Kỷ Diệc Hoành, bọn họ đều không trong phạm vi của camera. Nghiêm lão sư đẩy vai Quý Nguyên Thanh, cô ta cực kỳ không cam lòng, lồng ngực tắc nghẽn, nhưng cũng không thể không đứng dậy. Thi Điềm bị Nghiêm lão sư đẩy lên trước, không còn cách nào khác đành ngồi xuống.

Bởi vì mọi chuyện quá đột ngột nên cô còn chưa kịp chuẩn bị, thời gian livestream đã qua một nửa. Kỷ Diệc Hoành cuối cùng cũng chịu nâng mắt lên, anh đưa tay cầm lấy kịch bản Quý Nguyên Thanh đã chuẩn bị rồi nhét vào tay Thi Điềm.

Khuôn mặt Nghiêm lão sư vẫn còn tái mét, ra hiệu cho Quý Nguyên Thanh đi theo ông ra ngoài.

Cậu thiếu niên đặt điện thoại xuống, Quý Nguyên Thanh vừa đi ra đến cửa thì nghe được Kỷ Diệc Hoành lên tiếng.

Hai người đi ra ngoài, Nghiêm lão sư đưa tay đóng cửa lại. Quý Nguyên Thanh ức đỏ cả mắt, Nghiêm lão sư cũng có chút áy náy. Lát nữa thầy sẽ mắng cho Kỷ Diệc Hoành một trận nên thân.

Thầy Nghiêm, không sao đâu ạ.

Lần này em phải chịu oan ức rồi, mất nhiều công sức chuẩn bị vậy mà.

Quý Nguyên Thanh rũ mi mắt, chóp mũi chua xót khó chịu cực kỳ, Em về trước.

Được.

Livestream kết thúc, Kỷ Diệc Hoành tắt màn hình rồi lấy điện thoại xuống, Chuyện thay người cậu có biết không?

Thi Điềm đặt kịch bản lên bàn, Ừm.

Vì sao không nói với tôi?

Mình nghĩ là cậu biết rồi, dù sao Quý Nguyên Thanh cũng sẽ phải tìm cậu bàn chuyện kịch bản trước chứ.

Kỷ Diệc Hoành cười lạnh, Muốn đá cậu ra nhẹ nhàng vậy sao. Mà nói cậu đấy, sao có thể cũng im lặng chấp nhận thế hả?

Vốn là mình sai, là tại ngày hôm đó mình nói sai.

Kỷ Diệc Hoành đứng lên, Đi, đi với tôi.

Thi Điềm đi theo anh đến văn phòng của Nghiêm lão sư, Nghiêm lão sư ôm một bụng hỏa, đầu cũng muốn nổ tung, vừa nhìn thấy hai người đi vào liền đặt mạnh chén trà xuống. Còn không biết xấu hổ mà mò tới đây?

Chuyện này thầy không hề nói trước với em một câu, em chắc chắn không thể chấp nhận.

Nếu nói trước thì em có đồng ý không?

Không đồng ý.

Không còn gì để nói!

Kỷ Diệc Hoành chống hai tay lên mặt bàn, nửa người trên hơi hạ xuống. Thầy Nghiêm, từ lúc bắt đầu em đã không thích thú gì chuyện livestream rồi. Gần đây em rất bận rộn, em thấy tốt nhất là bỏ luôn cái thủ tục phiền phức này đi, sau này cũng khỏi cần làm nữa.

Thầy là vì muốn tốt cho em, có một số việc bắt buộc phải làm, hiểu không hả?

Kỷ Diệc Hoành khẽ gật đầu, Xem livestream có đủ kiểu người, cũng không nhất định phải là học sinh hay sinh viên. Yêu cầu của thầy quá khắt khe, chúng em thật sự không theo nổi. Nếu chuyện này đã giao cho Thi Điềm thì chuyện livestream này thầy đừng quản nữa, cũng đừng xem, cậu ấy sẽ làm tốt.

Ông cũng đâu có muốn xem, có thời gian nghỉ ngơi thư giãn, đọc báo uống tách trà vui thích biết nhường nào, còn không phải là vì có người tìm đến tận cửa cáo trạng sao?

Thầy đã hết lần này đến lần khác nhắc nhở em, nội dung không thể vượt quá giới hạn.

Chỉ là nói sai mà thôi, hơn nữa người xem cũng đâu có cảm thấy phản cảm, thầy chỉ lo lắng thừa.

Nghiêm lão sư không lên tiếng, ba, năm giây sau mới tiếp tục nói, Quý Nguyên Thanh là thầy gọi đến, người ta còn là một cô gái nhỏ, hành động của em ngày hôm nay thật sự quá không nể mặt rồi.

Thi Điềm cũng là cô gái nhỏ, Quý Nguyên Thanh cướp vị trí của cậu ấy cũng đâu thấy muốn cho cậu ấy mặt mũi?

Nghiêm lão sư mấp máy môi. Được rồi được rồi, ông biết chắc chắn là anh sẽ che chở người của mình mà, cái cửa sau Kỷ Diệc Hoành này cũng mở quá lớn đi. Nghiêm lão sư vung tay, Thầy mặc kệ, nhưng thầy vẫn giữ lập trường kia, không thể đi quá xa.

Được. Kỷ Diệc Hoành đáp, sau đó dẫn Thi Điềm rời đi.

Buổi chiều Quý Nguyên Thanh không đi học mà tìm tới Tống Linh Linh khóc lóc. Cô ta đúng là không còn chút mặt mũi nào nữa, những buổi livestream này vốn không thiếu sinh viên Đông Đại theo dõi, tính tình cô ta lại kiêu ngạo, hành động ngày hôm nay của Kỷ Diệc Hoành thật sự khiến cho Quý Nguyên Thanh không thể nào ngóc đầu lên được.

Tống Linh Linh bận rộn an ủi Quý Nguyên Thanh, Mình biết, mình biết mà, đừng khóc nữa. Yên tâm đi, nhất định sẽ có lúc mình khiến con nhỏ Thi Điềm đó khóc cạn nước mắt.

Rõ ràng là do thầy giáo sắp xếp, đâu phải mình cố tình muốn cướp tay trên chứ. Lẽ nào lỗi sai đều là ở mình?

Đương nhiên không phải, nhất định là Thi Điềm, nhất định là do cậu ta ầm thầm giở trò!

Quý Nguyên Thanh gục xuống bàn, hồi lâu vẫn không chịu ngẩng đầu lên. Cô ta đã vì buổi livestream hôm nay mà cất công chuẩn bị suốt một tuần trời, thế nhưng cuối cùng thì sao, kịch bản cùng với bao mồ hôi công sức của cô ta đều đưa cho Thi Điềm, đúng là trào phúng.

Một học kỳ sắp kết thúc, không lâu nữa là đến Tết dương lịch rồi.

Thi Điềm đó giờ vẫn chưa về nhà một lần.

Kỷ Diệc Hoành phải ra ngoài thi đấu khiến cả tuần nay Thi Điềm khẩn trương căng thẳng không thôi. Cuối cùng thì cũng đến ngày này, cô chuẩn bị đầy đủ mọi thứ xếp vào balo cho anh, sau đó qua loa thu dọn phòng phát thanh. Chân cậu thiếu niên chống trên ngăn kéo, cô khom lưng muốn mở ra, nhưng mở không được.

Cậu lại giấu đồ?

Không có.

Vậy thì tránh ra.

Kỷ Diệc Hoành không tránh, Lần này cậu không cần đi theo. Nơi đó khá xa, cũng sắp thi học kỳ, cậu ở lại dành thời gian ôn tập đi.

Vậy bao giờ cậu về?

Xem tình hình đã, nếu vòng đầu tiên đã bị loại thì có thể sẽ về ngay trong ngày, nếu thuận lợi thì có lẽ là sẽ cần đến ba đến năm ngày.

Còn cần phải nói sao? Nhất định là ba, năm ngày sau rồi.

Trước một ngày nghỉ lễ, Kỷ Diệc Hoành rời trường, Nghiêm lão sư cũng đi theo.

Tưởng Tư Nam và Từ Tử Dịch đều không về nhà, dù sao cũng sắp phải thi học kỳ rồi nên ai cũng tính sẽ dùng phần thời gian đó bắt đầu giai đoạn chạy nước rút. Nói hoa mỹ thì là đã đến lúc dừng lại kỳ nghỉ đông, còn thực tế ấy à, chính là nước đến chân mới nhảy thôi!

Ngày mùng một Tết, mấy cô gái trong phòng ký túc xá hẹn nhau ra ngoài ăn, dù sao thì hôm nay cũng là ngày lễ mà.

Thi Điềm ngủ dậy, tùy tiện tìm thứ gì đó ăn. Hôm nay trời nắng, cô giặt quần áo xong, lại tiếp tục gội đầu.

Bên ngoài ký túc xá nữ sinh, một chiếc xe màu đen vững vàng dừng lại trước cổng, từ trên xe bước xuống một người phụ nữ.

Người phụ nữ mặc chiếc áo khoác dạ cổ lông dáng dài, thân hình béo tròn, cái cổ ngắn ngủn, môi đánh son đỏ thẫm, khí thế nhìn qua cũng đủ hung hăng.

Đúng lúc Tống Linh Linh và hai người bạn nữa từ ký túc xá đi ra, người phụ nữ kia bước nhanh tới, Xin chào, nữ sinh tên Thi Điềm của trường này có ở đây không?

Tống Linh Linh lập tức hứng thú, cô ta nhìn chiếc xe sang của người phụ nữ kia, lại nhìn khuôn mặt của đối phương. Bác... bác là mẹ của cậu ấy?

Người phụ nữ đó cười lạnh, khóe mắt mang theo tia khinh thường vô cùng đậm, Có thể giúp tôi gọi con nhỏ đó ra đây không?

/112

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status