Dịch: CP88
Thi Điềm chỉ nghĩ thôi đã có thể tưởng tượng ra chuyện này sau đó sẽ náo động đến mức nào, phải là có bao nhiêu mặt mũi đều bị họ ném sạch mới phải đó, Mấy người đừng có nói nhảm nữa, mau về đi.
Cố lên, cố lên, hay là nhảy aerobic cho chị dâu xem nhé?
Thi Điềm bó tay hết cách, vô cùng bất đắc dĩ chạy về phía trước, bởi vì hai người kia còn đuổi theo mãi không buông nên dù có mệt gần chết cũng phải chạy. Trên sân có vô số con mắt đang nhìn vào, cô cũng không muốn bị người ta nghĩ mình là động vật từ vườn thú bị người ta đuổi bắt đâu.
Thật vất vả mới chạy đến đích, Tưởng Tư Nam đã đứng chờ sẵn đón cô, vui vẻ ôm chầm lấy Thi Điềm.
Sư tử nhỏ của chúng ta vất vả rồi, cuối cùng cũng có thể hoàn thành.
Thi Điềm mệt đến mức nói không ra hơi, tay chỉ chỉ về phía sau. Tưởng Tư Nam cười vỗ lưng cho cô, Nhưng không thể phủ định là chiêu này rất hữu hiệu, vì sao lúc trước mình không nghĩ ra nhỉ?
Cậu....... Khuôn mặt nhỏ của Thi Điềm trắng bệch, mất một hồi lâu mới tìm lại được nhịp thở.
Thầy giáo tiếp tục gọi tổ tiếp theo ra chuẩn bị, Thi Điềm cầm chai nước bên cạnh uống một ngụm. Chắc là qua nhỉ?
Qua, mình thấy thầy giáo ghi điểm vào rồi.
Một giọng nữ từ cách đó không xa truyền đến, Mau đi xem đi, có một lớp đang nhảy cao.
Nhảy cao thì có gì hay mà xem?
Kỷ Diệc Hoành đó, nhiều người đang đứng xem cực kỳ. Động tác nhảy lấy đà của cậu ấy nhất định sẽ vô cùng đẹp.....
Thi Điềm vểnh tai lên, cô bạn kia liếc sang Thi Điềm một cái, hạ giọng xuống một bậc rồi kéo mấy người bạn bước nhanh đi.
Bạn gái chính thức là cô còn đang ở đây này, sao mấy kẻ kia có thể trắng trợn mơ ước đến anh như vậy chứ?
Thi Điềm nhất định phải tới nhìn một chút.
Trên một sân thể dục khác, xung quanh xúm lại đầy người. Thi Điềm kiễng chân lên nhìn, vẫn không thấy được tình hình bên trong.
Bọn họ đi sang bên cạnh, đổ bao nhiêu mồ hôi công sức mới chiếm được một vị trí có thể nhìn thấy bóng lưng của Kỷ Diệc Hoành. Ánh mặt trời xuyên qua ngọn gió thổi đến từ phương xa chiếu xuống bóng dáng cao ráo của cậu thiếu niên, ngày hôm nay anh mặc chiếc quần thể thao đen bó gấu, hai tay đút trong túi quần, một đôi chân dài không gì ngăn cản rơi thẳng vào tầm mắt mọi người.
Từ Dương nói gì đó với anh, Kỷ Diệc Hoành quay đầu, liền nhìn thấy được Thi Điềm.
Anh nhấc chân đi về phía cô, Thi Điềm mất tự nhiên đứng tại chỗ, nhưng theo tình hình này cũng không thể lủi đi được rồi.
Kỷ Diệc Hoành đi đến trước mặt cô, Thi Điềm bởi vì mải né tránh ánh mắt của anh nên không nhìn được rõ vẻ mặt của Kỷ Diệc Hoành, chỉ ngờ ngợ nghe được trong giọng nói của anh mang theo ý cười và trêu chọc. Chạy xong rồi?
Ờ.
Từ Dương cũng đi về phía này, Đã nói là tụi này có cách mà, giờ thì tin chưa?
Cậu dùng cách gì? Nãy giờ Kỷ Diệc Hoành đều ở bên này, chưa xong nên cũng không sang đó được.
Thi Điềm nhăn mày, Không khác gì dồn heo vào chuồng.
Dồn chú heo này ấy hả? Kỷ Diệc Hoành cười nhẹ.
Thi Điềm bây giờ mới nhận ra bản thân lại ngốc nghếch dâng mình đến tận cửa làm trò cười cho người ta rồi. May là giáo viên thể dục ở bên kia kịp lúc gọi tên Kỷ Diệc Hoành, cậu thiếu niên quay đầu đáp lại, anh đi lên một bước rồi cởi áo khoác xuống. Từ Dương theo bản năng đưa tay ra đón, tay Kỷ Diệc Hoành lại lướt qua cậu ta, đưa về phía Thi Điềm.
Cô ngây ngốc nhận lấy, ngày hôm nay khá lạnh, anh mặc ở bên trong một chiếc áo len trắng rộng rãi. Thi Điềm ôm chiếc áo khoác kia, hơi ấm chầm chậm lan tỏa.
Giáo viên thể dục chỉnh độ cao của thanh xà ngang, Kỷ Diệc Hoành làm động tác chuẩn bị, ngay sau khi giáo viên hô khẩu lệnh bắt đầu, Thi Điềm liền nhìn thấy Kỷ Diệc Hoành tăng tốc độ chạy lấy đà.
Trái tim cô hơi treo lên, độ cao này cũng phải cao hơn cả đầu cô ấy nhỉ?
Kỷ Diệc Hoành đến trước xà ngang, thân thể cao lớn khẽ nhún một cái nhảy lên, trước mắt Thi Điềm trong thoáng chốc chuyển thành cái bóng trắng vút lên. Động tác vượt qua xà ngang này lấy sức mạnh của phần eo làm phụ trợ, Thi Điềm thấy cả người anh đều thuận lợi vượt qua, nhưng chưa kịp nhảy nhót vui mừng thì đã thấy vạt áo của cậu thiếu niên vì động tác này mà trượt lên, một phần lớn da thịt chỗ eo lộ ra, cơ bắp nơi thắt lưng quần lại càng rõ ràng.
Ý cười nơi khóe miệng Thi Điềm cứng đờ, cười không nổi nữa rồi.
Nếu đổi lại là trước đây, cô nhất định sẽ nhìn chằm chằm không chớp mắt đến khi chảy nước miếng mới thôi, loại cảnh xuân chất lượng cao này không nhìn phí cả một đời nha. Nhưng bây giờ thì không được rồi, cảnh xuân này đâu còn thuộc về mình cô nữa? Thi Điềm nhìn một vòng những thiếu nữ ở đây, trên mặt họ từng người từng người đều là bộ dạng hổ đói nhìn mồi khiến cho cô cực kỳ, cực kỳ không thoải mái.
Sau lưng có tiếng xì xào bàn tán, Eo của Kỷ Diệc Hoành khẳng định là rất dẻo dai.
Sao cậu biết?
Nhảy cao cần sự phối hợp rất lớn của eo.
Hai hàng lông mày của Thi Điềm nhăn tít, cô nhìn theo Kỷ Diệc Hoành từ trên đệm đứng lên. Anh khom lưng kéo ống quần xuống, trong lòng Thi Điềm ê ẩm, cô còn chưa có được nhìn đâu, vậy mà lần này lại bị bọn họ nhìn thấy hết cả rồi!
Giáo viên thể dục đi tới nói với Kỷ Diệc Hoành hai câu, sau đó Thi Điềm lại thấy giáo viên đi đến trước thanh xà ngang, chỉnh cao lên một chút nữa.
Đây là còn muốn tiếp tục hả?
Vậy không phải sẽ lại chiếu cảnh đẹp miễn phí cho người khác xem thêm một lần sao?
Không được, nhất định không được!
Thi Điềm không chút nghĩ ngợi đi về phía trước, cô đi đến bên cạnh Kỷ Diệc Hoành. Cậu thiếu niên đang xắn tay áo, Thi Điềm nhìn anh, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Kỷ Diệc Hoành đi sang bên cạnh, Làm sao thế?
Thi Điềm đưa tay vòng qua thắt lưng của cậu thiếu niên, sau đó cầm hai cánh tay của chiếc áo khoác thắt nút lại ở phía trước. Kỷ Diệc Hoành cúi đầu nhìn động tác của cô, có chút mờ mịt hỏi, Làm gì thế?
Cậu...... cậu không lạnh bụng hả?
Không lạnh.
Cứ để vậy đi.
Kỷ Diệc Hoành dở khóc dở cười nhìn cô, Lát nữa tôi phải nhảy cao rồi, quấn như vậy sẽ rất vướng víu.
Thi Điềm nghĩ cũng đúng, cô khó chịu đá đá viên sỏi trên đất. Đột nhiên có một chuỗi bước chân truyền tới, Thi Điềm vừa ngẩng đầu liền liếc thấy một bóng người phóng qua xà ngang.
Thật lợi hại! Tiếng vỗ tay vang lên như sấm nổ, Thi Điềm nhìn thấy Hàn Lăng Dương từ trên đệm đứng lên, ngày hôm nay cậu cũng mặc một bộ đồ thể thao đơn giản, vừa đứng dậy liền đi thẳng về phía cô.
Sư tử nhỏ.
Thi Điềm vẫy tay chào, Linh dương, cậu cũng học nhảy cao à?
Hàn Lăng Dương đứng bên cạnh Kỷ Diệc Hoành, cũng không liếc anh lấy một cái, Đợi thi học kỳ xong, chúng ta cùng nhau về đi.
Ừ.
Giáo viên gọi tên Kỷ Diệc Hoành, anh lấy chiếc áo khoác quấn trên thắt lưng xuống, đặt lại vào tay Thi Điềm.
Nếu anh thật sự mang theo chiếc áo đó đi nhảy, khẳng định sẽ bị treo trên cái xà ngang đó luôn.
Thi Điềm nhìn theo bóng lưng anh, nhìn thấy Kỷ Diệc Hoành đi đến bên cạnh giáo viên thể dục, không biết hai người nói gì đó mà giáo viên có vẻ do dự, còn nhìn về phía xà ngang một cái.
Hàn Lăng Dương lấy khuỷu tay đụng nhẹ cánh tay Thi Điềm. Cậu với cậu ta là thật đấy à?
Khóe miệng cô hơi nhếch lên, Cậu nghe được tin ở đâu?
Trong lòng Hàn Lăng Dương giống như bị một tảng đá lớn đè xuống, Cậu đúng là bạn tốt nhỉ. Người khác đều biết cả, chỉ có tớ là chẳng hề hay biết gì thôi.
Ây dà, còn không phải là mới xác định thôi sao? Kỷ Diệc Hoành đột ngột thổ lộ, đến chính Thi Điềm cũng không kịp chuẩn bị.
Hàn Lăng Dương khẽ đưa mắt về phía trước, nhìn thấy giáo viên thể dục tiếp tục nâng xà ngang lên, cuối cùng dừng lại ở con số 170.
Thi Điềm lo lắng, cao như vậy?! Nếu không phải vận động viên được huấn luyện chuyên nghiệp thì sao có thể nhảy qua chứ?
Cô nhìn sang Hàn Lăng Dương bên cạnh, Cậu chạy tới đây xem náo nhiệt gì hả!
Tớ làm sao cơ? Hàn Lăng Dương rõ ràng là đầu sỏ gây chuyện, nhưng lại hoàn toàn làm như người không liên quan, Tớ chỉ định xem thử có nhảy qua được không thôi, ai mà ngờ được chỉ nhảy một lần đã qua luôn chứ.
Kỷ Diệc Hoành đi về phía trước, dừng chân lại, khẽ đưa mắt nhìn độ cao của thanh xà ngang.
Lần trước anh đã thử ở mức 170 này, thất bại. Dù sao cũng không phải vận động viên chuyên nghiệp, nhảy cao là cần kỹ xảo chứ không phải cứ cao ráo hoặc thân thủ tốt là có thể nhảy qua.
Cậu bạn kia là sinh viên mới chuyển đến hả?
Chính xác, cậu không nhớ à? Chính là người đàn dương cầm trong lễ kỷ niệm thành lập trường đó.
Thi Điềm cũng nghe thấy tiếng bàn luận, cô nhích đến gần Hàn Lăng Dương, hạ giọng nói, Rất nổi tiếng nha, nhân vật nổi tiếng rồi.
Hàn Lăng Dương giơ tay, vẫy tay với đám người phía sau. Thi Điềm liếc mắt, vội vàng đứng ra xa, sao mà con trai bây giờ đều tự luyến một cách vi diệu như vậy nhỉ?
Hàn Lăng Dương thấy cô tránh đi hai bước, cũng nhanh nhẹn nhích qua hai bước.
Thi Điềm không có tâm tư đùa giỡn với cậu, tập trung tinh thần dõi theo Kỷ Diệc Hoành, chỉ sợ một lát nữa anh sẽ té hoặc là va phải đâu đó. Cậu thiếu niên quay đầu lại nhìn về phía cô, Thi Điềm theo bản năng ôm chặt chiếc áo khoác trong tay. Thế nào mà cô cứ có cảm giác cái ánh mắt kia của Kỷ Diệc Hoành thấp thoáng tia mất hứng, còn cả đôi chút tức giận nhỉ?
Thi Điềm chỉ nghĩ thôi đã có thể tưởng tượng ra chuyện này sau đó sẽ náo động đến mức nào, phải là có bao nhiêu mặt mũi đều bị họ ném sạch mới phải đó, Mấy người đừng có nói nhảm nữa, mau về đi.
Cố lên, cố lên, hay là nhảy aerobic cho chị dâu xem nhé?
Thi Điềm bó tay hết cách, vô cùng bất đắc dĩ chạy về phía trước, bởi vì hai người kia còn đuổi theo mãi không buông nên dù có mệt gần chết cũng phải chạy. Trên sân có vô số con mắt đang nhìn vào, cô cũng không muốn bị người ta nghĩ mình là động vật từ vườn thú bị người ta đuổi bắt đâu.
Thật vất vả mới chạy đến đích, Tưởng Tư Nam đã đứng chờ sẵn đón cô, vui vẻ ôm chầm lấy Thi Điềm.
Sư tử nhỏ của chúng ta vất vả rồi, cuối cùng cũng có thể hoàn thành.
Thi Điềm mệt đến mức nói không ra hơi, tay chỉ chỉ về phía sau. Tưởng Tư Nam cười vỗ lưng cho cô, Nhưng không thể phủ định là chiêu này rất hữu hiệu, vì sao lúc trước mình không nghĩ ra nhỉ?
Cậu....... Khuôn mặt nhỏ của Thi Điềm trắng bệch, mất một hồi lâu mới tìm lại được nhịp thở.
Thầy giáo tiếp tục gọi tổ tiếp theo ra chuẩn bị, Thi Điềm cầm chai nước bên cạnh uống một ngụm. Chắc là qua nhỉ?
Qua, mình thấy thầy giáo ghi điểm vào rồi.
Một giọng nữ từ cách đó không xa truyền đến, Mau đi xem đi, có một lớp đang nhảy cao.
Nhảy cao thì có gì hay mà xem?
Kỷ Diệc Hoành đó, nhiều người đang đứng xem cực kỳ. Động tác nhảy lấy đà của cậu ấy nhất định sẽ vô cùng đẹp.....
Thi Điềm vểnh tai lên, cô bạn kia liếc sang Thi Điềm một cái, hạ giọng xuống một bậc rồi kéo mấy người bạn bước nhanh đi.
Bạn gái chính thức là cô còn đang ở đây này, sao mấy kẻ kia có thể trắng trợn mơ ước đến anh như vậy chứ?
Thi Điềm nhất định phải tới nhìn một chút.
Trên một sân thể dục khác, xung quanh xúm lại đầy người. Thi Điềm kiễng chân lên nhìn, vẫn không thấy được tình hình bên trong.
Bọn họ đi sang bên cạnh, đổ bao nhiêu mồ hôi công sức mới chiếm được một vị trí có thể nhìn thấy bóng lưng của Kỷ Diệc Hoành. Ánh mặt trời xuyên qua ngọn gió thổi đến từ phương xa chiếu xuống bóng dáng cao ráo của cậu thiếu niên, ngày hôm nay anh mặc chiếc quần thể thao đen bó gấu, hai tay đút trong túi quần, một đôi chân dài không gì ngăn cản rơi thẳng vào tầm mắt mọi người.
Từ Dương nói gì đó với anh, Kỷ Diệc Hoành quay đầu, liền nhìn thấy được Thi Điềm.
Anh nhấc chân đi về phía cô, Thi Điềm mất tự nhiên đứng tại chỗ, nhưng theo tình hình này cũng không thể lủi đi được rồi.
Kỷ Diệc Hoành đi đến trước mặt cô, Thi Điềm bởi vì mải né tránh ánh mắt của anh nên không nhìn được rõ vẻ mặt của Kỷ Diệc Hoành, chỉ ngờ ngợ nghe được trong giọng nói của anh mang theo ý cười và trêu chọc. Chạy xong rồi?
Ờ.
Từ Dương cũng đi về phía này, Đã nói là tụi này có cách mà, giờ thì tin chưa?
Cậu dùng cách gì? Nãy giờ Kỷ Diệc Hoành đều ở bên này, chưa xong nên cũng không sang đó được.
Thi Điềm nhăn mày, Không khác gì dồn heo vào chuồng.
Dồn chú heo này ấy hả? Kỷ Diệc Hoành cười nhẹ.
Thi Điềm bây giờ mới nhận ra bản thân lại ngốc nghếch dâng mình đến tận cửa làm trò cười cho người ta rồi. May là giáo viên thể dục ở bên kia kịp lúc gọi tên Kỷ Diệc Hoành, cậu thiếu niên quay đầu đáp lại, anh đi lên một bước rồi cởi áo khoác xuống. Từ Dương theo bản năng đưa tay ra đón, tay Kỷ Diệc Hoành lại lướt qua cậu ta, đưa về phía Thi Điềm.
Cô ngây ngốc nhận lấy, ngày hôm nay khá lạnh, anh mặc ở bên trong một chiếc áo len trắng rộng rãi. Thi Điềm ôm chiếc áo khoác kia, hơi ấm chầm chậm lan tỏa.
Giáo viên thể dục chỉnh độ cao của thanh xà ngang, Kỷ Diệc Hoành làm động tác chuẩn bị, ngay sau khi giáo viên hô khẩu lệnh bắt đầu, Thi Điềm liền nhìn thấy Kỷ Diệc Hoành tăng tốc độ chạy lấy đà.
Trái tim cô hơi treo lên, độ cao này cũng phải cao hơn cả đầu cô ấy nhỉ?
Kỷ Diệc Hoành đến trước xà ngang, thân thể cao lớn khẽ nhún một cái nhảy lên, trước mắt Thi Điềm trong thoáng chốc chuyển thành cái bóng trắng vút lên. Động tác vượt qua xà ngang này lấy sức mạnh của phần eo làm phụ trợ, Thi Điềm thấy cả người anh đều thuận lợi vượt qua, nhưng chưa kịp nhảy nhót vui mừng thì đã thấy vạt áo của cậu thiếu niên vì động tác này mà trượt lên, một phần lớn da thịt chỗ eo lộ ra, cơ bắp nơi thắt lưng quần lại càng rõ ràng.
Ý cười nơi khóe miệng Thi Điềm cứng đờ, cười không nổi nữa rồi.
Nếu đổi lại là trước đây, cô nhất định sẽ nhìn chằm chằm không chớp mắt đến khi chảy nước miếng mới thôi, loại cảnh xuân chất lượng cao này không nhìn phí cả một đời nha. Nhưng bây giờ thì không được rồi, cảnh xuân này đâu còn thuộc về mình cô nữa? Thi Điềm nhìn một vòng những thiếu nữ ở đây, trên mặt họ từng người từng người đều là bộ dạng hổ đói nhìn mồi khiến cho cô cực kỳ, cực kỳ không thoải mái.
Sau lưng có tiếng xì xào bàn tán, Eo của Kỷ Diệc Hoành khẳng định là rất dẻo dai.
Sao cậu biết?
Nhảy cao cần sự phối hợp rất lớn của eo.
Hai hàng lông mày của Thi Điềm nhăn tít, cô nhìn theo Kỷ Diệc Hoành từ trên đệm đứng lên. Anh khom lưng kéo ống quần xuống, trong lòng Thi Điềm ê ẩm, cô còn chưa có được nhìn đâu, vậy mà lần này lại bị bọn họ nhìn thấy hết cả rồi!
Giáo viên thể dục đi tới nói với Kỷ Diệc Hoành hai câu, sau đó Thi Điềm lại thấy giáo viên đi đến trước thanh xà ngang, chỉnh cao lên một chút nữa.
Đây là còn muốn tiếp tục hả?
Vậy không phải sẽ lại chiếu cảnh đẹp miễn phí cho người khác xem thêm một lần sao?
Không được, nhất định không được!
Thi Điềm không chút nghĩ ngợi đi về phía trước, cô đi đến bên cạnh Kỷ Diệc Hoành. Cậu thiếu niên đang xắn tay áo, Thi Điềm nhìn anh, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Kỷ Diệc Hoành đi sang bên cạnh, Làm sao thế?
Thi Điềm đưa tay vòng qua thắt lưng của cậu thiếu niên, sau đó cầm hai cánh tay của chiếc áo khoác thắt nút lại ở phía trước. Kỷ Diệc Hoành cúi đầu nhìn động tác của cô, có chút mờ mịt hỏi, Làm gì thế?
Cậu...... cậu không lạnh bụng hả?
Không lạnh.
Cứ để vậy đi.
Kỷ Diệc Hoành dở khóc dở cười nhìn cô, Lát nữa tôi phải nhảy cao rồi, quấn như vậy sẽ rất vướng víu.
Thi Điềm nghĩ cũng đúng, cô khó chịu đá đá viên sỏi trên đất. Đột nhiên có một chuỗi bước chân truyền tới, Thi Điềm vừa ngẩng đầu liền liếc thấy một bóng người phóng qua xà ngang.
Thật lợi hại! Tiếng vỗ tay vang lên như sấm nổ, Thi Điềm nhìn thấy Hàn Lăng Dương từ trên đệm đứng lên, ngày hôm nay cậu cũng mặc một bộ đồ thể thao đơn giản, vừa đứng dậy liền đi thẳng về phía cô.
Sư tử nhỏ.
Thi Điềm vẫy tay chào, Linh dương, cậu cũng học nhảy cao à?
Hàn Lăng Dương đứng bên cạnh Kỷ Diệc Hoành, cũng không liếc anh lấy một cái, Đợi thi học kỳ xong, chúng ta cùng nhau về đi.
Ừ.
Giáo viên gọi tên Kỷ Diệc Hoành, anh lấy chiếc áo khoác quấn trên thắt lưng xuống, đặt lại vào tay Thi Điềm.
Nếu anh thật sự mang theo chiếc áo đó đi nhảy, khẳng định sẽ bị treo trên cái xà ngang đó luôn.
Thi Điềm nhìn theo bóng lưng anh, nhìn thấy Kỷ Diệc Hoành đi đến bên cạnh giáo viên thể dục, không biết hai người nói gì đó mà giáo viên có vẻ do dự, còn nhìn về phía xà ngang một cái.
Hàn Lăng Dương lấy khuỷu tay đụng nhẹ cánh tay Thi Điềm. Cậu với cậu ta là thật đấy à?
Khóe miệng cô hơi nhếch lên, Cậu nghe được tin ở đâu?
Trong lòng Hàn Lăng Dương giống như bị một tảng đá lớn đè xuống, Cậu đúng là bạn tốt nhỉ. Người khác đều biết cả, chỉ có tớ là chẳng hề hay biết gì thôi.
Ây dà, còn không phải là mới xác định thôi sao? Kỷ Diệc Hoành đột ngột thổ lộ, đến chính Thi Điềm cũng không kịp chuẩn bị.
Hàn Lăng Dương khẽ đưa mắt về phía trước, nhìn thấy giáo viên thể dục tiếp tục nâng xà ngang lên, cuối cùng dừng lại ở con số 170.
Thi Điềm lo lắng, cao như vậy?! Nếu không phải vận động viên được huấn luyện chuyên nghiệp thì sao có thể nhảy qua chứ?
Cô nhìn sang Hàn Lăng Dương bên cạnh, Cậu chạy tới đây xem náo nhiệt gì hả!
Tớ làm sao cơ? Hàn Lăng Dương rõ ràng là đầu sỏ gây chuyện, nhưng lại hoàn toàn làm như người không liên quan, Tớ chỉ định xem thử có nhảy qua được không thôi, ai mà ngờ được chỉ nhảy một lần đã qua luôn chứ.
Kỷ Diệc Hoành đi về phía trước, dừng chân lại, khẽ đưa mắt nhìn độ cao của thanh xà ngang.
Lần trước anh đã thử ở mức 170 này, thất bại. Dù sao cũng không phải vận động viên chuyên nghiệp, nhảy cao là cần kỹ xảo chứ không phải cứ cao ráo hoặc thân thủ tốt là có thể nhảy qua.
Cậu bạn kia là sinh viên mới chuyển đến hả?
Chính xác, cậu không nhớ à? Chính là người đàn dương cầm trong lễ kỷ niệm thành lập trường đó.
Thi Điềm cũng nghe thấy tiếng bàn luận, cô nhích đến gần Hàn Lăng Dương, hạ giọng nói, Rất nổi tiếng nha, nhân vật nổi tiếng rồi.
Hàn Lăng Dương giơ tay, vẫy tay với đám người phía sau. Thi Điềm liếc mắt, vội vàng đứng ra xa, sao mà con trai bây giờ đều tự luyến một cách vi diệu như vậy nhỉ?
Hàn Lăng Dương thấy cô tránh đi hai bước, cũng nhanh nhẹn nhích qua hai bước.
Thi Điềm không có tâm tư đùa giỡn với cậu, tập trung tinh thần dõi theo Kỷ Diệc Hoành, chỉ sợ một lát nữa anh sẽ té hoặc là va phải đâu đó. Cậu thiếu niên quay đầu lại nhìn về phía cô, Thi Điềm theo bản năng ôm chặt chiếc áo khoác trong tay. Thế nào mà cô cứ có cảm giác cái ánh mắt kia của Kỷ Diệc Hoành thấp thoáng tia mất hứng, còn cả đôi chút tức giận nhỉ?
/112
|