Thi Điềm rụt cổ lại, cô cảm thấy Kỷ Diệc Hoành càng ngày càng to gan, lời này cũng không có một chút nào chỉ là thả ám hiệu, rõ ràng là trần trụi......
Cô đẩy trước ngực anh, Cậu đừng có làm bừa.
Tôi làm bừa với cậu bao giờ? Là cậu cứ mãi do dự lưỡng lự nên tôi mới giúp cậu nghĩ cách thôi.
Thi Điềm cấp tốc chui ra khỏi lồng ngực của anh, Gạo nấu thành cơm, vậy cũng là cơm sống.
Cơm sống tôi cũng thích ăn.
Không thèm để ý đến cậu nữa. Cô xoay người muốn đi.
Kỷ Diệc Hoành kéo cô lại, Đường về trường không phải hướng này.
Kỷ Diệc Hoành, cậu nói xem, có phải là do mình nghĩ quá nhiều không?
Còn không phải hả. Cậu thiếu niên cầm tay cô chầm chậm đi về phía trước, Để cậu ở bên cạnh, những chuyện phải đối mặt và sắp đối mặt tôi đều đã nghĩ tới, tôi cũng chưa từng sợ hãi.
Làn sương mù mịt trong lòng Thi Điềm bởi vì câu nói này của Kỷ Diệc Hoành mà bay biến sạch. Kỷ Diệc Hoành cũng đã nói như vậy rồi, cô còn cái gì phải sợ nữa, mà chuyện cô lo lắng không phải là vẫn còn chưa đến à?
Kỷ Diệc Hoành đưa Thi Điềm về ký túc xá, Từ Tử Dịch thấy cô đi vào, liền vẫy tay gọi cô, Sư tử nhỏ.
Tối nay không học hả? Đã chuẩn bị đi ngủ rồi?
Từ Tử Dịch đưa tấm vé vào cửa xem buổi biểu diễn kia cho cô, Hàn Lăng Dương gọi điện nhưng cậu tắt máy, cậu ấy nhờ mình chuyển cho cậu.
Thi Điềm nhận lấy, Cái gì thế?
Cậu tự nhìn đi.
Thi Điềm liếc mắt qua, lại lật mặt sau lên xem, Cái tên Linh dương này, rõ ràng biết mình không thích xem biểu diễn còn cho mình vé làm gì chứ. Mà ngày hôm đó mình cũng không rảnh, mình có việc rồi.
Nếu không quan trọng thì cậu tạm hoãn lại rồi qua đó đi.
Thi Điềm cầm tấm vé gõ lên mạn giường của Từ Tử Dịch hai cái, Đi theo Kỷ Diệc Hoành ra ngoài đây, cậu nói có quan trọng hay không?
Khóe miệng Thi Điềm theo câu nói đó cong lên, Tưởng Tư Nam từ bên cạnh cô đi qua, cố ý cụng vào vai cô một cái. Thiếu nữ hoài xuân đấy, cậu nói có quan trọng không?
Lại nói linh tinh, xem mình có đánh chết cậu không! Thi Điềm cầm tấm vé kia muốn đánh Tưởng Tư Nam.
Từ Tử Dịch gấp đến mức đứng bật dậy, Đừng......
Bàn tay của Thi Điềm dừng lại ở giữa không trung, Làm sao thế?
Cậu sẽ làm rách tấm vé mất.
Sư tử nhỏ của chúng ta lại chỉ muốn ở bên cạnh đại thần, dù có là đứng trên đường ngắm trăng cũng mãn nguyện đến mức cười ha hả trong lòng. Chuyện của người khác ấy mà, cậu ấy không có thấy đâu.
Thi Điềm thuận tay nhét tấm vé vào tay Từ Tử Dịch. Cậu đi.
Á? Cô ấy giống như chạm phải củ khoai lang bỏng tay, vội vàng thả tấm vé ra. Mình không đi.
Mình thật sự không có thời gian mà, cũng không thể lãng phí phải không? Cậu và Linh dương cũng coi như có quen biết, lần trước không phải còn cùng nhau xem phim à?
Thi Điềm vừa dứt lời, Từ Tử Dịch đã quýnh lên muốn che miệng cô lại, may là Tưởng Tư Nam và Chu Tiểu Ngọc đều không nghe thấy. Khuôn mặt nhỏ của Từ Tử Dịch đỏ lên, Thi Điềm cười cười lần thứ hai nhét tấm vé vào tay cô ấy, Mình biết cậu là người không thích lãng phí nhất, cậu nhìn giá vé vào cửa này mà xem, mình không đi cậu cũng không đi, vậy lãng phí biết bao nhiêu.
Thi Điềm xoay người trở về giường, thời gian không còn sớm, cô muốn tranh thủ tắm giặt rồi đi ngủ.
Từ Tử Dịch cầm lấy tấm vé kia, trong lòng vừa có chờ mong lại có thấp thỏm, người Hàn Lăng Dương muốn thấy không phải cô ấy, nhưng cô ấy muốn gặp cậu, muốn nhìn cậu thêm một cái.
Ngày đó, Từ Tử Dịch theo đoàn người đi vào trong, nói chính xác thì là bị đẩy về phía trước, thật vất vả mới tìm được chỗ ngồi.
Phía sau có không ít người cầm bảng điện tử cổ vũ, Từ Tử Dịch ôm theo mong đợi trong lòng, cuối cùng cũng chờ được Hàn Lăng Dương lên sân khấu.
Chiếc đàn dương cầm kia cách chỗ Từ Tử Dịch ngồi rất gần, cậu thiếu niên ngồi xuống chiếc ghế của mình, quanh thân như có ánh sáng phát ra. Hàn Lăng Dương theo bản năng nhìn về phía này, lúc nhìn thấy Từ Tử Dịch rõ ràng trong mắt có chút giật mình.
Từ Tử Dịch xấu hổ chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống, nhưng lại không thể xông lên giải thích với cậu. Từ Tử Dịch lo Hàn Lăng Dương hiểu lầm, toàn bộ quá trình sau đó càng thêm thấp thỏm không yên.
Thật ra thứ được quan tâm nhất trong cả một tiết mục biểu diễn là mấy cô gái vừa hát vừa nhảy trên sân khấu, tiếng vỗ tay vang lên không ngừng.
Rất ít người chú ý đến ai là người đánh đàn dương cầm, ai là người hát đệm. Mà ánh mắt của Từ Tử Dịch trước sau đều dừng lại trên người Hàn Lăng Dương, chưa từng dời đi.
Cậu là thứ ánh sáng rực rỡ không gì có thể sánh bằng trong mắt Từ Tử Dịch, càng nhìn nhiều thêm một giây, lại càng thấy thứ ánh sáng này thậm chí có thể đốt cháy con mắt, bỏng rát.
Hàn Lăng Dương đưa lưng về phía cô ấy, mỗi một tiếng đàn phát ra giống như một tinh linh, nhảy nhót trên bả vai Từ Tử Dịch.
Khóe miệng cô ấy không nhịn được khẽ cong lên, kỳ thực chỉ cần giấu đi tâm tư thật sâu, sau đó đứng từ xa nhìn cậu cũng rất tốt, không nói ra mới không phải đối mặt với những giây phút tổn thương lòng.
Trước vài phút kết thúc tiết mục, Từ Tử Dịch rời khỏi chỗ.
Hiện tại đã khá muộn, cô ấy đi nhanh ra ngoài, các cửa hàng xung quanh đều đã đóng cửa, cô ấy đi thêm một đoạn nữa mới tìm được một cửa hàng tiện lợi 24 giờ.
Có lẽ đến tận giờ này Hàn Lăng Dương cũng chưa có thứ gì bỏ bụng, cô ấy mua một phần onigiri(*) và một chiếc sandwich, nhờ nhân viên cửa hàng hâm nóng lại, sau đó mới mua thêm một ly cà phê nóng.
(*) cơm nắm của người Nhật
Từ Tử Dịch đứng ngoài cửa chờ Hàn Lăng Dương, nhưng hiện tại mới chỉ vừa kết thúc, đoàn người đông như nước lũ ào ra bên ngoài. Từ Tử Dịch ngơ ngác đứng một bên, không biết phải đi đâu tìm cậu.
Từ Tử Dịch lấy điện thoại ra muốn gọi điện cho Hàn Lăng Dương, nhưng vừa nghĩ lại, mới phát hiện ra mình lại suy nghĩ ngốc nghếch rồi. Hàn Lăng Dương là khách mời đặc biệt đến biểu diễn, nhất định đã có người thay cậu sắp xếp, cũng sẽ có con đường riêng cho cậu rời đi.
Từ Tử Dịch cầm túi đồ ăn kia, chỉ cảm thấy nặng trình trịch.
Cũng không biết cậu có nhận ra cô ấy đã sớm rời đi rồi hay không, mà có thể dù là nhìn thấy thì Hàn Lăng Dương cũng sẽ không có ý định hỏi một câu.
Hẳn là cậu cũng sẽ chỉ cảm thấy tấm vé này không thể khiến Thi Điềm đến thật quá đáng tiếc.
Lục Nhất Lạc muốn tạo thanh thế cho Kỷ Diệc Hoành, nhưng biết cũng không thể nóng lòng. Đây chính là chuyên môn của cô ấy, đương nhiên biết phải chọn đúng thời cơ.
Rà soát qua một lượt, cảm thấy livestream chính là thứ mang đến độ hot tốt nhất, liền nói Thi Điềm sắp xếp lịch một buổi livestream, còn chuẩn bị sẵn quà tặng, đến lúc đó sẽ có một nhóm người đưa đi.
Buổi tối, Thi Điềm còn đang vắt óc suy nghĩ nội dung cho buổi livestream, bút trên giấy viết ra rồi lại gạch đi.
Điện thoại vang đến tiếng chuông thông báo, Thi Điềm cầm lên xem, là tin nhắn của Lục Nhất Lạc.
Cô ấy có đoàn đội của chính mình, chuyện như vậy chính là ngựa đi quen đường. Cô ấy biết được những cô gái thời nay thích gì, cũng biết lực lượng này chính là nhân tố quan trọng đẩy vị trí của Kỷ Diệc Hoành lên cao.
Trong lúc livestream cần có phần đặt câu hỏi, Lục Nhất Lạc cũng đã chuẩn bị đâu vào đấy cho cô.
Thi Điềm quét mắt qua một lượt, cảm thấy có chỗ không thích hợp, liền gọi điện cho cô ấy, Học tỷ, trong này có những câu hỏi hình như hơi quá, em sợ Kỷ Diệc Hoành không chịu phối hợp.
Nếu đến cả những câu hỏi như thế này cũng không giải quyết được, sau này sao có thể tiếp nhận phỏng vấn từ bên ngoài? Hơn nữa phải trả lời thế nào chị đều viết ra rồi, em chỉ cần đưa cho cậu ấy, để cậu ấy học thuộc trước là được.
Thi Điềm biết một khi Lục Nhất Lạc đã cương quyết thì người khác có nói gì cũng sẽ không nghe vào. Cô ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy Lục Nhất Lạc đã thành thục hơn bọn họ rất nhiều, cũng biết làm thế nào thu hút ánh mắt của người khác, nhất định những gì làm ra đều hữu ích hơn cô.
Thi Điềm đính kèm phần câu hỏi rồi gửi cho Kỷ Diệc Hoành, Những câu hỏi kia phải trả lời thế nào đều có ở đây, cậu cẩn thận đọc qua một chút, ngày mai tuyệt đối đừng để xảy ra chuyện.
Cũng không biết Kỷ Diệc Hoành đang làm gì, cách một hồi lâu sau mới trả lời lại cô một chữ ừ.
Ngày hôm sau, Thi Điềm ăn trưa xong liền chạy đến phòng phát thanh của trường.
Ngày hôm qua cô còn đặc biệt mua về hai chậu cây đặt trên giá sách cách đó không xa, như vậy khi livestream bối cảnh phía sau Kỷ Diệc Hoành sẽ không quá đơn điệu. Thi Điềm ngắm chỉnh một hồi lâu, mới rốt cuộc coi như có được một góc đặt hài lòng.
Kỷ Diệc Hoành ngồi bên cạnh nhìn cô bận rộn đi qua đi lại, Không cần thiết.
Hình ảnh quá dở cũng không được, à, đám câu hỏi ngày hôm qua cậu đã xem qua chưa?
Ừ.
Cần phải trả lời thế nào, cậu đã học thuộc chưa?
Ừ.
Thi Điềm lúc này mới hơi yên tâm.
Livestream trước giờ đều do Thi Điềm chủ trì, nửa thời gian đầu để cho Kỷ Diệc Hoành tự do phát huy, đọc thoại, hát, nửa thời gian sau là phần hỏi nhanh đáp nhanh.
Kịch bản là của Lục Nhất Lạc cho người chuẩn bị, câu hỏi đều là lấy từ khu bình luận trên weibo tổng hợp lại.
Thi Điềm ngồi bên ngoài phạm vi quay của camera, chuẩn bị bắt đầu.
Câu hỏi thứ nhất, là từ KO288, Lão công lão công, tụi em sẽ mãi ủng hộ anh......
Kỷ Diệc Hoành ngồi trên ghế dựa, cổ tay áo xắn lên vài nấc, trên tay anh cầm tập kịch bản lát nữa sẽ dùng đến, ánh mắt sáng nhưng lạnh lùng, Ai là chồng của bọn họ? Tôi không phải!
Thi Điềm nhìn câu trả lời ghi ở bên dưới, không đúng nha, không phải là anh nên nói cảm ơn mọi người đã ủng hộ, nhờ có sự ủng hộ của mọi người nên anh mới có thể càng đi xa hơn sao?
Thế nào mà giọng điệu lại biến thành như vậy rồi?
Thi Điềm lấy điện thoại của mình ra, lén lút xem phần bình luận.
Thiên a, tiểu ca ca muốn trở mặt không quen biết......
Là muốn ly hôn ngay tại hiện trường, các chị em, chúng ta đi......
Thi Điềm có thể nhìn ra, bọn họ chỉ là ngoài miệng nói như vậy thôi.
Bàn tay cầm tập câu hỏi của Thi Điềm hơi run lên, Trả lời cho đàng hoàng, người hâm mộ đi hay ở đều trông cậy hết vào cái miệng này của cậu đấy.
Câu hỏi tiếp theo.
Đại thần, đại thần, tụi em muốn sinh con cho anh!
Thi Điềm thầm nghĩ, mấy cô gái thời nay đều bạo như vậy sao? Chỉ mới nghe được giọng của anh mà đã dám đề cập đến câu hỏi này?
Trên hai hàng lông mày của cậu thiếu niên treo đầy không kiên nhẫn.
Thi Điềm biết anh danh xứng với trí tuệ, trả lời câu hỏi đơn giản như vậy khẳng định dư sức, lại nói, không phải đã có câu trả lời được chuẩn bị sẵn rồi đây sao?
Thi Điềm chuyển tầm mắt xuống dưới một chút, câu trả lời trên đó là như vậy: Con cái gì chứ? Đừng nói linh tinh, dù sao mọi người cũng không hiểu rõ tôi là người như thế nào. Cuộc sống tôi rất đơn giản, chỉ muốn tập trung vào việc học......
Nếu gọi đây là câu trả lời tiêu chuẩn, vậy đến Thi Điềm cũng có chút không nhìn nổi, trí thức giả quá rồi.
Để cho Kỷ Diệc Hoành tự trả lời, đoán chừng anh sẽ nói, sinh con thì có gì vui, chúng ta cùng đi lập đội đánh Liên quân!
Tầm mắt Thi Điềm rơi xuống khuôn mặt của Kỷ Diệc Hoành, thấy anh hơi ngồi thẳng lên, ném tập kịch bản trong tay lên bàn, sau đó kéo chiếc ghế tựa về phía Thi Điềm, chân anh như có như không đụng phải chân cô.
Một tay anh chống má, khóe mắt cong cong, không biết là bị làm sao, anh bỗng nhiên tháo ra một chiếc cúc trên cùng.
Tốt, đến đây đi, xem xem cậu có thể sinh được mấy đứa.
!
Đây là cái trò đùa gì vậy!
Thi Điềm không chút nghĩ ngợi cầm tập kịch bản trong tay gõ lên đầu Kỷ Diệc Hoành, anh đẩy ghế tựa lùi về, cũng cùng lúc trở về màn hình livestream.
Cái mục hỏi nhanh đáp nhanh này cô thật sự sắp không chủ trì nổi nữa rồi, Kỷ Diệc Hoành hoàn toàn không làm theo những gì Lục Nhất Lạc đã chuẩn bị trước, thích làm gì thì làm, muốn nói gì liền nói cái đó a.
Mà khu bình luận cũng trong giây phút bùng nổ.
Oa ma ma, mị hóa đá rồi!
Ngao ngao, tiểu ca ca trêu chọc con tim thiếu nữa của tui!
Được lắm, tiểu ca ca chờ đó, lời này là anh nói, người ta muốn sinh một đội bóng!
Thi Điềm lén nuốt một ngụm nước bọt, chuyện này sao lại biến thành như vậy rồi?
Rốt cuộc cũng có người bắt trúng trọng điểm, Lời này là ảnh nói với ai ấy, không phải là nói với cô trợ lý đấy chứ?
KHÔNGGG, đố kỵ đã khiến trái tim này nát tan!
Máu chó quá rồi nhaaa!
Thi Điềm che mặt, Kỷ Diệc Hoành ngồi dựa lưng về sau, vẻ mặt tiêu sái như căn bản không biết mình vừa gây ra họa gì, Tiếp tục đi.
Thi Điềm run rẩy trong lòng, còn tiếp tục như thế này, trời cũng sẽ sập xuống mất thôi.
Cô hung hăng trừng mắt với Kỷ Diệc Hoành, chỉ là trong mắt anh bộ dạng này lại đáng yêu vô cùng. Kỷ Diệc Hoành làm cái động tác OK, rồi rồi, anh nhất định sẽ phối hợp.
Ít nhất thì cô cũng coi như uy hiếp anh thành công, mấy câu hỏi sau đó Kỷ Diệc Hoành đều ngoan ngoãn trả lời đúng như những gì đã sắp xếp từ trước.
Thật vất vả mới kết thúc buổi livestream, Thi Điềm nhanh chóng đóng lại cửa sổ trang web, lại lấy điện thoại xuống.
Vừa rồi cậu nói chuyện cái kiểu gì thế hả?
Là trả lời quá tốt hả?
Sao cậu có thể nói như vậy chứ, cậu cậu cậu....... cậu như vậy, người ta sẽ nói là cậu không đứng đắn.
Kỷ Diệc Hoành không quan tâm, Cũng không phải tôi nói với bọn họ.
Không thèm nói chuyện với cậu nữa, mình đi đây. Thi Điềm nhìn đồng hồ, phát hiện sắp đến giờ lên lớp, liền vội vàng dọn dẹp đồ đạc rồi rời đi.
Buổi chiều vừa mới tan học, Lục Nhất Lạc giống như bấm sẵn đồng hồ gọi tới.
Thi Điềm đi ra khỏi giảng đường, ấn nghe, A lô, sư tỷ.
Chị vừa đến trường, chúng ta gặp nhau đi.
Là vì buổi livestream hôm nay ạ? Em đã nói với Kỷ Diệc Hoành rồi, câu trả lời chị chuẩn bị trước em cũng đã đưa cho cậu ấy, em không biết vì sao cậu ấy lại trả lời như vậy.
Trong giọng nói của Lục Nhất Lạc đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, Gặp mặt rồi nói sau đi.
***
Bát Bát: Cám ơn Linhgao tỷ tỷ đã gửi lì xì đầu năm cho Bát nhé, chương này coi như phần đáp lễ của Bát~~
Oa oa vì sao độc giả của ta lại cứ đáng yêu như thế này cơ chứ, yêu mn nhiều lắm lắm ~~~
/112
|