Dịch: alreii
Biên: †Ares†
Quyết định xong phương án, Nguyệt Triêu và Dương Thiền bắt đầu chủ trì công tác di chuyển.
Nơi bọn họ đang ở hiện này là một thôn trang bỏ hoang ở giữa núi. Vốn giữa núi gặp được mấy thôn trang bỏ hoang thế này không có gì lạ, lạ là ở chỗ thôn trang này lại nằm ở cửa U Tuyền cốc.
Ở thế giới này, lý do thôn trang bỏ hoang không ngoài thiên tai và nhân họa, vừa khéo hai vấn đề này đối với tiên nhân đều không phải là vấn đề. Tiên nhân bình thường trong năm tháng tu tiên dài lâu sẽ thành lập một loại quan hệ đặc biệt với nhân loại xung quanh, lúc rảnh rỗi xuống núi sẽ giúp đỡ bọn họ giải quyết mấy vấn đề nhỏ, thuận tiện Giáo hóa một vài người .
Ở nhân gian, những thôn trang ở trong núi sâu làm bạn với tiên nhân thường có một cái tên như mộng ảo là Thế ngoại đào nguyên . Có lẽ mấy địa tiên nổi danh đều xuất thân từ thế ngoại đào nguyên kiểu này. Ví dụ như đại đệ tử Thanh Phong Tử của Tu Bồ Đề, trước khi bái nhập Tà Nguyệt Tam Tinh động chính là một người chăn trâu dưới chân Linh Đài Phương Thốn sơn.
Đáng lẽ thôn trang có tiên nhân thì rất khó bỏ hoang, nhưng ở ngay cửa U Tuyền cốc lại có một thôn trang không nhỏ bị bỏ hoang. Điều này khiến Khỉ Đá không khỏi sinh ra suy đoán về phong cách xử sự của nhị sư huynh U Tuyền Tử.
Qua chốc lát thu xếp xong xuôi, ai chống gậy thì chống gậy, ai nâng cáng thì nâng cáng, đội ngũ lụp xụp này đã được tập kết lại.
Thôn xóm dưới trời chiều sau mưa, trong một đám yêu quái đông đúc chẳng hề có vui vẻ sau khi trở về từ cõi chết, tập kết cùng với nhau lại hiển thị ra bầu không khí đau thương, trong từng đôi mắt đều là vẻ trống rỗng.
Lúc rút lui Khỉ Đá đã đưa tất cả thương binh lên chiến hạm, chẳng ai ngờ được sống sót tốt nhất chính là bảy trăm thương binh này. Cộng thêm thành viên đội hộ vệ vẫn còn sống sót trong sự truy kích của thiên binh, đội ngũ này có tổng cộng chín trăm. Nhưng với tình hình trước mắt, thì không hề có sức chiến đấu.
Nếu để thiên quân tìm được, cả bọn chắc chắn phải chết không cần nghi ngờ.
Còn vấn đề trị liệu cho thương binh...
Nguyệt Triêu là đệ tử thủ tịch đời thứ hai của Tà Nguyệt Tam Tinh Động, y thuật rất cao, tất nhiên sẽ có cách giải quyết mấy vết thương đao kiếm này, đáng tiếc đến đây thì đã hết sạch dược liệu.
Không bột đố gột nên hồ.
Không có dược, thầy thuốc có giỏi hơn đi nữa cũng bất lực. Nghe nói đan dược dùng trên người Khỉ Đá còn là do Nguyệt Triêu vào U Tuyền cốc xin từ U Tuyền Tử.
Còn về những thương binh khác, chỉ có thể dùng phương pháp nguyên thủy nhất tạm thời ổn định thương thế, đợi đến khi chân chính ổn định xong mới tính toán.
Dựa theo sắp xếp của Nguyệt Triêu, Khỉ Đá và Đoản Chủy vết thương chằng chịt cùng được đặt lên một chiếc thùng gỗ sơ sài để Đại Giác cõng sau lưng. Đám yêu tinh sa sút tụm năm tụm ba bắt đầu dọc theo đường núi hẹp dài tiến về phía trước.
Giờ là buổi tối, đường núi tối đen giơ tay không thấy được năm ngón. Vì để không gây sự chú ý, bọn họ thậm chí còn không dám đốt đuốc. Đám yêu quái bị thương đỡ lấy nhau, khó khăn đi trên mặt đất lầy lội sau mưa, đoạn đường này rất chật vật.
Dọc đường, Khỉ Đá và Đoản Chủy cùng ngồi trong thùng chẳng hề nói lời nào.
So với vết thương của Khỉ Đá, thương thế của Đoản Chủy nhìn có vẻ nặng hơn. Mù một mắt, vải băng bó trước ngực còn đang rỉ máu, thỉnh thoảng ho dữ dội, trên cánh và tứ chi là những vết thương đếm không xuể.
Con mắt còn sót lại đó từ đầu đến cuối đều rũ xuống không nhìn lên người Khỉ Đá.
Cả đường trầm mặc, cả đường tiến lên khó khăn. Đội ngũ này dùng ba canh giờ mới băng qua đường núi hẹp dài tiến vào U Tuyền cốc.
Đến được phần vách núi bó hẹp tựa cửa ra vào, nhìn thấy ánh sáng từ xa, đám yêu quái đã như chim sợ cành cong lập tức trở nên cảnh giác. Từng tiếng thì thào vang lên, chỉ sợ truy quân của thiên binh đang giơ đuốc chờ cả bọn ở nơi đó.
Thấy đội ngũ trở nên hoảng loạn, Nguyệt Triêu lại chỉ cười to, lớn tiếng nói:
- Đừng hoảng, tiếp theo mọi người sẽ nhìn thấy cảnh tượng mà ban ngày không thể nào thấy được.
Có câu này của y, chúng yêu quái mới hơi yên tâm được chút, nhưng vẫn thấp thỏm.
Lại đi một đoạn, chúng yêu quái cuối cùng nhìn rõ được cái gọi là ánh sáng, không khỏi thán phục.
Một bụi cỏ dại bình thường mọc ra một thân cây dài dài, trên thân cây là một tán hoa, gồm sáu cánh hoa đang lấp lánh ánh huỳnh quang hồng nhạt. Vươn tay sờ thì mới phát hiện không phải là lấp lánh huỳnh quang, mà chính là ảo ảnh! Cánh hoa này không hề có thực thể, chỉ có hư ảnh lơ lửng!
Một đóa hoa loa kèn khổng lồ chậm rãi đóng mở, như thể nuốt vào nhả ra những ngôi sao nhỏ, hệt như những chú đom đóm đang bay múa.
Lá cây phát sáng không ngừng lượn vòng trên đỉnh cây bồ công anh. Hoa hải mã có một đôi cánh héo rũ nhìn như là chuồn chuồn đang núp ở trong thân cây cảnh giác nhìn ra bên ngoài. Thằn lằn có tám cái đuôi như con bạch tuộc, cuộn người trên thân cây ngáp lười biếng, thỉnh thoảng duỗi đầu lưỡi phát sáng bắt lấy côn trùng. Thỏ ba mắt gặm thực vật ở trong góc thỉnh thoảng run run lỗ tai....
Khỉ Đá ngẩng đầu xuyên quá tán cây nhìn hai con hồ điệp trên cánh có đường vân phát sáng kỳ lạ, chúng đang đuổi bắt nhau bay múa trên cành lá.
- Những thứ này là...
- Những thứ này là động thực vật của Địa Phủ, nếu vào ban ngày sẽ không nhìn ra khác biệt.
Nguyệt Triêu đi ở đằng trước cười ha ha giới thiệu:
- Đều là U Tuyền sư thúc chuyển tới, cho nên yêu cầu duy nhất cho chúng ta nhập cốc chính là không được tùy tiện động chạm vào một cành cây một ngọn cỏ nào ở nơi này. Những thứ này đều là tâm huyết nhiều năm của người. U Tuyền sư thúc giỏi về thuật Âm Dương nhất trong các sư thúc, cũng là người có quan hệ thân thiết với Địa Phủ nhất. U Tuyền lão nhân, U Tuyền đại tiên trong truyền thuyết đều là chỉ người. Bình thường nơi này sẽ có quỷ tiên đến thăm hỏi, rất nhiều chuyện của Địa Phủ dù là sư tổ cũng phải hỏi thăm U Tuyền sư thúc.
Băng qua rừng cây lấp lánh ánh huỳnh quang, tất cả yêu quái đều nhìn đến hoa mắt.
- Ở nhân gian, đám động thực vật này gần như không thể thấy được, cũng sợ ánh nắng. Cho nên U Tuyền sư thúc lựa chọn xây phủ đệ ở trong sơn cốc quanh năm không bị ánh mặt trời chiếu đến. Đám động thực vật đặc biệt này cũng sẽ xuất hiện trong một vài đan phương, thỉnh thoảng bọn đệ tử luyện đan thiếu một hai tài liệu sẽ đến chỗ này của U Tuyền sư thúc lấy.
- Nè, tên kia, đừng chạm vào! Đó là Tư Hương hoa (hoa nhớ nhà), hoa dại có thể thấy khắp nơi trên đường hoàng tuyền. Linh hồn gặp được sẽ tự động tránh qua, người sống nhớ kỹ không thể ngửi, bằng không sẽ rơi vào ảo giác nhớ nhà, cần phải dùng linh lực trấn áp tâm mạch mới có thể đánh thức.
- Đây là Kim Huyết điệp. Ấu trùng sinh ra ở Địa Phủ dựa vào ăn rễ cây thực vật ở Địa Phủ để trưởng thành, cần trăm năm mới phá đất mà lên kết kén hóa bướm. Gặp sáng hóa nhộng, mặt trời lặn hóa bướm, hoa văn như thể hoa hướng dương, máu màu vàng kim, có thể làm thuốc dẫn chế Thông Linh đan. Nhưng bởi vì dược liệu của Thông Linh đan rất thưa thớt, trước mắt loại đan phương này rất ít người dùng. Thường sẽ tồn tại một đôi, nếu một con chết, con còn lại cũng sẽ nhanh chóng chết. Nghe nói chúng là linh hồn rơi vào hoàng tuyền chưa trả hết nợ tình biến thành, sau khi chết không hồn không phách,s không thể tái sinh.
- Đây là Hóa Cốt xà, có độc, sinh sôi dựa vào âm khí, nhưng không phải sẽ thật sự làm tan chảy xương cốt của ngươi. Thứ này có độc với linh hồn, đối người sống lại vô hại. Tương phản, cắn vào vật sống nó sẽ bị dương khí độc chết. Nó cũng có thể làm thuốc, có thể dùng để tu bổ linh hồn bị thương.
Nguyệt Triêu đi ở đằng trước giới thiệu từng loại, một đám yêu quái nghe say sưa ngon lành, chỉ có Dương Thiền ngáp dài như thể nhìn mãi thành quen.
Đoản Chủy ngồi ở bên cạnh Khỉ Đá vẫn cúi đầu, dáng vẻ tâm sự nặng nề.
Không lâu sau đội ngũ xuyên qua rừng cây kỳ dị, từ xa đã nhìn thấy hàng dãy nhà đèn đuốc sáng trưng.
Ở cuối đường, một đạo đồng áo tím đầu để hai chỏm tóc đang đứng chờ.
Nhìn thấy đội ngũ này, nó vội vàng nghênh đón chắp tay nói:
- Đệ tử Tú Vân, phụng mệnh gia sư đứng đây chờ đợi Tôn sư thúc, Nguyệt Triêu sư huynh, Dương Thiền sư tỷ.
Nguyệt Triêu nhìn thấy những dãy nhà, lập tức ngây ngẩn:
- Đây là... hôm nay lúc ta tới không nhìn thấy mà...
- Đây là gia sư chuẩn bị. Gia sư nói, trong cốc có nhiều linh dược trân quý, nếu chư vị tự mình xây phòng xá, chỉ sợ sẽ khó phân biệt được, không bằng chuẩn bị trước, cũng bớt đi vài chuyện. Chỉ là nơi ở không lớn, phải chen chúc một chút, còn mong chư vị đừng ghét bỏ.
Phóng mắt nhìn qua, nói những dãy nhà này là một trấn nhỏ cũng không quá.
- Tú Vân sư đệ, xin thay mặt Nguyệt Triêu tạ ơn U Tuyền sư thúc.
Biên: †Ares†
Quyết định xong phương án, Nguyệt Triêu và Dương Thiền bắt đầu chủ trì công tác di chuyển.
Nơi bọn họ đang ở hiện này là một thôn trang bỏ hoang ở giữa núi. Vốn giữa núi gặp được mấy thôn trang bỏ hoang thế này không có gì lạ, lạ là ở chỗ thôn trang này lại nằm ở cửa U Tuyền cốc.
Ở thế giới này, lý do thôn trang bỏ hoang không ngoài thiên tai và nhân họa, vừa khéo hai vấn đề này đối với tiên nhân đều không phải là vấn đề. Tiên nhân bình thường trong năm tháng tu tiên dài lâu sẽ thành lập một loại quan hệ đặc biệt với nhân loại xung quanh, lúc rảnh rỗi xuống núi sẽ giúp đỡ bọn họ giải quyết mấy vấn đề nhỏ, thuận tiện Giáo hóa một vài người .
Ở nhân gian, những thôn trang ở trong núi sâu làm bạn với tiên nhân thường có một cái tên như mộng ảo là Thế ngoại đào nguyên . Có lẽ mấy địa tiên nổi danh đều xuất thân từ thế ngoại đào nguyên kiểu này. Ví dụ như đại đệ tử Thanh Phong Tử của Tu Bồ Đề, trước khi bái nhập Tà Nguyệt Tam Tinh động chính là một người chăn trâu dưới chân Linh Đài Phương Thốn sơn.
Đáng lẽ thôn trang có tiên nhân thì rất khó bỏ hoang, nhưng ở ngay cửa U Tuyền cốc lại có một thôn trang không nhỏ bị bỏ hoang. Điều này khiến Khỉ Đá không khỏi sinh ra suy đoán về phong cách xử sự của nhị sư huynh U Tuyền Tử.
Qua chốc lát thu xếp xong xuôi, ai chống gậy thì chống gậy, ai nâng cáng thì nâng cáng, đội ngũ lụp xụp này đã được tập kết lại.
Thôn xóm dưới trời chiều sau mưa, trong một đám yêu quái đông đúc chẳng hề có vui vẻ sau khi trở về từ cõi chết, tập kết cùng với nhau lại hiển thị ra bầu không khí đau thương, trong từng đôi mắt đều là vẻ trống rỗng.
Lúc rút lui Khỉ Đá đã đưa tất cả thương binh lên chiến hạm, chẳng ai ngờ được sống sót tốt nhất chính là bảy trăm thương binh này. Cộng thêm thành viên đội hộ vệ vẫn còn sống sót trong sự truy kích của thiên binh, đội ngũ này có tổng cộng chín trăm. Nhưng với tình hình trước mắt, thì không hề có sức chiến đấu.
Nếu để thiên quân tìm được, cả bọn chắc chắn phải chết không cần nghi ngờ.
Còn vấn đề trị liệu cho thương binh...
Nguyệt Triêu là đệ tử thủ tịch đời thứ hai của Tà Nguyệt Tam Tinh Động, y thuật rất cao, tất nhiên sẽ có cách giải quyết mấy vết thương đao kiếm này, đáng tiếc đến đây thì đã hết sạch dược liệu.
Không bột đố gột nên hồ.
Không có dược, thầy thuốc có giỏi hơn đi nữa cũng bất lực. Nghe nói đan dược dùng trên người Khỉ Đá còn là do Nguyệt Triêu vào U Tuyền cốc xin từ U Tuyền Tử.
Còn về những thương binh khác, chỉ có thể dùng phương pháp nguyên thủy nhất tạm thời ổn định thương thế, đợi đến khi chân chính ổn định xong mới tính toán.
Dựa theo sắp xếp của Nguyệt Triêu, Khỉ Đá và Đoản Chủy vết thương chằng chịt cùng được đặt lên một chiếc thùng gỗ sơ sài để Đại Giác cõng sau lưng. Đám yêu tinh sa sút tụm năm tụm ba bắt đầu dọc theo đường núi hẹp dài tiến về phía trước.
Giờ là buổi tối, đường núi tối đen giơ tay không thấy được năm ngón. Vì để không gây sự chú ý, bọn họ thậm chí còn không dám đốt đuốc. Đám yêu quái bị thương đỡ lấy nhau, khó khăn đi trên mặt đất lầy lội sau mưa, đoạn đường này rất chật vật.
Dọc đường, Khỉ Đá và Đoản Chủy cùng ngồi trong thùng chẳng hề nói lời nào.
So với vết thương của Khỉ Đá, thương thế của Đoản Chủy nhìn có vẻ nặng hơn. Mù một mắt, vải băng bó trước ngực còn đang rỉ máu, thỉnh thoảng ho dữ dội, trên cánh và tứ chi là những vết thương đếm không xuể.
Con mắt còn sót lại đó từ đầu đến cuối đều rũ xuống không nhìn lên người Khỉ Đá.
Cả đường trầm mặc, cả đường tiến lên khó khăn. Đội ngũ này dùng ba canh giờ mới băng qua đường núi hẹp dài tiến vào U Tuyền cốc.
Đến được phần vách núi bó hẹp tựa cửa ra vào, nhìn thấy ánh sáng từ xa, đám yêu quái đã như chim sợ cành cong lập tức trở nên cảnh giác. Từng tiếng thì thào vang lên, chỉ sợ truy quân của thiên binh đang giơ đuốc chờ cả bọn ở nơi đó.
Thấy đội ngũ trở nên hoảng loạn, Nguyệt Triêu lại chỉ cười to, lớn tiếng nói:
- Đừng hoảng, tiếp theo mọi người sẽ nhìn thấy cảnh tượng mà ban ngày không thể nào thấy được.
Có câu này của y, chúng yêu quái mới hơi yên tâm được chút, nhưng vẫn thấp thỏm.
Lại đi một đoạn, chúng yêu quái cuối cùng nhìn rõ được cái gọi là ánh sáng, không khỏi thán phục.
Một bụi cỏ dại bình thường mọc ra một thân cây dài dài, trên thân cây là một tán hoa, gồm sáu cánh hoa đang lấp lánh ánh huỳnh quang hồng nhạt. Vươn tay sờ thì mới phát hiện không phải là lấp lánh huỳnh quang, mà chính là ảo ảnh! Cánh hoa này không hề có thực thể, chỉ có hư ảnh lơ lửng!
Một đóa hoa loa kèn khổng lồ chậm rãi đóng mở, như thể nuốt vào nhả ra những ngôi sao nhỏ, hệt như những chú đom đóm đang bay múa.
Lá cây phát sáng không ngừng lượn vòng trên đỉnh cây bồ công anh. Hoa hải mã có một đôi cánh héo rũ nhìn như là chuồn chuồn đang núp ở trong thân cây cảnh giác nhìn ra bên ngoài. Thằn lằn có tám cái đuôi như con bạch tuộc, cuộn người trên thân cây ngáp lười biếng, thỉnh thoảng duỗi đầu lưỡi phát sáng bắt lấy côn trùng. Thỏ ba mắt gặm thực vật ở trong góc thỉnh thoảng run run lỗ tai....
Khỉ Đá ngẩng đầu xuyên quá tán cây nhìn hai con hồ điệp trên cánh có đường vân phát sáng kỳ lạ, chúng đang đuổi bắt nhau bay múa trên cành lá.
- Những thứ này là...
- Những thứ này là động thực vật của Địa Phủ, nếu vào ban ngày sẽ không nhìn ra khác biệt.
Nguyệt Triêu đi ở đằng trước cười ha ha giới thiệu:
- Đều là U Tuyền sư thúc chuyển tới, cho nên yêu cầu duy nhất cho chúng ta nhập cốc chính là không được tùy tiện động chạm vào một cành cây một ngọn cỏ nào ở nơi này. Những thứ này đều là tâm huyết nhiều năm của người. U Tuyền sư thúc giỏi về thuật Âm Dương nhất trong các sư thúc, cũng là người có quan hệ thân thiết với Địa Phủ nhất. U Tuyền lão nhân, U Tuyền đại tiên trong truyền thuyết đều là chỉ người. Bình thường nơi này sẽ có quỷ tiên đến thăm hỏi, rất nhiều chuyện của Địa Phủ dù là sư tổ cũng phải hỏi thăm U Tuyền sư thúc.
Băng qua rừng cây lấp lánh ánh huỳnh quang, tất cả yêu quái đều nhìn đến hoa mắt.
- Ở nhân gian, đám động thực vật này gần như không thể thấy được, cũng sợ ánh nắng. Cho nên U Tuyền sư thúc lựa chọn xây phủ đệ ở trong sơn cốc quanh năm không bị ánh mặt trời chiếu đến. Đám động thực vật đặc biệt này cũng sẽ xuất hiện trong một vài đan phương, thỉnh thoảng bọn đệ tử luyện đan thiếu một hai tài liệu sẽ đến chỗ này của U Tuyền sư thúc lấy.
- Nè, tên kia, đừng chạm vào! Đó là Tư Hương hoa (hoa nhớ nhà), hoa dại có thể thấy khắp nơi trên đường hoàng tuyền. Linh hồn gặp được sẽ tự động tránh qua, người sống nhớ kỹ không thể ngửi, bằng không sẽ rơi vào ảo giác nhớ nhà, cần phải dùng linh lực trấn áp tâm mạch mới có thể đánh thức.
- Đây là Kim Huyết điệp. Ấu trùng sinh ra ở Địa Phủ dựa vào ăn rễ cây thực vật ở Địa Phủ để trưởng thành, cần trăm năm mới phá đất mà lên kết kén hóa bướm. Gặp sáng hóa nhộng, mặt trời lặn hóa bướm, hoa văn như thể hoa hướng dương, máu màu vàng kim, có thể làm thuốc dẫn chế Thông Linh đan. Nhưng bởi vì dược liệu của Thông Linh đan rất thưa thớt, trước mắt loại đan phương này rất ít người dùng. Thường sẽ tồn tại một đôi, nếu một con chết, con còn lại cũng sẽ nhanh chóng chết. Nghe nói chúng là linh hồn rơi vào hoàng tuyền chưa trả hết nợ tình biến thành, sau khi chết không hồn không phách,s không thể tái sinh.
- Đây là Hóa Cốt xà, có độc, sinh sôi dựa vào âm khí, nhưng không phải sẽ thật sự làm tan chảy xương cốt của ngươi. Thứ này có độc với linh hồn, đối người sống lại vô hại. Tương phản, cắn vào vật sống nó sẽ bị dương khí độc chết. Nó cũng có thể làm thuốc, có thể dùng để tu bổ linh hồn bị thương.
Nguyệt Triêu đi ở đằng trước giới thiệu từng loại, một đám yêu quái nghe say sưa ngon lành, chỉ có Dương Thiền ngáp dài như thể nhìn mãi thành quen.
Đoản Chủy ngồi ở bên cạnh Khỉ Đá vẫn cúi đầu, dáng vẻ tâm sự nặng nề.
Không lâu sau đội ngũ xuyên qua rừng cây kỳ dị, từ xa đã nhìn thấy hàng dãy nhà đèn đuốc sáng trưng.
Ở cuối đường, một đạo đồng áo tím đầu để hai chỏm tóc đang đứng chờ.
Nhìn thấy đội ngũ này, nó vội vàng nghênh đón chắp tay nói:
- Đệ tử Tú Vân, phụng mệnh gia sư đứng đây chờ đợi Tôn sư thúc, Nguyệt Triêu sư huynh, Dương Thiền sư tỷ.
Nguyệt Triêu nhìn thấy những dãy nhà, lập tức ngây ngẩn:
- Đây là... hôm nay lúc ta tới không nhìn thấy mà...
- Đây là gia sư chuẩn bị. Gia sư nói, trong cốc có nhiều linh dược trân quý, nếu chư vị tự mình xây phòng xá, chỉ sợ sẽ khó phân biệt được, không bằng chuẩn bị trước, cũng bớt đi vài chuyện. Chỉ là nơi ở không lớn, phải chen chúc một chút, còn mong chư vị đừng ghét bỏ.
Phóng mắt nhìn qua, nói những dãy nhà này là một trấn nhỏ cũng không quá.
- Tú Vân sư đệ, xin thay mặt Nguyệt Triêu tạ ơn U Tuyền sư thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
/535
|