Khi luồng dương quang thứ nhất chiếu sáng đạo quan, Phong Linh bê thức ăn đẩy cửa phòng của hầu tử, chỉ thấy hầu tử đã ăn mặc chỉnh tề ngồi ngay ngắn trên giường.
- Thức dậy sớm quá nhỉ, sao không nghỉ ngơi thêm chút nữa?
Vừa nói, Phong Linh vừa đặt hoa quả và nước lên trên bàn.
- Ngủ không được.
Hầu tử thuận miệng đáp một câu, nhìn hoa quả hỏi:
- Ở đây buổi sáng cũng ăn những thứ này à?
- Tất nhiên không phải, bữa sáng hôm nay là bánh bao.
Vừa nói, Phong Linh rót nước trong bình vào chén, sau đó đặt hoa quả lên khay đẩy tới trước mặt hầu tử:
- Ngươi là hầu tử, ăn uống tự nhiên khác với chúng ta.
- Sau này ta sẽ ăn giống mọi người, đỡ làm phiền ngươi.
Vừa nói, hầu tử bắt đầu ăn, vừa ăn vừa hỏi:
- Hôm nay sắp xếp như thế nào?
Phong Linh nâng quai hàm nhìn chăm chú hầu tử, nói:
- Ăn xong rồi chúng ta sẽ đi thỉnh an sư tôn, sau đó đến hậu sơn đả tọa.
Suy nghĩ một hồi, lại bổ sung:
- Đây là lời nhắn của sư tôn đêm qua, hắn nói ngươi lệ khí quá nặng, nếu trực tiếp tu đạo, sẽ nhập vào ma chướng. Cho nên khác với mọi người, cần đả tọa tĩnh tư.
- Đả tọa. . .
Hầu tử cầm lấy quả táo nghĩ thầm:
- Vậy khi nào có thể bắt đầu tu luyện Thất thập nhị biến cùng Cân đẩu vân? Chẳng lẽ cũng muốn chờ bảy năm. . . Cũng được, dù sao chuyện tu đạo ta chưa từng làm qua, cứ nghe theo lão đầu tử đi.
Ăn uống xong, hai người liền ra khỏi cửa.
Dọc theo đường đi Phong Linh dẫn hầu tử không ngừng giới thiệu:
- Chỗ này của ngươi gọi là Lăng Yến lý, nơi đó là phòng bếp chịu trách nhiệm lo ăn uống cho từ trên xuống dưới đạo quan. Dọc theo hành lang gấp khúc đi lên chính là Kỳ Lân giác, là nơi trồng linh dược, đồng thời cũng chứa các loại tài liệu chế thuốc trong giám. Đi ngược trở về là Phi Vân các, đó là chỗ ở của Thanh Vân sư thúc.
- Thanh Vân sư thúc?
Phong Linh chỉ lầu các, chính là lầu các của trung niên đạo sĩ sáng nay.
- Thanh Vân sư thúc chính là Ngũ sư huynh của ngươi, sư tôn tổng cộng thu mười vị nhập thất đệ tử, ngươi đứng thứ mười. Hiện nay trong quan chỉ có ngươi cùng Thanh Vân sư thúc . Hiện tại giảng kinh hằng ngày cũng là hắn.
Hầu tử gật đầu:
- Vậy sư phụ ngươi là. . .
- Sư phụ Phong Linh chính là Thanh Phong Tử, là đại đồ đệ của sư tôn. Sớm đạt đến cảnh giới hóa thần nhập hư, đắc đạo thành tiên, chẳng qua chưa tới Thiên Đình nhập tiên tịch mà thôi. Trong môn hạ của sư tôn, cũng là người có tu vi cao nhất. Hôm nay người đang du lịch ở Bắc Châu, không ở trong giám.
- Ừ.
Các đệ tử khác của Tu Bồ Đề, hình như Tây Du Ký chưa từng đề cập tới, có cơ hội cũng phải tìm hiểu kỹ mới được.
Theo Phong Linh, hầu tử đi dạo khắp cả đạo quan.
Tà Nguyệt Tam Tinh Động, đạo quan dựa vào động mà xây, hành lang khắp nơi, tầng tầng lớp lớp, nói là một tòa cung điện cũng không quá đáng, sáng sớm lại có sương mù che phủ thoạt nhìn tựa như tiên cảnh.
Từ bên trên nhìn xuống, lâu tự ẩn hiện, núi non vây quanh, cảnh sắc như thơ như họa, có thể nói là tiên cảnh giữa nhân gian.
Cũng khó trách một vị thượng cổ đại tiên như Tu Bồ Đề lại chọn khai sơn lập phái ở chỗ này.
- Di? Tòa này là?
Trong mây mù, hầu tử loáng thoáng nhìn thấy một tòa tháp cao vút.
- Trọng địa bản giám —— Tàng Kinh các. Nơi đó có người canh gác ngày đêm, nếu không có lệnh của sư tôn, trừ sư phó của ta Thanh Phong Tử ra thì không một ai có thể đi vào.
- À? Xem ra lão đầu tử còn giấu diếm không ít tuyệt chiêu a.
Hầu tử sờ lên cằm bắt đầu suy nghĩ bên trong trừ Thất thập nhị biến cùng Cân đẩu vân ra có phải còn có những đạo pháp cao thâm khác hay không.
Nếu như có, học được toàn bộ, ngày sau có lỡ bước, cũng không đến nỗi thảm như vậy.
Phong Linh lại nói:
- Sao có thể nói là giấu? Giữ cửa chẳng qua là mấy đệ tử tầm thường, chính ta cũng có thể dễ dàng vượt qua. Phải biết rằng đạo pháp khôn cùng, nhưng phải học theo quy trình, nếu có vi phạm, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì khó giữ được tánh mạng. Sư tôn làm thế vì muốn tốt cho chúng ta thôi. Sư phó của ta Thanh Phong Tử sở dĩ có thể tùy ý xuất nhập, cũng là vì trong Tàng Kinh các đã không còn loại sách nào hắn không thể nhìn rồi.
- Hả?
Không lâu sau, nơi xa truyền đến tiếng đọc sách.
- Đây là sáng sớm đọc kinh văn, mỗi ngày do Thanh Vân sư thúc chủ trì. Bên trong quan đệ tử vô luận phẩm cấp thế nào đều coi như một nửa đồ đệ của hắn. Thanh Vân sư thúc trước khi tu đạo là một quan phủ, cực kỳ coi trọng luân thường đạo lý, thứ tự lớn bé. Ngươi gặp hắn, nên kính cẩn một chút.
Đi qua đạo trường rộng lớn, xuyên thấu qua khe hở trên cửa sổ hầu tử có thể tinh tường nhìn thấy mười mấy tên đệ tử chỉnh tề ngồi xếp bằng dưới đất, trước người đặt một quyển kinh thư, cùng đồng thanh đọc.
Mà trên bậc thang một trung niên đạo nhân cũng cùng bọn họ đả tọa tụng kinh.
Từ xa xa Thanh Vân Tử đã chú ý tới hầu tử, nhưng chỉ nhìn thoáng qua, lại nhắm mắt giả bộ như không nhìn thấy.
Lại cùng Phong Linh đi qua sáu bảy khúc quanh mới đến Tiềm Tâm điện của Tu Bồ Đề.
- Bắt đầu từ hôm nay, ngươi đến phía sau núi đả tọa tu hành.
Đây là câu nói đầu tiên của Tu Bồ Đề khi nhìn thấy hầu tử.
- Chuyện này, sư phụ, đồ nhi phải tập đả tọa bao lâu?
Hầu tử hỏi.
- Đả tọa tu chính là tâm, tu tiên tu đạo trước tu tâm, nếu như không tu tâm,đã vội vàng tu tiên, kết quả sẽ thành tai họa. Lúc nào tâm tu tốt, vi sư sẽ dạy ngươi thứ mà ngươi muốn học.
Dứt lời, Tu Bồ Đề khoát tay ý bảo hầu tử lui ra, tiếp tục nửa nằm trên giường đọc kinh văn.
- Cẩn tuân lời sư phụ dạy bảo.
Hầu tử dập đầu bái tạ.
Ra khỏi Tiềm Tâm điện, hầu tử cẩn thận hỏi Phong Linh:
- Sư phụ nói đả tọa tu tâm, là tu như thế nào?
- Chuyện này. . . Ta cũng không biết. Sư tôn chỉ bảo ta dẫn ngươi đến Tự tỉnh thạch sau núi, để cho ngươi đả tọa ở đó, những chuyện khác không thấy nói gì.
- Ngươi không tu tâm?
- Đúng vậy. . . Xác thực mà nói, trong quan chưa từng nghe nói người nào cần tu tâm.
Vừa dứt lời, hầu tử không khỏi cảm thấy bất an.
- Vậy. . . Là do tình huống của ta đặc thù, hay là lão đầu tử đang tính toán cái gì khác?
Hơi nghiêng đầu ngó lại, hầu tử xuyên qua khe cửa thấy Tu Bồ Đề vẫn nửa nằm nghiên cứu kinh văn, trên mặt không có chút thần sắc khác lạ nào, tựa hồ cũng không sử dụng độc tâm thuật đi đọc những suy nghĩ trong lòng hầu tử.
Quên đi, tạm thời thử xem sao.
Theo Phong Linh đi nửa ngày mới tới phía sau núi, mới biết Tự tỉnh thạch là gì.
Đây là một khối đá lớn nhô ra trên vách đá, cao ba trượng, rộng hai trượng, trên hẹp dưới rộng, ngồi ở phía trên cũng không lo khối đá này lăn xuống.
Vách đá ở cạnh một đầm sâu, thác nước từ trên đỉnh núi đổ xuống, tiếng nổ vang đinh tai nhức óc.
Trừ quang cảnh tự nhiên điểu ngữ hoa hương ra, nơi này là một nơi nói chuyện phải vô cùng tốn sức, không khác Thủy Liêm động là bao.
Chỉ chỉ chính mình, lại chỉ chỉ tảng đá, hầu tử nhìn Phong Linh.
- Ừ, đi đi.
Phong Linh gật đầu nói.
Lúc bò lên Tự tỉnh thạch, hầu tử mang theo ý nghĩ “Khối đá này có thể là thần khí” ... . Nhưng cho đến khi Phong Linh xoay người rời đi còn lại một mình, trong đầu của hắn trừ nghi vấn ra không còn gì cả.
- Cứ ngồi như thế này?
Hầu tử đột nhiên cảm giác được vô cùng đau khổ.
Ở ngoài cửa quỳ một năm, nguyên một năm không lúc nào là hầu tử không ảo tưởng tiến vào trong môn phái. Song tình hình bây giờ chẳng khác gì lúc trước, nhập môn rồi vẫn phải ngồi trên tảng đá.
- Hình như chẳng khác biệt gì. Không ! Khẳng định bên trong sẽ có huyền cơ.
Hầu tử nghĩ.
Nhắm mắt lại, hắn bắt đầu tử tế cảm thụ.
Đầu tiên thử chính là trong đầu không suy nghĩ gì, dĩ nhiên, đối với người bình thường. . . Hoặc là con khỉ bình thường mà nói tình trạng như thế không thể nào duy trì quá lâu.
Thật sự không được, hầu tử bắt đầu thử quan sát một thứ gì đó. . .
Nhưng rất đáng tiếc, cho đến khi bụng hắn sôi lên vì đói hắn cũng không cảm nhận được gì.
Tà Nguyệt Tam Tinh Động chỗ này không ăn cơm trưa, tự nhiên Phong Linh sẽ không đưa cơm tới, cho nên hắn leo xuống hái vài quả dại để ăn, xong lại bò lên trên tảng đá tiếp tục “Minh tưởng”.
Đến khi mặt trời xuống núi, Phong Linh mới cầm giỏ thức ăn men theo sơn đạo mà đến.
- Như thế nào? Hôm nay sao rồi.
- Éc. . . Bình thường.
Hầu tử vừa ăn vừa quay đầu nhìn Tự tỉnh thạch, thình lình bật ra một câu:
- Ngươi nói xem, có phải sư phụ đang đùa bỡn ta hay không?
- Không thể nào! Sư tôn làm sao có thể làm thế!
Phong Linh cuộn lên phất trần gõ đầu hầu tử:
- Ngươi đừng nghĩ linh tinh!
- Vậy ngươi nói xem, tại sao ta không cảm giác được gì? Tu tâm? Làm sao tu đây?
- Nhất định là ngươi chưa tĩnh tâm! Nói tu tâm nhưng ngươi lại nghĩ linh tinh.
Phong Linh nói đầy khẳng định.
Quay về chỗ ngồi, hầu tử nằm ở trên chiếu trái lo phải nghĩ.
- Ta không tĩnh tâm ư? Việc này. . . Nói cũng không sai. Ở nơi đó không phải làm gì, ta cuối cùng không tự chủ được suy nghĩ lung tung. Cần đầu óc trống rỗng ư? Tu tâm, đến tột cùng là tu như thế nào? Lão đầu tử kia lại không hề gợi ý…
Nghĩ tới đây, hầu tử nhảy bật khỏi giường, ba chân bốn cẳng mặc quần áo tử tế, đêm tối ra cửa sờ soạng đi đến hậu sơn.
Đoạn đường này phải đi ngang qua Phi Vân các của Thanh Vân Tử.
Nếu đổi lại người khác, sợ rằng khó có thể nhìn thấy một con khỉ xiêu xiêu vẹo vẹo giữa trời đêm tối đen như mực, bất quá Thanh Vân Tử là nhập thất đệ tử của Tu Bồ Đề, dựa vào tu vi của hắn chút cảm giác này không đáng là gì.
Chỉ thấy hắn đứng ở trên lầu các lặng yên quay đầu lại, nói khẽ với đạo sĩ tuổi trẻ phía sau:
- Hư Độ, đi xem xem con khỉ kia đang muốn làm gì.
- Thức dậy sớm quá nhỉ, sao không nghỉ ngơi thêm chút nữa?
Vừa nói, Phong Linh vừa đặt hoa quả và nước lên trên bàn.
- Ngủ không được.
Hầu tử thuận miệng đáp một câu, nhìn hoa quả hỏi:
- Ở đây buổi sáng cũng ăn những thứ này à?
- Tất nhiên không phải, bữa sáng hôm nay là bánh bao.
Vừa nói, Phong Linh rót nước trong bình vào chén, sau đó đặt hoa quả lên khay đẩy tới trước mặt hầu tử:
- Ngươi là hầu tử, ăn uống tự nhiên khác với chúng ta.
- Sau này ta sẽ ăn giống mọi người, đỡ làm phiền ngươi.
Vừa nói, hầu tử bắt đầu ăn, vừa ăn vừa hỏi:
- Hôm nay sắp xếp như thế nào?
Phong Linh nâng quai hàm nhìn chăm chú hầu tử, nói:
- Ăn xong rồi chúng ta sẽ đi thỉnh an sư tôn, sau đó đến hậu sơn đả tọa.
Suy nghĩ một hồi, lại bổ sung:
- Đây là lời nhắn của sư tôn đêm qua, hắn nói ngươi lệ khí quá nặng, nếu trực tiếp tu đạo, sẽ nhập vào ma chướng. Cho nên khác với mọi người, cần đả tọa tĩnh tư.
- Đả tọa. . .
Hầu tử cầm lấy quả táo nghĩ thầm:
- Vậy khi nào có thể bắt đầu tu luyện Thất thập nhị biến cùng Cân đẩu vân? Chẳng lẽ cũng muốn chờ bảy năm. . . Cũng được, dù sao chuyện tu đạo ta chưa từng làm qua, cứ nghe theo lão đầu tử đi.
Ăn uống xong, hai người liền ra khỏi cửa.
Dọc theo đường đi Phong Linh dẫn hầu tử không ngừng giới thiệu:
- Chỗ này của ngươi gọi là Lăng Yến lý, nơi đó là phòng bếp chịu trách nhiệm lo ăn uống cho từ trên xuống dưới đạo quan. Dọc theo hành lang gấp khúc đi lên chính là Kỳ Lân giác, là nơi trồng linh dược, đồng thời cũng chứa các loại tài liệu chế thuốc trong giám. Đi ngược trở về là Phi Vân các, đó là chỗ ở của Thanh Vân sư thúc.
- Thanh Vân sư thúc?
Phong Linh chỉ lầu các, chính là lầu các của trung niên đạo sĩ sáng nay.
- Thanh Vân sư thúc chính là Ngũ sư huynh của ngươi, sư tôn tổng cộng thu mười vị nhập thất đệ tử, ngươi đứng thứ mười. Hiện nay trong quan chỉ có ngươi cùng Thanh Vân sư thúc . Hiện tại giảng kinh hằng ngày cũng là hắn.
Hầu tử gật đầu:
- Vậy sư phụ ngươi là. . .
- Sư phụ Phong Linh chính là Thanh Phong Tử, là đại đồ đệ của sư tôn. Sớm đạt đến cảnh giới hóa thần nhập hư, đắc đạo thành tiên, chẳng qua chưa tới Thiên Đình nhập tiên tịch mà thôi. Trong môn hạ của sư tôn, cũng là người có tu vi cao nhất. Hôm nay người đang du lịch ở Bắc Châu, không ở trong giám.
- Ừ.
Các đệ tử khác của Tu Bồ Đề, hình như Tây Du Ký chưa từng đề cập tới, có cơ hội cũng phải tìm hiểu kỹ mới được.
Theo Phong Linh, hầu tử đi dạo khắp cả đạo quan.
Tà Nguyệt Tam Tinh Động, đạo quan dựa vào động mà xây, hành lang khắp nơi, tầng tầng lớp lớp, nói là một tòa cung điện cũng không quá đáng, sáng sớm lại có sương mù che phủ thoạt nhìn tựa như tiên cảnh.
Từ bên trên nhìn xuống, lâu tự ẩn hiện, núi non vây quanh, cảnh sắc như thơ như họa, có thể nói là tiên cảnh giữa nhân gian.
Cũng khó trách một vị thượng cổ đại tiên như Tu Bồ Đề lại chọn khai sơn lập phái ở chỗ này.
- Di? Tòa này là?
Trong mây mù, hầu tử loáng thoáng nhìn thấy một tòa tháp cao vút.
- Trọng địa bản giám —— Tàng Kinh các. Nơi đó có người canh gác ngày đêm, nếu không có lệnh của sư tôn, trừ sư phó của ta Thanh Phong Tử ra thì không một ai có thể đi vào.
- À? Xem ra lão đầu tử còn giấu diếm không ít tuyệt chiêu a.
Hầu tử sờ lên cằm bắt đầu suy nghĩ bên trong trừ Thất thập nhị biến cùng Cân đẩu vân ra có phải còn có những đạo pháp cao thâm khác hay không.
Nếu như có, học được toàn bộ, ngày sau có lỡ bước, cũng không đến nỗi thảm như vậy.
Phong Linh lại nói:
- Sao có thể nói là giấu? Giữ cửa chẳng qua là mấy đệ tử tầm thường, chính ta cũng có thể dễ dàng vượt qua. Phải biết rằng đạo pháp khôn cùng, nhưng phải học theo quy trình, nếu có vi phạm, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì khó giữ được tánh mạng. Sư tôn làm thế vì muốn tốt cho chúng ta thôi. Sư phó của ta Thanh Phong Tử sở dĩ có thể tùy ý xuất nhập, cũng là vì trong Tàng Kinh các đã không còn loại sách nào hắn không thể nhìn rồi.
- Hả?
Không lâu sau, nơi xa truyền đến tiếng đọc sách.
- Đây là sáng sớm đọc kinh văn, mỗi ngày do Thanh Vân sư thúc chủ trì. Bên trong quan đệ tử vô luận phẩm cấp thế nào đều coi như một nửa đồ đệ của hắn. Thanh Vân sư thúc trước khi tu đạo là một quan phủ, cực kỳ coi trọng luân thường đạo lý, thứ tự lớn bé. Ngươi gặp hắn, nên kính cẩn một chút.
Đi qua đạo trường rộng lớn, xuyên thấu qua khe hở trên cửa sổ hầu tử có thể tinh tường nhìn thấy mười mấy tên đệ tử chỉnh tề ngồi xếp bằng dưới đất, trước người đặt một quyển kinh thư, cùng đồng thanh đọc.
Mà trên bậc thang một trung niên đạo nhân cũng cùng bọn họ đả tọa tụng kinh.
Từ xa xa Thanh Vân Tử đã chú ý tới hầu tử, nhưng chỉ nhìn thoáng qua, lại nhắm mắt giả bộ như không nhìn thấy.
Lại cùng Phong Linh đi qua sáu bảy khúc quanh mới đến Tiềm Tâm điện của Tu Bồ Đề.
- Bắt đầu từ hôm nay, ngươi đến phía sau núi đả tọa tu hành.
Đây là câu nói đầu tiên của Tu Bồ Đề khi nhìn thấy hầu tử.
- Chuyện này, sư phụ, đồ nhi phải tập đả tọa bao lâu?
Hầu tử hỏi.
- Đả tọa tu chính là tâm, tu tiên tu đạo trước tu tâm, nếu như không tu tâm,đã vội vàng tu tiên, kết quả sẽ thành tai họa. Lúc nào tâm tu tốt, vi sư sẽ dạy ngươi thứ mà ngươi muốn học.
Dứt lời, Tu Bồ Đề khoát tay ý bảo hầu tử lui ra, tiếp tục nửa nằm trên giường đọc kinh văn.
- Cẩn tuân lời sư phụ dạy bảo.
Hầu tử dập đầu bái tạ.
Ra khỏi Tiềm Tâm điện, hầu tử cẩn thận hỏi Phong Linh:
- Sư phụ nói đả tọa tu tâm, là tu như thế nào?
- Chuyện này. . . Ta cũng không biết. Sư tôn chỉ bảo ta dẫn ngươi đến Tự tỉnh thạch sau núi, để cho ngươi đả tọa ở đó, những chuyện khác không thấy nói gì.
- Ngươi không tu tâm?
- Đúng vậy. . . Xác thực mà nói, trong quan chưa từng nghe nói người nào cần tu tâm.
Vừa dứt lời, hầu tử không khỏi cảm thấy bất an.
- Vậy. . . Là do tình huống của ta đặc thù, hay là lão đầu tử đang tính toán cái gì khác?
Hơi nghiêng đầu ngó lại, hầu tử xuyên qua khe cửa thấy Tu Bồ Đề vẫn nửa nằm nghiên cứu kinh văn, trên mặt không có chút thần sắc khác lạ nào, tựa hồ cũng không sử dụng độc tâm thuật đi đọc những suy nghĩ trong lòng hầu tử.
Quên đi, tạm thời thử xem sao.
Theo Phong Linh đi nửa ngày mới tới phía sau núi, mới biết Tự tỉnh thạch là gì.
Đây là một khối đá lớn nhô ra trên vách đá, cao ba trượng, rộng hai trượng, trên hẹp dưới rộng, ngồi ở phía trên cũng không lo khối đá này lăn xuống.
Vách đá ở cạnh một đầm sâu, thác nước từ trên đỉnh núi đổ xuống, tiếng nổ vang đinh tai nhức óc.
Trừ quang cảnh tự nhiên điểu ngữ hoa hương ra, nơi này là một nơi nói chuyện phải vô cùng tốn sức, không khác Thủy Liêm động là bao.
Chỉ chỉ chính mình, lại chỉ chỉ tảng đá, hầu tử nhìn Phong Linh.
- Ừ, đi đi.
Phong Linh gật đầu nói.
Lúc bò lên Tự tỉnh thạch, hầu tử mang theo ý nghĩ “Khối đá này có thể là thần khí” ... . Nhưng cho đến khi Phong Linh xoay người rời đi còn lại một mình, trong đầu của hắn trừ nghi vấn ra không còn gì cả.
- Cứ ngồi như thế này?
Hầu tử đột nhiên cảm giác được vô cùng đau khổ.
Ở ngoài cửa quỳ một năm, nguyên một năm không lúc nào là hầu tử không ảo tưởng tiến vào trong môn phái. Song tình hình bây giờ chẳng khác gì lúc trước, nhập môn rồi vẫn phải ngồi trên tảng đá.
- Hình như chẳng khác biệt gì. Không ! Khẳng định bên trong sẽ có huyền cơ.
Hầu tử nghĩ.
Nhắm mắt lại, hắn bắt đầu tử tế cảm thụ.
Đầu tiên thử chính là trong đầu không suy nghĩ gì, dĩ nhiên, đối với người bình thường. . . Hoặc là con khỉ bình thường mà nói tình trạng như thế không thể nào duy trì quá lâu.
Thật sự không được, hầu tử bắt đầu thử quan sát một thứ gì đó. . .
Nhưng rất đáng tiếc, cho đến khi bụng hắn sôi lên vì đói hắn cũng không cảm nhận được gì.
Tà Nguyệt Tam Tinh Động chỗ này không ăn cơm trưa, tự nhiên Phong Linh sẽ không đưa cơm tới, cho nên hắn leo xuống hái vài quả dại để ăn, xong lại bò lên trên tảng đá tiếp tục “Minh tưởng”.
Đến khi mặt trời xuống núi, Phong Linh mới cầm giỏ thức ăn men theo sơn đạo mà đến.
- Như thế nào? Hôm nay sao rồi.
- Éc. . . Bình thường.
Hầu tử vừa ăn vừa quay đầu nhìn Tự tỉnh thạch, thình lình bật ra một câu:
- Ngươi nói xem, có phải sư phụ đang đùa bỡn ta hay không?
- Không thể nào! Sư tôn làm sao có thể làm thế!
Phong Linh cuộn lên phất trần gõ đầu hầu tử:
- Ngươi đừng nghĩ linh tinh!
- Vậy ngươi nói xem, tại sao ta không cảm giác được gì? Tu tâm? Làm sao tu đây?
- Nhất định là ngươi chưa tĩnh tâm! Nói tu tâm nhưng ngươi lại nghĩ linh tinh.
Phong Linh nói đầy khẳng định.
Quay về chỗ ngồi, hầu tử nằm ở trên chiếu trái lo phải nghĩ.
- Ta không tĩnh tâm ư? Việc này. . . Nói cũng không sai. Ở nơi đó không phải làm gì, ta cuối cùng không tự chủ được suy nghĩ lung tung. Cần đầu óc trống rỗng ư? Tu tâm, đến tột cùng là tu như thế nào? Lão đầu tử kia lại không hề gợi ý…
Nghĩ tới đây, hầu tử nhảy bật khỏi giường, ba chân bốn cẳng mặc quần áo tử tế, đêm tối ra cửa sờ soạng đi đến hậu sơn.
Đoạn đường này phải đi ngang qua Phi Vân các của Thanh Vân Tử.
Nếu đổi lại người khác, sợ rằng khó có thể nhìn thấy một con khỉ xiêu xiêu vẹo vẹo giữa trời đêm tối đen như mực, bất quá Thanh Vân Tử là nhập thất đệ tử của Tu Bồ Đề, dựa vào tu vi của hắn chút cảm giác này không đáng là gì.
Chỉ thấy hắn đứng ở trên lầu các lặng yên quay đầu lại, nói khẽ với đạo sĩ tuổi trẻ phía sau:
- Hư Độ, đi xem xem con khỉ kia đang muốn làm gì.
/535
|