- Hắn nói vậy thật sao?
Lý Tịnh nói giọng lạnh băng, sắc mặt cũng xanh mét chưa từng thấy bao giờ.
Vẻ mặt đó khiến Tằng Uân đang quỳ trước mặt gã cực kỳ sợ hãi, vội vàng dập đầu, thấp giọng nói:
- Hắn còn... còn...
- Nói.
- Hắn còn bắt giữ cả hai vị thiên tướng hộ tống hạ quan nữa...
- Vậy sao?
Lý Tịnh cười gằn, nâng chén trà đặt ở bên cạnh lên, dường như tay run run.
- Hắn, hắn nói hắn chỉ là yêu, không cần cố kỵ quy tắc của con người. Huống chi hai vị thiên tướng còn động đao trước mặt của hắn, đó đã là thất lễ, không nằm trong phạm vi được miễn tội.
Tằng Uân quỳ sát người trên mặt đất, không dám ngẩng đầu.
Lý Tịnh cúi đầu nhấp một ngụm trà, sau đó đặt chén trà về lại trên bàn. Gân xanh trên trán gã nổi lên, không nói lời nào.
Ở trong đại điện yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề của Lý Tịnh, nắm đấm gã siết chặt.
Qua lúc lâu, Tằng Uân hơi ngẩng đầu, thấy được vẻ mặt của Lý Tịnh thì bị dọa cúi gằm đầu co rụt người trên mặt đất.
- Ngươi ra ngoài trước đi.
Lý Tịnh chậm rãi nói.
- Vâng.
Tằng Uân vội vàng dập đầu, vỗ vỗ tay áo đứng lên, lại liếc nhìn qua bên cạnh, thấy Trì Quốc Thiên Vương đứng bên cạnh đang nháy mắt với mình.
Tằng Uân lặng lẽ gật đầu, lùi ra ngoài điện, tiếp đó bảo vệ binh hai bên đóng cửa điện lại.
Vừa ra ngoài, Tằng Uân đã nghe được Lý Tịnh quát ầm lên. Gã hất văng chén trà, lư hương cùng với mấy quyển thẻ tre trên bàn xuống dưới đất.
- Khinh người quá đáng! Đúng là không coi ai ra gì, quả là khinh người quá đáng! Một con tiểu yêu nho nhỏ, ai cho hắn lá gan dám khiêu khích Lý Tịnh ta chứ!
Lý Tịnh nhấc chân đạp bay chiếc bàn dài trước người khiến nó lật ngã trên đất, gầm lên giận dữ:
- Tha cho hắn một mạng đã là quá lắm rồi. Chẳng lẽ hắn cho rằng Lý Tịnh ta sợ hắn thật sao?
Gã vung tay, giá nến bên cạnh cũng đổ nhào trên mặt đất.
Trì Quốc bên cạnh thấy vậy muốn lên tiếng khuyên nhủ, lại bị Lý Tịnh giơ tay ngăn lại.
Trong cả đại điện thoáng chốc lại trở nên yên tĩnh.
Dường như Lý Tịnh đã bình tĩnh lại. Gã thở hổn hển, chậm rãi nhắm mắt, qua lúc lâu sau mới cắn răng nói:
- Chuẩn bị hai phương án, ngươi thông báo Na Tra, để nó nhanh chóng chạy đến.
- Tam thái tử đang tiêu diệt yêu ở phía Đông. Lúc này gọi về chỉ sợ...
- Bảo nó lập tức giao quân quyền cho người khác, không được chậm trễ. Còn nữa, giúp ta đưa một thiếp mời cho Thái Bạch Kim Tinh, hẹn gặp ông ta.
- Lý Thiên Vương là muốn...
Lý Tịnh thở hổn hển, chậm rãi nói:
- Quả Bàn đào chỉ có thể tìm xin Tây Vương Mẫu, chuyện này lại không tiện nói rõ. Đến lúc đó cho dù lấy danh nghĩa khen thưởng tướng sĩ có công để yêu cầu một trăm quả Bàn đào, chỉ sợ vẫn không được nhiều đến vậy. Đã như thế, chỉ có thể mời Thái Bạch Kim Tinh âm thầm hoạt động. Nhưng chuyện này, lão tặc đó nhất định sẽ giở công phu sử tử ngoạm cho xem.
Trì Quốc không khỏi nghi ngờ:
- Lý Thiên Vương muốn thỏa mãn yêu cầu của con yêu hầu kia thật sao?
Chỉ nghe Lý Tịnh nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta cho hắn có mạng lấy, không còn mạng ăn!
Trong con mắt trừng lớn của gã là sự giận dữ vô tận.
. . .
Trên đỉnh Hoa Quả Sơn chẳng biết từ bao giờ đã có thêm một ngôi nhà gỗ nhỏ. Cửa sổ khép hờ chiếu ra ánh lửa yếu ớt.
Trong căn nhà gỗ đơn sơ, Dương Thiền nằm ngửa trên giường, Khỉ Đá thì qua qua lại lại kiểm tra nhà gỗ.
- Cô cứ tạm thời ở lại đây đi, không khí trong động quá kém, không tốt cho thân thể. Ta bảo Dĩ Tố tới chăm sóc cô.
- Nghe nói, ngươi đòi dùng Quảng Mục Thiên Vương đổi quả Bàn đào?
- Đúng vậy, đổi một trăm quả.
- Đổi nhiều vậy chắc Lý Tịnh sẽ không đáp ứng đâu. Hội Bàn Đào, dựa theo phẩm cấp của Lý Tịnh, cũng chỉ được không quá hai mươi quả. Cả Nam Thiên Môn nhiều nhất cũng không vượt quá hai trăm quả. Ngươi há miệng liền đòi một trăm quả...
- Ta đoán gã sẽ đáp ứng.
Khỉ Đá ngửa đầu nhìn nóc nhà, thở dài:
- Bây giờ gã chắc chắn đang muốn ăn sống nuốt tươi ta. Cho nên bất luận bằng cách nào gã cũng sẽ lấy được quả Bàn đào để đổi Quảng Mục Thiên Vương về, sau đó lại tiến binh quy mô lớn xâm lấn Hoa Quả Sơn.
- Thật sao?
Dương Thiền không khỏi nhìn về phía Khỉ Đá.
- Đoán mà thôi.
Dương Thiền cười khẽ:
- Gặp phải tên ra bài không theo quy tắc gì như ngươi, chỉ sợ là gã sẽ rất đau đầu đây.
- Nếu Quảng Mục Thiên Vương mà chết, gã sẽ không dễ ăn nói với cả bên trên lẫn bên dưới. Cho nên chỉ cần còn một chút hy vọng, thì nhất định sẽ nghĩ cách thử xem sao. Ở Thiên Đình nhiều năm vậy rồi, lại nghe cô bảo gã rất giỏi quyền mưu, nếu ta chỉ đòi một quả, nói không chừng ngày mai đã đưa tới rồi.
Khỉ Đá nghiêng đầu, cười nói với Dương Thiền:
- Để gã nghĩ cách đi giày vò Thiên Đình, giày vò tới giày vò lui.
- Sao ngươi lại đột nhiên nghĩ đến đòi quả bàn đào?
- Bởi vì thọ nguyên của người nào đó sắp hết rồi.
Khỉ Đá nói mà chẳng thèm quay đầu.
Mặt Dương Thiền lập tức đỏ bừng. Nghẹn hồi lâu nàng mới thấp giọng nói:
- Vậy ngươi có thể đòi ca của ta, nếu số lượng không nhiều thì ca ta vẫn có.
- Cô khẳng định chứ? Nhưng ta nghe nói lần trước sau khi y phản thiên, đã cắt đứt quan hệ với đa số thần tiên rồi. Dù còn âm thầm qua lại với mấy người, muốn lấy trước được quả Bàn đào trước khi hội Bàn Đào diễn ra, chỉ sợ không dễ lắm đâu. Lại nói lỡ như y lợi dụng điều này để bắt cô về, cô nói ta nên thả người hay không đây?
- Chuyện này...
- Thực ra ta cũng không hề trông đợi vào Lý Tịnh, tóm lại gã thích cho thì cho. Gã cho, tất nhiên tất cả đều vui vẻ.
Khỉ Đá nói đến đó thì bật cười:
- Cho rồi, sau đó lại đánh. Đến lúc đó gã thua thiệt, một trăm quả đã nằm trong tay của ta. Cô ăn một quả, lại phân phát cho mọi người thì vẫn còn không ít. Có đống nhược điểm này ở đây, gã nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội được.
- Lý Tịnh không đơn giản, đừng lạc quan như vậy.
- Đó là chuyện sau này, có được hay không cũng chẳng sao cả. Từ giờ đến hội Bàn Đào còn xa, lúc này cần nhiều quả Bàn đào như vậy, chỉ sợ gã phải tốn không ít thời gian và sức lực đâu. Một ngày trên trời bằng một năm dưới đất, thời gian đã lâu càng thêm lâu. Nếu gã không cho cũng không có chuyện gì, ta tiếp tục dùng Quảng Mục Thiên Vương làm chủ đề viết văn quấy nhiễu cho sĩ khí của gã biến mất hoàn toàn luôn. Hệt như ném hai con ruồi vào trong nồi cháo thịt, buồn nôn gã.
Dương Thiền nằm ngửa trên giường nhìn nóc nhà, cười khẽ nói:
- Nói trắng ra là ngươi chỉ muốn kéo dài thời gian.
Khỉ Đá gật đầu:
- Cấp bậc này, càng tỏ ra yếu thế thì càng nguy hiểm. Càng dám há miệng giở trò sư tử ngoạm, càng hung hăng thì đối phương càng phải cân nhắc kỹ. Ta phải khiến cho gã tin tưởng, ta thật sự dám giết Quảng Mục Thiên Vương, như vậy tỷ lệ gã nghiêng về phương án cho quả Bàn đào sẽ lớn hơn. Thực ra con số một trăm quả ta lấy ra đã được tính toán. Đòi một quả mười quả, đối phương không cần mười ngày nửa tháng đã đưa tới rồi. Đòi ngàn quả, đối phương nhất định sẽ trực tiếp đánh tới. Đến lúc đó nếu bên ta đại bại thì không cần nghĩ, kết quả tất nhiên là sẽ rất thê thảm. Còn nếu Lý Tịnh đại bại, tin tức này khẳng định sẽ lên thẳng trên trời, không che giấu được nữa.
- Ngươi dựa vào cái gì để phán đoán chứ?
- Cô nói chứ sao.
- Hả?
Dương Thiền ngớ người, lúc lâu mới thoải mái nói:
- Không ngờ mấy chuyện bình thường ta ngẫu nhiên nhắc đến, ngươi đều nhớ kỹ.
- Còn về vấn đề thọ nguyên của cô, yên tâm đi. Nếu thực sự không được, ta sẽ hạ mặt đi tìm sư phụ, hoặc là trực tiếp tìm Trấn Nguyên Tử, chắc có thể giải quyết được.
- Cảm ơn ngươi.
Dương Thiền nằm trên giường nghiêng mặt nhìn Khỉ Đá, mỉm cười ngọt ngào.
Khỉ Đá đang loay hoay cái ghế lặng lẽ liếc nàng:
- Cô cứ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt vào, tiếp theo vẫn còn rất nhiều chuyện phải dựa vào cô đó.
Đúng vào lúc này có tiếng gõ cửa.
- Khỉ Đá ca ca, là muội.
Khỉ Đá thả ghế xuống, sải bước đi qua mở cửa.
Đứng bên ngoài cửa là Dĩ Tố, trên tay còn bưng quần áo đã giặt sạch, trên vai đeo một cái bao.
Khỉ Đá dẫn Dĩ Tố vào cửa, dặn dò:
- Mấy ngày này muội cứ ở lại đây chăm sóc cho sư phụ của muội.
- Vâng.
Dĩ Tố gật đầu thật mạnh.
- Vậy ta đi trước đây, có thời gian lại đếm thăm cô.
Khỉ Đá quay đầu nói với Dương Thiền.
Dương Thiền mỉm cười khẽ, nhìn Khỉ Đá chằm chằm, qua một lúc mới nói:
- Được.
Dĩ Tố nhìn thấy vẻ mặt đó thì nhíu mày, hình như có hơi không vui.
. . .
Tây Ngưu Hạ Châu, trong núi sâu ít ai lui tới, trong doanh trại dài tận mấy dặm do đại quân yêu quái xây dựng. Nhìn từ phía xa thì nơi đây lại không giống như quân doanh, mà giống địa bàn của một đám sơn tặc hơn.
Trong tiếng gào thét, cửa lớn của doanh trại nối với xích sắt lớn đang được thả xuống. Một thương đội khoảng chừng ba mươi người mang theo xích chân bị áp giải tiến vào. Gấu ngựa tinh đi ở phía trước đang cười hớn hở.
Một con yêu quái quan hệ tốt với con gấu ngựa tinh lặng lẽ mò qua muốn giải cơn thèm, bị gấu ngựa tinh dứt khoát từ chối.
- Đây là thu hoạch buổi tuần núi hôm nay, chuẩn bị dùng để cống hiến cho các yêu vương. Bản thân ta còn chẳng hưởng được gì, đâu ra đến phiên các ngươi chứ?
Gấu ngựa tinh cười ha hả nói.
Lập tức đưa tới sự khinh bỉ của xung quanh.
Nghe được đám này ồn ào náo động, ở trong thương đội có hai tên tù binh cúi thấp đầu không khỏi muốn cười.
Yêu tướng canh cửa cầm bùa chú còn lại không nhiều muốn đi qua kiểm tra, mở miệng lại đòi gấu ngựa tinh để lại hai tên làm "phí qua đường" trước.
Nghe vậy, gấu ngựa tinh lập tức vươn tay đẩy tới, suýt nữa có đánh nhau.
Thật không dễ dàng mới dẹp loạn được, kết quả gấu ngựa tinh cả chạm cũng không cho chúng chạm vào, dẫn theo yêu quái thủ hạ của mình vây đám tù binh lại áp tải cả đường, đừng ai mơ tưởng đến gần được.
Nó còn hùng hổ mắng mỏ:
- Một đám quỷ chết đói, không phải chỉ là mấy tháng chưa được nếm thịt tươi thôi sao? Đã biến thành thế này?
Áo giáp trên người đám yêu quái tuần tra qua lại doanh địa rách rưới tả khơi nhìn có hình thức thống nhất, binh khí trong tay đủ các thể loại.
Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy được mấy con tiểu yêu đang tùy ý nằm ngủ trong xó xỉnh nào đó.
Đồ quân nhu chất đống loạn xì ngầu, nhìn như thể một đống rác, dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi.
Đi rất lâu, đến trung tâm doanh trại, gấu ngựa tinh muốn đưa đám tù binh đến "phòng bếp" của các yêu vương, nhưng lại bị cá sấu tinh canh giữ ngăn lại.
Nó mài đao xoèn xoẹt thèm thuồng nhìn chằm chằm đám tù binh đằng sau gấu ngựa tinh, đè thấp giọng nói:
- Ngươi để lại một tên cho lão tử, sẽ cho ngươi đi vào. Bằng không thì cầm thủ lệnh của các yêu vương tới đã rồi nói sau.
Gấu ngựa tinh lập tức nhổ một ngụm nước bọt về phía cá sấu tinh, sau đó dẫn mọi người trở về. Cuối cùng đành phải tìm một cái lồng lớn nhốt hết toàn bộ vào. Nó dặn dò thuộc hạ canh giữ, sau đó tự mình đi về phía chủ trướng của các yêu vương.
Đến cửa, được thủ vệ truyền lệnh, gấu ngựa tinh nhẹ nhàng vén rèm doanh trướng, vừa chà chà bàn tay gấu to dày vừa cười nịnh nọt bước vào, nói:
- Các vị đại vương, thuộc hạ hôm nay tuần núi có thu hoạch!
Chờ nó nhìn rõ tình hình trong doanh trướng thì không khỏi sững sờ.
Trong doanh trướng rộng rãi to lớn, Ngưu Ma Vương là chủ soái liên minh ngồi ở chủ vị trên cao nhìn nó chằm chằm; Giao Ma Vương khoanh tay phụ trách chức quân sư ngồi ở ghế kế bên; Bằng Ma Vương có hai cánh, ánh mắt hung ác đi qua đi lại chẳng thèm nhìn nó lấy một cái; Sư Đà Vương thân hình to lớn, đang ngửa cái đầu lớn không kém mà dốc vò rượu uống giải sầu; Mi Hầu Vương xiêu vẹo tựa trên bàn gãi gãi ngứa; Ngu Nhung Vương yên tĩnh ngồi trong góc cho người ta cảm giác âm u.
Một đám yêu vương này, giờ đây đang có một điểm chung lớn nhất đó chính là sắc mặt đều cực kỳ khó xem.
Gấu ngựa tinh lập tức giật thót, nói thầm:
- Hỏng rồi, tới không đúng lúc.
Lý Tịnh nói giọng lạnh băng, sắc mặt cũng xanh mét chưa từng thấy bao giờ.
Vẻ mặt đó khiến Tằng Uân đang quỳ trước mặt gã cực kỳ sợ hãi, vội vàng dập đầu, thấp giọng nói:
- Hắn còn... còn...
- Nói.
- Hắn còn bắt giữ cả hai vị thiên tướng hộ tống hạ quan nữa...
- Vậy sao?
Lý Tịnh cười gằn, nâng chén trà đặt ở bên cạnh lên, dường như tay run run.
- Hắn, hắn nói hắn chỉ là yêu, không cần cố kỵ quy tắc của con người. Huống chi hai vị thiên tướng còn động đao trước mặt của hắn, đó đã là thất lễ, không nằm trong phạm vi được miễn tội.
Tằng Uân quỳ sát người trên mặt đất, không dám ngẩng đầu.
Lý Tịnh cúi đầu nhấp một ngụm trà, sau đó đặt chén trà về lại trên bàn. Gân xanh trên trán gã nổi lên, không nói lời nào.
Ở trong đại điện yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề của Lý Tịnh, nắm đấm gã siết chặt.
Qua lúc lâu, Tằng Uân hơi ngẩng đầu, thấy được vẻ mặt của Lý Tịnh thì bị dọa cúi gằm đầu co rụt người trên mặt đất.
- Ngươi ra ngoài trước đi.
Lý Tịnh chậm rãi nói.
- Vâng.
Tằng Uân vội vàng dập đầu, vỗ vỗ tay áo đứng lên, lại liếc nhìn qua bên cạnh, thấy Trì Quốc Thiên Vương đứng bên cạnh đang nháy mắt với mình.
Tằng Uân lặng lẽ gật đầu, lùi ra ngoài điện, tiếp đó bảo vệ binh hai bên đóng cửa điện lại.
Vừa ra ngoài, Tằng Uân đã nghe được Lý Tịnh quát ầm lên. Gã hất văng chén trà, lư hương cùng với mấy quyển thẻ tre trên bàn xuống dưới đất.
- Khinh người quá đáng! Đúng là không coi ai ra gì, quả là khinh người quá đáng! Một con tiểu yêu nho nhỏ, ai cho hắn lá gan dám khiêu khích Lý Tịnh ta chứ!
Lý Tịnh nhấc chân đạp bay chiếc bàn dài trước người khiến nó lật ngã trên đất, gầm lên giận dữ:
- Tha cho hắn một mạng đã là quá lắm rồi. Chẳng lẽ hắn cho rằng Lý Tịnh ta sợ hắn thật sao?
Gã vung tay, giá nến bên cạnh cũng đổ nhào trên mặt đất.
Trì Quốc bên cạnh thấy vậy muốn lên tiếng khuyên nhủ, lại bị Lý Tịnh giơ tay ngăn lại.
Trong cả đại điện thoáng chốc lại trở nên yên tĩnh.
Dường như Lý Tịnh đã bình tĩnh lại. Gã thở hổn hển, chậm rãi nhắm mắt, qua lúc lâu sau mới cắn răng nói:
- Chuẩn bị hai phương án, ngươi thông báo Na Tra, để nó nhanh chóng chạy đến.
- Tam thái tử đang tiêu diệt yêu ở phía Đông. Lúc này gọi về chỉ sợ...
- Bảo nó lập tức giao quân quyền cho người khác, không được chậm trễ. Còn nữa, giúp ta đưa một thiếp mời cho Thái Bạch Kim Tinh, hẹn gặp ông ta.
- Lý Thiên Vương là muốn...
Lý Tịnh thở hổn hển, chậm rãi nói:
- Quả Bàn đào chỉ có thể tìm xin Tây Vương Mẫu, chuyện này lại không tiện nói rõ. Đến lúc đó cho dù lấy danh nghĩa khen thưởng tướng sĩ có công để yêu cầu một trăm quả Bàn đào, chỉ sợ vẫn không được nhiều đến vậy. Đã như thế, chỉ có thể mời Thái Bạch Kim Tinh âm thầm hoạt động. Nhưng chuyện này, lão tặc đó nhất định sẽ giở công phu sử tử ngoạm cho xem.
Trì Quốc không khỏi nghi ngờ:
- Lý Thiên Vương muốn thỏa mãn yêu cầu của con yêu hầu kia thật sao?
Chỉ nghe Lý Tịnh nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta cho hắn có mạng lấy, không còn mạng ăn!
Trong con mắt trừng lớn của gã là sự giận dữ vô tận.
. . .
Trên đỉnh Hoa Quả Sơn chẳng biết từ bao giờ đã có thêm một ngôi nhà gỗ nhỏ. Cửa sổ khép hờ chiếu ra ánh lửa yếu ớt.
Trong căn nhà gỗ đơn sơ, Dương Thiền nằm ngửa trên giường, Khỉ Đá thì qua qua lại lại kiểm tra nhà gỗ.
- Cô cứ tạm thời ở lại đây đi, không khí trong động quá kém, không tốt cho thân thể. Ta bảo Dĩ Tố tới chăm sóc cô.
- Nghe nói, ngươi đòi dùng Quảng Mục Thiên Vương đổi quả Bàn đào?
- Đúng vậy, đổi một trăm quả.
- Đổi nhiều vậy chắc Lý Tịnh sẽ không đáp ứng đâu. Hội Bàn Đào, dựa theo phẩm cấp của Lý Tịnh, cũng chỉ được không quá hai mươi quả. Cả Nam Thiên Môn nhiều nhất cũng không vượt quá hai trăm quả. Ngươi há miệng liền đòi một trăm quả...
- Ta đoán gã sẽ đáp ứng.
Khỉ Đá ngửa đầu nhìn nóc nhà, thở dài:
- Bây giờ gã chắc chắn đang muốn ăn sống nuốt tươi ta. Cho nên bất luận bằng cách nào gã cũng sẽ lấy được quả Bàn đào để đổi Quảng Mục Thiên Vương về, sau đó lại tiến binh quy mô lớn xâm lấn Hoa Quả Sơn.
- Thật sao?
Dương Thiền không khỏi nhìn về phía Khỉ Đá.
- Đoán mà thôi.
Dương Thiền cười khẽ:
- Gặp phải tên ra bài không theo quy tắc gì như ngươi, chỉ sợ là gã sẽ rất đau đầu đây.
- Nếu Quảng Mục Thiên Vương mà chết, gã sẽ không dễ ăn nói với cả bên trên lẫn bên dưới. Cho nên chỉ cần còn một chút hy vọng, thì nhất định sẽ nghĩ cách thử xem sao. Ở Thiên Đình nhiều năm vậy rồi, lại nghe cô bảo gã rất giỏi quyền mưu, nếu ta chỉ đòi một quả, nói không chừng ngày mai đã đưa tới rồi.
Khỉ Đá nghiêng đầu, cười nói với Dương Thiền:
- Để gã nghĩ cách đi giày vò Thiên Đình, giày vò tới giày vò lui.
- Sao ngươi lại đột nhiên nghĩ đến đòi quả bàn đào?
- Bởi vì thọ nguyên của người nào đó sắp hết rồi.
Khỉ Đá nói mà chẳng thèm quay đầu.
Mặt Dương Thiền lập tức đỏ bừng. Nghẹn hồi lâu nàng mới thấp giọng nói:
- Vậy ngươi có thể đòi ca của ta, nếu số lượng không nhiều thì ca ta vẫn có.
- Cô khẳng định chứ? Nhưng ta nghe nói lần trước sau khi y phản thiên, đã cắt đứt quan hệ với đa số thần tiên rồi. Dù còn âm thầm qua lại với mấy người, muốn lấy trước được quả Bàn đào trước khi hội Bàn Đào diễn ra, chỉ sợ không dễ lắm đâu. Lại nói lỡ như y lợi dụng điều này để bắt cô về, cô nói ta nên thả người hay không đây?
- Chuyện này...
- Thực ra ta cũng không hề trông đợi vào Lý Tịnh, tóm lại gã thích cho thì cho. Gã cho, tất nhiên tất cả đều vui vẻ.
Khỉ Đá nói đến đó thì bật cười:
- Cho rồi, sau đó lại đánh. Đến lúc đó gã thua thiệt, một trăm quả đã nằm trong tay của ta. Cô ăn một quả, lại phân phát cho mọi người thì vẫn còn không ít. Có đống nhược điểm này ở đây, gã nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội được.
- Lý Tịnh không đơn giản, đừng lạc quan như vậy.
- Đó là chuyện sau này, có được hay không cũng chẳng sao cả. Từ giờ đến hội Bàn Đào còn xa, lúc này cần nhiều quả Bàn đào như vậy, chỉ sợ gã phải tốn không ít thời gian và sức lực đâu. Một ngày trên trời bằng một năm dưới đất, thời gian đã lâu càng thêm lâu. Nếu gã không cho cũng không có chuyện gì, ta tiếp tục dùng Quảng Mục Thiên Vương làm chủ đề viết văn quấy nhiễu cho sĩ khí của gã biến mất hoàn toàn luôn. Hệt như ném hai con ruồi vào trong nồi cháo thịt, buồn nôn gã.
Dương Thiền nằm ngửa trên giường nhìn nóc nhà, cười khẽ nói:
- Nói trắng ra là ngươi chỉ muốn kéo dài thời gian.
Khỉ Đá gật đầu:
- Cấp bậc này, càng tỏ ra yếu thế thì càng nguy hiểm. Càng dám há miệng giở trò sư tử ngoạm, càng hung hăng thì đối phương càng phải cân nhắc kỹ. Ta phải khiến cho gã tin tưởng, ta thật sự dám giết Quảng Mục Thiên Vương, như vậy tỷ lệ gã nghiêng về phương án cho quả Bàn đào sẽ lớn hơn. Thực ra con số một trăm quả ta lấy ra đã được tính toán. Đòi một quả mười quả, đối phương không cần mười ngày nửa tháng đã đưa tới rồi. Đòi ngàn quả, đối phương nhất định sẽ trực tiếp đánh tới. Đến lúc đó nếu bên ta đại bại thì không cần nghĩ, kết quả tất nhiên là sẽ rất thê thảm. Còn nếu Lý Tịnh đại bại, tin tức này khẳng định sẽ lên thẳng trên trời, không che giấu được nữa.
- Ngươi dựa vào cái gì để phán đoán chứ?
- Cô nói chứ sao.
- Hả?
Dương Thiền ngớ người, lúc lâu mới thoải mái nói:
- Không ngờ mấy chuyện bình thường ta ngẫu nhiên nhắc đến, ngươi đều nhớ kỹ.
- Còn về vấn đề thọ nguyên của cô, yên tâm đi. Nếu thực sự không được, ta sẽ hạ mặt đi tìm sư phụ, hoặc là trực tiếp tìm Trấn Nguyên Tử, chắc có thể giải quyết được.
- Cảm ơn ngươi.
Dương Thiền nằm trên giường nghiêng mặt nhìn Khỉ Đá, mỉm cười ngọt ngào.
Khỉ Đá đang loay hoay cái ghế lặng lẽ liếc nàng:
- Cô cứ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt vào, tiếp theo vẫn còn rất nhiều chuyện phải dựa vào cô đó.
Đúng vào lúc này có tiếng gõ cửa.
- Khỉ Đá ca ca, là muội.
Khỉ Đá thả ghế xuống, sải bước đi qua mở cửa.
Đứng bên ngoài cửa là Dĩ Tố, trên tay còn bưng quần áo đã giặt sạch, trên vai đeo một cái bao.
Khỉ Đá dẫn Dĩ Tố vào cửa, dặn dò:
- Mấy ngày này muội cứ ở lại đây chăm sóc cho sư phụ của muội.
- Vâng.
Dĩ Tố gật đầu thật mạnh.
- Vậy ta đi trước đây, có thời gian lại đếm thăm cô.
Khỉ Đá quay đầu nói với Dương Thiền.
Dương Thiền mỉm cười khẽ, nhìn Khỉ Đá chằm chằm, qua một lúc mới nói:
- Được.
Dĩ Tố nhìn thấy vẻ mặt đó thì nhíu mày, hình như có hơi không vui.
. . .
Tây Ngưu Hạ Châu, trong núi sâu ít ai lui tới, trong doanh trại dài tận mấy dặm do đại quân yêu quái xây dựng. Nhìn từ phía xa thì nơi đây lại không giống như quân doanh, mà giống địa bàn của một đám sơn tặc hơn.
Trong tiếng gào thét, cửa lớn của doanh trại nối với xích sắt lớn đang được thả xuống. Một thương đội khoảng chừng ba mươi người mang theo xích chân bị áp giải tiến vào. Gấu ngựa tinh đi ở phía trước đang cười hớn hở.
Một con yêu quái quan hệ tốt với con gấu ngựa tinh lặng lẽ mò qua muốn giải cơn thèm, bị gấu ngựa tinh dứt khoát từ chối.
- Đây là thu hoạch buổi tuần núi hôm nay, chuẩn bị dùng để cống hiến cho các yêu vương. Bản thân ta còn chẳng hưởng được gì, đâu ra đến phiên các ngươi chứ?
Gấu ngựa tinh cười ha hả nói.
Lập tức đưa tới sự khinh bỉ của xung quanh.
Nghe được đám này ồn ào náo động, ở trong thương đội có hai tên tù binh cúi thấp đầu không khỏi muốn cười.
Yêu tướng canh cửa cầm bùa chú còn lại không nhiều muốn đi qua kiểm tra, mở miệng lại đòi gấu ngựa tinh để lại hai tên làm "phí qua đường" trước.
Nghe vậy, gấu ngựa tinh lập tức vươn tay đẩy tới, suýt nữa có đánh nhau.
Thật không dễ dàng mới dẹp loạn được, kết quả gấu ngựa tinh cả chạm cũng không cho chúng chạm vào, dẫn theo yêu quái thủ hạ của mình vây đám tù binh lại áp tải cả đường, đừng ai mơ tưởng đến gần được.
Nó còn hùng hổ mắng mỏ:
- Một đám quỷ chết đói, không phải chỉ là mấy tháng chưa được nếm thịt tươi thôi sao? Đã biến thành thế này?
Áo giáp trên người đám yêu quái tuần tra qua lại doanh địa rách rưới tả khơi nhìn có hình thức thống nhất, binh khí trong tay đủ các thể loại.
Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy được mấy con tiểu yêu đang tùy ý nằm ngủ trong xó xỉnh nào đó.
Đồ quân nhu chất đống loạn xì ngầu, nhìn như thể một đống rác, dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi.
Đi rất lâu, đến trung tâm doanh trại, gấu ngựa tinh muốn đưa đám tù binh đến "phòng bếp" của các yêu vương, nhưng lại bị cá sấu tinh canh giữ ngăn lại.
Nó mài đao xoèn xoẹt thèm thuồng nhìn chằm chằm đám tù binh đằng sau gấu ngựa tinh, đè thấp giọng nói:
- Ngươi để lại một tên cho lão tử, sẽ cho ngươi đi vào. Bằng không thì cầm thủ lệnh của các yêu vương tới đã rồi nói sau.
Gấu ngựa tinh lập tức nhổ một ngụm nước bọt về phía cá sấu tinh, sau đó dẫn mọi người trở về. Cuối cùng đành phải tìm một cái lồng lớn nhốt hết toàn bộ vào. Nó dặn dò thuộc hạ canh giữ, sau đó tự mình đi về phía chủ trướng của các yêu vương.
Đến cửa, được thủ vệ truyền lệnh, gấu ngựa tinh nhẹ nhàng vén rèm doanh trướng, vừa chà chà bàn tay gấu to dày vừa cười nịnh nọt bước vào, nói:
- Các vị đại vương, thuộc hạ hôm nay tuần núi có thu hoạch!
Chờ nó nhìn rõ tình hình trong doanh trướng thì không khỏi sững sờ.
Trong doanh trướng rộng rãi to lớn, Ngưu Ma Vương là chủ soái liên minh ngồi ở chủ vị trên cao nhìn nó chằm chằm; Giao Ma Vương khoanh tay phụ trách chức quân sư ngồi ở ghế kế bên; Bằng Ma Vương có hai cánh, ánh mắt hung ác đi qua đi lại chẳng thèm nhìn nó lấy một cái; Sư Đà Vương thân hình to lớn, đang ngửa cái đầu lớn không kém mà dốc vò rượu uống giải sầu; Mi Hầu Vương xiêu vẹo tựa trên bàn gãi gãi ngứa; Ngu Nhung Vương yên tĩnh ngồi trong góc cho người ta cảm giác âm u.
Một đám yêu vương này, giờ đây đang có một điểm chung lớn nhất đó chính là sắc mặt đều cực kỳ khó xem.
Gấu ngựa tinh lập tức giật thót, nói thầm:
- Hỏng rồi, tới không đúng lúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/535
|