Dịch: alreii
Biên: †Ares†
Phong Linh cười khiến Khỉ Đá có chút ngây ngốc.
Cô bé này trong sáng không lẫn chút tạp chất, lương thiện đến mức khiến người ta đau lòng.
Khỉ Đá ngẩng đầu nhìn bầu trời mịt mờ, một lúc lâu hắn mới ngẩng đầu hỏi:
- Đoạn đường này rất khó đi đúng không? Hôm qua còn chưa kịp hỏi muội. Đoạn đường ta từng đi rất khổ, rất khó, rất xa.
Hắn mím môi nói:
- Ta mất mười năm mới đi xong. Tâm trạng lúc đi trên đường đến giờ ta vẫn còn nhớ như in.
Phong Linh lắc đầu, mỉm cười điềm tĩnh:
- Phong Linh rất may mắn, gặp được một lão tiên sinh tốt bụng, dọc đường người luôn giúp đỡ ta. Chỉ là... thà không có ông ấy giúp, vậy ta mới có thể hiểu hơn về tâm trạng của huynh.
Phong Linh ngẩng đầu, cười có hơi ngốc nghếch.
- Xin lỗi.
- Hả?
- Muội vốn không cần phải đi con đường này.
Đây chính là một cô nhóc ngốc nghếch. Nàng và hắn vốn là người thuộc hai thế giới khác nhau, là duyên phận nào đã kéo họ đến với nhau chứ?
Đáng tiếc, dù ra sao Khỉ Đá vẫn phải cô phụ đoạn duyên phận này.
Phong Linh mỉm cười, không nói gì nữa. Nàng trầm mặc rất lâu mới mở miệng:
- Khỉ Đá.
- Ừ.
- Về sau ta có thể ở lại đây không?
Phong Linh quay mặt nghiêm túc hỏi.
Khỉ Đá ngớ người, mỉm cười gật đầu:
- Được chứ, về sau nơi này là nhà của muội. Ở đến lúc muội chán không muốn ở nữa.
- Cảm ơn.
Khỉ Đá nhíu mày, như muốn phá vỡ bầu không khí lúng túng, cười ha ha nhìn Phong Linh, nói:
- Trước đây muội sẽ không nói cảm ơn với ta.
- Bây giờ huynh là vương mà, bọn ta đều phải cung kính huynh.
Phong Linh chỉ mấy con yêu quái đang vận chuyển đá ở đằng xa:
- Huynh là chỗ dựa của bọn họ.
- Đó là bọn họ, muội thì không cần, cứ giống với trước đây là được. Nhớ lúc trước muội còn thường dùng phất trần gõ đầu ta nữa là.
- Thật sao? Thật sự có thể không cần cố kỵ như trước đây?
- Thật mà.
Khỉ Đá gật đầu.
Phong Linh bày vẻ mặt hạnh phúc tràn đầy. Nàng cong môi, bước nhanh đến bên cạnh Khỉ Đá:
- Ta có thể làm giống như trước đây thật chứ?
Khỉ Đá móc móc tai:
- Muội muốn hỏi mấy lần chứ?
Khuôn mặt nhỏ của Phong Linh đỏ bừng, vươn tay ôm lấy cổ Khỉ Đá, nghiêng đầu dựa lên vai hắn.
Hành động của nàng khiến hắn lập tức cả kinh.
Hắn hoảng hốt nhìn xung quanh, thẳng đến khi phát hiện trong tầm mắt của mình không có con yêu quái nào mới yên tâm được.
Đây... là hành động giữa tình nhân mới có đúng không?
Nhưng quan hệ của hắn và Phong Linh là gì chứ?
Gió nhẹ nhàng lướt qua, khiến đám lá trên những cành cây giữa núi lắc lư, mang theo cảm giác thời gian trôi đi.
Phong Linh lẳng lặng dựa vào người Khỉ Đá, bước đi chậm rãi.
Ngẩn ngơ đi cả một đoạn, Khỉ Đá mới vươn tay vuốt vuốt mũi:
- Trước đây hình như cũng không thế này mà...
- Ai bảo huynh gửi cho ta phong thư chẳng có nội dung gì chứ. Vốn cứ tưởng tốt xấu gì cũng phải báo bình an, ai mà ngờ ngay cả câu duy nhất cũng là giả. Huynh có thể tưởng tượng được tâm trạng lúc đó của ta chứ?
Khỉ Đá quả thực chẳng hề nhanh nhạy với chuyện tình cảm, nhưng không phải một tên ngốc.
Song ngoại trừ giả bộ ngốc thì hắn làm gì được đây? Từ chối hay là tiếp nhận?
Phần tình cảm này, đời này cũng không rõ được...
Thời gian trôi qua từng chút một, hắn do dự mãi cuối cùng mới lên tiếng:
- Ừm, Phong Linh, có một chuyện ta phải nói với muội.
- Vâng.
Phong Linh khẽ nheo mắt, cả đường mặc Khỉ Đá dắt đi.
- Ta là người đã có vợ, từ rất lâu rồi.
Nói xong, Khỉ Đá lặng lẽ liếc nhìn Phong Linh, nàng vẫn yên tĩnh dựa trên vai Khỉ Đá.
Đi đến nơi có người, Phong Linh lặng lẽ buông tay Khỉ Đá ra, đi ở đằng sau.
- Người huynh nói là Dương Thiền tỷ sao?
Trên mặt Phong Linh vẫn là nụ cười mỉm.
- Không phải.
Khỉ Đá lắc đầu:
- Là một người khác.
- Nàng tên là gì?
- Nàng tên... Tước Nhi.
Phong Linh trầm mặc. Qua lúc lâu, nàng mới hít sâu một hơi, chớp đôi mắt xanh lam hỏi:
- Nàng cũng ở Hoa Quả Sơn sao?
Khỉ Đá chậm rãi lắc đầu:
- Nàng không ở đây. Trước khi ta đến Tà Nguyệt Tam Tinh động, nàng ấy đã... Còn nhớ điều ta từng nói với muội lúc quỳ trước cửa chứ, người bạn duy nhất của ta ấy? Ta nợ nàng ấy rất rất nhiều, nhất định phải trả.
Phong Linh chỉ cúi đầu lặng lẽ đi theo Khỉ Đá, không nhìn thấy vẻ mặt.
Trong hoảng hốt, nàng đột nhiên có cảm giác choáng váng. Đoạn đường này thật dài, còn dài hơn cả con đường từ Tà Nguyệt Tam Tinh động đến Hoa Quả Sơn...
Mười vạn tám ngàn dặm đường, đi đến bên cạnh hắn, nhưng vẫn không tiến vào được trái tim của hắn.
Thì ra vẫn là người của hai thế giới.
- Chờ Hoa Quả Sơn đứng vững gót chân, ta sẽ đến Địa Phủ tra sổ Sinh Tử, tìm hồn phách của nàng ấy, sau đó phục sinh nàng ấy. Nàng ấy vì ta mà cả hài cốt cũng không còn, cho nên... ta muốn nói... thực sự ta cũng không biết mình muốn nói gì nữa. Nhưng ta cảm thấy, trước khi ta phục sinh nàng ấy, lại làm mấy chuyện giống thế này thì ta sẽ cảm thấy thẹn. Ngay cả bản thân ta cũng không thể nào chấp nhận được... Xin lỗi, cho nên...
Hắn che trán nhắm chặt mắt, đầu óc hỗn loạn, không thể nói tiếp được nữa.
Bởi vì hắn nhìn thấy nước mắt lăn dài trên khuôn mặt đang cúi gầm.
- Muội hiểu rồi.
Phong Linh chậm rãi ngẩng đầu, trong hốc mắt là những giọt nước lóng lánh. Nàng mỉm cười nói:
- Thật sự rất hâm mộ người ấy. Nếu là muội thì tốt biết mấy.
Khoảnh khắc đó trái tim Khỉ Đá nhói lên.
Sau đó thì Phong Linh không còn nhắc đến cuộc đối thoại ngày nọ nữa, chỉ là quan hệ với Khỉ Đá vốn thân cận đã dường như trở nên xa cách hơn.
Thân thể của Dương Thiền theo thời gian trôi qua, được sự chăm sóc tận tăm của Phong Linh và Ngao Thính Tâm đã dần trở nên tốt hơn, nhìn có vẻ đã hoàn toàn bình phục. Chỉ là sắc mặt lúc nhìn Khỉ Đá đã lạnh nhạt hơn rất nhiều, ngoại trừ chuyện công việc thì không nói mấy chuyện dư thừa nữa.
Mà trải qua chuyện của Dương Thiền, Ngao Thính Tâm có vẻ đã thu liễm hơn rất nhiều, không còn bày mấy trò mưu mô.
Hoa Quả Sơn như thể đã trở lại yên tĩnh, từng hạng mục công việc được tiến hành theo thứ tự. Mà bởi vì cuộc chém giết lần trước, tu vi của đám yêu quái chủ lực đã được tăng lên, chỉ là mức độ tăng lên quá ít.
Hai tháng sau, tháng mười hai, mùa đông không quá lạnh của Đông Thắng Thần Châu đã đến. Tin tức Hoa Quả Sơn đánh bại Quảng Mục Thiên Vương truyền đi bên trong yêu quái.
Tin tức này khiến những yêu quái bị quân đoàn Nam Thiên Môn áp chế đến bước được cùng lựa chọn đến cậy nhờ Hoa Quả Sơn. Xuôi theo đại lục có hình quả xoài, mấy con đường để di chuyển khỏi phía Nam được quân đoàn Nam Thiên Môn phác họa ra trên bản đồ.
Nhằm khống chế thế lực Hoa Quả Sơn tăng trưởng thêm bước nữa, Trì Quốc Thiên Vương nắm giữ quân quyền không thể không điều quân rải rác khắp cả Đông Thắng Thần Châu để phong tỏa, đến mức những con đường đó trải đầy máu và nước mắt.
Thế giới của yêu không có lịch sử, không có văn hóa, không có truyền thống, không có luân lý đạo đức, cũng sẽ không có tín ngưỡng. Bọn chúng thậm chí còn không được gọi là một dân tộc.
Bọn chúng chỉ là một đám nạn dân, chẳng nhìn thấy được đường nét của thế giới, chẳng nhìn thấy ngày mai, ngoại trừ hy vọng tiếp tục sống sót thì bọn chúng chẳng cần gì cả.
Trong mùa đông tăm tối này, hăng hái chống lại thiên quân, bọn chúng lấy mạng sống đánh cược xung kích cửa ải chỉ vì muốn tìm một cơ hội sống tiếp. Nhưng đứng trước áp chế tuyệt đối, mặc bọn chúng giãy giụa ra sao cũng chỉ khiến sinh mệnh có thêm được chút màu sắc bi tráng mà thôi.
Trong kết cục đã được quyết định ngay từ lúc bắt đầu, phần lớn yêu quái không thể đến được Hoa Quả Sơn sẽ hóa thành một bộ hài cốt trên con đường rời Nam.
Con đường này, chẳng ai biết phải dùng bao nhiêu máu tươi của yêu quái mới trải được. Sau sự phát triển mạnh mẽ dài đến năm năm, dân tộc không được xưng là dân tộc này, cuối cùng đã chảy hết tất cả máu vào mùa đông năm nay.
Nhưng trải qua sự đào thải tàn khốc, yêu quái đến được Hoa Quả Sơn không một kẻ nào không kiên định, không một kẻ nào không ngoan cường, không một kẻ nào không cố chấp.
Lúc đám yêu quái vết thương chồng chất này giơ thanh đao sớm bị mài cùn nhìn về phía Hoa Quả Sơn, gào thét điên cuồng, mặt đầy nước mắt. Một con dã thú hung mãnh cả Thiên Đình cũng không thể nhìn thẳng đã yên lặng được thành hình.
Đứng ở đỉnh cao nhất kim tự tháp, là yêu vương được xưng hung tàn nhất trong lịch sử, Tôn Ngộ Không.
Biên: †Ares†
Phong Linh cười khiến Khỉ Đá có chút ngây ngốc.
Cô bé này trong sáng không lẫn chút tạp chất, lương thiện đến mức khiến người ta đau lòng.
Khỉ Đá ngẩng đầu nhìn bầu trời mịt mờ, một lúc lâu hắn mới ngẩng đầu hỏi:
- Đoạn đường này rất khó đi đúng không? Hôm qua còn chưa kịp hỏi muội. Đoạn đường ta từng đi rất khổ, rất khó, rất xa.
Hắn mím môi nói:
- Ta mất mười năm mới đi xong. Tâm trạng lúc đi trên đường đến giờ ta vẫn còn nhớ như in.
Phong Linh lắc đầu, mỉm cười điềm tĩnh:
- Phong Linh rất may mắn, gặp được một lão tiên sinh tốt bụng, dọc đường người luôn giúp đỡ ta. Chỉ là... thà không có ông ấy giúp, vậy ta mới có thể hiểu hơn về tâm trạng của huynh.
Phong Linh ngẩng đầu, cười có hơi ngốc nghếch.
- Xin lỗi.
- Hả?
- Muội vốn không cần phải đi con đường này.
Đây chính là một cô nhóc ngốc nghếch. Nàng và hắn vốn là người thuộc hai thế giới khác nhau, là duyên phận nào đã kéo họ đến với nhau chứ?
Đáng tiếc, dù ra sao Khỉ Đá vẫn phải cô phụ đoạn duyên phận này.
Phong Linh mỉm cười, không nói gì nữa. Nàng trầm mặc rất lâu mới mở miệng:
- Khỉ Đá.
- Ừ.
- Về sau ta có thể ở lại đây không?
Phong Linh quay mặt nghiêm túc hỏi.
Khỉ Đá ngớ người, mỉm cười gật đầu:
- Được chứ, về sau nơi này là nhà của muội. Ở đến lúc muội chán không muốn ở nữa.
- Cảm ơn.
Khỉ Đá nhíu mày, như muốn phá vỡ bầu không khí lúng túng, cười ha ha nhìn Phong Linh, nói:
- Trước đây muội sẽ không nói cảm ơn với ta.
- Bây giờ huynh là vương mà, bọn ta đều phải cung kính huynh.
Phong Linh chỉ mấy con yêu quái đang vận chuyển đá ở đằng xa:
- Huynh là chỗ dựa của bọn họ.
- Đó là bọn họ, muội thì không cần, cứ giống với trước đây là được. Nhớ lúc trước muội còn thường dùng phất trần gõ đầu ta nữa là.
- Thật sao? Thật sự có thể không cần cố kỵ như trước đây?
- Thật mà.
Khỉ Đá gật đầu.
Phong Linh bày vẻ mặt hạnh phúc tràn đầy. Nàng cong môi, bước nhanh đến bên cạnh Khỉ Đá:
- Ta có thể làm giống như trước đây thật chứ?
Khỉ Đá móc móc tai:
- Muội muốn hỏi mấy lần chứ?
Khuôn mặt nhỏ của Phong Linh đỏ bừng, vươn tay ôm lấy cổ Khỉ Đá, nghiêng đầu dựa lên vai hắn.
Hành động của nàng khiến hắn lập tức cả kinh.
Hắn hoảng hốt nhìn xung quanh, thẳng đến khi phát hiện trong tầm mắt của mình không có con yêu quái nào mới yên tâm được.
Đây... là hành động giữa tình nhân mới có đúng không?
Nhưng quan hệ của hắn và Phong Linh là gì chứ?
Gió nhẹ nhàng lướt qua, khiến đám lá trên những cành cây giữa núi lắc lư, mang theo cảm giác thời gian trôi đi.
Phong Linh lẳng lặng dựa vào người Khỉ Đá, bước đi chậm rãi.
Ngẩn ngơ đi cả một đoạn, Khỉ Đá mới vươn tay vuốt vuốt mũi:
- Trước đây hình như cũng không thế này mà...
- Ai bảo huynh gửi cho ta phong thư chẳng có nội dung gì chứ. Vốn cứ tưởng tốt xấu gì cũng phải báo bình an, ai mà ngờ ngay cả câu duy nhất cũng là giả. Huynh có thể tưởng tượng được tâm trạng lúc đó của ta chứ?
Khỉ Đá quả thực chẳng hề nhanh nhạy với chuyện tình cảm, nhưng không phải một tên ngốc.
Song ngoại trừ giả bộ ngốc thì hắn làm gì được đây? Từ chối hay là tiếp nhận?
Phần tình cảm này, đời này cũng không rõ được...
Thời gian trôi qua từng chút một, hắn do dự mãi cuối cùng mới lên tiếng:
- Ừm, Phong Linh, có một chuyện ta phải nói với muội.
- Vâng.
Phong Linh khẽ nheo mắt, cả đường mặc Khỉ Đá dắt đi.
- Ta là người đã có vợ, từ rất lâu rồi.
Nói xong, Khỉ Đá lặng lẽ liếc nhìn Phong Linh, nàng vẫn yên tĩnh dựa trên vai Khỉ Đá.
Đi đến nơi có người, Phong Linh lặng lẽ buông tay Khỉ Đá ra, đi ở đằng sau.
- Người huynh nói là Dương Thiền tỷ sao?
Trên mặt Phong Linh vẫn là nụ cười mỉm.
- Không phải.
Khỉ Đá lắc đầu:
- Là một người khác.
- Nàng tên là gì?
- Nàng tên... Tước Nhi.
Phong Linh trầm mặc. Qua lúc lâu, nàng mới hít sâu một hơi, chớp đôi mắt xanh lam hỏi:
- Nàng cũng ở Hoa Quả Sơn sao?
Khỉ Đá chậm rãi lắc đầu:
- Nàng không ở đây. Trước khi ta đến Tà Nguyệt Tam Tinh động, nàng ấy đã... Còn nhớ điều ta từng nói với muội lúc quỳ trước cửa chứ, người bạn duy nhất của ta ấy? Ta nợ nàng ấy rất rất nhiều, nhất định phải trả.
Phong Linh chỉ cúi đầu lặng lẽ đi theo Khỉ Đá, không nhìn thấy vẻ mặt.
Trong hoảng hốt, nàng đột nhiên có cảm giác choáng váng. Đoạn đường này thật dài, còn dài hơn cả con đường từ Tà Nguyệt Tam Tinh động đến Hoa Quả Sơn...
Mười vạn tám ngàn dặm đường, đi đến bên cạnh hắn, nhưng vẫn không tiến vào được trái tim của hắn.
Thì ra vẫn là người của hai thế giới.
- Chờ Hoa Quả Sơn đứng vững gót chân, ta sẽ đến Địa Phủ tra sổ Sinh Tử, tìm hồn phách của nàng ấy, sau đó phục sinh nàng ấy. Nàng ấy vì ta mà cả hài cốt cũng không còn, cho nên... ta muốn nói... thực sự ta cũng không biết mình muốn nói gì nữa. Nhưng ta cảm thấy, trước khi ta phục sinh nàng ấy, lại làm mấy chuyện giống thế này thì ta sẽ cảm thấy thẹn. Ngay cả bản thân ta cũng không thể nào chấp nhận được... Xin lỗi, cho nên...
Hắn che trán nhắm chặt mắt, đầu óc hỗn loạn, không thể nói tiếp được nữa.
Bởi vì hắn nhìn thấy nước mắt lăn dài trên khuôn mặt đang cúi gầm.
- Muội hiểu rồi.
Phong Linh chậm rãi ngẩng đầu, trong hốc mắt là những giọt nước lóng lánh. Nàng mỉm cười nói:
- Thật sự rất hâm mộ người ấy. Nếu là muội thì tốt biết mấy.
Khoảnh khắc đó trái tim Khỉ Đá nhói lên.
Sau đó thì Phong Linh không còn nhắc đến cuộc đối thoại ngày nọ nữa, chỉ là quan hệ với Khỉ Đá vốn thân cận đã dường như trở nên xa cách hơn.
Thân thể của Dương Thiền theo thời gian trôi qua, được sự chăm sóc tận tăm của Phong Linh và Ngao Thính Tâm đã dần trở nên tốt hơn, nhìn có vẻ đã hoàn toàn bình phục. Chỉ là sắc mặt lúc nhìn Khỉ Đá đã lạnh nhạt hơn rất nhiều, ngoại trừ chuyện công việc thì không nói mấy chuyện dư thừa nữa.
Mà trải qua chuyện của Dương Thiền, Ngao Thính Tâm có vẻ đã thu liễm hơn rất nhiều, không còn bày mấy trò mưu mô.
Hoa Quả Sơn như thể đã trở lại yên tĩnh, từng hạng mục công việc được tiến hành theo thứ tự. Mà bởi vì cuộc chém giết lần trước, tu vi của đám yêu quái chủ lực đã được tăng lên, chỉ là mức độ tăng lên quá ít.
Hai tháng sau, tháng mười hai, mùa đông không quá lạnh của Đông Thắng Thần Châu đã đến. Tin tức Hoa Quả Sơn đánh bại Quảng Mục Thiên Vương truyền đi bên trong yêu quái.
Tin tức này khiến những yêu quái bị quân đoàn Nam Thiên Môn áp chế đến bước được cùng lựa chọn đến cậy nhờ Hoa Quả Sơn. Xuôi theo đại lục có hình quả xoài, mấy con đường để di chuyển khỏi phía Nam được quân đoàn Nam Thiên Môn phác họa ra trên bản đồ.
Nhằm khống chế thế lực Hoa Quả Sơn tăng trưởng thêm bước nữa, Trì Quốc Thiên Vương nắm giữ quân quyền không thể không điều quân rải rác khắp cả Đông Thắng Thần Châu để phong tỏa, đến mức những con đường đó trải đầy máu và nước mắt.
Thế giới của yêu không có lịch sử, không có văn hóa, không có truyền thống, không có luân lý đạo đức, cũng sẽ không có tín ngưỡng. Bọn chúng thậm chí còn không được gọi là một dân tộc.
Bọn chúng chỉ là một đám nạn dân, chẳng nhìn thấy được đường nét của thế giới, chẳng nhìn thấy ngày mai, ngoại trừ hy vọng tiếp tục sống sót thì bọn chúng chẳng cần gì cả.
Trong mùa đông tăm tối này, hăng hái chống lại thiên quân, bọn chúng lấy mạng sống đánh cược xung kích cửa ải chỉ vì muốn tìm một cơ hội sống tiếp. Nhưng đứng trước áp chế tuyệt đối, mặc bọn chúng giãy giụa ra sao cũng chỉ khiến sinh mệnh có thêm được chút màu sắc bi tráng mà thôi.
Trong kết cục đã được quyết định ngay từ lúc bắt đầu, phần lớn yêu quái không thể đến được Hoa Quả Sơn sẽ hóa thành một bộ hài cốt trên con đường rời Nam.
Con đường này, chẳng ai biết phải dùng bao nhiêu máu tươi của yêu quái mới trải được. Sau sự phát triển mạnh mẽ dài đến năm năm, dân tộc không được xưng là dân tộc này, cuối cùng đã chảy hết tất cả máu vào mùa đông năm nay.
Nhưng trải qua sự đào thải tàn khốc, yêu quái đến được Hoa Quả Sơn không một kẻ nào không kiên định, không một kẻ nào không ngoan cường, không một kẻ nào không cố chấp.
Lúc đám yêu quái vết thương chồng chất này giơ thanh đao sớm bị mài cùn nhìn về phía Hoa Quả Sơn, gào thét điên cuồng, mặt đầy nước mắt. Một con dã thú hung mãnh cả Thiên Đình cũng không thể nhìn thẳng đã yên lặng được thành hình.
Đứng ở đỉnh cao nhất kim tự tháp, là yêu vương được xưng hung tàn nhất trong lịch sử, Tôn Ngộ Không.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/535
|