Dịch & Biên: †Ares†
***
Vừa nghe lời này, Na Tra, Trì Quốc Thiên Vương, Tăng Trưởng Thiên Vương cùng biến sắc mặt.
Thiên Bồng này quả nhiên đã biết!
Thế nhưng nếu đã biết, tại sao y không báo lên Lăng Tiêu bảo điện, lại hẹn gặp ở đây làm gì?
Mặt Na Tra đỏ lên, cũng bất chấp, mở miệng quát lớn:
- Thiên Bồng Nguyên Soái nghe được lời đồn nhảm từ đâu đây? Chẳng qua là chiến sự gặp chút trở ngại, cha ta vẫn bình an trấn thủ trong quân, đợi thêm một thời gian nữa, nhất định có thể tung quân tiêu diệt yêu vật ở Nam Chiêm Bộ Châu và Đông Thắng Thần Châu, vì sao lọt vào tai ngươi lại biến thành bị bắt rồi?
Đôi mắt kia trợn trừng nhìn Thiên Bồng, Hỏa Tiêm thương trong tay nâng cao, Na Tra hét lớn:
- Nếu tiếp tục nói bậy, đừng trách Na Tra không khách khí!
Linh lực cực nóng tức thì hội tụ, từ bốn phía mơ hồ thấy được đốm lửa đang bốc cháy.
Khí thế hung hăng như vậy, nếu đổi là người khác, sợ là sớm bị hù thất hồn lạc phách rồi.
Nhưng Thiên Bồng Nguyên Soái là người nào? Đại nguyên soái nắm giữ sáu mươi vạn thủy quân Thiên Hà, yêu quái thế gian nghe tên đã sợ mất mật, làm sao lại sợ chút trò trẻ con này?
Chỉ thấy Thiên Bồng mặt không thay đổi nhìn Na Tra, cũng không nói lời nào.
Lúc này rõ ràng Thiên Bồng không cười, nhưng trong mắt Na Tra lại chính là đang cười, tựa như là người lớn thấy trẻ con làm ra chuyện ngây ngô sẽ cười, là cười nhạo!
Như một đứa trẻ làm chuyện xấu bị vạch trần, mặt Na Tra trở nên lúc đỏ lúc trắng, Hỏa Tiêm thương xoay xoay, có vẻ muốn thật sự động thủ.
Đúng lúc này, Trì Quốc Thiên Vương từ phía sau níu lấy tay Na Tra.
Cái níu này để Na Tra thoáng bình tĩnh lại, tán đi linh lực trên người, quay đầu nhìn Trì Quốc Thiên Vương.
Trì Quốc Thiên Vương cũng không nhìn Na Tra mà nhìn Thiên Bồng, giọng điệu cung kính nói:
- Nguyên soái, bọn ta có chuyện quan trọng cần thương lượng, kính xin chờ một lát.
- Xin cứ tự nhiên.
Thiên Bồng khẽ gật đầu một cái.
Quay sang, Trì Quốc Thiên Vương đưa mắt ra hiệu với Na Tra, sau đó cả ba đi sang một bên. Đa Văn Thiên Vương vung tay làm phép cấm âm.
Đợi phép cấm âm bao bọc, ba người ngơ ngác đứng, sáu mắt giao nhau, ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, nhất thời lại không biết nói cái gì cho phải.
Nín hồi lâu, Na Tra nói:
- Xem ra hắn thật sự biết rồi, làm sao bây giờ?
Dứt lời, Na Tra chống mạnh Hỏa Tiêm thương, đất đá dưới chân tức thì nứt nẻ.
Trước khi đến, ba người cũng từng nghĩ Thiên Bồng có thể biết gì đó, nhưng lại không lường trước được Thiên Bồng sẽ nói trực tiếp ra như thế. Một chiêu này, quả nhiên là đánh ba người trở tay không kịp, cũng không trách vừa rồi Na Tra sẽ phản ứng lớn như thế.
Trì Quốc Thiên Vương nhìn chăm chú Na Tra, chậm rãi nói:
- Theo ta thấy, hay là thừa nhận đi.
- Thừa nhận?
Na Tra lập tức mở to hai mắt, phất tay nói:
- Ngươi nói đùa gì vậy? Chuyện này có thể thừa nhận sao? Trư Bồng này cùng cha ta từ trước đến nay không hợp, nếu cho hắn biết cha ta bị bắt... Vậy không phải hỏng bét?
- Chúng ta không thừa nhận, hắn cũng không biết sao?
Trì Quốc Thiên Vương lập tức hỏi ngược lại.
- Đúng vậy, tam thái tử, chuyện không đơn giản như ngài nghĩ đâu.
Đa Văn Thiên Vương cũng mở miệng khuyên:
- Thiên Bồng này làm việc từ trước đến nay cẩn thận, nếu không nắm chắc mười phần, sao lại nói lung tung? Nếu đã nói ra, chúng ta thừa nhận hay không có gì khác biệt đâu?
- Đừng nói nắm chắc mười phần, kể cả nắm chắc trăm phần thì thế nào?
Na Tra cả giận nói:
- Chỉ cần chúng ta đánh chết không nhận! Hắn muốn tra, để cho hắn tra đi thôi!
- Tam thái tử!
Trì Quốc Thiên Vương nhất thời tăng âm điệu:
- Hắn nắm chắc mười phần, hiện tại hẹn chúng ta tới đây, nói là muốn hỏi, kỳ thực đã cho chúng ta bậc thang để xuống rồi!
Lời này khiến Na Tra bình tĩnh lại, nhưng cặp mắt vẫn trợn trừng nhìn Thiên Bồng đang đứng đằng xa, không nói nửa lời.
Quay đầu liếc mắt với Đa Văn Thiên Vương một cái, Trì Quốc Thiên Vương nhìn chăm chú vào Na Tra, chậm rãi nói:
- Tam thái tử, ngài nghe ta một lời. Ngài nói không sai, chúng ta có thể đánh chết không thừa nhận, hắn cũng không có cách nào với chúng ta. Kỳ thật chúng ta có thừa nhận, hắn cũng vẫn không có cách nào. Lúc này không giống ngày xưa, sau cái án kia, Thiên Bồng đã không thể lên Lăng Tiêu bảo điện, nếu lên, hơn phân nửa sẽ bị bắt ngay. Đến lúc đó chúng tiên muốn bày ra tội danh giết hắn, dù Ngọc Đế cũng không cứu được. Xác nhận Lý Thiên Vương bị bắt lại như thế nào? Hắn dám đối chất trực tiếp trên Linh Tiêu bảo điện sao?
Thoáng đè giọng xuống, Trì Quốc Thiên Vương mới nói tiếp:
- Nếu hắn thực sự dám làm như thế, đến lúc đó sợ là tố cáo chưa thành, chính mình đã bị giam vào thiên lao rồi. Với việc này, hắn cùng lắm là gửi tấu chương tới Linh Tiêu bảo điện thôi. Đến lúc đó, lấy giao tình giữa Nam Thiên Môn ta với chúng tiên, chúng ta lấy cớ chiến sự bận rộn, cộng thêm nhờ các tiên gia khác điều đình, trên trời một ngày dưới đất một năm, kéo dài mười năm cũng không thành vấn đề, nhiều lắm là tổn hại chút danh tiếng thôi. Thời gian mười năm, nếu thật sự có thể cứu Lý Thiên Vương về, sợ là cũng sớm đã cứu xong rồi chứ?
Trì Quốc nói một tràng, Na Tra nhất thời á khẩu không trả lời được.
Một lúc sau, Na Tra mới thở dài:
- Nếu thừa nhận hay không đều không quan trọng, chúng ta cần gì phải thừa nhận? Bản thái tử không quen nhìn Trư Bồng kia vênh váo tự đắc!
Nghe vậy, Trì Quốc Thiên Vương muốn nói lại thôi.
Thấy thế, Na Tra lạnh lùng nhìn gã, ngửa đầu nói:
- Có lời gì nói thẳng, không cần nhăn nhăn nhó nhó.
Ho khan hai tiếng, Trì Quốc Thiên Vương mới thấp giọng nói:
- Tam thái tử, ta lại hỏi ngài một câu, yêu hầu kia, có phải là có liên hệ với vài thần tiên trên trời, biết động thái của Thiên Đình?
Vừa nghe lời này, mặt Na Tra lúc đỏ lúc trắng.
"Liên hệ" là đang nói chính mình sao?
Lúc trước quả thật có liên hệ, nhưng hiện giờ mình là đánh chết cũng sẽ không cung cấp tin tức cho hắn nữa rồi. Song mình không cung cấp, không có nghĩa là hắn sẽ không có người cung cấp.
Huynh muội Dương Tiễn lẽ nào không có bằng hữu bí mật trên Thiên Đình sao? Dương Thiền giờ đã là một thành viên của Hoa Quả Sơn, nếu vận dụng quan hệ ngày trước, lo gì không lấy được tình báo.
Thấy Na Tra không đáp lời, Trì Quốc Thiên Vương đã xác định được bảy phần, nhẹ giọng nói:
- Tam thái tử, ngài tin tưởng yêu hầu kia sẽ thả Thiên Vương, thế nhưng... Nếu yêu hầu kia thực sự có liên hệ với thần tiên trên trời, Thiên Bồng Nguyên Soái tuy không thể trực tiếp tố cáo trên Linh Tiêu bảo điện, nhưng có thể đồn ra, đến lúc đó rơi vào tai yêu hầu, chỉ sợ việc của Thiên Vương sẽ phát sinh biến cố. Chúng ta thừa nhận hay không, hắn cũng có thể làm như vậy!
- Hắn dám?
Na Tra trợn mắt quát.
- Sao hắn lại không dám?
Trì Quốc Thiên Vương hỏi ngược lại.
Na Tra nhất thời không phản bác được.
Đúng vậy, cho tới nay, Thiên Bồng Nguyên Soái kia có cái gì không dám? Vô số chuyện chúng tiên cho rằng không dám, thế nhưng hắn vẫn dám.
Từ một góc độ nào đó, hắn căn bản không khác phàm nhân.
Những lời này là hợp tình hợp lý. Na Tra mặc dù không muốn nói toạc chuyện huynh muội Dương Tiễn, nhưng liên quan tới tính mạng cha mình, Na Tra lại cũng không dám phủ nhận.
Thấy Na Tra im lặng không nói, Trì Quốc Thiên Vương lại nói tiếp:
- Cho nên, cần phải vỗ về Thiên Bồng Nguyên Soái này mới phải. Nếu hắn đã hẹn chúng ta tới đây, tức là không phải đến vạch mặt, không bằng để Trì Quốc tới nói chuyện với hắn, nghe ý đồ của hắn. Tam thái tử thấy thế được không?
Bất kể là Trì Quốc Thiên Vương hay là Đa Văn Thiên Vương, thủ đoạn xử lý chuyện như thế này đều hơn mình vô số lần, điều này Na Tra hiểu.
Hiện giờ nói cũng đã nói đến nước này rồi, Na Tra làm sao có thể từ chối đây?
Im lặng hồi lâu, Na Tra đành gật đầu.
Xoay người, Trì Quốc Thiên Vương thu hồi phép cấm âm, bước tới trước mặt Thiên Bồng, lại tiện tay ra một phép cấm âm khác bao phủ lấy mình và Thiên Bồng, chắp tay nói:
- Phiền Nguyên soái quan tâm. Thiên Vương quả thật vô ý bị bắt vào mấy ngày trước. Bọn ta đều chịu đại ân của Thiên Vương, đang nghĩ cách cứu viện. Việc này liên quan tới tính mạng của Thiên Vương, kính xin Nguyên soái bất kể thế nào cũng chớ để truyền ra ngoài.
Dứt lời, Trì Quốc Thiên Vương cảnh giác nhìn chăm chú vào Thiên Bồng.
Câu trả lời kế tiếp của Thiên Bồng có thể nói là cực kỳ quan trọng. Nếu Thiên Bồng định lấy quân quy Thiên Đình ra nói, vậy sẽ không còn gì để thương lượng. Bọn họ cũng sớm phải chuẩn bị ứng đối.
Còn nếu Thiên Bồng không đề cập quân quy...
Chỉ thấy Thiên Bồng liếc nhìn Na Tra đang lo lắng phía xa một cái, bất đắc dĩ thở dài, nhẹ giọng nói:
- Nghe nói yêu hầu ở Hoa Quả Sơn hung tàn, nếu thật sự như thế, tình cảm hiện tại của Lý Thiên Vương quả là đáng lo. Không biết chư vị Nam Thiên Môn đã có thượng sách gì để giải cứu Lý Thiên Vương chưa?
Nghe lời này, lại thấy bộ dáng thân thiết của Thiên Bồng, Trì Quốc Thiên Vương nhất thời nhẹ nhàng thở ra.
Lời này ý là nói nhân tình, không nói quân quy, không quấy rối chứ?
Trì Quốc Thiên Vương nghĩ thoáng qua, đáp:
- Thượng sách không có. Hiện giờ chỉ có thể dựa theo yêu hầu kia nói, đi từng bước, tính từng bước.
- Ừm?
Thiên Bồng yên lặng gật gật đầu, lại hỏi:
- Không biết kia yêu hầu đưa ra yêu cầu gì?
- Chưa có yêu cầu cụ thể, giờ chỉ muốn chúng ta giằng co với chúng ở đó, hẹn khi lui binh sẽ trả lại Lý Thiên Vương.
Thiên Bồng lại nhìn thoáng qua Na Tra, nghĩ nghĩ, nói:
- Yêu hầu này trời sinh tính giả dối, sao có thể dễ tin. Nếu đến lúc đó lui binh rồi vẫn không trả Lý Thiên Vương thì làm thế nào cho phải?
Một câu nghe nhẹ nhàng, lại như nói ra tiếng lòng của Trì Quốc Thiên Vương.
Cho tới nay, bọn họ lo nhất không phải cái này sao? Chỉ cần còn Lý Tịnh, Nam Thiên Môn dù chuyện lớn hơn nữa cũng có thể hóa giải. Nhưng nếu không có Lý Tịnh...
Chỉ cần Lý Tịnh có thể trở về, Trì Quốc Thiên Vương nguyện ý dùng hết mọi lực lượng đi giấu giếm, đi thỏa mãn điều kiện của yêu hầu kia. Thế nhưng nếu yêu hầu kia căn bản không có ý định thực hiện hiệp nghị thì sao? Hoặc là giống như Quảng Mục Thiên Vương lúc trước, tuy rằng trả lại, cũng đã giày vò đến hoàn toàn thay đổi?
Nói đến cùng, toàn bộ Nam Thiên Môn cũng chỉ có một mình Na Tra tin tưởng Khỉ Đá.
Trì Quốc Thiên Vương khom người chắp tay nói:
- Việc này cũng là chuyện bọn ta lo lắng. Không biết Nguyên soái có thượng sách gì giúp bọn ta thoát khốn không? Nếu có, kính xin nói rõ. Nam Thiên Môn từ trên xuống dưới vô cùng cảm kích!
Thiên Bồng hơi cúi đầu làm như suy tư, nói:
- Thiên Bồng có một kế, mặc dù không thể trực tiếp cứu Lý Thiên Vương trở về, nhưng có thể thoáng giảm bớt áp lực cho chư vị, đồng thời, cũng có thể gia tăng xác suất cứu Lý Thiên Vương trở về.
- Sao?
Nghe lời này, Trì Quốc Thiên Vương ngay lập tức mở to hai mắt nói:
- Mong Nguyên soái nói rõ.
- Kế này là để thủy quân Thiên Hà chúng ta đến tấn công Hoa Quả Sơn!
Thiên Bồng nói.
***
Vừa nghe lời này, Na Tra, Trì Quốc Thiên Vương, Tăng Trưởng Thiên Vương cùng biến sắc mặt.
Thiên Bồng này quả nhiên đã biết!
Thế nhưng nếu đã biết, tại sao y không báo lên Lăng Tiêu bảo điện, lại hẹn gặp ở đây làm gì?
Mặt Na Tra đỏ lên, cũng bất chấp, mở miệng quát lớn:
- Thiên Bồng Nguyên Soái nghe được lời đồn nhảm từ đâu đây? Chẳng qua là chiến sự gặp chút trở ngại, cha ta vẫn bình an trấn thủ trong quân, đợi thêm một thời gian nữa, nhất định có thể tung quân tiêu diệt yêu vật ở Nam Chiêm Bộ Châu và Đông Thắng Thần Châu, vì sao lọt vào tai ngươi lại biến thành bị bắt rồi?
Đôi mắt kia trợn trừng nhìn Thiên Bồng, Hỏa Tiêm thương trong tay nâng cao, Na Tra hét lớn:
- Nếu tiếp tục nói bậy, đừng trách Na Tra không khách khí!
Linh lực cực nóng tức thì hội tụ, từ bốn phía mơ hồ thấy được đốm lửa đang bốc cháy.
Khí thế hung hăng như vậy, nếu đổi là người khác, sợ là sớm bị hù thất hồn lạc phách rồi.
Nhưng Thiên Bồng Nguyên Soái là người nào? Đại nguyên soái nắm giữ sáu mươi vạn thủy quân Thiên Hà, yêu quái thế gian nghe tên đã sợ mất mật, làm sao lại sợ chút trò trẻ con này?
Chỉ thấy Thiên Bồng mặt không thay đổi nhìn Na Tra, cũng không nói lời nào.
Lúc này rõ ràng Thiên Bồng không cười, nhưng trong mắt Na Tra lại chính là đang cười, tựa như là người lớn thấy trẻ con làm ra chuyện ngây ngô sẽ cười, là cười nhạo!
Như một đứa trẻ làm chuyện xấu bị vạch trần, mặt Na Tra trở nên lúc đỏ lúc trắng, Hỏa Tiêm thương xoay xoay, có vẻ muốn thật sự động thủ.
Đúng lúc này, Trì Quốc Thiên Vương từ phía sau níu lấy tay Na Tra.
Cái níu này để Na Tra thoáng bình tĩnh lại, tán đi linh lực trên người, quay đầu nhìn Trì Quốc Thiên Vương.
Trì Quốc Thiên Vương cũng không nhìn Na Tra mà nhìn Thiên Bồng, giọng điệu cung kính nói:
- Nguyên soái, bọn ta có chuyện quan trọng cần thương lượng, kính xin chờ một lát.
- Xin cứ tự nhiên.
Thiên Bồng khẽ gật đầu một cái.
Quay sang, Trì Quốc Thiên Vương đưa mắt ra hiệu với Na Tra, sau đó cả ba đi sang một bên. Đa Văn Thiên Vương vung tay làm phép cấm âm.
Đợi phép cấm âm bao bọc, ba người ngơ ngác đứng, sáu mắt giao nhau, ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, nhất thời lại không biết nói cái gì cho phải.
Nín hồi lâu, Na Tra nói:
- Xem ra hắn thật sự biết rồi, làm sao bây giờ?
Dứt lời, Na Tra chống mạnh Hỏa Tiêm thương, đất đá dưới chân tức thì nứt nẻ.
Trước khi đến, ba người cũng từng nghĩ Thiên Bồng có thể biết gì đó, nhưng lại không lường trước được Thiên Bồng sẽ nói trực tiếp ra như thế. Một chiêu này, quả nhiên là đánh ba người trở tay không kịp, cũng không trách vừa rồi Na Tra sẽ phản ứng lớn như thế.
Trì Quốc Thiên Vương nhìn chăm chú Na Tra, chậm rãi nói:
- Theo ta thấy, hay là thừa nhận đi.
- Thừa nhận?
Na Tra lập tức mở to hai mắt, phất tay nói:
- Ngươi nói đùa gì vậy? Chuyện này có thể thừa nhận sao? Trư Bồng này cùng cha ta từ trước đến nay không hợp, nếu cho hắn biết cha ta bị bắt... Vậy không phải hỏng bét?
- Chúng ta không thừa nhận, hắn cũng không biết sao?
Trì Quốc Thiên Vương lập tức hỏi ngược lại.
- Đúng vậy, tam thái tử, chuyện không đơn giản như ngài nghĩ đâu.
Đa Văn Thiên Vương cũng mở miệng khuyên:
- Thiên Bồng này làm việc từ trước đến nay cẩn thận, nếu không nắm chắc mười phần, sao lại nói lung tung? Nếu đã nói ra, chúng ta thừa nhận hay không có gì khác biệt đâu?
- Đừng nói nắm chắc mười phần, kể cả nắm chắc trăm phần thì thế nào?
Na Tra cả giận nói:
- Chỉ cần chúng ta đánh chết không nhận! Hắn muốn tra, để cho hắn tra đi thôi!
- Tam thái tử!
Trì Quốc Thiên Vương nhất thời tăng âm điệu:
- Hắn nắm chắc mười phần, hiện tại hẹn chúng ta tới đây, nói là muốn hỏi, kỳ thực đã cho chúng ta bậc thang để xuống rồi!
Lời này khiến Na Tra bình tĩnh lại, nhưng cặp mắt vẫn trợn trừng nhìn Thiên Bồng đang đứng đằng xa, không nói nửa lời.
Quay đầu liếc mắt với Đa Văn Thiên Vương một cái, Trì Quốc Thiên Vương nhìn chăm chú vào Na Tra, chậm rãi nói:
- Tam thái tử, ngài nghe ta một lời. Ngài nói không sai, chúng ta có thể đánh chết không thừa nhận, hắn cũng không có cách nào với chúng ta. Kỳ thật chúng ta có thừa nhận, hắn cũng vẫn không có cách nào. Lúc này không giống ngày xưa, sau cái án kia, Thiên Bồng đã không thể lên Lăng Tiêu bảo điện, nếu lên, hơn phân nửa sẽ bị bắt ngay. Đến lúc đó chúng tiên muốn bày ra tội danh giết hắn, dù Ngọc Đế cũng không cứu được. Xác nhận Lý Thiên Vương bị bắt lại như thế nào? Hắn dám đối chất trực tiếp trên Linh Tiêu bảo điện sao?
Thoáng đè giọng xuống, Trì Quốc Thiên Vương mới nói tiếp:
- Nếu hắn thực sự dám làm như thế, đến lúc đó sợ là tố cáo chưa thành, chính mình đã bị giam vào thiên lao rồi. Với việc này, hắn cùng lắm là gửi tấu chương tới Linh Tiêu bảo điện thôi. Đến lúc đó, lấy giao tình giữa Nam Thiên Môn ta với chúng tiên, chúng ta lấy cớ chiến sự bận rộn, cộng thêm nhờ các tiên gia khác điều đình, trên trời một ngày dưới đất một năm, kéo dài mười năm cũng không thành vấn đề, nhiều lắm là tổn hại chút danh tiếng thôi. Thời gian mười năm, nếu thật sự có thể cứu Lý Thiên Vương về, sợ là cũng sớm đã cứu xong rồi chứ?
Trì Quốc nói một tràng, Na Tra nhất thời á khẩu không trả lời được.
Một lúc sau, Na Tra mới thở dài:
- Nếu thừa nhận hay không đều không quan trọng, chúng ta cần gì phải thừa nhận? Bản thái tử không quen nhìn Trư Bồng kia vênh váo tự đắc!
Nghe vậy, Trì Quốc Thiên Vương muốn nói lại thôi.
Thấy thế, Na Tra lạnh lùng nhìn gã, ngửa đầu nói:
- Có lời gì nói thẳng, không cần nhăn nhăn nhó nhó.
Ho khan hai tiếng, Trì Quốc Thiên Vương mới thấp giọng nói:
- Tam thái tử, ta lại hỏi ngài một câu, yêu hầu kia, có phải là có liên hệ với vài thần tiên trên trời, biết động thái của Thiên Đình?
Vừa nghe lời này, mặt Na Tra lúc đỏ lúc trắng.
"Liên hệ" là đang nói chính mình sao?
Lúc trước quả thật có liên hệ, nhưng hiện giờ mình là đánh chết cũng sẽ không cung cấp tin tức cho hắn nữa rồi. Song mình không cung cấp, không có nghĩa là hắn sẽ không có người cung cấp.
Huynh muội Dương Tiễn lẽ nào không có bằng hữu bí mật trên Thiên Đình sao? Dương Thiền giờ đã là một thành viên của Hoa Quả Sơn, nếu vận dụng quan hệ ngày trước, lo gì không lấy được tình báo.
Thấy Na Tra không đáp lời, Trì Quốc Thiên Vương đã xác định được bảy phần, nhẹ giọng nói:
- Tam thái tử, ngài tin tưởng yêu hầu kia sẽ thả Thiên Vương, thế nhưng... Nếu yêu hầu kia thực sự có liên hệ với thần tiên trên trời, Thiên Bồng Nguyên Soái tuy không thể trực tiếp tố cáo trên Linh Tiêu bảo điện, nhưng có thể đồn ra, đến lúc đó rơi vào tai yêu hầu, chỉ sợ việc của Thiên Vương sẽ phát sinh biến cố. Chúng ta thừa nhận hay không, hắn cũng có thể làm như vậy!
- Hắn dám?
Na Tra trợn mắt quát.
- Sao hắn lại không dám?
Trì Quốc Thiên Vương hỏi ngược lại.
Na Tra nhất thời không phản bác được.
Đúng vậy, cho tới nay, Thiên Bồng Nguyên Soái kia có cái gì không dám? Vô số chuyện chúng tiên cho rằng không dám, thế nhưng hắn vẫn dám.
Từ một góc độ nào đó, hắn căn bản không khác phàm nhân.
Những lời này là hợp tình hợp lý. Na Tra mặc dù không muốn nói toạc chuyện huynh muội Dương Tiễn, nhưng liên quan tới tính mạng cha mình, Na Tra lại cũng không dám phủ nhận.
Thấy Na Tra im lặng không nói, Trì Quốc Thiên Vương lại nói tiếp:
- Cho nên, cần phải vỗ về Thiên Bồng Nguyên Soái này mới phải. Nếu hắn đã hẹn chúng ta tới đây, tức là không phải đến vạch mặt, không bằng để Trì Quốc tới nói chuyện với hắn, nghe ý đồ của hắn. Tam thái tử thấy thế được không?
Bất kể là Trì Quốc Thiên Vương hay là Đa Văn Thiên Vương, thủ đoạn xử lý chuyện như thế này đều hơn mình vô số lần, điều này Na Tra hiểu.
Hiện giờ nói cũng đã nói đến nước này rồi, Na Tra làm sao có thể từ chối đây?
Im lặng hồi lâu, Na Tra đành gật đầu.
Xoay người, Trì Quốc Thiên Vương thu hồi phép cấm âm, bước tới trước mặt Thiên Bồng, lại tiện tay ra một phép cấm âm khác bao phủ lấy mình và Thiên Bồng, chắp tay nói:
- Phiền Nguyên soái quan tâm. Thiên Vương quả thật vô ý bị bắt vào mấy ngày trước. Bọn ta đều chịu đại ân của Thiên Vương, đang nghĩ cách cứu viện. Việc này liên quan tới tính mạng của Thiên Vương, kính xin Nguyên soái bất kể thế nào cũng chớ để truyền ra ngoài.
Dứt lời, Trì Quốc Thiên Vương cảnh giác nhìn chăm chú vào Thiên Bồng.
Câu trả lời kế tiếp của Thiên Bồng có thể nói là cực kỳ quan trọng. Nếu Thiên Bồng định lấy quân quy Thiên Đình ra nói, vậy sẽ không còn gì để thương lượng. Bọn họ cũng sớm phải chuẩn bị ứng đối.
Còn nếu Thiên Bồng không đề cập quân quy...
Chỉ thấy Thiên Bồng liếc nhìn Na Tra đang lo lắng phía xa một cái, bất đắc dĩ thở dài, nhẹ giọng nói:
- Nghe nói yêu hầu ở Hoa Quả Sơn hung tàn, nếu thật sự như thế, tình cảm hiện tại của Lý Thiên Vương quả là đáng lo. Không biết chư vị Nam Thiên Môn đã có thượng sách gì để giải cứu Lý Thiên Vương chưa?
Nghe lời này, lại thấy bộ dáng thân thiết của Thiên Bồng, Trì Quốc Thiên Vương nhất thời nhẹ nhàng thở ra.
Lời này ý là nói nhân tình, không nói quân quy, không quấy rối chứ?
Trì Quốc Thiên Vương nghĩ thoáng qua, đáp:
- Thượng sách không có. Hiện giờ chỉ có thể dựa theo yêu hầu kia nói, đi từng bước, tính từng bước.
- Ừm?
Thiên Bồng yên lặng gật gật đầu, lại hỏi:
- Không biết kia yêu hầu đưa ra yêu cầu gì?
- Chưa có yêu cầu cụ thể, giờ chỉ muốn chúng ta giằng co với chúng ở đó, hẹn khi lui binh sẽ trả lại Lý Thiên Vương.
Thiên Bồng lại nhìn thoáng qua Na Tra, nghĩ nghĩ, nói:
- Yêu hầu này trời sinh tính giả dối, sao có thể dễ tin. Nếu đến lúc đó lui binh rồi vẫn không trả Lý Thiên Vương thì làm thế nào cho phải?
Một câu nghe nhẹ nhàng, lại như nói ra tiếng lòng của Trì Quốc Thiên Vương.
Cho tới nay, bọn họ lo nhất không phải cái này sao? Chỉ cần còn Lý Tịnh, Nam Thiên Môn dù chuyện lớn hơn nữa cũng có thể hóa giải. Nhưng nếu không có Lý Tịnh...
Chỉ cần Lý Tịnh có thể trở về, Trì Quốc Thiên Vương nguyện ý dùng hết mọi lực lượng đi giấu giếm, đi thỏa mãn điều kiện của yêu hầu kia. Thế nhưng nếu yêu hầu kia căn bản không có ý định thực hiện hiệp nghị thì sao? Hoặc là giống như Quảng Mục Thiên Vương lúc trước, tuy rằng trả lại, cũng đã giày vò đến hoàn toàn thay đổi?
Nói đến cùng, toàn bộ Nam Thiên Môn cũng chỉ có một mình Na Tra tin tưởng Khỉ Đá.
Trì Quốc Thiên Vương khom người chắp tay nói:
- Việc này cũng là chuyện bọn ta lo lắng. Không biết Nguyên soái có thượng sách gì giúp bọn ta thoát khốn không? Nếu có, kính xin nói rõ. Nam Thiên Môn từ trên xuống dưới vô cùng cảm kích!
Thiên Bồng hơi cúi đầu làm như suy tư, nói:
- Thiên Bồng có một kế, mặc dù không thể trực tiếp cứu Lý Thiên Vương trở về, nhưng có thể thoáng giảm bớt áp lực cho chư vị, đồng thời, cũng có thể gia tăng xác suất cứu Lý Thiên Vương trở về.
- Sao?
Nghe lời này, Trì Quốc Thiên Vương ngay lập tức mở to hai mắt nói:
- Mong Nguyên soái nói rõ.
- Kế này là để thủy quân Thiên Hà chúng ta đến tấn công Hoa Quả Sơn!
Thiên Bồng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/535
|