Dịch: alreii
Biên: †Ares†
***
Sau khi trải qua mười hai tiếng cứu hỏa, mọi thứ ở Hoa Quả Sơn đều dần dà trở lại ổn định. Tổn thất do chuyện lần này mang cũng đã được kiểm kê xong.
Không biết có nên dùng từ may mắn để hình dung không nữa. Qua chuyện này, cả hệ thống luyện đan của Hoa Quả Sơn gần như bị tê liệt. Nhưng số đan dược tồn kho vốn dùng cho chiến tranh thì vẫn còn đầy đủ.
Đây một mặt là bởi kho trữ đan vốn được xây ở thành trì dưới đất còn chưa kịp dời lên trên, lần này không bị lửa lan đến.
Mặt khác là bởi vì yêu quái cảnh giới Luyện Thần trở xuống đều không thể chống lại được với ngọn lửa nọ. Một khi dính phải, phần lớn đều chết ngay tại chỗ, cho nên tử thương rất đông, bị thương lại không nhiều, tất nhiên đan dược trị thương chẳng tốn bao nhiêu.
Thêm nữa lúc trước Khỉ Đá vì tăng nhanh chế tạo súng, đã rút đi số lượng lớn yêu tu Ngộ giả đạo ở phòng luyện đan xuống thành trì dưới đất, khiến rất nhiều Ngộ giả đạo vốn nên ở phòng luyện đan đã tránh được kiếp nạn lần này. Cũng xem như đã giữ được hy vọng xây dựng lại hệ thống luyện đan cho Hoa Quả Sơn.
Còn về sĩ khí, dù sao thì ở Hoa Quả Sơn đều không phải là nhân loại, toàn là yêu quái đã sớm quen với sống chết, sao có thể bị dọa sợ dễ dàng vậy được?
Nói là nói vậy, tổn thất vẫn rất nặng, thương đến căn cốt, nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được.
Sau khi trải qua một buổi hội nghị các thành viên nòng cốt có thể hình dung bằng hai từ trầm lắng, sách lược trước đó được điều chỉnh rất lớn.
Đầu tiên liên quan đến vấn đề chủ chốt, nghị quyết là từ bỏ xây dựng lại. Bộ phận hạch tâm tạm thời dời toàn bộ xuống thành trì dưới đất.
Rất hiển nhiên, trên mặt đất không không an toàn như bọn họ tưởng. Bọn họ có thể khống chế và mở rộng phạm vi trên mặt đất, lại khó có thể phòng ngự hoàn toàn đột kích bất chợt đến từ trên không. Trước khi bọn họ có được tổ chức tình báo không đâu không có như thủy quân Thiên Hà, muốn xây dựng một tòa yêu thành tập trung đông đúc không hề nghi ngờ là đang tìm chết.
Đây là giáo huấn mà Hoa Quả Sơn đã phải trả một cái giá đau đớn để tổng kết ra được.
Nhưng thành trì dưới đất an toàn thật sao?
Thực ra cũng không an toàn, thậm chí còn không an toàn bằng trên mặt đất. Một khi kẻ địch dùng địa chấn dẫn tới sụp đổ, sự nguy hiểm của nó thậm chí còn vượt qua lửa của thủy quân Thiên Hà.
Vì chuyện đó, bọn họ cho ra quyết định thứ hai, đó chính là gia cố thành trì dưới đất. Đồng thời phân tán xây dựng nhiều cứ điểm dưới lòng đất, hạn chế quy mô của các cứ điểm. Cố gắng sắp xếp những bộ phận quan trọng tại những cứ điểm nhỏ để đề cao mức độ gia cố. Về việc lựa chọn nơi đặt cứ điểm, cũng không hạn chế trong phạm vi Hoa Quả Sơn, thậm chí là phạm vi Đông Thắng Thần Châu.
Còn về một số yêu quái bởi vì thành trì dưới đất không đủ, tạm thời không thể nào dời xuống thành trì dưới dất, bất đắc dĩ phải nán lại phía trên, đều được sắp xếp phân tán hết để đề phòng bất trắc.
Tất nhiên quân đội vẫn đóng quân trên mặt đất như cũ, đồng thời còn hoạt động trong phạm vi lớn.
Theo như lời của Khỉ Đá, chính là "Để lộ răng nanh, che giấu mạn sườn."
Xác định xong đường lui, xoa dịu xong yêu chúng ở Hoa Quả Sơn. Còn lại chính là vấn đề bên ngoài.
Nếu chuyện này bỏ qua như vậy, đừng nói là Khỉ Đá, ngay một đám tướng lĩnh của Hoa Quả Sơn đều không chấp nhận. Thế là Hoa Quả Sơn bắt đầu tính toán lấy Lý Tịnh uy hiếp Nam Thiên Môn, yêu cầu giao ra Thiên Nội.
Nhưng chớp mắt đã trôi qua ba ngày, chút xíu động tĩnh cũng không có. Na Tra vội hệt như kiến trên chảo lửa, hai vị Thiên Vương vẫn cắn chết không buông.
Muốn Nam Thiên Môn thật sự giao ra Thiên Nội là điều không thể nào. Nếu làm vậy thật, thủy quân Thiên Hà đảm bảo sẽ bẩm báo lên Thiên Đình, đến lúc đó toàn bộ tướng lĩnh của Nam Thiên Môn đều gánh không nổi.
Tóm lại nó chẳng khác gì cấu kết với yêu vương cả.
Dựa theo biện pháp lúc đầu của Khỉ Đá, thực ra là chờ Thiên Nội rời khỏi hạm đội Nam Thiên Môn, trên đường trở về Vân Vực thiên cảng thì sẽ đánh úp gã. Đến lúc đó Nam Thiên Môn có thể phủi tay mọi chuyện, Hoa Quả Sơn cũng có thể có thù báo thù có oán báo oán.
Đáng tiếc giám sát cả ngày cả đêm, tên Thiên Nội đó vẫn trốn trong hạm đội chẳng ra ngoài, như thể đã sớm nhận được tin tức, cũng không thấy người thủy quân Thiên Hà phái tới đón gã. Thế là chuyện này tạm thời bị kẹt ở đó.
Chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy?
Cục tức này Khỉ Đá không nuốt xuống được, yêu chúng Hoa Quả Sơn cũng không nuốt trôi được.
Vì để xoa dịu yêu chúng, vì để phát tiết, cũng vì làm mới từng bước chiến lược, vào đêm ngày thứ tư, được sự triệu tập của Khỉ Đá, tất cả yêu quái cảnh giới Hóa Thần trở lên ở Hoa Quả Sơn đã mở một cuộc họp. Một đội ngũ thuần tốc độ cảnh giới Hóa Thần trở lên, dưới sự dẫn dắt của Cửu Đầu Trùng lặng lẽ rời khỏi Hoa Quả Sơn.
...
Hai ngày sau, Vân Vực thiên cảng, trong thư phòng của Thiên Bồng.
- Ngươi nói tiếp tế chuyển đến Quan Vân thiên cảng bị cướp rồi?
Thiên Bồng trừng lớn mắt hỏi.
Tiếp tế trợ cấp cho thiên quân bị cướp, đây là chuyện ngàn năm hiếm có.
- Nói môt cách chính xác, không phải là bị cướp.
Thiên Phụ đứng thẳng người, nói:
- Mạt tướng đã đến hiện trường tra xét, ba chiếc chiến hạm vận chuyển đều bị rơi, tổng cộng sáu trăm hai mươi thiên quân cùng với ba tiểu tướng, một phó tướng phụ trách áp tải không một ai còn sống. Nhưng ngoại trừ một ít đan dược và một số thứ khác, số vật tư còn lại bao gồm cả lương thực đều bị đốt chứ không hề bị lấy đi.
- Chỉ lấy đan dược? Là những loại đan dược nào?
- Chỉ là những loại đan dược trị thương bình thường trong quân đội, chẳng có gì đặc biệt.
Thiên Phụ nói.
Đôi mắt Thiên Bồng lập tức nheo thành một đường chỉ:
- Ngươi nói, sẽ là ai đây? Là yêu quái hay là quân khác?
Nếu là yêu quái, từ ngày Thiên Bồng nhận chức đến nay, chưa từng xuất hiện yêu quái cuồng vọng đến vậy. Nếu là quân đội thiên quân khác... vậy thì càng không thể.
Các phe phái trên Thiên Đình đông đúc, đủ các loại tranh đấu ngoài sáng trong tối chưa bao giờ dừng. Nhưng còn chưa bao giờ nghe nói có ai dám động binh đao.
- Hiện giờ vẫn chưa tra rõ.
Thiên Phụ nói:
- Ở hiện trường chẳng phát hiện được bất cứ manh mối nào có thể truy tra. Nhưng có thể xác định được người tập kích có tu vi không thấp. Lúc xảy ra chuyện trong hạm đội còn có một thiên tướng cảnh giới Hóa Thần, vậy mà vẫn không kịp phát tín hiệu cầu cứu. Thẳng đến tối qua, đúng giờ mà vẫn chưa thấy hạm đội đâu, Quan Vân thiên cảng mới báo lên đồ tiếp tế không được đưa đến đúng hạn, bên này mới phát hiện hạm đội vận chuyển mất tích. Truy tra một đường, đến sáng sớm hôm nay mới xác định là bị tập kích, toàn quân bị diệt.
- Không kịp phát cả tín hiệu cầu cứu...
Thiên Bồng khoanh tay, chậm bước đến bên cửa sổ, lầu bầu nói:
- Có thể làm được như vậy, chắc chăn không thể nào vì thèm thuồng mấy viên đan dược được. Nhưng không phải vì đan dược thì là vì cái gì đây?
Thiên Bồng vịn khung cửa sổ, lặng yên suy tư.
Chẳng mấy chốc, một thiên binh đến bên ngoài cửa, từ chỗ hành lang xa xa khom người chắp tay với Thiên Phụ.
Thấy vậy Thiên Phụ vội vàng đi ra ngoài.
Thiên binh đó quỳ một gối trên đất, hai tay dâng lên một cuộn thẻ tre, lại cúi đầu nói gì đó với Thiên Phụ.
Sắc mặt Thiên Phụ lập tức trở nên cực kỳ khó coi, cho thiên binh nọ lui xong thì cầm cuộn thẻ tre trở lại thư phòng.
Thấy Thiên Phụ trở lại, Thiên Bồng lạnh nhạt hỏi:
- Chuyện gì?
Thiên Phụ mím môi nói:
- Lại có hai chiếc chiến hạm vận chuyển xảy ra chuyện. Lần này là chiến hạm chở binh sĩ từ Bắc Câu Lô Châu về Vân Vực thiên cảng. Trên hai chiến hạm tổng cộng một ngàn năm trăm thiên binh không một ai sống sót.
- Đầu tiên là đánh chiến hạm tiếp viện sau lại đánh chiến hạm chở binh sĩ... Coi bộ là tới trả thù rồi.
Thiên Bồng cười lạnh nói:
- Thật đúng là không thể khinh thường được.
Biên: †Ares†
***
Sau khi trải qua mười hai tiếng cứu hỏa, mọi thứ ở Hoa Quả Sơn đều dần dà trở lại ổn định. Tổn thất do chuyện lần này mang cũng đã được kiểm kê xong.
Không biết có nên dùng từ may mắn để hình dung không nữa. Qua chuyện này, cả hệ thống luyện đan của Hoa Quả Sơn gần như bị tê liệt. Nhưng số đan dược tồn kho vốn dùng cho chiến tranh thì vẫn còn đầy đủ.
Đây một mặt là bởi kho trữ đan vốn được xây ở thành trì dưới đất còn chưa kịp dời lên trên, lần này không bị lửa lan đến.
Mặt khác là bởi vì yêu quái cảnh giới Luyện Thần trở xuống đều không thể chống lại được với ngọn lửa nọ. Một khi dính phải, phần lớn đều chết ngay tại chỗ, cho nên tử thương rất đông, bị thương lại không nhiều, tất nhiên đan dược trị thương chẳng tốn bao nhiêu.
Thêm nữa lúc trước Khỉ Đá vì tăng nhanh chế tạo súng, đã rút đi số lượng lớn yêu tu Ngộ giả đạo ở phòng luyện đan xuống thành trì dưới đất, khiến rất nhiều Ngộ giả đạo vốn nên ở phòng luyện đan đã tránh được kiếp nạn lần này. Cũng xem như đã giữ được hy vọng xây dựng lại hệ thống luyện đan cho Hoa Quả Sơn.
Còn về sĩ khí, dù sao thì ở Hoa Quả Sơn đều không phải là nhân loại, toàn là yêu quái đã sớm quen với sống chết, sao có thể bị dọa sợ dễ dàng vậy được?
Nói là nói vậy, tổn thất vẫn rất nặng, thương đến căn cốt, nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được.
Sau khi trải qua một buổi hội nghị các thành viên nòng cốt có thể hình dung bằng hai từ trầm lắng, sách lược trước đó được điều chỉnh rất lớn.
Đầu tiên liên quan đến vấn đề chủ chốt, nghị quyết là từ bỏ xây dựng lại. Bộ phận hạch tâm tạm thời dời toàn bộ xuống thành trì dưới đất.
Rất hiển nhiên, trên mặt đất không không an toàn như bọn họ tưởng. Bọn họ có thể khống chế và mở rộng phạm vi trên mặt đất, lại khó có thể phòng ngự hoàn toàn đột kích bất chợt đến từ trên không. Trước khi bọn họ có được tổ chức tình báo không đâu không có như thủy quân Thiên Hà, muốn xây dựng một tòa yêu thành tập trung đông đúc không hề nghi ngờ là đang tìm chết.
Đây là giáo huấn mà Hoa Quả Sơn đã phải trả một cái giá đau đớn để tổng kết ra được.
Nhưng thành trì dưới đất an toàn thật sao?
Thực ra cũng không an toàn, thậm chí còn không an toàn bằng trên mặt đất. Một khi kẻ địch dùng địa chấn dẫn tới sụp đổ, sự nguy hiểm của nó thậm chí còn vượt qua lửa của thủy quân Thiên Hà.
Vì chuyện đó, bọn họ cho ra quyết định thứ hai, đó chính là gia cố thành trì dưới đất. Đồng thời phân tán xây dựng nhiều cứ điểm dưới lòng đất, hạn chế quy mô của các cứ điểm. Cố gắng sắp xếp những bộ phận quan trọng tại những cứ điểm nhỏ để đề cao mức độ gia cố. Về việc lựa chọn nơi đặt cứ điểm, cũng không hạn chế trong phạm vi Hoa Quả Sơn, thậm chí là phạm vi Đông Thắng Thần Châu.
Còn về một số yêu quái bởi vì thành trì dưới đất không đủ, tạm thời không thể nào dời xuống thành trì dưới dất, bất đắc dĩ phải nán lại phía trên, đều được sắp xếp phân tán hết để đề phòng bất trắc.
Tất nhiên quân đội vẫn đóng quân trên mặt đất như cũ, đồng thời còn hoạt động trong phạm vi lớn.
Theo như lời của Khỉ Đá, chính là "Để lộ răng nanh, che giấu mạn sườn."
Xác định xong đường lui, xoa dịu xong yêu chúng ở Hoa Quả Sơn. Còn lại chính là vấn đề bên ngoài.
Nếu chuyện này bỏ qua như vậy, đừng nói là Khỉ Đá, ngay một đám tướng lĩnh của Hoa Quả Sơn đều không chấp nhận. Thế là Hoa Quả Sơn bắt đầu tính toán lấy Lý Tịnh uy hiếp Nam Thiên Môn, yêu cầu giao ra Thiên Nội.
Nhưng chớp mắt đã trôi qua ba ngày, chút xíu động tĩnh cũng không có. Na Tra vội hệt như kiến trên chảo lửa, hai vị Thiên Vương vẫn cắn chết không buông.
Muốn Nam Thiên Môn thật sự giao ra Thiên Nội là điều không thể nào. Nếu làm vậy thật, thủy quân Thiên Hà đảm bảo sẽ bẩm báo lên Thiên Đình, đến lúc đó toàn bộ tướng lĩnh của Nam Thiên Môn đều gánh không nổi.
Tóm lại nó chẳng khác gì cấu kết với yêu vương cả.
Dựa theo biện pháp lúc đầu của Khỉ Đá, thực ra là chờ Thiên Nội rời khỏi hạm đội Nam Thiên Môn, trên đường trở về Vân Vực thiên cảng thì sẽ đánh úp gã. Đến lúc đó Nam Thiên Môn có thể phủi tay mọi chuyện, Hoa Quả Sơn cũng có thể có thù báo thù có oán báo oán.
Đáng tiếc giám sát cả ngày cả đêm, tên Thiên Nội đó vẫn trốn trong hạm đội chẳng ra ngoài, như thể đã sớm nhận được tin tức, cũng không thấy người thủy quân Thiên Hà phái tới đón gã. Thế là chuyện này tạm thời bị kẹt ở đó.
Chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy?
Cục tức này Khỉ Đá không nuốt xuống được, yêu chúng Hoa Quả Sơn cũng không nuốt trôi được.
Vì để xoa dịu yêu chúng, vì để phát tiết, cũng vì làm mới từng bước chiến lược, vào đêm ngày thứ tư, được sự triệu tập của Khỉ Đá, tất cả yêu quái cảnh giới Hóa Thần trở lên ở Hoa Quả Sơn đã mở một cuộc họp. Một đội ngũ thuần tốc độ cảnh giới Hóa Thần trở lên, dưới sự dẫn dắt của Cửu Đầu Trùng lặng lẽ rời khỏi Hoa Quả Sơn.
...
Hai ngày sau, Vân Vực thiên cảng, trong thư phòng của Thiên Bồng.
- Ngươi nói tiếp tế chuyển đến Quan Vân thiên cảng bị cướp rồi?
Thiên Bồng trừng lớn mắt hỏi.
Tiếp tế trợ cấp cho thiên quân bị cướp, đây là chuyện ngàn năm hiếm có.
- Nói môt cách chính xác, không phải là bị cướp.
Thiên Phụ đứng thẳng người, nói:
- Mạt tướng đã đến hiện trường tra xét, ba chiếc chiến hạm vận chuyển đều bị rơi, tổng cộng sáu trăm hai mươi thiên quân cùng với ba tiểu tướng, một phó tướng phụ trách áp tải không một ai còn sống. Nhưng ngoại trừ một ít đan dược và một số thứ khác, số vật tư còn lại bao gồm cả lương thực đều bị đốt chứ không hề bị lấy đi.
- Chỉ lấy đan dược? Là những loại đan dược nào?
- Chỉ là những loại đan dược trị thương bình thường trong quân đội, chẳng có gì đặc biệt.
Thiên Phụ nói.
Đôi mắt Thiên Bồng lập tức nheo thành một đường chỉ:
- Ngươi nói, sẽ là ai đây? Là yêu quái hay là quân khác?
Nếu là yêu quái, từ ngày Thiên Bồng nhận chức đến nay, chưa từng xuất hiện yêu quái cuồng vọng đến vậy. Nếu là quân đội thiên quân khác... vậy thì càng không thể.
Các phe phái trên Thiên Đình đông đúc, đủ các loại tranh đấu ngoài sáng trong tối chưa bao giờ dừng. Nhưng còn chưa bao giờ nghe nói có ai dám động binh đao.
- Hiện giờ vẫn chưa tra rõ.
Thiên Phụ nói:
- Ở hiện trường chẳng phát hiện được bất cứ manh mối nào có thể truy tra. Nhưng có thể xác định được người tập kích có tu vi không thấp. Lúc xảy ra chuyện trong hạm đội còn có một thiên tướng cảnh giới Hóa Thần, vậy mà vẫn không kịp phát tín hiệu cầu cứu. Thẳng đến tối qua, đúng giờ mà vẫn chưa thấy hạm đội đâu, Quan Vân thiên cảng mới báo lên đồ tiếp tế không được đưa đến đúng hạn, bên này mới phát hiện hạm đội vận chuyển mất tích. Truy tra một đường, đến sáng sớm hôm nay mới xác định là bị tập kích, toàn quân bị diệt.
- Không kịp phát cả tín hiệu cầu cứu...
Thiên Bồng khoanh tay, chậm bước đến bên cửa sổ, lầu bầu nói:
- Có thể làm được như vậy, chắc chăn không thể nào vì thèm thuồng mấy viên đan dược được. Nhưng không phải vì đan dược thì là vì cái gì đây?
Thiên Bồng vịn khung cửa sổ, lặng yên suy tư.
Chẳng mấy chốc, một thiên binh đến bên ngoài cửa, từ chỗ hành lang xa xa khom người chắp tay với Thiên Phụ.
Thấy vậy Thiên Phụ vội vàng đi ra ngoài.
Thiên binh đó quỳ một gối trên đất, hai tay dâng lên một cuộn thẻ tre, lại cúi đầu nói gì đó với Thiên Phụ.
Sắc mặt Thiên Phụ lập tức trở nên cực kỳ khó coi, cho thiên binh nọ lui xong thì cầm cuộn thẻ tre trở lại thư phòng.
Thấy Thiên Phụ trở lại, Thiên Bồng lạnh nhạt hỏi:
- Chuyện gì?
Thiên Phụ mím môi nói:
- Lại có hai chiếc chiến hạm vận chuyển xảy ra chuyện. Lần này là chiến hạm chở binh sĩ từ Bắc Câu Lô Châu về Vân Vực thiên cảng. Trên hai chiến hạm tổng cộng một ngàn năm trăm thiên binh không một ai sống sót.
- Đầu tiên là đánh chiến hạm tiếp viện sau lại đánh chiến hạm chở binh sĩ... Coi bộ là tới trả thù rồi.
Thiên Bồng cười lạnh nói:
- Thật đúng là không thể khinh thường được.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/535
|