Dịch & Biên: †Ares†
***
Đêm. Đưa tay không thấy được năm ngón.
Tiểu Bạch Long sợ hãi đi trên con đường núi, cố bước nhẹ như mèo. Dọc một đường, y cứ cảm thấy đêm nay gió thật lạnh, chốc chốc lại quay đầu nhìn quanh.
Đằng sau chỉ là con đường không một bóng người.
Xa xa, một đội yêu binh tuần tra đi tới.
Tiểu Bạch Long lập tức dừng bước, cảnh giác mở to hai mắt nhìn.
Đôi chân kia đã làm xong chuẩn bị chạy trốn.
Tới khi đội yêu binh đến gần, lần lượt từng thành viên đi qua Tiểu Bạch Long, lại lịch sự gật đầu chào hỏi như thường lệ, y mới thoáng thở phào.
- Còn tốt, bọn họ không phải là được phái tới bắt ta...
Những lời vừa rồi của Khỉ Đá như vẫn quanh quẩn bên tai Tiểu Bạch Long. Đặc biệt là ba chữ "giết con tin", mỗi khi nhớ tới, Tiểu Bạch Long đều sẽ cảm giác chân muốn nhũn ra.
Nơi này là Hoa Quả Sơn, Hoa Quả Sơn của Mỹ Hầu Vương Tôn Ngộ Không. Ở địa bàn của hắn, chỉ cần con khỉ kia ra lệnh một tiếng...
Mình chính là một miếng thịt béo trong miệng hắn a!
Lớn như vậy, lần đầu tiên Tiểu Bạch Long có cảm giác tính mạng bị uy hiếp thế này.
Ở Tây Hải Long cung, y là tam thái tử, bất kể làm loạn thế nào thì mọi người cũng phải cho y mặt mũi. Cho dù thực sự làm sai điều gì, cùng lắm cũng chỉ bị phạt diện bích suy nghĩ, mông còn chưa từng bị đánh.
Vậy mà giờ bỗng có người nói muốn mạng của y...
Kinh nghiệm sống chưa nhiều a, thật sự là khờ dại đến buồn cười, ban đầu là nghĩ như thế nào lẻ loi một mình chạy đến hang ổ thổ phỉ này đòi báo thù Cửu Đầu Trùng đây?
Vào lúc này, rốt cuộc Tiểu Bạch Long có chút hối hận.
Đáng ra không nên tới cái chỗ quỷ quái này, nên ngoan ngoãn ở Tây Hải Long cung mới phải.
- Đừng sợ, đừng sợ. Hắn dọa thôi.
Tiểu Bạch Long an ủi mình.
Hít một hơi thật sâu, Tiểu Bạch Long tiếp tục tiến lên trước. Thế nhưng mới bước được vài bước, một cơn gió lạnh bỗng thổi tới, tán lá bốn phía lay động khiến y sợ tới rùng mình, vội vàng nấp sau một tảng đá nhìn quanh.
Bộ dáng chật vật kia thật sự chỉ còn thiếu tè ra quần.
Một lúc lâu, xác định xung quanh không có gì lạ, y mới phát hiện sau lưng mình toàn là mồ hôi.
- Không có việc gì, không có việc gì. Tự mình dọa mình thôi.
Y lẩm bẩm tự khích lệ.
Vừa nói xong, y lại có chút do dự:
- Nhưng nếu không phải thì sao?
- Không đâu, không đâu, nhất định là dọa thôi. Giết mình, hắn làm sao ăn nói được với Dương Thiền tỷ? Tuy còn không thành thân, nhưng tỷ tỷ đã nói là bọn họ là như vậy mà. Đừng quên còn có tỷ phu làm chỗ dựa cho mình nữa. Tỷ phu là thiên hạ đệ nhất chiến thần, con khỉ kia có ngu ngốc hơn nữa cũng không dám đắc tội Chiến thần Dương Tiễn đâu!
Nghĩ vậy, Tiểu Bạch Long vỗ vỗ ngực, cố lấy dũng khí ngẩng đầu, tiếp tục bước.
Song vừa đi hai bước, chân y lại mềm nhũn:
- Thế nhưng... nếu hắn dám thì sao? Nếu hắn đưa ta ra ngoài mới hạ độc thủ thì làm sao bây giờ?
- Làm sao lại thế chứ? Hầu ca cũng không tệ lắm, coi như là quang minh lỗi lạc đi. Tiểu tử chưa trải thế sự này, vừa gặp chút chuyện đã bị dọa sợ, kém cỏi quá, ha ha ha ha.
Tiểu Bạch Long hung hăng lắc đầu, cười tự giễu.
Mới vừa cười, y lại hít vào:
- Không đúng... Hắn quang minh lỗi lạc chỗ nào? Hắn đối với thiên quân có khác gì đạo tặc đâu?
Một đường cứ như vậy đi tới, bàng hoàng không yên, rốt cuộc y cũng thấy được chỗ ở hiện tại của mình.
Đó là một tòa nhà đất có ba tầng đơn độc, nằm trên sườn núi của Hoa Quả Sơn. Nơi này ngoại trừ Ngao Liệt còn có Dương Thiền, Ngao Thính Tâm, Phong Linh, Dĩ Tố và mấy tiểu đầu mục phụ trách luyện đan ở. Tại đây cũng có đường hầm nối thẳng với tòa thành dưới đất.
Cũng bởi vì thế, nơi này tính là một điểm cần bảo vệ, bốn phía đều có rào chắn, ngày đêm có quân đội phòng thủ.
Từ xa nhìn tòa nhà có yêu binh lui tới, Tiểu Bạch Long thở ra một hơi, tự an ủi mình:
- Chớ tự mình dọa mình. Trước tiên về nói với Dương Thiền tỷ để phòng ngừa, sau đó Dương Thiền tỷ đương nhiên sẽ tìm Hầu ca can thiệp. Mình cứ ngủ một giấc cho ngon, ngày mai thức dậy thế giới đã lại tươi đẹp rồi!
Hít một hơi thật sâu, Tiểu Bạch Long như được tiếp thêm dũng khí, bước nhanh tới trước.
Đúng lúc này, y nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân nặng nề. Y sợ tới mức chạy tọt vào trong bụi cỏ, thiếu chút nữa còn định trèo tuốt lên cây.
Thoáng lấy lại bình tĩnh, y vén cỏ sang hai bên nhìn quanh, lại thấy hai tiểu yêu đi trên đường.
- Hai tiểu yêu mà thôi. Ài..., cứ tự mình dọa mình.
Thở phào, y định ra khỏi bụi cỏ.
Đúng lúc này, vừa khéo y nghe được hai tiểu yêu kia nói chuyện với yêu binh thủ vệ, động tác cứng lại.
- Người đã trở lại chưa?
- Ai? Dương Thiền tỷ đi ra ngoài, hẳn là phải khuya mới trở về.
- Không phải nói Dương Thiền tỷ, ta hỏi Ngao Liệt ấy.
- Ngao Liệt? Đêm nay không thấy hắn, sao vậy?
- Nếu thấy trở lại thì phái người chú ý.
- Chú ý?
- Được rồi, đừng hỏi vì sao. Đây là mệnh lệnh của đại vương.
- Lệnh của đại vương sao... Rõ rồi.
Dứt lời, hai tiểu yêu kia lại trao đổi với nhau cái gì đó. Tiếp đến một tiểu yêu quay đầu trở về, tiểu yêu còn lại đứng bất động ở cửa.
- Xong đời... Hắn thật sự muốn giết con tin...
Ngao Liệt bỗng cảm thấy toàn thân mất sạch sức lực, tựa như một quả bóng xì hơi, ngồi phệt trông bụi cỏ.
- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
- Không được, ta phải chạy! Thừa dịp hắn còn chưa có phát hiện, ta phải chạy!
- Nhưng mà chạy đi đâu đây? Lần này đi ra là trốn phụ vương, phụ vương đã phao tin ta mà trở về sẽ bắt cấm túc một trăm năm rồi...
- Chạy chỗ nào cũng được! Coi như trở lại Tây Hải bị cấm túc cũng tốt hơn mất mạng nhỏ. Ở lại Hoa Quả Sơn là chết chắc rồi!
Quyết định xong, Tiểu Bạch Long lén lút chạy ra khỏi bụi cỏ, nhưng vẫn núp trong bóng đêm.
Liếc liếc tòa nhà phía xa kia, y lén lút xoay người, chạy ngược trở lại theo đường núi.
...
Trong động phủ lâm thời, Bạch Tố bị Khỉ Đá ném ra cửa, giờ đang chậm rãi vừa đứng dậy vừa xoa xoa chỗ đau nơi bả vai.
Phía sau, cửa lớn đóng sập lại.
Quay đầu lại, Bạch Tố nhìn thấy hai yêu quái canh cửa đang dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn mình.
Ánh mắt này, tựa hồ là cười nhạo.
Là nàng không biết tự lượng sức mình sao? Nhưng đến cùng là nàng đã làm sai điều gì chứ?
Chớp chớp mắt, nhìn cánh cửa đóng chặt, nhớ tới gương mặt lạnh như băng lại có chút hung ác của Mỹ Hầu Vương, Bạch Tố cắn chặt môi.
Nàng bỗng nhiên rất muốn khóc, rất muốn giống một tiểu cô nương nhân loại, lao vào lòng mẫu thân khóc lớn một hồi.
- Vì sao lại như vậy chứ?
Mới nửa tháng trước, nàng còn lấy thân phận một tiểu cô nương nhân loại sinh hoạt trong một lớp học nho nhỏ.
Nơi đó có dưỡng phụ dưỡng mẫu yêu thương nàng, có một đám đệ tử của dưỡng phụ vừa nghịch ngợm vừa đáng yêu, thích chơi đùa với nàng.
Cuộc sống mỗi ngày đơn giản là đọc sách tập viết, lại đọc sách tập viết.
Dưỡng phụ còn nói, sát thôn có tiểu nhi tử của Vương tiên sinh không tệ, muốn định cho nàng một mối hôn sự nữa.
"Có nên gả cho hắn không đây? Có thể bị phát hiện là yêu quái không nhỉ?"
Trước đây, đây là phiền não lớn nhất của nàng. Lúc nghe được tin này, nàng chết sống không đồng ý, còn vì vậy mà tranh cãi với dưỡng phụ...
Kỳ thật nàng chỉ muốn lưu lại trong lớp học kia để hầu hạ hai vị lão nhân, phụng dưỡng hai vị cho tới lúc hai người lâm chung.
Nhưng rồi nháy mắt, tới giờ mới nửa tháng trôi qua, toàn bộ thế giới giống như đã thay đổi.
Ngẫm lại cuộc sống trước kia, lại nghĩ tới những chuyện mấy ngày nay, Bạch Tố đột nhiên cảm thấy rất ấm ức.
"Không thể khóc, không thể khóc. Hiện tại mình là một đặc sứ, đại biểu mấy chục vạn yêu quái đến Hoa Quả Sơn đàm phán, khóc thì quá mất mặt rồi."
Thế nhưng vừa đi khuất động phủ, nước mắt của nàng vẫn không nhịn được rớt xuống. Mà đã rớt xuống, sẽ không ngừng được.
Nàng bụm mặt, chạy như điên vào trong rừng, trốn trong bụi cỏ phía sau một cây đại thụ, khóc nấc lên.
- Ai! Ai ở đây thế!
Chợt có tiếng ai đó vang lên. Bạch Tố cả kinh ngẩng đầu.
- Mau đi ra, nếu không ta không khách khí đâu!
Nghe tiếng thét to, Bạch Tố chậm rãi đứng lên, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn quanh.
Trên trời, mây đen bay qua, ánh trăng chiếu lên mặt đất.
Trên khoảng đất trống cách đó không xa, một vị công tử áo trắng đang nắm một chiếc quạt, run run.
- Là con khỉ kia phái ngươi tới bắt ta sao?
Tiểu Bạch Long hoảng sợ hỏi.
***
Đêm. Đưa tay không thấy được năm ngón.
Tiểu Bạch Long sợ hãi đi trên con đường núi, cố bước nhẹ như mèo. Dọc một đường, y cứ cảm thấy đêm nay gió thật lạnh, chốc chốc lại quay đầu nhìn quanh.
Đằng sau chỉ là con đường không một bóng người.
Xa xa, một đội yêu binh tuần tra đi tới.
Tiểu Bạch Long lập tức dừng bước, cảnh giác mở to hai mắt nhìn.
Đôi chân kia đã làm xong chuẩn bị chạy trốn.
Tới khi đội yêu binh đến gần, lần lượt từng thành viên đi qua Tiểu Bạch Long, lại lịch sự gật đầu chào hỏi như thường lệ, y mới thoáng thở phào.
- Còn tốt, bọn họ không phải là được phái tới bắt ta...
Những lời vừa rồi của Khỉ Đá như vẫn quanh quẩn bên tai Tiểu Bạch Long. Đặc biệt là ba chữ "giết con tin", mỗi khi nhớ tới, Tiểu Bạch Long đều sẽ cảm giác chân muốn nhũn ra.
Nơi này là Hoa Quả Sơn, Hoa Quả Sơn của Mỹ Hầu Vương Tôn Ngộ Không. Ở địa bàn của hắn, chỉ cần con khỉ kia ra lệnh một tiếng...
Mình chính là một miếng thịt béo trong miệng hắn a!
Lớn như vậy, lần đầu tiên Tiểu Bạch Long có cảm giác tính mạng bị uy hiếp thế này.
Ở Tây Hải Long cung, y là tam thái tử, bất kể làm loạn thế nào thì mọi người cũng phải cho y mặt mũi. Cho dù thực sự làm sai điều gì, cùng lắm cũng chỉ bị phạt diện bích suy nghĩ, mông còn chưa từng bị đánh.
Vậy mà giờ bỗng có người nói muốn mạng của y...
Kinh nghiệm sống chưa nhiều a, thật sự là khờ dại đến buồn cười, ban đầu là nghĩ như thế nào lẻ loi một mình chạy đến hang ổ thổ phỉ này đòi báo thù Cửu Đầu Trùng đây?
Vào lúc này, rốt cuộc Tiểu Bạch Long có chút hối hận.
Đáng ra không nên tới cái chỗ quỷ quái này, nên ngoan ngoãn ở Tây Hải Long cung mới phải.
- Đừng sợ, đừng sợ. Hắn dọa thôi.
Tiểu Bạch Long an ủi mình.
Hít một hơi thật sâu, Tiểu Bạch Long tiếp tục tiến lên trước. Thế nhưng mới bước được vài bước, một cơn gió lạnh bỗng thổi tới, tán lá bốn phía lay động khiến y sợ tới rùng mình, vội vàng nấp sau một tảng đá nhìn quanh.
Bộ dáng chật vật kia thật sự chỉ còn thiếu tè ra quần.
Một lúc lâu, xác định xung quanh không có gì lạ, y mới phát hiện sau lưng mình toàn là mồ hôi.
- Không có việc gì, không có việc gì. Tự mình dọa mình thôi.
Y lẩm bẩm tự khích lệ.
Vừa nói xong, y lại có chút do dự:
- Nhưng nếu không phải thì sao?
- Không đâu, không đâu, nhất định là dọa thôi. Giết mình, hắn làm sao ăn nói được với Dương Thiền tỷ? Tuy còn không thành thân, nhưng tỷ tỷ đã nói là bọn họ là như vậy mà. Đừng quên còn có tỷ phu làm chỗ dựa cho mình nữa. Tỷ phu là thiên hạ đệ nhất chiến thần, con khỉ kia có ngu ngốc hơn nữa cũng không dám đắc tội Chiến thần Dương Tiễn đâu!
Nghĩ vậy, Tiểu Bạch Long vỗ vỗ ngực, cố lấy dũng khí ngẩng đầu, tiếp tục bước.
Song vừa đi hai bước, chân y lại mềm nhũn:
- Thế nhưng... nếu hắn dám thì sao? Nếu hắn đưa ta ra ngoài mới hạ độc thủ thì làm sao bây giờ?
- Làm sao lại thế chứ? Hầu ca cũng không tệ lắm, coi như là quang minh lỗi lạc đi. Tiểu tử chưa trải thế sự này, vừa gặp chút chuyện đã bị dọa sợ, kém cỏi quá, ha ha ha ha.
Tiểu Bạch Long hung hăng lắc đầu, cười tự giễu.
Mới vừa cười, y lại hít vào:
- Không đúng... Hắn quang minh lỗi lạc chỗ nào? Hắn đối với thiên quân có khác gì đạo tặc đâu?
Một đường cứ như vậy đi tới, bàng hoàng không yên, rốt cuộc y cũng thấy được chỗ ở hiện tại của mình.
Đó là một tòa nhà đất có ba tầng đơn độc, nằm trên sườn núi của Hoa Quả Sơn. Nơi này ngoại trừ Ngao Liệt còn có Dương Thiền, Ngao Thính Tâm, Phong Linh, Dĩ Tố và mấy tiểu đầu mục phụ trách luyện đan ở. Tại đây cũng có đường hầm nối thẳng với tòa thành dưới đất.
Cũng bởi vì thế, nơi này tính là một điểm cần bảo vệ, bốn phía đều có rào chắn, ngày đêm có quân đội phòng thủ.
Từ xa nhìn tòa nhà có yêu binh lui tới, Tiểu Bạch Long thở ra một hơi, tự an ủi mình:
- Chớ tự mình dọa mình. Trước tiên về nói với Dương Thiền tỷ để phòng ngừa, sau đó Dương Thiền tỷ đương nhiên sẽ tìm Hầu ca can thiệp. Mình cứ ngủ một giấc cho ngon, ngày mai thức dậy thế giới đã lại tươi đẹp rồi!
Hít một hơi thật sâu, Tiểu Bạch Long như được tiếp thêm dũng khí, bước nhanh tới trước.
Đúng lúc này, y nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân nặng nề. Y sợ tới mức chạy tọt vào trong bụi cỏ, thiếu chút nữa còn định trèo tuốt lên cây.
Thoáng lấy lại bình tĩnh, y vén cỏ sang hai bên nhìn quanh, lại thấy hai tiểu yêu đi trên đường.
- Hai tiểu yêu mà thôi. Ài..., cứ tự mình dọa mình.
Thở phào, y định ra khỏi bụi cỏ.
Đúng lúc này, vừa khéo y nghe được hai tiểu yêu kia nói chuyện với yêu binh thủ vệ, động tác cứng lại.
- Người đã trở lại chưa?
- Ai? Dương Thiền tỷ đi ra ngoài, hẳn là phải khuya mới trở về.
- Không phải nói Dương Thiền tỷ, ta hỏi Ngao Liệt ấy.
- Ngao Liệt? Đêm nay không thấy hắn, sao vậy?
- Nếu thấy trở lại thì phái người chú ý.
- Chú ý?
- Được rồi, đừng hỏi vì sao. Đây là mệnh lệnh của đại vương.
- Lệnh của đại vương sao... Rõ rồi.
Dứt lời, hai tiểu yêu kia lại trao đổi với nhau cái gì đó. Tiếp đến một tiểu yêu quay đầu trở về, tiểu yêu còn lại đứng bất động ở cửa.
- Xong đời... Hắn thật sự muốn giết con tin...
Ngao Liệt bỗng cảm thấy toàn thân mất sạch sức lực, tựa như một quả bóng xì hơi, ngồi phệt trông bụi cỏ.
- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
- Không được, ta phải chạy! Thừa dịp hắn còn chưa có phát hiện, ta phải chạy!
- Nhưng mà chạy đi đâu đây? Lần này đi ra là trốn phụ vương, phụ vương đã phao tin ta mà trở về sẽ bắt cấm túc một trăm năm rồi...
- Chạy chỗ nào cũng được! Coi như trở lại Tây Hải bị cấm túc cũng tốt hơn mất mạng nhỏ. Ở lại Hoa Quả Sơn là chết chắc rồi!
Quyết định xong, Tiểu Bạch Long lén lút chạy ra khỏi bụi cỏ, nhưng vẫn núp trong bóng đêm.
Liếc liếc tòa nhà phía xa kia, y lén lút xoay người, chạy ngược trở lại theo đường núi.
...
Trong động phủ lâm thời, Bạch Tố bị Khỉ Đá ném ra cửa, giờ đang chậm rãi vừa đứng dậy vừa xoa xoa chỗ đau nơi bả vai.
Phía sau, cửa lớn đóng sập lại.
Quay đầu lại, Bạch Tố nhìn thấy hai yêu quái canh cửa đang dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn mình.
Ánh mắt này, tựa hồ là cười nhạo.
Là nàng không biết tự lượng sức mình sao? Nhưng đến cùng là nàng đã làm sai điều gì chứ?
Chớp chớp mắt, nhìn cánh cửa đóng chặt, nhớ tới gương mặt lạnh như băng lại có chút hung ác của Mỹ Hầu Vương, Bạch Tố cắn chặt môi.
Nàng bỗng nhiên rất muốn khóc, rất muốn giống một tiểu cô nương nhân loại, lao vào lòng mẫu thân khóc lớn một hồi.
- Vì sao lại như vậy chứ?
Mới nửa tháng trước, nàng còn lấy thân phận một tiểu cô nương nhân loại sinh hoạt trong một lớp học nho nhỏ.
Nơi đó có dưỡng phụ dưỡng mẫu yêu thương nàng, có một đám đệ tử của dưỡng phụ vừa nghịch ngợm vừa đáng yêu, thích chơi đùa với nàng.
Cuộc sống mỗi ngày đơn giản là đọc sách tập viết, lại đọc sách tập viết.
Dưỡng phụ còn nói, sát thôn có tiểu nhi tử của Vương tiên sinh không tệ, muốn định cho nàng một mối hôn sự nữa.
"Có nên gả cho hắn không đây? Có thể bị phát hiện là yêu quái không nhỉ?"
Trước đây, đây là phiền não lớn nhất của nàng. Lúc nghe được tin này, nàng chết sống không đồng ý, còn vì vậy mà tranh cãi với dưỡng phụ...
Kỳ thật nàng chỉ muốn lưu lại trong lớp học kia để hầu hạ hai vị lão nhân, phụng dưỡng hai vị cho tới lúc hai người lâm chung.
Nhưng rồi nháy mắt, tới giờ mới nửa tháng trôi qua, toàn bộ thế giới giống như đã thay đổi.
Ngẫm lại cuộc sống trước kia, lại nghĩ tới những chuyện mấy ngày nay, Bạch Tố đột nhiên cảm thấy rất ấm ức.
"Không thể khóc, không thể khóc. Hiện tại mình là một đặc sứ, đại biểu mấy chục vạn yêu quái đến Hoa Quả Sơn đàm phán, khóc thì quá mất mặt rồi."
Thế nhưng vừa đi khuất động phủ, nước mắt của nàng vẫn không nhịn được rớt xuống. Mà đã rớt xuống, sẽ không ngừng được.
Nàng bụm mặt, chạy như điên vào trong rừng, trốn trong bụi cỏ phía sau một cây đại thụ, khóc nấc lên.
- Ai! Ai ở đây thế!
Chợt có tiếng ai đó vang lên. Bạch Tố cả kinh ngẩng đầu.
- Mau đi ra, nếu không ta không khách khí đâu!
Nghe tiếng thét to, Bạch Tố chậm rãi đứng lên, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn quanh.
Trên trời, mây đen bay qua, ánh trăng chiếu lên mặt đất.
Trên khoảng đất trống cách đó không xa, một vị công tử áo trắng đang nắm một chiếc quạt, run run.
- Là con khỉ kia phái ngươi tới bắt ta sao?
Tiểu Bạch Long hoảng sợ hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/535
|