Dịch: alreii
Biên: †Ares†
- Bệ hạ, thủy quân Thiên Hà lạm dụng thả ôn độc vào trong nước giết hại muôn dân là chuyện xác thực không cần nghi ngờ. Chúng thần khẩn cầu bệ hạ lập tức hạ chỉ bắt giữ Thiên Bồng!
- Bệ hạ, Thiên Bồng trong mắt không còn thiên pháp là sự thật không thể chối cãi, tuyệt đối không thể bỏ mặc được đâu ạ!
- Chúng thần khẩn cầu bệ hạ làm chủ cho ngàn vạn sinh linh!
- Thủy quân Thiên Hà đã là mối hại với tam giới, chúng thần khẩn cầu bệ hạ hãy sớm quyết đoán!
- Thần nguyện dẫn binh chinh phạt thủy quân Thiên Hà. Khẩn cầu bệ hạ cho phép!
Trên điện Linh Tiêu, muôn miệng một lời...
Chứng cứ vô cùng xác thực, chẳng có ai đứng ra thay Thiên Bồng nói chuyện cả. Dù là tiên gia bên phe Ngọc Đế cũng đều lặng im.
Trước mặt sự thật rõ ràng, không ai dám đứng cùng chiến tuyến với Thiên Bồng.
Thái Bạch Kim Tinh ngẩng cao đầu đứng bên trong chúng tiên, mặt không cảm xúc.
Giờ phút này đây, còn ai đủ năng lực xoay chuyển tình thế đây?
Trên long ỷ, Ngọc Đế ngồi im lặng, sắc mặt xanh xám, không nói một lời.
Ngọc Đế khẽ khoát tay áo, khanh gia bên cạnh tuyên bố tạm nghỉ.
Bước vào trong phòng, còn chưa kịp đợi Quyến Liêm đóng cửa, Ngọc Đế đã hất văng lư hương tử kim nằm trên bàn.
- Ngươi lập tức hạ phàm, đối mặt hỏi rõ ràng chuyện này cho trẫm! Chẳng lẽ trước khi hắn hạ độc vào nước không chú ý đến dòng chảy con sông của Sương Vũ sơn sao?
Ngọc Đế chỉ về phía Quyển Liêm quát mắng.
Đã bao nhiêu năm, từ khi tọa trấn điện Lăng Tiêu đến nay Ngọc Đế chưa từng phẫn nộ đến thế.
Cái cảm giác đó như thể là bị lừa dối, bị Thiên Bồng nguyên soái mà mình vẫn luôn tin tưởng nhất, coi trọng nhất lừa dối.
- Bệ hạ bớt giận.
Quyển Liêm vội chắp tay nói:
- Chuyện này chỉ sợ có nội tình khác.
Ngọc Đế vịn bàn, thở hổn hển hơi bình phục lại cảm xúc. Qua rất lâu, Ngọc Đế lạnh lùng nhìn Quyến Liêm nói:
- Nội tình gì chứ?
Quyển Liêm nói:
- Nguyên soái không phải là người lỗ mãng như vậy. Mấy trăm năm trước, thủy quân Thiên Hà cũng từng phụng chỉ dùng độc rồi, không thể nào phạm phải sai lầm như vậy được. Với lại, chuyện lần này không thông báo báo trước, nhưng nguyên soái cũng đã cam đoan sẽ khống chế nghiêm ngặt... Không thể nào lại phạm phải sai lầm cấp thấp vậy được.
- Ôn độc vốn là đã khó khống chế, khó bảo đảm hắn không thao tác sai lầm được.
Ngọc Đế hừ lạnh nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi chợt do dự, như là đang nghĩ đến chuyện gì đó, nói:
- Dùng ngọc giản thông báo tình hình ôn độc cho hắn, bảo hắn phải cho trẫm một câu trả lời rõ ràng.
- Rõ!
Lúc này âm thanh của khanh gia ngoài cửa truyền vào:
- Bệ hạ, thời gian không còn sớm nữa, chúng tiên gia mời bệ hạ trở lại điện.
Ngọc Đế thoáng trầm mặc, hít sâu một hơi:
- Bãi giá.
...
Ngọc Đế ngồi trên long ỷ cao cao, hắng giọng, nói khẽ:
- Bệnh dịch ở Nam Chiêm Bộ Châu xảy ra quá đột ngột, tuy nói thủy quân Thiên Hà từng báo sẽ dùng chút ít ôn độc ở Nam Chiêm Bộ Châu, nhưng đó là sử dụng với đám yêu quái. Giữa hai chuyện này có liên quan gì chứ? Nếu có liên quan, bệnh dịch có phải do thủy quân Thiên Hà gây nên không? Nhưng là vì nguyên nhân gì chứ? Rất nhiều điều vẫn chưa biết. Trẫm cho rằng hiện giờ mọi chuyện chưa rõ ràng mà đã kết luận bừa bãi, không phải quá nóng vội rồi sao.
- Nếu đã như vậy, thần khẩn cầu bệ hạ lập tức hạ chỉ gọi Thiên Bồng về, đồng thời giao trách nhiệm cho các bộ thu thập chứng cứ, chính diện đối chất!
Thái Bạch Kim Tinh chắp tay nói.
- Đúng đúng! Gọi Thiên Bồng lập tức trở về Thiên Đình đối chất!
Chúng tiên gia nhao nhao phụ họa.
Ngọc Đế vuốt vuốt chòm râu dài hơi suy tư, lạnh nhạt nói:
- Chuyện này, hơn ngàn vạn sinh linh nhân gian bị hại, Thiên Đình chấp chưởng tam giới tất nhiên không thể ngồi xem bỏ mặc được. Nhưng theo trẫm thấy, lúc này thủy quân Thiên Hà vẫn còn đang giữ thánh chỉ phụng mệnh giết yêu, lâm trận đổi tướng thực sự không ổn. Không bằng chờ sau cuộc chiến rồi hãy xử lý. Các vị ái khanh thấy thế nào?
Ngọc Đế nói xong bèn dang hai tay, nhìn xuống chúng tiên gia bên dưới.
- Bệ hạ nói có lý, chuyện này chân tướng còn chưa rõ ràng. Thủy quân Thiên Hà lại đang giữ thánh chỉ, nếu là quyết định tùy tiện, chỉ sợ sẽ tổn hại thiên uy, dung túng sự kiêu ngạo của đám yêu quái nhân gian.
Có tiên gia ủng hộ Ngọc Đế lên tiếng.
- Lời bệ hạ rất đúng, lâm trận đổi tướng là tối kỵ của nhà binh. Cho dù thủy quân Thiên Hà có làm sai thật, cũng phải đợi cuộc chiến kết thúc rồi mới xử lý.
- Lúc nào thì cuộc chiến mới xong? Nam Thiên Môn đã đánh hơn mấy năm vẫn không giải quyết được Hoa Quả Sơn. Nếu thủy quân Thiên Hà dây dưa mấy chục năm, chẳng lẽ chuyện này phải chờ qua mấy chục năm sau mới bàn tiếp?
- Nếu vậy thì có thể đặt ra một kỳ hạn cho thủy quân Thiên Hà, bắt buộc phải kết thúc chiến trận trước kỳ hạn đó.
- Muốn cho một kỳ hạn không phải không được, nhưng kỳ hạn này phải tính thế nào đây?
Chúng tiên gia ngươi một lời ta một câu bắt đầu nghị luận.
Trong lúc đang nghị luận, Quyển Liêm từ bên cạnh khom người đi vào điện, lặng lẽ nói vài câu bên tai Ngọc Đế.
Đôi mắt Ngọc Đế trừng lớn.
Yêu quái cũng có ôn độc?
Chuyện này nếu không lấy ra được chứng cứ rõ ràng, chỉ sợ khó mà khiến chúng tiên gia trên điện Lăng Tiêu tin phục được.
Nhưng mặc kệ bệnh dịch rốt cuộc có liên quan lớn cỡ nào với thủy quân Thiên Hà, nếu là có thể kéo dài tới sau cuộc chiến thì dựa vào chiến công của thủy quân Thiên Hà, chắc hẳn cũng có thể giảm nhẹ tội được.
Chỉ cần không phải thủy quân Thiên Hà cố ý thả độc là được, nếu là cố ý thì chẳng ai bảo vệ được Thiên Bồng cả.
Thái Bạch Kim Tinh lạnh lùng đảo mắt nhìn một vòng, phát hiện số đông tiên gia dường như đều đã đồng ý với ý kiến của Ngọc Đế thì bèn khom người chắp tay định nói gì đó.
Bỗng chốc, một thiên binh từ bên ngoài điện chạy vào, quỳ gối bẩm báo:
- Khởi bẩm bệ hạ, Thập Điện Diêm La cùng thượng tấu, quân tiên phong thủy quân Thiên Hà đại bại ở Đông Thắng Thần Châu, hơn chín vạn một ngàn tám trăm người chết, trong đó có ba mươi vị có tiên tịch. Hồn phách đều bị hầu yêu ở Hoa Quả Sơn thu hết không thể tiến vào luân hồi! Bởi vì con số quá lớn, Minh phủ khẩn cầu Ngọc Đế phái binh nghênh đón hồn phách về!
Ngay lập tức chúng tiên gia trở nên xôn xao, duy chỉ có Thái Bạch Kim Tinh như đã sớm biết nên mặt không biến sắc, khóe miệng hơi nhếch lên.
...
Trận chiến này của Hoa Quả Sơn, thủy quân Thiên Hà hao tổn chín vạn đại quân, còn kèm thêm vô số vật tư chiến hạm tinh nhuệ.
Tuy Hoa Quả Sơn bên này cũng tổn thất gần năm mươi chiếc chiến hạm cùng với bảy ngàn binh tướng, nhưng về tổng thể thì lần này đã kiếm lời.
Không chỉ vì chiến tổn của Hoa Quả Sơn khá nhỏ, còn là vì thu hoạch quá phong phú.
Đầu tiên là chiến hạm, dưới trướng Thiên Nhậm có ba trăm lẻ hai chiếc chiến hạm hạng nặng. Sau trận chiến vẫn còn hoàn chỉnh có tám mươi chiếc, thậm chí những chiếc chiến hạm bị rơi rớt tổn hại, bảo thạch trong trận pháp hạch tâm cũng được Khỉ Đá sai người lấy đi.
Với Hoa Quả Sơn, đây là một khoản tài phú to lớn.
Về mặt vật tư, lần này thủy quân Thiên Hà vốn là chuẩn bị cho chiến trận lâu dài, kết quả không ngờ đến Hoa Quả Sơn lại toàn quân bị diệt. Tuy nói phần lớn vật tư bị thiêu hủy trong trận chiến, nhưng số đan dược, kim tinh, mũi tên còn sót lại, thậm chí là các loại vật liệu vẫn chất chồng như núi.
Còn về vũ khí, ngoại trừ cánh chim không lấy xuống được, áo giáp binh khí là nhiều không đếm xuể.
Sau trận chiến này, có thể nói là Khỉ Đá nhờ chiến tranh phát tài lớn. Cả Hoa Quả Sơn bao gồm các loại trang bị vật tư như chiến hạm, đan dược, binh khí áo giáp đang túng thiếu thoáng chốc trở nên cực kỳ dư dả.
Khỉ Đá chỉ chỉnh lý đống chiếc lợi phẩm này thôi đã hao phí mất hai ngày.
Trong hai ngày này, không biết tại sao, hạm đội Nam Thiên Môn lại tự giác rút lui ba mươi dặm. Khỉ Đá thấy rất bất ngờ.
Nhưng đó đều là mấy chuyện nhỏ nhặt.
Dù sao thì Nam Thiên Môn cũng chỉ là tới góp vui, ngày thường chỉ cần đề phòng là được. Đối thủ chân chính là thủy quân Thiên Hà. Mà chuyện Khỉ Đá quan tâm nhất bây giờ tất nhiên là tăng cường quân bị và vũ trang.
Dọn dẹp chiến trường xong, Khỉ Đá thu hoạch được đống lớn vật tư chuẩn bị cho chiến tranh.
Có đống lớn vật tư vũ trang này, có nghĩa là có thể trang bị cho nhiều bộ đội hơn. Rất nhiều lính mới vũ khí không đầy đủ vốn để dành dự bị, được tròng lên áo giáp của thiên quân, thoáng cái trở nên khác biệt.
Tất nhiên, trước khi cho bọn chúng mặc vào thì Khỉ Đá cũng không quên sơn đống đó thành màu đen, để trên chiến trường có thể dễ phân biệt. Hắn cũng cho sơn chiến hạm thành màu đen luôn.
Đợi xong xuôi mọi chuyện, đã là bốn ngày trôi qua.
Trong bốn ngày qua, Thiên Hành là tù binh duy nhất của trận chiến này tất nhiên bị dày vò không ra hình thù nữa. Thậm chí thủ đoạn còn tàn nhẫn hơn lúc dùng với Quảng Mục Thiên Vương, dù là yêu binh chấp hành dụng hình cũng phải biến đổi sắc mặt.
Nhưng Thiên Hành không hổ là một trong Cửu Tinh của thủy quân Thiên Hà, tuy nói chỉ có cảnh giới Kim Tiên, nhưng cương quyết không nói ra nửa lời xin khoan dung.
Tất nhiên, muốn làm nam nhi kiên cường thì phải trả một cái giá lớn.
Cái giá Thiên Hành phải trả là Khỉ Đá hạ lệnh hình phạt sử dụng không ngừng tăng cao. Mấy hình phạt cực kỳ âm hiểm, nhiều lần khiến gã ngất đi thiếu chút nữa không cứu được.
Nhưng cho dù như vậy, gã vẫn chưa từng cúi đầu.
Đến ngày thứ năm sau khi trở về Hoa Quả Sơn, cách nhánh thủy quân Thiên Hà thứ hai đến Hoa Quả Sơn chỉ còn lại một ngày, Khỉ Đá nhận được một tin tức cực kỳ xấu.
- Ngươi nói cái gì? Bọn chúng để cả hạm đội thủy quân Thiên Hà kia bỏ chạy?
Tiếng rống giận của Khỉ Đá quanh quẩn trong động phủ.
Hai mắt hắn trừng to, nhìn Vạn Thánh Long Vương dường như lại già hơn ở trước mặt.
Vạn Thánh Long Vương chậm rãi nhắm hai mắt, khẽ gật đầu.
- Lúc trước không phải nói với ta thủy quân Thiên Hà ở Sương Vũ sơn vẫn còn ở nguyên tại chỗ không hề di chuyển hả? Vậy sao có thể đột nhiên chạy ra biển được chứ? Hả! Ngươi nói rõ cho ta, đây rốt cuộc là chuyện gì!
- Lúc trước... lúc trước Ma Vương quả thực đã báo cho lão Long như vậy.
Vạn Thánh Long Vương nói.
- Hả, ngươi là muốn nói ngay cả ngươi mà hắn cũng lừa?
Khỉ Đá giận dữ nện một quyền lên chiếc bàn bên cạnh, lập tức tiếng vỡ vụn vang lên, mảnh gỗ vụn bay tung tóe, cả chiếc bàn đều bị đánh vỡ nát.
Vạn Thánh Long Vương nhíu chặt lông mày, im lặng không nói.
Qua hồi lâu, chờ đến khi cảm xúc của Khỉ Đá dần bình phục, hắn mới cười lạnh nói:
- Vậy chính là nói, bọn chúng lúc đầu chỉ là rút lui về Sương Vũ sơn, chứ không hề phái người chú ý thủy quân Thiên Hà nhỉ? Ha ha ha, sáu tên phế vật, bùn loãng không trát được tường mà!
- Là lỗi của lão Long, từ trước đến nay vẫn luôn là lão Long cố gắng thúc đẩy liên hợp với Sương Vũ sơn, xin Hầu Vương giáng tội!
Vạn Thánh Long Vương quỳ phịch lên đất.
Thấy cảnh này, lửa giận của Khỉ Đá thoáng cái bị nghẹn, vội tiến lên đỡ lão dậy, nói:
- Lão Long Vương nói quá lời. Chuyện này cũng nằm trong dự liệu, lão Long Vương không cần tự trách.
- Khẩn cầu Hầu Vương giáng tội!
Vạn Thánh Long Vương khom người nói.
Khỉ Đá liếc mắt nhìn Cửu Đầu Trùng vẫn luôn cà lơ phất phơ đứng bên cạnh, bất dĩ thở dài, hắn vẫn cắn chặt răng như cũ.
Cảnh tượng lập tức trở nên lúng túng.
Chính vào lúc này, Hắc Tử từ bên ngoài động đi vào, nhìn thấy vậy không khỏi ngây ra.
- Làm... làm sao vậy?
Cửu Đầu Trùng đỡ Vạn Thánh Long Vương, nói:
- Nhạc phụ đại nhân, chúng ta trở về trước thôi. Hầu Vương còn có chính sự phải xử lý.
Vạn Thánh Long Vương khẽ gật đầu, xong mới run rẩy rời đi, trên đường còn không ngừng thở dài.
Chờ bọn họ rời đi rồi, Hắc Tử chắp tay nói:
- Hầu ca, tên thiên tướng râu quái nón tỉnh rồi, xử lý thế nào đây? Tiếp tục dụng hình sao?
Khỉ Đá hung ác huơ huơ tay:
- Giết đi, hồn phách lưu lại, thi thể thì trả về cho Thiên Bồng! Mẹ nó, coi thử lần này hắn có tức chết không!
Dừng chốc lát, hắn lại bổ sung:
- Bảo Cửu Đầu Trùng đưa đi cho nhanh.
Biên: †Ares†
- Bệ hạ, thủy quân Thiên Hà lạm dụng thả ôn độc vào trong nước giết hại muôn dân là chuyện xác thực không cần nghi ngờ. Chúng thần khẩn cầu bệ hạ lập tức hạ chỉ bắt giữ Thiên Bồng!
- Bệ hạ, Thiên Bồng trong mắt không còn thiên pháp là sự thật không thể chối cãi, tuyệt đối không thể bỏ mặc được đâu ạ!
- Chúng thần khẩn cầu bệ hạ làm chủ cho ngàn vạn sinh linh!
- Thủy quân Thiên Hà đã là mối hại với tam giới, chúng thần khẩn cầu bệ hạ hãy sớm quyết đoán!
- Thần nguyện dẫn binh chinh phạt thủy quân Thiên Hà. Khẩn cầu bệ hạ cho phép!
Trên điện Linh Tiêu, muôn miệng một lời...
Chứng cứ vô cùng xác thực, chẳng có ai đứng ra thay Thiên Bồng nói chuyện cả. Dù là tiên gia bên phe Ngọc Đế cũng đều lặng im.
Trước mặt sự thật rõ ràng, không ai dám đứng cùng chiến tuyến với Thiên Bồng.
Thái Bạch Kim Tinh ngẩng cao đầu đứng bên trong chúng tiên, mặt không cảm xúc.
Giờ phút này đây, còn ai đủ năng lực xoay chuyển tình thế đây?
Trên long ỷ, Ngọc Đế ngồi im lặng, sắc mặt xanh xám, không nói một lời.
Ngọc Đế khẽ khoát tay áo, khanh gia bên cạnh tuyên bố tạm nghỉ.
Bước vào trong phòng, còn chưa kịp đợi Quyến Liêm đóng cửa, Ngọc Đế đã hất văng lư hương tử kim nằm trên bàn.
- Ngươi lập tức hạ phàm, đối mặt hỏi rõ ràng chuyện này cho trẫm! Chẳng lẽ trước khi hắn hạ độc vào nước không chú ý đến dòng chảy con sông của Sương Vũ sơn sao?
Ngọc Đế chỉ về phía Quyển Liêm quát mắng.
Đã bao nhiêu năm, từ khi tọa trấn điện Lăng Tiêu đến nay Ngọc Đế chưa từng phẫn nộ đến thế.
Cái cảm giác đó như thể là bị lừa dối, bị Thiên Bồng nguyên soái mà mình vẫn luôn tin tưởng nhất, coi trọng nhất lừa dối.
- Bệ hạ bớt giận.
Quyển Liêm vội chắp tay nói:
- Chuyện này chỉ sợ có nội tình khác.
Ngọc Đế vịn bàn, thở hổn hển hơi bình phục lại cảm xúc. Qua rất lâu, Ngọc Đế lạnh lùng nhìn Quyến Liêm nói:
- Nội tình gì chứ?
Quyển Liêm nói:
- Nguyên soái không phải là người lỗ mãng như vậy. Mấy trăm năm trước, thủy quân Thiên Hà cũng từng phụng chỉ dùng độc rồi, không thể nào phạm phải sai lầm như vậy được. Với lại, chuyện lần này không thông báo báo trước, nhưng nguyên soái cũng đã cam đoan sẽ khống chế nghiêm ngặt... Không thể nào lại phạm phải sai lầm cấp thấp vậy được.
- Ôn độc vốn là đã khó khống chế, khó bảo đảm hắn không thao tác sai lầm được.
Ngọc Đế hừ lạnh nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi chợt do dự, như là đang nghĩ đến chuyện gì đó, nói:
- Dùng ngọc giản thông báo tình hình ôn độc cho hắn, bảo hắn phải cho trẫm một câu trả lời rõ ràng.
- Rõ!
Lúc này âm thanh của khanh gia ngoài cửa truyền vào:
- Bệ hạ, thời gian không còn sớm nữa, chúng tiên gia mời bệ hạ trở lại điện.
Ngọc Đế thoáng trầm mặc, hít sâu một hơi:
- Bãi giá.
...
Ngọc Đế ngồi trên long ỷ cao cao, hắng giọng, nói khẽ:
- Bệnh dịch ở Nam Chiêm Bộ Châu xảy ra quá đột ngột, tuy nói thủy quân Thiên Hà từng báo sẽ dùng chút ít ôn độc ở Nam Chiêm Bộ Châu, nhưng đó là sử dụng với đám yêu quái. Giữa hai chuyện này có liên quan gì chứ? Nếu có liên quan, bệnh dịch có phải do thủy quân Thiên Hà gây nên không? Nhưng là vì nguyên nhân gì chứ? Rất nhiều điều vẫn chưa biết. Trẫm cho rằng hiện giờ mọi chuyện chưa rõ ràng mà đã kết luận bừa bãi, không phải quá nóng vội rồi sao.
- Nếu đã như vậy, thần khẩn cầu bệ hạ lập tức hạ chỉ gọi Thiên Bồng về, đồng thời giao trách nhiệm cho các bộ thu thập chứng cứ, chính diện đối chất!
Thái Bạch Kim Tinh chắp tay nói.
- Đúng đúng! Gọi Thiên Bồng lập tức trở về Thiên Đình đối chất!
Chúng tiên gia nhao nhao phụ họa.
Ngọc Đế vuốt vuốt chòm râu dài hơi suy tư, lạnh nhạt nói:
- Chuyện này, hơn ngàn vạn sinh linh nhân gian bị hại, Thiên Đình chấp chưởng tam giới tất nhiên không thể ngồi xem bỏ mặc được. Nhưng theo trẫm thấy, lúc này thủy quân Thiên Hà vẫn còn đang giữ thánh chỉ phụng mệnh giết yêu, lâm trận đổi tướng thực sự không ổn. Không bằng chờ sau cuộc chiến rồi hãy xử lý. Các vị ái khanh thấy thế nào?
Ngọc Đế nói xong bèn dang hai tay, nhìn xuống chúng tiên gia bên dưới.
- Bệ hạ nói có lý, chuyện này chân tướng còn chưa rõ ràng. Thủy quân Thiên Hà lại đang giữ thánh chỉ, nếu là quyết định tùy tiện, chỉ sợ sẽ tổn hại thiên uy, dung túng sự kiêu ngạo của đám yêu quái nhân gian.
Có tiên gia ủng hộ Ngọc Đế lên tiếng.
- Lời bệ hạ rất đúng, lâm trận đổi tướng là tối kỵ của nhà binh. Cho dù thủy quân Thiên Hà có làm sai thật, cũng phải đợi cuộc chiến kết thúc rồi mới xử lý.
- Lúc nào thì cuộc chiến mới xong? Nam Thiên Môn đã đánh hơn mấy năm vẫn không giải quyết được Hoa Quả Sơn. Nếu thủy quân Thiên Hà dây dưa mấy chục năm, chẳng lẽ chuyện này phải chờ qua mấy chục năm sau mới bàn tiếp?
- Nếu vậy thì có thể đặt ra một kỳ hạn cho thủy quân Thiên Hà, bắt buộc phải kết thúc chiến trận trước kỳ hạn đó.
- Muốn cho một kỳ hạn không phải không được, nhưng kỳ hạn này phải tính thế nào đây?
Chúng tiên gia ngươi một lời ta một câu bắt đầu nghị luận.
Trong lúc đang nghị luận, Quyển Liêm từ bên cạnh khom người đi vào điện, lặng lẽ nói vài câu bên tai Ngọc Đế.
Đôi mắt Ngọc Đế trừng lớn.
Yêu quái cũng có ôn độc?
Chuyện này nếu không lấy ra được chứng cứ rõ ràng, chỉ sợ khó mà khiến chúng tiên gia trên điện Lăng Tiêu tin phục được.
Nhưng mặc kệ bệnh dịch rốt cuộc có liên quan lớn cỡ nào với thủy quân Thiên Hà, nếu là có thể kéo dài tới sau cuộc chiến thì dựa vào chiến công của thủy quân Thiên Hà, chắc hẳn cũng có thể giảm nhẹ tội được.
Chỉ cần không phải thủy quân Thiên Hà cố ý thả độc là được, nếu là cố ý thì chẳng ai bảo vệ được Thiên Bồng cả.
Thái Bạch Kim Tinh lạnh lùng đảo mắt nhìn một vòng, phát hiện số đông tiên gia dường như đều đã đồng ý với ý kiến của Ngọc Đế thì bèn khom người chắp tay định nói gì đó.
Bỗng chốc, một thiên binh từ bên ngoài điện chạy vào, quỳ gối bẩm báo:
- Khởi bẩm bệ hạ, Thập Điện Diêm La cùng thượng tấu, quân tiên phong thủy quân Thiên Hà đại bại ở Đông Thắng Thần Châu, hơn chín vạn một ngàn tám trăm người chết, trong đó có ba mươi vị có tiên tịch. Hồn phách đều bị hầu yêu ở Hoa Quả Sơn thu hết không thể tiến vào luân hồi! Bởi vì con số quá lớn, Minh phủ khẩn cầu Ngọc Đế phái binh nghênh đón hồn phách về!
Ngay lập tức chúng tiên gia trở nên xôn xao, duy chỉ có Thái Bạch Kim Tinh như đã sớm biết nên mặt không biến sắc, khóe miệng hơi nhếch lên.
...
Trận chiến này của Hoa Quả Sơn, thủy quân Thiên Hà hao tổn chín vạn đại quân, còn kèm thêm vô số vật tư chiến hạm tinh nhuệ.
Tuy Hoa Quả Sơn bên này cũng tổn thất gần năm mươi chiếc chiến hạm cùng với bảy ngàn binh tướng, nhưng về tổng thể thì lần này đã kiếm lời.
Không chỉ vì chiến tổn của Hoa Quả Sơn khá nhỏ, còn là vì thu hoạch quá phong phú.
Đầu tiên là chiến hạm, dưới trướng Thiên Nhậm có ba trăm lẻ hai chiếc chiến hạm hạng nặng. Sau trận chiến vẫn còn hoàn chỉnh có tám mươi chiếc, thậm chí những chiếc chiến hạm bị rơi rớt tổn hại, bảo thạch trong trận pháp hạch tâm cũng được Khỉ Đá sai người lấy đi.
Với Hoa Quả Sơn, đây là một khoản tài phú to lớn.
Về mặt vật tư, lần này thủy quân Thiên Hà vốn là chuẩn bị cho chiến trận lâu dài, kết quả không ngờ đến Hoa Quả Sơn lại toàn quân bị diệt. Tuy nói phần lớn vật tư bị thiêu hủy trong trận chiến, nhưng số đan dược, kim tinh, mũi tên còn sót lại, thậm chí là các loại vật liệu vẫn chất chồng như núi.
Còn về vũ khí, ngoại trừ cánh chim không lấy xuống được, áo giáp binh khí là nhiều không đếm xuể.
Sau trận chiến này, có thể nói là Khỉ Đá nhờ chiến tranh phát tài lớn. Cả Hoa Quả Sơn bao gồm các loại trang bị vật tư như chiến hạm, đan dược, binh khí áo giáp đang túng thiếu thoáng chốc trở nên cực kỳ dư dả.
Khỉ Đá chỉ chỉnh lý đống chiếc lợi phẩm này thôi đã hao phí mất hai ngày.
Trong hai ngày này, không biết tại sao, hạm đội Nam Thiên Môn lại tự giác rút lui ba mươi dặm. Khỉ Đá thấy rất bất ngờ.
Nhưng đó đều là mấy chuyện nhỏ nhặt.
Dù sao thì Nam Thiên Môn cũng chỉ là tới góp vui, ngày thường chỉ cần đề phòng là được. Đối thủ chân chính là thủy quân Thiên Hà. Mà chuyện Khỉ Đá quan tâm nhất bây giờ tất nhiên là tăng cường quân bị và vũ trang.
Dọn dẹp chiến trường xong, Khỉ Đá thu hoạch được đống lớn vật tư chuẩn bị cho chiến tranh.
Có đống lớn vật tư vũ trang này, có nghĩa là có thể trang bị cho nhiều bộ đội hơn. Rất nhiều lính mới vũ khí không đầy đủ vốn để dành dự bị, được tròng lên áo giáp của thiên quân, thoáng cái trở nên khác biệt.
Tất nhiên, trước khi cho bọn chúng mặc vào thì Khỉ Đá cũng không quên sơn đống đó thành màu đen, để trên chiến trường có thể dễ phân biệt. Hắn cũng cho sơn chiến hạm thành màu đen luôn.
Đợi xong xuôi mọi chuyện, đã là bốn ngày trôi qua.
Trong bốn ngày qua, Thiên Hành là tù binh duy nhất của trận chiến này tất nhiên bị dày vò không ra hình thù nữa. Thậm chí thủ đoạn còn tàn nhẫn hơn lúc dùng với Quảng Mục Thiên Vương, dù là yêu binh chấp hành dụng hình cũng phải biến đổi sắc mặt.
Nhưng Thiên Hành không hổ là một trong Cửu Tinh của thủy quân Thiên Hà, tuy nói chỉ có cảnh giới Kim Tiên, nhưng cương quyết không nói ra nửa lời xin khoan dung.
Tất nhiên, muốn làm nam nhi kiên cường thì phải trả một cái giá lớn.
Cái giá Thiên Hành phải trả là Khỉ Đá hạ lệnh hình phạt sử dụng không ngừng tăng cao. Mấy hình phạt cực kỳ âm hiểm, nhiều lần khiến gã ngất đi thiếu chút nữa không cứu được.
Nhưng cho dù như vậy, gã vẫn chưa từng cúi đầu.
Đến ngày thứ năm sau khi trở về Hoa Quả Sơn, cách nhánh thủy quân Thiên Hà thứ hai đến Hoa Quả Sơn chỉ còn lại một ngày, Khỉ Đá nhận được một tin tức cực kỳ xấu.
- Ngươi nói cái gì? Bọn chúng để cả hạm đội thủy quân Thiên Hà kia bỏ chạy?
Tiếng rống giận của Khỉ Đá quanh quẩn trong động phủ.
Hai mắt hắn trừng to, nhìn Vạn Thánh Long Vương dường như lại già hơn ở trước mặt.
Vạn Thánh Long Vương chậm rãi nhắm hai mắt, khẽ gật đầu.
- Lúc trước không phải nói với ta thủy quân Thiên Hà ở Sương Vũ sơn vẫn còn ở nguyên tại chỗ không hề di chuyển hả? Vậy sao có thể đột nhiên chạy ra biển được chứ? Hả! Ngươi nói rõ cho ta, đây rốt cuộc là chuyện gì!
- Lúc trước... lúc trước Ma Vương quả thực đã báo cho lão Long như vậy.
Vạn Thánh Long Vương nói.
- Hả, ngươi là muốn nói ngay cả ngươi mà hắn cũng lừa?
Khỉ Đá giận dữ nện một quyền lên chiếc bàn bên cạnh, lập tức tiếng vỡ vụn vang lên, mảnh gỗ vụn bay tung tóe, cả chiếc bàn đều bị đánh vỡ nát.
Vạn Thánh Long Vương nhíu chặt lông mày, im lặng không nói.
Qua hồi lâu, chờ đến khi cảm xúc của Khỉ Đá dần bình phục, hắn mới cười lạnh nói:
- Vậy chính là nói, bọn chúng lúc đầu chỉ là rút lui về Sương Vũ sơn, chứ không hề phái người chú ý thủy quân Thiên Hà nhỉ? Ha ha ha, sáu tên phế vật, bùn loãng không trát được tường mà!
- Là lỗi của lão Long, từ trước đến nay vẫn luôn là lão Long cố gắng thúc đẩy liên hợp với Sương Vũ sơn, xin Hầu Vương giáng tội!
Vạn Thánh Long Vương quỳ phịch lên đất.
Thấy cảnh này, lửa giận của Khỉ Đá thoáng cái bị nghẹn, vội tiến lên đỡ lão dậy, nói:
- Lão Long Vương nói quá lời. Chuyện này cũng nằm trong dự liệu, lão Long Vương không cần tự trách.
- Khẩn cầu Hầu Vương giáng tội!
Vạn Thánh Long Vương khom người nói.
Khỉ Đá liếc mắt nhìn Cửu Đầu Trùng vẫn luôn cà lơ phất phơ đứng bên cạnh, bất dĩ thở dài, hắn vẫn cắn chặt răng như cũ.
Cảnh tượng lập tức trở nên lúng túng.
Chính vào lúc này, Hắc Tử từ bên ngoài động đi vào, nhìn thấy vậy không khỏi ngây ra.
- Làm... làm sao vậy?
Cửu Đầu Trùng đỡ Vạn Thánh Long Vương, nói:
- Nhạc phụ đại nhân, chúng ta trở về trước thôi. Hầu Vương còn có chính sự phải xử lý.
Vạn Thánh Long Vương khẽ gật đầu, xong mới run rẩy rời đi, trên đường còn không ngừng thở dài.
Chờ bọn họ rời đi rồi, Hắc Tử chắp tay nói:
- Hầu ca, tên thiên tướng râu quái nón tỉnh rồi, xử lý thế nào đây? Tiếp tục dụng hình sao?
Khỉ Đá hung ác huơ huơ tay:
- Giết đi, hồn phách lưu lại, thi thể thì trả về cho Thiên Bồng! Mẹ nó, coi thử lần này hắn có tức chết không!
Dừng chốc lát, hắn lại bổ sung:
- Bảo Cửu Đầu Trùng đưa đi cho nhanh.
/535
|