Dịch & Biên: †Ares†
Ước chừng hai vạn kỵ binh trùng kích, đổi lấy chúng thần đều thấy rõ được vũ lực cá nhân nghịch thiên của Khỉ Đá...
Hắn một người một gậy xung phong ở giữa đại quân.
Yêu quân đã rút gần hết khỏi chiến trường. Các tướng sĩ thủy quân Thiên Hà mang vết thương chồng chất ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy con khỉ khiến bọn họ như mắc xương ở cổ họng kia đang rít gào trong gió, không kiêng nể gì phát tiết linh lực.
Nơi Kim Cô bổng đi qua, cả người lẫn ngựa đều bị quét bay, tựa như một cơn lốc cuốn phăng máu thịt.
Máu tươi rơi lả tả như mưa.
Thương thế của Thiên Bồng lại tái phát. Y chống kiếm xuống đất, che miệng nhưng máu vẫn trào ra, nhuộm đỏ cả lòng bàn tay.
- Nguyên soái... Người không sao chứ?
Thiên Phụ vội vàng đi tới, lấy từ ngực áo ra một cái hộp gỗ, trong đó có một viên Kim đan.
Nhận lấy đan dược, Thiên Bồng nuốt xuống, hai mắt nhắm chặt, thở hổn hển.
Một lúc sau, y hơi mở mắt, thở một hơi:
- Không có việc gì.
Dứt lời, y quay đầu định phóng tới phía Khỉ Đá, lại bị Thiên Phụ ngăn lại.
- Nguyên soái.
Thiên Phụ nhỏ giọng khuyên:
- Vừa mới uống Kim đan, nếu lúc này cố dùng linh lực, chỉ sợ sẽ làm ảnh hưởng cả tới tu vi.
- Tu vi?
Thiên Bồng cười nhạt, nhìn Thiên Phụ nói:
- Dù có giữ lại được, chẳng lẽ có thể chống lại luân hồi sao?
Thiên Phụ im lặng không đáp.
- Đánh một trận cuối cùng.
Thiên Bồng thở dài:
- Kẻ làm tướng, chết ở sa trường là vinh dự.
Tóc dài rối tung, y nhẹ nhàng đẩy Thiên Phụ ra, đạp chân lên tảng đá, vận đủ linh lực, bay lên trời.
Thiên Nhậm, Thiên Nội theo sát phía sau.
Chiến trận thiên tướng miễn cưỡng được tổ chức lại, chậm rãi tiến về hướng Khỉ Đá.
Ngoài động phủ, Dương Thiền nhìn lên con khỉ đang điên cuồng lui tới giữa cơn mưa máu thịt.
Nhớ ngày trước khi còn ở Tà Nguyệt Tam Tinh động, nàng đã dùng hết thủ đoạn để khiến hắn cùng chiến tuyến với mình. Khi đó, hắn đơn giản chỉ muốn Tước Nhi của hắn, thậm chí còn cân nhắc cả việc hợp tác với Thiên Đình.
Khi đó, nàng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày thế này. Hắn, mới là kẻ có ý chí kiên định nhất trong đại nghiệp phản thiên...
Toàn bộ yêu quái đã rút xuống dưới mặt đất.
Cả vùng đất này chỉ còn lại một con khỉ đối mặt với chiến tướng và thiên binh đầy trời.
Bất Bất đắc dĩ cười cười, Dương Thiền cũng xoay người chìm vào trong bóng tối.
- Ngàn vạn lần đừng chết đấy.
Nàng lẩm bẩm.
...
Trong cuồng phong, Thái Bạch Kim Tinh nắm chặt thánh chỉ bay trong mây, vẻ mặt nặng nề.
...
Đâu Suất cung.
Thái Thượng bưng chén trà, không uống, nhưng cũng không để xuống, cứ thế ngơ ngác ngồi.
Ngọc Đế ngồi ở một bên xoay xoay chiếc nhẫn của mình, im lặng chờ tin tức.
Quyển Liêm không dám lên tiếng.
Không gian tựa như bị ngưng đọng lại, chỉ có những tán lá đung đưa theo gió.
...
Trên bầu trời, Tinh môn của Nhị Thập Bát Tú mở ra lần nữa. Lần này, hạm đội Nam Thiên Môn chậm rãi bước ra.
Lý Tịnh bắt đầu chỉ huy đại quân vòng qua Khỉ Đá, lao tới chiến trường dưới đất, chuẩn bị tiến công vào hầm ngầm.
- Tốc độ phải nhanh! Có thể giết bao nhiêu hay bấy nhiêu!
Lý Tịnh giơ trường kiếm hô to, giống như đã quên Linh Lung bảo tháp của mình còn trong tay Khỉ Đá.
Quay đầu lại, Lý Tịnh trông thấy Thiên Bồng vẻ mặt trắng bệch đang quấn lấy Khỉ Đá.
Đến lúc này rồi, một cái tháp có là gì chứ?
...
Trong tòa thành dưới đất, Dương Thiền chỉ huy chiến lực còn sống dựa vào địa thế hẹp chống lại đại quân Nam Thiên Môn, hy vọng bảo vệ được Hoa Quả Sơn.
Pháp trận ẩn tàng đã bị dẫn nổ, tạo thành sập lún, chôn vùi cả yêu quái chống cự lẫn tướng sĩ Nam Thiên Môn tiến công.
Trong đường hầm nhỏ hẹp còn sót lại sau vụ nổ, những yêu quái đủ chủng loại, đủ diện mạo khác nhau đứng cùng nhau, dùng máu thịt làm tường chắn ngăn cản thiên quân, bất kể đối mặt ngọn lửa cực nóng hay lưỡi đao lạnh như băng cũng không lùi một bước.
Bọn chúng có lẽ còn không biết chiến hữu đang đứng cạnh là ai, nhưng giờ phút này, bọn chúng đã không có lựa chọn nào ngoài việc sát cánh cùng nhau.
...
Phong Linh và Ngao Thính Tâm lặng yên ngồi trong nhà giam trống trải, lẳng yên nghe những tiếng gào rú từ bên ngoài.
Tất cả đều đang chấn động. Cửa sắt khép hờ rung lắc, phát ra những tiếng kẽo kẹt chói tai.
Mắt Phong Linh dần ửng đỏ, nhìn cửa sắt kia đến nhập thần.
...
Chúng thần cũng không ngồi yên nữa, từng người gia nhập chiến trường. Đủ loại pháp khí với đủ loại màu sắc được tế ra.
Khỉ Đá vốn dựa vào linh lực cường hãn miễn cưỡng duy trì cục diện cân bằng, giờ lập tức bị mấy chục vết thương, thậm chí không kịp nhìn rõ pháp khí vừa đánh trúng mình là loại gì.
Trong lúc hoảng hốt, Khỉ Đá thậm chí cảm giác thân thể đã không còn là của mình, cũng chẳng nhìn được gì trước mắt.
Sau một đợt hào quang đủ màu chói mắt lóe lên, thân hình đã cháy đen của hắn như diều đứt dây rơi tự do, nện thẳng xuống nơi hắn được sinh ra, khiến cát bụi bốc lên mù mịt.
Tất cả thiên tướng đều duỗi thẳng cổ nhìn.
Chờ bụi đất tan hết, bọn họ thấy được một bóng người chậm rãi đứng lên.
Áo giáp trên người đã vỡ nát, bộ lông vàng sậm bị cháy đen, dính bết máu tươi quện lẫn bụi bặm.
Chúng thiên tướng cùng kinh ngạc.
- Các ngươi giết không chết ta, ha ha ha ha, các ngươi... Giết không chết ta!
- Giết không chết?
Thiên Nội nắm thật chặt binh khí, nhìn Thiên Cầm bên cạnh:
- Cái con khỉ này điên rồi phải không?
...
Trên tầng trời thứ ba mươi ba,Thái Thượng nắm chặt chén trà trong tay, mặt bình thản.
...
Lúc này, những ngôi sao đã điểm kín bầu trời.
Trong Tà Nguyệt Tam Tinh động, Tu Bồ Đề ngửa mặt lên trời thở dài.
...
Chậm rãi dùng sức, Khỉ Đá chống Kim Cô bổng đứng lên, ngửa đầu nhìn xung quanh, mở cái miệng đã tràn máu tươi:
- Ha ha ha ha, đã lâu không có chiến đấu đến thống khoái như vậy. Các ngươi làm tốt lắm, có điều hơi nhiều người chút, truyền ra ngoài thì đẹp mặt!
Thân hình kia đã lung lay sắp đổ, chẳng qua mạnh mẽ chống đỡ kéo dài hơi tàn thôi.
Thiên Bồng băng bó phần eo bị thương, chậm rãi hạ xuống trước mặt Khỉ Đá, mang theo kiếm.
- Sao? Muốn tự động thủ lấy đầu của ta hả?
Khỉ Đá cười dữ tợn, ho ra máu.
- Ngươi là một đối thủ rất mạnh. Nếu cho ngươi thêm một trăm năm, chỉ sợ dốc toàn bộ lực lượng cũng không thể thay đổi gì rồi.
Đi từng bước tới trước người Khỉ Đá, Thiên Bồng giơ cao kiếm trong tay, nhắm ngay cổ Khỉ Đá, lạnh lùng nói:
- Nhưng đến đây là chấm dứt rồi.
Đúng vào lúc này, Khỉ Đá nhếch môi cười, vẻ mệt mỏi cũng biến mắt. Hắn mở to hai mắt, lộ hung quang!
Thiên Bồng cả kinh.
Còn chưa chờ y kịp phản ứng, Khỉ Đá đã bỏ lại Kim Cô bổng, xoay người vọt đến phía sau Thiên Bồng, hất bay kiếm trong tay y, tóm lấy cổ họng y.
- Ngươi không biết cái gì gọi là đánh lừa kẻ địch sao?
- Ngươi!
Na Tra hạ xuống cách hai người hai mươi trượng, giơ cao Hỏa Tiêm thương quát:
- Buông hắn ra!
- Ta bị giáng chức hạ phàm đã là chắc chắn, muốn giết cứ giết, chẳng có gì quan trọng.
Thiên Bồng nhắm hai mắt lại.
Khỉ Đá hơi tăng sức ở bàn tay bóp cổ họng Thiên Bồng, nhìn chăm chú vào Na Tra, cười nói:
- Ngươi sai rồi, ta sẽ không chết, nhưng ngươi sẽ chết. Coi như ta không khiến ngươi chết, cũng sẽ có người khác khiến ngươi chết.
Ghé vào sát tai Thiên Bồng, Khỉ Đá nói khẽ:
- Ta thay đổi chú ý. Ta sẽ không giết ngươi. Chết quá tiện nghi với ngươi. Ta phải chờ, chờ thấy ngươi bị tín ngưỡng của chính mình phản bội, rơi vào súc sinh đạo, thành một con heo rồi sẽ có vẻ mặt thế nào.
Dứt lời, hắn buông tay ra, thân mình hơi nghiêng về sau, ngã rầm xuống đất, nhắm hai mắt.
- Thái Thượng à Thái Thượng, cứ như vậy đi. Thích làm gì thì làm đi!
...
Bên trong Đâu Suất cung, Thái Thượng bất đắc dĩ chớp đôi mắt già nua đã hơi đục, cười cười, nói:
- Còn muốn giở trò vô lại với lão phu sao?
...
Một luồng gió nhẹ thổi qua, đùa nghịch mái tóc dài tán loạn của Thiên Bồng.
Y run run mở mắt, có chút hoảng hốt.
- Vì sao...
Y quay đầu lại, nhìn Khỉ Đá đang nằm thẳng cẳng trên mặt đất.
- Giết hắn!
Na Tra thét to:
- Thái Bạch Kim Tinh đã nói, giết hắn sẽ xin công cho ngươi!
Dưới ánh nhìn của mọi người, Thiên Bồng khó nhọc cúi người, nhặt thanh kiếm rơi trên mặt đất, giơ lên cao.
Lần này, y nhắm ngay trước ngực Khỉ Đá, thế nhưng lại chậm chạp chưa xuống tay.
- Còn không nhanh lên! Tiếp tục trì hoãn sẽ trễ!
Na Tra quát.
- Trễ?
Thiên Bồng khó hiểu nhìn Na Tra.
- Buông kiếm ~!
Một tiếng quát lớn từ xa truyền đến:
- Bất kỳ kẻ nào cũng không được động đến thạch hầu kia! Ngừng tay cả cho ta!
Đây là tiếng của Thái Bạch Kim Tinh.
Thiên Bồng tiếp tục chần chờ.
- Mau ra tay đi!
Kiếm trong tay Thiên Bồng run nhẹ.
Cắn răng một cái, Na Tra hóa thành một luồng sáng đỏ, cầm Hỏa Tiêm thương đâm tới Khỉ Đá.
Không chờ mũi thương chạm tới cổ họng của Khỉ Đá, một lá cờ màu đen thật lớn chợt từ dưới đất mọc lên, chặn quỹ tích của Na Tra!
Na Tra bị khựng lại.
Lá cờ đen kia cũng chậm rãi phiêu tán theo gió.
Tới lúc này, Thái Bạch Kim Tinh đã tới nơi, cầm trong tay thánh chỉ, lặng yên đứng, đưa lưng về phía Na Tra, liếc nhìn Thiên Bồng cầm kiếm, lại cúi đầu nhìn Khỉ Đá nằm trên mặt đất.
Tim Na Tra muốn nhảy ra khỏi yết hầu, nhưng Thiên Bồng vẫn chưa hiểu chuyện gì.
- Cuối cùng tới rồi sao?
Khỉ Đá cười lớn, sau đó lại ho khan kịch liệt.
- Thánh chỉ đến ~! Hoa Quả Sơn thạch hầu và chư tướng Thiên Đình tiếp chỉ ~!
Thái Bạch Kim Tinh giơ cao tấm lụa vàng, hô lớn.
Giọng nói kia vô cùng vang, toàn bộ địa giới Hoa Quả Sơn, bất kể là chư thần trên trời, thiên binh đang dưới hầm, hay yêu chúng trong tòa thành dưới đất đều nghe rõ mồn một.
Tất cả chiến đấu đình chỉ, trận giáp lá cà như xay thịt trong đường hầm hẹp cũng dừng lại.
Chư thần, thiên tướng, thiên binh thậm chí cả yêu quái đều khẽ ngẩng đầu nghe, nhưng không ai bỏ vũ khí xuống hành lễ quân thần.
Lý Tịnh đang xông pha tuyến đầu bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại.
- Phụng thiên thừa vận, Ngọc Hoàng Thượng Đế chiếu viết: Đông Thắng Thần Châu Hoa Quả Sơn hiện có thạch hầu Mỹ Hầu Vương, do thiên địa linh khí tập hợp mà sinh, thiên tính bất hảo, không kính thiên địa. Trẫm niệm tình thạch hầu sống ở nơi hoang vu hẻo lánh, không được giáo dưỡng, đặc biệt miễn tội, lại cho nhận chức Bật Mã Ôn, thu làm thiên quan. Từ nay về sau phải tu tâm dưỡng tính, không được lại làm bậy. Bộ hạ cũ phải ở lại Hoa Quả sơn, nếu không được trẫm cho phép không được rời khỏi Hoa Quả Sơn phạm vi ngàn dặm. Các quân Thiên Đình không được tự tiện tiến vào Hoa Quả Sơn. Khâm thử
Ước chừng hai vạn kỵ binh trùng kích, đổi lấy chúng thần đều thấy rõ được vũ lực cá nhân nghịch thiên của Khỉ Đá...
Hắn một người một gậy xung phong ở giữa đại quân.
Yêu quân đã rút gần hết khỏi chiến trường. Các tướng sĩ thủy quân Thiên Hà mang vết thương chồng chất ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy con khỉ khiến bọn họ như mắc xương ở cổ họng kia đang rít gào trong gió, không kiêng nể gì phát tiết linh lực.
Nơi Kim Cô bổng đi qua, cả người lẫn ngựa đều bị quét bay, tựa như một cơn lốc cuốn phăng máu thịt.
Máu tươi rơi lả tả như mưa.
Thương thế của Thiên Bồng lại tái phát. Y chống kiếm xuống đất, che miệng nhưng máu vẫn trào ra, nhuộm đỏ cả lòng bàn tay.
- Nguyên soái... Người không sao chứ?
Thiên Phụ vội vàng đi tới, lấy từ ngực áo ra một cái hộp gỗ, trong đó có một viên Kim đan.
Nhận lấy đan dược, Thiên Bồng nuốt xuống, hai mắt nhắm chặt, thở hổn hển.
Một lúc sau, y hơi mở mắt, thở một hơi:
- Không có việc gì.
Dứt lời, y quay đầu định phóng tới phía Khỉ Đá, lại bị Thiên Phụ ngăn lại.
- Nguyên soái.
Thiên Phụ nhỏ giọng khuyên:
- Vừa mới uống Kim đan, nếu lúc này cố dùng linh lực, chỉ sợ sẽ làm ảnh hưởng cả tới tu vi.
- Tu vi?
Thiên Bồng cười nhạt, nhìn Thiên Phụ nói:
- Dù có giữ lại được, chẳng lẽ có thể chống lại luân hồi sao?
Thiên Phụ im lặng không đáp.
- Đánh một trận cuối cùng.
Thiên Bồng thở dài:
- Kẻ làm tướng, chết ở sa trường là vinh dự.
Tóc dài rối tung, y nhẹ nhàng đẩy Thiên Phụ ra, đạp chân lên tảng đá, vận đủ linh lực, bay lên trời.
Thiên Nhậm, Thiên Nội theo sát phía sau.
Chiến trận thiên tướng miễn cưỡng được tổ chức lại, chậm rãi tiến về hướng Khỉ Đá.
Ngoài động phủ, Dương Thiền nhìn lên con khỉ đang điên cuồng lui tới giữa cơn mưa máu thịt.
Nhớ ngày trước khi còn ở Tà Nguyệt Tam Tinh động, nàng đã dùng hết thủ đoạn để khiến hắn cùng chiến tuyến với mình. Khi đó, hắn đơn giản chỉ muốn Tước Nhi của hắn, thậm chí còn cân nhắc cả việc hợp tác với Thiên Đình.
Khi đó, nàng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày thế này. Hắn, mới là kẻ có ý chí kiên định nhất trong đại nghiệp phản thiên...
Toàn bộ yêu quái đã rút xuống dưới mặt đất.
Cả vùng đất này chỉ còn lại một con khỉ đối mặt với chiến tướng và thiên binh đầy trời.
Bất Bất đắc dĩ cười cười, Dương Thiền cũng xoay người chìm vào trong bóng tối.
- Ngàn vạn lần đừng chết đấy.
Nàng lẩm bẩm.
...
Trong cuồng phong, Thái Bạch Kim Tinh nắm chặt thánh chỉ bay trong mây, vẻ mặt nặng nề.
...
Đâu Suất cung.
Thái Thượng bưng chén trà, không uống, nhưng cũng không để xuống, cứ thế ngơ ngác ngồi.
Ngọc Đế ngồi ở một bên xoay xoay chiếc nhẫn của mình, im lặng chờ tin tức.
Quyển Liêm không dám lên tiếng.
Không gian tựa như bị ngưng đọng lại, chỉ có những tán lá đung đưa theo gió.
...
Trên bầu trời, Tinh môn của Nhị Thập Bát Tú mở ra lần nữa. Lần này, hạm đội Nam Thiên Môn chậm rãi bước ra.
Lý Tịnh bắt đầu chỉ huy đại quân vòng qua Khỉ Đá, lao tới chiến trường dưới đất, chuẩn bị tiến công vào hầm ngầm.
- Tốc độ phải nhanh! Có thể giết bao nhiêu hay bấy nhiêu!
Lý Tịnh giơ trường kiếm hô to, giống như đã quên Linh Lung bảo tháp của mình còn trong tay Khỉ Đá.
Quay đầu lại, Lý Tịnh trông thấy Thiên Bồng vẻ mặt trắng bệch đang quấn lấy Khỉ Đá.
Đến lúc này rồi, một cái tháp có là gì chứ?
...
Trong tòa thành dưới đất, Dương Thiền chỉ huy chiến lực còn sống dựa vào địa thế hẹp chống lại đại quân Nam Thiên Môn, hy vọng bảo vệ được Hoa Quả Sơn.
Pháp trận ẩn tàng đã bị dẫn nổ, tạo thành sập lún, chôn vùi cả yêu quái chống cự lẫn tướng sĩ Nam Thiên Môn tiến công.
Trong đường hầm nhỏ hẹp còn sót lại sau vụ nổ, những yêu quái đủ chủng loại, đủ diện mạo khác nhau đứng cùng nhau, dùng máu thịt làm tường chắn ngăn cản thiên quân, bất kể đối mặt ngọn lửa cực nóng hay lưỡi đao lạnh như băng cũng không lùi một bước.
Bọn chúng có lẽ còn không biết chiến hữu đang đứng cạnh là ai, nhưng giờ phút này, bọn chúng đã không có lựa chọn nào ngoài việc sát cánh cùng nhau.
...
Phong Linh và Ngao Thính Tâm lặng yên ngồi trong nhà giam trống trải, lẳng yên nghe những tiếng gào rú từ bên ngoài.
Tất cả đều đang chấn động. Cửa sắt khép hờ rung lắc, phát ra những tiếng kẽo kẹt chói tai.
Mắt Phong Linh dần ửng đỏ, nhìn cửa sắt kia đến nhập thần.
...
Chúng thần cũng không ngồi yên nữa, từng người gia nhập chiến trường. Đủ loại pháp khí với đủ loại màu sắc được tế ra.
Khỉ Đá vốn dựa vào linh lực cường hãn miễn cưỡng duy trì cục diện cân bằng, giờ lập tức bị mấy chục vết thương, thậm chí không kịp nhìn rõ pháp khí vừa đánh trúng mình là loại gì.
Trong lúc hoảng hốt, Khỉ Đá thậm chí cảm giác thân thể đã không còn là của mình, cũng chẳng nhìn được gì trước mắt.
Sau một đợt hào quang đủ màu chói mắt lóe lên, thân hình đã cháy đen của hắn như diều đứt dây rơi tự do, nện thẳng xuống nơi hắn được sinh ra, khiến cát bụi bốc lên mù mịt.
Tất cả thiên tướng đều duỗi thẳng cổ nhìn.
Chờ bụi đất tan hết, bọn họ thấy được một bóng người chậm rãi đứng lên.
Áo giáp trên người đã vỡ nát, bộ lông vàng sậm bị cháy đen, dính bết máu tươi quện lẫn bụi bặm.
Chúng thiên tướng cùng kinh ngạc.
- Các ngươi giết không chết ta, ha ha ha ha, các ngươi... Giết không chết ta!
- Giết không chết?
Thiên Nội nắm thật chặt binh khí, nhìn Thiên Cầm bên cạnh:
- Cái con khỉ này điên rồi phải không?
...
Trên tầng trời thứ ba mươi ba,Thái Thượng nắm chặt chén trà trong tay, mặt bình thản.
...
Lúc này, những ngôi sao đã điểm kín bầu trời.
Trong Tà Nguyệt Tam Tinh động, Tu Bồ Đề ngửa mặt lên trời thở dài.
...
Chậm rãi dùng sức, Khỉ Đá chống Kim Cô bổng đứng lên, ngửa đầu nhìn xung quanh, mở cái miệng đã tràn máu tươi:
- Ha ha ha ha, đã lâu không có chiến đấu đến thống khoái như vậy. Các ngươi làm tốt lắm, có điều hơi nhiều người chút, truyền ra ngoài thì đẹp mặt!
Thân hình kia đã lung lay sắp đổ, chẳng qua mạnh mẽ chống đỡ kéo dài hơi tàn thôi.
Thiên Bồng băng bó phần eo bị thương, chậm rãi hạ xuống trước mặt Khỉ Đá, mang theo kiếm.
- Sao? Muốn tự động thủ lấy đầu của ta hả?
Khỉ Đá cười dữ tợn, ho ra máu.
- Ngươi là một đối thủ rất mạnh. Nếu cho ngươi thêm một trăm năm, chỉ sợ dốc toàn bộ lực lượng cũng không thể thay đổi gì rồi.
Đi từng bước tới trước người Khỉ Đá, Thiên Bồng giơ cao kiếm trong tay, nhắm ngay cổ Khỉ Đá, lạnh lùng nói:
- Nhưng đến đây là chấm dứt rồi.
Đúng vào lúc này, Khỉ Đá nhếch môi cười, vẻ mệt mỏi cũng biến mắt. Hắn mở to hai mắt, lộ hung quang!
Thiên Bồng cả kinh.
Còn chưa chờ y kịp phản ứng, Khỉ Đá đã bỏ lại Kim Cô bổng, xoay người vọt đến phía sau Thiên Bồng, hất bay kiếm trong tay y, tóm lấy cổ họng y.
- Ngươi không biết cái gì gọi là đánh lừa kẻ địch sao?
- Ngươi!
Na Tra hạ xuống cách hai người hai mươi trượng, giơ cao Hỏa Tiêm thương quát:
- Buông hắn ra!
- Ta bị giáng chức hạ phàm đã là chắc chắn, muốn giết cứ giết, chẳng có gì quan trọng.
Thiên Bồng nhắm hai mắt lại.
Khỉ Đá hơi tăng sức ở bàn tay bóp cổ họng Thiên Bồng, nhìn chăm chú vào Na Tra, cười nói:
- Ngươi sai rồi, ta sẽ không chết, nhưng ngươi sẽ chết. Coi như ta không khiến ngươi chết, cũng sẽ có người khác khiến ngươi chết.
Ghé vào sát tai Thiên Bồng, Khỉ Đá nói khẽ:
- Ta thay đổi chú ý. Ta sẽ không giết ngươi. Chết quá tiện nghi với ngươi. Ta phải chờ, chờ thấy ngươi bị tín ngưỡng của chính mình phản bội, rơi vào súc sinh đạo, thành một con heo rồi sẽ có vẻ mặt thế nào.
Dứt lời, hắn buông tay ra, thân mình hơi nghiêng về sau, ngã rầm xuống đất, nhắm hai mắt.
- Thái Thượng à Thái Thượng, cứ như vậy đi. Thích làm gì thì làm đi!
...
Bên trong Đâu Suất cung, Thái Thượng bất đắc dĩ chớp đôi mắt già nua đã hơi đục, cười cười, nói:
- Còn muốn giở trò vô lại với lão phu sao?
...
Một luồng gió nhẹ thổi qua, đùa nghịch mái tóc dài tán loạn của Thiên Bồng.
Y run run mở mắt, có chút hoảng hốt.
- Vì sao...
Y quay đầu lại, nhìn Khỉ Đá đang nằm thẳng cẳng trên mặt đất.
- Giết hắn!
Na Tra thét to:
- Thái Bạch Kim Tinh đã nói, giết hắn sẽ xin công cho ngươi!
Dưới ánh nhìn của mọi người, Thiên Bồng khó nhọc cúi người, nhặt thanh kiếm rơi trên mặt đất, giơ lên cao.
Lần này, y nhắm ngay trước ngực Khỉ Đá, thế nhưng lại chậm chạp chưa xuống tay.
- Còn không nhanh lên! Tiếp tục trì hoãn sẽ trễ!
Na Tra quát.
- Trễ?
Thiên Bồng khó hiểu nhìn Na Tra.
- Buông kiếm ~!
Một tiếng quát lớn từ xa truyền đến:
- Bất kỳ kẻ nào cũng không được động đến thạch hầu kia! Ngừng tay cả cho ta!
Đây là tiếng của Thái Bạch Kim Tinh.
Thiên Bồng tiếp tục chần chờ.
- Mau ra tay đi!
Kiếm trong tay Thiên Bồng run nhẹ.
Cắn răng một cái, Na Tra hóa thành một luồng sáng đỏ, cầm Hỏa Tiêm thương đâm tới Khỉ Đá.
Không chờ mũi thương chạm tới cổ họng của Khỉ Đá, một lá cờ màu đen thật lớn chợt từ dưới đất mọc lên, chặn quỹ tích của Na Tra!
Na Tra bị khựng lại.
Lá cờ đen kia cũng chậm rãi phiêu tán theo gió.
Tới lúc này, Thái Bạch Kim Tinh đã tới nơi, cầm trong tay thánh chỉ, lặng yên đứng, đưa lưng về phía Na Tra, liếc nhìn Thiên Bồng cầm kiếm, lại cúi đầu nhìn Khỉ Đá nằm trên mặt đất.
Tim Na Tra muốn nhảy ra khỏi yết hầu, nhưng Thiên Bồng vẫn chưa hiểu chuyện gì.
- Cuối cùng tới rồi sao?
Khỉ Đá cười lớn, sau đó lại ho khan kịch liệt.
- Thánh chỉ đến ~! Hoa Quả Sơn thạch hầu và chư tướng Thiên Đình tiếp chỉ ~!
Thái Bạch Kim Tinh giơ cao tấm lụa vàng, hô lớn.
Giọng nói kia vô cùng vang, toàn bộ địa giới Hoa Quả Sơn, bất kể là chư thần trên trời, thiên binh đang dưới hầm, hay yêu chúng trong tòa thành dưới đất đều nghe rõ mồn một.
Tất cả chiến đấu đình chỉ, trận giáp lá cà như xay thịt trong đường hầm hẹp cũng dừng lại.
Chư thần, thiên tướng, thiên binh thậm chí cả yêu quái đều khẽ ngẩng đầu nghe, nhưng không ai bỏ vũ khí xuống hành lễ quân thần.
Lý Tịnh đang xông pha tuyến đầu bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại.
- Phụng thiên thừa vận, Ngọc Hoàng Thượng Đế chiếu viết: Đông Thắng Thần Châu Hoa Quả Sơn hiện có thạch hầu Mỹ Hầu Vương, do thiên địa linh khí tập hợp mà sinh, thiên tính bất hảo, không kính thiên địa. Trẫm niệm tình thạch hầu sống ở nơi hoang vu hẻo lánh, không được giáo dưỡng, đặc biệt miễn tội, lại cho nhận chức Bật Mã Ôn, thu làm thiên quan. Từ nay về sau phải tu tâm dưỡng tính, không được lại làm bậy. Bộ hạ cũ phải ở lại Hoa Quả sơn, nếu không được trẫm cho phép không được rời khỏi Hoa Quả Sơn phạm vi ngàn dặm. Các quân Thiên Đình không được tự tiện tiến vào Hoa Quả Sơn. Khâm thử
/535
|