Ánh sáng mặt trời rực rỡ xuyên qua song cửa sổ chiếu vào trong phòng.
Trong căn phòng đơn giản, Khỉ Đá mặc bộ chiến giáp từ da thuồng luồng, ngồi ngả trên giường, nheo mắt nhìn "Liên Độc" cầm trong tay, thỉnh thoảng thè lưỡi, dùng bút lông chấm chút nước bọt viết vài ba câu lên trên.
Thời gian trên trời và phàm gian không đồng nhất, thường lúc Khỉ Đá chỉ viết một câu đơn giản, đầu bên kia đã viết được cả một đoạn dài. Hơn nữa đống chữ đó chỉ có kích cỡ chừng con kiến, nếu là phàm nhân thì đã không thể nào đọc được rồi.
Qua lúc lâu, Khỉ Đá hơi nâng mắt nhìn Nguyệt Sương đang cung kính đứng trước người, nói:
- Hắn nhất định phải gặp ta sao? Bệ hạ thưởng thiên mã cho hắn, bảo hắn cầm thánh chỉ tự mình đi chọn, chọn xong rồi thì đi, gặp ta làm gì?
Nguyệt Sương thấp giọng nói:
- Bẩm đại nhân, Cự Linh Thần nói... nói là dựa theo quy củ của Thiên Đình, ngài ấy giá lâm Ngự Mã giám, đại nhân nhất định phải tự mình nghênh đón. Bây giờ Cự Linh Thần đang ở trong sảnh gây náo loạn... Nếu đến trễ, chỉ sợ Vân Sương và Lý Bình đều không ngăn cản được.
Nghĩ gì đó, Nguyệt Sương lại cẩn thận dè dặt bổ sung:
- Cự Linh Thần là ngự tiền thượng tướng, không thể trêu chọc được.
- Phẩm giai của hắn và ta chêch lệch rất nhiều hả?
Khỉ Đá hỏi.
Nguyệt Sương không trả lời.
Được rồi, câu này rõ ràng đang tự rước lấy nhục. Bật Mã Ôn không phẩm cấp, điều này Khỉ Đá đã biết từ lâu. Có điều Thiên Đình không phải là ai ai cũng biết hắn là nhân vật đặc biệt, là yêu vương thế gian sao? Như thế há cái phẩm cấp có thể đại diện được?
Trước mắt, Cự Linh Thần tới với khí thế hung hăng, rõ ràng muốn tới gây chuyện, xử lý thế nào mới tốt đây?
- Cứ nói với hắn ta bệnh rồi.
- Việc này...
Khỉ Đá chép miệng, dứt khoát nói:
- Không được thì cứ hỏi hắn là ngứa da hay sao.
Nguyệt Sương mím môi cúi đầu, lặng lẽ liếc nhìn Phong Linh đang quỳ ngồi ở bên cạnh.
Miệng Phong Linh đã sớm bĩu lên rất cao, đôi mày nhíu chặt, trừng mắt nhìn Khỉ Đá.
Khỉ Đá giang hai tay, nói:
- Muội nghe rồi đó, không phải ta ra ngoài tìm phiền phức, là phiền phức tự mình tìm tới cửa.
Nói tới đó, Khỉ Đá cất "Liên Độc" trong tay, chậm rãi duỗi eo, nói:
- Đi thôi, dẫn ta đi gặp hắn.
- Chờ đã!
Phong Linh vội vàng hét lên, thẳng đến hai người trong ngoài phòng đều nhìn về phía nàng, nàng mới đè thấp giọng nói:
- Bằng không... để muội hỏi 'Lão tiên sinh' xem thử?
Bên ngoài lại truyền tới tiếng gào thét của Cự Linh Thần ở phía xa xa.
Khỉ Đá nghe đến mức không kiên nhẫn, lười biếng ngáp một cái, nói:
- Được rồi, muội nhanh chút.
. . .
Trên tầng trời thứ ba mươi lăm, Di La cung, một đồng tử bước nhanh vào trong điện đường, cúi chào ông lão tóc bạc đang nhắm mắt ngồi khoanh chân phía trước.
- Bẩm sư phụ, Cự Linh Thần cầu thánh chỉ, xin một con thiên mã, bây giờ cầm thánh chỉ đến Ngự Mã giám rồi, đang gây náo loạn.
Khóe miệng của ông lão tóc bạc nhếch lên, lộ ra một nụ cười.
Đồng tử hơi ngẩng đầu liếc mắt nhìn ông lão tóc bạc, rồi cúi người nói:
- Đồ nhi cần phải làm gì, còn xin sư phụ chỉ bảo.
Ông lão tóc bạc mở mắt, bưng chén trà xanh bên cạnh lên nhấp một ngụm, cười nói:
- Xem ra, có người không nhịn được nữa, chuẩn bị ném đá dò đường rồi. Lui xuống đi, chú ý động tĩnh của Đâu Suất cung, Linh Tiêu bảo điện, hai tiên nữ mới vào Đâu Suất cung, còn có tiên nữ tên là Phong Linh, tra kỹ càng. Có tin tức gì thì lập tức bẩm báo.
- Đệ tử tuân mệnh.
Lại cúi chào một cái thật thấp, đồng tử nọ khom người lùi ra khỏi điện đường.
. . .
Ngự Mã giám, Phong Linh nói:
- Lão tiên sinh nói rồi, không cho phép đánh bị thương.
- Không cho phép đánh bị thương?
Khỉ Đá vuốt cằm nói:
- Nói thì thật dễ, không đánh chết còn được, không bị thương thì đánh thế nào đây?
- Không thể không đánh sao?
- Đều giết đến tận cửa gây chuyện rồi, còn cần phải cãi lộn với hắn nữa hay sao?
Cuộc đối thoại này khiến Nguyệt Sương kinh hồn bạt vía.
Nếu không phải đang ở đây, ai có thể tưởng tượng được một Bật Mã Ôn nho nhỏ đang cùng một tiên nữ mới lên trời thảo luận vấn đề rốt cuộc nên đánh bị thương hay đánh chết một vị ngự tiền thượng tướng chứ?
Phong Linh đưa ngọc giản đến bên miệng, lại thấp giọng nói:
- Lão tiên sinh nói rồi, cố gắng không cần động thủ. Bây giờ thủy quân Thiên Hà đang đau đầu với Hoa Quả Sơn, hận không thể tìm nhược điểm đuổi huynh xuống hạ giới để khai chiến lần nữa. Cự Linh Thần đó và Thiên Bồng Nguyên Soái là bạn tốt ngày xưa. Lão tiên sinh bảo huynh tự xem mà xử lý.
Mẹ nó, đây là cấu kết nhau chuẩn bị dẫn lão tử nhảy hố hả?
- Được rồi, ta hiểu rồi.
Khỉ Đá chậm rãi đứng lên làm mấy động tác giãn gân cốt, thở dài:
- Nói với ông ta, ta sẽ nắm chặt chừng mực. Nguyệt Sương, dẫn ta đi gặp hắn.
- Vâng.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách . com)
. . .
- Bảo Bật Mã Ôn ra gặp ta! Lập tức! Có nghe thấy không hả!
Ấm trà bị đá bay, nước trà văng đầy đất.
- Lão tử phụng mệnh tới chọn thiên mã, một Bật Mã Ôn nho nhỏ, thế mà dám đóng cửa không gặp? Một tiểu quan không nhập phẩm cũng dám bày vẽ với bản tọa? Chẳng lẽ muốn bản tọa hủy Ngự Mã giám này hay sao? Cút, cút ra ngoài cho lão tử!
Vân Sương bị dọa đến rụt qua một bên.
Trong sảnh đường nho nhỏ, Cự Linh Thần mặc một bộ giáp xanh lam, để râu như là cái quạt, vóc người cực kỳ to lớn đang trừng một đôi mắt trâu nổi cơn tam bành.
Ấm trà, chén trà, ngay cả lò than đun nước cũng bị đá bay. Những hòn than chớp tắt ánh lửa đỏ lăn đầy đất.
- Thần tướng bớt giận, thần tướng bớt giận.
Lý Bình cả kinh quỳ trên mặt đất dập mạnh đầu, nước mắt nước mũi đầy mặt.
Lớn thế này rồi, tiên nô nho nhỏ này chỉ sợ còn chưa từng thấy một vị quan lớn nào nổi giận, sao có thể không sợ được chứ?
Nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt lo sợ của Lý Bình, Cự Linh Thần hừ lạnh một tiếng, nhấc chân chuẩn bị đá về phía tiên nô này.
Đúng vào lúc này, một giọng nói từ xa truyền tới.
- Đá! Dùng sức đá! Không đá là đồ hèn nhát!
Cái chân đã nhấc lên lập tức dừng lại.
Cự Linh Thần quay đầu, nhìn thấy Khỉ Đá đang từ xa đi về phía cửa, đằng sau có Phong Linh và Nguyệt Sương đi theo.
Trái tim Cự Linh Thần không khỏi đập bình bịch, một bàn tay không tự giác sờ sờ lên áo giáp của mình.
Ngày đó vây quét Hoa Quả Sơn, Cự Linh Thần cũng đến tăng viện, tất nhiên nhớ rõ cảnh tượng Khỉ Đá một mình một gậy chống đỡ hai vạn kỵ binh. Nếu phải đối mặt với con khỉ này...
Hôm nay Cự Linh Thần đã cố ý mặc bộ chiến giáp dày nhất của mình tới, không biết đỡ được mấy gậy đây.
Nuốt khan một ngụm nước bọt, Cự Linh Thần nghiêm mặt, lấy dũng khí nói:
- Cuối cùng thì Bật Mã Ôn cũng chịu tới rồi sao?
- Còn không tới, ngươi hủy Ngự Mã giám này của ta thì làm sao đây?
Khỉ Đá cười nói.
Lý Bình sợ hãi rụt rè vội lùi qua một bên.
Cự Linh Thần như còn đang tính nói gì, lại thấy Khỉ Đá bước một chân qua cửa, từng dòng linh lực tỏa ra xung quanh.
Chỉ chớp mắt, theo tác động của linh lực, ấm trà, chén trà bị đá bay, thậm chí là lông mày rơi lả tả trên đất đều phục hồi về chỗ cũ. Trên nền đất không một hạt bụi.
Cự Linh Thần âm thầm giật mình, lời đến bên khóe miệng đều nuốt ngược hết trở lại.
Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Cự Linh Thần, đám người trên dưới trong ngoài Ngự Mã giám đều âm thầm bật cười.
Như không có chuyện gì đi lướt qua vai Cự Linh Thần, Khỉ Đá bước từng bước đến chỗ chủ vị, vỗ vỗ hộ giáp trên đùi, khoanh chân ngồi xuống, vươn một cánh tay về phía Cự Linh Thần còn đứng ngơ tại chỗ.
- Làm, làm gì?
- Không cần lấy thánh chỉ cho ta xem hả?
Khỉ Đá mặt không cảm xúc nói.
Nói vậy, Cự Linh Thần mới hoàn toàn tỉnh táo lại, vội vàng rút quyển lụa vàng ra, cẩn thận dè dặt đưa qua.
Nhận lấy thánh chỉ, Khỉ Đá mở ra xem, nghiêng mặt hỏi Vân Sương theo hắn đi vào trong sảnh:
- Chọn ngựa xong rồi chứ?
Vân Sương hơi khom người nói:
- Vẫn còn chưa chọn. Thần tướng nói... muốn chờ đại nhân tới, để đại nhân dẫn đi chọn.
- Không chọn thì không cần chọn nữa, tùy tiện cho hắn một con là được. Đúng rồi, lúc trước không phải Lý Bình nói có một con ngựa nhỏ nhìn như có bệnh, sợ là không nuôi sống được sao? Cứ chọn con đó, đi dắt tới cho hắn.
Câu này vừa ra, những người có mặt đều cả kinh.
Cự Linh Thần hơi trấn tĩnh, lộ vẻ mặt mừng như điên, dù che cũng không che hết được.
Cơ hội tới rồi! Cơ hội để chế tạo sự cố nổi giận tới rồi! Gã âm thầm gào thét trong lòng.
Chỉ thấy gã siết chặt nắm đấm chỉ về phía Khỉ Đá quát to:
- Bật Mã Ôn lớn mật, thánh chỉ của bệ hạ, ngươi lại dám ứng phó qua loa như vậy, rõ ràng là đang khi quân! Chờ ta tấu lên thánh thượng, giáng ngươi xuống phàm gian!
- Thần tướng bớt giận!
Hô xong câu này, đám người trong Ngự Mã giám đều quỳ hết cả xuống đất, chỉ có duy nhất Khỉ Đá vẫn còn đang ngồi ngả người.
Khỉ Đá lạnh nhạt liếc nhìn đám người đang co rụt trên nền đất, vươn tay mở thánh chỉ ra, lạnh lùng nói với Cự Linh Thần:
- Phía trên này có câu nào viết muốn để ngươi chọn ngựa hả? Theo ta thấy, thần tướng là đang chuẩn bị truyền thánh chỉ giả đấy. Ngươi yên tâm, không cần chờ tấu lên thánh thượng, bây giờ bản quan chặt ngươi trước, tiền trảm hậu tấu!
Dáng vẻ kiêu ngạo của Cự Linh Thần bỗng bay biến, lùi về phía sau một bước, khóe mắt nhịn không được giật giật.
Trong căn phòng đơn giản, Khỉ Đá mặc bộ chiến giáp từ da thuồng luồng, ngồi ngả trên giường, nheo mắt nhìn "Liên Độc" cầm trong tay, thỉnh thoảng thè lưỡi, dùng bút lông chấm chút nước bọt viết vài ba câu lên trên.
Thời gian trên trời và phàm gian không đồng nhất, thường lúc Khỉ Đá chỉ viết một câu đơn giản, đầu bên kia đã viết được cả một đoạn dài. Hơn nữa đống chữ đó chỉ có kích cỡ chừng con kiến, nếu là phàm nhân thì đã không thể nào đọc được rồi.
Qua lúc lâu, Khỉ Đá hơi nâng mắt nhìn Nguyệt Sương đang cung kính đứng trước người, nói:
- Hắn nhất định phải gặp ta sao? Bệ hạ thưởng thiên mã cho hắn, bảo hắn cầm thánh chỉ tự mình đi chọn, chọn xong rồi thì đi, gặp ta làm gì?
Nguyệt Sương thấp giọng nói:
- Bẩm đại nhân, Cự Linh Thần nói... nói là dựa theo quy củ của Thiên Đình, ngài ấy giá lâm Ngự Mã giám, đại nhân nhất định phải tự mình nghênh đón. Bây giờ Cự Linh Thần đang ở trong sảnh gây náo loạn... Nếu đến trễ, chỉ sợ Vân Sương và Lý Bình đều không ngăn cản được.
Nghĩ gì đó, Nguyệt Sương lại cẩn thận dè dặt bổ sung:
- Cự Linh Thần là ngự tiền thượng tướng, không thể trêu chọc được.
- Phẩm giai của hắn và ta chêch lệch rất nhiều hả?
Khỉ Đá hỏi.
Nguyệt Sương không trả lời.
Được rồi, câu này rõ ràng đang tự rước lấy nhục. Bật Mã Ôn không phẩm cấp, điều này Khỉ Đá đã biết từ lâu. Có điều Thiên Đình không phải là ai ai cũng biết hắn là nhân vật đặc biệt, là yêu vương thế gian sao? Như thế há cái phẩm cấp có thể đại diện được?
Trước mắt, Cự Linh Thần tới với khí thế hung hăng, rõ ràng muốn tới gây chuyện, xử lý thế nào mới tốt đây?
- Cứ nói với hắn ta bệnh rồi.
- Việc này...
Khỉ Đá chép miệng, dứt khoát nói:
- Không được thì cứ hỏi hắn là ngứa da hay sao.
Nguyệt Sương mím môi cúi đầu, lặng lẽ liếc nhìn Phong Linh đang quỳ ngồi ở bên cạnh.
Miệng Phong Linh đã sớm bĩu lên rất cao, đôi mày nhíu chặt, trừng mắt nhìn Khỉ Đá.
Khỉ Đá giang hai tay, nói:
- Muội nghe rồi đó, không phải ta ra ngoài tìm phiền phức, là phiền phức tự mình tìm tới cửa.
Nói tới đó, Khỉ Đá cất "Liên Độc" trong tay, chậm rãi duỗi eo, nói:
- Đi thôi, dẫn ta đi gặp hắn.
- Chờ đã!
Phong Linh vội vàng hét lên, thẳng đến hai người trong ngoài phòng đều nhìn về phía nàng, nàng mới đè thấp giọng nói:
- Bằng không... để muội hỏi 'Lão tiên sinh' xem thử?
Bên ngoài lại truyền tới tiếng gào thét của Cự Linh Thần ở phía xa xa.
Khỉ Đá nghe đến mức không kiên nhẫn, lười biếng ngáp một cái, nói:
- Được rồi, muội nhanh chút.
. . .
Trên tầng trời thứ ba mươi lăm, Di La cung, một đồng tử bước nhanh vào trong điện đường, cúi chào ông lão tóc bạc đang nhắm mắt ngồi khoanh chân phía trước.
- Bẩm sư phụ, Cự Linh Thần cầu thánh chỉ, xin một con thiên mã, bây giờ cầm thánh chỉ đến Ngự Mã giám rồi, đang gây náo loạn.
Khóe miệng của ông lão tóc bạc nhếch lên, lộ ra một nụ cười.
Đồng tử hơi ngẩng đầu liếc mắt nhìn ông lão tóc bạc, rồi cúi người nói:
- Đồ nhi cần phải làm gì, còn xin sư phụ chỉ bảo.
Ông lão tóc bạc mở mắt, bưng chén trà xanh bên cạnh lên nhấp một ngụm, cười nói:
- Xem ra, có người không nhịn được nữa, chuẩn bị ném đá dò đường rồi. Lui xuống đi, chú ý động tĩnh của Đâu Suất cung, Linh Tiêu bảo điện, hai tiên nữ mới vào Đâu Suất cung, còn có tiên nữ tên là Phong Linh, tra kỹ càng. Có tin tức gì thì lập tức bẩm báo.
- Đệ tử tuân mệnh.
Lại cúi chào một cái thật thấp, đồng tử nọ khom người lùi ra khỏi điện đường.
. . .
Ngự Mã giám, Phong Linh nói:
- Lão tiên sinh nói rồi, không cho phép đánh bị thương.
- Không cho phép đánh bị thương?
Khỉ Đá vuốt cằm nói:
- Nói thì thật dễ, không đánh chết còn được, không bị thương thì đánh thế nào đây?
- Không thể không đánh sao?
- Đều giết đến tận cửa gây chuyện rồi, còn cần phải cãi lộn với hắn nữa hay sao?
Cuộc đối thoại này khiến Nguyệt Sương kinh hồn bạt vía.
Nếu không phải đang ở đây, ai có thể tưởng tượng được một Bật Mã Ôn nho nhỏ đang cùng một tiên nữ mới lên trời thảo luận vấn đề rốt cuộc nên đánh bị thương hay đánh chết một vị ngự tiền thượng tướng chứ?
Phong Linh đưa ngọc giản đến bên miệng, lại thấp giọng nói:
- Lão tiên sinh nói rồi, cố gắng không cần động thủ. Bây giờ thủy quân Thiên Hà đang đau đầu với Hoa Quả Sơn, hận không thể tìm nhược điểm đuổi huynh xuống hạ giới để khai chiến lần nữa. Cự Linh Thần đó và Thiên Bồng Nguyên Soái là bạn tốt ngày xưa. Lão tiên sinh bảo huynh tự xem mà xử lý.
Mẹ nó, đây là cấu kết nhau chuẩn bị dẫn lão tử nhảy hố hả?
- Được rồi, ta hiểu rồi.
Khỉ Đá chậm rãi đứng lên làm mấy động tác giãn gân cốt, thở dài:
- Nói với ông ta, ta sẽ nắm chặt chừng mực. Nguyệt Sương, dẫn ta đi gặp hắn.
- Vâng.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách . com)
. . .
- Bảo Bật Mã Ôn ra gặp ta! Lập tức! Có nghe thấy không hả!
Ấm trà bị đá bay, nước trà văng đầy đất.
- Lão tử phụng mệnh tới chọn thiên mã, một Bật Mã Ôn nho nhỏ, thế mà dám đóng cửa không gặp? Một tiểu quan không nhập phẩm cũng dám bày vẽ với bản tọa? Chẳng lẽ muốn bản tọa hủy Ngự Mã giám này hay sao? Cút, cút ra ngoài cho lão tử!
Vân Sương bị dọa đến rụt qua một bên.
Trong sảnh đường nho nhỏ, Cự Linh Thần mặc một bộ giáp xanh lam, để râu như là cái quạt, vóc người cực kỳ to lớn đang trừng một đôi mắt trâu nổi cơn tam bành.
Ấm trà, chén trà, ngay cả lò than đun nước cũng bị đá bay. Những hòn than chớp tắt ánh lửa đỏ lăn đầy đất.
- Thần tướng bớt giận, thần tướng bớt giận.
Lý Bình cả kinh quỳ trên mặt đất dập mạnh đầu, nước mắt nước mũi đầy mặt.
Lớn thế này rồi, tiên nô nho nhỏ này chỉ sợ còn chưa từng thấy một vị quan lớn nào nổi giận, sao có thể không sợ được chứ?
Nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt lo sợ của Lý Bình, Cự Linh Thần hừ lạnh một tiếng, nhấc chân chuẩn bị đá về phía tiên nô này.
Đúng vào lúc này, một giọng nói từ xa truyền tới.
- Đá! Dùng sức đá! Không đá là đồ hèn nhát!
Cái chân đã nhấc lên lập tức dừng lại.
Cự Linh Thần quay đầu, nhìn thấy Khỉ Đá đang từ xa đi về phía cửa, đằng sau có Phong Linh và Nguyệt Sương đi theo.
Trái tim Cự Linh Thần không khỏi đập bình bịch, một bàn tay không tự giác sờ sờ lên áo giáp của mình.
Ngày đó vây quét Hoa Quả Sơn, Cự Linh Thần cũng đến tăng viện, tất nhiên nhớ rõ cảnh tượng Khỉ Đá một mình một gậy chống đỡ hai vạn kỵ binh. Nếu phải đối mặt với con khỉ này...
Hôm nay Cự Linh Thần đã cố ý mặc bộ chiến giáp dày nhất của mình tới, không biết đỡ được mấy gậy đây.
Nuốt khan một ngụm nước bọt, Cự Linh Thần nghiêm mặt, lấy dũng khí nói:
- Cuối cùng thì Bật Mã Ôn cũng chịu tới rồi sao?
- Còn không tới, ngươi hủy Ngự Mã giám này của ta thì làm sao đây?
Khỉ Đá cười nói.
Lý Bình sợ hãi rụt rè vội lùi qua một bên.
Cự Linh Thần như còn đang tính nói gì, lại thấy Khỉ Đá bước một chân qua cửa, từng dòng linh lực tỏa ra xung quanh.
Chỉ chớp mắt, theo tác động của linh lực, ấm trà, chén trà bị đá bay, thậm chí là lông mày rơi lả tả trên đất đều phục hồi về chỗ cũ. Trên nền đất không một hạt bụi.
Cự Linh Thần âm thầm giật mình, lời đến bên khóe miệng đều nuốt ngược hết trở lại.
Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Cự Linh Thần, đám người trên dưới trong ngoài Ngự Mã giám đều âm thầm bật cười.
Như không có chuyện gì đi lướt qua vai Cự Linh Thần, Khỉ Đá bước từng bước đến chỗ chủ vị, vỗ vỗ hộ giáp trên đùi, khoanh chân ngồi xuống, vươn một cánh tay về phía Cự Linh Thần còn đứng ngơ tại chỗ.
- Làm, làm gì?
- Không cần lấy thánh chỉ cho ta xem hả?
Khỉ Đá mặt không cảm xúc nói.
Nói vậy, Cự Linh Thần mới hoàn toàn tỉnh táo lại, vội vàng rút quyển lụa vàng ra, cẩn thận dè dặt đưa qua.
Nhận lấy thánh chỉ, Khỉ Đá mở ra xem, nghiêng mặt hỏi Vân Sương theo hắn đi vào trong sảnh:
- Chọn ngựa xong rồi chứ?
Vân Sương hơi khom người nói:
- Vẫn còn chưa chọn. Thần tướng nói... muốn chờ đại nhân tới, để đại nhân dẫn đi chọn.
- Không chọn thì không cần chọn nữa, tùy tiện cho hắn một con là được. Đúng rồi, lúc trước không phải Lý Bình nói có một con ngựa nhỏ nhìn như có bệnh, sợ là không nuôi sống được sao? Cứ chọn con đó, đi dắt tới cho hắn.
Câu này vừa ra, những người có mặt đều cả kinh.
Cự Linh Thần hơi trấn tĩnh, lộ vẻ mặt mừng như điên, dù che cũng không che hết được.
Cơ hội tới rồi! Cơ hội để chế tạo sự cố nổi giận tới rồi! Gã âm thầm gào thét trong lòng.
Chỉ thấy gã siết chặt nắm đấm chỉ về phía Khỉ Đá quát to:
- Bật Mã Ôn lớn mật, thánh chỉ của bệ hạ, ngươi lại dám ứng phó qua loa như vậy, rõ ràng là đang khi quân! Chờ ta tấu lên thánh thượng, giáng ngươi xuống phàm gian!
- Thần tướng bớt giận!
Hô xong câu này, đám người trong Ngự Mã giám đều quỳ hết cả xuống đất, chỉ có duy nhất Khỉ Đá vẫn còn đang ngồi ngả người.
Khỉ Đá lạnh nhạt liếc nhìn đám người đang co rụt trên nền đất, vươn tay mở thánh chỉ ra, lạnh lùng nói với Cự Linh Thần:
- Phía trên này có câu nào viết muốn để ngươi chọn ngựa hả? Theo ta thấy, thần tướng là đang chuẩn bị truyền thánh chỉ giả đấy. Ngươi yên tâm, không cần chờ tấu lên thánh thượng, bây giờ bản quan chặt ngươi trước, tiền trảm hậu tấu!
Dáng vẻ kiêu ngạo của Cự Linh Thần bỗng bay biến, lùi về phía sau một bước, khóe mắt nhịn không được giật giật.
/535
|