Dịch & Biên: †Ares†
Ước chừng dùng gần một canh giờ, Ba La Tăng Yết Đế mới giải thích được đại khái cho Khỉ Đá cách ra khỏi Nam Thiên Môn từ bên trong.
Một canh giờ đã là cực hạn Ba La Tăng Yết Đế có thể ở lại.
Tiễn Ba La Tăng Yết Đế và Dương Thiền rời đi, Khỉ Đá nói:
- Yết Đế tương trợ như thế, Ngộ Không vô cùng cảm kích. Chỉ là, chuyện tối nay chỉ sợ không thể kín tới không có kẽ hở, Yết Đế cần phòng bị một chút.
Nghe vậy, Ba La Tăng Yết Đế chỉ thản nhiên trả lời một câu:
- Nếu là mấy vị từ tầng trời thứ ba mươi ba trở lên biết thì cũng không sao cả. Chúng ta chỉ cần đề phòng người khác là được.
Dứt lời, Ba La Tăng Yết Đế chắp tay trước ngực, hành lễ.
Thần sắc bình thản như mặt nước kia càng khiến Khỉ Đá không hiểu ra sao.
Chẳng lẽ thật sự có tính toán nên mới tương trợ như vậy?
Đến cùng là "Phật" đang suy nghĩ gì? Khỉ Đá rất khó nắm chắc. Bất kể thế nào, trước khi có được chứng cớ mà nghĩ xấu đối phương, chẳng phải sẽ thành lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử sao?
Trước thuyền, Dương Thiền và Khỉ Đá yên lặng nhìn nhau. Hồi lâu, Khỉ Đá thấp giọng nói:
- Mấy năm nay, hạ giới vất vả cô. Chờ ta trở về, cô có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi.
Dương Thiền oán hận nhìn Khỉ Đá, đưa tay sửa lại áo cho hắn, thấp giọng nói:
- Ngườ trên Thiên Đình cũng không phải bền chắc như thép. Cần tìm cách lợi dụng mâu thuẫn các bên. Mọi sự cứ lùi một bước. Có lẽ ngươi chậm ra tay một chút thì sẽ có người gánh vác giúp ngươi. Còn có... không có việc gì không nên chạy loạn, đừng vì chút chuyện nhỏ mà gây ra chuyện không đáng.
Do dự một chút, nàng lại bổ sung:
- Thiên Đình có quy củ của Thiên Đình. Trước khi có thánh chỉ, chỉ cần ngươi không làm gì, người khác không bắt được nhược điểm, tự nhiên không có biện pháp bắt ngươi... Tiên nữ qua lại thân mật với nam thần là tối kỵ.
Khỉ Đá sờ sờ cái mũi, nhìn quanh nói:
- Ta chỉ là một con khỉ.
Dương Thiền nhăn mày lại, rồi trừng mắt lườm hắn một cái, cáu giận nói:
- Cũng là khỉ đực! Xảy ra chuyện người sẽ biết!
Quanh co cả nửa ngày, cuối cùng là muốn nói gì đây?
Bất đắc dĩ, Khỉ Đá đảo đảo mắt, nói:
- Được rồi, lần sau ta muốn đạp thanh thì sẽ dẫn tiên nô theo, không dẫn Hằng Nga là được chứ gì?
Khóe miệng Dương Thiền hơi giật giật, như là muốn cười, nhưng lại nhịn được. Nàng nhẹ giọng nói:
- Mang tiên nô theo không phải là không được, nhưng cũng phải chú ý.
Lặng lẽ nhìn thoáng qua Phong Linh vẫn yên lặng phía sau Khỉ Đá, Dương Thiền lùi về sau một bước, nói:
- Được rồi, ta đi đây. Ngươi phải cẩn thận nhé.
- Cô cũng cẩn thận, đừng có mệt đến muốn chết đó.
Dương Thiền chỉ thản nhiên cười cười, không nói gì nữa.
Đứng ở trong khoang thuyền, nàng lẳng lặng nhìn chăm chú Khỉ Đá, mãi cho tới khi cầu treo được kéo lên, khoang thuyền đóng chặt, giương buồm.
Đưa mắt nhìn cánh buồm lớn in chữ "Phật", trong đầu Phong Linh vẫn chỉ một hình ảnh vừa rồi, không khỏi mặt mày ủ rũ.
Nhìn thuyền bay dần biến mất, Khỉ Đá khẽ thở dài:
- Trở về thôi.
Phong Linh thấp giọng hỏi:
- Lại muốn khai chiến sao?
- Đúng vậy.
Khỉ Đá lại thở dài.
- Khai chiến, chúng ta không thể tiếp tục sống ở Thiên Đình đúng không?
- Đây là khẳng định.
- Lão... Lão Quân mặc kệ sao?
Phong Linh do dự hỏi.
- Không biết.
Khỉ Đá xoay người bước vào bên trong nhà:
- Có trời mới biết lão đầu kia nghĩ như thế nào. Dù sao việc này lo trước khỏi hoạ.
Phong Linh vội vàng bước nhanh theo:
- Có cần ta nói với ông ấy không?
Khỉ Đá liếc nhìn nàng một cái, nhỏ giọng nói:
- Tin tưởng ta, nếu ông ta muốn ngăn cản thì không cần muội nói cũng sẽ ngăn cản. Còn nếu ông ta không muốn, chỉ sợ muội còn không có cơ hội nói. Có thể trở thành tam giới đệ nhất nhân, ông ta lợi hại hơn muội nghĩ nhiều lắm, bất kể là thủ đoạn hay là thực lực.
Dứt lời, Khỉ Đá lại thở dài, hai tay ôm eo, bẻ lưng một cái rồi lững thững bước vào phòng, chỉ để lại Phong Linh ngơ ngác đứng.
Đêm hôm đó, nàng do dự nhiều lần, cứ cầm lên đặt xuống miếng ngọc giản liên hệ với Thái Thượng, cuối cùng vẫn không dùng.
So sánh với Hoa Quả Sơn, kỳ thật nàng thích Thiên Đình hơn. Tuy rằng mọi người ở đây luôn tràn ngập địch ý, nhưng ít nhất ở phạm vi Ngự Mã giám nhỏ bé này sẽ không phải chịu quấy rầy, hơn nữa nơi này có Khỉ Đá.
Nàng cũng tin tưởng Thái Thượng có năng lực ngăn cản trận chiến này.
Thế nhưng, nguyên nhân của trận chiến tranh có thể bạo phát này là gì, Khỉ Đá lại không nói với nàng. Chẳng may tiết lộ kế hoạch của Khỉ Đá thì làm sao bây giờ?
Phong Linh tin tưởng Thái Thượng, nhưng nàng lại không dám đánh cược.
Cứ nghĩ vậy, nàng ngồi ngơ ngẩn cả đêm nhìn miếng ngọc giản kia.
...
Linh Tiêu bảo điện.
Trong thư phòng, Ngọc Đế xoa xoa hai bên thái dương của mình.
Trên bàn chất đầy chiến báo. Bên trong đều ghi lại thủy quân Thiên Hà phát sinh chiến đấu với yêu quái "không rõ lai lịch".
Tổng thể mà nói, song phương chết cũng không nhiều, nhưng thủy quân Thiên Hà thua nhiều thắng ít.
- Bệ hạ, việc Hoa Quả Sơn không thể tiếp tục như vậy nữa.
Quyển Liêm khom người nói.
- Không thể tiếp tục như vậy?
Ngọc Đế mím môi nói:
- Vậy ngươi nói cho trẫm, làm thế nào phá cục?
Quyển Liêm im lặng không nói.
Hít một hơi thật sâu, Ngọc Đế nói:
- Đã đánh nhiều lần như vậy, thủy quân Thiên Hà không bắt được nhân chứng sống sao?
Quyển Liêm chậm rãi lắc đầu, nói:
- Không có, thần đã hỏi kỹ rồi. Hoa Quả Sơn đã có được một đám yêu quái Hành giả đạo cao giai. Thông thường đều có bọn chúng trấn thủ, muốn bắt sống không khả thi.
- Người chết thì sao? Phải có hồn phách chứ?
- Cái này...
Quyển Liêm chắp tay nói:
- Người chết trận đều bị thu hồn phách, không để lại đương trường.
Nghe vậy, Ngọc Đế hừ lạnh một tiếng, vuốt râu dài nói:
- Làm kín kẽ lắm. Chả lẽ chúng có thể hồi sinh toàn bộ chắc? Những hồn phách này không thể nào bị mang hết về Hoa Quả Sơn được, thế nào cũng có bị đưa đến Âm Phủ. Hồi sinh nhiều yêu quái như vậy, dù lấy thực lực của Thiên Đình ta cũng không làm được, đừng nói Hoa Quả Sơn bọn chúng.
- Đúng là có, nhưng chỉ có Địa Phủ tra được.
Ngọc Đế lạnh lùng nói:
- Truyền khẩu dụ của trẫm, để Thập Điện Diêm La phối hợp tra rõ, cần phải bắt được hồn phách của yêu quái chết trận ở Hoa Quả Sơn đi đến Âm Phủ! Tìm mấy yêu quái chịu phối hợp dẫn lên Thiên Đình làm chứng. Còn lại, toàn bộ đày xuống mười tám tầng Địa Ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh. Về sau Hoa Quả Sơn có kẻ chết trận cứ xử lý theo cách này! Xem những yêu nghiệt kia còn dám gia nhập Hoa Quả Sơn nữa không!
Quyển Liêm hơi giật mình, liền vội vàng khom người chắp tay nói:
- Thần tuân chỉ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngọc Đế liền vội vã tới Đâu Suất cung, lại bị đồng tử ngăn ở cửa, nói:
- Gia sư đã bế quan tu hành, không tiện gặp khách. Xin mời bệ hạ trở về đi.
Ngọc Đế sửng sốt, vội dò hỏi:
- Lão Quân có nhờ đồng tử chuyển lời gì cho trẫm không?
- Không có.
Ngọc Đế nghĩ nghĩ, hỏi:
- Vậy, nếu là trẫm gặp việc chần chừ bất định, cần thỉnh giáo Lão Quân gấp thì nên như thế nào?
Nghe vậy, đồng tử kia ho khan hai tiếng, thấp giọng chắp tay nói:
- Gia sư thỉnh bệ hạ tự hành định đoạt, không cần lo ngại.
Ngọc Đế chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt hạc híp lại, tựa như tỉnh ngộ.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)
...
Vào lúc này, trong phòng chính của Ngự Mã giám.
Một đồng tử đến từ Đâu Suất cung chắp tay nói:
- Ngày hôm qua gia sư đã bế quan tu hành, chưa định ngày xuất quan, cố ý sai đệ tử đến báo cho hai vị một tiếng.
Phong Linh hơi kinh hãi, mở to hai mắt.
Nhìn chằm chằm đồng tử kia, Khỉ Đá cười như không phải cười nói:
- Ý của ông ta là tạm thời đừng tìm ông ta phải không?
Đồng tử không nói gì.
- Là ý này sao?
Đồng tử kia lại chắp tay, thấp giọng nói:
- Gia sư có nhắn, nếu Phong Linh tiểu thư cảm thấy ở Ngự Mã giám buồn chán quá thì có thể chuyển lên Đâu Suất cung. Đâu Suất cung chúng ta cũng có vài vị tiên nữ cư ngụ, có thể làm bạn cùng Phong Linh tiểu thư.
- Lão tiên sinh để cho ta chuyển lên Đâu Suất cung?
Phong Linh kinh ngạc thốt:
- Vì sao lại vào lúc này...
- Sao? Ông ta nói vậy thật hả?
Không đợi Phong Linh bình tĩnh lại, Khỉ Đá đã cười nói:
- Phiền ông ta phí tâm rồi. Phong Linh, muội đi cùng vị đồng tử này tới Đâu Suất cung ở tạm đi.
Phong Linh hoảng sợ nhìn phía Khỉ Đá:
- Vì sao?
- Không có gì, đi ở vài ngày thôi.
Khỉ Đá thản nhiên nói.
- Ta không đi!
Phong Linh đứng phắt dậy, kinh hoảng nhìn Khỉ Đá.
Thấy Phong Linh thất thố như vậy, Khỉ Đá cũng hơi giật mình. Đồng tử kia thì vẫn hờ hững như cũ, tựa như đã sớm đoán được.
- Muội hãy nghe ta nói...
- Ta không đi!
Đôi mắt màu lam trừng lớn, nhìn chằm chằm Khỉ Đá, trong vành mắt mơ hồ đã thấy được hơi nước.
Hai người ngơ ngác nhìn nhau. Hồi lâu sau, Khỉ Đá cúi đầu thở dài nói:
- Muội nên đi đi. Muội đến Đâu Suất cung, đối với muội hay với ta đều tốt.
- Ta không đi. Chỉ cần ta không đi, ông ấy...
- Muội cho là ông ta sẽ vì muội sống ở đây mà cố kỵ sao? Ông ta là Lão Quân, Thái Thượng Lão Quân, là Đạo Tổ. Nếu như không nỡ xuống tay, ông ta làm sao tu thành Thiên Đạo?
Phong Linh cắn chặt hàm răng, cúi đầu, một câu không nói.
Mọi chuyện đã được nói toạc hết ra, nhưng đồng tử kia vẫn một vẻ mặt hờ hững.
Đồng tử chậm rãi lui về sau, khom người nói:
- Nếu Phong Linh tiểu thư không muốn thì đành vậy. Về sau nếu thay đổi chủ ý, kính xin Hầu Vương thông báo một tiếng, đệ tử tức khắc tới đón.
Khỉ Đá hơi há miệng muốn nói mấy câu khách sáo, lại không biết nói gì cho phải, chỉ khẽ gật đầu.
Đồng tử kia hành lễ, xoay người đi mất.
Trong căn phòng nhỏ chỉ còn lại Phong Linh và Khỉ Đá.
Im ắng không một tiếng động.
Phong Linh ngồi xuống, cúi đầu, vẫn không lên tiếng.
- Muội nên đến Đâu Suất cung đi.
Hồi lâu, Khỉ Đá thấp giọng nói:
- Ông ta bế quan lúc này, rõ ràng là muốn ta và Thiên Đình trở mặt. Đến lúc đó khẳng định phải khai chiến. Nếu như là ở Hoa Quả Sơn còn tốt, nơi này lại là Thiên Đình... Đến Đến Đâu Suất cung đi, tối thiểu, ta không cho rằng Lão Quân muốn hại muội. Muội không ở cạnh, ta động thủ cũng tiện hơn. Thiên tướng Thiên Đình không có kẻ nào đánh thắng được ta, bọn chúng chỉ có thể dựa vào nhiều người thôi. Nếu muốn vây ta ở chỗ này, chưa biết ai chịu thiệt đâu.
- Vì sao ông ấy lại muốn huynh và Thiên Đình trở mặt chứ? Lúc trước không phải ông ấy nghĩ cách để Ngọc Đế đồng ý chiêu an đấy sao?
Phong Linh nhẹ giọng hỏi.
- ...
- Huynh còn rất nhiều chuyện giấu ta đúng không? Dương Thiền tỷ cái gì cũng biết, ta lại cái gì cũng không biết.
Nàng cúi đầu, nước mắt ngăn không được chảy xuống từng giọt, rơi lên mu bàn tay.
- Ta biết, huynh để ta đi đi Đâu Suất cung là vì an toàn của ta. Thế nhưng... nếu huynh thật sự xảy ra chuyện thì sao chứ?
- Nơi này là Thiên Đình, huynh khẳng định có thể chạy được sao? Nếu hiện giờ ta đi theo đồng tử kia, thì có thể đây sẽ là lần cuối chúng ta gặp nhau... Huynh thật sự không biết ta rời khỏi Tà Nguyệt Tam Tinh động là vì cái gì sao? Nếu chỉ vì muốn an toàn, ta cần gì phải như thế chứ?
- Ta không cầu gì cả, chỉ muốn sống ở bên cạnh huynh mà thôi.
Nàng cúi đầu thật sâu, tóc dài che đi hai má.
Đưa tay lau nước mắt, nàng thấp giọng nói:
- Huynh nói nếu có người bắt nạt ta, huynh sẽ giúp ta ra mặt. Nhưng mỗi lần đều là huynh bắt nạt ta...
Nhìn thân hình nhỏ xinh kia run lên khe khẽ, trong lúc nhất thời Khỉ Đá cũng không nghĩ được lời thích hợp để khuyên bảo.
Ước chừng dùng gần một canh giờ, Ba La Tăng Yết Đế mới giải thích được đại khái cho Khỉ Đá cách ra khỏi Nam Thiên Môn từ bên trong.
Một canh giờ đã là cực hạn Ba La Tăng Yết Đế có thể ở lại.
Tiễn Ba La Tăng Yết Đế và Dương Thiền rời đi, Khỉ Đá nói:
- Yết Đế tương trợ như thế, Ngộ Không vô cùng cảm kích. Chỉ là, chuyện tối nay chỉ sợ không thể kín tới không có kẽ hở, Yết Đế cần phòng bị một chút.
Nghe vậy, Ba La Tăng Yết Đế chỉ thản nhiên trả lời một câu:
- Nếu là mấy vị từ tầng trời thứ ba mươi ba trở lên biết thì cũng không sao cả. Chúng ta chỉ cần đề phòng người khác là được.
Dứt lời, Ba La Tăng Yết Đế chắp tay trước ngực, hành lễ.
Thần sắc bình thản như mặt nước kia càng khiến Khỉ Đá không hiểu ra sao.
Chẳng lẽ thật sự có tính toán nên mới tương trợ như vậy?
Đến cùng là "Phật" đang suy nghĩ gì? Khỉ Đá rất khó nắm chắc. Bất kể thế nào, trước khi có được chứng cớ mà nghĩ xấu đối phương, chẳng phải sẽ thành lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử sao?
Trước thuyền, Dương Thiền và Khỉ Đá yên lặng nhìn nhau. Hồi lâu, Khỉ Đá thấp giọng nói:
- Mấy năm nay, hạ giới vất vả cô. Chờ ta trở về, cô có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi.
Dương Thiền oán hận nhìn Khỉ Đá, đưa tay sửa lại áo cho hắn, thấp giọng nói:
- Ngườ trên Thiên Đình cũng không phải bền chắc như thép. Cần tìm cách lợi dụng mâu thuẫn các bên. Mọi sự cứ lùi một bước. Có lẽ ngươi chậm ra tay một chút thì sẽ có người gánh vác giúp ngươi. Còn có... không có việc gì không nên chạy loạn, đừng vì chút chuyện nhỏ mà gây ra chuyện không đáng.
Do dự một chút, nàng lại bổ sung:
- Thiên Đình có quy củ của Thiên Đình. Trước khi có thánh chỉ, chỉ cần ngươi không làm gì, người khác không bắt được nhược điểm, tự nhiên không có biện pháp bắt ngươi... Tiên nữ qua lại thân mật với nam thần là tối kỵ.
Khỉ Đá sờ sờ cái mũi, nhìn quanh nói:
- Ta chỉ là một con khỉ.
Dương Thiền nhăn mày lại, rồi trừng mắt lườm hắn một cái, cáu giận nói:
- Cũng là khỉ đực! Xảy ra chuyện người sẽ biết!
Quanh co cả nửa ngày, cuối cùng là muốn nói gì đây?
Bất đắc dĩ, Khỉ Đá đảo đảo mắt, nói:
- Được rồi, lần sau ta muốn đạp thanh thì sẽ dẫn tiên nô theo, không dẫn Hằng Nga là được chứ gì?
Khóe miệng Dương Thiền hơi giật giật, như là muốn cười, nhưng lại nhịn được. Nàng nhẹ giọng nói:
- Mang tiên nô theo không phải là không được, nhưng cũng phải chú ý.
Lặng lẽ nhìn thoáng qua Phong Linh vẫn yên lặng phía sau Khỉ Đá, Dương Thiền lùi về sau một bước, nói:
- Được rồi, ta đi đây. Ngươi phải cẩn thận nhé.
- Cô cũng cẩn thận, đừng có mệt đến muốn chết đó.
Dương Thiền chỉ thản nhiên cười cười, không nói gì nữa.
Đứng ở trong khoang thuyền, nàng lẳng lặng nhìn chăm chú Khỉ Đá, mãi cho tới khi cầu treo được kéo lên, khoang thuyền đóng chặt, giương buồm.
Đưa mắt nhìn cánh buồm lớn in chữ "Phật", trong đầu Phong Linh vẫn chỉ một hình ảnh vừa rồi, không khỏi mặt mày ủ rũ.
Nhìn thuyền bay dần biến mất, Khỉ Đá khẽ thở dài:
- Trở về thôi.
Phong Linh thấp giọng hỏi:
- Lại muốn khai chiến sao?
- Đúng vậy.
Khỉ Đá lại thở dài.
- Khai chiến, chúng ta không thể tiếp tục sống ở Thiên Đình đúng không?
- Đây là khẳng định.
- Lão... Lão Quân mặc kệ sao?
Phong Linh do dự hỏi.
- Không biết.
Khỉ Đá xoay người bước vào bên trong nhà:
- Có trời mới biết lão đầu kia nghĩ như thế nào. Dù sao việc này lo trước khỏi hoạ.
Phong Linh vội vàng bước nhanh theo:
- Có cần ta nói với ông ấy không?
Khỉ Đá liếc nhìn nàng một cái, nhỏ giọng nói:
- Tin tưởng ta, nếu ông ta muốn ngăn cản thì không cần muội nói cũng sẽ ngăn cản. Còn nếu ông ta không muốn, chỉ sợ muội còn không có cơ hội nói. Có thể trở thành tam giới đệ nhất nhân, ông ta lợi hại hơn muội nghĩ nhiều lắm, bất kể là thủ đoạn hay là thực lực.
Dứt lời, Khỉ Đá lại thở dài, hai tay ôm eo, bẻ lưng một cái rồi lững thững bước vào phòng, chỉ để lại Phong Linh ngơ ngác đứng.
Đêm hôm đó, nàng do dự nhiều lần, cứ cầm lên đặt xuống miếng ngọc giản liên hệ với Thái Thượng, cuối cùng vẫn không dùng.
So sánh với Hoa Quả Sơn, kỳ thật nàng thích Thiên Đình hơn. Tuy rằng mọi người ở đây luôn tràn ngập địch ý, nhưng ít nhất ở phạm vi Ngự Mã giám nhỏ bé này sẽ không phải chịu quấy rầy, hơn nữa nơi này có Khỉ Đá.
Nàng cũng tin tưởng Thái Thượng có năng lực ngăn cản trận chiến này.
Thế nhưng, nguyên nhân của trận chiến tranh có thể bạo phát này là gì, Khỉ Đá lại không nói với nàng. Chẳng may tiết lộ kế hoạch của Khỉ Đá thì làm sao bây giờ?
Phong Linh tin tưởng Thái Thượng, nhưng nàng lại không dám đánh cược.
Cứ nghĩ vậy, nàng ngồi ngơ ngẩn cả đêm nhìn miếng ngọc giản kia.
...
Linh Tiêu bảo điện.
Trong thư phòng, Ngọc Đế xoa xoa hai bên thái dương của mình.
Trên bàn chất đầy chiến báo. Bên trong đều ghi lại thủy quân Thiên Hà phát sinh chiến đấu với yêu quái "không rõ lai lịch".
Tổng thể mà nói, song phương chết cũng không nhiều, nhưng thủy quân Thiên Hà thua nhiều thắng ít.
- Bệ hạ, việc Hoa Quả Sơn không thể tiếp tục như vậy nữa.
Quyển Liêm khom người nói.
- Không thể tiếp tục như vậy?
Ngọc Đế mím môi nói:
- Vậy ngươi nói cho trẫm, làm thế nào phá cục?
Quyển Liêm im lặng không nói.
Hít một hơi thật sâu, Ngọc Đế nói:
- Đã đánh nhiều lần như vậy, thủy quân Thiên Hà không bắt được nhân chứng sống sao?
Quyển Liêm chậm rãi lắc đầu, nói:
- Không có, thần đã hỏi kỹ rồi. Hoa Quả Sơn đã có được một đám yêu quái Hành giả đạo cao giai. Thông thường đều có bọn chúng trấn thủ, muốn bắt sống không khả thi.
- Người chết thì sao? Phải có hồn phách chứ?
- Cái này...
Quyển Liêm chắp tay nói:
- Người chết trận đều bị thu hồn phách, không để lại đương trường.
Nghe vậy, Ngọc Đế hừ lạnh một tiếng, vuốt râu dài nói:
- Làm kín kẽ lắm. Chả lẽ chúng có thể hồi sinh toàn bộ chắc? Những hồn phách này không thể nào bị mang hết về Hoa Quả Sơn được, thế nào cũng có bị đưa đến Âm Phủ. Hồi sinh nhiều yêu quái như vậy, dù lấy thực lực của Thiên Đình ta cũng không làm được, đừng nói Hoa Quả Sơn bọn chúng.
- Đúng là có, nhưng chỉ có Địa Phủ tra được.
Ngọc Đế lạnh lùng nói:
- Truyền khẩu dụ của trẫm, để Thập Điện Diêm La phối hợp tra rõ, cần phải bắt được hồn phách của yêu quái chết trận ở Hoa Quả Sơn đi đến Âm Phủ! Tìm mấy yêu quái chịu phối hợp dẫn lên Thiên Đình làm chứng. Còn lại, toàn bộ đày xuống mười tám tầng Địa Ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh. Về sau Hoa Quả Sơn có kẻ chết trận cứ xử lý theo cách này! Xem những yêu nghiệt kia còn dám gia nhập Hoa Quả Sơn nữa không!
Quyển Liêm hơi giật mình, liền vội vàng khom người chắp tay nói:
- Thần tuân chỉ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngọc Đế liền vội vã tới Đâu Suất cung, lại bị đồng tử ngăn ở cửa, nói:
- Gia sư đã bế quan tu hành, không tiện gặp khách. Xin mời bệ hạ trở về đi.
Ngọc Đế sửng sốt, vội dò hỏi:
- Lão Quân có nhờ đồng tử chuyển lời gì cho trẫm không?
- Không có.
Ngọc Đế nghĩ nghĩ, hỏi:
- Vậy, nếu là trẫm gặp việc chần chừ bất định, cần thỉnh giáo Lão Quân gấp thì nên như thế nào?
Nghe vậy, đồng tử kia ho khan hai tiếng, thấp giọng chắp tay nói:
- Gia sư thỉnh bệ hạ tự hành định đoạt, không cần lo ngại.
Ngọc Đế chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt hạc híp lại, tựa như tỉnh ngộ.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)
...
Vào lúc này, trong phòng chính của Ngự Mã giám.
Một đồng tử đến từ Đâu Suất cung chắp tay nói:
- Ngày hôm qua gia sư đã bế quan tu hành, chưa định ngày xuất quan, cố ý sai đệ tử đến báo cho hai vị một tiếng.
Phong Linh hơi kinh hãi, mở to hai mắt.
Nhìn chằm chằm đồng tử kia, Khỉ Đá cười như không phải cười nói:
- Ý của ông ta là tạm thời đừng tìm ông ta phải không?
Đồng tử không nói gì.
- Là ý này sao?
Đồng tử kia lại chắp tay, thấp giọng nói:
- Gia sư có nhắn, nếu Phong Linh tiểu thư cảm thấy ở Ngự Mã giám buồn chán quá thì có thể chuyển lên Đâu Suất cung. Đâu Suất cung chúng ta cũng có vài vị tiên nữ cư ngụ, có thể làm bạn cùng Phong Linh tiểu thư.
- Lão tiên sinh để cho ta chuyển lên Đâu Suất cung?
Phong Linh kinh ngạc thốt:
- Vì sao lại vào lúc này...
- Sao? Ông ta nói vậy thật hả?
Không đợi Phong Linh bình tĩnh lại, Khỉ Đá đã cười nói:
- Phiền ông ta phí tâm rồi. Phong Linh, muội đi cùng vị đồng tử này tới Đâu Suất cung ở tạm đi.
Phong Linh hoảng sợ nhìn phía Khỉ Đá:
- Vì sao?
- Không có gì, đi ở vài ngày thôi.
Khỉ Đá thản nhiên nói.
- Ta không đi!
Phong Linh đứng phắt dậy, kinh hoảng nhìn Khỉ Đá.
Thấy Phong Linh thất thố như vậy, Khỉ Đá cũng hơi giật mình. Đồng tử kia thì vẫn hờ hững như cũ, tựa như đã sớm đoán được.
- Muội hãy nghe ta nói...
- Ta không đi!
Đôi mắt màu lam trừng lớn, nhìn chằm chằm Khỉ Đá, trong vành mắt mơ hồ đã thấy được hơi nước.
Hai người ngơ ngác nhìn nhau. Hồi lâu sau, Khỉ Đá cúi đầu thở dài nói:
- Muội nên đi đi. Muội đến Đâu Suất cung, đối với muội hay với ta đều tốt.
- Ta không đi. Chỉ cần ta không đi, ông ấy...
- Muội cho là ông ta sẽ vì muội sống ở đây mà cố kỵ sao? Ông ta là Lão Quân, Thái Thượng Lão Quân, là Đạo Tổ. Nếu như không nỡ xuống tay, ông ta làm sao tu thành Thiên Đạo?
Phong Linh cắn chặt hàm răng, cúi đầu, một câu không nói.
Mọi chuyện đã được nói toạc hết ra, nhưng đồng tử kia vẫn một vẻ mặt hờ hững.
Đồng tử chậm rãi lui về sau, khom người nói:
- Nếu Phong Linh tiểu thư không muốn thì đành vậy. Về sau nếu thay đổi chủ ý, kính xin Hầu Vương thông báo một tiếng, đệ tử tức khắc tới đón.
Khỉ Đá hơi há miệng muốn nói mấy câu khách sáo, lại không biết nói gì cho phải, chỉ khẽ gật đầu.
Đồng tử kia hành lễ, xoay người đi mất.
Trong căn phòng nhỏ chỉ còn lại Phong Linh và Khỉ Đá.
Im ắng không một tiếng động.
Phong Linh ngồi xuống, cúi đầu, vẫn không lên tiếng.
- Muội nên đến Đâu Suất cung đi.
Hồi lâu, Khỉ Đá thấp giọng nói:
- Ông ta bế quan lúc này, rõ ràng là muốn ta và Thiên Đình trở mặt. Đến lúc đó khẳng định phải khai chiến. Nếu như là ở Hoa Quả Sơn còn tốt, nơi này lại là Thiên Đình... Đến Đến Đâu Suất cung đi, tối thiểu, ta không cho rằng Lão Quân muốn hại muội. Muội không ở cạnh, ta động thủ cũng tiện hơn. Thiên tướng Thiên Đình không có kẻ nào đánh thắng được ta, bọn chúng chỉ có thể dựa vào nhiều người thôi. Nếu muốn vây ta ở chỗ này, chưa biết ai chịu thiệt đâu.
- Vì sao ông ấy lại muốn huynh và Thiên Đình trở mặt chứ? Lúc trước không phải ông ấy nghĩ cách để Ngọc Đế đồng ý chiêu an đấy sao?
Phong Linh nhẹ giọng hỏi.
- ...
- Huynh còn rất nhiều chuyện giấu ta đúng không? Dương Thiền tỷ cái gì cũng biết, ta lại cái gì cũng không biết.
Nàng cúi đầu, nước mắt ngăn không được chảy xuống từng giọt, rơi lên mu bàn tay.
- Ta biết, huynh để ta đi đi Đâu Suất cung là vì an toàn của ta. Thế nhưng... nếu huynh thật sự xảy ra chuyện thì sao chứ?
- Nơi này là Thiên Đình, huynh khẳng định có thể chạy được sao? Nếu hiện giờ ta đi theo đồng tử kia, thì có thể đây sẽ là lần cuối chúng ta gặp nhau... Huynh thật sự không biết ta rời khỏi Tà Nguyệt Tam Tinh động là vì cái gì sao? Nếu chỉ vì muốn an toàn, ta cần gì phải như thế chứ?
- Ta không cầu gì cả, chỉ muốn sống ở bên cạnh huynh mà thôi.
Nàng cúi đầu thật sâu, tóc dài che đi hai má.
Đưa tay lau nước mắt, nàng thấp giọng nói:
- Huynh nói nếu có người bắt nạt ta, huynh sẽ giúp ta ra mặt. Nhưng mỗi lần đều là huynh bắt nạt ta...
Nhìn thân hình nhỏ xinh kia run lên khe khẽ, trong lúc nhất thời Khỉ Đá cũng không nghĩ được lời thích hợp để khuyên bảo.
/535
|