- Đừng mà! Ta van ngươi! Ta chỉ có cảnh giới Luyện Thần, cho dù ngươi giết ta thì cũng không tiêu được bao nhiêu lệ khí cả!
Sắc mặt Khỉ Đá không chút thay đổi, tay nâng Kim Cô bổng, đập đạo đồ vừa cầu xin thành một đống bầy nhầy.
Nhìn vũng máu trộn lẫn óc trắng, mặt đám đạo đồ đằng sau đều trắng bệch.
- Ngươi suy nghĩ nhiều. Ta giết ngươi không phải vì tiêu lệ khí... đơn giản là ta thích giết thôi.
Kéo lê Kim Cô bổng vẫn đang dính cả máu và óc, hắn bước từng bước lên, giết từng đạo đồ đã không còn cả sức trốn, mặc cho những người đó cầu xin, gào thét thế nào đi nữa.
Từng tiếng từng tiếng gào thét thảm thiết không ngừng vang vọng bên ngoài Nam Thiên Môn, thật lâu không tiêu tan.
Giết xong đạo đồ cuối cùng, cả Nam Thiên Môn lúc này lặng ngắt như tờ, chỉ còn lại tiếng gió o o gào thét làm lay lay những vũng máu tươi trên mặt đất.
Hắn lẳng lặng đứng đó, nhìn về phía Nam Thiên Môn, nhìn về phía tấm chắn khổng lồ màu đỏ chót do pháp trận tạo thành, ánh mắt đen kịt vô hồn.
Đám người trong Nam Thiên Môn thấy vậy đều thấp thỏm bất an.
Không phải là bởi vì sợ bị hắn giết vào, mà bởi vì khung cảnh mà hắn tạo ra, là một sự sợ hãi từ trong tâm hồn.
Hồi lâu, hắn há miệng chậm rãi nói, tạo thành một làn sương trắng:
- Thực ra ta cũng đã từng là một con người.
- Con người?
Tất cả mọi người nghe vậy thì đều nhíu mày:
- Hắn muốn nói gì?
Chống Kim Cô bổng, hắn nhìn về phía Nam Thiên Môn, chậm rãi nói:
- Cho dù đã biến thành một con khỉ,ta vẫn muốn làm một con người... Nhưng mà, các ngươi lại không cho ta cơ hội này, cho nên ta chỉ có thể biến thành một con yêu quái, biến thành cái loại mà các ngươi mong muốn, làm những việc mà các ngươi nghĩ là việc những con yêu quái phải làm.
Tất cả mọi người đều cảm thấy cổ họng khô khốc.
- Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm về những việc của bản thân mình. Kể cả ta... Ta biết cuối cùng ta cũng sẽ chết. Nhưng ta muốn trước khi ta chết, ta có thể làm xong chuyện ta muốn làm.
Nam Thiên Môn lặng ngắt, tất cả mọi người đều lẳng lặng mà nghe.
Trầm mặc một hồi, hắn nói khẽ:
- Đá Thiên Đạo đã vỡ, Lão Quân đã không còn "Vô Vi" nữa.
- Hắn vừa nói gì? Lão Quân đã không còn "Vô Vi" nữa sao?
Tất cả nghe vậy thì đều kinh hãi, cả Ngọc Đế đang ngồi trên long ỷ trong điện Linh Tiêu cũng trợn trừng hai mắt.
Khỉ Đá hô lớn:
- Mở cửa đi! Ta sẽ không làm gì các ngươi. Mục tiêu của ta chỉ có một, đó là giết chết Thái Thượng Lão Quân... Chỉ cần để ta giết lão, sau đó tùy các ngươi xử trí!
Chậm rãi ngẩng đầu nhìn mây mù cuồn cuộn trên đầu, lại nhìn mu bàn tay đang dính đầy máu tươi, hắn khẽ nói:
- Tai họa tam giới, tội nghiệt của ta quá sâu. Chờ sau khi ta giết lão, các ngươi muốn xử trí ta thế nào cũng được. Ta chỉ muốn giết lão. Không... không chỉ là lão, còn có Trấn Nguyên Tử, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thông Thiên Giáo Chủ. Đám đại năng này đều đáng chết, chỉ khi nào bọn chúng chết hết thì người và yêu mới có thể chung sống hòa bình. Lúc đó, các ngươi muốn cho ta hồn phi phách tán, ta cũng không oán hận nửa câu. Nhưng nếu các ngươi vẫn ngoan cố không mở, một khi ta vào được trong đó thì đừng ai mong sống sót... Các ngươi nghe rõ rồi chứ?
. . .
Di La cung, Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên Giáo Chủ nghe vậy không khỏi ngẩn ra.
. . .
Linh Tiêu Bảo Điện, Ngọc Đế lặng lẽ nói với quan khanh bên cạnh:
- Mang người xông vào Đâu Suất cung, bất kể thế nào cũng phải gặp được Lão Quân.
- Cái gì? Xông vào Đâu Suất cung?
Quan khanh kia nghe vậy thì cả kinh, thẻ chầu trong tay cũng không giữ được mà đánh rơi xuống đất.
- Nói là trẫm sai ngươi đi mời Lão Quân hàng phục yêu hầu. Mang chút binh tướng đi, bất kể như thế nào cũng phải gặp được... Tốt nhất là ngươi có thể xem xem đá Thiên Đạo còn nguyên vẹn hay không.
. . .
Chậm rãi cúi đầu, Khỉ Đá mang vẻ mặt không chút cảm xúc, nhìn chằm chằm vào Nam Thiên Môn.
- Mở cửa ra. Yên tâm, bốn người bọn họ hiện giờ không có sức để ngăn cấm các ngươi. Chỉ cần mở cửa để ta giết bọn họ, Thiên Đình sẽ không phải làm nô lệ cho đám đại năng đó nữa. Lúc đó đó, ta thân tử hồn tiêu, không một câu oán hận.
Bên trong, cả đám đưa mắt nhìn nhau, không biết làm gì cho phải.
. . .
Đâu Suất cung, Thái Thượng Lão Quân cười nhạt:
- Xem ra, lão phu đã làm cho hắn hận đến thấu xương rồi.
Trấn Nguyên Tử ngồi một bên, yên lặng không nói.
. . .
Trung tâm pháp trận dưới mặt đất, Na Tra ngẩng đầu nhìn về phía cha mình, thấp giọng hỏi:
- Cha, người thấy con yêu hầu này nói có thật không?
- Thật hay giả quan trọng lắm à?
Lý Tịnh hừ lạnh một tiếng, nói:
- Đã đến nước này, một khi mở cửa, cho dù không có hắn thì yêu quân cũng có thể xông vào... Ngươi muốn đặt cược tính mạng của mình vào lời hứa hẹn của một con yêu quái hay sao? Việc trước mắt của chúng ta chỉ có thể cố thủ mà thôi.
Na Tra cúi đầu, không nói gì nữa.
Ngược lại, Lý Tịnh quay về phía Tứ Đại Thiên Vương, nói:
- Thiên Đình có nội ứng, chắc hẳn các ngươi cũng đã nhận ra từ sớm. Bất kể thế nào thì cũng phải bảo vệ được hạch tâm pháp trận. Một khi xảy ra bất cứ điều gì bất trắc thì tất cả đều xong rồi.
Các thiên tướng nghe vậy thì sắc mặt đều nặng nề.
Đa Văn Thiên Vương do dự, nói:
- Mạt tướng có một chuyện, không biết có nên nói hay không.
- Nói.
- Ai là nội ứng thì mạt tướng không biết. Thế nhưng mạt tướng trông thấy Tây hải tam thái tử Ngao Liệt có dẫn theo một nữ yêu vào trong Nam Thiên Môn.
- Dẫn theo một nữ yêu vào Nam Thiên Môn?
Đám thiên tướng nghe vậy thì đều kinh hãi:
- Phải chăng là hiểu lầm? Yêu quái làm sao có thể lẻn vào Nam Thiên Môn mà không bị phát hiện?
- Không.
Lý Tịnh lạnh lùng nói:
- Người khác không thể, thế nhưng Long cung thì chưa chắc.
- Sao?
- Bọn họ có Định Nhan châu.
Nghe vậy, đám thiên tướng đều kinh ngạc.
- Đa Văn Thiên Vương!
- Có mạt tướng!
Lý Tịnh chỉ vào Đa Văn Thiên Vương, lạnh lùng nói:
- Ngươi lập tức mang theo nhân mã, bất kể thế nào cũng phải tìm được nữ yêu kia. Nếu như Long cung dám ngăn cản, giết bất luận tội!
- Tuân lệnh!
- Na Tra!
- Có!
- Ngươi lập tức đi điện Linh Tiêu, gặp bệ hạ xin chỉ, nói, Thiên Đình có nội ứng, vì bảo vệ pháp trận, xin bệ hạ cấp quyền "Tiền trảm hậu tấu" cho tướng sĩ Nam Thiên Môn!
- Rõ!
. . .
Đứng ngoài cửa, Khỉ Đá cất giọng hô lên:
- Nếu như các ngươi không mở cửa, vậy thì đánh cược một lần. Cứ thử xem, khi mà thiên kiếp kéo đến, pháp trận của Nam Thiên Môn có chịu đựng được không, ta có thể sống sót không. Nếu ta sống, pháp trận bị phá, vậy tất cả các ngươi đều phải chết!
Hít sâu một hơi, hắn quát lên:
- Nghe rõ chưa ~?
Dưới tiếng quát, tất cả đạo đồ và thiên binh không tự chủ được mà run lên một cái, tất cả đều nhìn về phía Thái Ất chân nhân đang đứng trên cổng thành.
- Chân nhân, cái con khỉ này...
- Nếu như có thể tin yêu thì thiên quân tội gì phải tiêu diệt bọn chúng cả vạn năm qua...
Tay vuốt râu dài, Thái Ất chân nhân chậm rãi xoay người, nói với thiên tướng bên cạnh:
- Bất kể thế nào thì cũng phải bảo vệ cửa thành.
- Mạt tướng tuân lệnh.
Thái Ất chân nhân gật đầu, hô lên với tất cả các đạo đồ:
- Nếu như thiên quân cần đến, các ngươi phối hợp hết sức!
Cả đám đạo đồ nghe vậy thì đều do dự, thế nhưng cuối cùng vẫn khom người, chắp tay:
- Cẩn tuân sư thúc tổ phân phó!
Ngẩng đầu, Thái Ất chân nhân bay lên trời, hướng về phía tầng trời thứ ba mươi lăm.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách . com)
. . .
- Không mở cửa đúng không?
Bên ngoài Nam Thiên Môn, Khỉ Đá bay lên trời, chậm rãi giương Kim Cô bổng.
Bên trong Nam Thiên Môn, mọi người đều cảm thấy cổ họng khô khốc, bất an nhìn về phía bóng người đang dần bay lên kia.
- Không mở cửa. Các ngươi sẽ phải hối hận ~!
Gầm lên một tiếng giận dữ, hắn nắm chặt Kim Cô bổng, dùng toàn lực đập xuống tấm màn chắn đỏ thẫm của pháp trận.
Tức thì, mặt đất dưới chân rung lên, vô số đá vụn rơi xuống, vô số tia chớp bỗng dưng xuất hiện, tựa như một cơn bão thổi quét nửa bầu trời.
Trong đó, một tia chớp xẹt qua vai Khỉ Đá, giống như một thanh đao cắt qua, để lại một vết thương thật sâu.
Hoàn toàn không để ý đến vết thương trên vai, Khỉ Đá lại giương cao Kim Cô bổng, một đòn tiếp một đòn đập xuống.
Ngọc Đế thấy chén trà trên long án của mình cũng khẽ rung lên.
Một đám bụi mù từ trên trần nhà rơi hết lên vai của Quyển Liêm.
Hạm Vi tiên tử lẳng lặng nhìn chăm chú lên phiến lá rung rinh trong Quảng Hàn cung.
. . .
Tiếng gầm rú điên cuồng lan tỏa khắp mọi ngõ ngách trong tam giới.
Từ dưới hạ giới nhìn lên, có thể thấy bầu trời đang không ngừng chớp động. Dưới âm thanh kinh khủng đó, tất cả sinh linh chỉ có thể trốn chạy, hoặc run rẩy thuần phục.
Giờ khắc này, tam giới đã biến thành sân khấu của riêng một mình hắn.
Tất cả ánh mắt thế gian như đều đang nhìn về phía nơi này, nhìn con khỉ điên kia không ngừng đập phá pháp trận Nam Thiên Môn.
Chỉ tiếc là, cho dù làm cách nào đi nữa thì pháp trận này không tổn hại chút nào, mà những tia chớp đang tàn sát bừa bãi kia, lại chính là do Kim Cô bổng đập vào pháp trận phản ngược trở lại.
. . .
Dương Tiễn đứng khuất trong mây, nhìn chằm chằm về phía con khỉ đang ở nơi nền đất đỏ tươi màu máu, rồi chậm rãi xoay người, biến mất.
. . .
Cùng lúc đó, Đa Văn Thiên Vương cũng đã mang theo hơn mười tên thiên tướng, tụ hợp cùng với ba tên thiên tướng lúc trước.
Xa xa, bọn họ nhìn thấy Bạch Tố và Ngao Liệt đang ngồi cùng một chỗ chuyện trò vui vẻ, mà cách đó không đến một trượng là bốn vị Long Vương và đám gia quyến Long cung.
- Thiên Vương, ả ta vẫn một mực ngồi đó, không tiện động thủ.
- Lý Thiên Vương có lệnh, bất kể thế nào cũng phải bắt được ả. Nếu như gặp phải chống cự thì giết bất luận tội. Tốc chiến tốc thắng!
- Tuân lệnh!
Chún thiên tướng, dưới sự che chắn của đám đạo đồ đang đứng xung quanh, chậm rãi tản ra, chầm chậm vây quanh đám người Long cung, từng người đều đặt hết tay lên chuôi kiếm.
. . .
Tà Nguyệt Tam Tinh động, Lăng Vân Tử vội vã đẩy cửa phòng, lại thấy Thi Vũ Huyên không có chuyện gì, đang yên lặng ngồi trên giường, mà trong phòng lại có hơn mười yêu quái mặc đạo bào.
- Ngươi... không phải ngươi bị ngất sao?
- Sư phụ Mai Kỳ đã sớm nói là cho con rằng không đi Nam Thiên Môn tránh nạn, sao con lại ngất chứ?
Lời còn chưa dứt thì Vu Nghĩa ở phía sau Lăng Vân Tử nói:
- Là Vu Nghĩa nói dối, xin Lăng Vân sư thúc bỏ qua.
- Đừng trách hắn.
Một con thằn lằn tinh phun ra nuốt vào chiếc lưỡi của mình, nói:
- Là chúng ta muốn gặp người.
- Gặp ta?
- Sư phụ à, không phải chúng ta nên làm chút gì sao?
Một con báo tinh chắp tay, nói.
. . .
Đại Lôi Âm tự, vị phật khổng lồ vàng rực chậm rãi nói:
- Thời cơ đã đến, các ngươi chớ để cho con khỉ kia phát hiện ra, làm hỏng đại sự của Phật môn.
- Cẩn tuân tôn giả phân phó!
Phật đà la hán khắp đại điện chắp tay trước ngực hành lễ, chậm rãi đi ra khỏi đại điện, rồi lần lượt bay đi.
Trong nhất thời, Linh Sơn giống như bắn một phát pháo hoa, ánh vàng chói lọi.
Ngay sau đó, bọn họ liền giảm độ cao, bay sát mặt đất, chậm rãi bay về phía Đông.
Phật quang tản ra khiến cho toàn bộ khung cảnh xung quanh đều biến thành một màu vàng rực.
Sắc mặt Khỉ Đá không chút thay đổi, tay nâng Kim Cô bổng, đập đạo đồ vừa cầu xin thành một đống bầy nhầy.
Nhìn vũng máu trộn lẫn óc trắng, mặt đám đạo đồ đằng sau đều trắng bệch.
- Ngươi suy nghĩ nhiều. Ta giết ngươi không phải vì tiêu lệ khí... đơn giản là ta thích giết thôi.
Kéo lê Kim Cô bổng vẫn đang dính cả máu và óc, hắn bước từng bước lên, giết từng đạo đồ đã không còn cả sức trốn, mặc cho những người đó cầu xin, gào thét thế nào đi nữa.
Từng tiếng từng tiếng gào thét thảm thiết không ngừng vang vọng bên ngoài Nam Thiên Môn, thật lâu không tiêu tan.
Giết xong đạo đồ cuối cùng, cả Nam Thiên Môn lúc này lặng ngắt như tờ, chỉ còn lại tiếng gió o o gào thét làm lay lay những vũng máu tươi trên mặt đất.
Hắn lẳng lặng đứng đó, nhìn về phía Nam Thiên Môn, nhìn về phía tấm chắn khổng lồ màu đỏ chót do pháp trận tạo thành, ánh mắt đen kịt vô hồn.
Đám người trong Nam Thiên Môn thấy vậy đều thấp thỏm bất an.
Không phải là bởi vì sợ bị hắn giết vào, mà bởi vì khung cảnh mà hắn tạo ra, là một sự sợ hãi từ trong tâm hồn.
Hồi lâu, hắn há miệng chậm rãi nói, tạo thành một làn sương trắng:
- Thực ra ta cũng đã từng là một con người.
- Con người?
Tất cả mọi người nghe vậy thì đều nhíu mày:
- Hắn muốn nói gì?
Chống Kim Cô bổng, hắn nhìn về phía Nam Thiên Môn, chậm rãi nói:
- Cho dù đã biến thành một con khỉ,ta vẫn muốn làm một con người... Nhưng mà, các ngươi lại không cho ta cơ hội này, cho nên ta chỉ có thể biến thành một con yêu quái, biến thành cái loại mà các ngươi mong muốn, làm những việc mà các ngươi nghĩ là việc những con yêu quái phải làm.
Tất cả mọi người đều cảm thấy cổ họng khô khốc.
- Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm về những việc của bản thân mình. Kể cả ta... Ta biết cuối cùng ta cũng sẽ chết. Nhưng ta muốn trước khi ta chết, ta có thể làm xong chuyện ta muốn làm.
Nam Thiên Môn lặng ngắt, tất cả mọi người đều lẳng lặng mà nghe.
Trầm mặc một hồi, hắn nói khẽ:
- Đá Thiên Đạo đã vỡ, Lão Quân đã không còn "Vô Vi" nữa.
- Hắn vừa nói gì? Lão Quân đã không còn "Vô Vi" nữa sao?
Tất cả nghe vậy thì đều kinh hãi, cả Ngọc Đế đang ngồi trên long ỷ trong điện Linh Tiêu cũng trợn trừng hai mắt.
Khỉ Đá hô lớn:
- Mở cửa đi! Ta sẽ không làm gì các ngươi. Mục tiêu của ta chỉ có một, đó là giết chết Thái Thượng Lão Quân... Chỉ cần để ta giết lão, sau đó tùy các ngươi xử trí!
Chậm rãi ngẩng đầu nhìn mây mù cuồn cuộn trên đầu, lại nhìn mu bàn tay đang dính đầy máu tươi, hắn khẽ nói:
- Tai họa tam giới, tội nghiệt của ta quá sâu. Chờ sau khi ta giết lão, các ngươi muốn xử trí ta thế nào cũng được. Ta chỉ muốn giết lão. Không... không chỉ là lão, còn có Trấn Nguyên Tử, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thông Thiên Giáo Chủ. Đám đại năng này đều đáng chết, chỉ khi nào bọn chúng chết hết thì người và yêu mới có thể chung sống hòa bình. Lúc đó, các ngươi muốn cho ta hồn phi phách tán, ta cũng không oán hận nửa câu. Nhưng nếu các ngươi vẫn ngoan cố không mở, một khi ta vào được trong đó thì đừng ai mong sống sót... Các ngươi nghe rõ rồi chứ?
. . .
Di La cung, Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên Giáo Chủ nghe vậy không khỏi ngẩn ra.
. . .
Linh Tiêu Bảo Điện, Ngọc Đế lặng lẽ nói với quan khanh bên cạnh:
- Mang người xông vào Đâu Suất cung, bất kể thế nào cũng phải gặp được Lão Quân.
- Cái gì? Xông vào Đâu Suất cung?
Quan khanh kia nghe vậy thì cả kinh, thẻ chầu trong tay cũng không giữ được mà đánh rơi xuống đất.
- Nói là trẫm sai ngươi đi mời Lão Quân hàng phục yêu hầu. Mang chút binh tướng đi, bất kể như thế nào cũng phải gặp được... Tốt nhất là ngươi có thể xem xem đá Thiên Đạo còn nguyên vẹn hay không.
. . .
Chậm rãi cúi đầu, Khỉ Đá mang vẻ mặt không chút cảm xúc, nhìn chằm chằm vào Nam Thiên Môn.
- Mở cửa ra. Yên tâm, bốn người bọn họ hiện giờ không có sức để ngăn cấm các ngươi. Chỉ cần mở cửa để ta giết bọn họ, Thiên Đình sẽ không phải làm nô lệ cho đám đại năng đó nữa. Lúc đó đó, ta thân tử hồn tiêu, không một câu oán hận.
Bên trong, cả đám đưa mắt nhìn nhau, không biết làm gì cho phải.
. . .
Đâu Suất cung, Thái Thượng Lão Quân cười nhạt:
- Xem ra, lão phu đã làm cho hắn hận đến thấu xương rồi.
Trấn Nguyên Tử ngồi một bên, yên lặng không nói.
. . .
Trung tâm pháp trận dưới mặt đất, Na Tra ngẩng đầu nhìn về phía cha mình, thấp giọng hỏi:
- Cha, người thấy con yêu hầu này nói có thật không?
- Thật hay giả quan trọng lắm à?
Lý Tịnh hừ lạnh một tiếng, nói:
- Đã đến nước này, một khi mở cửa, cho dù không có hắn thì yêu quân cũng có thể xông vào... Ngươi muốn đặt cược tính mạng của mình vào lời hứa hẹn của một con yêu quái hay sao? Việc trước mắt của chúng ta chỉ có thể cố thủ mà thôi.
Na Tra cúi đầu, không nói gì nữa.
Ngược lại, Lý Tịnh quay về phía Tứ Đại Thiên Vương, nói:
- Thiên Đình có nội ứng, chắc hẳn các ngươi cũng đã nhận ra từ sớm. Bất kể thế nào thì cũng phải bảo vệ được hạch tâm pháp trận. Một khi xảy ra bất cứ điều gì bất trắc thì tất cả đều xong rồi.
Các thiên tướng nghe vậy thì sắc mặt đều nặng nề.
Đa Văn Thiên Vương do dự, nói:
- Mạt tướng có một chuyện, không biết có nên nói hay không.
- Nói.
- Ai là nội ứng thì mạt tướng không biết. Thế nhưng mạt tướng trông thấy Tây hải tam thái tử Ngao Liệt có dẫn theo một nữ yêu vào trong Nam Thiên Môn.
- Dẫn theo một nữ yêu vào Nam Thiên Môn?
Đám thiên tướng nghe vậy thì đều kinh hãi:
- Phải chăng là hiểu lầm? Yêu quái làm sao có thể lẻn vào Nam Thiên Môn mà không bị phát hiện?
- Không.
Lý Tịnh lạnh lùng nói:
- Người khác không thể, thế nhưng Long cung thì chưa chắc.
- Sao?
- Bọn họ có Định Nhan châu.
Nghe vậy, đám thiên tướng đều kinh ngạc.
- Đa Văn Thiên Vương!
- Có mạt tướng!
Lý Tịnh chỉ vào Đa Văn Thiên Vương, lạnh lùng nói:
- Ngươi lập tức mang theo nhân mã, bất kể thế nào cũng phải tìm được nữ yêu kia. Nếu như Long cung dám ngăn cản, giết bất luận tội!
- Tuân lệnh!
- Na Tra!
- Có!
- Ngươi lập tức đi điện Linh Tiêu, gặp bệ hạ xin chỉ, nói, Thiên Đình có nội ứng, vì bảo vệ pháp trận, xin bệ hạ cấp quyền "Tiền trảm hậu tấu" cho tướng sĩ Nam Thiên Môn!
- Rõ!
. . .
Đứng ngoài cửa, Khỉ Đá cất giọng hô lên:
- Nếu như các ngươi không mở cửa, vậy thì đánh cược một lần. Cứ thử xem, khi mà thiên kiếp kéo đến, pháp trận của Nam Thiên Môn có chịu đựng được không, ta có thể sống sót không. Nếu ta sống, pháp trận bị phá, vậy tất cả các ngươi đều phải chết!
Hít sâu một hơi, hắn quát lên:
- Nghe rõ chưa ~?
Dưới tiếng quát, tất cả đạo đồ và thiên binh không tự chủ được mà run lên một cái, tất cả đều nhìn về phía Thái Ất chân nhân đang đứng trên cổng thành.
- Chân nhân, cái con khỉ này...
- Nếu như có thể tin yêu thì thiên quân tội gì phải tiêu diệt bọn chúng cả vạn năm qua...
Tay vuốt râu dài, Thái Ất chân nhân chậm rãi xoay người, nói với thiên tướng bên cạnh:
- Bất kể thế nào thì cũng phải bảo vệ cửa thành.
- Mạt tướng tuân lệnh.
Thái Ất chân nhân gật đầu, hô lên với tất cả các đạo đồ:
- Nếu như thiên quân cần đến, các ngươi phối hợp hết sức!
Cả đám đạo đồ nghe vậy thì đều do dự, thế nhưng cuối cùng vẫn khom người, chắp tay:
- Cẩn tuân sư thúc tổ phân phó!
Ngẩng đầu, Thái Ất chân nhân bay lên trời, hướng về phía tầng trời thứ ba mươi lăm.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách . com)
. . .
- Không mở cửa đúng không?
Bên ngoài Nam Thiên Môn, Khỉ Đá bay lên trời, chậm rãi giương Kim Cô bổng.
Bên trong Nam Thiên Môn, mọi người đều cảm thấy cổ họng khô khốc, bất an nhìn về phía bóng người đang dần bay lên kia.
- Không mở cửa. Các ngươi sẽ phải hối hận ~!
Gầm lên một tiếng giận dữ, hắn nắm chặt Kim Cô bổng, dùng toàn lực đập xuống tấm màn chắn đỏ thẫm của pháp trận.
Tức thì, mặt đất dưới chân rung lên, vô số đá vụn rơi xuống, vô số tia chớp bỗng dưng xuất hiện, tựa như một cơn bão thổi quét nửa bầu trời.
Trong đó, một tia chớp xẹt qua vai Khỉ Đá, giống như một thanh đao cắt qua, để lại một vết thương thật sâu.
Hoàn toàn không để ý đến vết thương trên vai, Khỉ Đá lại giương cao Kim Cô bổng, một đòn tiếp một đòn đập xuống.
Ngọc Đế thấy chén trà trên long án của mình cũng khẽ rung lên.
Một đám bụi mù từ trên trần nhà rơi hết lên vai của Quyển Liêm.
Hạm Vi tiên tử lẳng lặng nhìn chăm chú lên phiến lá rung rinh trong Quảng Hàn cung.
. . .
Tiếng gầm rú điên cuồng lan tỏa khắp mọi ngõ ngách trong tam giới.
Từ dưới hạ giới nhìn lên, có thể thấy bầu trời đang không ngừng chớp động. Dưới âm thanh kinh khủng đó, tất cả sinh linh chỉ có thể trốn chạy, hoặc run rẩy thuần phục.
Giờ khắc này, tam giới đã biến thành sân khấu của riêng một mình hắn.
Tất cả ánh mắt thế gian như đều đang nhìn về phía nơi này, nhìn con khỉ điên kia không ngừng đập phá pháp trận Nam Thiên Môn.
Chỉ tiếc là, cho dù làm cách nào đi nữa thì pháp trận này không tổn hại chút nào, mà những tia chớp đang tàn sát bừa bãi kia, lại chính là do Kim Cô bổng đập vào pháp trận phản ngược trở lại.
. . .
Dương Tiễn đứng khuất trong mây, nhìn chằm chằm về phía con khỉ đang ở nơi nền đất đỏ tươi màu máu, rồi chậm rãi xoay người, biến mất.
. . .
Cùng lúc đó, Đa Văn Thiên Vương cũng đã mang theo hơn mười tên thiên tướng, tụ hợp cùng với ba tên thiên tướng lúc trước.
Xa xa, bọn họ nhìn thấy Bạch Tố và Ngao Liệt đang ngồi cùng một chỗ chuyện trò vui vẻ, mà cách đó không đến một trượng là bốn vị Long Vương và đám gia quyến Long cung.
- Thiên Vương, ả ta vẫn một mực ngồi đó, không tiện động thủ.
- Lý Thiên Vương có lệnh, bất kể thế nào cũng phải bắt được ả. Nếu như gặp phải chống cự thì giết bất luận tội. Tốc chiến tốc thắng!
- Tuân lệnh!
Chún thiên tướng, dưới sự che chắn của đám đạo đồ đang đứng xung quanh, chậm rãi tản ra, chầm chậm vây quanh đám người Long cung, từng người đều đặt hết tay lên chuôi kiếm.
. . .
Tà Nguyệt Tam Tinh động, Lăng Vân Tử vội vã đẩy cửa phòng, lại thấy Thi Vũ Huyên không có chuyện gì, đang yên lặng ngồi trên giường, mà trong phòng lại có hơn mười yêu quái mặc đạo bào.
- Ngươi... không phải ngươi bị ngất sao?
- Sư phụ Mai Kỳ đã sớm nói là cho con rằng không đi Nam Thiên Môn tránh nạn, sao con lại ngất chứ?
Lời còn chưa dứt thì Vu Nghĩa ở phía sau Lăng Vân Tử nói:
- Là Vu Nghĩa nói dối, xin Lăng Vân sư thúc bỏ qua.
- Đừng trách hắn.
Một con thằn lằn tinh phun ra nuốt vào chiếc lưỡi của mình, nói:
- Là chúng ta muốn gặp người.
- Gặp ta?
- Sư phụ à, không phải chúng ta nên làm chút gì sao?
Một con báo tinh chắp tay, nói.
. . .
Đại Lôi Âm tự, vị phật khổng lồ vàng rực chậm rãi nói:
- Thời cơ đã đến, các ngươi chớ để cho con khỉ kia phát hiện ra, làm hỏng đại sự của Phật môn.
- Cẩn tuân tôn giả phân phó!
Phật đà la hán khắp đại điện chắp tay trước ngực hành lễ, chậm rãi đi ra khỏi đại điện, rồi lần lượt bay đi.
Trong nhất thời, Linh Sơn giống như bắn một phát pháo hoa, ánh vàng chói lọi.
Ngay sau đó, bọn họ liền giảm độ cao, bay sát mặt đất, chậm rãi bay về phía Đông.
Phật quang tản ra khiến cho toàn bộ khung cảnh xung quanh đều biến thành một màu vàng rực.
/535
|