Ước chừng điều động hơn một ngàn quân trấn thủ Nam Thiên Môn, cộng thêm Đa Văn, Tăng Trưởng, Quảng Mục, mới thuận lợi mang theo Bạch Tố thoát khỏi đám đạo đồ. Mà vì thế còn tạo thành ồn ào không nhỏ, khiến thế cục một lần nữa mất khống chế.
Nếu không phải Long Vương nhất tộc có hộ vệ và vũ trang đầy đủ thì chỉ sợ cũng đã bị cuốn vào trong đó.
Thiên quân binh bại, đại năng bị nhục, Nam Thiên Môn bị một con yêu hầu ép cho đến không thở được, toàn bộ trời đất giờ này đã mất đi trật tự vốn có của mình.
Diệt yêu hơn vạn năm, cừu hận giữa yêu với người cũng từng đó thời gian, nhưng cho đế giờ phút này, cừu hận của hai bên mới chính thức được thăng lên một độ cao chưa từng có.
Bởi vì, vị thế đã thay đổi, ưu thế vốn có, lúc này đã bị yêu nắm lấy.
Cho đến giờ phút này, tất cả nhân loại mới chính thức cảm nhận đươc sự uy hiếp đến từ yêu. Vốn là sự thù ghét, khinh thường, phỉ nhổ thì lúc này đã hoàn toàn biến thành cừu hận và sợ hãi.
Cách một bức tường, bên ngoài Nam Thiên Môn, Khỉ Đá vẫn đang không ngừng công kích. Hai con ngươi vốn đen sì như vực sâu không đáy, lúc này đã bắt đầu lan ra sợi đen như những đoạn rễ cây, bò đầy khóe mắt.
Giờ này, trên mặt hắn chỉ còn lại vẻ dữ tợn, trong đầu đã không có bất cứ suy nghĩ nào nữa, chỉ có một chấp niệm, đó là xông vào Nam Thiên Môn, nhanh chóng đánh vào tầng trời thứ ba mươi ba. Chỉ là, dưới sự bao bọc của pháp trận, Nam Thiên Môn lúc này ngay cả một chút hư hại cũng tìm không ra.
Tất cả, chỉ là phí công.
. . .
Tầng trời thứ ba mươi ba, một quan khanh dẫn theo một đám thiên binh, lo lắng tiến về phía Đâu Suất cung, cung kính thi lễ với đạo đồ giữ cửa, nói:
- Ti chức phụng mệnh bệ hạ đến mời Lão Quân, kính xin thông báo một tiếng.
- Sư phụ vẫn đang bế quan.
Đồng tử này không chút suy nghĩ mà trả lời.
- Tình thế nguy cấp. Nếu đồng tử không muốn thông báo thì chúng ta đành phải xông vào vậy.
- Xông vào?
Nghe vậy thì đồng tử liền kinh ngạc, mà trên trán quan khanh kia cũng đã lấm tấm mồ hôi.
Mấy thiên tướng chậm rãi tiến lên, thấp giọng nói:
- Mạt tướng có lệnh trong người, kính xin đồng tử không nên làm khó.
Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của đám người trước mặt, đồng tử biết bọn họ không phải là đang đùa, chỉ đành hít sâu một hơi, quay sang nháy mắt với một đồng tử khác.
Đồng tử này hiểu ý nhẹ gật đầu, vội vàng chạy vào trong.
Đi qua lối đi nhỏ kéo dài, chuẩn bị bước vào bên trong điện phủ, đồng tử nọ khẽ liếc về phía đá Thiên Đạo. Sau đó, nó sợ hãi ngồi bệt xuống đất, chỉ về phía đá Thiên Đạo, nửa ngày không thốt ra được tiếng nào.
Trấn Nguyên Tử vẫn đứng một bên, lặng im không nói.
- Cho bọn họ vào đi, không cần... không cần cản bọn họ.
Lão Quân cúi đầu ho khan vài tiếng, ho ra một ngụm máu tươi.
Đồng tử này ngơ ngác, một hồi lâu mới hoàn hồn, vội vàng dập đầu, nói:
- Đệ tử tuân mệnh.
Nói xong, nó quay người đi ra ngoài. Lúc đi qua cửa thì thiếu chút nữa trượt chân trên mặt đất.
- Cho Ngọc Đế biết... ổn chứ?
- Có gì mà ổn hay không? Sớm muộn gì cũng biết. Cũng chẳng cần phải giấu làm gì...
- Tu vi hiện tại của ngươi còn lại bao nhiêu?
Lão Quân ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn về mấy mảnh vỡ đá Thiên Đạo, thở dài:
- Cao nhất thì chỉ ngang với một Thái Ất Tán Tiên tu Ngộ giả đạo. Đường đường là Thái Thượng Lão Quân, rơi đến tình trạng thế này, nói ra, cũng chỉ khiến cho người ta cười cho mà thôi. Chỉ tiếc là lời hứa của lão phu với tiểu ny tử kia, sợ là không thể thực hiện rồi.
- Lời hứa gì?
- Bảo vệ con khỉ kia, còn có... ở trước cửa sổ của hắn treo một cái chuông gió.
Trấn Nguyên Tử chậm rãi lắc đầu, bất đắc dĩ nở nụ cười.
. . .
Bên ngoài Nam Thiên Môn, Khỉ Đá đã hoàn toàn lâm vào trạng thái bộc phát lệ khí và chấp niệm bản thân, không ngừng đập vào màn sáng một cách vô dụng. Trời đất lúc này chỉ còn lại tiếng vang đơn điệu cùng với những tia chớp không ngừng tàn sát bốn phía.
Mà thế gian ở bên dưới, cũng bắt đầu có hành động.
. . .
Trong một sơn cốc hẹp dài, một con chim tước đậu xuống tổ của mình trên một vách đá dựng đứng, gọi những con chim non dậy chuẩn bị cho chúng ăn.
Đột nhiên, một luồng sáng vàng không biết từ đâu bất ngờ bay xẹt qua, khiến cho nó cả kinh ngã vào bên trong tổ của mình.
Ngay sau đó luồng sáng thứ hai, thứ ba, thứ tư.
Trong sơn cốc hẹp dài, ngàn vạn môn đồ phật gia lặng lẽ bay đi, tốc độ vừa vặn khống chế sao cho không phát ra bất cứ tiếng vang nào, từ trên bầu trời nhìn lại thì giống như một dòng sông màu vàng đang chậm xuôi hướng về phía Hoa Quả Sơn.
. . .
Vạn Yêu điện, Cửu Đầu Trùng nói với Đoản Chủy:
- Ý của Đại Thánh gia là muốn chúng ta tử thủ Hoa Quả Sơn.
- Tử thủ Hoa Quả Sơn?
Lông mày Đoản Chủy cau lại, liếc về phía Mi Hầu Vương:
- Các ngươi gặp Đại Thánh gia rồi sao?
- Gặp rồi.
Mi Hầu Vương gật đầu.
- Đại Thánh gia muốn chúng ta tử thủ Hoa Quả Sơn... Nhưng mà thủ lại cái gì? Thiên quân đều bị người vây tại Nam Thiên Môn, chúng ta phòng ai?
- Ai cũng phải phòng.
- Thế là ý gì? Có người muốn tấn công Hoa Quả Sơn ư?
Cửu Đầu Trùng chậm rãi nói:
- Lập tức giới nghiêm Hoa Quả Sơn, bất cứ kẻ nào không có quân lệnh thì đều không được rời khỏi.
Chúng yêu tại đây nghe vậy thì đều cả kinh.
- Ngươi có ý gì?
- Ý của ta là, chúng ta phải bảo tồn thực lực. Nếu như lúc này mà tản ra thì chúng ta chắc chắn sẽ thất bại. Đây, chính là một dạng tử thủ. Bất kể thế nào, chúng ta đều phải tử thủ! Đây... chính là ý của Đại Thánh Gia!
Nghe xong câu đó, chúng tướng xung quanh đều cúi đầu, nói:
- Mạt tướng cẩn tuân Đại Thánh gia phân phó!
Còn chưa đợi Đoản Chủy hạ lệnh, vài tên đại tướng đã vội vã đi ra khỏi điện, chuẩn bị bài bố.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách . com)
. . .
Tà Nguyệt Tam Tinh động, Lăng Vân Tử mang theo môn đồ của mình, vội vàng đi dọc sơn đạo, tránh khỏi pháp trận hộ sơn, nhanh chóng bước đi, hướng về phía hạm đội của yêu tộc.
Một vị đạo đồ chạy vào trong Tiền Tâm điện, nói:
- Khởi bẩm sư tổ, Lăng Vân sư thúc đã mang theo mọi người của Lăng Vân Các rời đi rồi.
- Lão bát đi rồi?
Các sư huynh đệ lúc này đều đứng hết cả dậy.
- Tất cả ngồi xuống!
Tu Bồ Đề nặng nề để chén trà xuống bàn, chỉ vào đạo đồ nói:
- Lập tức nói với hắn, cho hắn biết, nếu như đi bây giờ thì sẽ không còn là môn nhân của Tà Nguyệt Tam Tinh động nữa.
Tất cả mọi người đều sợ hãi nhìn về phía Tu Bồ Đề.
- Sư phụ muốn trục xuất bát sư đệ khỏi sư môn?
U Tuyền Tử khẽ nói.
- Vi sư nói rồi, trận tranh đấu này, các ngươi không cần tham dự vào... Huống hồ. Cho dù các ngươi có tham gia thì kết quả vẫn như thế, không thay đổi được điều gì cả.
- Không thể thay đổi hay là khó có thể thay đổi? Bởi vì khó có thể thay nên sẽ không làm gì ư? Sư phụ, như vậy thì có gì khác với Lão Quân "Vô Vi" và Như Lai "Vô Ngã" mà người luôn khinh bỉ chứ?
Nói tới đây, trong tám sư huynh đệ đã có bốn người đứng lên, cùng chăm chăm nhìn thẳng về phía Tu Bồ Đề.
. . .
Di La Cung, Thái Ất chân nhân cung kính dập đầu với Nguyên Thủy Thiên Tôn:
- Đệ tử Thái Ất, tham kiến sư phụ, tham kiến Thông Thiên sư thúc.
- Khục khục... Đứng lên đi.
Nguyên Thủy Thiên Tôn vung tay áo, một đồng tử liền đem một chiếc bàn, trên đó sẵn một tách trà, đặt bên cạnh Thái Ất chân nhân.
Sau khi đồng tử lui ra, Thái Ất chân nhân ngẩng đầu, nói:
- Sư phụ, đệ tử muốn hỏi, sư phụ có đối sách gì với con yêu hầu bên ngoài Nam Thiên Môn kia không?
Nguyên Thủy Thiên Tôn nghe vậy thì bật cười:
- Không có.
- Không có?
- Tình huống bây giờ của yêu hầu ngươi cũng đã nhìn thấy.
Thông Thiên Giáo Chủ ho khan hai tiếng, nói:
- Với thực lực trước mắt của hắn thì cho dù là thời kỳ toàn thịnh của chúng ta cũng khó có thể đối chiến lại được, càng đừng nói...
- Vậy... chúng ta hiện giờ nên như thế nào?
- Đợi.
Nguyên Thủy Thiên Tôn vuốt râu, nửa đùa nửa thật nói:
- Cứ chờ xem, xem cuối cùng mạng chúng ta cứng hơn hay là mạng của con khỉ kia cứng hơn.
Khóe mắt Thái Ất chân nhân khẽ giật giật.
. . .
Trong cuồng phong, Khỉ Đá bỗng nhiên dừng tay lại.
Hắn thở hổn hển, theo đó thì cơ nhục toàn thân cũng rung động theo, giống như trái tim đang đập thình thịch không ngừng.
Đôi mắt đen nhánh giống như có thể nuốt hết toàn bộ ánh sáng bỗng mất đi tiêu điểm, trong đầu trống rỗng.
Trên đỉnh đầu của hắn, mây mù điên cuồng hội tụ lại.
Một tia chớp cực lớn xẹt qua sát cơ thể hắn, đánh thẳng vào pháp trận màu đỏ của Nam Thiên Môn.
Trong nháy mắt, pháp trận rung lên, vô số đá vụn đang lơ lửng trên bầu trời cũng lập tức hóa thành tro tàn.
Giờ này, cả bầu trời sau lưng Khỉ Đá giống như là có một người khổng lồ đang gào thét điên cuồng.
Bên trong Nam Thiên Môn, tất cả mọi người đều ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên.
Lúc này, bọn họ đều phát hiện ra, trên đỉnh đầu của mình đã xuất hiện một dòng xoáy cực lớn, tia chớp lóe tắt không ngừng.
Trong tiếng nổ vang, chút bụi từ khe đá trên đỉnh đầu rơi xuống giáp vai của Lý Tịnh.
- Thiên kiếp đến rồi, mọi người bảo vệ pháp trận cẩn thận.
Thiên tướng xung quanh lúc này đều vô cùng nghiêm túc gật đầu.
Đa Văn Thiên Vương vội vàng đến bên Lý Tịnh, khom người nói:
- Thiên Vương, đã bắt được nữ yêu kia rồi. Ngài muốn tự mình thẩm vấn không?
- Không cần, để người khác đi. Ngươi cũng ở lại. Bảo bọn họ phải từ trong miệng ả moi ra manh mối nội ứng Hoa Quả Sơn trên Thiên Đình, cho dù có dùng bất cứ biện pháp gì cũng được.
- Tuân lệnh!
Ở phía sau, các vị Yết đế lặng yên dùng ánh mắt trao đổi, cuối cùng đều liếc sang pháp trận khổng lồ kia.
Giờ này, cả pháp trận đã có dấu hiệu bất ổn. Các tiên gia văn chức không vội vàng dùng đủ cách để sửa chữa.
. . .
Biên giới khu vực Hoa Quả Sơn, trên rào chắn cao cao, mấy tên yêu binh đang ngáp ngắn ngáp dài.
Đột nhiên, một tên trong đó liền ngẩn ra.
- Đó là gì vậy?
Theo hướng chỉ của tên yêu binh đó, cả bọn nhìn lại thì thấy ba luồng sáng màu vàng từ trong hạp cốc phía trước bay ra, nhưng sau đó lại dừng lại.
Dần dần, cả bọn nhìn thấy ngày càng có nhiều luồng sáng màu vàng từ trong hạp cốc bay ra, tụ lại cùng một chỗ, rực rỡ trong bầu trời đêm.
- Chuyện gì xảy ra? Sao trạm gác ngầm phía trước không báo lại?
- Tướng quân ~! Có dị thường!
Một tên yêu tướng vội vàng chạy lại, cầm kính thiên lý quan sát, giật cả mình.
Y thấy một đám tăng lữ mặc tăng bào màu vàng giống nhau như đúc, hoặc hở ngự hoặc hở bụng, chắp tay trước ngực, hai mắt nhắm nghiền.
Mà tăng lữ dần đầu thì trên người dính máu, trong tay cầm một cái đầu của một yêu binh.
Mặt yêu tướng kia tức thì trắng bệch.
- Địch, địch tập kích...
- Tướng quân, sao vậy?
- Địch tập kích! Địch tập kích~! Nhanh thổi kèn lệnh ~!Tất cả đề phòng! Có địch tập kích ~!
Yêu tướng kia khản giọng hét lên.
Chỉ trong chớp mắt, tiếng kèn vang vọng toàn bộ địa giới Hoa Quả Sơn. Chúng tướng đang trong Vạn Yêu điện cũng vội vàng cầm theo binh khí lao ra ngoài.
Chiến tranh thực sự, đã bắt đầu.
Nếu không phải Long Vương nhất tộc có hộ vệ và vũ trang đầy đủ thì chỉ sợ cũng đã bị cuốn vào trong đó.
Thiên quân binh bại, đại năng bị nhục, Nam Thiên Môn bị một con yêu hầu ép cho đến không thở được, toàn bộ trời đất giờ này đã mất đi trật tự vốn có của mình.
Diệt yêu hơn vạn năm, cừu hận giữa yêu với người cũng từng đó thời gian, nhưng cho đế giờ phút này, cừu hận của hai bên mới chính thức được thăng lên một độ cao chưa từng có.
Bởi vì, vị thế đã thay đổi, ưu thế vốn có, lúc này đã bị yêu nắm lấy.
Cho đến giờ phút này, tất cả nhân loại mới chính thức cảm nhận đươc sự uy hiếp đến từ yêu. Vốn là sự thù ghét, khinh thường, phỉ nhổ thì lúc này đã hoàn toàn biến thành cừu hận và sợ hãi.
Cách một bức tường, bên ngoài Nam Thiên Môn, Khỉ Đá vẫn đang không ngừng công kích. Hai con ngươi vốn đen sì như vực sâu không đáy, lúc này đã bắt đầu lan ra sợi đen như những đoạn rễ cây, bò đầy khóe mắt.
Giờ này, trên mặt hắn chỉ còn lại vẻ dữ tợn, trong đầu đã không có bất cứ suy nghĩ nào nữa, chỉ có một chấp niệm, đó là xông vào Nam Thiên Môn, nhanh chóng đánh vào tầng trời thứ ba mươi ba. Chỉ là, dưới sự bao bọc của pháp trận, Nam Thiên Môn lúc này ngay cả một chút hư hại cũng tìm không ra.
Tất cả, chỉ là phí công.
. . .
Tầng trời thứ ba mươi ba, một quan khanh dẫn theo một đám thiên binh, lo lắng tiến về phía Đâu Suất cung, cung kính thi lễ với đạo đồ giữ cửa, nói:
- Ti chức phụng mệnh bệ hạ đến mời Lão Quân, kính xin thông báo một tiếng.
- Sư phụ vẫn đang bế quan.
Đồng tử này không chút suy nghĩ mà trả lời.
- Tình thế nguy cấp. Nếu đồng tử không muốn thông báo thì chúng ta đành phải xông vào vậy.
- Xông vào?
Nghe vậy thì đồng tử liền kinh ngạc, mà trên trán quan khanh kia cũng đã lấm tấm mồ hôi.
Mấy thiên tướng chậm rãi tiến lên, thấp giọng nói:
- Mạt tướng có lệnh trong người, kính xin đồng tử không nên làm khó.
Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của đám người trước mặt, đồng tử biết bọn họ không phải là đang đùa, chỉ đành hít sâu một hơi, quay sang nháy mắt với một đồng tử khác.
Đồng tử này hiểu ý nhẹ gật đầu, vội vàng chạy vào trong.
Đi qua lối đi nhỏ kéo dài, chuẩn bị bước vào bên trong điện phủ, đồng tử nọ khẽ liếc về phía đá Thiên Đạo. Sau đó, nó sợ hãi ngồi bệt xuống đất, chỉ về phía đá Thiên Đạo, nửa ngày không thốt ra được tiếng nào.
Trấn Nguyên Tử vẫn đứng một bên, lặng im không nói.
- Cho bọn họ vào đi, không cần... không cần cản bọn họ.
Lão Quân cúi đầu ho khan vài tiếng, ho ra một ngụm máu tươi.
Đồng tử này ngơ ngác, một hồi lâu mới hoàn hồn, vội vàng dập đầu, nói:
- Đệ tử tuân mệnh.
Nói xong, nó quay người đi ra ngoài. Lúc đi qua cửa thì thiếu chút nữa trượt chân trên mặt đất.
- Cho Ngọc Đế biết... ổn chứ?
- Có gì mà ổn hay không? Sớm muộn gì cũng biết. Cũng chẳng cần phải giấu làm gì...
- Tu vi hiện tại của ngươi còn lại bao nhiêu?
Lão Quân ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn về mấy mảnh vỡ đá Thiên Đạo, thở dài:
- Cao nhất thì chỉ ngang với một Thái Ất Tán Tiên tu Ngộ giả đạo. Đường đường là Thái Thượng Lão Quân, rơi đến tình trạng thế này, nói ra, cũng chỉ khiến cho người ta cười cho mà thôi. Chỉ tiếc là lời hứa của lão phu với tiểu ny tử kia, sợ là không thể thực hiện rồi.
- Lời hứa gì?
- Bảo vệ con khỉ kia, còn có... ở trước cửa sổ của hắn treo một cái chuông gió.
Trấn Nguyên Tử chậm rãi lắc đầu, bất đắc dĩ nở nụ cười.
. . .
Bên ngoài Nam Thiên Môn, Khỉ Đá đã hoàn toàn lâm vào trạng thái bộc phát lệ khí và chấp niệm bản thân, không ngừng đập vào màn sáng một cách vô dụng. Trời đất lúc này chỉ còn lại tiếng vang đơn điệu cùng với những tia chớp không ngừng tàn sát bốn phía.
Mà thế gian ở bên dưới, cũng bắt đầu có hành động.
. . .
Trong một sơn cốc hẹp dài, một con chim tước đậu xuống tổ của mình trên một vách đá dựng đứng, gọi những con chim non dậy chuẩn bị cho chúng ăn.
Đột nhiên, một luồng sáng vàng không biết từ đâu bất ngờ bay xẹt qua, khiến cho nó cả kinh ngã vào bên trong tổ của mình.
Ngay sau đó luồng sáng thứ hai, thứ ba, thứ tư.
Trong sơn cốc hẹp dài, ngàn vạn môn đồ phật gia lặng lẽ bay đi, tốc độ vừa vặn khống chế sao cho không phát ra bất cứ tiếng vang nào, từ trên bầu trời nhìn lại thì giống như một dòng sông màu vàng đang chậm xuôi hướng về phía Hoa Quả Sơn.
. . .
Vạn Yêu điện, Cửu Đầu Trùng nói với Đoản Chủy:
- Ý của Đại Thánh gia là muốn chúng ta tử thủ Hoa Quả Sơn.
- Tử thủ Hoa Quả Sơn?
Lông mày Đoản Chủy cau lại, liếc về phía Mi Hầu Vương:
- Các ngươi gặp Đại Thánh gia rồi sao?
- Gặp rồi.
Mi Hầu Vương gật đầu.
- Đại Thánh gia muốn chúng ta tử thủ Hoa Quả Sơn... Nhưng mà thủ lại cái gì? Thiên quân đều bị người vây tại Nam Thiên Môn, chúng ta phòng ai?
- Ai cũng phải phòng.
- Thế là ý gì? Có người muốn tấn công Hoa Quả Sơn ư?
Cửu Đầu Trùng chậm rãi nói:
- Lập tức giới nghiêm Hoa Quả Sơn, bất cứ kẻ nào không có quân lệnh thì đều không được rời khỏi.
Chúng yêu tại đây nghe vậy thì đều cả kinh.
- Ngươi có ý gì?
- Ý của ta là, chúng ta phải bảo tồn thực lực. Nếu như lúc này mà tản ra thì chúng ta chắc chắn sẽ thất bại. Đây, chính là một dạng tử thủ. Bất kể thế nào, chúng ta đều phải tử thủ! Đây... chính là ý của Đại Thánh Gia!
Nghe xong câu đó, chúng tướng xung quanh đều cúi đầu, nói:
- Mạt tướng cẩn tuân Đại Thánh gia phân phó!
Còn chưa đợi Đoản Chủy hạ lệnh, vài tên đại tướng đã vội vã đi ra khỏi điện, chuẩn bị bài bố.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách . com)
. . .
Tà Nguyệt Tam Tinh động, Lăng Vân Tử mang theo môn đồ của mình, vội vàng đi dọc sơn đạo, tránh khỏi pháp trận hộ sơn, nhanh chóng bước đi, hướng về phía hạm đội của yêu tộc.
Một vị đạo đồ chạy vào trong Tiền Tâm điện, nói:
- Khởi bẩm sư tổ, Lăng Vân sư thúc đã mang theo mọi người của Lăng Vân Các rời đi rồi.
- Lão bát đi rồi?
Các sư huynh đệ lúc này đều đứng hết cả dậy.
- Tất cả ngồi xuống!
Tu Bồ Đề nặng nề để chén trà xuống bàn, chỉ vào đạo đồ nói:
- Lập tức nói với hắn, cho hắn biết, nếu như đi bây giờ thì sẽ không còn là môn nhân của Tà Nguyệt Tam Tinh động nữa.
Tất cả mọi người đều sợ hãi nhìn về phía Tu Bồ Đề.
- Sư phụ muốn trục xuất bát sư đệ khỏi sư môn?
U Tuyền Tử khẽ nói.
- Vi sư nói rồi, trận tranh đấu này, các ngươi không cần tham dự vào... Huống hồ. Cho dù các ngươi có tham gia thì kết quả vẫn như thế, không thay đổi được điều gì cả.
- Không thể thay đổi hay là khó có thể thay đổi? Bởi vì khó có thể thay nên sẽ không làm gì ư? Sư phụ, như vậy thì có gì khác với Lão Quân "Vô Vi" và Như Lai "Vô Ngã" mà người luôn khinh bỉ chứ?
Nói tới đây, trong tám sư huynh đệ đã có bốn người đứng lên, cùng chăm chăm nhìn thẳng về phía Tu Bồ Đề.
. . .
Di La Cung, Thái Ất chân nhân cung kính dập đầu với Nguyên Thủy Thiên Tôn:
- Đệ tử Thái Ất, tham kiến sư phụ, tham kiến Thông Thiên sư thúc.
- Khục khục... Đứng lên đi.
Nguyên Thủy Thiên Tôn vung tay áo, một đồng tử liền đem một chiếc bàn, trên đó sẵn một tách trà, đặt bên cạnh Thái Ất chân nhân.
Sau khi đồng tử lui ra, Thái Ất chân nhân ngẩng đầu, nói:
- Sư phụ, đệ tử muốn hỏi, sư phụ có đối sách gì với con yêu hầu bên ngoài Nam Thiên Môn kia không?
Nguyên Thủy Thiên Tôn nghe vậy thì bật cười:
- Không có.
- Không có?
- Tình huống bây giờ của yêu hầu ngươi cũng đã nhìn thấy.
Thông Thiên Giáo Chủ ho khan hai tiếng, nói:
- Với thực lực trước mắt của hắn thì cho dù là thời kỳ toàn thịnh của chúng ta cũng khó có thể đối chiến lại được, càng đừng nói...
- Vậy... chúng ta hiện giờ nên như thế nào?
- Đợi.
Nguyên Thủy Thiên Tôn vuốt râu, nửa đùa nửa thật nói:
- Cứ chờ xem, xem cuối cùng mạng chúng ta cứng hơn hay là mạng của con khỉ kia cứng hơn.
Khóe mắt Thái Ất chân nhân khẽ giật giật.
. . .
Trong cuồng phong, Khỉ Đá bỗng nhiên dừng tay lại.
Hắn thở hổn hển, theo đó thì cơ nhục toàn thân cũng rung động theo, giống như trái tim đang đập thình thịch không ngừng.
Đôi mắt đen nhánh giống như có thể nuốt hết toàn bộ ánh sáng bỗng mất đi tiêu điểm, trong đầu trống rỗng.
Trên đỉnh đầu của hắn, mây mù điên cuồng hội tụ lại.
Một tia chớp cực lớn xẹt qua sát cơ thể hắn, đánh thẳng vào pháp trận màu đỏ của Nam Thiên Môn.
Trong nháy mắt, pháp trận rung lên, vô số đá vụn đang lơ lửng trên bầu trời cũng lập tức hóa thành tro tàn.
Giờ này, cả bầu trời sau lưng Khỉ Đá giống như là có một người khổng lồ đang gào thét điên cuồng.
Bên trong Nam Thiên Môn, tất cả mọi người đều ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên.
Lúc này, bọn họ đều phát hiện ra, trên đỉnh đầu của mình đã xuất hiện một dòng xoáy cực lớn, tia chớp lóe tắt không ngừng.
Trong tiếng nổ vang, chút bụi từ khe đá trên đỉnh đầu rơi xuống giáp vai của Lý Tịnh.
- Thiên kiếp đến rồi, mọi người bảo vệ pháp trận cẩn thận.
Thiên tướng xung quanh lúc này đều vô cùng nghiêm túc gật đầu.
Đa Văn Thiên Vương vội vàng đến bên Lý Tịnh, khom người nói:
- Thiên Vương, đã bắt được nữ yêu kia rồi. Ngài muốn tự mình thẩm vấn không?
- Không cần, để người khác đi. Ngươi cũng ở lại. Bảo bọn họ phải từ trong miệng ả moi ra manh mối nội ứng Hoa Quả Sơn trên Thiên Đình, cho dù có dùng bất cứ biện pháp gì cũng được.
- Tuân lệnh!
Ở phía sau, các vị Yết đế lặng yên dùng ánh mắt trao đổi, cuối cùng đều liếc sang pháp trận khổng lồ kia.
Giờ này, cả pháp trận đã có dấu hiệu bất ổn. Các tiên gia văn chức không vội vàng dùng đủ cách để sửa chữa.
. . .
Biên giới khu vực Hoa Quả Sơn, trên rào chắn cao cao, mấy tên yêu binh đang ngáp ngắn ngáp dài.
Đột nhiên, một tên trong đó liền ngẩn ra.
- Đó là gì vậy?
Theo hướng chỉ của tên yêu binh đó, cả bọn nhìn lại thì thấy ba luồng sáng màu vàng từ trong hạp cốc phía trước bay ra, nhưng sau đó lại dừng lại.
Dần dần, cả bọn nhìn thấy ngày càng có nhiều luồng sáng màu vàng từ trong hạp cốc bay ra, tụ lại cùng một chỗ, rực rỡ trong bầu trời đêm.
- Chuyện gì xảy ra? Sao trạm gác ngầm phía trước không báo lại?
- Tướng quân ~! Có dị thường!
Một tên yêu tướng vội vàng chạy lại, cầm kính thiên lý quan sát, giật cả mình.
Y thấy một đám tăng lữ mặc tăng bào màu vàng giống nhau như đúc, hoặc hở ngự hoặc hở bụng, chắp tay trước ngực, hai mắt nhắm nghiền.
Mà tăng lữ dần đầu thì trên người dính máu, trong tay cầm một cái đầu của một yêu binh.
Mặt yêu tướng kia tức thì trắng bệch.
- Địch, địch tập kích...
- Tướng quân, sao vậy?
- Địch tập kích! Địch tập kích~! Nhanh thổi kèn lệnh ~!Tất cả đề phòng! Có địch tập kích ~!
Yêu tướng kia khản giọng hét lên.
Chỉ trong chớp mắt, tiếng kèn vang vọng toàn bộ địa giới Hoa Quả Sơn. Chúng tướng đang trong Vạn Yêu điện cũng vội vàng cầm theo binh khí lao ra ngoài.
Chiến tranh thực sự, đã bắt đầu.
/535
|