Dịch & Biên: †Ares†
Nắm chặt thanh chủy thủ, kề lên cổ họng mình, tay Phong Linh run run.
Ở phần da thịt tiếp xúc, một giọt máu đỏ tươi theo lưỡi chủy thủy chảy xuống, dây ra cả mười ngón tay.
Ánh mắt kia kiên trì không lùi, để các đồng tử đều kinh ngạc.
- Phong Linh tiểu thư, đừng...
- Ta, ta muốn gặp lão tiên sinh.
Nàng nghẹn ngào nói.
Một đồng tử chầm chậm tiến tới từng bước:
- Phong Linh tiểu thư, tiểu thư biết sư phụ thân phận gì mà. Sư phụ đang bế quan, làm sao có thể...
- Ngươi không dẫn ta đi, tự ta sẽ đi. Tránh ra... Tránh cả ra cho ta, tránh ra...
Nàng bước từng bước, nước mắt đảo quanh.
Lưỡi chủy thủ lại sâu thêm vào da thịt.
Hai đồng tử còn lại đều thất kinh lui về phía sau.
Cả hai thậm chí nguyện thấy người đang lấy cái chết bức bách là Tước Nhi, chứ không phải Phong Linh.
Phong Linh, đó là không thể tổn thương.
Phía sau, Tước Nhi nhìn đến thất thần.
Tước Nhi từng nghĩ vô số biện pháp để ra được khỏi viện tử này, nhưng lại chưa bao giờ thành công.
Tước Nhi thật sự không lý giải được cô gái yếu đuối kia lấy từ đâu dũng khí lớn đến vậy, đến cùng là chuyện gì xảy ra? Phong Linh muốn làm gì? Vì gặp lão đầu tử kia, lại không tiếc cả mạng mình.
Trong nháy mắt, Tước Nhi mơ hồ thấy đau đầu, tựa như có thứ gì đó hồi phục, có từng đoạn hình ảnh.
- Mời nàng lại đây đi.
Một giọng nói vang lên trong đầu đồng tử.
- Vâng, sư phụ.
Hai đồng tử vội vàng đứng tránh ra một con đường.
Tước Nhi cứ vậy ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, xa xa nhìn bóng lưng của Phong Linh.
Bàn tay kia từ từ nắm chặt.
Đi thẳng tới cửa đại điện, trông thấy Thái Thượng đang ngồi xếp bằng bên trong điện, vẻ mặt bất đắc dĩ, Phong Linh lại vẫn kề chủy thủ ở cổ họng mình.
- Các ngươi đi xuống trước đi.
Thái Thượng liếc mắt nhìn hai đồng tử phía sau Phong Linh, thở dài.
- Vâng.
Cửa lớn khép lại.
Trong điện đường rộng lớn chỉ còn lại hai cái bóng cô độc hằn lên mặt đất nhẵn bóng như gương.
- Nha đầu này... Một tiểu nữ hài, mang bên mình chủy thủy là cái thể thống gì hả?
Thái Thượng tùy ý chỉ một ngón tay, chủy thủ trong tay Phong Linh đã hóa thành nhiều điểm sáng trong suốt tan biến. Lại phẩy tay một cái, một cái bồ đoàn tự động trượt đến phía sau Phong Linh:
- Ngồi đi.
- Lão tiên sinh...
Chỉ một câu, Phong Linh đã lại khóc như mưa.
Có lẽ bởi vì trước kia Thái Thương đối với nàng rất tốt, nên trong suy nghĩ của nàng, Thái Thượng tựa như là một gia gia hiền lành. Dù cho Khỉ Đá có nói thế nào, nàng cũng chưa từng nghĩ xấu về Thái Thượng.
Có lẽ trong lòng nàng chỉ muốn tin rằng thế giới này vẫn tốt đẹp, không có nhiều mưu mô, quỷ kế như vậy.
Thái Thượng ngậm miệng, chậm rãi nhắm hai mắt, gật gật đầu:
- Ngồi đi.
...
Bên ngoài Đâu Suất cung, trên quảng trường trống trải.
Đồng tử kia cầm Kim Cương Trác, vẫn không nhúc nhích.
Ngọc Đế cắn răng, chưa tan cơn giận, nhưng lại không dám xông về trước nữa.
Phía sau Ngọc Đế, mọi người cũng lùi dần.
Tất cả đều biết Kim Cương Trác là một trong những chí bảo của Lão Quân. Có vật này trong tay, đừng nói Ngọc Đế, dù là Dương Tiễn cũng không qua được.
- Bệ hạ, chúng ta trở về đi.
Quyển Liêm thấp giọng nói:
- Ý của Lão Quân... đã đủ rõ ràng. Sợ là đi vào cũng vô dụng.
Tay Ngọc Đế run lên, cặp mắt vẫn trợn tròn, mãi không nói nổi câu nào, nhưng lại chưa hề lui về sau.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)
...
Lửa cháy lách tách, một giọt nến chảy xuống.
Trong đại điện Đâu Suất cung, Phong Linh lẳng lặng ngồi trên bồ đoàn, cúi đầu.
Bóng của nàng chiếu lên sàn nhà bằng đá cẩm thạch, lộ ra vẻ cô đơn hiu quạnh.
- Có lời gì, cứ nói đi.
Thái Thượng vuốt râu dài thản nhiên nói.
Phong Linh cứ ngậm rồi lại há miệng, một lúc sau mới nói khẽ:
- Lão tiên sinh, người thật sự muốn đẩy Khỉ Đá vào chỗ chết sao?
- Hử? Ai nói với ngươi thế?
- Không phải sao?
Phong Linh hỏi ngược lại.
Thái Thượng nhìn cô gái chấp nhất trước mắt mình, cười nói:
- Nếu lão phu muốn mạng của hắn, lúc trước còn đi cứu hắn làm gì, chẳng phải là làm chuyện thừa sao?
- Lúc trước cứu Khỉ Đá, không phải là bởi vì con cầu người. Dù không có con cầu người, người cũng sẽ cứu hắn, đúng không?
Thái Thượng yên lặng gật gật đầu.
- Vậy bây giờ thì sao? Dù con cầu người, người cũng sẽ không cứu hắn sao?
Thái Thượng ngẩng đầu suy tư, thở dài nói:
- Tiểu nha đầu à, ngươi còn nhớ rõ quán chủ của đạo quán chúng ta ngủ lại dọc đường không?
- Có ạ.
Phong Linh gật gật đầu.
- Còn nhớ rõ lúc đó lão phu đã nói với ngươi, tặng lại lễ vật cho quán chủ kia không?
- Lão tiên sinh đã nói, Phong Linh đều nhớ kỹ.
Dừng một chút, Thái Thượng cúi đầu, lấy tay day day huyệt tình minh gần đầu mắt, chậm rãi nói:
- Quán chủ kia cầu thần, muốn dùng cách này cầu tiên đắc đạo... Lại không biết đó là một tử lộ, tuyệt lộ. Thế gian vốn không quan trọng một chữ "cầu", không muốn giúp thì dù có cầu lâu hơn cũng vô dụng. Còn muốn giúp, có thể vì vài câu nói mà sẽ cải biến dự tính ban đầu, cho dù không cầu, cũng sẽ được giúp. Làm thần tiên, thấy được rõ ràng, càng phải như vậy. Lão phu thân mang trọng trách thủ hộ thiên đạo...
Phong Linh lẳng lặng nghe.
Thái Thượng hít một hơi thật sâu, nói tiếp:
- Ngày đó, lão phu mang theo ngươi một đường, vốn là muốn nhắc nhở ngươi xem cho rõ bản chất của mọi chuyện. Không đúng phương pháp, thì dù có làm nhiều hơn, cũng chẳng thấm vào đâu. Đó là bản chất của "Ngộ giả". Chỉ tiếc...
Nói tới đây, Thái Thượng thở thật dài:
- Chỉ tiếc mặc dù ngươi thông tuệ, nhưng cố chấp chẳng kém con khỉ kia chút nào. Ngộ giả đạo, tối kỵ chấp niệm. Dương Thiền kia, là bởi vì một cái chấp niệm mà ngàn năm không phá được Hóa Thần. Ngươi, sợ là cũng bởi vì một cái chấp niệm mà lỡ cả đời.
- Lão tiên sinh đang nói cái gì, Phong Linh không hiểu.
Phong Linh ngơ ngác nói.
- Không hiểu?
Thái Thượng cười lớn:
- Là không hiểu, hay là không muốn hiểu? Thật sự không hiểu, hay cố tình không hiểu? Ngươi gặp người trong viện rồi chứ?
Phong Linh im lặng không nói, hai tay bám chặt lấy mép váy.
- Trước khi thấy nàng, ngươi còn có thể an ủi mình. Lúc trước lão phu khuyên ngươi không nên đi Hoa Quả Sơn, giờ ngươi vẫn còn ý tưởng như trước đó sao?
Phong Linh hơi cúi đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung.
- Phong Linh chỉ muốn cầu lão tiên sinh cứu Khỉ Đá. Đó không phải là lỗi của hắn. Nếu không phải Ngọc Đế muốn bắt hắn thì sao có thể trở thành...
- Ngươi vẫn không hiểu.
Thái Thượng thản nhiên cười cười, nhẹ giọng nói:
- Thế giới này chẳng có lỗi của ai hết. Tất cả đều là nhân quả. Con khỉ kia lựa chọn chấn hưng yêu tộc thì phải đối mặt lửa giận của người. Người cũng tốt,yêu cũng tốt, đến cuối cùng kỳ thật không có khác biệt. Ở Hoa Quả Sơn, ngươi ở chung với yêu tộc, cảm thấy Thiên Đình bất công với yêu. Nhưng ngươi có biết nếu một ngày yêu cường thịnh thì sẽ thành thế nào với con người không? Cũng giống như ngươi vậy, truy cầu tình cảm của bản thân, vậy có là sai sao? Nỗi khổ phải chịu đều đến từ lựa chọn trước đó mà thôi.
Nói tới đây, Thái Thượng liền không nói gì thêm nữa.
Tóc dài che lấy gương mặt của Phong Linh. Từng giọt nước mắt tiếp tục rơi xuống không tiếng động.
Hồi lâu, Thái Thượng thấp giọng nói:
- Con khỉ kia sẽ không chết. Chuyện của hắn, lão phu đều có chủ trương. Ngươi không nên suy nghĩ nhiều chuyện này. Ngược lại, nên cẩn thận ngẫm nghĩ vấn đề của mình đi.
...
Bên ngoài Đâu Suất cung.
Giằng co vẫn đang tiếp diễn.
Tất cả mọi người đang thấp giọng khuyên Ngọc Đế rời đi. Ngọc Đế lại vẫn không nhúc nhích, mắt nhìn chằm chằm Kim Cương Trác. Chợt Ngọc Đế khẽ khéo góc áo của Quyển Liêm, lẩm bẩm.
Quyển Liêm vội vàng ghé lỗ tai qua.
- Kim Cương Trác, Kim Cương Trác, tìm không thấy Lão Quân, lại có Kim Cương Trác...
Nghe được mấy chữ này, Quyển Liêm nhất thời rùng cả mình, muốn lui bước, song đã bị Ngọc Đế nắm chặt cổ tay.
Trong lúc bối rối, Quyển Liêm và Ngọc Đế ngơ ngơ ngẩn ngẩn đối diện.
...
Một đồng tử đẩy cửa vào, bẩm:
- Sư phụ, Quyển Liêm đại tướng cướp Kim Cương Trác chạy.
- Kim Cương Trác?
Phong Linh ngơ ngác nghe, trong đầu đã là trống rỗng.
- Cướp thì cướp. Một hồi sẽ trả về thôi.
Thái Thượng nhẹ giọng thở dài.
...
Tầng trời thứ bảy.
Khỉ Đá bị phát hiện, thi triển Cân Đẩu Vân bay xuyên qua những tảng đá lơ lửng đầy trời dưới sự truy đuổi của đám thiên tướng.
Từng món pháp khí, từng luồng linh lực xé mở mây mù xẹt qua hắn, nhưng chỉ có tác dụng phá tan những thứ quanh đó thành bột phấn.
- A ha ha ha ~! Chỉ bằng các ngươi cũng muốn bắt ta sao, quá ngây thơ rồi! Tiếp đi! Mạnh mẽ lên chút! Ha ha ha ha!
Tiếng cười cuồng loạn quanh quẩn trong tai các thiên tướng.
Con yêu hầu điên này, quả thực là một cơn ác mộng.
- Không được, không thể tiếp tục như vậy! Lượng linh lực của hắn quá dày. Chúng ta nhất định phải luân phiên, nếu không sẽ bị con khỉ này kéo sụp mất!
Giác Mộc Giao theo sát phía sau nói.
- Chúng ta nhiều người như vậy còn không cản được hắn, nếu như còn luân phiên...
Nghe vậy, một đám thiên tướng đều trầm mặc.
Cắn chặt răng, Giác Mộc Giao chỉ đành gia tốc đuổi theo.
Chỉ thoáng chớp mắt, bọn họ lại mất dấu vết của Khỉ Đá.
- Khốn khiếp, con khỉ chết tiệt!
Giác Mộc Giao hung hăng địa chửi thề một tiếng, nhìn đống đá vỡ lơ lửng khắp bốn phía quát lên:
- Phân công nhau lục soát!
- Không thể tách ra. Ngươi quên ba thiên tướng ở Diệu Thọ cung rồi sao?
Trì Quốc Thiên Vương theo sát đằng sau cao giọng nói.
- Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?
Giác Mộc Giao hỏi ngược lại.
Trong lúc nhất thời, chúng tướng nhìn nhau, không có chủ ý nào.
Một hồi lâu sau, Giác Mộc Giao hỏi:
- Chiến hạm của các ngươi có đại pháo kia không?
- Có.
- Dùng đại pháo bắn, bắn đến khi yêu hầu không còn chỗ ẩn thân.
Vừa nghe lời này, chúng tướng đều cười lên. Một khu vực lớn như vậy, phải bắn tới khi nào chứ?
Mặt Giác Mộc Giao đỏ lên, cả giận nói:
- Bằng không các ngươi cho ý kiến đi!
Chúng tướng nhất thời im lặng.
Không lâu sau, hơn mười chiến hạm được lái tới. Tên mỗi chiến hạm đều trang bị hơn mười khẩu đại pháo.
Mấy thứ này đều là lễ vật thủy quân Thiên Hà tặng quân trấn thủ Nam Thiên Môn. Hiện giờ thiên quân đã không sản xuất nữa.
Dưới lửa đạn, cát đá quay cuồng, chỉ một hồi đã dọn sạch một góc.
Khỉ Đá tránh ở chỗ cao nhìn ra không khỏi cười mỉa mai:
- Đám ngu ngốc này, làm vậy tìm được ta mới là lạ.
Nói xong, hắn muốn mượn cát bụi che chắn chạy tới chỗ cao hơn.
Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên cảm giác được cái gì, thân mình cứng đờ. Không đợi hắn kịp phản ứng, một cái vòng màu vàng đã xuyên qua tảng đá trước người, đập thẳng lên ngực hắn.
Đau nhức kịch liệt, hắn phun ra một vòi máu tươi.
Nắm chặt thanh chủy thủ, kề lên cổ họng mình, tay Phong Linh run run.
Ở phần da thịt tiếp xúc, một giọt máu đỏ tươi theo lưỡi chủy thủy chảy xuống, dây ra cả mười ngón tay.
Ánh mắt kia kiên trì không lùi, để các đồng tử đều kinh ngạc.
- Phong Linh tiểu thư, đừng...
- Ta, ta muốn gặp lão tiên sinh.
Nàng nghẹn ngào nói.
Một đồng tử chầm chậm tiến tới từng bước:
- Phong Linh tiểu thư, tiểu thư biết sư phụ thân phận gì mà. Sư phụ đang bế quan, làm sao có thể...
- Ngươi không dẫn ta đi, tự ta sẽ đi. Tránh ra... Tránh cả ra cho ta, tránh ra...
Nàng bước từng bước, nước mắt đảo quanh.
Lưỡi chủy thủ lại sâu thêm vào da thịt.
Hai đồng tử còn lại đều thất kinh lui về phía sau.
Cả hai thậm chí nguyện thấy người đang lấy cái chết bức bách là Tước Nhi, chứ không phải Phong Linh.
Phong Linh, đó là không thể tổn thương.
Phía sau, Tước Nhi nhìn đến thất thần.
Tước Nhi từng nghĩ vô số biện pháp để ra được khỏi viện tử này, nhưng lại chưa bao giờ thành công.
Tước Nhi thật sự không lý giải được cô gái yếu đuối kia lấy từ đâu dũng khí lớn đến vậy, đến cùng là chuyện gì xảy ra? Phong Linh muốn làm gì? Vì gặp lão đầu tử kia, lại không tiếc cả mạng mình.
Trong nháy mắt, Tước Nhi mơ hồ thấy đau đầu, tựa như có thứ gì đó hồi phục, có từng đoạn hình ảnh.
- Mời nàng lại đây đi.
Một giọng nói vang lên trong đầu đồng tử.
- Vâng, sư phụ.
Hai đồng tử vội vàng đứng tránh ra một con đường.
Tước Nhi cứ vậy ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, xa xa nhìn bóng lưng của Phong Linh.
Bàn tay kia từ từ nắm chặt.
Đi thẳng tới cửa đại điện, trông thấy Thái Thượng đang ngồi xếp bằng bên trong điện, vẻ mặt bất đắc dĩ, Phong Linh lại vẫn kề chủy thủ ở cổ họng mình.
- Các ngươi đi xuống trước đi.
Thái Thượng liếc mắt nhìn hai đồng tử phía sau Phong Linh, thở dài.
- Vâng.
Cửa lớn khép lại.
Trong điện đường rộng lớn chỉ còn lại hai cái bóng cô độc hằn lên mặt đất nhẵn bóng như gương.
- Nha đầu này... Một tiểu nữ hài, mang bên mình chủy thủy là cái thể thống gì hả?
Thái Thượng tùy ý chỉ một ngón tay, chủy thủ trong tay Phong Linh đã hóa thành nhiều điểm sáng trong suốt tan biến. Lại phẩy tay một cái, một cái bồ đoàn tự động trượt đến phía sau Phong Linh:
- Ngồi đi.
- Lão tiên sinh...
Chỉ một câu, Phong Linh đã lại khóc như mưa.
Có lẽ bởi vì trước kia Thái Thương đối với nàng rất tốt, nên trong suy nghĩ của nàng, Thái Thượng tựa như là một gia gia hiền lành. Dù cho Khỉ Đá có nói thế nào, nàng cũng chưa từng nghĩ xấu về Thái Thượng.
Có lẽ trong lòng nàng chỉ muốn tin rằng thế giới này vẫn tốt đẹp, không có nhiều mưu mô, quỷ kế như vậy.
Thái Thượng ngậm miệng, chậm rãi nhắm hai mắt, gật gật đầu:
- Ngồi đi.
...
Bên ngoài Đâu Suất cung, trên quảng trường trống trải.
Đồng tử kia cầm Kim Cương Trác, vẫn không nhúc nhích.
Ngọc Đế cắn răng, chưa tan cơn giận, nhưng lại không dám xông về trước nữa.
Phía sau Ngọc Đế, mọi người cũng lùi dần.
Tất cả đều biết Kim Cương Trác là một trong những chí bảo của Lão Quân. Có vật này trong tay, đừng nói Ngọc Đế, dù là Dương Tiễn cũng không qua được.
- Bệ hạ, chúng ta trở về đi.
Quyển Liêm thấp giọng nói:
- Ý của Lão Quân... đã đủ rõ ràng. Sợ là đi vào cũng vô dụng.
Tay Ngọc Đế run lên, cặp mắt vẫn trợn tròn, mãi không nói nổi câu nào, nhưng lại chưa hề lui về sau.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)
...
Lửa cháy lách tách, một giọt nến chảy xuống.
Trong đại điện Đâu Suất cung, Phong Linh lẳng lặng ngồi trên bồ đoàn, cúi đầu.
Bóng của nàng chiếu lên sàn nhà bằng đá cẩm thạch, lộ ra vẻ cô đơn hiu quạnh.
- Có lời gì, cứ nói đi.
Thái Thượng vuốt râu dài thản nhiên nói.
Phong Linh cứ ngậm rồi lại há miệng, một lúc sau mới nói khẽ:
- Lão tiên sinh, người thật sự muốn đẩy Khỉ Đá vào chỗ chết sao?
- Hử? Ai nói với ngươi thế?
- Không phải sao?
Phong Linh hỏi ngược lại.
Thái Thượng nhìn cô gái chấp nhất trước mắt mình, cười nói:
- Nếu lão phu muốn mạng của hắn, lúc trước còn đi cứu hắn làm gì, chẳng phải là làm chuyện thừa sao?
- Lúc trước cứu Khỉ Đá, không phải là bởi vì con cầu người. Dù không có con cầu người, người cũng sẽ cứu hắn, đúng không?
Thái Thượng yên lặng gật gật đầu.
- Vậy bây giờ thì sao? Dù con cầu người, người cũng sẽ không cứu hắn sao?
Thái Thượng ngẩng đầu suy tư, thở dài nói:
- Tiểu nha đầu à, ngươi còn nhớ rõ quán chủ của đạo quán chúng ta ngủ lại dọc đường không?
- Có ạ.
Phong Linh gật gật đầu.
- Còn nhớ rõ lúc đó lão phu đã nói với ngươi, tặng lại lễ vật cho quán chủ kia không?
- Lão tiên sinh đã nói, Phong Linh đều nhớ kỹ.
Dừng một chút, Thái Thượng cúi đầu, lấy tay day day huyệt tình minh gần đầu mắt, chậm rãi nói:
- Quán chủ kia cầu thần, muốn dùng cách này cầu tiên đắc đạo... Lại không biết đó là một tử lộ, tuyệt lộ. Thế gian vốn không quan trọng một chữ "cầu", không muốn giúp thì dù có cầu lâu hơn cũng vô dụng. Còn muốn giúp, có thể vì vài câu nói mà sẽ cải biến dự tính ban đầu, cho dù không cầu, cũng sẽ được giúp. Làm thần tiên, thấy được rõ ràng, càng phải như vậy. Lão phu thân mang trọng trách thủ hộ thiên đạo...
Phong Linh lẳng lặng nghe.
Thái Thượng hít một hơi thật sâu, nói tiếp:
- Ngày đó, lão phu mang theo ngươi một đường, vốn là muốn nhắc nhở ngươi xem cho rõ bản chất của mọi chuyện. Không đúng phương pháp, thì dù có làm nhiều hơn, cũng chẳng thấm vào đâu. Đó là bản chất của "Ngộ giả". Chỉ tiếc...
Nói tới đây, Thái Thượng thở thật dài:
- Chỉ tiếc mặc dù ngươi thông tuệ, nhưng cố chấp chẳng kém con khỉ kia chút nào. Ngộ giả đạo, tối kỵ chấp niệm. Dương Thiền kia, là bởi vì một cái chấp niệm mà ngàn năm không phá được Hóa Thần. Ngươi, sợ là cũng bởi vì một cái chấp niệm mà lỡ cả đời.
- Lão tiên sinh đang nói cái gì, Phong Linh không hiểu.
Phong Linh ngơ ngác nói.
- Không hiểu?
Thái Thượng cười lớn:
- Là không hiểu, hay là không muốn hiểu? Thật sự không hiểu, hay cố tình không hiểu? Ngươi gặp người trong viện rồi chứ?
Phong Linh im lặng không nói, hai tay bám chặt lấy mép váy.
- Trước khi thấy nàng, ngươi còn có thể an ủi mình. Lúc trước lão phu khuyên ngươi không nên đi Hoa Quả Sơn, giờ ngươi vẫn còn ý tưởng như trước đó sao?
Phong Linh hơi cúi đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung.
- Phong Linh chỉ muốn cầu lão tiên sinh cứu Khỉ Đá. Đó không phải là lỗi của hắn. Nếu không phải Ngọc Đế muốn bắt hắn thì sao có thể trở thành...
- Ngươi vẫn không hiểu.
Thái Thượng thản nhiên cười cười, nhẹ giọng nói:
- Thế giới này chẳng có lỗi của ai hết. Tất cả đều là nhân quả. Con khỉ kia lựa chọn chấn hưng yêu tộc thì phải đối mặt lửa giận của người. Người cũng tốt,yêu cũng tốt, đến cuối cùng kỳ thật không có khác biệt. Ở Hoa Quả Sơn, ngươi ở chung với yêu tộc, cảm thấy Thiên Đình bất công với yêu. Nhưng ngươi có biết nếu một ngày yêu cường thịnh thì sẽ thành thế nào với con người không? Cũng giống như ngươi vậy, truy cầu tình cảm của bản thân, vậy có là sai sao? Nỗi khổ phải chịu đều đến từ lựa chọn trước đó mà thôi.
Nói tới đây, Thái Thượng liền không nói gì thêm nữa.
Tóc dài che lấy gương mặt của Phong Linh. Từng giọt nước mắt tiếp tục rơi xuống không tiếng động.
Hồi lâu, Thái Thượng thấp giọng nói:
- Con khỉ kia sẽ không chết. Chuyện của hắn, lão phu đều có chủ trương. Ngươi không nên suy nghĩ nhiều chuyện này. Ngược lại, nên cẩn thận ngẫm nghĩ vấn đề của mình đi.
...
Bên ngoài Đâu Suất cung.
Giằng co vẫn đang tiếp diễn.
Tất cả mọi người đang thấp giọng khuyên Ngọc Đế rời đi. Ngọc Đế lại vẫn không nhúc nhích, mắt nhìn chằm chằm Kim Cương Trác. Chợt Ngọc Đế khẽ khéo góc áo của Quyển Liêm, lẩm bẩm.
Quyển Liêm vội vàng ghé lỗ tai qua.
- Kim Cương Trác, Kim Cương Trác, tìm không thấy Lão Quân, lại có Kim Cương Trác...
Nghe được mấy chữ này, Quyển Liêm nhất thời rùng cả mình, muốn lui bước, song đã bị Ngọc Đế nắm chặt cổ tay.
Trong lúc bối rối, Quyển Liêm và Ngọc Đế ngơ ngơ ngẩn ngẩn đối diện.
...
Một đồng tử đẩy cửa vào, bẩm:
- Sư phụ, Quyển Liêm đại tướng cướp Kim Cương Trác chạy.
- Kim Cương Trác?
Phong Linh ngơ ngác nghe, trong đầu đã là trống rỗng.
- Cướp thì cướp. Một hồi sẽ trả về thôi.
Thái Thượng nhẹ giọng thở dài.
...
Tầng trời thứ bảy.
Khỉ Đá bị phát hiện, thi triển Cân Đẩu Vân bay xuyên qua những tảng đá lơ lửng đầy trời dưới sự truy đuổi của đám thiên tướng.
Từng món pháp khí, từng luồng linh lực xé mở mây mù xẹt qua hắn, nhưng chỉ có tác dụng phá tan những thứ quanh đó thành bột phấn.
- A ha ha ha ~! Chỉ bằng các ngươi cũng muốn bắt ta sao, quá ngây thơ rồi! Tiếp đi! Mạnh mẽ lên chút! Ha ha ha ha!
Tiếng cười cuồng loạn quanh quẩn trong tai các thiên tướng.
Con yêu hầu điên này, quả thực là một cơn ác mộng.
- Không được, không thể tiếp tục như vậy! Lượng linh lực của hắn quá dày. Chúng ta nhất định phải luân phiên, nếu không sẽ bị con khỉ này kéo sụp mất!
Giác Mộc Giao theo sát phía sau nói.
- Chúng ta nhiều người như vậy còn không cản được hắn, nếu như còn luân phiên...
Nghe vậy, một đám thiên tướng đều trầm mặc.
Cắn chặt răng, Giác Mộc Giao chỉ đành gia tốc đuổi theo.
Chỉ thoáng chớp mắt, bọn họ lại mất dấu vết của Khỉ Đá.
- Khốn khiếp, con khỉ chết tiệt!
Giác Mộc Giao hung hăng địa chửi thề một tiếng, nhìn đống đá vỡ lơ lửng khắp bốn phía quát lên:
- Phân công nhau lục soát!
- Không thể tách ra. Ngươi quên ba thiên tướng ở Diệu Thọ cung rồi sao?
Trì Quốc Thiên Vương theo sát đằng sau cao giọng nói.
- Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?
Giác Mộc Giao hỏi ngược lại.
Trong lúc nhất thời, chúng tướng nhìn nhau, không có chủ ý nào.
Một hồi lâu sau, Giác Mộc Giao hỏi:
- Chiến hạm của các ngươi có đại pháo kia không?
- Có.
- Dùng đại pháo bắn, bắn đến khi yêu hầu không còn chỗ ẩn thân.
Vừa nghe lời này, chúng tướng đều cười lên. Một khu vực lớn như vậy, phải bắn tới khi nào chứ?
Mặt Giác Mộc Giao đỏ lên, cả giận nói:
- Bằng không các ngươi cho ý kiến đi!
Chúng tướng nhất thời im lặng.
Không lâu sau, hơn mười chiến hạm được lái tới. Tên mỗi chiến hạm đều trang bị hơn mười khẩu đại pháo.
Mấy thứ này đều là lễ vật thủy quân Thiên Hà tặng quân trấn thủ Nam Thiên Môn. Hiện giờ thiên quân đã không sản xuất nữa.
Dưới lửa đạn, cát đá quay cuồng, chỉ một hồi đã dọn sạch một góc.
Khỉ Đá tránh ở chỗ cao nhìn ra không khỏi cười mỉa mai:
- Đám ngu ngốc này, làm vậy tìm được ta mới là lạ.
Nói xong, hắn muốn mượn cát bụi che chắn chạy tới chỗ cao hơn.
Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên cảm giác được cái gì, thân mình cứng đờ. Không đợi hắn kịp phản ứng, một cái vòng màu vàng đã xuyên qua tảng đá trước người, đập thẳng lên ngực hắn.
Đau nhức kịch liệt, hắn phun ra một vòi máu tươi.
/535
|