Dịch & Biên: †Ares†
Trăm vạn hùng binh, lửa đạn rung trời. Những âm thanh vang dội kia nối thẳng lên tận tầng trời thứ ba mươi ba, kinh động tam giới. Sức mạnh như thế đủ để xé nát tất cả, lại không phá nổi pháp trận trời sinh của Nam Thiên Môn.
Trong tiếng nổ vang, ánh lửa đỏ rực như nhuộm trọn cả bầu trời thành màu máu.
Dưới mặt đất, tất cả ngơ ngác nhìn cảnh tượng kỳ lạ này.
Không ai biết, đó là một đám dã thú đang hú vang, đang gào thét, đang hô hoán vua của mình trở về.
Ngăn cách một cách cửa, bên ngoài Nam Thiên Môn, hắn là vua của vạn yêu. Còn bên trong, hắn là tù nhân của Thiên Đình.
Thế nhưng chỉ một bước khoảng cách như thế, lại mãi chẳng thể bước qua.
Nghe âm thanh từ ngoài cửa, Khỉ Đá cười lên như điên dại, nắm chặt Kim Cô bổng, một lần lại một lần công kích lên pháp trận do vô số thiên tướng tạo thành, giống như một con dã thú bị nhốt.
Trên ba mươi ba tầng trời, Phong Linh ngồi ngơ ngác, ánh mắt trống rỗng.
Trong vòng vây của đủ loại pháp khí và đủ màu linh lực, Khỉ Đá cứ lặp đi lặp một vòng luẩn quẩn: bị ép một chỗ, đứng lên, rồi lại bị ép một chỗ. Hắn đồng thời đối mặt với Nhị Thập Bát Tú, Ngũ phương Yết đế, Tứ Trị Công Tào, Đông Tây Tinh Đấu, Nam Bắc nhị thần, Ngũ Nhạc Tứ Độc v.v... mấy trăm thiên thần đại tướng.
Ngoài cửa, Dương Thiền hai mắt đẫm lệ nhìn chăm chú vào cánh cổng lớn đỏ thẫm.
Đối mặt với Kim Cương Trác xuất quỷ nhập thần kia, Khỉ Đá thậm chí còn khó có thể có phòng ngự hữu hiệu.
Hơn một trăm năm trước, hắn bất lực, chỉ biết chạy trốn khỏi núi Côn Lôn. Giờ phút này, hắn lại một lần nữa bất lực nhìn thần phật đầy trời. Nhẫn nại, chịu đựng, hoặc ở ẩn chờ thời, hoặc cuồng vọng vô cùng, hơn một trăm năm qua đi, cho đến nay, tất cả tựa như chẳng có gì thay đổi.
Một cái Kim Cương Trác, đã để hắn không còn chỗ ẩn thân.
Đây căn bản là một cuộc chiến không thể chiến thắng. Thế nhưng hắn vẫn không cam lòng, ngửa đầu điên cuồng gào thét mặc cơ thể đã máu me be bét.
Có lẽ, đây là phát điên khi tuyệt vọng.
...
Trong đình viện Đâu Suất cung, Tước Nhi ngây ngốc ngồi đó.
- Là hắn, đúng không? Là hắn đã xảy ra chuyện. Nàng lao ra tìm lão đầu tử, là vì hắn, đúng không? Nàng gọi là Phong Linh, là môn đồ của Thanh Phong Tử ở Tà Nguyệt Tam Tinh động, là sư điệt của hắn, đúng không?
Tiên nữ đứng trước người Tước Nhi chỉ im lặng, mặt không thay đổi.
Một cơn gió nhẹ thổi qua. Tước Nhi ngẩng đầu nhìn chiếc lá vàng bị gió bứt khỏi cành, lững thững rơi xuống đất.
...
- Báo ~! Khởi bẩm bệ hạ, yêu hầu kia bị vây ở Nam Thiên Môn.
- Tốt! Làm tốt lắm! Tiếp tục quan sát!
...
- Báo ~! Khởi bẩm bệ hạ, yêu quân Hoa Quả Sơn phái đặc sứ qua đàm phán!
- Không đàm! Nói cho bọn chúng biết không đàm phán gì cả! Để quân trấn thủ Nam Thiên Môn tử thủ Nam Thiên Môn. Tóm lấy yêu hầu cho trẫm. Chỉ cần yêu hầu bị tóm, yêu quân tất vỡ.
...
Mặt đất trước mặt đã bị đốt thành đỏ rực. Thi thể rải rác ở khắp nơi.
Trong vòng vây, Khỉ Đá khó nhọc chống Kim Cô bổng.
Vào giây phút này, chút linh lực cuối cùng bên trong thân thể kia cũng đã hao hết.
- Khốn khiếp, đúng là không thể lấy ít đánh nhiều mà, đánh không nổi. Khụ khụ...
Bộ lông toàn thân đã bị nhuộm thành màu đỏ. Khỉ Đá vẫn cười ha hả, nhìn thiên tướng xung quanh mình.
- Hắn cạn kiệt linh lực rồi, giờ là thời điểm!
Trì Quốc Thiên Vương định lên trước, lại bị Lý Tịnh níu lại.
- Cẩn thận, vạn nhất là kế.
Lý Tịnh nói khẽ.
Nghe vậy, Trì Quốc Thiên Vương hơi lùi lại.
Các thiên tướng còn lại cũng nhìn nhau, không dám tiến lên.
Có ai còn chưa rõ con khỉ này điên cuồng thế nào chứ!
- Mẹ nó, cái đám hèn nhát các ngươi sao lại sống tới ngày nay được nhỉ?
Khỉ Đá nhếch môi cười nói.
...
- Vẫn chưa có tin gì từ đối phương sao?
- Đối phương từ chối.
- Không phải bảo ngươi tiếp tục yêu cầu sao?
- Đã nói ba lần rồi, Thiên Đình không muốn đàm phán.
Hắc Tử cúi đầu nói.
- Ba lần không được thì bốn lần, năm lần! Nói tới khi bọn chúng đồng ý mới thôi!
Dương Thiền đấm mạnh lên mép chiến hạm.
Hơi do dự, Hắc Tử nhẹ giọng nói:
- Rõ.
Dứt lời, Hắc Tử xoay người rời đi.
Khói bụi phía trước tan dần. Nam Thiên Môn hiện ra, không một vết xước.
Công kích vô số lần, lại chẳng thể phá dù là một pháp trận phía ngoài.
- Dương Thiền tỷ, còn... còn tiếp tục đánh sao?
Dĩ Tố thấp giọng hỏi.
Dương Thiền ngậm miệng do dự hồi lâu, nói:
- Đánh, tiếp tục đánh. Phải để cho hắn biết chúng ta ở ngay bên ngoài.
- Rõ!
...
Lắng nghe tiếng ầm vang từ bên ngoài, Khỉ Đá cố gắng đứng thẳng dậy, bất đắc dĩ cười.
Đám thần tướng thì vẫn do dự.
Một vị quan khanh lặng lẽ đi tới cạnh Quyển Liêm, thấp giọng nói:
- Bệ hạ nói, thế gian đã qua hơn nửa năm, không thể cứ tiếp tục thế này.
- Rõ.
Quyển Liêm ngơ ngác đáp.
Một lần cuối cùng ném ra Kim Cương Trác.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)
...
Một vị thiên binh vội vàng chạy vào trong điện Linh Tiêu.
Một đám tiên gia trên điện, bao gồm cả Ngọc Đế và Vương Mẫu, đều duỗi thẳng lỗ tai.
- Khởi bẩm bệ hạ.
Thiên binh kia cất cao giọng nói:
- Yêu hầu đã bị Quyển Liêm đại tướng tóm lấy.
- Làm tốt lắm ~!
Ngọc Đế vỗ bàn đứng bật dậy:
- Ha ha ha ha, Quyển Liêm đại tướng lập nhiều công lớn, trẫm tất sẽ ban thưởng!
Thái Bạch Kim Tinh lặng lẽ tiến đến cạnh Vương Mẫu, nói nhỏ bên tai:
- Nương nương, ti chức đã điều tra rõ, người lúc trước khuyên bệ hạ điều con khỉ kia đến vườn Bàn đào chính là Quyển Liêm đại tướng.
Sắc mặt Vương Mẫu lập tức hơi đổi.
Không đợi chúng tiên hoan hô, Vương Mẫu đã từ từ nói:
- Có công tự nhiên thưởng, có tội tất phải phạt. Thưởng phạt phân minh mới khiến tam giới trong sạch. Vừa rồi Quyển Liêm đại tướng này đã tự tiện lấy Kim Cương Trác của Lão Quân. Chỉ là không biết, dùng Kim Cương Trác cướp được để lập công, còn tính là công của hắn không?
Chúng tiên nhất thời nín thinh. Ngay cả Ngọc Đế cũng không mở miệng biện giải.
Kia là Kim Cương Trác. Lão Quân chưa mở miệng phán quyết, ai dám mở miệng đây?
Do dự hồi lâu, Ngọc Đế thấp giọng hỏi:
- Yêu hầu kia hiện ở nơi nào?
- Bẩm bệ hạ, yêu hầu đã ngất, được đưa vào thiên lao.
- Lập tức thông báo tin này cho yêu quân bên ngoài Nam Thiên Môn!
- Rõ!
...
Tầng trời thứ ba mươi ba, Đâu Suất cung.
- Bẩm sư phụ, con khỉ kia đã bị bắt rồi ạ.
Phong Linh ngơ ngác nhìn Thái Thượng.
Một lúc sau, Thái Thượng vẫn nhắm chặt hai mắt, chỉ mở miệng nói:
- Biết rồi.
...
Kim Cô bổng cùng với thánh chỉ của Ngọc Đế được đưa tới cho yêu quân.
Nhìn thấy Kim Cô bổng còn dính máu, đã không có ai không tin Khỉ Đá bị bắt rồi.
Dương Thiền một tay che ngực, ngơ ngác ngồi, cố gắng bình tĩnh lại.
Đối với yêu quân mà nói, đây là một sự thực nằm trong dự kiến. Cuộc chiến bên trong Nam Thiên Môn kéo dài bảy canh giờ, bên ngoài cánh cửa đã là bảy tháng.
Thậm chí tính từ khi yêu quân đến Nam Thiên Môn thì đã qua hơn hai tháng.
Thời gian hơi hai tháng, đủ để các yêu quái rõ ràng được tình huống. Khỉ Đá bị vây kín trên Thiên Đình, kết quả khá nhất chính là bị bắt. Thế cho nên khi nhìn thấy thánh chỉ và Kim Cô bổng thì yêu quân gần như không có cảm xúc tiêu cực.
Người duy nhất không như vậy chỉ có Dương Thiền.
Ngơ ngác ngồi hồi lâu, nàng thấp giọng hỏi:
- Thánh chỉ kia viết cái gì?
- Ngọc Đế muốn chúng ta đầu hàng.
Dương Thiền chậm rãi nắm chặt nắm tay:
- Đối phương đưa ra điều kiện gì?
- Hứa hẹn được tiến vào luân hồi.
- Luân hồi?
- Đúng vậy, tất cả chúng ta đầu hàng. Tất cả chết...
- Lão ta đưa ra điều kiện lúc trong ngủ sao?
Dương Thiền tức thì cười lạnh:
- Nổ pháo!
- Nổ pháo?
- Cho Ngọc Đế một câu trả lời thuyết phục, để cho lão ta tỉnh mộng lại!
Dĩ Tố dự hồi lâu, dè dặt nói:
- Đại vương còn trong tay bọn chúng, làm như vậy có tốt không ạ?
Dương Thiền cắn răng nói:
- Với lão ta mà nói, hiện tại giá trị lợi dụng duy nhất của Khỉ Đá là dùng để đối phó chúng ta. Nếu chúng ta khuất phục, Khỉ Đá cũng không còn giá trị lợi dụng nữa. Cho nên, bất kể thế nào chúng ta cũng không thể chịu thua. Hiểu chưa?
- Đã rõ!
...
Nghe thấy tiếng gầm thét lại vang từ ngoài Nam Thiên Môn, nhìn thấy thánh chỉ bị xé thành mảnh nhỏ ném trả về, mặt Ngọc Đế chuyển sang màu xanh. Đám tiên gia lại càng sợ hãi không thôi.
Yêu quân Hoa Quả Sơn không hề giống như Ngọc Đế và đám tiên gia nghĩ, không hề là một đám ô hợp, chỉ cần Khỉ Đá bị bắt thì sẽ tứ tán.
Ngược lại, đội quân này còn chính quy hơn cả quân chính quy. Khỉ Đá bị bắt, làm cho thái độ của yêu quân càng thêm cứng rắn.
Thủy quân Thiên Hà đã bị diệt, Thiên Đình lúc này làm sao còn có thể đánh với trăm vạn yêu quân?
Cả điện Linh Tiêu im phăng phắc.
Giờ nghĩ lại, bọn họ mới thấy ý nghĩ ban đầu của mình vô nghĩa thế nào, lại đánh đồng yêu quân Hoa Quả Sơn với đạo quân ô hợp bình thường.
Nhưng chuyện tới nước này rồi, hối hận còn tác dụng sao?
Trăm vạn yêu quân, cũng không phải một cái Kim Cương Trác có thể giải quyết được rồi.
Nắm chặt nắm tay, Ngọc Đế ngơ ngác suy nghĩ hồi lâu, thấp giọng hỏi:
- Các ái khanh có thượng sách gì có thể phá địch không?
Một đám tiên gia đều câm như hến.
...
Trong thiên lao.
Thiên Bồng ngơ ngác nhìn chăm chú vào góc sáng của phòng giam.
Khỉ Đá đã hôn mê, một thân chiến giáp từ da thuồng luồng đã nát bươm, cả người toàn là máu. Dù vậy, Thiên Đình vẫn khóa xương bả vai của hắn lại, còn chọn dây xích tốt nhắt xích chặt tứ chi hắn.
Na Tra bị cử đến trông giữ, bất đắc dĩ đi qua đi lại. Bên cạnh đó là mười ngự tiền thiên tướng.
...
Trận giằng co ngăn cách bởi một Nam Thiên Môn cứ vậy bắt đầu.
Bên trong cánh cửa là sáu mươi vạn thiên quân còn lại của Thiên Đình. Ngoài cửa là trăm vạn yêu quân tinh nhuệ.
Đóng chặt Nam Thiên Môn, ý nghĩa là sau sự kiện thủy quân Thiên Hà binh gián lần trước, Thiên Đình lại một lần nữa mất đi khống chế với tam giới.
Hơn nữa, lần này càng nghiêm trọng.
Yêu quân khác với thủy quân Thiên Hà. Yêu quân không chỉ nhằm vào thiên quân, mà còn nhằm vào tất cả tiên thần. Như vậy tức là đã hoàn toàn chặt đứng liên hệ trong ngoài Nam Thiên Môn.
Thế nhưng Thiên Đình có thể khuất phục yêu quái sao?
Cho nên song phương chỉ có thể giằng co như vậy.
Bên ngoài Nam Thiên Môn, mỗi ngày, yêu quân đều điên cuồng công kích ba lượt sáng trưa chiều, từng giờ từng phút nhắc nhở người ở bên trong cánh cửa về tình cảnh của họ.
Mà tiếng pháo nổ kia còn chưa khó chịu bằng những tiếng chửi mắng.
Lòng nóng như lửa đốt, Ngọc Đế mượn cớ đi trả lại Kim Cương Trác để tới Đâu Suất cung lần nữa. Chỉ tiếc là vẫn như cũ, cửa cũng không vào được. Rơi vào đường cùng, ông ta không để ý cấm kỵ, lên luôn Di La cung. Kết quả là vẫn không vào được cửa.
Tam Thanh tựa như hẹn lẫn nhau đồng thời bỏ che chở Thiên Đình.
Ngọc Đế lần đầu tiên cảm giác mình khó ngồi trên long ỷ.
Sau một năm thế gian, tức một ngày trênThiên Đình, yêu quân lại tiếp tục yêu cầu đàm phán với Thiên Đình. Lần này, dưới một đám tiên gia nhăn nhăn nhó nhó đề nghị, Ngọc Đế cuối cùng cũng làm bộ miễn cưỡng đồng ý.
Qua ngàn vạn năm, lần đầu tiên Nam Thiên Môn mở rộng cửa cho một yêu quái không được phong chức, cũng không bị bắt. Yêu quái này tên là — Dĩ Tố.
Trăm vạn hùng binh, lửa đạn rung trời. Những âm thanh vang dội kia nối thẳng lên tận tầng trời thứ ba mươi ba, kinh động tam giới. Sức mạnh như thế đủ để xé nát tất cả, lại không phá nổi pháp trận trời sinh của Nam Thiên Môn.
Trong tiếng nổ vang, ánh lửa đỏ rực như nhuộm trọn cả bầu trời thành màu máu.
Dưới mặt đất, tất cả ngơ ngác nhìn cảnh tượng kỳ lạ này.
Không ai biết, đó là một đám dã thú đang hú vang, đang gào thét, đang hô hoán vua của mình trở về.
Ngăn cách một cách cửa, bên ngoài Nam Thiên Môn, hắn là vua của vạn yêu. Còn bên trong, hắn là tù nhân của Thiên Đình.
Thế nhưng chỉ một bước khoảng cách như thế, lại mãi chẳng thể bước qua.
Nghe âm thanh từ ngoài cửa, Khỉ Đá cười lên như điên dại, nắm chặt Kim Cô bổng, một lần lại một lần công kích lên pháp trận do vô số thiên tướng tạo thành, giống như một con dã thú bị nhốt.
Trên ba mươi ba tầng trời, Phong Linh ngồi ngơ ngác, ánh mắt trống rỗng.
Trong vòng vây của đủ loại pháp khí và đủ màu linh lực, Khỉ Đá cứ lặp đi lặp một vòng luẩn quẩn: bị ép một chỗ, đứng lên, rồi lại bị ép một chỗ. Hắn đồng thời đối mặt với Nhị Thập Bát Tú, Ngũ phương Yết đế, Tứ Trị Công Tào, Đông Tây Tinh Đấu, Nam Bắc nhị thần, Ngũ Nhạc Tứ Độc v.v... mấy trăm thiên thần đại tướng.
Ngoài cửa, Dương Thiền hai mắt đẫm lệ nhìn chăm chú vào cánh cổng lớn đỏ thẫm.
Đối mặt với Kim Cương Trác xuất quỷ nhập thần kia, Khỉ Đá thậm chí còn khó có thể có phòng ngự hữu hiệu.
Hơn một trăm năm trước, hắn bất lực, chỉ biết chạy trốn khỏi núi Côn Lôn. Giờ phút này, hắn lại một lần nữa bất lực nhìn thần phật đầy trời. Nhẫn nại, chịu đựng, hoặc ở ẩn chờ thời, hoặc cuồng vọng vô cùng, hơn một trăm năm qua đi, cho đến nay, tất cả tựa như chẳng có gì thay đổi.
Một cái Kim Cương Trác, đã để hắn không còn chỗ ẩn thân.
Đây căn bản là một cuộc chiến không thể chiến thắng. Thế nhưng hắn vẫn không cam lòng, ngửa đầu điên cuồng gào thét mặc cơ thể đã máu me be bét.
Có lẽ, đây là phát điên khi tuyệt vọng.
...
Trong đình viện Đâu Suất cung, Tước Nhi ngây ngốc ngồi đó.
- Là hắn, đúng không? Là hắn đã xảy ra chuyện. Nàng lao ra tìm lão đầu tử, là vì hắn, đúng không? Nàng gọi là Phong Linh, là môn đồ của Thanh Phong Tử ở Tà Nguyệt Tam Tinh động, là sư điệt của hắn, đúng không?
Tiên nữ đứng trước người Tước Nhi chỉ im lặng, mặt không thay đổi.
Một cơn gió nhẹ thổi qua. Tước Nhi ngẩng đầu nhìn chiếc lá vàng bị gió bứt khỏi cành, lững thững rơi xuống đất.
...
- Báo ~! Khởi bẩm bệ hạ, yêu hầu kia bị vây ở Nam Thiên Môn.
- Tốt! Làm tốt lắm! Tiếp tục quan sát!
...
- Báo ~! Khởi bẩm bệ hạ, yêu quân Hoa Quả Sơn phái đặc sứ qua đàm phán!
- Không đàm! Nói cho bọn chúng biết không đàm phán gì cả! Để quân trấn thủ Nam Thiên Môn tử thủ Nam Thiên Môn. Tóm lấy yêu hầu cho trẫm. Chỉ cần yêu hầu bị tóm, yêu quân tất vỡ.
...
Mặt đất trước mặt đã bị đốt thành đỏ rực. Thi thể rải rác ở khắp nơi.
Trong vòng vây, Khỉ Đá khó nhọc chống Kim Cô bổng.
Vào giây phút này, chút linh lực cuối cùng bên trong thân thể kia cũng đã hao hết.
- Khốn khiếp, đúng là không thể lấy ít đánh nhiều mà, đánh không nổi. Khụ khụ...
Bộ lông toàn thân đã bị nhuộm thành màu đỏ. Khỉ Đá vẫn cười ha hả, nhìn thiên tướng xung quanh mình.
- Hắn cạn kiệt linh lực rồi, giờ là thời điểm!
Trì Quốc Thiên Vương định lên trước, lại bị Lý Tịnh níu lại.
- Cẩn thận, vạn nhất là kế.
Lý Tịnh nói khẽ.
Nghe vậy, Trì Quốc Thiên Vương hơi lùi lại.
Các thiên tướng còn lại cũng nhìn nhau, không dám tiến lên.
Có ai còn chưa rõ con khỉ này điên cuồng thế nào chứ!
- Mẹ nó, cái đám hèn nhát các ngươi sao lại sống tới ngày nay được nhỉ?
Khỉ Đá nhếch môi cười nói.
...
- Vẫn chưa có tin gì từ đối phương sao?
- Đối phương từ chối.
- Không phải bảo ngươi tiếp tục yêu cầu sao?
- Đã nói ba lần rồi, Thiên Đình không muốn đàm phán.
Hắc Tử cúi đầu nói.
- Ba lần không được thì bốn lần, năm lần! Nói tới khi bọn chúng đồng ý mới thôi!
Dương Thiền đấm mạnh lên mép chiến hạm.
Hơi do dự, Hắc Tử nhẹ giọng nói:
- Rõ.
Dứt lời, Hắc Tử xoay người rời đi.
Khói bụi phía trước tan dần. Nam Thiên Môn hiện ra, không một vết xước.
Công kích vô số lần, lại chẳng thể phá dù là một pháp trận phía ngoài.
- Dương Thiền tỷ, còn... còn tiếp tục đánh sao?
Dĩ Tố thấp giọng hỏi.
Dương Thiền ngậm miệng do dự hồi lâu, nói:
- Đánh, tiếp tục đánh. Phải để cho hắn biết chúng ta ở ngay bên ngoài.
- Rõ!
...
Lắng nghe tiếng ầm vang từ bên ngoài, Khỉ Đá cố gắng đứng thẳng dậy, bất đắc dĩ cười.
Đám thần tướng thì vẫn do dự.
Một vị quan khanh lặng lẽ đi tới cạnh Quyển Liêm, thấp giọng nói:
- Bệ hạ nói, thế gian đã qua hơn nửa năm, không thể cứ tiếp tục thế này.
- Rõ.
Quyển Liêm ngơ ngác đáp.
Một lần cuối cùng ném ra Kim Cương Trác.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)
...
Một vị thiên binh vội vàng chạy vào trong điện Linh Tiêu.
Một đám tiên gia trên điện, bao gồm cả Ngọc Đế và Vương Mẫu, đều duỗi thẳng lỗ tai.
- Khởi bẩm bệ hạ.
Thiên binh kia cất cao giọng nói:
- Yêu hầu đã bị Quyển Liêm đại tướng tóm lấy.
- Làm tốt lắm ~!
Ngọc Đế vỗ bàn đứng bật dậy:
- Ha ha ha ha, Quyển Liêm đại tướng lập nhiều công lớn, trẫm tất sẽ ban thưởng!
Thái Bạch Kim Tinh lặng lẽ tiến đến cạnh Vương Mẫu, nói nhỏ bên tai:
- Nương nương, ti chức đã điều tra rõ, người lúc trước khuyên bệ hạ điều con khỉ kia đến vườn Bàn đào chính là Quyển Liêm đại tướng.
Sắc mặt Vương Mẫu lập tức hơi đổi.
Không đợi chúng tiên hoan hô, Vương Mẫu đã từ từ nói:
- Có công tự nhiên thưởng, có tội tất phải phạt. Thưởng phạt phân minh mới khiến tam giới trong sạch. Vừa rồi Quyển Liêm đại tướng này đã tự tiện lấy Kim Cương Trác của Lão Quân. Chỉ là không biết, dùng Kim Cương Trác cướp được để lập công, còn tính là công của hắn không?
Chúng tiên nhất thời nín thinh. Ngay cả Ngọc Đế cũng không mở miệng biện giải.
Kia là Kim Cương Trác. Lão Quân chưa mở miệng phán quyết, ai dám mở miệng đây?
Do dự hồi lâu, Ngọc Đế thấp giọng hỏi:
- Yêu hầu kia hiện ở nơi nào?
- Bẩm bệ hạ, yêu hầu đã ngất, được đưa vào thiên lao.
- Lập tức thông báo tin này cho yêu quân bên ngoài Nam Thiên Môn!
- Rõ!
...
Tầng trời thứ ba mươi ba, Đâu Suất cung.
- Bẩm sư phụ, con khỉ kia đã bị bắt rồi ạ.
Phong Linh ngơ ngác nhìn Thái Thượng.
Một lúc sau, Thái Thượng vẫn nhắm chặt hai mắt, chỉ mở miệng nói:
- Biết rồi.
...
Kim Cô bổng cùng với thánh chỉ của Ngọc Đế được đưa tới cho yêu quân.
Nhìn thấy Kim Cô bổng còn dính máu, đã không có ai không tin Khỉ Đá bị bắt rồi.
Dương Thiền một tay che ngực, ngơ ngác ngồi, cố gắng bình tĩnh lại.
Đối với yêu quân mà nói, đây là một sự thực nằm trong dự kiến. Cuộc chiến bên trong Nam Thiên Môn kéo dài bảy canh giờ, bên ngoài cánh cửa đã là bảy tháng.
Thậm chí tính từ khi yêu quân đến Nam Thiên Môn thì đã qua hơn hai tháng.
Thời gian hơi hai tháng, đủ để các yêu quái rõ ràng được tình huống. Khỉ Đá bị vây kín trên Thiên Đình, kết quả khá nhất chính là bị bắt. Thế cho nên khi nhìn thấy thánh chỉ và Kim Cô bổng thì yêu quân gần như không có cảm xúc tiêu cực.
Người duy nhất không như vậy chỉ có Dương Thiền.
Ngơ ngác ngồi hồi lâu, nàng thấp giọng hỏi:
- Thánh chỉ kia viết cái gì?
- Ngọc Đế muốn chúng ta đầu hàng.
Dương Thiền chậm rãi nắm chặt nắm tay:
- Đối phương đưa ra điều kiện gì?
- Hứa hẹn được tiến vào luân hồi.
- Luân hồi?
- Đúng vậy, tất cả chúng ta đầu hàng. Tất cả chết...
- Lão ta đưa ra điều kiện lúc trong ngủ sao?
Dương Thiền tức thì cười lạnh:
- Nổ pháo!
- Nổ pháo?
- Cho Ngọc Đế một câu trả lời thuyết phục, để cho lão ta tỉnh mộng lại!
Dĩ Tố dự hồi lâu, dè dặt nói:
- Đại vương còn trong tay bọn chúng, làm như vậy có tốt không ạ?
Dương Thiền cắn răng nói:
- Với lão ta mà nói, hiện tại giá trị lợi dụng duy nhất của Khỉ Đá là dùng để đối phó chúng ta. Nếu chúng ta khuất phục, Khỉ Đá cũng không còn giá trị lợi dụng nữa. Cho nên, bất kể thế nào chúng ta cũng không thể chịu thua. Hiểu chưa?
- Đã rõ!
...
Nghe thấy tiếng gầm thét lại vang từ ngoài Nam Thiên Môn, nhìn thấy thánh chỉ bị xé thành mảnh nhỏ ném trả về, mặt Ngọc Đế chuyển sang màu xanh. Đám tiên gia lại càng sợ hãi không thôi.
Yêu quân Hoa Quả Sơn không hề giống như Ngọc Đế và đám tiên gia nghĩ, không hề là một đám ô hợp, chỉ cần Khỉ Đá bị bắt thì sẽ tứ tán.
Ngược lại, đội quân này còn chính quy hơn cả quân chính quy. Khỉ Đá bị bắt, làm cho thái độ của yêu quân càng thêm cứng rắn.
Thủy quân Thiên Hà đã bị diệt, Thiên Đình lúc này làm sao còn có thể đánh với trăm vạn yêu quân?
Cả điện Linh Tiêu im phăng phắc.
Giờ nghĩ lại, bọn họ mới thấy ý nghĩ ban đầu của mình vô nghĩa thế nào, lại đánh đồng yêu quân Hoa Quả Sơn với đạo quân ô hợp bình thường.
Nhưng chuyện tới nước này rồi, hối hận còn tác dụng sao?
Trăm vạn yêu quân, cũng không phải một cái Kim Cương Trác có thể giải quyết được rồi.
Nắm chặt nắm tay, Ngọc Đế ngơ ngác suy nghĩ hồi lâu, thấp giọng hỏi:
- Các ái khanh có thượng sách gì có thể phá địch không?
Một đám tiên gia đều câm như hến.
...
Trong thiên lao.
Thiên Bồng ngơ ngác nhìn chăm chú vào góc sáng của phòng giam.
Khỉ Đá đã hôn mê, một thân chiến giáp từ da thuồng luồng đã nát bươm, cả người toàn là máu. Dù vậy, Thiên Đình vẫn khóa xương bả vai của hắn lại, còn chọn dây xích tốt nhắt xích chặt tứ chi hắn.
Na Tra bị cử đến trông giữ, bất đắc dĩ đi qua đi lại. Bên cạnh đó là mười ngự tiền thiên tướng.
...
Trận giằng co ngăn cách bởi một Nam Thiên Môn cứ vậy bắt đầu.
Bên trong cánh cửa là sáu mươi vạn thiên quân còn lại của Thiên Đình. Ngoài cửa là trăm vạn yêu quân tinh nhuệ.
Đóng chặt Nam Thiên Môn, ý nghĩa là sau sự kiện thủy quân Thiên Hà binh gián lần trước, Thiên Đình lại một lần nữa mất đi khống chế với tam giới.
Hơn nữa, lần này càng nghiêm trọng.
Yêu quân khác với thủy quân Thiên Hà. Yêu quân không chỉ nhằm vào thiên quân, mà còn nhằm vào tất cả tiên thần. Như vậy tức là đã hoàn toàn chặt đứng liên hệ trong ngoài Nam Thiên Môn.
Thế nhưng Thiên Đình có thể khuất phục yêu quái sao?
Cho nên song phương chỉ có thể giằng co như vậy.
Bên ngoài Nam Thiên Môn, mỗi ngày, yêu quân đều điên cuồng công kích ba lượt sáng trưa chiều, từng giờ từng phút nhắc nhở người ở bên trong cánh cửa về tình cảnh của họ.
Mà tiếng pháo nổ kia còn chưa khó chịu bằng những tiếng chửi mắng.
Lòng nóng như lửa đốt, Ngọc Đế mượn cớ đi trả lại Kim Cương Trác để tới Đâu Suất cung lần nữa. Chỉ tiếc là vẫn như cũ, cửa cũng không vào được. Rơi vào đường cùng, ông ta không để ý cấm kỵ, lên luôn Di La cung. Kết quả là vẫn không vào được cửa.
Tam Thanh tựa như hẹn lẫn nhau đồng thời bỏ che chở Thiên Đình.
Ngọc Đế lần đầu tiên cảm giác mình khó ngồi trên long ỷ.
Sau một năm thế gian, tức một ngày trênThiên Đình, yêu quân lại tiếp tục yêu cầu đàm phán với Thiên Đình. Lần này, dưới một đám tiên gia nhăn nhăn nhó nhó đề nghị, Ngọc Đế cuối cùng cũng làm bộ miễn cưỡng đồng ý.
Qua ngàn vạn năm, lần đầu tiên Nam Thiên Môn mở rộng cửa cho một yêu quái không được phong chức, cũng không bị bắt. Yêu quái này tên là — Dĩ Tố.
/535
|