Trong Di La cung, Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên Giáo Chủ ngồi đánh cờ.
Thông Thiên Giáo Chủ thua hết ván này tới ván khác. Chỉ thấy mắt ông ta thi thoảng lại nhìn ra cửa, tâm tư sớm không nằm ở ván cờ.
Xoa xoa tay, ông ta nhìn chằm chằm bàn cờ hồi lâu, bất ngờ thốt một câu:
- Kim Quang Yết Đế lại đề xuất mời Tây Thiên Như Lai. Hừ, sẽ không phải là Như Lai để cho hắn nói như vậy chứ?
Dứt lời, Thông Thiên Giáo Chủ đặt một quân cờ, sau đó nhìn chằm chằm Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Nguyên Thủy Thiên Tôn hơi sửng sốt, suy nghĩ hồi lâu, lắc đầu nói:
- Không phải. Thứ nhất, Kim Quang Yết Đế chưa hẳn nghe Như Lai. Thứ hai, đó là phải nói bệ hạ cũng không có gan nghe theo. Mời Như Lai, tính chất đã thay đổi. Một khi đã vậy, cớ gì Như Lai phải làm chuyện thừa đây?
Dứt lời, Nguyên Thủy Thiên Tôn vuốt ống tay áo, đặt lại một quân cờ.
- Hắc hắc, Ngọc Đế này ấy à...
Thông Thiên Giáo Chủ bất đắc dĩ lắc đầu thở dài:
- Lúc trước đã nói chọn lại một người tu Ngộ giả đạo, tu vi Đại La Kim Tiên trở lên làm Ngọc Đế, các huynh cứ khăng khăng không đồng ý, hiện tại thấy sai chưa? Chọn thế kia, thả con khỉ kia, chuyện gì cũng không có, còn có thể để Ngọc Đế hưng sư vấn tội Lão Quân. Giờ thì tốt rồi, Ngọc Đế muốn nhảy qua Lão Quân tiêu diệt Hoa Quả Sơn, bỏ qua thủy quân Thiên Hà để cái gì mà "bắt giặc bắt vua trước". Hiện tại không được việc gì, sao hắn chịu thả con khỉ kia đây? Đây không phải tự đánh mặt mình sao? Nói đến cùng, Ngọc Đế làm chủ tam giới đã lâu, vẫn sinh tư tâm muốn lập uy.
Nghe vậy, Nguyên Thủy Thiên Tôn cười nói:
- Đệ đúng là đứng nói chuyện không sợ đau thắt lưng, Ngộ giả đạo có tu vi đạt Đại La Kim Tiên có tận mấy người đều là đệ tử Tiệt giáo ta. Để đệ tử của đệ làm Ngọc Đế thì bọn hắn chịu chắc? Ngọc Đế bây giờ cũng có điểm tốt, ít nhất, có tâm tư gì thì chúng ta đều thấy rõ, không phải sao?
Nhặt lên một quân cờ, Thông Thiên Giáo Chủ nghĩ nửa ngày, cuối cùng lại đặt quân vào trong hộp cờ, vỗ tay áo đứng lên, vuốt râu nói:
- Đệ còn tưởng rằng con khỉ kia cùng đường sẽ dùng Thất Xảo Di Vân đan đệ cho hắn chứ.
- Hắn không ngu như vậy đâu. Con khỉ kia còn tính là một nửa Ngộ giả đạo. Dùng đan dược kia thì dù đưa toàn bộ quân trấn thủ Nam Thiên Môn cho hắn giết cũng không đủ tiêu trừ lệ khí. Chuyện này hắn không thể không biết được.
- Chủ tu Hành giả đạo, kiêm tu Ngộ giả đạo.
Thông Thiên Giáo Chủ lắc lắc đầu, nói:
- Hành giả đạo kiêm tu Ngộ giả đạo, chẳng những không ảnh hưởng bản thân Hành giả đạo, còn có thể tìm lợi tránh hại. Tuy rằng không thể vẽ pháp trận, luyện chế đan dược, nhưng sau khi thông hiểu lại có chỗ hữu dụng lớn. Còn Ngộ giả đạo kiêm tu Hành giả đạo thì lại lưu hại.
Nói xong, Thông Thiên bất đắc dĩ thở dài, nói:
- Sư huynh nói xem, sao lúc đầu đệ lại tu Ngộ giả đạo kiêm Hành giả đạo nhỉ? Đến giờ cũng chưa nhảy được khỏi hố...
- Thời điểm chúng ta cất bước, nào có ai nói với chúng ta cái gì là Hành giả đạo với Ngộ giả đạo? Đều là số mệnh định trước. Chuyện này, đệ cũng đừng suy nghĩ nhiều.
- Nghĩ cũng vô dụng.
Thông Thiên Giáo Chủ mấp máy miệng nói:
- Cũng chỉ chờ xem ngày nào đó đột phá Thiên Đạo thì có thể thay đổi hay không.
Dứt lời, ông ta xoay người muốn đi.
Nguyên Thủy Thiên Tôn vội hô:
- Cờ chưa đánh xong mà!
- Không đánh nữa.
Thông Thiên Giáo Chủ cũng không quay đầu lại, xua tay:
- Ta không tính nổi các huynh. Vốn muốn đánh cờ tiêu khiển, kết quả là các huynh tiêu khiển, còn ta là bị tiêu khiển. Đánh cái gì nữa!
. . .
Trước Linh Tiêu bảo điện, Dĩ Tố cùng với bốn hộ vệ lẳng lặng đứng yên.
Trên Linh Tiêu bảo điện, chúng tiên còn đang chờ.
Trong Ngự Thư phòng, các trọng thần cũng giương mắt chờ.
Chính như Nguyên Thủy Thiên Tôn nói, đề nghị mời Tây phương Như Lai tương trợ vừa nói đã bị bác bỏ.
Thế nhưng, ngay cả đề nghị này còn bị bác bỏ, kế tiếp có thể nói gì?
Ngây người chừng một canh giờ, không ai nói nửa câu nào nữa.
Ngọc Đế hoàn toàn không có chủ ý.
Đáng tiếc chuyện này là lửa xém lông mày, không có chủ ý cũng không có nghĩa là có thể bỏ mặc.
Cứ thế giằng co một canh giờ, Ngọc Đế rốt cuộc không chịu nổi, mở miệng nói:
- Các ngươi đã không muốn nói, vậy thì chỉ định luân phiên. Thái Bạch Kim Tinh bắt đầu đi.
Bị Ngọc Đế chỉ đích danh, Thái Bạch Kim Tinh nhất thời rụt rụt đầu, cười xấu hổ nói:
- Bệ hạ, chuyện này cựu thần làm sao có thể có ý kiến gì ạ?
- Ngươi không có thì ai có?
Ngọc Đế trừng mắt nhìn Thái Bạch Kim Tinh, cả giận nói:
- Lúc trước chính là ngươi cực lực phản đối thủy quân Thiên Hà hỗ trợ tiêu diệt Hoa Quả Sơn. Huống hồ, con khỉ kia lên trời cũng là ngươi truyền chỉ, cũng do ngươi đón. Ở đây, người hiểu rõ con khỉ kia nhất là ngươi, ngươi không có ý kiến thì ai có?
Mặt Thái Bạch Kim Tinh giật giật.
Phóng mắt nhìn lại, mọi người xung quanh đều lùi xa ra, kể cả Vương Mẫu cũng tận lực tránh ánh mắt của Thái Bạch.
Đây đều là tư thế khoanh tay đứng nhìn a...
Vào giây phút này, bất kể Ngọc Đế có yêu cầu vô lý đến đâu, cũng sẽ không có ai nói đỡ giúp Thái Bạch. Bởi vì bọn họ đều sợ Ngọc Đế sẽ nói tiếp câu: "Nếu không thì ngươi nói ý kiến đi."
Thái Bạch Kim Tinh bắt đầu lau mồ hôi, nín hồi lâu mới rặn được một câu:
- Bệ hạ, theo ý kiến của thần, cởi chuông phải do người buộc chuông!
- Cởi chuông phải do người buộc chuông?
Ngọc Đế thoáng đứng thẳng thân mình, có chút hăng hái nói:
- Ai là người buộc chuông, nói nghe một chút?
- Người buộc chuông chính là... chính là Lão Quân.
Vừa nghe vậy, thoáng hứng thú vừa được gợi lên tức thì biến mất.
Lão Quân không chịu gặp, đây là chuyện cả Thiên Đình đều biết.
Ngọc Đế lạnh nhạt nhìn Thái Bạch Kim Tinh, thật lâu sau mới lạnh lùng nói:
- Ái khanh nói rất hay. Trẫm nghe lời khanh, để khanh đi mời Lão Quân nhé?
- Không.
Thái Bạch Kim Tinh vội vàng xua tay, liếm liếm môi nói:
- Bệ hạ, chúng ta không gặp được Lão Quân, nhưng có thể tìm người khác thử một chút.
- Ai?
- Phong Linh. Chính là tiên nữ được đón lên Đâu Suất cung kia. Bệ hạ có thể viết hai phong thư, một phong viết cho Phong Linh, trong đó gửi kèm một phong cho Lão Quân. Nhờ đồng tử giao cho Phong Linh, rồi nhờ Phong Linh chuyển thay... Như thế, dù Lão Quân có bế quan... thì cũng sẽ biết.
Thái Bạch vừa nói tới đây, tức thì rước lấy ánh mắt xem thường của mọi người.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách . com)
Lão Quân thật không biết? Lão Quân rõ ràng chỉ làm lơ! Trong thiên hạ, sẽ không có chuyện Lão Quân không biết! Tìm Phong Linh vốn cùng một phe con khỉ kia để nghĩ biện pháp, còn không bằng thả luôn con khỉ kia ra.
Có điều, loại ý nghĩ này chỉ duy trì một giây.
Ngay sau đó, mọi người đều tỉnh ngộ. Ngay cả Ngọc Đế cũng không nhịn được dựng thẳng ngón cái với Thái Bạch Kim Tinh.
. . .
Không bao lâu sau, Thái Bạch Kim Tinh liền mang theo một phong thư vội vàng chạy lên Đâu Suất cung ở tầng trời thứ ba mươi ba, gặp đồng tử gác cổng.
Thấy phong thư, đồng tử kia cũng không đưa tay nhận, chỉ phất phất trần một cái, lạnh lùng nói:
- Không phải đã nói rồi sao? Gia sư bế quan, không tiện gặp khách. Cho dù truyền tin, cũng phải đợi gia sư xuất quan mới có thể xem. Mời Tinh Quân trở về đi.
Thái Bạch Kim Tinh nuốt khan một cái, thấp giọng nói:
- Thư này không phải đưa cho Lão Quân, là đưa cho tiên nữ Phong Linh.
- Cái gì?
Đồng tử cau chặt mày, nửa tin nửa ngờ nhận lấy phong thư, vừa nhìn, bên trên quả thật viết rõ là gửi Phong Linh.
Vò đầu nghĩ ngợi, đồng tử kia than thở:
- Bệ hạ viết thư cho Phong Linh tiểu thư? Chuyện này, có phải là có chút...
- Không phải thư, là... mật chỉ! Mật chỉ đó!
Thái Bạch Kim Tinh vội vàng chắp tay nói:
- Làm phiền phiền đồng tử chuyển giao.
. . .
Cửa điện chậm rãi mở ra. Một đồng tử khom người đi vào, tới trước mặt Thái Thượng Lão Quân, hai tay trình lên "mật chỉ" do Thái Bạch Kim Tinh đưa tới.
- Khởi bẩm sư phụ, Thái Bạch Kim Tinh đưa tới một phong thư, nói rằng đây là... mật chỉ bệ hạ gửi cho Phong Linh tiểu thư?
- Mật chỉ cho ta?
Phong Linh vội vàng quay đầu nhìn phía Thái Thượng.
- Mở ra xem một chút đi.
Thái Thượng thản nhiên nói.
Được Thái Thượng cho phép, Phong Linh đứng dậy đi tới trước mặt đồng tử, nhận phong thư, cũng mặc kệ cần lễ nghi gì không, cứ thế mở ra xem.
- Viết cái gì?
Thái Thượng hỏi.
Phong Linh xem hết phong thư, cúi đầu do dự một chút, lại rút một phong thư kẹp chung trong đó đưa cho Thái Thượng, nói:
- Bệ hạ nói, để con nghĩ cách chuyển phong thư này cho người.
Thái Thượng lập tức cười lớn, hỏi:
- Lão phu đang bế quan, ngươi định chuyển thế nào?
Đây tính là ý gì?
Phong Linh nhíu chặt chân mày.
Không đợi Phong Linh nghĩ rõ ràng, liền nghe Thái Thượng thản nhiên nói:
- Nếu như lão phu không có ở đây, nhận được thư này, ngươi định xử lý thế nào?
- Xử lý như thế nào ấy ạ?
Phong Linh vừa nhìn Thái Thượng, vừa cẩn thận mở phong thư kia từng chút một.
Tới khi xác định Thái Thượng sẽ không ngăn cản, nàng mới bắt đầu to gan nhìn kỹ.
- Trên đó viết gì?
Thái Thượng hỏi.
Phong Linh thở dài, nói:
- Ngọc Đế... Ngọc Đế hỏi người nên xử lý Khỉ Đá thế nào.
- Sau đó thì sao?
- Đã hết rồi ạ.
- Lão phu hỏi là sau khi xem thư xong, nha đầu ngươi sẽ làm thế nào?
Thái Thượng vẻ mặt bất đắc dĩ thở dài:
- Chẳng lẽ lão phu còn phải dạy ngươi sao?
Ngơ ngác suy nghĩ hồi lâu, Phong Linh chậm rãi lắc đầu nói:
- Phong Linh thật sự không biết.
Hít một hơi thật sâu, Thái Thượng thấp giọng nói:
- Ngươi chỉ cần hiểu rõ một chút là được rồi. Hiện giờ, với bệ hạ, con khỉ kia chẳng khác nào củ khoai nóng bỏng tay. Thả, tương đương bệ hạ tuyên cáo với mọi người rằng mình vô năng. Giết, bệ hạ lại không có cách nào ứng đối với yêu quân bên ngoài Nam Thiên Môn. Cứ như thế, thế gian xảy ra chuyện, bệ hạ cũng không tránh được trách nhiệm. Thế nên, con đường duy nhất là nghĩ cách đưa con khỉ kia đến Đâu Suất cung, để lão phu chùi đít hộ. Thế nhưng lão phu lại đang bế quan... Hiện tại ngươi đã hiểu chưa?
Nghe vậy, Phong Linh tỉnh ngộ!
. . .
Sau nửa canh giờ, một "bức thư trả lời của Lão Quân" giả từ trong ra ngoài, có ghi "bệ hạ tự tay mở", được mang khỏi Đâu Suất cung, giao cho Thái Bạch Kim Tinh.
Nhận được hồi âm, Thái Bạch Kim Tinh cảm tưởng như được nhận chí bảo, không ngừng cảm tạ, rồi quay đầu phi thẳng hướng tầng trời thứ chín, chạy vào Ngự Thư phòng.
Trông thấy thư hồi âm, Ngọc Đế vô cùng mừng rỡ. Thế nhưng sau một lát, chân mày kia lại nhíu chặt.
Thư này, quá là giả rồi. Nét chứ không đúng, ấn triện cũng không đúng.
Do dự nửa ngày, Ngọc Đế chuyển phong thư cho các trọng thần đang có mặt ở Ngự Thư phòng truyền tay đọc.
Đối mặt với phong thư giả đến không thể giả hơn này, ai nấy đều hiểu rõ, thế nhưng đều ra vẻ chăm chú nghiên cứu.
- Thế nào... Chư vị có ý kiến gì không?
Ngọc Đế nhẹ giọng hỏi.
Các trọng thần bắt đầu đổ mồ hôi.
Hồi lâu, Giác Mộc Giao vẻ mặt hốt hoảng nói:
- Nếu Lão Quân đã muốn mang yêu hầu đến Đâu Suất cung, khẳng định là có ý riêng, chúng ta sao cứ vọng đoán làm gì?
- Đúng đúng đúng, nếu Lão Quân đã nói như vậy, vậy thì phải theo ý Lão Quân thôi.
Thái Bạch Kim Tinh vội vàng hùa theo.
Lý Tịnh cũng gật đầu liên tục, mắt đảo trái đảo phải không dám nhìn thẳng.
Thấy thế, Ngọc Đế ho khan hai tiếng, làm mặt tỉnh bơ nói:
- Nếu chư vị đều nói như vậy, vậy trẫm cũng không tiện phản bác. Cứ làm theo ý của chư vị đi.
Thông Thiên Giáo Chủ thua hết ván này tới ván khác. Chỉ thấy mắt ông ta thi thoảng lại nhìn ra cửa, tâm tư sớm không nằm ở ván cờ.
Xoa xoa tay, ông ta nhìn chằm chằm bàn cờ hồi lâu, bất ngờ thốt một câu:
- Kim Quang Yết Đế lại đề xuất mời Tây Thiên Như Lai. Hừ, sẽ không phải là Như Lai để cho hắn nói như vậy chứ?
Dứt lời, Thông Thiên Giáo Chủ đặt một quân cờ, sau đó nhìn chằm chằm Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Nguyên Thủy Thiên Tôn hơi sửng sốt, suy nghĩ hồi lâu, lắc đầu nói:
- Không phải. Thứ nhất, Kim Quang Yết Đế chưa hẳn nghe Như Lai. Thứ hai, đó là phải nói bệ hạ cũng không có gan nghe theo. Mời Như Lai, tính chất đã thay đổi. Một khi đã vậy, cớ gì Như Lai phải làm chuyện thừa đây?
Dứt lời, Nguyên Thủy Thiên Tôn vuốt ống tay áo, đặt lại một quân cờ.
- Hắc hắc, Ngọc Đế này ấy à...
Thông Thiên Giáo Chủ bất đắc dĩ lắc đầu thở dài:
- Lúc trước đã nói chọn lại một người tu Ngộ giả đạo, tu vi Đại La Kim Tiên trở lên làm Ngọc Đế, các huynh cứ khăng khăng không đồng ý, hiện tại thấy sai chưa? Chọn thế kia, thả con khỉ kia, chuyện gì cũng không có, còn có thể để Ngọc Đế hưng sư vấn tội Lão Quân. Giờ thì tốt rồi, Ngọc Đế muốn nhảy qua Lão Quân tiêu diệt Hoa Quả Sơn, bỏ qua thủy quân Thiên Hà để cái gì mà "bắt giặc bắt vua trước". Hiện tại không được việc gì, sao hắn chịu thả con khỉ kia đây? Đây không phải tự đánh mặt mình sao? Nói đến cùng, Ngọc Đế làm chủ tam giới đã lâu, vẫn sinh tư tâm muốn lập uy.
Nghe vậy, Nguyên Thủy Thiên Tôn cười nói:
- Đệ đúng là đứng nói chuyện không sợ đau thắt lưng, Ngộ giả đạo có tu vi đạt Đại La Kim Tiên có tận mấy người đều là đệ tử Tiệt giáo ta. Để đệ tử của đệ làm Ngọc Đế thì bọn hắn chịu chắc? Ngọc Đế bây giờ cũng có điểm tốt, ít nhất, có tâm tư gì thì chúng ta đều thấy rõ, không phải sao?
Nhặt lên một quân cờ, Thông Thiên Giáo Chủ nghĩ nửa ngày, cuối cùng lại đặt quân vào trong hộp cờ, vỗ tay áo đứng lên, vuốt râu nói:
- Đệ còn tưởng rằng con khỉ kia cùng đường sẽ dùng Thất Xảo Di Vân đan đệ cho hắn chứ.
- Hắn không ngu như vậy đâu. Con khỉ kia còn tính là một nửa Ngộ giả đạo. Dùng đan dược kia thì dù đưa toàn bộ quân trấn thủ Nam Thiên Môn cho hắn giết cũng không đủ tiêu trừ lệ khí. Chuyện này hắn không thể không biết được.
- Chủ tu Hành giả đạo, kiêm tu Ngộ giả đạo.
Thông Thiên Giáo Chủ lắc lắc đầu, nói:
- Hành giả đạo kiêm tu Ngộ giả đạo, chẳng những không ảnh hưởng bản thân Hành giả đạo, còn có thể tìm lợi tránh hại. Tuy rằng không thể vẽ pháp trận, luyện chế đan dược, nhưng sau khi thông hiểu lại có chỗ hữu dụng lớn. Còn Ngộ giả đạo kiêm tu Hành giả đạo thì lại lưu hại.
Nói xong, Thông Thiên bất đắc dĩ thở dài, nói:
- Sư huynh nói xem, sao lúc đầu đệ lại tu Ngộ giả đạo kiêm Hành giả đạo nhỉ? Đến giờ cũng chưa nhảy được khỏi hố...
- Thời điểm chúng ta cất bước, nào có ai nói với chúng ta cái gì là Hành giả đạo với Ngộ giả đạo? Đều là số mệnh định trước. Chuyện này, đệ cũng đừng suy nghĩ nhiều.
- Nghĩ cũng vô dụng.
Thông Thiên Giáo Chủ mấp máy miệng nói:
- Cũng chỉ chờ xem ngày nào đó đột phá Thiên Đạo thì có thể thay đổi hay không.
Dứt lời, ông ta xoay người muốn đi.
Nguyên Thủy Thiên Tôn vội hô:
- Cờ chưa đánh xong mà!
- Không đánh nữa.
Thông Thiên Giáo Chủ cũng không quay đầu lại, xua tay:
- Ta không tính nổi các huynh. Vốn muốn đánh cờ tiêu khiển, kết quả là các huynh tiêu khiển, còn ta là bị tiêu khiển. Đánh cái gì nữa!
. . .
Trước Linh Tiêu bảo điện, Dĩ Tố cùng với bốn hộ vệ lẳng lặng đứng yên.
Trên Linh Tiêu bảo điện, chúng tiên còn đang chờ.
Trong Ngự Thư phòng, các trọng thần cũng giương mắt chờ.
Chính như Nguyên Thủy Thiên Tôn nói, đề nghị mời Tây phương Như Lai tương trợ vừa nói đã bị bác bỏ.
Thế nhưng, ngay cả đề nghị này còn bị bác bỏ, kế tiếp có thể nói gì?
Ngây người chừng một canh giờ, không ai nói nửa câu nào nữa.
Ngọc Đế hoàn toàn không có chủ ý.
Đáng tiếc chuyện này là lửa xém lông mày, không có chủ ý cũng không có nghĩa là có thể bỏ mặc.
Cứ thế giằng co một canh giờ, Ngọc Đế rốt cuộc không chịu nổi, mở miệng nói:
- Các ngươi đã không muốn nói, vậy thì chỉ định luân phiên. Thái Bạch Kim Tinh bắt đầu đi.
Bị Ngọc Đế chỉ đích danh, Thái Bạch Kim Tinh nhất thời rụt rụt đầu, cười xấu hổ nói:
- Bệ hạ, chuyện này cựu thần làm sao có thể có ý kiến gì ạ?
- Ngươi không có thì ai có?
Ngọc Đế trừng mắt nhìn Thái Bạch Kim Tinh, cả giận nói:
- Lúc trước chính là ngươi cực lực phản đối thủy quân Thiên Hà hỗ trợ tiêu diệt Hoa Quả Sơn. Huống hồ, con khỉ kia lên trời cũng là ngươi truyền chỉ, cũng do ngươi đón. Ở đây, người hiểu rõ con khỉ kia nhất là ngươi, ngươi không có ý kiến thì ai có?
Mặt Thái Bạch Kim Tinh giật giật.
Phóng mắt nhìn lại, mọi người xung quanh đều lùi xa ra, kể cả Vương Mẫu cũng tận lực tránh ánh mắt của Thái Bạch.
Đây đều là tư thế khoanh tay đứng nhìn a...
Vào giây phút này, bất kể Ngọc Đế có yêu cầu vô lý đến đâu, cũng sẽ không có ai nói đỡ giúp Thái Bạch. Bởi vì bọn họ đều sợ Ngọc Đế sẽ nói tiếp câu: "Nếu không thì ngươi nói ý kiến đi."
Thái Bạch Kim Tinh bắt đầu lau mồ hôi, nín hồi lâu mới rặn được một câu:
- Bệ hạ, theo ý kiến của thần, cởi chuông phải do người buộc chuông!
- Cởi chuông phải do người buộc chuông?
Ngọc Đế thoáng đứng thẳng thân mình, có chút hăng hái nói:
- Ai là người buộc chuông, nói nghe một chút?
- Người buộc chuông chính là... chính là Lão Quân.
Vừa nghe vậy, thoáng hứng thú vừa được gợi lên tức thì biến mất.
Lão Quân không chịu gặp, đây là chuyện cả Thiên Đình đều biết.
Ngọc Đế lạnh nhạt nhìn Thái Bạch Kim Tinh, thật lâu sau mới lạnh lùng nói:
- Ái khanh nói rất hay. Trẫm nghe lời khanh, để khanh đi mời Lão Quân nhé?
- Không.
Thái Bạch Kim Tinh vội vàng xua tay, liếm liếm môi nói:
- Bệ hạ, chúng ta không gặp được Lão Quân, nhưng có thể tìm người khác thử một chút.
- Ai?
- Phong Linh. Chính là tiên nữ được đón lên Đâu Suất cung kia. Bệ hạ có thể viết hai phong thư, một phong viết cho Phong Linh, trong đó gửi kèm một phong cho Lão Quân. Nhờ đồng tử giao cho Phong Linh, rồi nhờ Phong Linh chuyển thay... Như thế, dù Lão Quân có bế quan... thì cũng sẽ biết.
Thái Bạch vừa nói tới đây, tức thì rước lấy ánh mắt xem thường của mọi người.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách . com)
Lão Quân thật không biết? Lão Quân rõ ràng chỉ làm lơ! Trong thiên hạ, sẽ không có chuyện Lão Quân không biết! Tìm Phong Linh vốn cùng một phe con khỉ kia để nghĩ biện pháp, còn không bằng thả luôn con khỉ kia ra.
Có điều, loại ý nghĩ này chỉ duy trì một giây.
Ngay sau đó, mọi người đều tỉnh ngộ. Ngay cả Ngọc Đế cũng không nhịn được dựng thẳng ngón cái với Thái Bạch Kim Tinh.
. . .
Không bao lâu sau, Thái Bạch Kim Tinh liền mang theo một phong thư vội vàng chạy lên Đâu Suất cung ở tầng trời thứ ba mươi ba, gặp đồng tử gác cổng.
Thấy phong thư, đồng tử kia cũng không đưa tay nhận, chỉ phất phất trần một cái, lạnh lùng nói:
- Không phải đã nói rồi sao? Gia sư bế quan, không tiện gặp khách. Cho dù truyền tin, cũng phải đợi gia sư xuất quan mới có thể xem. Mời Tinh Quân trở về đi.
Thái Bạch Kim Tinh nuốt khan một cái, thấp giọng nói:
- Thư này không phải đưa cho Lão Quân, là đưa cho tiên nữ Phong Linh.
- Cái gì?
Đồng tử cau chặt mày, nửa tin nửa ngờ nhận lấy phong thư, vừa nhìn, bên trên quả thật viết rõ là gửi Phong Linh.
Vò đầu nghĩ ngợi, đồng tử kia than thở:
- Bệ hạ viết thư cho Phong Linh tiểu thư? Chuyện này, có phải là có chút...
- Không phải thư, là... mật chỉ! Mật chỉ đó!
Thái Bạch Kim Tinh vội vàng chắp tay nói:
- Làm phiền phiền đồng tử chuyển giao.
. . .
Cửa điện chậm rãi mở ra. Một đồng tử khom người đi vào, tới trước mặt Thái Thượng Lão Quân, hai tay trình lên "mật chỉ" do Thái Bạch Kim Tinh đưa tới.
- Khởi bẩm sư phụ, Thái Bạch Kim Tinh đưa tới một phong thư, nói rằng đây là... mật chỉ bệ hạ gửi cho Phong Linh tiểu thư?
- Mật chỉ cho ta?
Phong Linh vội vàng quay đầu nhìn phía Thái Thượng.
- Mở ra xem một chút đi.
Thái Thượng thản nhiên nói.
Được Thái Thượng cho phép, Phong Linh đứng dậy đi tới trước mặt đồng tử, nhận phong thư, cũng mặc kệ cần lễ nghi gì không, cứ thế mở ra xem.
- Viết cái gì?
Thái Thượng hỏi.
Phong Linh xem hết phong thư, cúi đầu do dự một chút, lại rút một phong thư kẹp chung trong đó đưa cho Thái Thượng, nói:
- Bệ hạ nói, để con nghĩ cách chuyển phong thư này cho người.
Thái Thượng lập tức cười lớn, hỏi:
- Lão phu đang bế quan, ngươi định chuyển thế nào?
Đây tính là ý gì?
Phong Linh nhíu chặt chân mày.
Không đợi Phong Linh nghĩ rõ ràng, liền nghe Thái Thượng thản nhiên nói:
- Nếu như lão phu không có ở đây, nhận được thư này, ngươi định xử lý thế nào?
- Xử lý như thế nào ấy ạ?
Phong Linh vừa nhìn Thái Thượng, vừa cẩn thận mở phong thư kia từng chút một.
Tới khi xác định Thái Thượng sẽ không ngăn cản, nàng mới bắt đầu to gan nhìn kỹ.
- Trên đó viết gì?
Thái Thượng hỏi.
Phong Linh thở dài, nói:
- Ngọc Đế... Ngọc Đế hỏi người nên xử lý Khỉ Đá thế nào.
- Sau đó thì sao?
- Đã hết rồi ạ.
- Lão phu hỏi là sau khi xem thư xong, nha đầu ngươi sẽ làm thế nào?
Thái Thượng vẻ mặt bất đắc dĩ thở dài:
- Chẳng lẽ lão phu còn phải dạy ngươi sao?
Ngơ ngác suy nghĩ hồi lâu, Phong Linh chậm rãi lắc đầu nói:
- Phong Linh thật sự không biết.
Hít một hơi thật sâu, Thái Thượng thấp giọng nói:
- Ngươi chỉ cần hiểu rõ một chút là được rồi. Hiện giờ, với bệ hạ, con khỉ kia chẳng khác nào củ khoai nóng bỏng tay. Thả, tương đương bệ hạ tuyên cáo với mọi người rằng mình vô năng. Giết, bệ hạ lại không có cách nào ứng đối với yêu quân bên ngoài Nam Thiên Môn. Cứ như thế, thế gian xảy ra chuyện, bệ hạ cũng không tránh được trách nhiệm. Thế nên, con đường duy nhất là nghĩ cách đưa con khỉ kia đến Đâu Suất cung, để lão phu chùi đít hộ. Thế nhưng lão phu lại đang bế quan... Hiện tại ngươi đã hiểu chưa?
Nghe vậy, Phong Linh tỉnh ngộ!
. . .
Sau nửa canh giờ, một "bức thư trả lời của Lão Quân" giả từ trong ra ngoài, có ghi "bệ hạ tự tay mở", được mang khỏi Đâu Suất cung, giao cho Thái Bạch Kim Tinh.
Nhận được hồi âm, Thái Bạch Kim Tinh cảm tưởng như được nhận chí bảo, không ngừng cảm tạ, rồi quay đầu phi thẳng hướng tầng trời thứ chín, chạy vào Ngự Thư phòng.
Trông thấy thư hồi âm, Ngọc Đế vô cùng mừng rỡ. Thế nhưng sau một lát, chân mày kia lại nhíu chặt.
Thư này, quá là giả rồi. Nét chứ không đúng, ấn triện cũng không đúng.
Do dự nửa ngày, Ngọc Đế chuyển phong thư cho các trọng thần đang có mặt ở Ngự Thư phòng truyền tay đọc.
Đối mặt với phong thư giả đến không thể giả hơn này, ai nấy đều hiểu rõ, thế nhưng đều ra vẻ chăm chú nghiên cứu.
- Thế nào... Chư vị có ý kiến gì không?
Ngọc Đế nhẹ giọng hỏi.
Các trọng thần bắt đầu đổ mồ hôi.
Hồi lâu, Giác Mộc Giao vẻ mặt hốt hoảng nói:
- Nếu Lão Quân đã muốn mang yêu hầu đến Đâu Suất cung, khẳng định là có ý riêng, chúng ta sao cứ vọng đoán làm gì?
- Đúng đúng đúng, nếu Lão Quân đã nói như vậy, vậy thì phải theo ý Lão Quân thôi.
Thái Bạch Kim Tinh vội vàng hùa theo.
Lý Tịnh cũng gật đầu liên tục, mắt đảo trái đảo phải không dám nhìn thẳng.
Thấy thế, Ngọc Đế ho khan hai tiếng, làm mặt tỉnh bơ nói:
- Nếu chư vị đều nói như vậy, vậy trẫm cũng không tiện phản bác. Cứ làm theo ý của chư vị đi.
/535
|