Trong thư phòng, bốn vị sư huynh của Khỉ Đá ngồi ngay ngắn, không nói lời nào, nhưng lại dùng thuật pháp ngầm trao đổi qua ý thức.
- Phong Linh đang trốn sau giá sách.
- Chắc là không muốn gặp chúng ta rồi.
- Đây không phải là lời thừa sao. Ngộ Không lấy vợ thì sao nó có thể vui mừng được.
- Chẳng lẽ nó thật sự cho rằng chúng ta không biết nó trốn sau giá sách à?
- Theo tính cách của tiểu ny tử kia, xem chừng thật sự là nghĩ chúng ta không biết đó.
- Vậy chúng ta làm như thế nào bây giờ? Vạch trần?
- Cứ coi như là không biết đi. Ta cũng không biết cách an ủi đâu.
Bốn vị sư huynh ngồi im lặng trao đổi ánh mắt với nhau. Phong Linh thì vẫn như trước, che miệng trốn.
Cả thư phòng cứ yên tĩnh như vậy, không có chút tiếng vang nào, chỉ thi thoảng có tiếng xèo xèo từ nến cháy.
Đứng tại đỉnh núi, Thái Thượng Lão Quân cũng đã cảm giác được Khỉ Đá đã trở lại.
Chuyện này không thể xảy ra sai lầm được.
"Còn chờ gì nữa?"
Một thanh âm lập tức vang lên trong đầu Phong Linh.
"Các sư thúc đều ở đây, con... con muốn đợi bọn họ đi đã."
"Ngươi giờ đi ra thì cũng có thể lập tức đi luôn."
"Chẳng may bọn họ ngăn cản thì sao?"
"Vậy thì ngươi cứ nói cần về thay quần áo."
Ngón trỏ Thái Thượng Lão Quân khẽ chỉ. Trên giá sách chỗ Phong Linh đang dựa vào, một bình hoa bỗng dưng nghiêng. Nước trong bình chầm chậm chảy ra, như vô tình muốn chảy lên quần áo của Phong Linh.
Nhưng đúng vào lúc này, dòng nước lại chảy ngược lại, mà bình hoa thì không một tiếng động liền đứng thẳng như cũ, thật giống như chưa hề phát sinh bất cứ chuyện gì.
Trong phòng, ngay cả các vị sư huynh của khỉ đá cũng không phát giác được điều gì dị thường vừa mới xảy ra.
Thái Thượng ngẩn người.
. . .
Ánh trăng vời vợi.
Ở ngoài kia hơn hai mươi dặm, trên một vách núi khác của Hoa Quả Sơn, Nguyên Thủy Thiên Tôn toàn thân tỏa ra hào quang trắng, đang lẳng lặng mà đứng.
Gió lướt nhẹ qua ống tay của ông ta.
Mà trên hai ngón tay thì vẫn còn lưu lại dấu vết của linh lực vừa được phóng ra.
. . .
Chỉ trong chớp mắt, Thái Thượng đã biết rõ.
Khẽ cắn răng, ông ta duỗi tay, lại một luồng linh lực được phóng ra lặng yên không một tiếng động.
Cách đó ngoài mười dặm, trong thư phòng, một luồng linh lực lặng yên xuất hiện bên chân của Phong Linh, muốn khiến cho nàng bị trượt ngã.
Nhưng đúng vào lúc này, lại một luồng linh lực nháy mắt che cả sáu giác quan của Phong Linh. Một đôi tay vô hình lặng yên nhấc nàng lên rồi lại đặt về như cũ, xảo diệu tránh thoát được luồng linh lực kia đánh úp tới.
- Đây là...
. . .
Phía sau Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thông Thiên Giáo Chủ khẽ mỉm cười, chậm rãi đi ra, để cho ánh trăng chiếu rọi lên khuôn mặt mình.
Trên hai tay lấp ló sau ống tay áo vẫn còn linh lực đỏ đâm xoay chuyển.
- Đá Thiên Đạo đã nứt, lại vẫn tự cho là bản thân không gì không biết như trước sao? Chẳng qua là chúng ta đang đợi một thời cơ thích hợp thôi. Hiện giờ thời ca đã đến...
. . .
Đôi mắt già nua của Thái Thương Lão Quân mở to.
Đột nhiên, ông ta kinh hãi nhìn về một phía khác của Hoa Quả Sơn.
. . .
Trong bóng tối, một đội thiên tướng biến thành hình dạng của yêu quái, nương theo màn đêm, cẩn thận né qua các trạm gác của yêu tộc, chạy như bay về phía Tề Thiên cung.
Trong tay của thiên tướng cầm đầu rõ ràng là Linh Lung bảo tháp.
. . .
Mồ hôi to như hạt đậu chậm rãi chảy xuống từ trên trán của Thái Thượng Lão Quân.
Hai mắt của ông ta khẽ nheo lại, thì thào:
- Đây là có chuyện gì... Vì sao Thiên Đình đúng lúc này lại phái...
. . .
Tầng trời thứ mười, trong Di Lặc các, Ngân Đầu Yết Đế thấp giọng hỏi:
- Sư huynh, sư đệ có một chuyện không hiểu. Phong ấn trên trang sổ Sinh Tử kia, không phải chỉ có đại năng tinh thông bí pháp cả hai nhà Phật Đạo như Lão Quân mới có thể giải trừ sao? Chẳng lẽ Phật Tổ cũng đã...
- Sư đệ nói vậy sai rồi.
Kim Quang Yết Đế tựa vào lan can, vỗ nhẹ tay Ngân Đầu Yết Đế, nói:
- Muốn giải trừ phong ấn trên sổ Sinh Tử, nói khó đúng là khó, mà nói dễ cũng rất dễ, ai cũng có thể giải trừ được.
- Chỉ giáo cho!
Ngân Đầu Yết Đế nghi ngờ hỏi.
Nhìn mây mù phía xa, Kim Quang Yết Đế hơi ngẩng đầu, nói đầy thâm ý:
- Chỉ cần, người đó biết trên trang sổ Sinh Tử vốn viết cái gì…
Nghe vậy, Ngân Đầu Yết Đế chợt hiểu.
. . .
- Chỉ cần thiên tướng bị bắt, bí mật trên sổ Sinh Tử sẽ lan truyền khắp thiên hạ. Kế hay, thật sự là kế hay.
Lão Quân chậm rãi nở nụ cười:
- Một mặt ngăn cản Phong Linh thực hiện giao ước, một mặt thì nghĩ cách khiến cho con khỉ kia biết được bí mật trên sổ Sinh Tử, đây chính là liên hoàn kế a.
. . .
Trong Tà Nguyệt Tam Tinh động, Tu Bồ Đề khẽ mỉm cười.
. . .
- Rất đồng lòng, đều tới rồi…
Mây cuồn cuộn trê trời, chậm rãi che đi mặt trăng, khiến thế gian bị bóng đêm nuốt chửng.
Trên đỉnh núi, Lão Quân một mình đứng đó, khẽ ngẩng đẩu, vuốt chòm râu dài, bình thản cười khẽ.
Hồi lâu, ông ta chợt thở dài, phất phất ống tay áo, nói:
- Một khi đã như vậy, vậy xem xem các ngươi có bản lĩnh tiếp nhận vị trí của lão phu hay không.
. . .
Khỉ đá mang theo chúng yêu, lướt qua đủ loại địa hình.
Khẽ nhíu mày, hắn nói với Cửu Đầu Trùng bên cạnh:
- Ta cứ có cảm giác có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Cửu Đầu Trùng nghe vậy thì bật cười:
- Ngươi bị gì vậy? Đường đường là Tề Thiên Đại Thánh cũng sợ thành thân sao?
- Không, không phải sợ, nhưng ta cứ có dự cảm bất an. Chúng ta tăng tốc trở về đi.
- Được!
Đoàn người lập tức đề cao tốc độ.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách . com)
. . .
Cùng lúc đó, cả Hoa Quả Sơn giống như biến thành một bàn cờ khổng lồ. Một trận tranh đoạt ảnh hưởng tới tương lai của cả tam giới đã bắt đầu khởi động trong im lặng.
Trên đỉnh núi, Lão Quân búng tay trái, một luồng linh lực bắn vọt ra.
Trong rừng cây, một vị thiên tướng trong đội ngũ bỗng chớp mắt một cái, ma xui quỷ khiến thế nào đúng lúc bỏ qua không thấy một yêu binh đứng ở một góc khuất của trạm gác.
Đoàn người dưới sự dẫn dắt của Lý Tịnh chậm rãi tiến về rào chắn cao ngất kia.
Đúng lúc này, một luồng linh lực từ một vách núi cách đó hơn mười dặm vô thanh vô tức truyền đến, yêu binh trên trạm gác không hiểu sao lại quay mặt đi hắt hơi một cái.
Dưới ánh trăng, đám người Lý Tinh, hữu kinh vô hiểm vượt rào chắn.
Thông Thiên Giáo Chủ cười nhạt.
Khóe mắt Lão Quân giật giật, tay phải lại búng một cái.
Trong thư phòng Tề Thiên Cung, Phong Linh đột nhiên cảm thấy choáng váng, muốn ngã.
Nguyên Thủy Thiên Tôn búng hai tay.
Hai bàn tay vô hình liền đỡ lấy Phong Linh, cũng tiện thể đặt tay của nàng vịn vào thành ghế.
Trong thư phòng vẫn vẻ yên tĩnh vốn có.
Xoay người, Lão Quân chỉ tay về phía Lý Tịnh, một luồng linh lực từ đỉnh núi bắn ra, thổi rơi lá cờ cắm trước mọt lều trại ngay gần Lý Tịnh, khiến yêu binh để ý.
Thông Thiên Giáo Chủ nhíu mày, vung ống tay áo. Một luồng linh lực từ vách núi bắn ra, đốt cháy một đống cỏ ở phía khác, dẫn dắt sự chú ý của đám yêu binh vốn đang định tiến về phía đám người Lý Tịnh để tra xét.
Trong tiếng huyên náo ồn ào, tim Lý Tịnh đập mạnh liên hồi.
Lão Quân mở miệng, định truyền âm thẳng vào đầu Lý Tịnh, lệnh cho cả đám rút lui.
Thừa dịp này, Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên Giáo Chủ liên thủ, ý đồ phá hỏng liên hệ trực tiếp giữa Lão Quân và Phong Linh.
Lão Quân đành phải thu hồi thần thức, cứng rắn ép hai luồng thần thức của hai người trở về, tử thủ đường liên lạc với Phong Linh.
Trong lúc cuộc chiến thần thức diễn ra thì động tác trên tay của hai bên cũng không ngừng lại chút nào.
Trong bóng đêm, nhóm người Lý Tịnh vẫn như trước, cố gắng tiếp cận Tề Thiên Cung một cách nhanh nhất.
Ven đường, Lão Quân không ngừng nghĩ cách khiến cho yêu quân chú ý, ý đồ chặn bước đám người Lý Tịnh. Mà Thông Thiên Giáo Chủ thì lại không ngừng dời đi sự chú ý của yêu quân.
Thừa dịp Thái Thượng Lão Quân và Thông Thiên Giáo Chủ đấu pháp không rảnh bận tâm việc khác, Nguyên Thủy Thiên Tôn càng không ngừng làm phép, gần như vô hiệu hóa toàn bộ trận pháp cảnh giới.
Nhóm người Lý Tịnh mỗi lần đều hữu kinh vô hiểm mà vượt qua. Nguyên một đám thiên tướng đều vô cùng căng thẳng, mồ hôi vã ra ướt đẫm y phục.
. . .
Trong cuồng phong, tốc độ bay của Khỉ Đá càng lúc càng nhanh.
. . .
Trên trán Lão Quân lúc này đã đầy mồ hôi, điên cuồng thi triển thuật pháp chống lại thế công hung mãnh bên kia.
. . .
"Không được, ngươi phải đi ngay đi!"
"Con... Thế nhưng các sư thúc còn...
"Con khỉ kia sắp về đến nơi rồi, ngươi phải đi ngay bây giờ! Ngươi không đi... Nếu như ước định của chúng ta không thành thì hôn lễ của hắn cũng đừng mong diễn ra được. Ngươi nên nghĩ rõ ràng!"
Khóe mắt Phong Linh lúc này đã ngân ngấn nước mắt.
Thoáng dừng lại một chút, âm thanh trong đầu nàng lại vang lên:
" Xin lỗi, lão phu có chút nặng lời... Những sư thúc kia của ngươi sớm đã biết ngươi trốn ở sau giá sách rồi. Lão phu đã gạt ngươi bao giờ chưa?"
Hồi lâu, nàng cúi đầu, từng bước đi ra khỏi giá sách, hành lễ:
- Phong Linh tham kiến các vị sư thúc.
Chúng sư thúc đưa mắt nhìn nhau.
Hồi lâu, Đan Đồng Tử duỗi cổ nhìn tới gương mặt đang cúi của Phong Linh, khẽ hỏi:
- Con... không sao chứ?
Phong Linh vất vả nặn ra vẻ tươi cười:
- Phong Linh có thể có chuyện gì chứ ạ?
- Không có chuyện gì là tốt rồi.
Y Viên Tử gật đầu nói.
"Thấy chưa, bọn họ cũng không có chút bất ngờ nào, lão phu không lừa ngươi chứ? Hiện tai, lập tức đi ra khỏi đó!"
Trong đầu nàng, âm thanh lại tiếp tục vang lên.
- Chư vị sư thúc, Phong Linh cáo lui trước.
Cũng không chờ bọn họ trả lời, nàng khẽ cúi đầu, muốn bước ra ngoài.
Đúng lúc này, Nguyệt Triêu đeo trên lưng một túi hành trang thật to đẩy cửa tiến vào, trông thấy Phong Linh.
- Sư muội? Thì ra muội ở đây, để ta tìm muội khắp nơi.
- Sư huynh tìm muội... tìm muội làm gì?
Phong Linh ngơ ngác chớp chớp mắt.
Trên đỉnh núi, vốn đang cùng những người khác tranh đấu, ngăn cản đám thiên tướng tiến vào Hoa Quả Sơn, Lão Quân lúc này lúc này bỗng giật mình.
Nguyệt Triêu đặt túi hành trang lên trên bàn, mở ra, trong đó là hơn mười cuốn thẻ tre.
- Đây chính là những cuốn thẻ tre do sư muội sắp xếp đúng không? Mấy ngày trước chúng bị mưa ướt, khiến cho nhiều chữ bị mờ mất. Sư tổ chỉ đích danh muốn sư muội tự mình tu bổ lại.
Nói xong, Nguyệt Triêu liền cầm lấy nghiên mực trên bàn của Khỉ Đá, bắt đầu mài mực.
- Chắc hẳn muội vẫn còn nhớ nội dung chứ hả?
Phong Linh ngơ ngác nhìn về phía sư huynh của mình, khẽ run lên, nhưng cuối cùng vẫn cầm lấy bút lông.
Khóe mắt của Lão Quân giật giật.
Bên trong Tà Nguyệt Tam Tinh động, Tu Bồ Đề mỉm cười, chậm rãi vuốt râu.
. . .
Nhóm người Khỉ Đá lúc này đã hạ xuống trước cửa chính Tề Thiên cung. Đình quan vẫn chờ ở bên ngoài cửa cung vội vàng tiến đến nghênh đón.
- Tất cả vẫn bình thường chứ?
Khỉ Đá túm lấy một vị đình quan, thấp giọng hỏi.
- Đại, Đại Thánh gia... hỏi ở phương diện nào ạ?
Đình quan này hoảng sợ đáp.
. . .
Lúc này, đám người Lý Tịnh đã xuyên qua tất cả các phòng tuyến bên ngoài của Hoa Quả Sơn.
Tuy rằng hiện giờ phòng ngự ở Hoa Quả Sơn gần như không có, bởi vì yêu quân đã đi đón Dương Thiền hết, thế nhưng đoạn đường này thật sự mạo hiểm, thật sự quỷ dị.
Cảm giác đó giống như là có hai vị đại năng đang đấu pháp xung quanh mình. Một vị thì nghĩ tất cả mọi biện pháp để tạo ra khó khăn và sai lầm khiến mình không thể thành công, còn một vị khác thì hết sức loại trừ các khó khăn và sai lầm để hộ tống mình.
Còn có những lúc, Lý Tịnh thậm chí cảm giác có mấy thần thức cường đại muốn truyền vào trong đầu của mình.
- Lẽ nào là... pháp trận ảo giác Hoa Quả Sơn ư?
Loại cảm giác quỷ dị này, cho dù Lý Tịnh cầm binh ngàn năm cũng chưa bao giờ trải qua. Nếu là bình thường, Lý Tịnh nhất định sẽ quay đầu đi ngay, bởi vì rõ ràng là có vấn đề. Đáng tiếc là vào giây phút này đã không có đường lùi lại.
Một đoạn đường này, mỗi nơi các thiên tướng đi qua sẽ bị đảo tung hết lên, khiến cho tất cả yêu quái không hiểu sao đều bị quấy nhiễu, thế nên bọn họ căn bản không có đường lùi, chỉ có thể tiến lên phía trước.
Nhìn về Hoa Quả Sơn phía xa xa, nơi đèn đuốc sáng trưng kia là một lục địa trôi nổi giữa không trung, tựa như một chiếc lá sen che trời, lưng của Lý Tịnh bỗng lạnh buốt.
Đám thiên tướng theo sau, kể cả Na Tra, cũng đang hoảng sợ hãi hùng.
- Thiên Vương, giờ làm sao đây?
Cự Linh Thần thấp giọng hỏi.
- Giờ...
Lý Tịnh mím môi, mắt giật giật, thấp giọng nói:
- Bệ hạ cũng đã hạ chỉ, tạm thời thử một chút xem sao. Mọi người nhớ cẩn thận làm việc... Ngàn vạn lần cẩn thận... Không có lệnh của ta thì không được có hành động gì cả, rõ chưa?
- Rõ!
. . .
Trên đỉnh núi, Lão Quân ngơ ngác mà nhìn về phía đám người Lý Tịnh.
Xa hơn chút chính là vòng trong của Hoa Quả Sơn. Nếu vượt qua đó thì cả công thủ sẽ đảo ngược.
Tiến vào trong đó, nếu bị phát hiện thì đám thiên tướng này căn bản không có khả năng trốn thoát... Đây không phải chính là mong muốn của đám người kia sao?
Lão Quân ngơ ngác nở nụ cười.
Tu vi Thiên Đạo bị phong ấn, dưới tình huống bị đánh lén, phải độc đấu không chỉ với Nhị Thanh, làm sao dễ dàng được đây?
Ông ta chậm rãi lắc đầu, chỉ một ngón tay, một luồng linh lực trên đỉnh Hoa Quả Sơn bắn ra, vô thanh vô tức bay về hướng U Minh điện bên dưới Tề Thiên cung.
Chỉ trong chớp mắt, một gợn sóng đảm sậm từ dưới đất khuếch tán, tất cả trận pháp đều bị kích hoạt.
Tiếng vang chói tai vang lên từ mỗi ngõ ngách của Hoa Quả Sơn.
Kèn được thổi lên, trống trận rền vang.
Yêu binh còn lại từ trong doanh trướng kết thành đội ngũ lao ra. Vô số chiến hạm bay lên. Những cột sáng từ trên trời rọi xuống chiếu sáng toàn bộ Hoa Quả Sơn như ban ngày.
. . .
Một cột sáng từ chiến hạm trên trời chiếu xuống, đảo qua trước đám thiên tướng.
Rơi vào đường cùng, Lý Tịnh thống lĩnh đám thiên tướng vội vàng lui về phía rừng cây, bắt đầu nghĩ cách rút lui.
. . .
Cách đó hơn hai mươi dặm, Nguyên Thuỷ Thiên Tôn khẽ mỉm cười, thu hai tay vào trong ống áo.
Thông Thiên Giáo chau mày, hỏi:
- Ngưng chiến sao?
Nguyên Thủy Thiên Tôn vuốt râu, tủm tìm cười nói:
- Lý Tịnh không vào được, mà Phong Linh cũng không ra được. Ngừng chiến thôi.
. . .
Trên đỉnh núi, sắc mặt Thái Thượng Lão Quân đen lại, nắm tay siết chặt.
. . .
Trước Tề Thiên Cung, Khỉ Đá lẳng lặng nhìn Hoa Quả Sơn đang nhốn nháo, đôi mắt chậm rãi nheo thành một đường nhỏ.
- Có người khuấy động chủ pháp trận?
Đám đình quan xung quanh đưa mắt nhìn nhau, không dám nói lời nào.
Hắn nhìn về phía Cửu Đầu Trùng, nói:
- Đi xem!
- Rõ!
Phi thân nhảy lên, Cửu Đầu Trùng hóa thành một dải sáng đen bay về phía quân doanh.
Xoay người, Khỉ Đá nói với đình quan đứng cạnh:
- Đêm nay giới nghiêm. Trừ phi có thủ lệnh của ta, nếu không bất cứ ai cũng không được xuất nhập Hoa Quả Sơn!
- Rõ!
Đình quan kia cung kính nói.
- Phong Linh đang trốn sau giá sách.
- Chắc là không muốn gặp chúng ta rồi.
- Đây không phải là lời thừa sao. Ngộ Không lấy vợ thì sao nó có thể vui mừng được.
- Chẳng lẽ nó thật sự cho rằng chúng ta không biết nó trốn sau giá sách à?
- Theo tính cách của tiểu ny tử kia, xem chừng thật sự là nghĩ chúng ta không biết đó.
- Vậy chúng ta làm như thế nào bây giờ? Vạch trần?
- Cứ coi như là không biết đi. Ta cũng không biết cách an ủi đâu.
Bốn vị sư huynh ngồi im lặng trao đổi ánh mắt với nhau. Phong Linh thì vẫn như trước, che miệng trốn.
Cả thư phòng cứ yên tĩnh như vậy, không có chút tiếng vang nào, chỉ thi thoảng có tiếng xèo xèo từ nến cháy.
Đứng tại đỉnh núi, Thái Thượng Lão Quân cũng đã cảm giác được Khỉ Đá đã trở lại.
Chuyện này không thể xảy ra sai lầm được.
"Còn chờ gì nữa?"
Một thanh âm lập tức vang lên trong đầu Phong Linh.
"Các sư thúc đều ở đây, con... con muốn đợi bọn họ đi đã."
"Ngươi giờ đi ra thì cũng có thể lập tức đi luôn."
"Chẳng may bọn họ ngăn cản thì sao?"
"Vậy thì ngươi cứ nói cần về thay quần áo."
Ngón trỏ Thái Thượng Lão Quân khẽ chỉ. Trên giá sách chỗ Phong Linh đang dựa vào, một bình hoa bỗng dưng nghiêng. Nước trong bình chầm chậm chảy ra, như vô tình muốn chảy lên quần áo của Phong Linh.
Nhưng đúng vào lúc này, dòng nước lại chảy ngược lại, mà bình hoa thì không một tiếng động liền đứng thẳng như cũ, thật giống như chưa hề phát sinh bất cứ chuyện gì.
Trong phòng, ngay cả các vị sư huynh của khỉ đá cũng không phát giác được điều gì dị thường vừa mới xảy ra.
Thái Thượng ngẩn người.
. . .
Ánh trăng vời vợi.
Ở ngoài kia hơn hai mươi dặm, trên một vách núi khác của Hoa Quả Sơn, Nguyên Thủy Thiên Tôn toàn thân tỏa ra hào quang trắng, đang lẳng lặng mà đứng.
Gió lướt nhẹ qua ống tay của ông ta.
Mà trên hai ngón tay thì vẫn còn lưu lại dấu vết của linh lực vừa được phóng ra.
. . .
Chỉ trong chớp mắt, Thái Thượng đã biết rõ.
Khẽ cắn răng, ông ta duỗi tay, lại một luồng linh lực được phóng ra lặng yên không một tiếng động.
Cách đó ngoài mười dặm, trong thư phòng, một luồng linh lực lặng yên xuất hiện bên chân của Phong Linh, muốn khiến cho nàng bị trượt ngã.
Nhưng đúng vào lúc này, lại một luồng linh lực nháy mắt che cả sáu giác quan của Phong Linh. Một đôi tay vô hình lặng yên nhấc nàng lên rồi lại đặt về như cũ, xảo diệu tránh thoát được luồng linh lực kia đánh úp tới.
- Đây là...
. . .
Phía sau Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thông Thiên Giáo Chủ khẽ mỉm cười, chậm rãi đi ra, để cho ánh trăng chiếu rọi lên khuôn mặt mình.
Trên hai tay lấp ló sau ống tay áo vẫn còn linh lực đỏ đâm xoay chuyển.
- Đá Thiên Đạo đã nứt, lại vẫn tự cho là bản thân không gì không biết như trước sao? Chẳng qua là chúng ta đang đợi một thời cơ thích hợp thôi. Hiện giờ thời ca đã đến...
. . .
Đôi mắt già nua của Thái Thương Lão Quân mở to.
Đột nhiên, ông ta kinh hãi nhìn về một phía khác của Hoa Quả Sơn.
. . .
Trong bóng tối, một đội thiên tướng biến thành hình dạng của yêu quái, nương theo màn đêm, cẩn thận né qua các trạm gác của yêu tộc, chạy như bay về phía Tề Thiên cung.
Trong tay của thiên tướng cầm đầu rõ ràng là Linh Lung bảo tháp.
. . .
Mồ hôi to như hạt đậu chậm rãi chảy xuống từ trên trán của Thái Thượng Lão Quân.
Hai mắt của ông ta khẽ nheo lại, thì thào:
- Đây là có chuyện gì... Vì sao Thiên Đình đúng lúc này lại phái...
. . .
Tầng trời thứ mười, trong Di Lặc các, Ngân Đầu Yết Đế thấp giọng hỏi:
- Sư huynh, sư đệ có một chuyện không hiểu. Phong ấn trên trang sổ Sinh Tử kia, không phải chỉ có đại năng tinh thông bí pháp cả hai nhà Phật Đạo như Lão Quân mới có thể giải trừ sao? Chẳng lẽ Phật Tổ cũng đã...
- Sư đệ nói vậy sai rồi.
Kim Quang Yết Đế tựa vào lan can, vỗ nhẹ tay Ngân Đầu Yết Đế, nói:
- Muốn giải trừ phong ấn trên sổ Sinh Tử, nói khó đúng là khó, mà nói dễ cũng rất dễ, ai cũng có thể giải trừ được.
- Chỉ giáo cho!
Ngân Đầu Yết Đế nghi ngờ hỏi.
Nhìn mây mù phía xa, Kim Quang Yết Đế hơi ngẩng đầu, nói đầy thâm ý:
- Chỉ cần, người đó biết trên trang sổ Sinh Tử vốn viết cái gì…
Nghe vậy, Ngân Đầu Yết Đế chợt hiểu.
. . .
- Chỉ cần thiên tướng bị bắt, bí mật trên sổ Sinh Tử sẽ lan truyền khắp thiên hạ. Kế hay, thật sự là kế hay.
Lão Quân chậm rãi nở nụ cười:
- Một mặt ngăn cản Phong Linh thực hiện giao ước, một mặt thì nghĩ cách khiến cho con khỉ kia biết được bí mật trên sổ Sinh Tử, đây chính là liên hoàn kế a.
. . .
Trong Tà Nguyệt Tam Tinh động, Tu Bồ Đề khẽ mỉm cười.
. . .
- Rất đồng lòng, đều tới rồi…
Mây cuồn cuộn trê trời, chậm rãi che đi mặt trăng, khiến thế gian bị bóng đêm nuốt chửng.
Trên đỉnh núi, Lão Quân một mình đứng đó, khẽ ngẩng đẩu, vuốt chòm râu dài, bình thản cười khẽ.
Hồi lâu, ông ta chợt thở dài, phất phất ống tay áo, nói:
- Một khi đã như vậy, vậy xem xem các ngươi có bản lĩnh tiếp nhận vị trí của lão phu hay không.
. . .
Khỉ đá mang theo chúng yêu, lướt qua đủ loại địa hình.
Khẽ nhíu mày, hắn nói với Cửu Đầu Trùng bên cạnh:
- Ta cứ có cảm giác có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Cửu Đầu Trùng nghe vậy thì bật cười:
- Ngươi bị gì vậy? Đường đường là Tề Thiên Đại Thánh cũng sợ thành thân sao?
- Không, không phải sợ, nhưng ta cứ có dự cảm bất an. Chúng ta tăng tốc trở về đi.
- Được!
Đoàn người lập tức đề cao tốc độ.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách . com)
. . .
Cùng lúc đó, cả Hoa Quả Sơn giống như biến thành một bàn cờ khổng lồ. Một trận tranh đoạt ảnh hưởng tới tương lai của cả tam giới đã bắt đầu khởi động trong im lặng.
Trên đỉnh núi, Lão Quân búng tay trái, một luồng linh lực bắn vọt ra.
Trong rừng cây, một vị thiên tướng trong đội ngũ bỗng chớp mắt một cái, ma xui quỷ khiến thế nào đúng lúc bỏ qua không thấy một yêu binh đứng ở một góc khuất của trạm gác.
Đoàn người dưới sự dẫn dắt của Lý Tịnh chậm rãi tiến về rào chắn cao ngất kia.
Đúng lúc này, một luồng linh lực từ một vách núi cách đó hơn mười dặm vô thanh vô tức truyền đến, yêu binh trên trạm gác không hiểu sao lại quay mặt đi hắt hơi một cái.
Dưới ánh trăng, đám người Lý Tinh, hữu kinh vô hiểm vượt rào chắn.
Thông Thiên Giáo Chủ cười nhạt.
Khóe mắt Lão Quân giật giật, tay phải lại búng một cái.
Trong thư phòng Tề Thiên Cung, Phong Linh đột nhiên cảm thấy choáng váng, muốn ngã.
Nguyên Thủy Thiên Tôn búng hai tay.
Hai bàn tay vô hình liền đỡ lấy Phong Linh, cũng tiện thể đặt tay của nàng vịn vào thành ghế.
Trong thư phòng vẫn vẻ yên tĩnh vốn có.
Xoay người, Lão Quân chỉ tay về phía Lý Tịnh, một luồng linh lực từ đỉnh núi bắn ra, thổi rơi lá cờ cắm trước mọt lều trại ngay gần Lý Tịnh, khiến yêu binh để ý.
Thông Thiên Giáo Chủ nhíu mày, vung ống tay áo. Một luồng linh lực từ vách núi bắn ra, đốt cháy một đống cỏ ở phía khác, dẫn dắt sự chú ý của đám yêu binh vốn đang định tiến về phía đám người Lý Tịnh để tra xét.
Trong tiếng huyên náo ồn ào, tim Lý Tịnh đập mạnh liên hồi.
Lão Quân mở miệng, định truyền âm thẳng vào đầu Lý Tịnh, lệnh cho cả đám rút lui.
Thừa dịp này, Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên Giáo Chủ liên thủ, ý đồ phá hỏng liên hệ trực tiếp giữa Lão Quân và Phong Linh.
Lão Quân đành phải thu hồi thần thức, cứng rắn ép hai luồng thần thức của hai người trở về, tử thủ đường liên lạc với Phong Linh.
Trong lúc cuộc chiến thần thức diễn ra thì động tác trên tay của hai bên cũng không ngừng lại chút nào.
Trong bóng đêm, nhóm người Lý Tịnh vẫn như trước, cố gắng tiếp cận Tề Thiên Cung một cách nhanh nhất.
Ven đường, Lão Quân không ngừng nghĩ cách khiến cho yêu quân chú ý, ý đồ chặn bước đám người Lý Tịnh. Mà Thông Thiên Giáo Chủ thì lại không ngừng dời đi sự chú ý của yêu quân.
Thừa dịp Thái Thượng Lão Quân và Thông Thiên Giáo Chủ đấu pháp không rảnh bận tâm việc khác, Nguyên Thủy Thiên Tôn càng không ngừng làm phép, gần như vô hiệu hóa toàn bộ trận pháp cảnh giới.
Nhóm người Lý Tịnh mỗi lần đều hữu kinh vô hiểm mà vượt qua. Nguyên một đám thiên tướng đều vô cùng căng thẳng, mồ hôi vã ra ướt đẫm y phục.
. . .
Trong cuồng phong, tốc độ bay của Khỉ Đá càng lúc càng nhanh.
. . .
Trên trán Lão Quân lúc này đã đầy mồ hôi, điên cuồng thi triển thuật pháp chống lại thế công hung mãnh bên kia.
. . .
"Không được, ngươi phải đi ngay đi!"
"Con... Thế nhưng các sư thúc còn...
"Con khỉ kia sắp về đến nơi rồi, ngươi phải đi ngay bây giờ! Ngươi không đi... Nếu như ước định của chúng ta không thành thì hôn lễ của hắn cũng đừng mong diễn ra được. Ngươi nên nghĩ rõ ràng!"
Khóe mắt Phong Linh lúc này đã ngân ngấn nước mắt.
Thoáng dừng lại một chút, âm thanh trong đầu nàng lại vang lên:
" Xin lỗi, lão phu có chút nặng lời... Những sư thúc kia của ngươi sớm đã biết ngươi trốn ở sau giá sách rồi. Lão phu đã gạt ngươi bao giờ chưa?"
Hồi lâu, nàng cúi đầu, từng bước đi ra khỏi giá sách, hành lễ:
- Phong Linh tham kiến các vị sư thúc.
Chúng sư thúc đưa mắt nhìn nhau.
Hồi lâu, Đan Đồng Tử duỗi cổ nhìn tới gương mặt đang cúi của Phong Linh, khẽ hỏi:
- Con... không sao chứ?
Phong Linh vất vả nặn ra vẻ tươi cười:
- Phong Linh có thể có chuyện gì chứ ạ?
- Không có chuyện gì là tốt rồi.
Y Viên Tử gật đầu nói.
"Thấy chưa, bọn họ cũng không có chút bất ngờ nào, lão phu không lừa ngươi chứ? Hiện tai, lập tức đi ra khỏi đó!"
Trong đầu nàng, âm thanh lại tiếp tục vang lên.
- Chư vị sư thúc, Phong Linh cáo lui trước.
Cũng không chờ bọn họ trả lời, nàng khẽ cúi đầu, muốn bước ra ngoài.
Đúng lúc này, Nguyệt Triêu đeo trên lưng một túi hành trang thật to đẩy cửa tiến vào, trông thấy Phong Linh.
- Sư muội? Thì ra muội ở đây, để ta tìm muội khắp nơi.
- Sư huynh tìm muội... tìm muội làm gì?
Phong Linh ngơ ngác chớp chớp mắt.
Trên đỉnh núi, vốn đang cùng những người khác tranh đấu, ngăn cản đám thiên tướng tiến vào Hoa Quả Sơn, Lão Quân lúc này lúc này bỗng giật mình.
Nguyệt Triêu đặt túi hành trang lên trên bàn, mở ra, trong đó là hơn mười cuốn thẻ tre.
- Đây chính là những cuốn thẻ tre do sư muội sắp xếp đúng không? Mấy ngày trước chúng bị mưa ướt, khiến cho nhiều chữ bị mờ mất. Sư tổ chỉ đích danh muốn sư muội tự mình tu bổ lại.
Nói xong, Nguyệt Triêu liền cầm lấy nghiên mực trên bàn của Khỉ Đá, bắt đầu mài mực.
- Chắc hẳn muội vẫn còn nhớ nội dung chứ hả?
Phong Linh ngơ ngác nhìn về phía sư huynh của mình, khẽ run lên, nhưng cuối cùng vẫn cầm lấy bút lông.
Khóe mắt của Lão Quân giật giật.
Bên trong Tà Nguyệt Tam Tinh động, Tu Bồ Đề mỉm cười, chậm rãi vuốt râu.
. . .
Nhóm người Khỉ Đá lúc này đã hạ xuống trước cửa chính Tề Thiên cung. Đình quan vẫn chờ ở bên ngoài cửa cung vội vàng tiến đến nghênh đón.
- Tất cả vẫn bình thường chứ?
Khỉ Đá túm lấy một vị đình quan, thấp giọng hỏi.
- Đại, Đại Thánh gia... hỏi ở phương diện nào ạ?
Đình quan này hoảng sợ đáp.
. . .
Lúc này, đám người Lý Tịnh đã xuyên qua tất cả các phòng tuyến bên ngoài của Hoa Quả Sơn.
Tuy rằng hiện giờ phòng ngự ở Hoa Quả Sơn gần như không có, bởi vì yêu quân đã đi đón Dương Thiền hết, thế nhưng đoạn đường này thật sự mạo hiểm, thật sự quỷ dị.
Cảm giác đó giống như là có hai vị đại năng đang đấu pháp xung quanh mình. Một vị thì nghĩ tất cả mọi biện pháp để tạo ra khó khăn và sai lầm khiến mình không thể thành công, còn một vị khác thì hết sức loại trừ các khó khăn và sai lầm để hộ tống mình.
Còn có những lúc, Lý Tịnh thậm chí cảm giác có mấy thần thức cường đại muốn truyền vào trong đầu của mình.
- Lẽ nào là... pháp trận ảo giác Hoa Quả Sơn ư?
Loại cảm giác quỷ dị này, cho dù Lý Tịnh cầm binh ngàn năm cũng chưa bao giờ trải qua. Nếu là bình thường, Lý Tịnh nhất định sẽ quay đầu đi ngay, bởi vì rõ ràng là có vấn đề. Đáng tiếc là vào giây phút này đã không có đường lùi lại.
Một đoạn đường này, mỗi nơi các thiên tướng đi qua sẽ bị đảo tung hết lên, khiến cho tất cả yêu quái không hiểu sao đều bị quấy nhiễu, thế nên bọn họ căn bản không có đường lùi, chỉ có thể tiến lên phía trước.
Nhìn về Hoa Quả Sơn phía xa xa, nơi đèn đuốc sáng trưng kia là một lục địa trôi nổi giữa không trung, tựa như một chiếc lá sen che trời, lưng của Lý Tịnh bỗng lạnh buốt.
Đám thiên tướng theo sau, kể cả Na Tra, cũng đang hoảng sợ hãi hùng.
- Thiên Vương, giờ làm sao đây?
Cự Linh Thần thấp giọng hỏi.
- Giờ...
Lý Tịnh mím môi, mắt giật giật, thấp giọng nói:
- Bệ hạ cũng đã hạ chỉ, tạm thời thử một chút xem sao. Mọi người nhớ cẩn thận làm việc... Ngàn vạn lần cẩn thận... Không có lệnh của ta thì không được có hành động gì cả, rõ chưa?
- Rõ!
. . .
Trên đỉnh núi, Lão Quân ngơ ngác mà nhìn về phía đám người Lý Tịnh.
Xa hơn chút chính là vòng trong của Hoa Quả Sơn. Nếu vượt qua đó thì cả công thủ sẽ đảo ngược.
Tiến vào trong đó, nếu bị phát hiện thì đám thiên tướng này căn bản không có khả năng trốn thoát... Đây không phải chính là mong muốn của đám người kia sao?
Lão Quân ngơ ngác nở nụ cười.
Tu vi Thiên Đạo bị phong ấn, dưới tình huống bị đánh lén, phải độc đấu không chỉ với Nhị Thanh, làm sao dễ dàng được đây?
Ông ta chậm rãi lắc đầu, chỉ một ngón tay, một luồng linh lực trên đỉnh Hoa Quả Sơn bắn ra, vô thanh vô tức bay về hướng U Minh điện bên dưới Tề Thiên cung.
Chỉ trong chớp mắt, một gợn sóng đảm sậm từ dưới đất khuếch tán, tất cả trận pháp đều bị kích hoạt.
Tiếng vang chói tai vang lên từ mỗi ngõ ngách của Hoa Quả Sơn.
Kèn được thổi lên, trống trận rền vang.
Yêu binh còn lại từ trong doanh trướng kết thành đội ngũ lao ra. Vô số chiến hạm bay lên. Những cột sáng từ trên trời rọi xuống chiếu sáng toàn bộ Hoa Quả Sơn như ban ngày.
. . .
Một cột sáng từ chiến hạm trên trời chiếu xuống, đảo qua trước đám thiên tướng.
Rơi vào đường cùng, Lý Tịnh thống lĩnh đám thiên tướng vội vàng lui về phía rừng cây, bắt đầu nghĩ cách rút lui.
. . .
Cách đó hơn hai mươi dặm, Nguyên Thuỷ Thiên Tôn khẽ mỉm cười, thu hai tay vào trong ống áo.
Thông Thiên Giáo chau mày, hỏi:
- Ngưng chiến sao?
Nguyên Thủy Thiên Tôn vuốt râu, tủm tìm cười nói:
- Lý Tịnh không vào được, mà Phong Linh cũng không ra được. Ngừng chiến thôi.
. . .
Trên đỉnh núi, sắc mặt Thái Thượng Lão Quân đen lại, nắm tay siết chặt.
. . .
Trước Tề Thiên Cung, Khỉ Đá lẳng lặng nhìn Hoa Quả Sơn đang nhốn nháo, đôi mắt chậm rãi nheo thành một đường nhỏ.
- Có người khuấy động chủ pháp trận?
Đám đình quan xung quanh đưa mắt nhìn nhau, không dám nói lời nào.
Hắn nhìn về phía Cửu Đầu Trùng, nói:
- Đi xem!
- Rõ!
Phi thân nhảy lên, Cửu Đầu Trùng hóa thành một dải sáng đen bay về phía quân doanh.
Xoay người, Khỉ Đá nói với đình quan đứng cạnh:
- Đêm nay giới nghiêm. Trừ phi có thủ lệnh của ta, nếu không bất cứ ai cũng không được xuất nhập Hoa Quả Sơn!
- Rõ!
Đình quan kia cung kính nói.
/535
|