Nắng chiều nơi Tà Nguyệt Tam Tinh động dịu dàng đến mức sầu bi.
Khỉ đá một mình chậm rãi bước trên thềm đá, có chút không bình tĩnh.
Một chuyện ngày ngày chờ mong, nằm mơ cũng thường xuyên mơ thấy, hôm nay đã thật sự xảy ra lại có chút khó tin. Trong lòng hắn kích động, nhưng mơ hồ lại có chút lo âu.
Lão đầu tử này cất gì trong hồ lô lão đây? Cứ thế đáp ứng dạy ta bảy mươi hai biến và Cân Đẩu Vân rồi sao?
Khỉ đá không khỏi xoa xoa cằm suy nghĩ miên man.
Trước đó hắn gây nhiều chuyện như vậy, quấy toàn bộ đạo quán đến long trời lở đất, thế nhưng chỉ được Tu Bồ Đề coi như con trâu nuôi thả. Hôm nay vì sao bỗng nhiên lại vậy...
Thắng lợi này có phải quá dễ dàng hay không? Đột nhiên khỉ đá cảm giác khó mà tin được.
Khỉ đá ăn khổ nhiều, lại hiếm khi hưởng quả ngọt, nên không tin thế giới này có bữa cơm nào miễn phí cả.
- Hơn nữa ta bây giờ có thể tu được bảy mươi hai biến sao?
Khỉ đá duỗi tay mình, nhè nhẹ vận khởi linh lực.
Bản thân rõ ràng chỉ có tu vi Nạp Thần sơ kỳ, dựa theo tốc độ này, không có một năm không thể với được tới cảnh giới Luyện Thần.
- Vậy mà đã bắt đầu muốn dạy?
Theo lý thì bảy mươi hai biến hẳn phải đến cảnh giới Luyện Thần tầng thứ ba mới học được. Làm sao tự nhiên đáp ứng thế này?
Khỉ đá hiểu rất rõ về Tu Bồ Đề. Ông ta nói làm nhất định sẽ làm. Lão đầu tử này chuẩn bị phía sau nhiều lắm.
Hạnh phúc tới quá bất ngờ, khiến hắn có chút choáng váng.
- Dù sao đi nữa thì bảy mươi hai biến chuẩn bị tới tay ta rồi! A ha!
Cuối cùng khỉ đá cao giọng hô vang, tâm tình vui vẻ không lời nào có thể diễn tả được.
Chỉ cần có thể học được bảy mươi hai biến và Cân Đẩu Vân, đừng nói là núi Côn Lôn, có là điện Diêm La thì hắn cũng tình nguyện đi vào!
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, xốc đám lá cây lên, bóng cây chập chờn... Dường như toàn bộ thế giới đều đang vui mừng cho hắn.
Nhiều năm như vậy, không phải chỉ chờ đến ngày hôm nay sao?
Chỉ cần học xong bảy mươi hai biến, chỉ cần học xong Cân Đẩu Vân, hắn sẽ không còn là một con khỉ đá không đáng một xu nữa, mà đường đường chính chính là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không!
Đến lúc đó, hắn liền có thể làm được rất rất nhiều chuyện mà hắn muốn làm.
Hắn dồn hết sức chạy như điên trên thềm đá, một đường nhịn không được mà vui cười ca vang. Hắn cười đến mức đám đạo đồ trên đường phải cả kinh, thấp thỏm bất an, không rõ con khỉ này lại xảy ra chuyện gì.
Nhìn khỉ đá hoan hô vui vẻ chạy nhảy trên thềm đá phía xa, Tu Bồ Đề khẽ vuốt râu, thở hắt ra một hơi thật dài, thoạt nhìn tâm tình rất tốt.
- Sư phụ thực tâm dạy sư đệ bảy mươi hai biến? Có quá sớm hay không ạ?
Thanh Phong Tử đứng sau lưng nhỏ giọng hỏi.
Tu Bồ Đề quay người đi vào trong phòng, trên mặt tươi cười, ung dung nói:
- Cái con khỉ này, cứ điên điên khùng khùng mà một năm qua đã trưởng thành đến mức ta suýt nữa không nhận ra rồi. Nó còn ôm cả toàn bộ sách vở trộm được đọc hết, dù là điển tịch Ngộ giả đạo cũng không tha. Hiếu học như vậy, là lần đầu tiên trong đời vi sư thấy được. Nó có chút vượt quá dự kiến của vi sư.
Tu Bồ Đề ngẩng đầu lên, mặc kệ cơn gió xuyên qua thổi bay hai hàng tóc mai, cặp mắt già nua ánh lên sáng ngời, cảm thán nói:
- Dạy nó bảy mươi hai biến cũng không sớm nữa, chỉ là núi Côn Lôn kia, đi qua đó có hơi sớm một chút.
- A? Nói vậy là sao ạ?
- Thiên cơ, không thể tiết lộ.
Tu Bồ Đề cười bảo.
...
Hắn cởi giày, bước chân không chạy như điên.
Giẫm trên lá khô đầy đất, gió lướt qua bên tai của hắn, bóng cây lưu chuyển trên người của hắn... Một đường chạy như điên, một đường cuồng tiếu.
Tiếng cười kia truyền đi ra xa, vọng ngược lại trong những ngọn núi.
Toàn bộ thế giới đều đang nhảy nhót, toàn bộ thế giới đều đang vui mừng.
Khỉ đá chạy trở lại Lăng Yến lý, nhìn thấy Phong Linh đang quét lá rụng trước cửa. Hắn một tay ôm lấy cô bé, bụm gò má hôn lên trán Phong Linh một cái. Sau đó, hắn cầm lấy hai cánh tay của Phong Linh lắc lắc cao giọng hô:
- Lão đầu tử nói, lần này đi núi Côn Lôn về sẽ dạy ta bảy mươi hai biến! Ha ha ha ha!
Hắn nhảy cẫng lên hoan hô.
Phong Linh trợn con mắt, xấu hổ đến đỏ lựng đến tai, cả người ngây dại.
- Ngươi làm sao vậy? Không mừng cho ta à?
Khỉ đá hỏi.
- Không.. Không phải... Ta rất vui mừng mà.
Cô bé chậm rãi nặn ra một vẻ mặt tươi cười, cái chổi nắm trong tay càng chặt hơn, tim muốn nhảy cả ra ngoài.
Buông tay Phong Linh ra, khỉ đá chạy vào trong phòng, bắt đầu đi tới đi lui.
- Ngươi định làm gì?
Phong Linh dựng chổi, đứng ở cửa ra vào hỏi.
- Chuẩn bị đồ nha, ngày mai sẽ phải xuất phát đi núi Côn Lôn rồi.
Khỉ đá quay đầu lại cười hì hì nói:
- Đến khi trở lại, lão đầu tử sẽ dạy ta bảy mươi hai biến!
Phong Linh chỉ ồ lên một tiếng, lại như người mất hồn quay ra ngoài cửa, tiếp tục quét sạch lá rơi. Cô bé lại phát hiện Lăng Vân Tử chẳng biết từ lúc nào đã ngồi ở ghế đá cách đó không xa, dựa vào bàn đá nhìn mình chằm chằm không chớp mắt.
Phong Linh làm như không nhìn thấy, bĩu môi, cúi đầu nghiêm túc quét sạch. Quét một lần lại một lần nữa.
Mãi đến khi mặt trời xuống núi cũng không ngừng lại.
Lăng Vân Tử thở dài, hỏi:
- Nha đầu, ngươi quét chỗ đó sắp thủng luôn rồi, biết không?
Phong Linh sững người, cặp mắt to màu xanh da trời hấp háy, hai giọt nước mắt chậm rãi rớt xuống.
- Này... Không sao chứ?
Lăng Vân Tử khẽ bảo.
- Hắn chỉ là đi với ta qua núi Côn Lôn một chuyến, nhanh thì nửa tháng, nhiều thì hai tháng sẽ trở về thôi mà.
Phong Linh dụi dụi con mắt, chợt nức nở, rồi cười nói:
- Có hạt cát rơi vào mắt.
- Thật sao?
Lăng Vân Tử liếc cô bé một cái, phẩy phẩy tay áo, gọi với vào trong phòng:
- Ngộ Không sư đệ, ta tới tìm ngươi uống rượu á!
- Được!
Một đêm đó, khỉ đá và Lăng Vân Tử uống đến say mèm, bá vai bá cổ ca hát, hò rống khiến Dương Thiền tức giận vì không ngủ được mà đi ra náo loạn vài lần.
Phong Linh chỉ một mực ở một bên, rầu rĩ không vui.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Dương Thiền lưng đeo cái túi, chân đạp một cước vào cửa phòng khỉ đá, lôi hai kẻ say rượu chưa tỉnh kia dậy.
Dưới sự thúc giục của Dương Thiền, hai người không thể không bắt đầu rửa mặt, sửa sang lại quần áo mũ mão rồi đi tới Tiềm Tâm điện bái biệt Tu Bồ Đề.
Tu Bồ Đề mang theo Thanh Phong Tử, Thanh Vân Tử tiễn đưa ba người đến cửa sơn môn.
Chẳng biết tại sao, đoạn đường này lại không thấy Phong Linh đến tiễn, khiến cho khỉ đá cảm thấy có chút không thoải mái, thỉnh thoảng lại ngoái cổ nhìn vào trong quán. Chỉ là sư phụ Phong Linh là Thanh Phong Tử vẫn mặt lạnh đứng một bên, cho nên hắn mới không đề cập đến vấn đề này.
Trước khi đi, Tu Bồ Đề lôi kéo khỉ đá nói vài câu rất thấm thía:
- Bên ngoài không thể như ở trong quán được, gặp chuyện gì cũng cần phải trầm ổn. Không được gây chuyện. Nhưng con cũng không được sợ phiền phức mà ném đi thể diện của Tà Nguyệt Tam Tinh động ta.
Dứt lời, ông gọi một đạo đồ đi tới đưa cho khỉ đá một thanh trường côn màu đen có tên là Hành Vân côn, còn nói là hành tẩu bên ngoài cần có một kiện binh khí phòng thân.
Chuyện này có thể nói là kinh hỉ.
Trường côn màu đen kia nhìn như bằng gỗ, cầm trong tay còn nặng hơn côn sắt thép nữa. Hai đầu côn khắc hình rồng hổ, nhìn kỹ còn phát hiện bên dưới ẩn hiện vô số chú văn pháp trận.
Hiển nhiên đây là một pháp bảo!
Khỉ đá ôm binh khí đầu tiên của mình, vui thích đứng một bên.
Tu Bồ Đề lại lấy ra một phong thư giao cho Lăng Vân Tử, chỉ nói là đến núi Côn Lôn giao cho Thái Ất chân nhân.
Chuyện đã nói xong, Lăng Vân Tử lấy một cái mâm bát quái nhỏ cỡ bàn tay từ trong tay áo, tiện tay ném ra, lơ lửng trên không trung.
Chỉ thấy Lăng Vân Tử lẩm bẩm niệm, cái mâm bát quát kia nhanh chóng biến lớn, mãi tới khi rộng chừng hai trượng mới dừng lại.
Mặc dù sớm đã dự liệu được, nhưng nhìn thấy tận mắt thế này khiến khỉ đá không khỏi ngây người.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy pháp bảo cỡ lớn được thi triển.
Không đợi khỉ đá hồi phục tinh thần, Lăng Vân Tử đã níu cổ áo của hắn, một tay ném hắn lên bát quái. Lăng Vân Tử và Dương Thiền cũng nhảy lên theo sau.
Đến khi cả người ở trên bát quái rồi, khỉ đá bắt đầu bối rối, thử cảm nhận lại phát hiện bát quái bốn bề yên tĩnh không khác gì ở trên mặt đất cả.
Lúc này hắn mới an tâm, chậm rãi đứng lên.
Nhìn xem bộ dáng khỉ đá như vậy, Dương Thiền liếc hắn một cái nói:
- Kiến thức quá hạn hẹp!
Lăng Vân Tử ngồi xuống ngay trung tâm mâm bát quái, rút ra một tấm bản đồ trong tay áo. Mở bản đồ, Lăng Vân Tử nhìn thoáng qua một phen rồi lại ngẩng đầu lên nhìn chân trời phía xa, xác định phương hướng.
- Lăng Vân bát quái trận của ta đặt trong toàn bộ lục đạo tam giới cũng là pháp bảo phi hành hàng đầu kia mà. À, nửa ngày nữa có thể đến nơi.
Lăng Vân Tử nói.
- Nửa ngày?
Chân mày khỉ đá cau lại, duỗi cổ nhìn tấm bản đồ:
- Đây là pháp bảo phi hành hàng đầu, mà còn mất nửa ngày sao?
Hắn chợt nghĩ tới Cân Đẩu Vân bổ nhào một cú đã cách xa vạn dặm. So sánh qua, thì pháp bảo hàng đầu này thật sự chậm như rùa.
Dương Thiền bên kia chậm rãi nói:
- Sao pháp bảo phi hành có thể sánh được với thuật lướt mây cưỡi gió chứ? Nói lại thì cũng chỉ có hắn mới ăn no rửng mỡ, không có chuyện gì nghiên cứu ra pháp bảo phi hành. Thần tiên trên trời, Địa tiên dưới mặt đất, thậm chí Quỷ tiên Âm Tào, yêu ma thế gian... có ai không biết phép cưỡi mây lướt gió?
Lăng Vân Tử như không nghe thấy, nghiêm túc giải thích với khỉ đá:
- Cũng có mấy phương pháp khác thay thế, chỉ là không mang theo người được. Dù sao hiện nay sư đệ ngươi còn chưa học thuật cưỡi mây lướt gió.
Câu này vừa nói ra, mặt khỉ đá đã đỏ lên.
Đứng chung một chỗ với Lăng Vân Tử và Dương Thiền, hắn đúng là thấp hơn một đầu.
Khỉ đá nhìn chằm chằm vào địa đồ một lúc, hỏi:
- Hiện tại chúng ta đang ở đâu?
- Ở đây.
Lăng Vân chỉ vào một góc nhỏ ở Tây Ngưu Hạ Châu đáp.
- Còn núi Côn Lôn?
- Là ở đây.
Lăng Vân Tử chỉ vào một dãy núi nằm ở Nam Chiêm Bộ Châu.
- Còn... Hoa Quả Sơn?
Khỉ đá ngẩng đầu lên hỏi.
- Nhớ nhà hả?
Lăng Vân Tử cười hì hì chỉ vào một chỗ trong vùng duyên hải giao giới giữa Đông Thắng Thần Châu và Nam Chiêm Bộ Châu, đáp:
- Ở đây. Như thế nào, muốn trở về nhìn qua? Tuy là không tiện đường, sư huynh cũng có thể lượn qua một chút.
Khỉ đá thấp thỏm trong lòng, tay duỗi ra thoáng có chút run rẩy, chỉ vào một địa điểm cách Hoa Quả Sơn một dải eo biển, bảo:
- Không, ta muốn tới đây một chuyến.
...
Tu Bồ Đề đưa mắt nhìn ba người rời đi, nụ cười trên mặt chậm rãi nhạt dần. Ông ta quay người đi vào đạo quán, nói với Thanh Phong Tử:
- Nhanh đi xóa hết tất cả dấu vết mà Ngộ Không đã lưu lại đi.
Thanh Phong Tử không không hiểu tại sao, nhưng biểu lộ của Tu Bồ Đề không giống nói giỡn, đành đi qua bên Lăng Yến lý.
Không lâu sau, một đạo đồng áo tím từ trên trời bay tới, đáp xuống trước sơn môn Tà Nguyệt Tam Tinh động, chắp tay hô:
- Tọa hạ đồng tử của Thái Thượng Lão Quân, Tử Tâm, cầu kiến Tu Bồ Đề tổ sư!
Khỉ đá một mình chậm rãi bước trên thềm đá, có chút không bình tĩnh.
Một chuyện ngày ngày chờ mong, nằm mơ cũng thường xuyên mơ thấy, hôm nay đã thật sự xảy ra lại có chút khó tin. Trong lòng hắn kích động, nhưng mơ hồ lại có chút lo âu.
Lão đầu tử này cất gì trong hồ lô lão đây? Cứ thế đáp ứng dạy ta bảy mươi hai biến và Cân Đẩu Vân rồi sao?
Khỉ đá không khỏi xoa xoa cằm suy nghĩ miên man.
Trước đó hắn gây nhiều chuyện như vậy, quấy toàn bộ đạo quán đến long trời lở đất, thế nhưng chỉ được Tu Bồ Đề coi như con trâu nuôi thả. Hôm nay vì sao bỗng nhiên lại vậy...
Thắng lợi này có phải quá dễ dàng hay không? Đột nhiên khỉ đá cảm giác khó mà tin được.
Khỉ đá ăn khổ nhiều, lại hiếm khi hưởng quả ngọt, nên không tin thế giới này có bữa cơm nào miễn phí cả.
- Hơn nữa ta bây giờ có thể tu được bảy mươi hai biến sao?
Khỉ đá duỗi tay mình, nhè nhẹ vận khởi linh lực.
Bản thân rõ ràng chỉ có tu vi Nạp Thần sơ kỳ, dựa theo tốc độ này, không có một năm không thể với được tới cảnh giới Luyện Thần.
- Vậy mà đã bắt đầu muốn dạy?
Theo lý thì bảy mươi hai biến hẳn phải đến cảnh giới Luyện Thần tầng thứ ba mới học được. Làm sao tự nhiên đáp ứng thế này?
Khỉ đá hiểu rất rõ về Tu Bồ Đề. Ông ta nói làm nhất định sẽ làm. Lão đầu tử này chuẩn bị phía sau nhiều lắm.
Hạnh phúc tới quá bất ngờ, khiến hắn có chút choáng váng.
- Dù sao đi nữa thì bảy mươi hai biến chuẩn bị tới tay ta rồi! A ha!
Cuối cùng khỉ đá cao giọng hô vang, tâm tình vui vẻ không lời nào có thể diễn tả được.
Chỉ cần có thể học được bảy mươi hai biến và Cân Đẩu Vân, đừng nói là núi Côn Lôn, có là điện Diêm La thì hắn cũng tình nguyện đi vào!
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, xốc đám lá cây lên, bóng cây chập chờn... Dường như toàn bộ thế giới đều đang vui mừng cho hắn.
Nhiều năm như vậy, không phải chỉ chờ đến ngày hôm nay sao?
Chỉ cần học xong bảy mươi hai biến, chỉ cần học xong Cân Đẩu Vân, hắn sẽ không còn là một con khỉ đá không đáng một xu nữa, mà đường đường chính chính là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không!
Đến lúc đó, hắn liền có thể làm được rất rất nhiều chuyện mà hắn muốn làm.
Hắn dồn hết sức chạy như điên trên thềm đá, một đường nhịn không được mà vui cười ca vang. Hắn cười đến mức đám đạo đồ trên đường phải cả kinh, thấp thỏm bất an, không rõ con khỉ này lại xảy ra chuyện gì.
Nhìn khỉ đá hoan hô vui vẻ chạy nhảy trên thềm đá phía xa, Tu Bồ Đề khẽ vuốt râu, thở hắt ra một hơi thật dài, thoạt nhìn tâm tình rất tốt.
- Sư phụ thực tâm dạy sư đệ bảy mươi hai biến? Có quá sớm hay không ạ?
Thanh Phong Tử đứng sau lưng nhỏ giọng hỏi.
Tu Bồ Đề quay người đi vào trong phòng, trên mặt tươi cười, ung dung nói:
- Cái con khỉ này, cứ điên điên khùng khùng mà một năm qua đã trưởng thành đến mức ta suýt nữa không nhận ra rồi. Nó còn ôm cả toàn bộ sách vở trộm được đọc hết, dù là điển tịch Ngộ giả đạo cũng không tha. Hiếu học như vậy, là lần đầu tiên trong đời vi sư thấy được. Nó có chút vượt quá dự kiến của vi sư.
Tu Bồ Đề ngẩng đầu lên, mặc kệ cơn gió xuyên qua thổi bay hai hàng tóc mai, cặp mắt già nua ánh lên sáng ngời, cảm thán nói:
- Dạy nó bảy mươi hai biến cũng không sớm nữa, chỉ là núi Côn Lôn kia, đi qua đó có hơi sớm một chút.
- A? Nói vậy là sao ạ?
- Thiên cơ, không thể tiết lộ.
Tu Bồ Đề cười bảo.
...
Hắn cởi giày, bước chân không chạy như điên.
Giẫm trên lá khô đầy đất, gió lướt qua bên tai của hắn, bóng cây lưu chuyển trên người của hắn... Một đường chạy như điên, một đường cuồng tiếu.
Tiếng cười kia truyền đi ra xa, vọng ngược lại trong những ngọn núi.
Toàn bộ thế giới đều đang nhảy nhót, toàn bộ thế giới đều đang vui mừng.
Khỉ đá chạy trở lại Lăng Yến lý, nhìn thấy Phong Linh đang quét lá rụng trước cửa. Hắn một tay ôm lấy cô bé, bụm gò má hôn lên trán Phong Linh một cái. Sau đó, hắn cầm lấy hai cánh tay của Phong Linh lắc lắc cao giọng hô:
- Lão đầu tử nói, lần này đi núi Côn Lôn về sẽ dạy ta bảy mươi hai biến! Ha ha ha ha!
Hắn nhảy cẫng lên hoan hô.
Phong Linh trợn con mắt, xấu hổ đến đỏ lựng đến tai, cả người ngây dại.
- Ngươi làm sao vậy? Không mừng cho ta à?
Khỉ đá hỏi.
- Không.. Không phải... Ta rất vui mừng mà.
Cô bé chậm rãi nặn ra một vẻ mặt tươi cười, cái chổi nắm trong tay càng chặt hơn, tim muốn nhảy cả ra ngoài.
Buông tay Phong Linh ra, khỉ đá chạy vào trong phòng, bắt đầu đi tới đi lui.
- Ngươi định làm gì?
Phong Linh dựng chổi, đứng ở cửa ra vào hỏi.
- Chuẩn bị đồ nha, ngày mai sẽ phải xuất phát đi núi Côn Lôn rồi.
Khỉ đá quay đầu lại cười hì hì nói:
- Đến khi trở lại, lão đầu tử sẽ dạy ta bảy mươi hai biến!
Phong Linh chỉ ồ lên một tiếng, lại như người mất hồn quay ra ngoài cửa, tiếp tục quét sạch lá rơi. Cô bé lại phát hiện Lăng Vân Tử chẳng biết từ lúc nào đã ngồi ở ghế đá cách đó không xa, dựa vào bàn đá nhìn mình chằm chằm không chớp mắt.
Phong Linh làm như không nhìn thấy, bĩu môi, cúi đầu nghiêm túc quét sạch. Quét một lần lại một lần nữa.
Mãi đến khi mặt trời xuống núi cũng không ngừng lại.
Lăng Vân Tử thở dài, hỏi:
- Nha đầu, ngươi quét chỗ đó sắp thủng luôn rồi, biết không?
Phong Linh sững người, cặp mắt to màu xanh da trời hấp háy, hai giọt nước mắt chậm rãi rớt xuống.
- Này... Không sao chứ?
Lăng Vân Tử khẽ bảo.
- Hắn chỉ là đi với ta qua núi Côn Lôn một chuyến, nhanh thì nửa tháng, nhiều thì hai tháng sẽ trở về thôi mà.
Phong Linh dụi dụi con mắt, chợt nức nở, rồi cười nói:
- Có hạt cát rơi vào mắt.
- Thật sao?
Lăng Vân Tử liếc cô bé một cái, phẩy phẩy tay áo, gọi với vào trong phòng:
- Ngộ Không sư đệ, ta tới tìm ngươi uống rượu á!
- Được!
Một đêm đó, khỉ đá và Lăng Vân Tử uống đến say mèm, bá vai bá cổ ca hát, hò rống khiến Dương Thiền tức giận vì không ngủ được mà đi ra náo loạn vài lần.
Phong Linh chỉ một mực ở một bên, rầu rĩ không vui.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Dương Thiền lưng đeo cái túi, chân đạp một cước vào cửa phòng khỉ đá, lôi hai kẻ say rượu chưa tỉnh kia dậy.
Dưới sự thúc giục của Dương Thiền, hai người không thể không bắt đầu rửa mặt, sửa sang lại quần áo mũ mão rồi đi tới Tiềm Tâm điện bái biệt Tu Bồ Đề.
Tu Bồ Đề mang theo Thanh Phong Tử, Thanh Vân Tử tiễn đưa ba người đến cửa sơn môn.
Chẳng biết tại sao, đoạn đường này lại không thấy Phong Linh đến tiễn, khiến cho khỉ đá cảm thấy có chút không thoải mái, thỉnh thoảng lại ngoái cổ nhìn vào trong quán. Chỉ là sư phụ Phong Linh là Thanh Phong Tử vẫn mặt lạnh đứng một bên, cho nên hắn mới không đề cập đến vấn đề này.
Trước khi đi, Tu Bồ Đề lôi kéo khỉ đá nói vài câu rất thấm thía:
- Bên ngoài không thể như ở trong quán được, gặp chuyện gì cũng cần phải trầm ổn. Không được gây chuyện. Nhưng con cũng không được sợ phiền phức mà ném đi thể diện của Tà Nguyệt Tam Tinh động ta.
Dứt lời, ông gọi một đạo đồ đi tới đưa cho khỉ đá một thanh trường côn màu đen có tên là Hành Vân côn, còn nói là hành tẩu bên ngoài cần có một kiện binh khí phòng thân.
Chuyện này có thể nói là kinh hỉ.
Trường côn màu đen kia nhìn như bằng gỗ, cầm trong tay còn nặng hơn côn sắt thép nữa. Hai đầu côn khắc hình rồng hổ, nhìn kỹ còn phát hiện bên dưới ẩn hiện vô số chú văn pháp trận.
Hiển nhiên đây là một pháp bảo!
Khỉ đá ôm binh khí đầu tiên của mình, vui thích đứng một bên.
Tu Bồ Đề lại lấy ra một phong thư giao cho Lăng Vân Tử, chỉ nói là đến núi Côn Lôn giao cho Thái Ất chân nhân.
Chuyện đã nói xong, Lăng Vân Tử lấy một cái mâm bát quái nhỏ cỡ bàn tay từ trong tay áo, tiện tay ném ra, lơ lửng trên không trung.
Chỉ thấy Lăng Vân Tử lẩm bẩm niệm, cái mâm bát quát kia nhanh chóng biến lớn, mãi tới khi rộng chừng hai trượng mới dừng lại.
Mặc dù sớm đã dự liệu được, nhưng nhìn thấy tận mắt thế này khiến khỉ đá không khỏi ngây người.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy pháp bảo cỡ lớn được thi triển.
Không đợi khỉ đá hồi phục tinh thần, Lăng Vân Tử đã níu cổ áo của hắn, một tay ném hắn lên bát quái. Lăng Vân Tử và Dương Thiền cũng nhảy lên theo sau.
Đến khi cả người ở trên bát quái rồi, khỉ đá bắt đầu bối rối, thử cảm nhận lại phát hiện bát quái bốn bề yên tĩnh không khác gì ở trên mặt đất cả.
Lúc này hắn mới an tâm, chậm rãi đứng lên.
Nhìn xem bộ dáng khỉ đá như vậy, Dương Thiền liếc hắn một cái nói:
- Kiến thức quá hạn hẹp!
Lăng Vân Tử ngồi xuống ngay trung tâm mâm bát quái, rút ra một tấm bản đồ trong tay áo. Mở bản đồ, Lăng Vân Tử nhìn thoáng qua một phen rồi lại ngẩng đầu lên nhìn chân trời phía xa, xác định phương hướng.
- Lăng Vân bát quái trận của ta đặt trong toàn bộ lục đạo tam giới cũng là pháp bảo phi hành hàng đầu kia mà. À, nửa ngày nữa có thể đến nơi.
Lăng Vân Tử nói.
- Nửa ngày?
Chân mày khỉ đá cau lại, duỗi cổ nhìn tấm bản đồ:
- Đây là pháp bảo phi hành hàng đầu, mà còn mất nửa ngày sao?
Hắn chợt nghĩ tới Cân Đẩu Vân bổ nhào một cú đã cách xa vạn dặm. So sánh qua, thì pháp bảo hàng đầu này thật sự chậm như rùa.
Dương Thiền bên kia chậm rãi nói:
- Sao pháp bảo phi hành có thể sánh được với thuật lướt mây cưỡi gió chứ? Nói lại thì cũng chỉ có hắn mới ăn no rửng mỡ, không có chuyện gì nghiên cứu ra pháp bảo phi hành. Thần tiên trên trời, Địa tiên dưới mặt đất, thậm chí Quỷ tiên Âm Tào, yêu ma thế gian... có ai không biết phép cưỡi mây lướt gió?
Lăng Vân Tử như không nghe thấy, nghiêm túc giải thích với khỉ đá:
- Cũng có mấy phương pháp khác thay thế, chỉ là không mang theo người được. Dù sao hiện nay sư đệ ngươi còn chưa học thuật cưỡi mây lướt gió.
Câu này vừa nói ra, mặt khỉ đá đã đỏ lên.
Đứng chung một chỗ với Lăng Vân Tử và Dương Thiền, hắn đúng là thấp hơn một đầu.
Khỉ đá nhìn chằm chằm vào địa đồ một lúc, hỏi:
- Hiện tại chúng ta đang ở đâu?
- Ở đây.
Lăng Vân chỉ vào một góc nhỏ ở Tây Ngưu Hạ Châu đáp.
- Còn núi Côn Lôn?
- Là ở đây.
Lăng Vân Tử chỉ vào một dãy núi nằm ở Nam Chiêm Bộ Châu.
- Còn... Hoa Quả Sơn?
Khỉ đá ngẩng đầu lên hỏi.
- Nhớ nhà hả?
Lăng Vân Tử cười hì hì chỉ vào một chỗ trong vùng duyên hải giao giới giữa Đông Thắng Thần Châu và Nam Chiêm Bộ Châu, đáp:
- Ở đây. Như thế nào, muốn trở về nhìn qua? Tuy là không tiện đường, sư huynh cũng có thể lượn qua một chút.
Khỉ đá thấp thỏm trong lòng, tay duỗi ra thoáng có chút run rẩy, chỉ vào một địa điểm cách Hoa Quả Sơn một dải eo biển, bảo:
- Không, ta muốn tới đây một chuyến.
...
Tu Bồ Đề đưa mắt nhìn ba người rời đi, nụ cười trên mặt chậm rãi nhạt dần. Ông ta quay người đi vào đạo quán, nói với Thanh Phong Tử:
- Nhanh đi xóa hết tất cả dấu vết mà Ngộ Không đã lưu lại đi.
Thanh Phong Tử không không hiểu tại sao, nhưng biểu lộ của Tu Bồ Đề không giống nói giỡn, đành đi qua bên Lăng Yến lý.
Không lâu sau, một đạo đồng áo tím từ trên trời bay tới, đáp xuống trước sơn môn Tà Nguyệt Tam Tinh động, chắp tay hô:
- Tọa hạ đồng tử của Thái Thượng Lão Quân, Tử Tâm, cầu kiến Tu Bồ Đề tổ sư!
/535
|