Khỉ Đá đang vận tất cả sức lực chạy như bay trong gió.
Trong thời khắc này, toàn bộ thế giới trước mắt hắn như hóa thành từng dải ánh sáng, chỉ còn nhìn rõ gương mặt già nua lạnh lẽo mang theo nét cười nhạt của Nguyên Thủy Thiên Tôn đang lơ lửng trên không trung phía xa.
Không đợi cây gậy trong tay Khỉ Đá chạm đến góc áo của mình, Tam Bảo Ngọc như ý trong tay Nguyên Thủy Thiên Tôn đã lóe lên hào quang nhàn nhạt.
Kim Cô bổng của Khỉ Đá rơi vào khoảng không.
Nguyên Thủy Thiên Tôn, tiếp đó là Bàn Cổ phiên và Tam Bảo Ngọc như ý đều sau lưng ông ta biến mất không còn dấu vết.
Hắn chỉ vừa mới khựng lại, chưa kịp phân rõ ràng mọi chuyện thì đã có một lực hút cực lớn từ dưới mặt đất truyền tới.
Mặt đất bên dưới đã bị lún sâu xuống, hình thành một cái hố cực lớn.
Toàn bộ tay chân, và cả thân thể hắn đều trở nên vô cùng nặng nề.
Lần này, hắn không rơi xuống như lúc trước, mà nháy mắt bộc phát ra một luồng linh lực cường đại chống cự lại.
Luồng linh lực này cực lớn, đến mức hắn suýt chút nữa không khống chế được mà tông vào ngọn núi bên cạnh.
Vất vả lắm mới ngừng lại được thì hắn đã cảm giác Nguyên Thủy Thiên Tôn đang ở phía sau lưng, cách hắn chưa tới một trăm trượng.
- Thế nào? Ngươi cho rằng chỉ với một thân man lực mà vô địch thiên hạ được sao?
Nguyên Thủy Thiên Tôn không chút biểu cảm nói.
. . .
- Cuối cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn xuất hiện rồi!
- Thiên Tôn mà ra tay, con yêu hầu này còn năng lực chống đỡ sao?
- Bệ hạ! Có lẽ nên cưỡng chế Nam Thiên Môn xuất binh, phối hợp với Thiên Tôn, nhân cơ hội này tiêu diệt Hoa Quả Sơn!
Đám tiên gia trong Linh Tiêu bảo điện đầy vẻ vui mừng, nhưng Ngọc Đế cũng chỉ lẳng lặng nhìn xem, không nhúc nhích gì cả.
. . .
Nam Thiên Môn, hàng mày của Lý Tịnh vẫn không hề giãn ra chút nào.
Na Tra ôm lấy phong thư trong ngực, dồn toàn bộ lực chú ý vào mấy tên thiên tướng đang dìu lấy Thiên Bồng trong trạng thái hấp hối chậm rãi rời khỏi chiến trường.
. . .
Khỉ Đá nhanh chóng quay ngược lại đánh giết tới phía Nguyên Thủy Thiên Tôn. Nhưng không đợi gậy của hắn tới gần, Nguyên Thủy Thiên Tôn lại biến mất không còn tăm tích như lúc trước.
Ngay sau đó, lại là một lực hút truyền tới.
Khỉ Đá giãy giụa mãnh liệt, lại lần nữa xông tới ông ta.
Liên tục mấy mươi lần, Bàn Cổ phiên đã tạo thành từng cái hố cực lớn khắp mặt đất, Khỉ Đá cũng bị vần vò đến không còn kiên nhẫn nữa. Có điều hắn vẫn không đụng được tới góc áo của Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Một trận chiến, tới lúc này thì Sinh Tử điện, thậm chí là toàn bộ Địa Phủ, còn cả Nại Hà cùng toàn bộ núi non sông ngòi xung quanh Địa Phủ đều đã bị phá hủy không còn sót lại chút gì.
Địa hình lúc này cũng bị biến dạng vô số lần.
Nếu không phải tầng Địa Ngục thứ mười tám nằm trong một không gian khác, e rằng cũng đã bị phá hủy hoàn toàn.
Toàn bộ âm phủ chỉ còn lại là một đống đất đá hỗn loạn, không còn tới một ngọn cỏ.
Người còn sống duy nhất trong thập điện Diêm La là Tần Quảng Vương đang mang theo tất cả hồn phách còn sót lại lẩn ra xa xa, cách phạm vi này tới mấy ngàn dặm. Đây là trận chiến mà bọn họ không thể nào tham gia được, chỉ có thể đứng đó lau mồ hôi mà thôi.
- Thế này thì ông không thể giết được ta.
Khỉ Đá đứng yên trên không trung, lẳng lặng nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn:
- Ông muốn làm gì? Kéo dài thời gian?
Nguyên Thủy Thiên Tôn chậm rãi vuốt vuốt râu dài, nhàn nhạt cười nói:
- Muốn giết ngươi? Quá dễ dàng. Đến đúng lúc, ngươi sẽ chết. Nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, Thất Xảo Di Vân đan kia, cũng như vậy.
Trong hốc mắt của Khỉ Đá, từng sợi tơ máu khẽ dao động, rồi lan tràn ra.
- Ha ha ha ha, lại định đợi lệ khí trên người ta tràn đầy. Đáng tiếc trên người ông chẳng có gì để giết chóc được cả.
Khỉ Đá chậm rãi lui về phía sau, quay người định rời đi.
Đang lúc này, Nguyên Thủy Thiên Tôn cắn răng một cái, một vùng lực trường hình vòng cung nhanh chóng xuất hiện vây lấy Khỉ Đá, lại không chạm đến người hắn.
- Ngươi, vẫn là nên ở lại đây từ từ so chiêu với lão phu đi.
- Xem ra, ông không chỉ đang kéo dài thời gian mà còn là đang tranh thủ thời gian nhỉ.
Khỉ Đá nhếch môi cười cười:
- Tranh thủ thời gian cho ai đây? Để ta đoán xem... Là đạo đồ núi Côn Lôn sao?
Hai mắt của Nguyên Thủy Thiên Tôn từ từ nheo lại thành một đường nhỏ.
- Xem ra, ta đã đoán đúng.
Khỉ Đá lại càng cười vui vẻ hơn, cả người như ngửa cả ra sau, rồi lại lùi về sau.
- Đoán đúng thì đã sao, ngươi đi được không?
Nguyên Thủy Thiên Tôn chậm rãi giang hai tay ra.
- Vậy thử xem, không thử làm sao biết được?
Tích tắc sau, Khỉ Đá đã chuyển mình, điên cuồng chạy đi.
Hai tay Nguyên Thủy Thiên Tôn đẩy ra, một lực hút cực lớn quét sạch hết mọi thứ xung quanh Khỉ Đá.
Trong tiếng nổ vang, toàn bộ mặt đất nơi Âm Phủ như thể một chiếc bánh ngọt đã bị cắt ra một khối lớn dưới một kích nặng nề đó.
. . .
Ở bên trong Tề Thiên cung, Dĩ Tố chậm rãi buông bội kiếm xuống, cắm vào vỏ kiếm, bước từng bước đi ra ngoài điện.
- Muội đi đâu vậy?
Đoản Chủy quát to.
- Các ngươi không xuất binh, vậy tự ta sẽ xuất binh.
- Muội xuất binh thì làm được gì? Đối thủ của Đại Thánh gia bây giờ là Nguyên Thủy Thiên Tôn, trận chiến đó muội có thể tham gia được sao? Đại Thánh gia đã bảo chúng ta phải bảo vệ tốt Hoa Quả Sơn, chúng ta chỉ cần bảo vệ Hoa Quả Sơn cho tốt là được!
Dĩ Tố dừng bước lại, chậm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm vào Đoản Chủy, nói khẽ:
- Lần này Đại Thánh gia đã lỗ mãng. Ta biết thật ra có nhiều người trong các ngươi cảm thấy bất mãn. Thế nhưng Đại Thánh gia đã từng cứu ngươi mà?
Đoản Chủy khẽ giật mình.
Lữ Lục Quải đứng một bên trầm mặc không nói.
- Cửu Đầu Trùng, đến bây giờ ngươi chính là chiến tướng mạnh mẽ. Lúc trước Đại Thánh gia chỉ dùng hai quả Bàn đào đổi lấy việc ngươi gia nhập vào Hoa Quả Sơn, nói thật, cái giá đó khá thấp. Tới hôm nay, dù ngươi không đi cũng không ai dám nói gì với ngươi.
- Năm vị yêu vương, tới bây giờ giữa các ngươi và chúng ta đều chỉ là lợi dụng lẫn nhau. Thật ra các ngươi không muốn tham gia trận chiến này, ta có thể hiểu được.
- Thế nhưng mà Đoản Chủy, còn có Lữ Thanh, Đại Giác, các huynh thì sao? Đừng trách Tiểu Hồng gọi thẳng tên các huynh. Các huynh còn nhớ cái tên 'Tiểu Hồng' đầu tiên của ta không? Nếu các huynh còn nhớ, chắc chắn sẽ nhớ được mình như thế nào mới có được vị trí như ngày hôm nay. Không có Đại Thánh gia, các huynh đã chết sớm rồi. Có lẽ đã chết trên đường đi tới đầm Ác Long, cũng có lẽ là chết ở đầm Ác Long, hoặc là chết trong trận chiến đấu tiêu diệt Hoa Quả Sơn của Thiên Đình.
- Ta được Đại Thánh gia nhặt về từ trong rừng cây, ta luôn nhớ rõ. Các huynh thì sao? Nếu Đại Thánh gia có chuyện, các huynh định mang theo tâm tình gì để sống tiếp? Tiểu Hồng không thể tưởng tượng ra, cho nên Tiểu Hồng phải đi. Dù có chết ở Âm Phủ, hồn phi phách tán cũng được.
Nàng quay lưng đi, hít một hơi sâu, chậm rãi rút một trường kiếm bên hông ra một đoạn, lại 'choang' một tiếng cất trở vào, cất cao giọng nói:
- Tất cả nghe cho rõ đây. Lâu dài mới biết lòng người. Hôm nay Đại Thánh gia đang gặp nguy, xuất chinh trận này, nếu thắng lợi trở về, chính là ngày bản đồ quyền lực Hoa Quả Sơn lại lần nữa được lập lại!
Cuối cùng, Dĩ Tố trừng mắt liếc nhìn Đoản Chủy rồi bước ra ngoài điện.
Chúng tướng đưa mắt nhìn nhau, rồi nhìn về phía Đoản Chủy.
Khóe mắt Đoản Chủy khẽ giật giật, nắm tay siết chặt lại, thế nhưng gã vẫn không nói tiếng nào.
Đa Mục Quái trong đám yêu chợt chần chừ, chắp tay với Đoản Chủy, rồi phất tay áo bước nhanh theo.
Bảy sư muội của Đa Mục Quái cũng vội vàng đi theo. Sau đó, là một vài tân yêu tướng.
Đại Giác và Linh Tê đưa mắt nhìn chằm chằm vào Đoản Chủy.
Lữ Lục Quải thản nhiên liếc nhìn Đoản Chủy, thấp giọng nói:
- Không ngăn cản?
- Ngươi ngăn cản được không? Nàng là đệ tử đắc lực nhất của Thánh Mẫu, uy tín không tầm thường đâu. Hơn nữa... Một khi ra tay ngăn cản, nhất định trên lưng sẽ cõng lấy cái danh bội bạc. Đến lúc đó chắc chắn sẽ nội loạn không ngừng.
- Vậy ngươi định thế nào?
Đoản Chủy suy nghĩ một hồi lâu, hấp háy con ngươi nói:
- Chúng ta căn bản không thể nào xen vào trận chiến này được, vẫn nên làm theo lời Đại Thánh gia, bảo vệ tốt Hoa Quả Sơn.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách . com)
. . .
Núi Côn Lôn.
Pháp trận cấm bay đã được giải trừ.
Trong bóng đêm, từng chiếc chiến hạm lơ lửng bay lên. Các đạo đồ có thực lực mạnh bắt đầu theo hướng dẫn của Quán chủ tự mình tiến vào trong chiến hạm. Những đạo đồ có thực lực không đủ đều bị cưỡng chế lập tức thu dọn hành lý trở về quê hương.
Trấn Nguyên Tử vẫn đang hôn mê được đặt trên một cáng cứu thương đưa lên chiến hạm.
Nhìn chiến hạm lơ lửng đầy trời, Thái Ất chân nhân bất đắc dĩ cười khổ.
Ông ta giật mình nhớ lại lần gặp nhau trong Càn Nguyên Kim Quang động hơn một trăm năm trước.
Con khỉ đi sau lưng Lăng Vân Tử không nói một lời kia đã quấy toàn bộ núi Côn Lôn đến long trời lở đất. Thế nhưng dù thủy quân Thiên Hà đã đào sâu ba thước đất, cuối cùng vẫn không bắt được hắn.
- Một cuộc đào vong đại quy mô a...
Ông ta ngậm miệng thở dài:
- Không nghĩ tới, con yêu hầu yếu ớt hơn một trăm năm trước lại có thể dồn ép toàn bộ núi Côn Lôn ta phải rút chạy, chỉ bởi vì hắn có khả năng sẽ tấn công núi Côn Lôn... Ha ha ha, Quả nhiên là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây a.
Nói xong, ông ta chậm rãi lắc đầu nhìn qua Thông Thiên Giáo Chủ ở bên cạnh.
- Yêu hầu kia đã hoàn toàn mất kiểm soát. Sư huynh đang ngăn cản hắn ở Âm Phủ. Đành giao lại Trấn Nguyên Tử cho các ngươi. Tóm lại, các ngươi nhanh chóng rút lui khỏi đây. Tuy nói là trăm vạn đạo đồ cũng không có nhiều tác dụng, nhưng nếu cộng thêm yêu quái Hoa Quả Sơn... Thế gian này cũng không có mấy nơi giúp hắn tản được lệ khí rồi. Lão phu còn phải đi qua Tứ hải Long Cung và Ngũ Trang quan một chuyến. Còn Tà Nguyệt Tam Tinh động thì bỏ đi, con khỉ kia là do chính tay Tu Bồ Đề dạy dỗ ra. Ông ta nên có cách tự cứu mới phải.
- Đây là muốn dẫn họa về Tây sao?
Thông Thiên Giáo Chủ vuốt vuốt râu, khe khẽ thở dài:
- Nếu có thể dẫn về Tây được cũng tốt. Linh Sơn có Thích Ca Mâu Ni, muốn dồn ép ngăn cản con khỉ này lại không khó. Đáng tiếc là có giết người của Phật môn cũng không thể tiêu tan được lệ khí, nên đó không phải kế tốt.
Dứt lời, ông ta khẽ vỗ vỗ vai Thái Ất chân nhân, quay người hóa thành một làn mây khói tản đi.
. . .
Bên ngoài Nam Thiên Môn, hơn mười thiên tướng đang dìu lấy Thiên Bồng còn sót lại một hơi tàn nhờ trợ giúp của dược vật bước lên khu vực mặt đất bằng phẳng.
Na Tra mang theo mấy thiên binh vội vàng nghênh đón.
Mấy tên thiên binh ba chân bốn cẳng đỡ lấy Thiên Bồng từ trong tay những thiên tướng cũng toàn thân đầy thương tích, đặt lên cáng cứu thương.
- Thế nào rồi?
Na Tra hỏi.
- Tu vi phế rồi, sau này... sẽ thành phế nhân.
Thiên Bồng nở nụ cười khô khốc, ho ra một ngụm máu.
Na Tra đưa tay đặt lên mạch môn của Thiên Bồng, nhíu mày nói:
- Còn sống là được. Hành giả đạo sợ gì chứ? Dù sao đan dược đề thăng tu vi lên cao nhất vẫn còn, không tới vài năm là tu lại được như cũ.
Thiên Bồng yên lặng gật gật đầu.
. . .
Âm Phủ.
Khỉ Đá cắn răng, sử dụng ra tất cả lực lượng, chậm rãi bay lên.
Tốc độ của hắn rất rất chậm, chậm đến không bằng một phần ngàn tốc độ bình thường,
Linh lực vờn quanh thân thể gần như biến cả người hắn thành màu vàng, như thể một ngôi sao lập lòe trong bầu trời đêm.
Nguyên Thủy Thiên Tôn lơ lửng phía sau, dùng cả hai tay bày ra hết tất cả lực lượng áp chế. Linh lực không ngừng rót vào trong Bàn Cổ phiên, tốc độ hao tổn tăng lên cực nhanh.
Thế nhưng dù vậy, ông ta vẫn không cách nào hoàn toàn hạn chế hành động của Khỉ Đá lại.
Khỉ Đá đi về phía trước, mọi thứ trên mặt đất cũng theo đó mà bị ép thành bột mịn. Một đường dài hình vòng cung hiện ra rõ ràng trên mặt đất.
- Khuyên ngươi vẫn nên giữ lại một chút ít hơi tàn để mà chạy trốn khỏi chết. Linh lực của ta vô cùng vô tận, ngươi lại không.
Khỉ Đá cười vang.
Một giọt mồ hôi to như hạt đậu từ thái dương Nguyên Thủy Thiên Tôn chảy xuống, tích tắc sau đã bị linh lực hỗn loạn tàn phá mà bốc hơi không còn chút tăm tích.
. . .
Ở bên trong Linh Tiêu bảo điện, một vị khanh gia lặng lẽ đi tới bên cạnh Ngọc Đế, khẽ nói:
- Bệ hạ, Thiên Bồng Nguyên Soái đã tiến vào Nam Thiên Môn. Bên kia truyền đến tin tức, rằng... tu vi của hắn đã không còn, không khác gì một phàm nhân.
Đoạn lời nói này, cả chúng tiên đều nghe rõ.
- Không còn tu vi? Các ngươi nhìn xem, nguyên soái đã vì Thiên Đình chiến đến nước này, các ngươi còn hoài nghi hắn? Đúng là đáng giận! Cực kỳ đáng giận!
- Bệ hạ, thần lại có kiến giải khác. Hành giả đạo dù cho không còn tu vi, cũng chỉ mất vài năm là lại hồi phục như cũ, không đáng lo ngại. Mấu chốt là Thiên Đình đang nguy cấp, hắn lại không còn tu vi ... Ha ha ha ha, thế này không phải có nghĩa là không thể nào đối mặt với yêu hầu kia trên chiến trường được rồi sao?
- Ngươi có ý gì?
Lúc này có tiên gia lớn tiếng quát mắng.
- Ý của thần là, đây là khổ nhục kế.
- Khổ nhục kế?
Nghe vậy, tất cả chúng tiên đều hít vào một hơi lạnh.
Tiên gia lên tiếng kia vội chắp tay nói tiếp:
- Nếu hắn như vậy, nói không chừng sau này yêu hầu kia gõ cửa, hắn sẽ hạ lệnh mở Nam Thiên Môn ra mà quy hàng không chừng. Bệ hạ, việc này không thể không đề phòng.
- Bệ hạ, Thiên Bồng kia đã mất hết tu vi, dù sao cũng không còn tác dụng gì với chiến sự, không bằng chiêu đến Linh Tiêu bảo điện, tra xét một lần xem sao.
Chúng tiên đều nhìn về phía Ngọc Đế.
Ngọc Đế cau mày, tay không ngừng xoa nắn chiếc nhẫn trên ngón tay.
Trong thời khắc này, toàn bộ thế giới trước mắt hắn như hóa thành từng dải ánh sáng, chỉ còn nhìn rõ gương mặt già nua lạnh lẽo mang theo nét cười nhạt của Nguyên Thủy Thiên Tôn đang lơ lửng trên không trung phía xa.
Không đợi cây gậy trong tay Khỉ Đá chạm đến góc áo của mình, Tam Bảo Ngọc như ý trong tay Nguyên Thủy Thiên Tôn đã lóe lên hào quang nhàn nhạt.
Kim Cô bổng của Khỉ Đá rơi vào khoảng không.
Nguyên Thủy Thiên Tôn, tiếp đó là Bàn Cổ phiên và Tam Bảo Ngọc như ý đều sau lưng ông ta biến mất không còn dấu vết.
Hắn chỉ vừa mới khựng lại, chưa kịp phân rõ ràng mọi chuyện thì đã có một lực hút cực lớn từ dưới mặt đất truyền tới.
Mặt đất bên dưới đã bị lún sâu xuống, hình thành một cái hố cực lớn.
Toàn bộ tay chân, và cả thân thể hắn đều trở nên vô cùng nặng nề.
Lần này, hắn không rơi xuống như lúc trước, mà nháy mắt bộc phát ra một luồng linh lực cường đại chống cự lại.
Luồng linh lực này cực lớn, đến mức hắn suýt chút nữa không khống chế được mà tông vào ngọn núi bên cạnh.
Vất vả lắm mới ngừng lại được thì hắn đã cảm giác Nguyên Thủy Thiên Tôn đang ở phía sau lưng, cách hắn chưa tới một trăm trượng.
- Thế nào? Ngươi cho rằng chỉ với một thân man lực mà vô địch thiên hạ được sao?
Nguyên Thủy Thiên Tôn không chút biểu cảm nói.
. . .
- Cuối cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn xuất hiện rồi!
- Thiên Tôn mà ra tay, con yêu hầu này còn năng lực chống đỡ sao?
- Bệ hạ! Có lẽ nên cưỡng chế Nam Thiên Môn xuất binh, phối hợp với Thiên Tôn, nhân cơ hội này tiêu diệt Hoa Quả Sơn!
Đám tiên gia trong Linh Tiêu bảo điện đầy vẻ vui mừng, nhưng Ngọc Đế cũng chỉ lẳng lặng nhìn xem, không nhúc nhích gì cả.
. . .
Nam Thiên Môn, hàng mày của Lý Tịnh vẫn không hề giãn ra chút nào.
Na Tra ôm lấy phong thư trong ngực, dồn toàn bộ lực chú ý vào mấy tên thiên tướng đang dìu lấy Thiên Bồng trong trạng thái hấp hối chậm rãi rời khỏi chiến trường.
. . .
Khỉ Đá nhanh chóng quay ngược lại đánh giết tới phía Nguyên Thủy Thiên Tôn. Nhưng không đợi gậy của hắn tới gần, Nguyên Thủy Thiên Tôn lại biến mất không còn tăm tích như lúc trước.
Ngay sau đó, lại là một lực hút truyền tới.
Khỉ Đá giãy giụa mãnh liệt, lại lần nữa xông tới ông ta.
Liên tục mấy mươi lần, Bàn Cổ phiên đã tạo thành từng cái hố cực lớn khắp mặt đất, Khỉ Đá cũng bị vần vò đến không còn kiên nhẫn nữa. Có điều hắn vẫn không đụng được tới góc áo của Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Một trận chiến, tới lúc này thì Sinh Tử điện, thậm chí là toàn bộ Địa Phủ, còn cả Nại Hà cùng toàn bộ núi non sông ngòi xung quanh Địa Phủ đều đã bị phá hủy không còn sót lại chút gì.
Địa hình lúc này cũng bị biến dạng vô số lần.
Nếu không phải tầng Địa Ngục thứ mười tám nằm trong một không gian khác, e rằng cũng đã bị phá hủy hoàn toàn.
Toàn bộ âm phủ chỉ còn lại là một đống đất đá hỗn loạn, không còn tới một ngọn cỏ.
Người còn sống duy nhất trong thập điện Diêm La là Tần Quảng Vương đang mang theo tất cả hồn phách còn sót lại lẩn ra xa xa, cách phạm vi này tới mấy ngàn dặm. Đây là trận chiến mà bọn họ không thể nào tham gia được, chỉ có thể đứng đó lau mồ hôi mà thôi.
- Thế này thì ông không thể giết được ta.
Khỉ Đá đứng yên trên không trung, lẳng lặng nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn:
- Ông muốn làm gì? Kéo dài thời gian?
Nguyên Thủy Thiên Tôn chậm rãi vuốt vuốt râu dài, nhàn nhạt cười nói:
- Muốn giết ngươi? Quá dễ dàng. Đến đúng lúc, ngươi sẽ chết. Nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, Thất Xảo Di Vân đan kia, cũng như vậy.
Trong hốc mắt của Khỉ Đá, từng sợi tơ máu khẽ dao động, rồi lan tràn ra.
- Ha ha ha ha, lại định đợi lệ khí trên người ta tràn đầy. Đáng tiếc trên người ông chẳng có gì để giết chóc được cả.
Khỉ Đá chậm rãi lui về phía sau, quay người định rời đi.
Đang lúc này, Nguyên Thủy Thiên Tôn cắn răng một cái, một vùng lực trường hình vòng cung nhanh chóng xuất hiện vây lấy Khỉ Đá, lại không chạm đến người hắn.
- Ngươi, vẫn là nên ở lại đây từ từ so chiêu với lão phu đi.
- Xem ra, ông không chỉ đang kéo dài thời gian mà còn là đang tranh thủ thời gian nhỉ.
Khỉ Đá nhếch môi cười cười:
- Tranh thủ thời gian cho ai đây? Để ta đoán xem... Là đạo đồ núi Côn Lôn sao?
Hai mắt của Nguyên Thủy Thiên Tôn từ từ nheo lại thành một đường nhỏ.
- Xem ra, ta đã đoán đúng.
Khỉ Đá lại càng cười vui vẻ hơn, cả người như ngửa cả ra sau, rồi lại lùi về sau.
- Đoán đúng thì đã sao, ngươi đi được không?
Nguyên Thủy Thiên Tôn chậm rãi giang hai tay ra.
- Vậy thử xem, không thử làm sao biết được?
Tích tắc sau, Khỉ Đá đã chuyển mình, điên cuồng chạy đi.
Hai tay Nguyên Thủy Thiên Tôn đẩy ra, một lực hút cực lớn quét sạch hết mọi thứ xung quanh Khỉ Đá.
Trong tiếng nổ vang, toàn bộ mặt đất nơi Âm Phủ như thể một chiếc bánh ngọt đã bị cắt ra một khối lớn dưới một kích nặng nề đó.
. . .
Ở bên trong Tề Thiên cung, Dĩ Tố chậm rãi buông bội kiếm xuống, cắm vào vỏ kiếm, bước từng bước đi ra ngoài điện.
- Muội đi đâu vậy?
Đoản Chủy quát to.
- Các ngươi không xuất binh, vậy tự ta sẽ xuất binh.
- Muội xuất binh thì làm được gì? Đối thủ của Đại Thánh gia bây giờ là Nguyên Thủy Thiên Tôn, trận chiến đó muội có thể tham gia được sao? Đại Thánh gia đã bảo chúng ta phải bảo vệ tốt Hoa Quả Sơn, chúng ta chỉ cần bảo vệ Hoa Quả Sơn cho tốt là được!
Dĩ Tố dừng bước lại, chậm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm vào Đoản Chủy, nói khẽ:
- Lần này Đại Thánh gia đã lỗ mãng. Ta biết thật ra có nhiều người trong các ngươi cảm thấy bất mãn. Thế nhưng Đại Thánh gia đã từng cứu ngươi mà?
Đoản Chủy khẽ giật mình.
Lữ Lục Quải đứng một bên trầm mặc không nói.
- Cửu Đầu Trùng, đến bây giờ ngươi chính là chiến tướng mạnh mẽ. Lúc trước Đại Thánh gia chỉ dùng hai quả Bàn đào đổi lấy việc ngươi gia nhập vào Hoa Quả Sơn, nói thật, cái giá đó khá thấp. Tới hôm nay, dù ngươi không đi cũng không ai dám nói gì với ngươi.
- Năm vị yêu vương, tới bây giờ giữa các ngươi và chúng ta đều chỉ là lợi dụng lẫn nhau. Thật ra các ngươi không muốn tham gia trận chiến này, ta có thể hiểu được.
- Thế nhưng mà Đoản Chủy, còn có Lữ Thanh, Đại Giác, các huynh thì sao? Đừng trách Tiểu Hồng gọi thẳng tên các huynh. Các huynh còn nhớ cái tên 'Tiểu Hồng' đầu tiên của ta không? Nếu các huynh còn nhớ, chắc chắn sẽ nhớ được mình như thế nào mới có được vị trí như ngày hôm nay. Không có Đại Thánh gia, các huynh đã chết sớm rồi. Có lẽ đã chết trên đường đi tới đầm Ác Long, cũng có lẽ là chết ở đầm Ác Long, hoặc là chết trong trận chiến đấu tiêu diệt Hoa Quả Sơn của Thiên Đình.
- Ta được Đại Thánh gia nhặt về từ trong rừng cây, ta luôn nhớ rõ. Các huynh thì sao? Nếu Đại Thánh gia có chuyện, các huynh định mang theo tâm tình gì để sống tiếp? Tiểu Hồng không thể tưởng tượng ra, cho nên Tiểu Hồng phải đi. Dù có chết ở Âm Phủ, hồn phi phách tán cũng được.
Nàng quay lưng đi, hít một hơi sâu, chậm rãi rút một trường kiếm bên hông ra một đoạn, lại 'choang' một tiếng cất trở vào, cất cao giọng nói:
- Tất cả nghe cho rõ đây. Lâu dài mới biết lòng người. Hôm nay Đại Thánh gia đang gặp nguy, xuất chinh trận này, nếu thắng lợi trở về, chính là ngày bản đồ quyền lực Hoa Quả Sơn lại lần nữa được lập lại!
Cuối cùng, Dĩ Tố trừng mắt liếc nhìn Đoản Chủy rồi bước ra ngoài điện.
Chúng tướng đưa mắt nhìn nhau, rồi nhìn về phía Đoản Chủy.
Khóe mắt Đoản Chủy khẽ giật giật, nắm tay siết chặt lại, thế nhưng gã vẫn không nói tiếng nào.
Đa Mục Quái trong đám yêu chợt chần chừ, chắp tay với Đoản Chủy, rồi phất tay áo bước nhanh theo.
Bảy sư muội của Đa Mục Quái cũng vội vàng đi theo. Sau đó, là một vài tân yêu tướng.
Đại Giác và Linh Tê đưa mắt nhìn chằm chằm vào Đoản Chủy.
Lữ Lục Quải thản nhiên liếc nhìn Đoản Chủy, thấp giọng nói:
- Không ngăn cản?
- Ngươi ngăn cản được không? Nàng là đệ tử đắc lực nhất của Thánh Mẫu, uy tín không tầm thường đâu. Hơn nữa... Một khi ra tay ngăn cản, nhất định trên lưng sẽ cõng lấy cái danh bội bạc. Đến lúc đó chắc chắn sẽ nội loạn không ngừng.
- Vậy ngươi định thế nào?
Đoản Chủy suy nghĩ một hồi lâu, hấp háy con ngươi nói:
- Chúng ta căn bản không thể nào xen vào trận chiến này được, vẫn nên làm theo lời Đại Thánh gia, bảo vệ tốt Hoa Quả Sơn.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách . com)
. . .
Núi Côn Lôn.
Pháp trận cấm bay đã được giải trừ.
Trong bóng đêm, từng chiếc chiến hạm lơ lửng bay lên. Các đạo đồ có thực lực mạnh bắt đầu theo hướng dẫn của Quán chủ tự mình tiến vào trong chiến hạm. Những đạo đồ có thực lực không đủ đều bị cưỡng chế lập tức thu dọn hành lý trở về quê hương.
Trấn Nguyên Tử vẫn đang hôn mê được đặt trên một cáng cứu thương đưa lên chiến hạm.
Nhìn chiến hạm lơ lửng đầy trời, Thái Ất chân nhân bất đắc dĩ cười khổ.
Ông ta giật mình nhớ lại lần gặp nhau trong Càn Nguyên Kim Quang động hơn một trăm năm trước.
Con khỉ đi sau lưng Lăng Vân Tử không nói một lời kia đã quấy toàn bộ núi Côn Lôn đến long trời lở đất. Thế nhưng dù thủy quân Thiên Hà đã đào sâu ba thước đất, cuối cùng vẫn không bắt được hắn.
- Một cuộc đào vong đại quy mô a...
Ông ta ngậm miệng thở dài:
- Không nghĩ tới, con yêu hầu yếu ớt hơn một trăm năm trước lại có thể dồn ép toàn bộ núi Côn Lôn ta phải rút chạy, chỉ bởi vì hắn có khả năng sẽ tấn công núi Côn Lôn... Ha ha ha, Quả nhiên là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây a.
Nói xong, ông ta chậm rãi lắc đầu nhìn qua Thông Thiên Giáo Chủ ở bên cạnh.
- Yêu hầu kia đã hoàn toàn mất kiểm soát. Sư huynh đang ngăn cản hắn ở Âm Phủ. Đành giao lại Trấn Nguyên Tử cho các ngươi. Tóm lại, các ngươi nhanh chóng rút lui khỏi đây. Tuy nói là trăm vạn đạo đồ cũng không có nhiều tác dụng, nhưng nếu cộng thêm yêu quái Hoa Quả Sơn... Thế gian này cũng không có mấy nơi giúp hắn tản được lệ khí rồi. Lão phu còn phải đi qua Tứ hải Long Cung và Ngũ Trang quan một chuyến. Còn Tà Nguyệt Tam Tinh động thì bỏ đi, con khỉ kia là do chính tay Tu Bồ Đề dạy dỗ ra. Ông ta nên có cách tự cứu mới phải.
- Đây là muốn dẫn họa về Tây sao?
Thông Thiên Giáo Chủ vuốt vuốt râu, khe khẽ thở dài:
- Nếu có thể dẫn về Tây được cũng tốt. Linh Sơn có Thích Ca Mâu Ni, muốn dồn ép ngăn cản con khỉ này lại không khó. Đáng tiếc là có giết người của Phật môn cũng không thể tiêu tan được lệ khí, nên đó không phải kế tốt.
Dứt lời, ông ta khẽ vỗ vỗ vai Thái Ất chân nhân, quay người hóa thành một làn mây khói tản đi.
. . .
Bên ngoài Nam Thiên Môn, hơn mười thiên tướng đang dìu lấy Thiên Bồng còn sót lại một hơi tàn nhờ trợ giúp của dược vật bước lên khu vực mặt đất bằng phẳng.
Na Tra mang theo mấy thiên binh vội vàng nghênh đón.
Mấy tên thiên binh ba chân bốn cẳng đỡ lấy Thiên Bồng từ trong tay những thiên tướng cũng toàn thân đầy thương tích, đặt lên cáng cứu thương.
- Thế nào rồi?
Na Tra hỏi.
- Tu vi phế rồi, sau này... sẽ thành phế nhân.
Thiên Bồng nở nụ cười khô khốc, ho ra một ngụm máu.
Na Tra đưa tay đặt lên mạch môn của Thiên Bồng, nhíu mày nói:
- Còn sống là được. Hành giả đạo sợ gì chứ? Dù sao đan dược đề thăng tu vi lên cao nhất vẫn còn, không tới vài năm là tu lại được như cũ.
Thiên Bồng yên lặng gật gật đầu.
. . .
Âm Phủ.
Khỉ Đá cắn răng, sử dụng ra tất cả lực lượng, chậm rãi bay lên.
Tốc độ của hắn rất rất chậm, chậm đến không bằng một phần ngàn tốc độ bình thường,
Linh lực vờn quanh thân thể gần như biến cả người hắn thành màu vàng, như thể một ngôi sao lập lòe trong bầu trời đêm.
Nguyên Thủy Thiên Tôn lơ lửng phía sau, dùng cả hai tay bày ra hết tất cả lực lượng áp chế. Linh lực không ngừng rót vào trong Bàn Cổ phiên, tốc độ hao tổn tăng lên cực nhanh.
Thế nhưng dù vậy, ông ta vẫn không cách nào hoàn toàn hạn chế hành động của Khỉ Đá lại.
Khỉ Đá đi về phía trước, mọi thứ trên mặt đất cũng theo đó mà bị ép thành bột mịn. Một đường dài hình vòng cung hiện ra rõ ràng trên mặt đất.
- Khuyên ngươi vẫn nên giữ lại một chút ít hơi tàn để mà chạy trốn khỏi chết. Linh lực của ta vô cùng vô tận, ngươi lại không.
Khỉ Đá cười vang.
Một giọt mồ hôi to như hạt đậu từ thái dương Nguyên Thủy Thiên Tôn chảy xuống, tích tắc sau đã bị linh lực hỗn loạn tàn phá mà bốc hơi không còn chút tăm tích.
. . .
Ở bên trong Linh Tiêu bảo điện, một vị khanh gia lặng lẽ đi tới bên cạnh Ngọc Đế, khẽ nói:
- Bệ hạ, Thiên Bồng Nguyên Soái đã tiến vào Nam Thiên Môn. Bên kia truyền đến tin tức, rằng... tu vi của hắn đã không còn, không khác gì một phàm nhân.
Đoạn lời nói này, cả chúng tiên đều nghe rõ.
- Không còn tu vi? Các ngươi nhìn xem, nguyên soái đã vì Thiên Đình chiến đến nước này, các ngươi còn hoài nghi hắn? Đúng là đáng giận! Cực kỳ đáng giận!
- Bệ hạ, thần lại có kiến giải khác. Hành giả đạo dù cho không còn tu vi, cũng chỉ mất vài năm là lại hồi phục như cũ, không đáng lo ngại. Mấu chốt là Thiên Đình đang nguy cấp, hắn lại không còn tu vi ... Ha ha ha ha, thế này không phải có nghĩa là không thể nào đối mặt với yêu hầu kia trên chiến trường được rồi sao?
- Ngươi có ý gì?
Lúc này có tiên gia lớn tiếng quát mắng.
- Ý của thần là, đây là khổ nhục kế.
- Khổ nhục kế?
Nghe vậy, tất cả chúng tiên đều hít vào một hơi lạnh.
Tiên gia lên tiếng kia vội chắp tay nói tiếp:
- Nếu hắn như vậy, nói không chừng sau này yêu hầu kia gõ cửa, hắn sẽ hạ lệnh mở Nam Thiên Môn ra mà quy hàng không chừng. Bệ hạ, việc này không thể không đề phòng.
- Bệ hạ, Thiên Bồng kia đã mất hết tu vi, dù sao cũng không còn tác dụng gì với chiến sự, không bằng chiêu đến Linh Tiêu bảo điện, tra xét một lần xem sao.
Chúng tiên đều nhìn về phía Ngọc Đế.
Ngọc Đế cau mày, tay không ngừng xoa nắn chiếc nhẫn trên ngón tay.
/535
|