- Đây là đồ đệ ngươi? Như vậy đi, ngươi thu đồ đệ của ta làm đồ đệ, ta thu đồ đệ ngươi làm đồ đệ. Thế nào?
Nghe được câu này, khỉ đá không còn đứng vững nổi, thiếu chút nữa té xuống. Lăng Vân Tử tay vừa cầm tới quyển sách tre cũng cứng ngắc tại đó. Thân thể Dương Thiền khẽ ngửa ra sau, mắt thấy một vòng bộc phát mới chuẩn bị tới.
Ngọc Đỉnh vẫn còn không rõ ràng cho lắm, ngơ ngác đứng đó nhìn mọi người, mở miệng nói tiếp:
- Như thế nào? Không được hả? Ngươi có thể thu đồ đệ của ta làm đồ đệ, sao ta không thể đồ đệ của ngươi làm đồ đệ hả? Này, khỉ, ngươi tên là gì?
- Tôn Ngộ Không.
Khỉ đá ngơ ngác đáp.
- Tôn Ngộ Không? Ngộ Không, Ngộ Không, thật khó nghe, như tên của một hòa thượng, đọc ra chẳng có chút khí phách nào cả. Ta là người tu đạo, thích nhất là khí phách, như là Nguyên Thủy Thiên Tôn này, Thông Thiên giáo chủ này, đều là những cái tên ta hướng tới. Tên không tốt chậm trễ cả đời a! Sau này vi sư sẽ đặt cho ngươi cái tên uy phong lẫm lẫm khác.
Càng nói càng hùng hồn, Ngọc Đỉnh dứt khoát vung tay áo.
- Vậy đi, Long Ngạo Thiên thế nào? Nghe xong đã thấy giống tên nhân vật chính. Sao, Ngạo Thiên này, ta xem ngươi có tư chất tương tự như đại đồ đệ Dương Tiễn kia. Bồi dưỡng mấy kẻ có tư chất như các ngươi, luận kinh nghiệm, thiên hạ này vi sư mà đứng thứ hai thì không ai dám ngồi ở vị trí thứ nhất cả!
Sắc mặt Dương Thiền hoàn toàn tím ngắt.
Khỉ đá và Lăng Vân Tử thấy tình thế không đúng, thoáng lui về sau một bước. Ngọc Đỉnh kia vẫn không chút giác ngộ, muốn tiếp tục nói tiếp.
- Ông có thôi đi không? Câm miệng cho ta...
Tiếng thét chói tai cuồng loạn từ trong trong sơn động vang ra, trong nháy mắt đã oanh động cả đám chim sẻ bên ngoài.
Sau nửa canh giờ, Lăng Vân Tử vẫn nắm cuốn Vô Lượng Kỳ Vân kinh chưa đưa ra, cùng ngồi với khỉ đá ngoài cửa động.
- Lăng Vân sư huynh, chúng ta làm xong chuyện rồi, có phải có thể trở về rồi hay không?
Khỉ đá hỏi.
Lăng Vân Tử thò tay vuốt vuốt sợi tóc rủ trước trán, lắc đầu, bảo:
- Lần này chúng ta đến đây coi như là bái sơn, theo như lệ thường nên ở lại mấy ngày.
- Ở lại mấy ngày?
- Ừ, cụ thể mấy ngày thì phải xem tình hình đã. Thường ngày còn phải luận đạo, luận bàn tỷ thí với nhau các loại.
Nói qua, Lăng Vân Tử quay đầu lại quan sát bên trong động, nói:
- Chỉ có điều xem tình hình có thể giảm mấy chuyện này đi được, coi như du sơn ngoạn thủy đi. Khó có được cơ hội đến núi Côn Lôn, dạo chơi khắp nơi đi vậy. Đệ đưa ta xem cây côn kia một chút.
- Đây.
Khỉ đá đưa Hành Vân côn trong tay ra.
Lăng Vân Tử cúi đầu xuống tỉ mỉ quan sát từng đường vân trên thân côn, một lúc sau mới đứng lên, nắm côn bằng hai tay, thoáng vận dụng linh lực.
Chỉ thấy nguyên bản thân côn đen kịt đã hiện lên một tầng sáng bóng!
- Đây là...
Buông lỏng tay, Lăng Vân Tử đưa trả Hành Vân côn cho khỉ đá, nói:
- Binh khí rất tốt, rốt cuộc cũng là thủ bút từ tay sư phụ a. Có điều nặng đến trăm cân nên ta cầm có hơi không quen. Đệ cầm có lẽ rất vừa tay. Coi như là một món pháp bảo, lại chỉ có một công năng.
- Có công năng gì?
Khỉ đá nắm Hành Vân côn hỏi.
- Chỉ cần hai tay nắm ở côn, đưa linh lực vào trong nó thì sẽ nhanh chóng phủ kín linh lực khắp thân côn. Lại nói tiếp pháp bảo này tuy không coi vào đâu, nhưng lại hoàn toàn phù hợp với tình hình hiện tại của đệ đấy.
- Huynh nói vậy là sao?
Khỉ đá cũng học theo bộ dạng của Lăng Vân Tử hai tay nắm lấy Hành Vân côn, vận động linh lực. Lúc này linh lực rót vào côn nhanh chóng bị dẫn dắt trải rộng ra trên bề mặt thân côn, cảm giác côn trong tay trở nên nặng nề không ít.
- Đệ nha, tu vi hiện tại vẫn còn đang trưởng thành, còn xa lắm mới tới đỉnh phong. Hiện tại đưa cho đệ binh khí tốt cũng không cầm được, đừng nói vận dụng. Cho đệ loại nào thích hợp với hiện tại, thì sẽ nhanh chóng biến thành không còn phù hợp nữa. Công năng duy nhất của Hành Vân côn này là dùng linh lực của đệ bảo hộ thân côn, nói cách khác thực lực đệ tăng lên, tính bền chắc của côn cũng được tăng cường, sức nặng cũng sẽ theo đó gia tăng. Chỉ có điều hạn mức cao nhất cũng chỉ tới hai ngàn cân mà thôi. Hiện tại đệ toàn lực vận chuyển đại khái có thể tới ba trăm cân. Bởi như vậy dù tu vi đệ có đến bao nhiêu vẫn có thể dùng được, không đến mức dùng quá sức sẽ vỡ nát mất. Nhưng lâu dài mà nói cũng sẽ hạn chế phát triển thêm, vì vậy về sau cũng cần phải tìm một kiện trọng binh khác mới được.
- À...
Trên mặt khỉ đá lộ ra dáng tươi cười, nói:
- Sư phụ cân nhắc còn rất chu toàn.
- Ông ấy là sư phụ nha, phương diện này làm sao không nghĩ tới.
Nghĩ đến, đột nhiên khỉ đá hỏi:
- Sư huynh, huynh biết Định Hải thần châm sao?
- Định Hải thần châm?
Lăng Vân Tử nhíu mày hỏi:
- Cây Thiêu Hỏa côn của Đại Vũ? Nghe nói bị ném xuống Đông Hải, làm sao vậy?
- Không có gì.
- Cái con khỉ này, thật là... Chúng ta đang nói đến binh khí, làm sao chuyển qua đến Thiêu Hỏa côn luôn rồi?
Nói đến đây, sắc mặt Lăng Vân Tử hơi đổi, cả kinh nói:
- Đệ... Không phải là muốn lấy thứ kia làm binh khí chứ?
- Sư huynh nói đùa.
Khỉ đá vội vàng phủ nhận:
- Ta chỉ là từng nghe người ta nói thứ kia rất nặng, chợt nhớ tới mà hỏi thăm thôi.
- Không có ý định đó là được rồi. Ta đã gặp qua lão Long Vương vài lần. Đừng nhìn Long cung trân bảo vô số, kỳ thật lão ta chính là một tên thần giữ của rán sành ra mỡ. Thiêu Hỏa côn kia lão không dùng được gì, nhưng dù có là một hạt châu thì lão cũng tuyệt không giao ra cho đệ, chứ đừng nói là thứ giá trị như Định Hải thần châm. Chỉ có điều không chỉ lão, rồng đều là đức hạnh này.
Nói xong, Lăng Vân Tử nghiêng mặt đi liếc nhìn về phía trong động phủ, thấp giọng nói:
- Chị dâu của Dương Thiền kia cũng tính tình như vậy.
Khỉ đá chợt nhớ tới một vấn đề, dứt khoát thuận thế hỏi:
- Mà Dương Tiễn kia là xảy ra chuyện gì? Làm sao đang đánh thắng lại tiếp nhận chiêu an?
Lăng Vân Tử bật cười, nói:
- Y mà thắng thật sao?
- Còn không phải hả?
Khỉ đá nghi hoặc bảo.
- Đương nhiên là Thái Thượng Lão Quân chừa lại thể diện cho Dương Tiễn đó. Ha ha, đệ còn cho rằng Thiên Đình không đánh lại được Dương Tiễn à? Nói cho cùng, Ngọc Đế giết chết mẹ của Dương Tiễn trước, Dương Tiễn tính ra là có tình có lý đàng hoàng. Vì vậy a, Ngọc Đế đi đánh Dương Tiễn, Thái Thượng không ra tay để cho Ngọc Đế thua, khiến cho ông ta mất hết mặt mũi, coi như để Dương Tiễn đánh cho ông ta một bạt tai trước mặt tam giới. Như vậy coi như dẹp loạn nộ khí của Dương Tiễn rồi. Chuyện cũng đã xong, Ngọc Đế còn là Ngọc Đế, Thái Thượng cũng sẽ không để Dương Tiễn một mực náo thêm nữa... Việc này người khác không rõ ràng lắm, Dương Tiễn lại tự biết rất rõ.
Nói xong, không biết Lăng Vân Tử móc một cái hồ lô rượu ở đâu ra, nhấp một ngụm, đưa cho khỉ đá hỏi:
- Uống một hớp?
Nhận lấy hồ lô rượu, khỉ đá cũng nhấp một ngụm, nói:
- Hóa ra là như vậy, còn Dương Thiền là thế nào...
- Người ngoài cuộc sáng suốt hơn người trong cuộc mà. Nếu chuyện trong thiên hạ này đều có lí lẽ rõ ràng thì đã không có nhiều chuyện mơ hồ nữa. Dương Tiễn biết rõ trái phải, phải bỏ cả lão bà, lại đưa muội muội tới làm đồ đệ ta chẳng phải là sợ Ngọc Đế sau này không cách nào kiềm chế hắn, sẽ tìm đến người bên cạnh hắn hay sao.
Nói xong lại nhìn thoáng vào trong động, Lăng Vân Tử nói tiếp:
- Vốn ta còn kỳ quái sao không đưa nàng ta tới chỗ sư phụ hắn. Hiện tại coi như đã hiểu, đưa tới Tà Nguyệt Tam Tinh động coi như an toàn hơn chút ít.
Khóe miệng khỉ đá khẽ nhếch lên:
- Lăng Vân sư huynh vậy mà lại hiệp nghĩa như vậy a. Nói như vậy, hiện tại đáng lẽ phải vội vã phân rõ giới hạn với Dương Tiễn. Huynh ngược lại, thu muội muội hắn làm làm đồ đệ hả?
Lăng Vân Tử thở dài, vỗ vỗ đùi khỉ đá, đứng lên duỗi lưng một cái, đáp:
- Cái thế giới này như vậy mà, có vài người đệ coi hắn là bằng hữu, hắn cũng sẽ đối đãi với đệ như bằng hữu. Có những lúc mấu chốt đệ giúp hắn, thì dù đệ có chuyện hắn cũng sẽ liều mạng giúp đệ. Nhưng một số khác thì sao? Đệ coi hắn là bằng hữu cũng được, coi hắn là địch nhân cũng được, đến khi có chuyện, hắn nên làm gì thì sẽ làm như thế đó với đệ. Dương Tiễn thuộc về người đầu tiên, còn Ngọc Đế thuộc về người sau. Lăng Vân ta từ trước đến nay không thích dệt hoa trên gấm, lại chỉ ưa đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Ha ha ha ha. Đi thôi, có lẽ náo chuyện đã xong rồi, chúng ta vào xem.
Đang lúc này, lại trông thấy Dương Thiền mang theo bộ mặt tức giận từ trong động đi ra ngoài.
- Ngươi đi đâu?
Dương Thiền liếc mắt nhìn Lăng Vân Tử, tức giận nói:
- Đi ra ngoài hít thở không khí một chút, ở trong này ta sẽ bị ngộp thở chết mất.
- Ngươi không...
- Ngươi tự đi vào mà nói, muốn nói gì thì cứ nói.Ta ở đây sợ lại không khống chế nổi, vừa nhìn thấy ông ta lại tức giận.
Dương Thiền hung hăng giậm chân, đi ra ngoài cửa động.
Gặp tình hình này, Lăng Vân Tử chỉ có thể cười xấu hổ.
Nghe được câu này, khỉ đá không còn đứng vững nổi, thiếu chút nữa té xuống. Lăng Vân Tử tay vừa cầm tới quyển sách tre cũng cứng ngắc tại đó. Thân thể Dương Thiền khẽ ngửa ra sau, mắt thấy một vòng bộc phát mới chuẩn bị tới.
Ngọc Đỉnh vẫn còn không rõ ràng cho lắm, ngơ ngác đứng đó nhìn mọi người, mở miệng nói tiếp:
- Như thế nào? Không được hả? Ngươi có thể thu đồ đệ của ta làm đồ đệ, sao ta không thể đồ đệ của ngươi làm đồ đệ hả? Này, khỉ, ngươi tên là gì?
- Tôn Ngộ Không.
Khỉ đá ngơ ngác đáp.
- Tôn Ngộ Không? Ngộ Không, Ngộ Không, thật khó nghe, như tên của một hòa thượng, đọc ra chẳng có chút khí phách nào cả. Ta là người tu đạo, thích nhất là khí phách, như là Nguyên Thủy Thiên Tôn này, Thông Thiên giáo chủ này, đều là những cái tên ta hướng tới. Tên không tốt chậm trễ cả đời a! Sau này vi sư sẽ đặt cho ngươi cái tên uy phong lẫm lẫm khác.
Càng nói càng hùng hồn, Ngọc Đỉnh dứt khoát vung tay áo.
- Vậy đi, Long Ngạo Thiên thế nào? Nghe xong đã thấy giống tên nhân vật chính. Sao, Ngạo Thiên này, ta xem ngươi có tư chất tương tự như đại đồ đệ Dương Tiễn kia. Bồi dưỡng mấy kẻ có tư chất như các ngươi, luận kinh nghiệm, thiên hạ này vi sư mà đứng thứ hai thì không ai dám ngồi ở vị trí thứ nhất cả!
Sắc mặt Dương Thiền hoàn toàn tím ngắt.
Khỉ đá và Lăng Vân Tử thấy tình thế không đúng, thoáng lui về sau một bước. Ngọc Đỉnh kia vẫn không chút giác ngộ, muốn tiếp tục nói tiếp.
- Ông có thôi đi không? Câm miệng cho ta...
Tiếng thét chói tai cuồng loạn từ trong trong sơn động vang ra, trong nháy mắt đã oanh động cả đám chim sẻ bên ngoài.
Sau nửa canh giờ, Lăng Vân Tử vẫn nắm cuốn Vô Lượng Kỳ Vân kinh chưa đưa ra, cùng ngồi với khỉ đá ngoài cửa động.
- Lăng Vân sư huynh, chúng ta làm xong chuyện rồi, có phải có thể trở về rồi hay không?
Khỉ đá hỏi.
Lăng Vân Tử thò tay vuốt vuốt sợi tóc rủ trước trán, lắc đầu, bảo:
- Lần này chúng ta đến đây coi như là bái sơn, theo như lệ thường nên ở lại mấy ngày.
- Ở lại mấy ngày?
- Ừ, cụ thể mấy ngày thì phải xem tình hình đã. Thường ngày còn phải luận đạo, luận bàn tỷ thí với nhau các loại.
Nói qua, Lăng Vân Tử quay đầu lại quan sát bên trong động, nói:
- Chỉ có điều xem tình hình có thể giảm mấy chuyện này đi được, coi như du sơn ngoạn thủy đi. Khó có được cơ hội đến núi Côn Lôn, dạo chơi khắp nơi đi vậy. Đệ đưa ta xem cây côn kia một chút.
- Đây.
Khỉ đá đưa Hành Vân côn trong tay ra.
Lăng Vân Tử cúi đầu xuống tỉ mỉ quan sát từng đường vân trên thân côn, một lúc sau mới đứng lên, nắm côn bằng hai tay, thoáng vận dụng linh lực.
Chỉ thấy nguyên bản thân côn đen kịt đã hiện lên một tầng sáng bóng!
- Đây là...
Buông lỏng tay, Lăng Vân Tử đưa trả Hành Vân côn cho khỉ đá, nói:
- Binh khí rất tốt, rốt cuộc cũng là thủ bút từ tay sư phụ a. Có điều nặng đến trăm cân nên ta cầm có hơi không quen. Đệ cầm có lẽ rất vừa tay. Coi như là một món pháp bảo, lại chỉ có một công năng.
- Có công năng gì?
Khỉ đá nắm Hành Vân côn hỏi.
- Chỉ cần hai tay nắm ở côn, đưa linh lực vào trong nó thì sẽ nhanh chóng phủ kín linh lực khắp thân côn. Lại nói tiếp pháp bảo này tuy không coi vào đâu, nhưng lại hoàn toàn phù hợp với tình hình hiện tại của đệ đấy.
- Huynh nói vậy là sao?
Khỉ đá cũng học theo bộ dạng của Lăng Vân Tử hai tay nắm lấy Hành Vân côn, vận động linh lực. Lúc này linh lực rót vào côn nhanh chóng bị dẫn dắt trải rộng ra trên bề mặt thân côn, cảm giác côn trong tay trở nên nặng nề không ít.
- Đệ nha, tu vi hiện tại vẫn còn đang trưởng thành, còn xa lắm mới tới đỉnh phong. Hiện tại đưa cho đệ binh khí tốt cũng không cầm được, đừng nói vận dụng. Cho đệ loại nào thích hợp với hiện tại, thì sẽ nhanh chóng biến thành không còn phù hợp nữa. Công năng duy nhất của Hành Vân côn này là dùng linh lực của đệ bảo hộ thân côn, nói cách khác thực lực đệ tăng lên, tính bền chắc của côn cũng được tăng cường, sức nặng cũng sẽ theo đó gia tăng. Chỉ có điều hạn mức cao nhất cũng chỉ tới hai ngàn cân mà thôi. Hiện tại đệ toàn lực vận chuyển đại khái có thể tới ba trăm cân. Bởi như vậy dù tu vi đệ có đến bao nhiêu vẫn có thể dùng được, không đến mức dùng quá sức sẽ vỡ nát mất. Nhưng lâu dài mà nói cũng sẽ hạn chế phát triển thêm, vì vậy về sau cũng cần phải tìm một kiện trọng binh khác mới được.
- À...
Trên mặt khỉ đá lộ ra dáng tươi cười, nói:
- Sư phụ cân nhắc còn rất chu toàn.
- Ông ấy là sư phụ nha, phương diện này làm sao không nghĩ tới.
Nghĩ đến, đột nhiên khỉ đá hỏi:
- Sư huynh, huynh biết Định Hải thần châm sao?
- Định Hải thần châm?
Lăng Vân Tử nhíu mày hỏi:
- Cây Thiêu Hỏa côn của Đại Vũ? Nghe nói bị ném xuống Đông Hải, làm sao vậy?
- Không có gì.
- Cái con khỉ này, thật là... Chúng ta đang nói đến binh khí, làm sao chuyển qua đến Thiêu Hỏa côn luôn rồi?
Nói đến đây, sắc mặt Lăng Vân Tử hơi đổi, cả kinh nói:
- Đệ... Không phải là muốn lấy thứ kia làm binh khí chứ?
- Sư huynh nói đùa.
Khỉ đá vội vàng phủ nhận:
- Ta chỉ là từng nghe người ta nói thứ kia rất nặng, chợt nhớ tới mà hỏi thăm thôi.
- Không có ý định đó là được rồi. Ta đã gặp qua lão Long Vương vài lần. Đừng nhìn Long cung trân bảo vô số, kỳ thật lão ta chính là một tên thần giữ của rán sành ra mỡ. Thiêu Hỏa côn kia lão không dùng được gì, nhưng dù có là một hạt châu thì lão cũng tuyệt không giao ra cho đệ, chứ đừng nói là thứ giá trị như Định Hải thần châm. Chỉ có điều không chỉ lão, rồng đều là đức hạnh này.
Nói xong, Lăng Vân Tử nghiêng mặt đi liếc nhìn về phía trong động phủ, thấp giọng nói:
- Chị dâu của Dương Thiền kia cũng tính tình như vậy.
Khỉ đá chợt nhớ tới một vấn đề, dứt khoát thuận thế hỏi:
- Mà Dương Tiễn kia là xảy ra chuyện gì? Làm sao đang đánh thắng lại tiếp nhận chiêu an?
Lăng Vân Tử bật cười, nói:
- Y mà thắng thật sao?
- Còn không phải hả?
Khỉ đá nghi hoặc bảo.
- Đương nhiên là Thái Thượng Lão Quân chừa lại thể diện cho Dương Tiễn đó. Ha ha, đệ còn cho rằng Thiên Đình không đánh lại được Dương Tiễn à? Nói cho cùng, Ngọc Đế giết chết mẹ của Dương Tiễn trước, Dương Tiễn tính ra là có tình có lý đàng hoàng. Vì vậy a, Ngọc Đế đi đánh Dương Tiễn, Thái Thượng không ra tay để cho Ngọc Đế thua, khiến cho ông ta mất hết mặt mũi, coi như để Dương Tiễn đánh cho ông ta một bạt tai trước mặt tam giới. Như vậy coi như dẹp loạn nộ khí của Dương Tiễn rồi. Chuyện cũng đã xong, Ngọc Đế còn là Ngọc Đế, Thái Thượng cũng sẽ không để Dương Tiễn một mực náo thêm nữa... Việc này người khác không rõ ràng lắm, Dương Tiễn lại tự biết rất rõ.
Nói xong, không biết Lăng Vân Tử móc một cái hồ lô rượu ở đâu ra, nhấp một ngụm, đưa cho khỉ đá hỏi:
- Uống một hớp?
Nhận lấy hồ lô rượu, khỉ đá cũng nhấp một ngụm, nói:
- Hóa ra là như vậy, còn Dương Thiền là thế nào...
- Người ngoài cuộc sáng suốt hơn người trong cuộc mà. Nếu chuyện trong thiên hạ này đều có lí lẽ rõ ràng thì đã không có nhiều chuyện mơ hồ nữa. Dương Tiễn biết rõ trái phải, phải bỏ cả lão bà, lại đưa muội muội tới làm đồ đệ ta chẳng phải là sợ Ngọc Đế sau này không cách nào kiềm chế hắn, sẽ tìm đến người bên cạnh hắn hay sao.
Nói xong lại nhìn thoáng vào trong động, Lăng Vân Tử nói tiếp:
- Vốn ta còn kỳ quái sao không đưa nàng ta tới chỗ sư phụ hắn. Hiện tại coi như đã hiểu, đưa tới Tà Nguyệt Tam Tinh động coi như an toàn hơn chút ít.
Khóe miệng khỉ đá khẽ nhếch lên:
- Lăng Vân sư huynh vậy mà lại hiệp nghĩa như vậy a. Nói như vậy, hiện tại đáng lẽ phải vội vã phân rõ giới hạn với Dương Tiễn. Huynh ngược lại, thu muội muội hắn làm làm đồ đệ hả?
Lăng Vân Tử thở dài, vỗ vỗ đùi khỉ đá, đứng lên duỗi lưng một cái, đáp:
- Cái thế giới này như vậy mà, có vài người đệ coi hắn là bằng hữu, hắn cũng sẽ đối đãi với đệ như bằng hữu. Có những lúc mấu chốt đệ giúp hắn, thì dù đệ có chuyện hắn cũng sẽ liều mạng giúp đệ. Nhưng một số khác thì sao? Đệ coi hắn là bằng hữu cũng được, coi hắn là địch nhân cũng được, đến khi có chuyện, hắn nên làm gì thì sẽ làm như thế đó với đệ. Dương Tiễn thuộc về người đầu tiên, còn Ngọc Đế thuộc về người sau. Lăng Vân ta từ trước đến nay không thích dệt hoa trên gấm, lại chỉ ưa đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Ha ha ha ha. Đi thôi, có lẽ náo chuyện đã xong rồi, chúng ta vào xem.
Đang lúc này, lại trông thấy Dương Thiền mang theo bộ mặt tức giận từ trong động đi ra ngoài.
- Ngươi đi đâu?
Dương Thiền liếc mắt nhìn Lăng Vân Tử, tức giận nói:
- Đi ra ngoài hít thở không khí một chút, ở trong này ta sẽ bị ngộp thở chết mất.
- Ngươi không...
- Ngươi tự đi vào mà nói, muốn nói gì thì cứ nói.Ta ở đây sợ lại không khống chế nổi, vừa nhìn thấy ông ta lại tức giận.
Dương Thiền hung hăng giậm chân, đi ra ngoài cửa động.
Gặp tình hình này, Lăng Vân Tử chỉ có thể cười xấu hổ.
/535
|