Thiên binh cầm trong tay trường thương đang muốn xông lên, chợt nghe Lăng Vân Tử ở phía sau lưng hô lên:
- Khoan! Khoan! Hiểu lầm, hiểu lầm!
Thiên tướng nhìn xuống Lăng Vân Tử hừ một tiếng:
- Ngươi là...
Lăng Vân Tử đứng ở phía xa, sửa sang y phục, chắp tay nói:
- Vị thiên tướng này, tại hạ là Lăng Vân Tử của Tà Nguyệt Tam Tinh động, đang làm khách tại Kim Hà động núi Côn Lôn. Vị này chính là bạn cũ của ta.
Lại là bạn cũ , trong lòng khỉ đá chợt phẫn nộ không rõ nguyên do.
- A?
Thiên tướng nhàn nhạt cười cười. Nụ cười kia phối hợp với vết sẹo cực lớn trên mặt gã nhìn qua còn cực kỳ khó coi.
Lăng Vân Tử chậm rãi đẩy hai thiên binh, đi vào trong vòng vây, thò tay rút miếng yêu bài từ bên hông khỉ đá ra ném cho thiên tướng, nói:
- Hắn cũng là khách quý của Kim Hà động.
Vị Thiên tướng cầm lấy yêu bài nhìn lướt qua rồi ném trả lại, nói:
- Hóa ra là Lăng Vân Tử a. Thế nào đây? Ngươi thuần dưỡng nhiều yêu tinh ở Lăng Vân phong như vậy còn chưa đủ, lại chạy tới núi Côn Lôn dưỡng yêu quái nữa?
Lời này rơi vào tai khỉ đá khiến sắc mặt hắn càng thêm khó coi.
Lăng Vân Tử vội vàng đưa tay khoác lên vai khỉ đá, vỗ nhè nhẹ ý bảo hắn bớt giận, lại cười hì hì nhìn Thiên tướng kia đáp:
- Thượng tướng nói đùa, nói đùa rồi. Lăng Vân Tử yêu thích kết giao bằng hữu, trên Lăng Vân phong đều là bằng hữu của ta, làm sao lại nói thành thuần dưỡng?
Thiên tướng kia cười lạnh vài tiếng, nói:
- Đã là hiểu lầm thì cút đi. Tốt nhất mấy ngày nay chớ có tới gần đây, nếu không bị ngộ thương thì đừng trách chúng ta. Còn ngươi nữa Lăng Vân Tử, tự giải quyết cho tốt đi.
Dứt lời, gã ngẩng đầu lên, mở cánh bay về phía chiến hạm. Đám thiên binh còn lại cũng lục tục đi theo sau.
Trong lúc nhất thời, gió cuốn cát bụi đầy trời, đảo mắt trên đường núi chỉ còn lại hai người khỉ đá và Lăng Vân Tử.
Lăng Vân Tử ngửa đầu nhìn đám Thiên binh đã đi xa, thì thầm một câu:
- Thiên quân giá lâm, cấm chế phi hành trên núi Côn Lôn cũng bị cởi bỏ rồi. Ha ha, mặt mũi này lớn thật đấy. Sư đệ, chúng ta trở về đi.
Lăng Vân Tử quay lại, bèn nhìn thấy khỉ đá mặt mày đầy âm trầm.
- Hắc, sư đệ bớt giận, bớt giận.
Lăng Vân Tử đi tới ôm lấy bả vai khỉ đá, nhẹ giọng cười nói:
- Bọn họ thường ngày đều chinh chiến bốn phía, đối thủ đều là yêu, cho nên nhìn thấy yêu sao mà không khẩn trương cho được?
- Vậy sao? Cho nên không cần phải phân chia yêu nào làm hại chúng sinh, yêu nào không? Thậm chí đến tên tuổi cũng chẳng cần hỏi mà động thủ ngay? Đây chính là phò chính nghĩa mà bọn họ hô hào sao?
Lăng Vân Tử đành phải bất đắc dĩ cười cười, thở dài:
- Có một số việc, nói không rõ, kể không hết được a...
...
Âm tào địa phủ.
Nơi đây vĩnh viễn không nhìn thấy ánh sáng mặt trời, là một vùng tối đen như mực.
Mấy chục ngọn lửa ma trơi lập lòe, im hơi lặng tiếng mà thiêu đốt, tán xạ ra ánh sáng xanh, khiến hết thảy xung quanh đều mang màu xanh âm trầm.
Một thư viện rộng lớn không nhìn ra giới hạn, tầng tầng lớp lớp những giá sách đen cao vài chục trượng như từng tòa đại lâu cao ngất.
Thái Thượng Lão Quân đang lơ lửng ở giữa không trung, nhẹ nhàng hoạt động mười ngón tay. Những cuốn sách trên giá như có sinh mệnh bay lên, tựa đám chim nhạn xoay quanh theo hàng ngũ.
Những quyển sách này tự động được gỡ bỏ đường chỉ đóng cuốn ra, tách thành từng tờ một theo trình tự, lần lượt bay lướt qua trước mắt Thái Thượng. Từ xa nhìn lại như thể một con rắn vòng vèo trên không trung.
Vốn chỉ là rải rác mấy chữ gồm tên và thời gian mà thôi, thế nhưng trong mắt Thái Thượng, những chữ này lại hóa thành chữ bùa phức tạp, bày ra từng ảnh ảo một, nhanh đến mức khiến người ta hoa cả mắt.
Ngẫu nhiên có vài trang giấy bị rút ra, lơ lửng ở một bên. Nhưng tuyệt đại đa số đều tự động dính lại với nhau, được trả về chỗ cũ.
Một màn này khiến cho Thập điện Diêm La đang nằm nằm rạp xuống mặt đất bên kia nhất thời không hiểu ra làm sao.
Thái Thượng Lão Quân đột nhiên giá lâm vốn là một chuyện rất hiếm có, mà càng thêm thần kỳ chính là ông ta không nói tiếng nào, chỉ lập tức đi tới thẳng Sinh Tử điện xem xét Sổ Sinh Tử.
Sổ Sinh Tử này chính là chí bảo của trời đất, nhưng không giống như lời truyền kể của thế gian chỉ là một quyển sách mà Phán Quan hay cầm trong tay, mà số lượng nhiều đến nỗi mỗi ngày Thập Điện Diêm La đều xem xét nhưng cũng không đếm hết có bao nhiêu bản.
Sổ Sinh Tử và Sinh Tử điện chính là bảo vật nhất thể, từ lúc Bàn Cổ mở trời đất đã tồn tại ở âm tào địa phủ, do thiên đạo dựng hóa mà thành, còn có sớm hơn Thập Điện Diêm La không biết bao nhiêu năm tháng.
Sinh Tử điện rộng lớn vô biên, giá sách như rừng. Theo thời gian chuyển dời sẽ tự động có thêm giá sách mới. Mà Sổ Sinh Tử bên trên giá sách kia cũng tự nhiên được tạo ra. Mỗi lần có thêm một giá sách là có thêm hơn vạn cuốn Sổ Sinh Tử, ghi chép từ ngàn vạn năm đến nay.
Bên trong Sổ Sinh Tử lại chứa đựng toàn bộ sinh tử luân hồi của lục đạo sinh linh, không có thần tiên yêu ma nhân thú nào nằm ngoài ghi chép. Thậm chí đến Thái Thượng Lão Quân trước mắt cũng có danh tính lưu lại trên Sổ Sinh Tử, có điều không đề cập đến dương thọ bao nhiêu.
Sổ sách ghi chép cũng không phải như thế gian đồn thổi, rằng Diêm La có thể tùy ý sửa đổi được, mà tất cả là tự nhiên tạo ra, không ai sửa được. Nếu có dị biến, thì tự nhiên cũng tự có tu chỉnh.
Phàm là sinh tử của lục đạo đều được ghi bên trong này, như lúc xưa dương thọ của Na Tra đã hết, lại được Thái Ất chân nhân tương trợ cải tạo kim thân, cho nên dương thọ trong Sổ Sinh Tử cũng tự nhiên được kéo dài thêm.
Nói tóm lại, tuy rằng Thập Điện Diêm La dựa theo ghi chép trên Sổ Sinh Tử làm việc, nhưng tương lai dựa theo Sổ Sinh Tử này ghi chép cũng chưa chắc sẽ chính xác, bởi nó sẽ theo như số trời biến hóa mà tự nhiên sửa đổi. Dĩ nhiên, bởi vậy mà mọi ghi chép trên đó đều tuyệt đối chính xác vô cùng.
Về phần quyển sách trong tay Phán Quan kia, chỉ là bút ký tùy thân của những người đó mà thôi.
Nói cho đúng thì chấp chưởng U Minh cũng không phải là Thập Điện Diêm La như thế gian lưu truyền, mà là bảo vật trước mắt này. Lục đạo luân hồi đều diễn biến ở trên này, Diêm La chẳng qua cũng chỉ thay mặt chấp hành mà thôi.
Nhưng mà Sổ Sinh Tử nhiều thế này, chẳng lẽ Thái Thượng Lão Quân quả thực định đọc qua từng cuốn một hay sao? Điều này làm cho Thập Điện Diêm La không nghĩ ra.
Đến bọn họ cũng chưa bao giờ thử một công trình lớn như thế cả.
Lúc này, Thái Thượng bay lên không trung, ánh mắt không ngừng lướt qua từng trang giấy trước mắt, trong lòng trùng trùng điệp điệp nghi hoặc.
Rốt cục là người nào? Là ai diệt khẩu Thổ Địa? Là ai đã dẫn linh hồn chim hoàng yến đi trước một bước?
Phần mộ đơn độc kia hiển nhiên mới vừa có người tu sửa qua, có thể là ai được chứ?
Là con khỉ đá kia? Nếu là nó, chính bản thân ông ta từng giờ từng phút giám sát Tà Nguyệt Tam Tinh động thế kia, nó không thể nào về được mới phải. Còn nếu không phải nó? Là Tu Bồ Đề cố ý phái người nào tới đó tu sửa mộ phần, rồi diệt khẩu Thổ Địa, giả bộ làm như khỉ đá không có ở bên trong Tà Nguyệt Tam Tinh động?
Nhưng mà còn có một điều khiến Thái Thượng chân chính nghi hoặc nữa.
Đến tột cùng là người nào đang thao túng ở sau lưng, muốn nghiền nát thiên đạo?
Lúc trước, ông ta từng cho là Tu Bồ Đề, thế nhưng hôm nay xem ra điểm này cần cân nhắc lại.
Chim hoàng yến dương thọ chưa hết, lại vì khỉ đá mà chết. Hồn phách của nó cũng không phải là oán linh, nếu bảy bảy bốn mươi chín ngày không đến âm phủ báo lại thì tự nhiên sẽ biến thành du linh. Đến lúc đó có lấy được hồn phách cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Có thể chắc chắn là, du linh kia hẳn đã bị mang đi trước lúc ông ta tìm được du linh của người thợ săn. Bằng không thì cả hai không cách xa nhau, không lý gì bản thân không phát hiện ra được? Cũng chính là bởi vậy, ngày đó ông ta gặp được du linh người thợ săn mới không tra hỏi Thổ Địa căn kẽ. Không nghĩ tới... lại lỡ mất cơ hội tốt phá giải đáp án.
Nếu như hồn phách chim hoàng yến kia quả thật bị Tu Bồ Đề dẫn đi, mà con khỉ đá mất mười năm mới đi đến được Linh Đài Phương Thốn sơn. Vậy chẳng lẽ trước khi khỉ đá đến Linh Đài Phương Thốn sơn, Tu Bồ Đề đã biết thiên đạo khác thường?
Nếu thực sự là như thế, vì sao Tu Bồ Đề còn không sớm giết sạch toàn bộ Thổ Địa ven đường, từ đó không phải có thể che giấu dấu vết thêm triệt để sao? Lui từng bước mà nói, có khi nàoTu Bồ Đề cố tình tung hỏa mù, sau khi gặp khỉ đá rồi mới lần ngược ven đường, tìm tòi được du linh chim hoàng yến, cố ý dẫn nó đi mất nhằm làm bản thân mình mê muội không?
Vì sao vết rách trên Thiên Đạo thạch lại mở rộng thêm ra? Đây chẳng phải nói hồn phách kia không bị chuyển hóa làm du linh sao?
Trùng trùng điệp điệp manh mối đan xen, như một mớ rối ren, trong đó những kết luận rút ra lại hoàn toàn trái ngược nhau. Cuối cùng cái nào là thật, cái nào là giả?
Thái Thượng Lão Quân luôn nắm trọn diễn biến đất trời trên vạn năm trong lòng bàn tay, giờ lại không khỏi cảm thấy nhức đầu.
Chẳng lẽ... Sau chuyện này còn có người thứ hai? Cờ trong cờ?
Hôm nay, điều ông ta có thể làm chỉ là triệt để kiểm tra Sổ Sinh Tử. Chỉ cần chim hoàng yến kia không chuyển hóa làm du linh, như vậy trong Sổ Sinh Tử tất phải lưu lại dấu vết!
Chỉ cần tìm được chim hoàng yến, như vậy tất cả câu đố đều giải quyết dễ dàng!
- Khoan! Khoan! Hiểu lầm, hiểu lầm!
Thiên tướng nhìn xuống Lăng Vân Tử hừ một tiếng:
- Ngươi là...
Lăng Vân Tử đứng ở phía xa, sửa sang y phục, chắp tay nói:
- Vị thiên tướng này, tại hạ là Lăng Vân Tử của Tà Nguyệt Tam Tinh động, đang làm khách tại Kim Hà động núi Côn Lôn. Vị này chính là bạn cũ của ta.
Lại là bạn cũ , trong lòng khỉ đá chợt phẫn nộ không rõ nguyên do.
- A?
Thiên tướng nhàn nhạt cười cười. Nụ cười kia phối hợp với vết sẹo cực lớn trên mặt gã nhìn qua còn cực kỳ khó coi.
Lăng Vân Tử chậm rãi đẩy hai thiên binh, đi vào trong vòng vây, thò tay rút miếng yêu bài từ bên hông khỉ đá ra ném cho thiên tướng, nói:
- Hắn cũng là khách quý của Kim Hà động.
Vị Thiên tướng cầm lấy yêu bài nhìn lướt qua rồi ném trả lại, nói:
- Hóa ra là Lăng Vân Tử a. Thế nào đây? Ngươi thuần dưỡng nhiều yêu tinh ở Lăng Vân phong như vậy còn chưa đủ, lại chạy tới núi Côn Lôn dưỡng yêu quái nữa?
Lời này rơi vào tai khỉ đá khiến sắc mặt hắn càng thêm khó coi.
Lăng Vân Tử vội vàng đưa tay khoác lên vai khỉ đá, vỗ nhè nhẹ ý bảo hắn bớt giận, lại cười hì hì nhìn Thiên tướng kia đáp:
- Thượng tướng nói đùa, nói đùa rồi. Lăng Vân Tử yêu thích kết giao bằng hữu, trên Lăng Vân phong đều là bằng hữu của ta, làm sao lại nói thành thuần dưỡng?
Thiên tướng kia cười lạnh vài tiếng, nói:
- Đã là hiểu lầm thì cút đi. Tốt nhất mấy ngày nay chớ có tới gần đây, nếu không bị ngộ thương thì đừng trách chúng ta. Còn ngươi nữa Lăng Vân Tử, tự giải quyết cho tốt đi.
Dứt lời, gã ngẩng đầu lên, mở cánh bay về phía chiến hạm. Đám thiên binh còn lại cũng lục tục đi theo sau.
Trong lúc nhất thời, gió cuốn cát bụi đầy trời, đảo mắt trên đường núi chỉ còn lại hai người khỉ đá và Lăng Vân Tử.
Lăng Vân Tử ngửa đầu nhìn đám Thiên binh đã đi xa, thì thầm một câu:
- Thiên quân giá lâm, cấm chế phi hành trên núi Côn Lôn cũng bị cởi bỏ rồi. Ha ha, mặt mũi này lớn thật đấy. Sư đệ, chúng ta trở về đi.
Lăng Vân Tử quay lại, bèn nhìn thấy khỉ đá mặt mày đầy âm trầm.
- Hắc, sư đệ bớt giận, bớt giận.
Lăng Vân Tử đi tới ôm lấy bả vai khỉ đá, nhẹ giọng cười nói:
- Bọn họ thường ngày đều chinh chiến bốn phía, đối thủ đều là yêu, cho nên nhìn thấy yêu sao mà không khẩn trương cho được?
- Vậy sao? Cho nên không cần phải phân chia yêu nào làm hại chúng sinh, yêu nào không? Thậm chí đến tên tuổi cũng chẳng cần hỏi mà động thủ ngay? Đây chính là phò chính nghĩa mà bọn họ hô hào sao?
Lăng Vân Tử đành phải bất đắc dĩ cười cười, thở dài:
- Có một số việc, nói không rõ, kể không hết được a...
...
Âm tào địa phủ.
Nơi đây vĩnh viễn không nhìn thấy ánh sáng mặt trời, là một vùng tối đen như mực.
Mấy chục ngọn lửa ma trơi lập lòe, im hơi lặng tiếng mà thiêu đốt, tán xạ ra ánh sáng xanh, khiến hết thảy xung quanh đều mang màu xanh âm trầm.
Một thư viện rộng lớn không nhìn ra giới hạn, tầng tầng lớp lớp những giá sách đen cao vài chục trượng như từng tòa đại lâu cao ngất.
Thái Thượng Lão Quân đang lơ lửng ở giữa không trung, nhẹ nhàng hoạt động mười ngón tay. Những cuốn sách trên giá như có sinh mệnh bay lên, tựa đám chim nhạn xoay quanh theo hàng ngũ.
Những quyển sách này tự động được gỡ bỏ đường chỉ đóng cuốn ra, tách thành từng tờ một theo trình tự, lần lượt bay lướt qua trước mắt Thái Thượng. Từ xa nhìn lại như thể một con rắn vòng vèo trên không trung.
Vốn chỉ là rải rác mấy chữ gồm tên và thời gian mà thôi, thế nhưng trong mắt Thái Thượng, những chữ này lại hóa thành chữ bùa phức tạp, bày ra từng ảnh ảo một, nhanh đến mức khiến người ta hoa cả mắt.
Ngẫu nhiên có vài trang giấy bị rút ra, lơ lửng ở một bên. Nhưng tuyệt đại đa số đều tự động dính lại với nhau, được trả về chỗ cũ.
Một màn này khiến cho Thập điện Diêm La đang nằm nằm rạp xuống mặt đất bên kia nhất thời không hiểu ra làm sao.
Thái Thượng Lão Quân đột nhiên giá lâm vốn là một chuyện rất hiếm có, mà càng thêm thần kỳ chính là ông ta không nói tiếng nào, chỉ lập tức đi tới thẳng Sinh Tử điện xem xét Sổ Sinh Tử.
Sổ Sinh Tử này chính là chí bảo của trời đất, nhưng không giống như lời truyền kể của thế gian chỉ là một quyển sách mà Phán Quan hay cầm trong tay, mà số lượng nhiều đến nỗi mỗi ngày Thập Điện Diêm La đều xem xét nhưng cũng không đếm hết có bao nhiêu bản.
Sổ Sinh Tử và Sinh Tử điện chính là bảo vật nhất thể, từ lúc Bàn Cổ mở trời đất đã tồn tại ở âm tào địa phủ, do thiên đạo dựng hóa mà thành, còn có sớm hơn Thập Điện Diêm La không biết bao nhiêu năm tháng.
Sinh Tử điện rộng lớn vô biên, giá sách như rừng. Theo thời gian chuyển dời sẽ tự động có thêm giá sách mới. Mà Sổ Sinh Tử bên trên giá sách kia cũng tự nhiên được tạo ra. Mỗi lần có thêm một giá sách là có thêm hơn vạn cuốn Sổ Sinh Tử, ghi chép từ ngàn vạn năm đến nay.
Bên trong Sổ Sinh Tử lại chứa đựng toàn bộ sinh tử luân hồi của lục đạo sinh linh, không có thần tiên yêu ma nhân thú nào nằm ngoài ghi chép. Thậm chí đến Thái Thượng Lão Quân trước mắt cũng có danh tính lưu lại trên Sổ Sinh Tử, có điều không đề cập đến dương thọ bao nhiêu.
Sổ sách ghi chép cũng không phải như thế gian đồn thổi, rằng Diêm La có thể tùy ý sửa đổi được, mà tất cả là tự nhiên tạo ra, không ai sửa được. Nếu có dị biến, thì tự nhiên cũng tự có tu chỉnh.
Phàm là sinh tử của lục đạo đều được ghi bên trong này, như lúc xưa dương thọ của Na Tra đã hết, lại được Thái Ất chân nhân tương trợ cải tạo kim thân, cho nên dương thọ trong Sổ Sinh Tử cũng tự nhiên được kéo dài thêm.
Nói tóm lại, tuy rằng Thập Điện Diêm La dựa theo ghi chép trên Sổ Sinh Tử làm việc, nhưng tương lai dựa theo Sổ Sinh Tử này ghi chép cũng chưa chắc sẽ chính xác, bởi nó sẽ theo như số trời biến hóa mà tự nhiên sửa đổi. Dĩ nhiên, bởi vậy mà mọi ghi chép trên đó đều tuyệt đối chính xác vô cùng.
Về phần quyển sách trong tay Phán Quan kia, chỉ là bút ký tùy thân của những người đó mà thôi.
Nói cho đúng thì chấp chưởng U Minh cũng không phải là Thập Điện Diêm La như thế gian lưu truyền, mà là bảo vật trước mắt này. Lục đạo luân hồi đều diễn biến ở trên này, Diêm La chẳng qua cũng chỉ thay mặt chấp hành mà thôi.
Nhưng mà Sổ Sinh Tử nhiều thế này, chẳng lẽ Thái Thượng Lão Quân quả thực định đọc qua từng cuốn một hay sao? Điều này làm cho Thập Điện Diêm La không nghĩ ra.
Đến bọn họ cũng chưa bao giờ thử một công trình lớn như thế cả.
Lúc này, Thái Thượng bay lên không trung, ánh mắt không ngừng lướt qua từng trang giấy trước mắt, trong lòng trùng trùng điệp điệp nghi hoặc.
Rốt cục là người nào? Là ai diệt khẩu Thổ Địa? Là ai đã dẫn linh hồn chim hoàng yến đi trước một bước?
Phần mộ đơn độc kia hiển nhiên mới vừa có người tu sửa qua, có thể là ai được chứ?
Là con khỉ đá kia? Nếu là nó, chính bản thân ông ta từng giờ từng phút giám sát Tà Nguyệt Tam Tinh động thế kia, nó không thể nào về được mới phải. Còn nếu không phải nó? Là Tu Bồ Đề cố ý phái người nào tới đó tu sửa mộ phần, rồi diệt khẩu Thổ Địa, giả bộ làm như khỉ đá không có ở bên trong Tà Nguyệt Tam Tinh động?
Nhưng mà còn có một điều khiến Thái Thượng chân chính nghi hoặc nữa.
Đến tột cùng là người nào đang thao túng ở sau lưng, muốn nghiền nát thiên đạo?
Lúc trước, ông ta từng cho là Tu Bồ Đề, thế nhưng hôm nay xem ra điểm này cần cân nhắc lại.
Chim hoàng yến dương thọ chưa hết, lại vì khỉ đá mà chết. Hồn phách của nó cũng không phải là oán linh, nếu bảy bảy bốn mươi chín ngày không đến âm phủ báo lại thì tự nhiên sẽ biến thành du linh. Đến lúc đó có lấy được hồn phách cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Có thể chắc chắn là, du linh kia hẳn đã bị mang đi trước lúc ông ta tìm được du linh của người thợ săn. Bằng không thì cả hai không cách xa nhau, không lý gì bản thân không phát hiện ra được? Cũng chính là bởi vậy, ngày đó ông ta gặp được du linh người thợ săn mới không tra hỏi Thổ Địa căn kẽ. Không nghĩ tới... lại lỡ mất cơ hội tốt phá giải đáp án.
Nếu như hồn phách chim hoàng yến kia quả thật bị Tu Bồ Đề dẫn đi, mà con khỉ đá mất mười năm mới đi đến được Linh Đài Phương Thốn sơn. Vậy chẳng lẽ trước khi khỉ đá đến Linh Đài Phương Thốn sơn, Tu Bồ Đề đã biết thiên đạo khác thường?
Nếu thực sự là như thế, vì sao Tu Bồ Đề còn không sớm giết sạch toàn bộ Thổ Địa ven đường, từ đó không phải có thể che giấu dấu vết thêm triệt để sao? Lui từng bước mà nói, có khi nàoTu Bồ Đề cố tình tung hỏa mù, sau khi gặp khỉ đá rồi mới lần ngược ven đường, tìm tòi được du linh chim hoàng yến, cố ý dẫn nó đi mất nhằm làm bản thân mình mê muội không?
Vì sao vết rách trên Thiên Đạo thạch lại mở rộng thêm ra? Đây chẳng phải nói hồn phách kia không bị chuyển hóa làm du linh sao?
Trùng trùng điệp điệp manh mối đan xen, như một mớ rối ren, trong đó những kết luận rút ra lại hoàn toàn trái ngược nhau. Cuối cùng cái nào là thật, cái nào là giả?
Thái Thượng Lão Quân luôn nắm trọn diễn biến đất trời trên vạn năm trong lòng bàn tay, giờ lại không khỏi cảm thấy nhức đầu.
Chẳng lẽ... Sau chuyện này còn có người thứ hai? Cờ trong cờ?
Hôm nay, điều ông ta có thể làm chỉ là triệt để kiểm tra Sổ Sinh Tử. Chỉ cần chim hoàng yến kia không chuyển hóa làm du linh, như vậy trong Sổ Sinh Tử tất phải lưu lại dấu vết!
Chỉ cần tìm được chim hoàng yến, như vậy tất cả câu đố đều giải quyết dễ dàng!
/535
|