Bữa tối, Dương Thiền bận rộn sửa soạn, nhưng không còn tất tả một mình nữa.
Có lẽ vì muốn một ấn tượng tốt, cũng có lẽ Vũ Hoa quán vốn tác phong như vậy, Vũ Huyên chịu khó đến độ Lăng Vân Tử phải ngạc nhiên.
Giúp Dương Thiền nấu cơm, thu dọn bàn ăn thì cũng thôi. Nhưng sau đó còn không quên châm trà rót nước cho Lăng Vân Tử, ngoan ngoãn vâng lời.
Điều này làm Lăng Vân Tử rất là vui vẻ, con mắt thỉnh thoảng lại liếc qua Dương Thiền, còn tán gẫu với Ngọc Đỉnh về tôn sư trọng đạo tựa như thị uy với nàng.
Cuối cùng, Dương Thiền dứt khoát bỏ ra ngoài động, nói muốn hít thở không khí.
Khỉ đá thầm nghĩ Lăng Vân Tử này bình thường rất thiếu được tôn trọng a.
Bên dưới Lăng Vân Tử là một đám đồ đệ yêu quái, hẳn toàn là thối tha nóng nảy không hiểu cái gì là tôn sư trọng đạo. Mà bản thân Lăng Vân Tử cũng cả ngày hi hi ha ha không có chút đứng đắn nào, chẳng hề thấy có bộ dạng người làm sư phụ.
Điều này làm khỉ đá có chút tò mò không biết Lăng Vân các đến cùng là dạng đạo quán thế nào.
Lăng Vân Tử thấy khỉ đá cứ một mình một góc nghiên cứu thẻ tre, bèn đi tới hỏi:
- Đêm nay thời tiết cũng không tệ lắm, sao không thấy đệ ra ngoài luyện côn?
- Huynh không phải biết rõ còn cố hỏi sao?
Khỉ đá đưa tay đấm đấm lưng, trả lời.
Lăng Vân Tử ghé sát tai khỉ đá, nói khẽ:
- Vừa rồi chúng ta có gặp tên kia, mặt mũi bầm dập, còn lâu mới xuống giường được. Nếu không phải sư phụ của gã y thuật khá cao, lại không biết kiếm đâu ra tiên đan giữ mạng, hẳn đã sớm gặp Diêm Vương rồi. Đệ không biết lúc tên đó thấy ta thu Thi Vũ Huyên làm đệ tử thế nào đâu, cắn răng đến kêu răng rắc, thiếu chút nữa phun máu mà chết. Ha ha ha ha, Lăng Vân ta thích nhất làm chuyện như vậy.
- Đệ không phải sợ gã. Theo tình hình bây giờ, thách gã cũng không dám đến. Nhưng có trời mới biết gã còn quen biết những người nào. Chẳng phải huynh nói không biết gã kiếm được tiên đan từ đâu sao? Nhỡ đâu những người khác đến đây thì sao? Đệ còn không rảnh đến mức không có việc gì ra ngoài gây chuyện đâu.
Khỉ đá cúi đầu tiếp tục xem sách.
- Kỳ thật đệ ra ngoài động luyện côn cũng không sao. Hai Hóa Thần ở trong này, một trong Thập nhị Kim tiên, một trong Linh Đài cửu tử. Đám đạo đồ ở địa giới Côn Lôn này, cho dù đầu óc có bị lừa đá cũng không dám chạy đến cửa động ám toán. Về phần những kẻ tu vi đủ cao, cũng sẽ không mạo hiểm trở mặt với hai người chúng ta chỉ vì ra mặt giúp tên kia đâu.
Khỉ đá ngẩng đầu lên nhìn Lăng Vân Tử, nghĩ thầm lời này cũng đúng.
Hành động của hắn lúc trước, Lăng Vân Tử lại có thể biết rõ mồn một.
Có phải người tu Ngộ giả đạo cảnh giới Hóa Thần nào cũng có năng lực cảm giác mạnh mẽ như vậy không nhỉ? Hắn hơi nghiêng người, liếc nhìn Ngọc Đỉnh đang tập trung viết lách gì đó cách đó không xa.
Hẳn là không phải.
Theo hắn biết, tu Ngộ giả đạo cũng có phân loại, cực kỳ phức tạp. Hơn nữa dù cùng tu một loại, tư chất cao thấp cũng tạo ra tu vi khác biệt. Tức là dù cùng cảnh giới Hóa Thần, thì trong đó cũng chia thật nhiều đẳng cấp.
Ví dụ Tu Bồ Đề cùng Lăng Vân Tử, đều thuộc cảnh giới Hóa Thần đấy, nhưng tu vi lại cách xa vạn dặm.
Lại như Dương Tiễn cũng cảnh giới Hóa Thần, đồng cấp với ít nhất năm trăm thiên tướng thượng tướng trên Thiên Đình. Nhưng nếu có ai cho rằng năm trăm thiên tướng kia cùng lên có thể bắt được Dương Tiễn, thì chỉ có thể nói rằng người đó chẳng biết gì.
Khỉ đá không nhìn Ngọc Đỉnh nữa, tiếp tục tập trung vào quyển sách trên tay, thuận miệng hỏi:
- Vẫn là nói trước xem lúc nào thì trở về đi.
Vừa nghe thế, Lăng Vân Tử lập tức cứng đờ mặt, xấu hổ cười nói:
- Nơi này không phải rất tốt sao?
- Ý của huynh là không muốn về sao?
Khỉ đá mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Lăng Vân Tử mà hỏi.
- Sao lại không về. Chẳng qua là sư đệ khó có dịp ra ngoài một chuyến, chẳng lẽ không nghĩ tới đi giải sầu sao?
- Mọi người ở đây gặp ta như gặp quỷ, bên ngoài còn có thiên binh. Ta đi đâu giải sầu đây?
Lăng Vân Tử ngẩng đầu lên ngẫm nghĩ, nói:
- Sư đệ nói cũng đúng. Nếu vậy đợi mấy ngày nữa rời đi, đến Lăng Vân các của ta ở vài ngày. Chỗ ta không ai bài trừ yêu đâu. Thế nào?
Mặt khỉ đá co rúm lại, hô hấp dồn dập lên, răng cắn chặt.
Cuốn sách đang cầm trong tay cũng cong vẹo đi.
Thấy tình hình này, Lăng Vân Tử vội vàng đi mất.
Cuộc sống lại là ngày từng ngày đi qua. Khỉ đá mỗi ngày ngồi một chỗ đọc sách, thu được rất nhiều lợi ích. Có điều trong lòng hắn vẫn nhớ kỹ chuyện quay về Tà Nguyệt Tam Tinh động.
Với hắn mà nói, học được bảy mươi hai biến và Cân Đẩu Vân mới là chính đạo, mới có thể thoát khỏi quẫn cảnh trước mắt.
Lăng Vân Tử thì vẫn nấn ná không chịu về. Chỉ là thấy khỉ đá ngày càng nóng tính hơn, thái độ của Lăng Vân Tử mơ hồ có chút mềm nhũn.
Mà ở ngoài động phủ, việc tuyển chọn thiên binh vẫn đang sôi động, chưa hề có dấu hiệu chấm dứt.
Về phần Thi Vũ Huyên, tiểu nha đầu này từ khi đi vào Kim Hà động thì biểu hiện quả thực có thể nói là đệ tử mẫu mực, khiến Lăng Vân Tử cực kỳ vui vẻ. Thời gian rảnh, nàng cũng sẽ tới làm thân với khỉ đá. Lòng cảm kích nhờ hắn mà có thể bái nhập làm môn hạ Lăng Vân Tử của nàng quả thật không cần nói cũng hiểu.
Ước chừng nửa tháng sau, ngoài động bỗng nhiên truyền tới một âm thanh.
- Xin hỏi Ngọc Đỉnh chân nhân có ở đây không? Xin hỏi Ngọc Đỉnh chân nhân có ở đây không?
Lúc này Ngọc Đỉnh chân nhân không biết có chuyện gì đã sớm ra ngoài, trong động phủ chỉ còn bốn người khác.
Nghe được tiếng gọi, Thi Vũ Huyên mờ mịt, Dương Thiền thì hơi đổi sắc mặt, nghi ngờ nhìn về hướng cửa động.
Liếc nhau một cái, Lăng Vân Tử lấy ánh mắt ra dấu cho khỉ đá, ý bảo ra xem đi .
Cũng không nghĩ nhiều, khỉ đá mang theo vật bất ly thân là Hành Vân côn đi ra ngoài động.
Còn chưa tới bên ngoài, hắn đã cảm giác được có tới vài chục luồng linh lực mạnh yếu khác nhau.
Điều này làm cho hắn có chút nghi hoặc, nhưng Lăng Vân Tử không đến mức hại hắn chứ? Ai ngoài động, có lẽ Dương Thiền không rõ, nhưng Lăng Vân Tử hẳn sớm đã cảm giác chắc mười phần mới phải.
Đi ra cửa động, mặt trời chiếu chói chang, khỉ đá hơi nheo mắt lại, trước mắt là một màn trắng xóa.
Đột nhiên nghe được một âm thanh quen thuộc:
- Chính là hắn!
Khỉ đá chớp chớp, cố mở to mắt. Chỉ thấy trước mặt là ánh sáng chói mắt.
Bên ngoài là ba tầng thiên binh, mỗi người đều mặc áo giáp bạc, từng đôi cánh trắng giương ra, từng mũi giáo lóe sáng!
Đứng phía trước nhất là một vị thiên tướng dáng người cao to. Phía sau thiên tướng là một gương mặt quen thuộc - Vương Lộ Kỳ!
Trong nháy mắt nhìn thấy gương mặt đó, khỉ đá bỗng run lên, tay không khỏi nắm chặt Hành Vân Côn.
Lúc này hiển nhiên Vương Lộ Kỳ còn chưa khỏi hẳn, trên người băng kín, tay chống gậy gỗ. Khuôn mặt cũng chưa hoàn toàn hết sưng.
Thế nhưng... Lăng Vân Tử nhất định là biết ai ở ngoài động, vì sao còn để hắn ra xem?
Không đợi khỉ đá suy nghĩ cẩn thận, chỉ thấy thiên tướng kia vung tay quát to:
- Tóm lấy yêu hầu kia.
- Rõ!
Một đám thiên binh lập tức cầm chắc binh khí trong tay, vây tới khỉ đá.
Có lẽ vì muốn một ấn tượng tốt, cũng có lẽ Vũ Hoa quán vốn tác phong như vậy, Vũ Huyên chịu khó đến độ Lăng Vân Tử phải ngạc nhiên.
Giúp Dương Thiền nấu cơm, thu dọn bàn ăn thì cũng thôi. Nhưng sau đó còn không quên châm trà rót nước cho Lăng Vân Tử, ngoan ngoãn vâng lời.
Điều này làm Lăng Vân Tử rất là vui vẻ, con mắt thỉnh thoảng lại liếc qua Dương Thiền, còn tán gẫu với Ngọc Đỉnh về tôn sư trọng đạo tựa như thị uy với nàng.
Cuối cùng, Dương Thiền dứt khoát bỏ ra ngoài động, nói muốn hít thở không khí.
Khỉ đá thầm nghĩ Lăng Vân Tử này bình thường rất thiếu được tôn trọng a.
Bên dưới Lăng Vân Tử là một đám đồ đệ yêu quái, hẳn toàn là thối tha nóng nảy không hiểu cái gì là tôn sư trọng đạo. Mà bản thân Lăng Vân Tử cũng cả ngày hi hi ha ha không có chút đứng đắn nào, chẳng hề thấy có bộ dạng người làm sư phụ.
Điều này làm khỉ đá có chút tò mò không biết Lăng Vân các đến cùng là dạng đạo quán thế nào.
Lăng Vân Tử thấy khỉ đá cứ một mình một góc nghiên cứu thẻ tre, bèn đi tới hỏi:
- Đêm nay thời tiết cũng không tệ lắm, sao không thấy đệ ra ngoài luyện côn?
- Huynh không phải biết rõ còn cố hỏi sao?
Khỉ đá đưa tay đấm đấm lưng, trả lời.
Lăng Vân Tử ghé sát tai khỉ đá, nói khẽ:
- Vừa rồi chúng ta có gặp tên kia, mặt mũi bầm dập, còn lâu mới xuống giường được. Nếu không phải sư phụ của gã y thuật khá cao, lại không biết kiếm đâu ra tiên đan giữ mạng, hẳn đã sớm gặp Diêm Vương rồi. Đệ không biết lúc tên đó thấy ta thu Thi Vũ Huyên làm đệ tử thế nào đâu, cắn răng đến kêu răng rắc, thiếu chút nữa phun máu mà chết. Ha ha ha ha, Lăng Vân ta thích nhất làm chuyện như vậy.
- Đệ không phải sợ gã. Theo tình hình bây giờ, thách gã cũng không dám đến. Nhưng có trời mới biết gã còn quen biết những người nào. Chẳng phải huynh nói không biết gã kiếm được tiên đan từ đâu sao? Nhỡ đâu những người khác đến đây thì sao? Đệ còn không rảnh đến mức không có việc gì ra ngoài gây chuyện đâu.
Khỉ đá cúi đầu tiếp tục xem sách.
- Kỳ thật đệ ra ngoài động luyện côn cũng không sao. Hai Hóa Thần ở trong này, một trong Thập nhị Kim tiên, một trong Linh Đài cửu tử. Đám đạo đồ ở địa giới Côn Lôn này, cho dù đầu óc có bị lừa đá cũng không dám chạy đến cửa động ám toán. Về phần những kẻ tu vi đủ cao, cũng sẽ không mạo hiểm trở mặt với hai người chúng ta chỉ vì ra mặt giúp tên kia đâu.
Khỉ đá ngẩng đầu lên nhìn Lăng Vân Tử, nghĩ thầm lời này cũng đúng.
Hành động của hắn lúc trước, Lăng Vân Tử lại có thể biết rõ mồn một.
Có phải người tu Ngộ giả đạo cảnh giới Hóa Thần nào cũng có năng lực cảm giác mạnh mẽ như vậy không nhỉ? Hắn hơi nghiêng người, liếc nhìn Ngọc Đỉnh đang tập trung viết lách gì đó cách đó không xa.
Hẳn là không phải.
Theo hắn biết, tu Ngộ giả đạo cũng có phân loại, cực kỳ phức tạp. Hơn nữa dù cùng tu một loại, tư chất cao thấp cũng tạo ra tu vi khác biệt. Tức là dù cùng cảnh giới Hóa Thần, thì trong đó cũng chia thật nhiều đẳng cấp.
Ví dụ Tu Bồ Đề cùng Lăng Vân Tử, đều thuộc cảnh giới Hóa Thần đấy, nhưng tu vi lại cách xa vạn dặm.
Lại như Dương Tiễn cũng cảnh giới Hóa Thần, đồng cấp với ít nhất năm trăm thiên tướng thượng tướng trên Thiên Đình. Nhưng nếu có ai cho rằng năm trăm thiên tướng kia cùng lên có thể bắt được Dương Tiễn, thì chỉ có thể nói rằng người đó chẳng biết gì.
Khỉ đá không nhìn Ngọc Đỉnh nữa, tiếp tục tập trung vào quyển sách trên tay, thuận miệng hỏi:
- Vẫn là nói trước xem lúc nào thì trở về đi.
Vừa nghe thế, Lăng Vân Tử lập tức cứng đờ mặt, xấu hổ cười nói:
- Nơi này không phải rất tốt sao?
- Ý của huynh là không muốn về sao?
Khỉ đá mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Lăng Vân Tử mà hỏi.
- Sao lại không về. Chẳng qua là sư đệ khó có dịp ra ngoài một chuyến, chẳng lẽ không nghĩ tới đi giải sầu sao?
- Mọi người ở đây gặp ta như gặp quỷ, bên ngoài còn có thiên binh. Ta đi đâu giải sầu đây?
Lăng Vân Tử ngẩng đầu lên ngẫm nghĩ, nói:
- Sư đệ nói cũng đúng. Nếu vậy đợi mấy ngày nữa rời đi, đến Lăng Vân các của ta ở vài ngày. Chỗ ta không ai bài trừ yêu đâu. Thế nào?
Mặt khỉ đá co rúm lại, hô hấp dồn dập lên, răng cắn chặt.
Cuốn sách đang cầm trong tay cũng cong vẹo đi.
Thấy tình hình này, Lăng Vân Tử vội vàng đi mất.
Cuộc sống lại là ngày từng ngày đi qua. Khỉ đá mỗi ngày ngồi một chỗ đọc sách, thu được rất nhiều lợi ích. Có điều trong lòng hắn vẫn nhớ kỹ chuyện quay về Tà Nguyệt Tam Tinh động.
Với hắn mà nói, học được bảy mươi hai biến và Cân Đẩu Vân mới là chính đạo, mới có thể thoát khỏi quẫn cảnh trước mắt.
Lăng Vân Tử thì vẫn nấn ná không chịu về. Chỉ là thấy khỉ đá ngày càng nóng tính hơn, thái độ của Lăng Vân Tử mơ hồ có chút mềm nhũn.
Mà ở ngoài động phủ, việc tuyển chọn thiên binh vẫn đang sôi động, chưa hề có dấu hiệu chấm dứt.
Về phần Thi Vũ Huyên, tiểu nha đầu này từ khi đi vào Kim Hà động thì biểu hiện quả thực có thể nói là đệ tử mẫu mực, khiến Lăng Vân Tử cực kỳ vui vẻ. Thời gian rảnh, nàng cũng sẽ tới làm thân với khỉ đá. Lòng cảm kích nhờ hắn mà có thể bái nhập làm môn hạ Lăng Vân Tử của nàng quả thật không cần nói cũng hiểu.
Ước chừng nửa tháng sau, ngoài động bỗng nhiên truyền tới một âm thanh.
- Xin hỏi Ngọc Đỉnh chân nhân có ở đây không? Xin hỏi Ngọc Đỉnh chân nhân có ở đây không?
Lúc này Ngọc Đỉnh chân nhân không biết có chuyện gì đã sớm ra ngoài, trong động phủ chỉ còn bốn người khác.
Nghe được tiếng gọi, Thi Vũ Huyên mờ mịt, Dương Thiền thì hơi đổi sắc mặt, nghi ngờ nhìn về hướng cửa động.
Liếc nhau một cái, Lăng Vân Tử lấy ánh mắt ra dấu cho khỉ đá, ý bảo ra xem đi .
Cũng không nghĩ nhiều, khỉ đá mang theo vật bất ly thân là Hành Vân côn đi ra ngoài động.
Còn chưa tới bên ngoài, hắn đã cảm giác được có tới vài chục luồng linh lực mạnh yếu khác nhau.
Điều này làm cho hắn có chút nghi hoặc, nhưng Lăng Vân Tử không đến mức hại hắn chứ? Ai ngoài động, có lẽ Dương Thiền không rõ, nhưng Lăng Vân Tử hẳn sớm đã cảm giác chắc mười phần mới phải.
Đi ra cửa động, mặt trời chiếu chói chang, khỉ đá hơi nheo mắt lại, trước mắt là một màn trắng xóa.
Đột nhiên nghe được một âm thanh quen thuộc:
- Chính là hắn!
Khỉ đá chớp chớp, cố mở to mắt. Chỉ thấy trước mặt là ánh sáng chói mắt.
Bên ngoài là ba tầng thiên binh, mỗi người đều mặc áo giáp bạc, từng đôi cánh trắng giương ra, từng mũi giáo lóe sáng!
Đứng phía trước nhất là một vị thiên tướng dáng người cao to. Phía sau thiên tướng là một gương mặt quen thuộc - Vương Lộ Kỳ!
Trong nháy mắt nhìn thấy gương mặt đó, khỉ đá bỗng run lên, tay không khỏi nắm chặt Hành Vân Côn.
Lúc này hiển nhiên Vương Lộ Kỳ còn chưa khỏi hẳn, trên người băng kín, tay chống gậy gỗ. Khuôn mặt cũng chưa hoàn toàn hết sưng.
Thế nhưng... Lăng Vân Tử nhất định là biết ai ở ngoài động, vì sao còn để hắn ra xem?
Không đợi khỉ đá suy nghĩ cẩn thận, chỉ thấy thiên tướng kia vung tay quát to:
- Tóm lấy yêu hầu kia.
- Rõ!
Một đám thiên binh lập tức cầm chắc binh khí trong tay, vây tới khỉ đá.
/535
|