Một đêm này, mỗi người có mặt tại Côn Lôn đều căng thẳng thần kinh.
Mỗi người đều không dám tách ra đi lẻ, bởi vì có ác ma đang trốn trong bóng tối. Mỗi một thân cây đều phải cẩn thận dò xét, bởi vì chỉ cần lơ là một cái, sẽ phải trả giá là sinh mạng.
Chưa từng có lần xuất binh nào lại đào sâu ba thước tìm tòi thế này, bởi vì bọn họ đều biết, đây là tồn tại nguy hiểm thế nào.
Nhưng mà bất kể cố gắng thế nào, cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.
Mà khỉ đá, mặc một thân giáp bạc, đội mặt nạ, chạy như điên một đêm, đã chạy xa mấy trăm dặm đường, xuyên qua địa giới núi Côn Lôn, lấy tính mạng hai đạo đồ, băng qua núi cao, vượt qua sông sâu, lướt qua bình nguyên, cuối cùng thấy được ánh sáng mặt trời dâng lên từ phía Đông, mới ngất ở một bờ sông không biết tên.
Hắn đã rời khỏi, thế nhưng nỗi sợ hãi hắn để lại, lại không hề giảm bớt, ngược lại theo thời gian trôi qua càng gia tăng tăng, càng làm người ta không rét mà run, thật giống như một con yêu hầu hung tàn lúc nào cũng có thể ở một góc nào đó nhào tới vậy.
Toàn bộ núi Côn Lôn, lòng người bàng hoàng.
Vào một đêm của hai ngày sau, cơn mưa phùn lạnh thấu xương khiến hắn tỉnh lại.
Nhấc thân thể chồng chất vết thương, hắn trốn vào một gốc cây cao lớn chống trời, cuộn cong mình lại, gặm hai trái cây đã nát vụn một nửa vừa nhặt được, nhìn lên bầu trời u ám.
Cánh tay cầm trái cây run lên vì lạnh, bờ môi khô nứt.
Xa xa truyền đến tiếng mãnh thú tru dài, bỗng nhiên để hắn cảm thấy được ngoại trừ bộ áo giáp dính đầy máu tươi trên người, tất cả giống như trở về trước khi bái nhập Tà Nguyệt Tam Tinh động. Chỉ là đưa tay có thể với được Hành Vân côn để hắn an tâm không ít.
Hiện tại, ít nhất hắn đã không tiếp tục e ngại dã thú trong rừng nữa.
Thậm chí còn phải cảm tạ bọn chúng. Bởi vì chính chúng nó đã dạy khỉ đá pháp tắc sinh tồn suốt mười năm đi con đường về phía Tây kia.
Đưa tay qua áo giáp ngực, hắn lấy ra cái lông chim được giữ gìn hoàn hảo, lấy tay vuốt thuận chiều lông, lại đưa lên mắt nhìn thật kỹ, ánh mắt dần dần trở nên dại ra.
Ta cứ nghĩ sẽ nhanh chóng có thể trở về Tà Nguyệt Tam Tinh động học bảy mươi hai biến... Tại sao như vậy chứ? Bát sư huyen, là Ngộ Không để ngươi nhìn không thuận mắt sao?
Nghĩ, hắn cười chua xót.
Dương Thiền thế nào? Dương Tiễn cứu nàng chưa? Còn có, sư phụ biết chuyện nơi này sao?
Thu cái lông chim lại vào trong ngực, hắn phát hiện mình lại có chút nhớ lão đầu kia, trông chờ lão đầu chết tiệt đó làm chủ cho mình.
Đã nhiều năm như vậy, hắn chưa từng trông chờ bất kỳ kẻ nào giúp mình làm cái gì. Coi như vận mệnh bất công, hắn cũng chỉ có cắn răng dựa vào hai bàn tay của mình đi đọ sức. Mà nay, hắn lại sản sinh loại ý nghĩ này...
Tuy lão đầu tử dạy mình giống như chăn trâu, nhưng mình đúng là vẫn còn kính trọng ông ta từ đáy lòng.
- Ông ta hẳn là cũng biết rồi đi.
Ngẩng đầu lên, khỉ đá thở dài thật sâu.
Trên thế giới này, giống như sẽ không có chuyện lão đầu kia không biết.
Chỉ cần ông ta biết mình xảy ra chuyện, nhất định sẽ không bỏ qua. Đúng vậy, ông ta làm sao có thể mặc kệ chứ?
Hơn nữa trên tay ông ta có mệnh bài của mình, bất luận đi đến nơi nào, ông ta đều có thể tìm được mới phải.
Hiện tại, chính mình cần phải làm, chính là an tâm chờ đợi.
Lão đầu tử nhất định sẽ tới đón mình, nhất định.
Dưới gốc đại thụ chống trời, khỉ đá ở trong một hốc cây ẩm ướt, qua một đêm.
Ngày hôm sau, hắn dựa vào một chút tri thức dược lý học được ở Tà Nguyệt Tam Tinh động tự xử lý miệng vết thương, lại tìm chút thảo dược nuốt xuống.
Kế tiếp, hắn liền bắt đầu cuộc sống giống như khi chưa lên Linh Đài Phương Thốn sơn.
Hắn giống như một con dã thú ẩn náu vùng sơn dã, mỗi ngày tu hành, sáng nấp tối đi, đói bụng liền hái trái cây ăn, khát liền uống nước suối.
Lúc này hắn đã bước vào Nạp Thần trung kỳ, dã thú trong rừng đã không thể tạo thành uy hiếp, chỉ cần cẩn thận một chút, cũng sẽ không dễ dàng bước vào lãnh địa của những yêu quái mạnh mẽ.
Thế nhưng chờ đợi buồn chán để hắn lo lắng.
Hắn cứ chờ, một ngày lại một ngày.
Sự tình tựa hồ vượt xa dự liệu của hắn.
Đảo mắt một tháng trôi qua, tổn thương trên người đã dần khôi phục, nhưng vẫn chẳng hề có ai đến tìm.
Nơi đây giờ đã vào mùa mưa, cả ngày mưa dầm kéo dài, khắp rừng đều ẩm ướt nhớp nháp, để hắn cực kỳ khó chịu.
Mà những chỗ thoải mái một chút, hoặc là đã bị yêu quái khác chiếm đi, hoặc là bị nhân loại chiếm đi.
Không muốn phát sinh rắc rối, chỉ có thể chịu đựng, tiếp tục trải qua cuộc sống giống như dã nhân.
Đảo mắt lại một tháng, vẫn chẳng thấy người Tà Nguyệt Tam Tinh động đâu.
Ta bị cả thế giới bỏ quen rồi sao? Hắn bỗng sinh ra ý nghĩ như vậy.
Một khắc này, khỉ đá bỗng có cảm giác khủng hoảng, cơn khủng hoảng này thậm chí vượt qua lúc phải quỳ chờ đợi ở ngoài cửa Tà Nguyệt Tam Tinh động.
Hắn bắt đầu hoài nghi sự tình phát triển vượt ra xa khỏi dự liệu của hắn.
Có lẽ thủy quân Thiên Hà biết thân phận chính xác của mình, đã tìm tới cửa, sư phụ quyết định cắt đứt quan hệ với mình.
Có lẽ sư phụ chợt phát hiện, hóa ra thu một con khỉ thành tinh làm đồ đệ có nhiều phiền phức như vậy, cho nên quyết định trục xuất mình khỏi sư môn.
Có lẽ...
Có lẽ tất cả chuyện này nằm trong kế hoạch của Lăng Vân Tử. Lăng Vân Tử cũng giống Thanh Vân Tử và Đan Đồng Tử, muốn đuổi mình ra khỏi sư môn.
Rất nhiều khả năng, nhưng bất kể thế nào, khỉ đá đều không nghĩ ra khả năng nào có lợi cho mình, cũng như khả năng nào Tu Bồ Đề sẽ đến tìm mình. Giữa lúc hoảng hốt, hắn lại nhớ tới những câu Tu Bồ Đề nói khi trục xuất Tôn Ngộ Không trong Tây Du Ký. Điều này làm tim hắn đập loạn không yên.
Hắn bắt đầu mất ngủ mỗi đêm, trở nên nóng nảy bất an.
Thẳng đến khi tới tháng thứ ba tới nơi này, rốt cuộc hắn không ngồi chờ được nữa.
Trước mắt, lặn lội đường xa trở về Linh Đài Phương Thốn sơn là không thể nào.
Hắn tháo bỏ bộ giáp dễ làm người chú ý, chỉ để lại lớp áo quần lót trong màu trắng, lại phủ thêm bộ đạo phục đã rách nát không chịu nổi, chỉ còn giữ lại chữ Tà Nguyệt Tam Tinh động thêu ở cổ áo nguyên vẹn, bắt đầu mạo hiểm đi trở về.
Quay lại theo đường cũ, hắn ước chừng dùng bốn ngày.
Vượt qua phòng tuyến bên ngoài núi Côn Lôn, hắn phát hiện chiến hạm lơ lửng trên bầu trời đã không thấy, quân doanh của thủy quân Thiên Hà cũng chỉ còn lại một đống tạp vật.
Toàn bộ địa giới núi Côn Lôn cực kỳ im ắng, giống như khi hắn vừa tới nơi này.
Nhưng càng im lặng, hắn lại càng lo lắng.
Những chuyện đã qua để hắn bắt đầu trở nên đa nghi. Ngay cả sư huynh thân thiết sống chung mỗi ngày còn phản bội, thì có gì chắc chắn sẽ không phản bội đây?
Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, hắn nghĩ đến đầu tiên chính là - đây liệu có phải là cạm bẫy không?
Lén lút ẩn nấp ba ngày, suốt ba ngày này hắn không dám chợp mắt, cẩn thận quan sát động tĩnh quanh mình.
Không thấy một thiên binh nào, đám đạo đồ dường như cũng đã khôi phục cuộc sống bình thường, chẳng qua chưa bao giờ gặp được kẻ nào đi lại một mình, hiển nhiên là vẫn đang kiêng kị có một con yêu hầu quanh đây.
Đạo đồ cảnh giới Luyện Thần ngủ trong sư môn còn bị giết chết không một tiếng động, đối với đối thủ như vậy, tu sĩ Côn Lôn trung tầng, thậm chí trung thượng tầng trở xuống làm sao có thể không kiêng kị đây?
Mà nhóm người này thuộc bộ phận tu sĩ chiếm nhân số hơn bốn trăm chín mươi chín vạn trong năm trăm vạn đạo đồ của núi Côn Lôn.
Về phần đại tiên chân chính như Thái Ất chân nhân, căn bản không tính xử lý chuyện này, thậm chí cảm thấy để đồ đệ của mình sống dưới bóng ma của khỉ đá còn tạo thành động lực cho bọn họ tu hành.
Sau ba ngày quan sát, khỉ đá ít nhiều cũng vững tâm hơn.
Hắn bắt đầu lặng lẽ tiến về gần Kim Hà động, nhưng lại không dám quá sát, chỉ nằm nấp ở một đỉnh núi phía xa, lặng lẽ quan sát.
Hắn nhìn thấy Lăng Vân Tử hai lần, thấy Ngọc Đỉnh chân nhân ba lần, nhưng vẫn không dám tiến lên.
Lăng Vân Tử thì không cần nói, hiểu càng nhiều, khỉ đá càng thiếu niềm tin với người này.
Còn Ngọc Đỉnh chân nhân...
Vì sao ngày đó ông ta lại biến mất đúng lúc như vậy? Nếu là lúc trước, khỉ đá nhất định sẽ cho rằng đây chỉ là trùng hợp, nhưng hiện tại, hắn không dám tùy tiện nhận định.
Kỳ thật, hắn một mực chỉ chờ Thi Vũ Huyên.
Hiện tại, giống như chỉ có người này có thể tín nhiệm. Cho dù có điều vạn nhất, lấy tu vi của hắn cũng hoàn toàn có thể khống chế được nàng.
Trước hết tiếp xúc Thi Vũ Huyên, biết rõ ràng tình huống của Ngọc Đỉnh và Lăng Vân Tử rồi mới tính tiếp.
Đây là biện pháp duy nhất hắn nghĩ được lúc này.
Nhưng mà, hắn ngồi chờ ba ngày, tổng cộng ba ngày thấy được Thi Vũ Huyên không dưới hai mươi lần, song nàng lại chưa từng rời khỏi phạm vi Kim Hà động.
Phải biết rằng, khỉ đá chỉ cần vừa tiến tới gần Kim Hà động thì Lăng Vân Tử nhất định sẽ phát hiện. Đến lúc đó phát sinh chuyện gì lại khó mà nói rồi.
Cứ nấp như vậy, trước sau tổng cộng đợi bảy ngày, thẳng đến ngày thứ bảy, con khỉ có tinh lực không thể tưởng tượng nổi này cũng hiện đầy tơ máu trong mắt, thân thể không ngừng run.
Một bóng người màu trắng bất ngờ xuất hiện ở trước mặt hắn.
Mỗi người đều không dám tách ra đi lẻ, bởi vì có ác ma đang trốn trong bóng tối. Mỗi một thân cây đều phải cẩn thận dò xét, bởi vì chỉ cần lơ là một cái, sẽ phải trả giá là sinh mạng.
Chưa từng có lần xuất binh nào lại đào sâu ba thước tìm tòi thế này, bởi vì bọn họ đều biết, đây là tồn tại nguy hiểm thế nào.
Nhưng mà bất kể cố gắng thế nào, cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.
Mà khỉ đá, mặc một thân giáp bạc, đội mặt nạ, chạy như điên một đêm, đã chạy xa mấy trăm dặm đường, xuyên qua địa giới núi Côn Lôn, lấy tính mạng hai đạo đồ, băng qua núi cao, vượt qua sông sâu, lướt qua bình nguyên, cuối cùng thấy được ánh sáng mặt trời dâng lên từ phía Đông, mới ngất ở một bờ sông không biết tên.
Hắn đã rời khỏi, thế nhưng nỗi sợ hãi hắn để lại, lại không hề giảm bớt, ngược lại theo thời gian trôi qua càng gia tăng tăng, càng làm người ta không rét mà run, thật giống như một con yêu hầu hung tàn lúc nào cũng có thể ở một góc nào đó nhào tới vậy.
Toàn bộ núi Côn Lôn, lòng người bàng hoàng.
Vào một đêm của hai ngày sau, cơn mưa phùn lạnh thấu xương khiến hắn tỉnh lại.
Nhấc thân thể chồng chất vết thương, hắn trốn vào một gốc cây cao lớn chống trời, cuộn cong mình lại, gặm hai trái cây đã nát vụn một nửa vừa nhặt được, nhìn lên bầu trời u ám.
Cánh tay cầm trái cây run lên vì lạnh, bờ môi khô nứt.
Xa xa truyền đến tiếng mãnh thú tru dài, bỗng nhiên để hắn cảm thấy được ngoại trừ bộ áo giáp dính đầy máu tươi trên người, tất cả giống như trở về trước khi bái nhập Tà Nguyệt Tam Tinh động. Chỉ là đưa tay có thể với được Hành Vân côn để hắn an tâm không ít.
Hiện tại, ít nhất hắn đã không tiếp tục e ngại dã thú trong rừng nữa.
Thậm chí còn phải cảm tạ bọn chúng. Bởi vì chính chúng nó đã dạy khỉ đá pháp tắc sinh tồn suốt mười năm đi con đường về phía Tây kia.
Đưa tay qua áo giáp ngực, hắn lấy ra cái lông chim được giữ gìn hoàn hảo, lấy tay vuốt thuận chiều lông, lại đưa lên mắt nhìn thật kỹ, ánh mắt dần dần trở nên dại ra.
Ta cứ nghĩ sẽ nhanh chóng có thể trở về Tà Nguyệt Tam Tinh động học bảy mươi hai biến... Tại sao như vậy chứ? Bát sư huyen, là Ngộ Không để ngươi nhìn không thuận mắt sao?
Nghĩ, hắn cười chua xót.
Dương Thiền thế nào? Dương Tiễn cứu nàng chưa? Còn có, sư phụ biết chuyện nơi này sao?
Thu cái lông chim lại vào trong ngực, hắn phát hiện mình lại có chút nhớ lão đầu kia, trông chờ lão đầu chết tiệt đó làm chủ cho mình.
Đã nhiều năm như vậy, hắn chưa từng trông chờ bất kỳ kẻ nào giúp mình làm cái gì. Coi như vận mệnh bất công, hắn cũng chỉ có cắn răng dựa vào hai bàn tay của mình đi đọ sức. Mà nay, hắn lại sản sinh loại ý nghĩ này...
Tuy lão đầu tử dạy mình giống như chăn trâu, nhưng mình đúng là vẫn còn kính trọng ông ta từ đáy lòng.
- Ông ta hẳn là cũng biết rồi đi.
Ngẩng đầu lên, khỉ đá thở dài thật sâu.
Trên thế giới này, giống như sẽ không có chuyện lão đầu kia không biết.
Chỉ cần ông ta biết mình xảy ra chuyện, nhất định sẽ không bỏ qua. Đúng vậy, ông ta làm sao có thể mặc kệ chứ?
Hơn nữa trên tay ông ta có mệnh bài của mình, bất luận đi đến nơi nào, ông ta đều có thể tìm được mới phải.
Hiện tại, chính mình cần phải làm, chính là an tâm chờ đợi.
Lão đầu tử nhất định sẽ tới đón mình, nhất định.
Dưới gốc đại thụ chống trời, khỉ đá ở trong một hốc cây ẩm ướt, qua một đêm.
Ngày hôm sau, hắn dựa vào một chút tri thức dược lý học được ở Tà Nguyệt Tam Tinh động tự xử lý miệng vết thương, lại tìm chút thảo dược nuốt xuống.
Kế tiếp, hắn liền bắt đầu cuộc sống giống như khi chưa lên Linh Đài Phương Thốn sơn.
Hắn giống như một con dã thú ẩn náu vùng sơn dã, mỗi ngày tu hành, sáng nấp tối đi, đói bụng liền hái trái cây ăn, khát liền uống nước suối.
Lúc này hắn đã bước vào Nạp Thần trung kỳ, dã thú trong rừng đã không thể tạo thành uy hiếp, chỉ cần cẩn thận một chút, cũng sẽ không dễ dàng bước vào lãnh địa của những yêu quái mạnh mẽ.
Thế nhưng chờ đợi buồn chán để hắn lo lắng.
Hắn cứ chờ, một ngày lại một ngày.
Sự tình tựa hồ vượt xa dự liệu của hắn.
Đảo mắt một tháng trôi qua, tổn thương trên người đã dần khôi phục, nhưng vẫn chẳng hề có ai đến tìm.
Nơi đây giờ đã vào mùa mưa, cả ngày mưa dầm kéo dài, khắp rừng đều ẩm ướt nhớp nháp, để hắn cực kỳ khó chịu.
Mà những chỗ thoải mái một chút, hoặc là đã bị yêu quái khác chiếm đi, hoặc là bị nhân loại chiếm đi.
Không muốn phát sinh rắc rối, chỉ có thể chịu đựng, tiếp tục trải qua cuộc sống giống như dã nhân.
Đảo mắt lại một tháng, vẫn chẳng thấy người Tà Nguyệt Tam Tinh động đâu.
Ta bị cả thế giới bỏ quen rồi sao? Hắn bỗng sinh ra ý nghĩ như vậy.
Một khắc này, khỉ đá bỗng có cảm giác khủng hoảng, cơn khủng hoảng này thậm chí vượt qua lúc phải quỳ chờ đợi ở ngoài cửa Tà Nguyệt Tam Tinh động.
Hắn bắt đầu hoài nghi sự tình phát triển vượt ra xa khỏi dự liệu của hắn.
Có lẽ thủy quân Thiên Hà biết thân phận chính xác của mình, đã tìm tới cửa, sư phụ quyết định cắt đứt quan hệ với mình.
Có lẽ sư phụ chợt phát hiện, hóa ra thu một con khỉ thành tinh làm đồ đệ có nhiều phiền phức như vậy, cho nên quyết định trục xuất mình khỏi sư môn.
Có lẽ...
Có lẽ tất cả chuyện này nằm trong kế hoạch của Lăng Vân Tử. Lăng Vân Tử cũng giống Thanh Vân Tử và Đan Đồng Tử, muốn đuổi mình ra khỏi sư môn.
Rất nhiều khả năng, nhưng bất kể thế nào, khỉ đá đều không nghĩ ra khả năng nào có lợi cho mình, cũng như khả năng nào Tu Bồ Đề sẽ đến tìm mình. Giữa lúc hoảng hốt, hắn lại nhớ tới những câu Tu Bồ Đề nói khi trục xuất Tôn Ngộ Không trong Tây Du Ký. Điều này làm tim hắn đập loạn không yên.
Hắn bắt đầu mất ngủ mỗi đêm, trở nên nóng nảy bất an.
Thẳng đến khi tới tháng thứ ba tới nơi này, rốt cuộc hắn không ngồi chờ được nữa.
Trước mắt, lặn lội đường xa trở về Linh Đài Phương Thốn sơn là không thể nào.
Hắn tháo bỏ bộ giáp dễ làm người chú ý, chỉ để lại lớp áo quần lót trong màu trắng, lại phủ thêm bộ đạo phục đã rách nát không chịu nổi, chỉ còn giữ lại chữ Tà Nguyệt Tam Tinh động thêu ở cổ áo nguyên vẹn, bắt đầu mạo hiểm đi trở về.
Quay lại theo đường cũ, hắn ước chừng dùng bốn ngày.
Vượt qua phòng tuyến bên ngoài núi Côn Lôn, hắn phát hiện chiến hạm lơ lửng trên bầu trời đã không thấy, quân doanh của thủy quân Thiên Hà cũng chỉ còn lại một đống tạp vật.
Toàn bộ địa giới núi Côn Lôn cực kỳ im ắng, giống như khi hắn vừa tới nơi này.
Nhưng càng im lặng, hắn lại càng lo lắng.
Những chuyện đã qua để hắn bắt đầu trở nên đa nghi. Ngay cả sư huynh thân thiết sống chung mỗi ngày còn phản bội, thì có gì chắc chắn sẽ không phản bội đây?
Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, hắn nghĩ đến đầu tiên chính là - đây liệu có phải là cạm bẫy không?
Lén lút ẩn nấp ba ngày, suốt ba ngày này hắn không dám chợp mắt, cẩn thận quan sát động tĩnh quanh mình.
Không thấy một thiên binh nào, đám đạo đồ dường như cũng đã khôi phục cuộc sống bình thường, chẳng qua chưa bao giờ gặp được kẻ nào đi lại một mình, hiển nhiên là vẫn đang kiêng kị có một con yêu hầu quanh đây.
Đạo đồ cảnh giới Luyện Thần ngủ trong sư môn còn bị giết chết không một tiếng động, đối với đối thủ như vậy, tu sĩ Côn Lôn trung tầng, thậm chí trung thượng tầng trở xuống làm sao có thể không kiêng kị đây?
Mà nhóm người này thuộc bộ phận tu sĩ chiếm nhân số hơn bốn trăm chín mươi chín vạn trong năm trăm vạn đạo đồ của núi Côn Lôn.
Về phần đại tiên chân chính như Thái Ất chân nhân, căn bản không tính xử lý chuyện này, thậm chí cảm thấy để đồ đệ của mình sống dưới bóng ma của khỉ đá còn tạo thành động lực cho bọn họ tu hành.
Sau ba ngày quan sát, khỉ đá ít nhiều cũng vững tâm hơn.
Hắn bắt đầu lặng lẽ tiến về gần Kim Hà động, nhưng lại không dám quá sát, chỉ nằm nấp ở một đỉnh núi phía xa, lặng lẽ quan sát.
Hắn nhìn thấy Lăng Vân Tử hai lần, thấy Ngọc Đỉnh chân nhân ba lần, nhưng vẫn không dám tiến lên.
Lăng Vân Tử thì không cần nói, hiểu càng nhiều, khỉ đá càng thiếu niềm tin với người này.
Còn Ngọc Đỉnh chân nhân...
Vì sao ngày đó ông ta lại biến mất đúng lúc như vậy? Nếu là lúc trước, khỉ đá nhất định sẽ cho rằng đây chỉ là trùng hợp, nhưng hiện tại, hắn không dám tùy tiện nhận định.
Kỳ thật, hắn một mực chỉ chờ Thi Vũ Huyên.
Hiện tại, giống như chỉ có người này có thể tín nhiệm. Cho dù có điều vạn nhất, lấy tu vi của hắn cũng hoàn toàn có thể khống chế được nàng.
Trước hết tiếp xúc Thi Vũ Huyên, biết rõ ràng tình huống của Ngọc Đỉnh và Lăng Vân Tử rồi mới tính tiếp.
Đây là biện pháp duy nhất hắn nghĩ được lúc này.
Nhưng mà, hắn ngồi chờ ba ngày, tổng cộng ba ngày thấy được Thi Vũ Huyên không dưới hai mươi lần, song nàng lại chưa từng rời khỏi phạm vi Kim Hà động.
Phải biết rằng, khỉ đá chỉ cần vừa tiến tới gần Kim Hà động thì Lăng Vân Tử nhất định sẽ phát hiện. Đến lúc đó phát sinh chuyện gì lại khó mà nói rồi.
Cứ nấp như vậy, trước sau tổng cộng đợi bảy ngày, thẳng đến ngày thứ bảy, con khỉ có tinh lực không thể tưởng tượng nổi này cũng hiện đầy tơ máu trong mắt, thân thể không ngừng run.
Một bóng người màu trắng bất ngờ xuất hiện ở trước mặt hắn.
/535
|