Dịch: Hoangtruc
Biên: Spring_Bird
Lão Ngưu chỉ vào Bạch Viên quát to:
- Con mẹ nó, bớt nói với ta cái gì yêu tộc với không yêu tộc. Lão tử là trâu, ngươi là vượn, còn đám bên ngoài lại một đống khác. Ai đồng tộc với chúng nó? Ngươi muốn cùng chết với chúng, cũng đừng liên lụy bọn ta!
Tiếng gào thét to đến cả dặm còn nghe thấy được.
Bạch Viên ngồi ở trên mặt ghế, sắc mặt có chút khó coi, miệng há hốc, lại không nói nên lời.
Sài Lang đi qua vỗ vỗ lưng Lão Ngưu, cười nói:
- Bớt nóng giận, bớt nóng giận, tất cả mọi người đều là huynh đệ, không thể nói chuyện đàng hoàng với nhau sao?
Lão Ngưu hừ lạnh hai tiếng, quay người ngồi xuống, xoay lưng về phía Bạch Viên. Sài Lang đi tới phía Bạch Viên:
- Ta nói lão Bạch Viên này, ngươi xem cứ tiếp tục như vậy không phải là cách hay. Chúng ta mang theo bọn chúng quá vướng chân tay. Huynh đệ ta biết ngươi có lòng tốt, nhưng cũng phải có mức độ thôi. Mặc dù chúng ta có đưa bọn chúng đến được Ác Long đàm (đầm), ngươi cảm thấy Ác Giao sẽ thu nhận bọn chúng sao?
Bạch Viên hấp háy mắt, ánh mắt né sang một bên, nặng nề thở dài không nói gì.
- Dù sao lão tử cũng không muốn sống cái kiểu trốn Đông núp Tây này thêm ngày nào nữa! Ngươi có muốn lưu bọn chúng lại thì cứ việc đi cùng với chúng!
Lão Ngưu lại rống lên, Sài Lang vội vàng quay đầu trấn an.
Đoản Chủy vẫn luôn đứng ở một bên không nói tiếng nào. Cặp mắt to có chút kinh người đảo qua đảo lại trên ba con yêu kia.
Về phần Đại Giác, gã đã sớm đánh một giấc khò khò rồi.
Sài Lang cúi đầu xuống rỉ tai với Lão Ngưu vài câu, rồi xoay người nói với Bạch Viên:
- Ngươi xem như vậy được không, cứ công bằng đi. Năm người chúng ta bỏ phiếu, kẻ nào nhiều phiếu hơn thì thuận theo bên đó. Thế nào hả?
Nói xong, gã giơ tay lên:
- Ta tán thành năm người chúng ta và Khỉ Đá cùng đi, đám tiểu yêu kia có bắt kịp được thì đi theo, còn không thì coi như xong. Bạch Viên, ngươi xem ta nói như vậy đã đủ thành ý chưa? Chỉ cần bọn chúng có thể đuổi kịp chúng ta, có bao nhiêu ta mang theo bấy nhiêu.
Dứt lời, gã nở nụ cười hắc hắc.
Lão Ngưu ngồi bên kia chậm rãi giơ tay lên:
- Ta tán thành phương án của Sài Lang.
Rồi cặp mắt trâu kia chậm rãi trừng qua Đoản Chủy.
Đoản Chủy một mực lặng yên một bên không lên tiếng bèn giật mình, nhìn về phía Bạch Viên.
Bạch Viên vẫn không nói tiếng nào.
Đúng vào lúc này, Đại Giác ngồi góc tường phát ra tiếng ngáy như sấm, miệng còn chẹp chẹp.
Lão Ngưu đang tức giận không chỗ phát tiết, lập tức bước tới, một cước đá vào lớp da dày nơi bụng Đại Giác.
- Ngao ~~~! Ngươi... Ngươi làm gì thế?
- Mẹ kiếp, chỉ biết ngủ thôi! Giơ tay biểu quyết kìa!
- Giơ tay biểu quyết? Biểu quyết gì...?
Hai mắt Đại Giác vẫn còn mơ màng, quay đầu, mơ hồ nhìn mọi người, không hiểu ra làm sao cả.
Ngoài phòng, một đám tiểu yêu đang vểnh tai lên nghe. Con nào con nấy run rẩy, có con còn khóc rống lên trước mặt mọi người.
Bọn nó sắp bị bỏ rơi. Với đám tiểu yêu không nơi nương tựa này, kết quả cuối cùng tám chín phần mười sẽ là tử vong mà thôi.
Tiểu hồ yêu giật giật góc áo Khỉ Đá, mím môi hỏi:
- Khỉ Đá ca ca, bọn họ... Sẽ bỏ đám chúng ta lại sao?
Khỉ Đá thở dài, cười cười, vuốt đầu nhỏ của nó nói:
- Không biết. Muội cứ ngồi đây, ta đi một chút rồi quay lại.
Dứt lời hắn đứng lên, duỗi lưng một cái, nhấc Hành Vân côn lên đi vào gian nhà đất nhỏ kia.
Đám tiểu yêu vây quanh ngoài phòng nhao nhao tránh ra một lối đi, con nào con nấy đều hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Khỉ Đá.
Hắn đi tới trước cửa, nhấc chân đá một cái. Cửa gỗ vốn hờ khép bị đạp bay thẳng ra ngoài.
Sau tiếng ầm vang, lũ yêu trong phòng lập tức ngơ ngẩn, từng con trợn tròn mắt nhìn về phía Khỉ Đá bên ngoài cửa.
Khỉ Đá cũng không để ý, cầm theo Hành Vân côn từng bước một đi đến trước bàn. Hắn đập thẳng Hành Vân côn xuống bàn, nghênh ngang ngồi xuống, bắt chéo chân lên.
Bạch Viên vẫn cúi đầu như trước, liếc mắt nhìn qua Khỉ Đá.
Đoản Chủy cũng mở to mắt cú, lẳng lặng chờ đợi.
Lão Ngưu và Sài Lang lại trở nên kinh hãi.
Về phần Đại Giác, còn chưa hết mơ màng.
Khỉ Đá ho khan hai tiếng, cả trong phòng lẫn ngoài phòng đều vểnh tai lên.
- Bạch Viên.
- Ừ?
- Sau này có hội họp gì, có thể kêu ta một tiếng.
- Được... Được!
Trên mặt lão Bạch Viên lập tức hiện lên dáng tươi cười, vui tươi hớn hở.
Hai mắt Khỉ Đá nhìn thẳng vào phía trước mông lung, lười biếng nói:
- Ta cảm thấy là, đội ngũ này đã rất ổn. Nếu ai cảm thấy không vui, có thể lăn.
- Ngươi!
Lão Ngưu định vọt tới, lại bị Sài Lang gắt gao ôm chặt lấy.
Gặp tình hình này, Khỉ Đá chỉ hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên nhàn nhạt liếc nhìn Lão Ngưu, hỏi:
- Muốn đánh nhau?
Trong ánh mắt tràn đầy miệt thị.
Lão Ngưu cắn răng, chỉ vào Khỉ Đá quát:
- Khỉ Đá, ngươi đừng có quá đáng! Cho rằng lão tử sợ ngươi sao?
Khỉ Đá vụt đứng lên, lập tức dọa Lão Ngưu kinh hoảng lùi về sau một bước.
Hắn nhìn chung quanh một vòng, chậm rãi nói:
- Vậy là muốn đánh nhau rồi, chỗ này quá nhỏ, đổi sang chỗ khác lớn hơn đi.
Nói xong, hắn bẻ bẻ cổ, vận động các đốt ngón tay, toàn thân phát ra âm thanh răng rắc kinh khủng.
Lão Ngưu tím mặt lại.
Sài Lang vội vàng ngăn giữa hai người lại, nói lớn:
- Là giỡn chơi thôi, giỡn chơi thôi. Tất cả mọi người đều là huynh đệ, đừng để trong lòng. Cứ như vậy đi, đoạn đường này chúng ta đi thế nào, sau này vẫn đi như thế nấy! Các ngươi thấy thế nào?
Lũ yêu đều không nói gì, Lão Ngưu thì xoay người sang chỗ khác, đưa một quyền đánh thẳng vào tường. Mảng tường đất ầm ầm sụp đổ, cả phòng lập tức bị bụi đất bao trùm, toàn bộ nóc nhà cũng bị lệch nghiêng qua một bên.
Lão Ngưu quay đầu nhìn Khỉ Đá hừ một tiếng, đi nhanh ra ngoài. Lúc bước ra tới trước phòng, gã còn hung hăng đá một cước vào cột gỗ bên cạnh.
Tiếng rít chói tai vang lên, xà ngang trên đỉnh đầu lại nghiêng lệch hẳn qua một bên.
Sài Lang thấy vậy, vội vàng đi theo ra ngoài.
Hai tên này đi rồi, đám yêu tinh còn lại cũng ngoan ngoãn rời khỏi gian nhà bằng đất đầy nguy hiểm này.
Đám tiểu yêu ngoài phòng đưa ánh mắt như nhìn chúa cứu thế mà nhìn Khỉ Đá, con nào con nấy cùng hoan hô nhảy nhót như thể vừa nhặt được một mạng trở về.
Thực tế bọn chúng nó quả thật là nhặt về được một mạng.
Chỉ có điều Khỉ Đá như không nhìn thấy, đi thẳng tới cạnh tiểu hồ yêu, cong người véo véo má nó, lau đi vết bẩn trên mặt nó, miệng cười nói:
- Thấy không, tiểu gia hỏa, không sao rồi.
Tiểu hồ yêu dán người sát bên tai Khỉ Đá, nhỏ giọng hỏi:
- Huynh sẽ đánh nhau với Lão Ngưu thật chứ?
Khỉ Đá cũng dán sát người bên tai nó, nhỏ giọng đáp:
- Gã đánh không lại ta.
Hai người ha ha mà cười.
Sau lưng, Bạch Viên thấy như vậy không khỏi vui mừng mà bật cười, rồi chậm rãi đi tới, nói:
- Ta nên cảm tạ ngươi, hay cảm tạ nó đây?
- Ngươi nên cảm tạ có Đoản Chủy bên cạnh ngươi.
- A?
- Ngươi cho là làm sao bọn họ không bỏ đi?
Khỉ Đá xoay người lại hỏi.
- Cái này...
Biên: Spring_Bird
Lão Ngưu chỉ vào Bạch Viên quát to:
- Con mẹ nó, bớt nói với ta cái gì yêu tộc với không yêu tộc. Lão tử là trâu, ngươi là vượn, còn đám bên ngoài lại một đống khác. Ai đồng tộc với chúng nó? Ngươi muốn cùng chết với chúng, cũng đừng liên lụy bọn ta!
Tiếng gào thét to đến cả dặm còn nghe thấy được.
Bạch Viên ngồi ở trên mặt ghế, sắc mặt có chút khó coi, miệng há hốc, lại không nói nên lời.
Sài Lang đi qua vỗ vỗ lưng Lão Ngưu, cười nói:
- Bớt nóng giận, bớt nóng giận, tất cả mọi người đều là huynh đệ, không thể nói chuyện đàng hoàng với nhau sao?
Lão Ngưu hừ lạnh hai tiếng, quay người ngồi xuống, xoay lưng về phía Bạch Viên. Sài Lang đi tới phía Bạch Viên:
- Ta nói lão Bạch Viên này, ngươi xem cứ tiếp tục như vậy không phải là cách hay. Chúng ta mang theo bọn chúng quá vướng chân tay. Huynh đệ ta biết ngươi có lòng tốt, nhưng cũng phải có mức độ thôi. Mặc dù chúng ta có đưa bọn chúng đến được Ác Long đàm (đầm), ngươi cảm thấy Ác Giao sẽ thu nhận bọn chúng sao?
Bạch Viên hấp háy mắt, ánh mắt né sang một bên, nặng nề thở dài không nói gì.
- Dù sao lão tử cũng không muốn sống cái kiểu trốn Đông núp Tây này thêm ngày nào nữa! Ngươi có muốn lưu bọn chúng lại thì cứ việc đi cùng với chúng!
Lão Ngưu lại rống lên, Sài Lang vội vàng quay đầu trấn an.
Đoản Chủy vẫn luôn đứng ở một bên không nói tiếng nào. Cặp mắt to có chút kinh người đảo qua đảo lại trên ba con yêu kia.
Về phần Đại Giác, gã đã sớm đánh một giấc khò khò rồi.
Sài Lang cúi đầu xuống rỉ tai với Lão Ngưu vài câu, rồi xoay người nói với Bạch Viên:
- Ngươi xem như vậy được không, cứ công bằng đi. Năm người chúng ta bỏ phiếu, kẻ nào nhiều phiếu hơn thì thuận theo bên đó. Thế nào hả?
Nói xong, gã giơ tay lên:
- Ta tán thành năm người chúng ta và Khỉ Đá cùng đi, đám tiểu yêu kia có bắt kịp được thì đi theo, còn không thì coi như xong. Bạch Viên, ngươi xem ta nói như vậy đã đủ thành ý chưa? Chỉ cần bọn chúng có thể đuổi kịp chúng ta, có bao nhiêu ta mang theo bấy nhiêu.
Dứt lời, gã nở nụ cười hắc hắc.
Lão Ngưu ngồi bên kia chậm rãi giơ tay lên:
- Ta tán thành phương án của Sài Lang.
Rồi cặp mắt trâu kia chậm rãi trừng qua Đoản Chủy.
Đoản Chủy một mực lặng yên một bên không lên tiếng bèn giật mình, nhìn về phía Bạch Viên.
Bạch Viên vẫn không nói tiếng nào.
Đúng vào lúc này, Đại Giác ngồi góc tường phát ra tiếng ngáy như sấm, miệng còn chẹp chẹp.
Lão Ngưu đang tức giận không chỗ phát tiết, lập tức bước tới, một cước đá vào lớp da dày nơi bụng Đại Giác.
- Ngao ~~~! Ngươi... Ngươi làm gì thế?
- Mẹ kiếp, chỉ biết ngủ thôi! Giơ tay biểu quyết kìa!
- Giơ tay biểu quyết? Biểu quyết gì...?
Hai mắt Đại Giác vẫn còn mơ màng, quay đầu, mơ hồ nhìn mọi người, không hiểu ra làm sao cả.
Ngoài phòng, một đám tiểu yêu đang vểnh tai lên nghe. Con nào con nấy run rẩy, có con còn khóc rống lên trước mặt mọi người.
Bọn nó sắp bị bỏ rơi. Với đám tiểu yêu không nơi nương tựa này, kết quả cuối cùng tám chín phần mười sẽ là tử vong mà thôi.
Tiểu hồ yêu giật giật góc áo Khỉ Đá, mím môi hỏi:
- Khỉ Đá ca ca, bọn họ... Sẽ bỏ đám chúng ta lại sao?
Khỉ Đá thở dài, cười cười, vuốt đầu nhỏ của nó nói:
- Không biết. Muội cứ ngồi đây, ta đi một chút rồi quay lại.
Dứt lời hắn đứng lên, duỗi lưng một cái, nhấc Hành Vân côn lên đi vào gian nhà đất nhỏ kia.
Đám tiểu yêu vây quanh ngoài phòng nhao nhao tránh ra một lối đi, con nào con nấy đều hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Khỉ Đá.
Hắn đi tới trước cửa, nhấc chân đá một cái. Cửa gỗ vốn hờ khép bị đạp bay thẳng ra ngoài.
Sau tiếng ầm vang, lũ yêu trong phòng lập tức ngơ ngẩn, từng con trợn tròn mắt nhìn về phía Khỉ Đá bên ngoài cửa.
Khỉ Đá cũng không để ý, cầm theo Hành Vân côn từng bước một đi đến trước bàn. Hắn đập thẳng Hành Vân côn xuống bàn, nghênh ngang ngồi xuống, bắt chéo chân lên.
Bạch Viên vẫn cúi đầu như trước, liếc mắt nhìn qua Khỉ Đá.
Đoản Chủy cũng mở to mắt cú, lẳng lặng chờ đợi.
Lão Ngưu và Sài Lang lại trở nên kinh hãi.
Về phần Đại Giác, còn chưa hết mơ màng.
Khỉ Đá ho khan hai tiếng, cả trong phòng lẫn ngoài phòng đều vểnh tai lên.
- Bạch Viên.
- Ừ?
- Sau này có hội họp gì, có thể kêu ta một tiếng.
- Được... Được!
Trên mặt lão Bạch Viên lập tức hiện lên dáng tươi cười, vui tươi hớn hở.
Hai mắt Khỉ Đá nhìn thẳng vào phía trước mông lung, lười biếng nói:
- Ta cảm thấy là, đội ngũ này đã rất ổn. Nếu ai cảm thấy không vui, có thể lăn.
- Ngươi!
Lão Ngưu định vọt tới, lại bị Sài Lang gắt gao ôm chặt lấy.
Gặp tình hình này, Khỉ Đá chỉ hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên nhàn nhạt liếc nhìn Lão Ngưu, hỏi:
- Muốn đánh nhau?
Trong ánh mắt tràn đầy miệt thị.
Lão Ngưu cắn răng, chỉ vào Khỉ Đá quát:
- Khỉ Đá, ngươi đừng có quá đáng! Cho rằng lão tử sợ ngươi sao?
Khỉ Đá vụt đứng lên, lập tức dọa Lão Ngưu kinh hoảng lùi về sau một bước.
Hắn nhìn chung quanh một vòng, chậm rãi nói:
- Vậy là muốn đánh nhau rồi, chỗ này quá nhỏ, đổi sang chỗ khác lớn hơn đi.
Nói xong, hắn bẻ bẻ cổ, vận động các đốt ngón tay, toàn thân phát ra âm thanh răng rắc kinh khủng.
Lão Ngưu tím mặt lại.
Sài Lang vội vàng ngăn giữa hai người lại, nói lớn:
- Là giỡn chơi thôi, giỡn chơi thôi. Tất cả mọi người đều là huynh đệ, đừng để trong lòng. Cứ như vậy đi, đoạn đường này chúng ta đi thế nào, sau này vẫn đi như thế nấy! Các ngươi thấy thế nào?
Lũ yêu đều không nói gì, Lão Ngưu thì xoay người sang chỗ khác, đưa một quyền đánh thẳng vào tường. Mảng tường đất ầm ầm sụp đổ, cả phòng lập tức bị bụi đất bao trùm, toàn bộ nóc nhà cũng bị lệch nghiêng qua một bên.
Lão Ngưu quay đầu nhìn Khỉ Đá hừ một tiếng, đi nhanh ra ngoài. Lúc bước ra tới trước phòng, gã còn hung hăng đá một cước vào cột gỗ bên cạnh.
Tiếng rít chói tai vang lên, xà ngang trên đỉnh đầu lại nghiêng lệch hẳn qua một bên.
Sài Lang thấy vậy, vội vàng đi theo ra ngoài.
Hai tên này đi rồi, đám yêu tinh còn lại cũng ngoan ngoãn rời khỏi gian nhà bằng đất đầy nguy hiểm này.
Đám tiểu yêu ngoài phòng đưa ánh mắt như nhìn chúa cứu thế mà nhìn Khỉ Đá, con nào con nấy cùng hoan hô nhảy nhót như thể vừa nhặt được một mạng trở về.
Thực tế bọn chúng nó quả thật là nhặt về được một mạng.
Chỉ có điều Khỉ Đá như không nhìn thấy, đi thẳng tới cạnh tiểu hồ yêu, cong người véo véo má nó, lau đi vết bẩn trên mặt nó, miệng cười nói:
- Thấy không, tiểu gia hỏa, không sao rồi.
Tiểu hồ yêu dán người sát bên tai Khỉ Đá, nhỏ giọng hỏi:
- Huynh sẽ đánh nhau với Lão Ngưu thật chứ?
Khỉ Đá cũng dán sát người bên tai nó, nhỏ giọng đáp:
- Gã đánh không lại ta.
Hai người ha ha mà cười.
Sau lưng, Bạch Viên thấy như vậy không khỏi vui mừng mà bật cười, rồi chậm rãi đi tới, nói:
- Ta nên cảm tạ ngươi, hay cảm tạ nó đây?
- Ngươi nên cảm tạ có Đoản Chủy bên cạnh ngươi.
- A?
- Ngươi cho là làm sao bọn họ không bỏ đi?
Khỉ Đá xoay người lại hỏi.
- Cái này...
/535
|