Chúc mừng ngày Phụ nữ Việt Nam - Boom quả 10/10
Vào lúc mặt trời mấp mé rìa tây, đám tiểu yêu trong doanh địa bắt đầu nổi lên đống lửa, dựng bếp nấu nướng, lấy đồ dùng trong gian phòng nhỏ bỏ hoang của đám thợ săn nấu canh.
Khói bếp chí mạng chậm rãi bay lên như thể một cây trụ chống trời.
Từng con yêu quái phân chia nhau bát canh rau dại nóng hổi mà bình thường có thế nào đi nữa bọn chúng cũng không dám nghĩ tới. Bọn nó vừa chảy nước mắt, vừa vui vẻ ngân nga một ca khúc không người hiểu được.
Không lâu, một viên đạn tín hiệu bay lên trời, chiếu sáng phía chân trời.
Cách đó mười dặm, lão Bạch Viên lặng yên nhìn ánh hào quang lóe lên nơi bầu trời. Lão cúi đầu xuống, quay người mang theo đội ngũ tiến vào thảo nguyên.
. . .
Đám tiểu yêu hi sinh đã mang đến cho đội ngũ trọn vẹn được nửa tháng an bình.
Trong nửa tháng này, bọn họ không gặp phải tuần thiên tướng nữa.
Căn cứ vào tin tức mà Đoản Chủy quay về báo, có vẻ như đám tuần thiên tướng đã ghi hết mọi tội trạng của hai tổ tuần thiên tướng mất tích lên đầu đám tiểu yêu ở lại kia. Bởi như vậy, nhiệm vụ hoàn thành rồi, đám tuần thiên tướng đến từ nơi khác cũng bị điều trở về.
Tần suất dò xét toàn khu cũng giảm xuống không ít.
Báo cáo láo thành quả chiến đấu để nhận công huân không phải chỉ xảy ra ở quân đội thế gian, mà ở trên trời cũng rành rẽ không kém.
Chỉ là lần này quả thật đã giúp đỡ hung thủ thật sự một chút. Cả đội ngũ coi như lần này đã được đảm bảo an toàn. Chẳng qua từ đó về sau, lão Bạch Viên đã hiếm có được nét tươi cười trên mặt mà thường xuyên cô đơn ngẩn người.
Có lẽ không chỉ có lão Bạch Viên, mà chuyện vừa rồi cũng đã khiến rất nhiều người thay đổi.
Lão Ngưu tựa hồ như không còn ngang ngược như trước nữa. Đôi khi gã còn chuyện trò cùng với vài con tiểu yêu, đôi khi vui vẻ còn cười lên. Chẳng qua nhìn thấy Khỉ Đá, gã sẽ tránh ra xa.
Hàng ngày, Đoản Chủy hoặc là bay trên không trung, hoặc treo mình trên cây, rất hiếm khi đậu xuống mặt đất, tựa hồ như chứng sợ hãi kia vẫn còn chưa hết. Ngày đó, khi nhìn thấy đạn tín hiệu từ từ bay lên, y đã nói với Khỉ Đá:
- Ta phát hiện, hóa ra ta còn không bằng tụi nó.
Đại Giác chém đinh chặt sắt rằng chắc chắn đám tiểu yêu kia có mưu đồ gì khác. Không có yêu tinh nào cam tâm tình nguyện chết vì những yêu tinh khác cả. Có lẽ chúng nó rút thăm trúng nên không còn cách nào khác phải đi, nhưng nhất định lâm trận sẽ lùi bước.
Nhưng mà, sự thật cuối cùng cũng chứng minh là gã đã sai.
Mặc dù tiểu yêu yếu ớt nhưng vẫn có tôn nghiêm của mình. Chúng nó dùng cách thức riêng của mình mà giành được sự tôn trọng.
Thời gian sau này, quan hệ giữa Đại Giác và đám tiểu yêu cũng đã hòa thuận hơn. Khỉ đá từng nhìn thấy Đại Giác nằm ngủ trên mặt đất, hai con mèo thành tinh đuổi nhau còn giẫm cả lên bụng gã.
Đương nhiên, gã da dày thịt béo, cho nên không có lấy chút cảm giác.
Tiểu hồ yêu cũng trở nên trầm mặc ít nói hơn. Mỗi ngày nó đều hỏi Khỉ Đá một lần:
- Hắc Tử sẽ sống sót chứ?
Lần nào Khỉ Đá cũng mỉm cười đáp:
- Nhất định vậy.
Có điều nghe xong đáp án này, nó vẫn âm thầm rơi lệ.
Hầu như cứ vài ngày, lại có vài tiểu yêu thể lực yếu đuối không gắng gượng được lặng lẽ rời đi. Lão Bạch Viên ngồi chồm hổm canh suốt cả đêm cũng bắt được một con tiểu yêu định thoát khỏi đội, hỏi nó tại sao phải đi.
Nó nói:
- Nếu như vì ta mà làm liên lụy đến tốc độ của mọi người, vậy những người lúc trước không phải vô ích hay sao?
Lúc nói những lời này, nó nói hết sức lạnh nhạt. Cái vẻ lạnh nhạt của nó làm lòng người chua xót.
Lão Bạch Viên do dự thật lâu, cuối cùng cũng chỉ có thể vỗ vỗ bờ vai của nó, lầm bầm một câu:
- Đứa trẻ ngoan!
Con tiểu yêu kia quỳ gối trước mặt lão Bạch Viên, nặng nề mà dập đầu ba cái, sau đó quay người biến mất trong rừng rậm.
Có lẽ sẽ không bao giờ được gặp lại nó nữa.
Thế giới của yêu tàn khốc như vậy đấy. Tàn khốc đến mức tập mãi cũng thành quen.
Bầu không khí bi thương tràn ngập trong toàn bộ đội ngũ, có điều tốc độ tiến lên lại nhanh hơn trước không ít.
Ngày thứ mười bảy, bọn họ lại gặp phải một tổ tuần thiên tướng. Toàn bộ kế hoạch tác chiến xảy ra chút ít sai lầm, hơn nữa tổ này còn mạnh mẽ hơn tất cả những tổ tuần tra lúc trước.
Cánh tay Lão Ngưu bị đâm thủng, trong đó có một tuần thiên tướng thành công đột phá lớp lớp vòng vây, bay lên không trung. Đoản Chủy phải bất chấp tất cả nhào tới ấn gã quay trở về mặt đất.
Kết quả cuối cùng là hữu kinh vô hiểm, nhưng Đoản Chủy trúng bốn đao, tuy mạng sống bảo toàn nhưng thời gian ngắn không thể bay được, cũng không thể đi được, đành phải để Đại Giác khiêng trên vai mỗi ngày.
Cũng may hai ngày sau, bọn họ đã đặt chân được vào trong phạm vi đầm Ác Long.
. . .
Đầm Ác Long vốn có tên là đầm Tử Vân Bích Ba (đầm mây tím sóng xanh), là một đầm nước lạnh trong xanh rộng trăm dặm, sâu tới ngàn trượng.
Nơi đây nổi tiếng là sơn thủy tú lệ, là nơi tránh nóng hiếm có ở phương Nam này.
Nghe nói ngàn năm trước nơi đây từng có một vị Long Vương. Về sau không rõ thế nào mà Long Vương mất tích, Long cung cũng vì vậy mà tan đàn xẻ nghé.
Nhân loại thế gian đi khai hoang mở đất mới phát hiện ra nơi đây, bèn lập nên một thành trấn nhỏ tại nơi hiếm gặp này.
Thôn trang xung quanh thị trấn nhỏ này đa số sinh sống bằng nghề đánh cá.
Mãi đến hai trăm năm trước, nơi đây có một một con thuồng luồng (giao) tiến vào, rồi đổi tên thành đầm Long. Xem chừng có lẽ con thuồng luồng này vẫn luôn ngưỡng mộ với rồng.
Cũng bởi vì con thuồng luồng này có ngoại hiệu là Ác Giao, cho nên nơi này cũng tự nhiên biến thành đầm Ác Long. Lúc đầu, cái tên này chỉ xuất hiện trong xưng hô giữa đám yêu tinh với nhau, Thiên Đình và phàm nhân vẫn cứ dùng cái tên trước kia là đầm Tử Vân Bích Ba.
Mặc dù thuồng luồng cùng một mạch với rồng, nhưng nó lại không được Thiên Đình thừa nhận là chư hầu nơi thế gian.
Bởi vậy, tuy rằng Ác Giao chiếm cứ Long cung nơi đây, thậm chí còn đổi cả tên của đầm Tử Vân Bích Ba, nhưng vẫn không dám tùy ý biểu lộ thân phận. Đến cả phàm nhân trong vài thôn trấn đó cũng chưa từng nhìn thấy Ác Giao.
Đã có người cư trú gần như vậy, sớm muộn cũng sẽ gặp phải chuyện không may thôi. Điểm này Ác Giao cũng thừa hiểu.
Vì vậy, Ác Giao bắt đầu tác quái, không để cho thôn dân nơi đây bắt được cá, còn để tiểu yêu biến thành sơn tặc quấy rầy.
Cứ vài lần như thế, trong khoảng chừng vài chục năm, nơi đây dần dần thưa người ở. Rốt cuộc cũng trở thành gia viên lý tưởng như tâm nguyện của Ác Giao.
Nhưng mà, tiệc vui chóng tàn.
Nghe nói ước chừng một trăm năm trước, một chi thiên quân lùng bắt một trọng phạm Thiên Đình lẩn trốn tới đây, vô tình phát hiện Ác Giao tồn tại, bèn triển khai vây quét gã.
Nào biết được Ác Giao này nổi cơn điên, nuốt sạch toàn bộ năm trăm thiên binh tiến hành đột kích này vào bụng.
Tin tức truyền về Thiên Đình, Ngọc Đế tức giận phái trọng binh vây công đầm Ác Long, thế nhưng một vạn tinh binh đánh tới vẫn không có cách nào bắt giữ được Ác Giao.
Từ lúc đó về sau cứ đánh đánh ngừng ngừng, ngừng ngừng đánh đánh. Suốt một trăm năm dài, trải qua vô số lần chiến đấu, Thiên Đình vẫn không hạ được đầm Ác Long.
Mà thanh danh Ác Giao kia cũng lập tức được lan truyền rộng rãi trong đám yêu tinh. Vô số yêu tinh không quản xa vạn dặm đi tới đầu nhập vào gã. Vì thế Ác Giao giờ đây đã giống như một ngọn cờ cho yêu tinh của vùng phía nam Nam Chiêm Bộ, hiệu xưng Giao Ma Vương.
Ác Giao là một ngọn cờ của đầm Ác Long, mà ngọn còn lại chính là thành Ác Long.
Yêu tinh có truyền tai nhau rằng, bên bờ đầm Ác Long có tòa thành Ác Long. Vào năm mươi năm trước, bởi vì yêu tinh đến đầu nhập vào có một lượng lớn yêu tinh trên cạn, không cách nào tiến vào Long cung. Cho nên Ác Giao chỉ đạo thủ hạ dùng tòa thành trấn bỏ hoang của con người lúc trước làm cơ sở thành lập thành trấn của yêu tinh. Hiện tại, nơi này đã ra hình thù của một cứ điểm trọng yếu.
Thành trấn được thành lập nơi bảo địa trên bình nguyên này có tới ba vạn yêu tinh tụ tập. Với đám yêu tinh trôi giạt khắp nơi, cả ngày nơm nớp lo lắng dưới bóng mờ của Thiên Đình mà nói thì đây chính là một chuyện không thể tưởng tượng được.
Bởi vì đám yêu tinh bế tắc tin tức, cho nên không cách nào kết luận rốt cuộc thành Ác Long có thật sự tồn tại hay không. Có kẻ bảo có, kẻ bảo không, cụ thể thế nào thì ngoại giới không phán đoán suy luận được.
- Chẳng lẽ không có yêu nào từng đi vào đầm Ác Long trở về nói cho rõ ràng hay sao? Rốt cuộc là có hay không có?
Mỗi khi đàm luận đến chuyện này, chắc chắn sẽ có yêu quái hỏi đến.
Những kẻ ngưỡng mộ về kỳ tích thần kỳ của Giao Ma vương sẽ lập tức đáp:
- Có yêu đi tới đầm Ác Long rồi còn nguyện ý trở về sao?
Vì vậy mà thành Ác Long đã thật sự biến thành một truyền thuyết.
Trước khi đến đầm Ác Long, dù là lão Bạch Viên hay Khỉ Đá thì đều không tin là vậy. Dù sao ngươi cho rằng trăm vạn thiên binh của Thiên Đình ăn chay hay sao? Thành lập thành trấn của yêu quái không phải đánh thẳng vào mặt Ngọc Đế rồi sao!
Mãi đến khi bọn hắn đứng dưới cửa thành Ác Long, mới biết mình khuyết thiếu sức tưởng tượng đến thế nào.
Nhìn bầy yêu hối hả, tường thành cao ngất, yêu binh được trang bị hoàn hảo không ngừng đi đi lại lại, toàn bộ đội ngũ như thể đám dân chạy nạn này đã hoàn toàn choáng váng.
Vào lúc mặt trời mấp mé rìa tây, đám tiểu yêu trong doanh địa bắt đầu nổi lên đống lửa, dựng bếp nấu nướng, lấy đồ dùng trong gian phòng nhỏ bỏ hoang của đám thợ săn nấu canh.
Khói bếp chí mạng chậm rãi bay lên như thể một cây trụ chống trời.
Từng con yêu quái phân chia nhau bát canh rau dại nóng hổi mà bình thường có thế nào đi nữa bọn chúng cũng không dám nghĩ tới. Bọn nó vừa chảy nước mắt, vừa vui vẻ ngân nga một ca khúc không người hiểu được.
Không lâu, một viên đạn tín hiệu bay lên trời, chiếu sáng phía chân trời.
Cách đó mười dặm, lão Bạch Viên lặng yên nhìn ánh hào quang lóe lên nơi bầu trời. Lão cúi đầu xuống, quay người mang theo đội ngũ tiến vào thảo nguyên.
. . .
Đám tiểu yêu hi sinh đã mang đến cho đội ngũ trọn vẹn được nửa tháng an bình.
Trong nửa tháng này, bọn họ không gặp phải tuần thiên tướng nữa.
Căn cứ vào tin tức mà Đoản Chủy quay về báo, có vẻ như đám tuần thiên tướng đã ghi hết mọi tội trạng của hai tổ tuần thiên tướng mất tích lên đầu đám tiểu yêu ở lại kia. Bởi như vậy, nhiệm vụ hoàn thành rồi, đám tuần thiên tướng đến từ nơi khác cũng bị điều trở về.
Tần suất dò xét toàn khu cũng giảm xuống không ít.
Báo cáo láo thành quả chiến đấu để nhận công huân không phải chỉ xảy ra ở quân đội thế gian, mà ở trên trời cũng rành rẽ không kém.
Chỉ là lần này quả thật đã giúp đỡ hung thủ thật sự một chút. Cả đội ngũ coi như lần này đã được đảm bảo an toàn. Chẳng qua từ đó về sau, lão Bạch Viên đã hiếm có được nét tươi cười trên mặt mà thường xuyên cô đơn ngẩn người.
Có lẽ không chỉ có lão Bạch Viên, mà chuyện vừa rồi cũng đã khiến rất nhiều người thay đổi.
Lão Ngưu tựa hồ như không còn ngang ngược như trước nữa. Đôi khi gã còn chuyện trò cùng với vài con tiểu yêu, đôi khi vui vẻ còn cười lên. Chẳng qua nhìn thấy Khỉ Đá, gã sẽ tránh ra xa.
Hàng ngày, Đoản Chủy hoặc là bay trên không trung, hoặc treo mình trên cây, rất hiếm khi đậu xuống mặt đất, tựa hồ như chứng sợ hãi kia vẫn còn chưa hết. Ngày đó, khi nhìn thấy đạn tín hiệu từ từ bay lên, y đã nói với Khỉ Đá:
- Ta phát hiện, hóa ra ta còn không bằng tụi nó.
Đại Giác chém đinh chặt sắt rằng chắc chắn đám tiểu yêu kia có mưu đồ gì khác. Không có yêu tinh nào cam tâm tình nguyện chết vì những yêu tinh khác cả. Có lẽ chúng nó rút thăm trúng nên không còn cách nào khác phải đi, nhưng nhất định lâm trận sẽ lùi bước.
Nhưng mà, sự thật cuối cùng cũng chứng minh là gã đã sai.
Mặc dù tiểu yêu yếu ớt nhưng vẫn có tôn nghiêm của mình. Chúng nó dùng cách thức riêng của mình mà giành được sự tôn trọng.
Thời gian sau này, quan hệ giữa Đại Giác và đám tiểu yêu cũng đã hòa thuận hơn. Khỉ đá từng nhìn thấy Đại Giác nằm ngủ trên mặt đất, hai con mèo thành tinh đuổi nhau còn giẫm cả lên bụng gã.
Đương nhiên, gã da dày thịt béo, cho nên không có lấy chút cảm giác.
Tiểu hồ yêu cũng trở nên trầm mặc ít nói hơn. Mỗi ngày nó đều hỏi Khỉ Đá một lần:
- Hắc Tử sẽ sống sót chứ?
Lần nào Khỉ Đá cũng mỉm cười đáp:
- Nhất định vậy.
Có điều nghe xong đáp án này, nó vẫn âm thầm rơi lệ.
Hầu như cứ vài ngày, lại có vài tiểu yêu thể lực yếu đuối không gắng gượng được lặng lẽ rời đi. Lão Bạch Viên ngồi chồm hổm canh suốt cả đêm cũng bắt được một con tiểu yêu định thoát khỏi đội, hỏi nó tại sao phải đi.
Nó nói:
- Nếu như vì ta mà làm liên lụy đến tốc độ của mọi người, vậy những người lúc trước không phải vô ích hay sao?
Lúc nói những lời này, nó nói hết sức lạnh nhạt. Cái vẻ lạnh nhạt của nó làm lòng người chua xót.
Lão Bạch Viên do dự thật lâu, cuối cùng cũng chỉ có thể vỗ vỗ bờ vai của nó, lầm bầm một câu:
- Đứa trẻ ngoan!
Con tiểu yêu kia quỳ gối trước mặt lão Bạch Viên, nặng nề mà dập đầu ba cái, sau đó quay người biến mất trong rừng rậm.
Có lẽ sẽ không bao giờ được gặp lại nó nữa.
Thế giới của yêu tàn khốc như vậy đấy. Tàn khốc đến mức tập mãi cũng thành quen.
Bầu không khí bi thương tràn ngập trong toàn bộ đội ngũ, có điều tốc độ tiến lên lại nhanh hơn trước không ít.
Ngày thứ mười bảy, bọn họ lại gặp phải một tổ tuần thiên tướng. Toàn bộ kế hoạch tác chiến xảy ra chút ít sai lầm, hơn nữa tổ này còn mạnh mẽ hơn tất cả những tổ tuần tra lúc trước.
Cánh tay Lão Ngưu bị đâm thủng, trong đó có một tuần thiên tướng thành công đột phá lớp lớp vòng vây, bay lên không trung. Đoản Chủy phải bất chấp tất cả nhào tới ấn gã quay trở về mặt đất.
Kết quả cuối cùng là hữu kinh vô hiểm, nhưng Đoản Chủy trúng bốn đao, tuy mạng sống bảo toàn nhưng thời gian ngắn không thể bay được, cũng không thể đi được, đành phải để Đại Giác khiêng trên vai mỗi ngày.
Cũng may hai ngày sau, bọn họ đã đặt chân được vào trong phạm vi đầm Ác Long.
. . .
Đầm Ác Long vốn có tên là đầm Tử Vân Bích Ba (đầm mây tím sóng xanh), là một đầm nước lạnh trong xanh rộng trăm dặm, sâu tới ngàn trượng.
Nơi đây nổi tiếng là sơn thủy tú lệ, là nơi tránh nóng hiếm có ở phương Nam này.
Nghe nói ngàn năm trước nơi đây từng có một vị Long Vương. Về sau không rõ thế nào mà Long Vương mất tích, Long cung cũng vì vậy mà tan đàn xẻ nghé.
Nhân loại thế gian đi khai hoang mở đất mới phát hiện ra nơi đây, bèn lập nên một thành trấn nhỏ tại nơi hiếm gặp này.
Thôn trang xung quanh thị trấn nhỏ này đa số sinh sống bằng nghề đánh cá.
Mãi đến hai trăm năm trước, nơi đây có một một con thuồng luồng (giao) tiến vào, rồi đổi tên thành đầm Long. Xem chừng có lẽ con thuồng luồng này vẫn luôn ngưỡng mộ với rồng.
Cũng bởi vì con thuồng luồng này có ngoại hiệu là Ác Giao, cho nên nơi này cũng tự nhiên biến thành đầm Ác Long. Lúc đầu, cái tên này chỉ xuất hiện trong xưng hô giữa đám yêu tinh với nhau, Thiên Đình và phàm nhân vẫn cứ dùng cái tên trước kia là đầm Tử Vân Bích Ba.
Mặc dù thuồng luồng cùng một mạch với rồng, nhưng nó lại không được Thiên Đình thừa nhận là chư hầu nơi thế gian.
Bởi vậy, tuy rằng Ác Giao chiếm cứ Long cung nơi đây, thậm chí còn đổi cả tên của đầm Tử Vân Bích Ba, nhưng vẫn không dám tùy ý biểu lộ thân phận. Đến cả phàm nhân trong vài thôn trấn đó cũng chưa từng nhìn thấy Ác Giao.
Đã có người cư trú gần như vậy, sớm muộn cũng sẽ gặp phải chuyện không may thôi. Điểm này Ác Giao cũng thừa hiểu.
Vì vậy, Ác Giao bắt đầu tác quái, không để cho thôn dân nơi đây bắt được cá, còn để tiểu yêu biến thành sơn tặc quấy rầy.
Cứ vài lần như thế, trong khoảng chừng vài chục năm, nơi đây dần dần thưa người ở. Rốt cuộc cũng trở thành gia viên lý tưởng như tâm nguyện của Ác Giao.
Nhưng mà, tiệc vui chóng tàn.
Nghe nói ước chừng một trăm năm trước, một chi thiên quân lùng bắt một trọng phạm Thiên Đình lẩn trốn tới đây, vô tình phát hiện Ác Giao tồn tại, bèn triển khai vây quét gã.
Nào biết được Ác Giao này nổi cơn điên, nuốt sạch toàn bộ năm trăm thiên binh tiến hành đột kích này vào bụng.
Tin tức truyền về Thiên Đình, Ngọc Đế tức giận phái trọng binh vây công đầm Ác Long, thế nhưng một vạn tinh binh đánh tới vẫn không có cách nào bắt giữ được Ác Giao.
Từ lúc đó về sau cứ đánh đánh ngừng ngừng, ngừng ngừng đánh đánh. Suốt một trăm năm dài, trải qua vô số lần chiến đấu, Thiên Đình vẫn không hạ được đầm Ác Long.
Mà thanh danh Ác Giao kia cũng lập tức được lan truyền rộng rãi trong đám yêu tinh. Vô số yêu tinh không quản xa vạn dặm đi tới đầu nhập vào gã. Vì thế Ác Giao giờ đây đã giống như một ngọn cờ cho yêu tinh của vùng phía nam Nam Chiêm Bộ, hiệu xưng Giao Ma Vương.
Ác Giao là một ngọn cờ của đầm Ác Long, mà ngọn còn lại chính là thành Ác Long.
Yêu tinh có truyền tai nhau rằng, bên bờ đầm Ác Long có tòa thành Ác Long. Vào năm mươi năm trước, bởi vì yêu tinh đến đầu nhập vào có một lượng lớn yêu tinh trên cạn, không cách nào tiến vào Long cung. Cho nên Ác Giao chỉ đạo thủ hạ dùng tòa thành trấn bỏ hoang của con người lúc trước làm cơ sở thành lập thành trấn của yêu tinh. Hiện tại, nơi này đã ra hình thù của một cứ điểm trọng yếu.
Thành trấn được thành lập nơi bảo địa trên bình nguyên này có tới ba vạn yêu tinh tụ tập. Với đám yêu tinh trôi giạt khắp nơi, cả ngày nơm nớp lo lắng dưới bóng mờ của Thiên Đình mà nói thì đây chính là một chuyện không thể tưởng tượng được.
Bởi vì đám yêu tinh bế tắc tin tức, cho nên không cách nào kết luận rốt cuộc thành Ác Long có thật sự tồn tại hay không. Có kẻ bảo có, kẻ bảo không, cụ thể thế nào thì ngoại giới không phán đoán suy luận được.
- Chẳng lẽ không có yêu nào từng đi vào đầm Ác Long trở về nói cho rõ ràng hay sao? Rốt cuộc là có hay không có?
Mỗi khi đàm luận đến chuyện này, chắc chắn sẽ có yêu quái hỏi đến.
Những kẻ ngưỡng mộ về kỳ tích thần kỳ của Giao Ma vương sẽ lập tức đáp:
- Có yêu đi tới đầm Ác Long rồi còn nguyện ý trở về sao?
Vì vậy mà thành Ác Long đã thật sự biến thành một truyền thuyết.
Trước khi đến đầm Ác Long, dù là lão Bạch Viên hay Khỉ Đá thì đều không tin là vậy. Dù sao ngươi cho rằng trăm vạn thiên binh của Thiên Đình ăn chay hay sao? Thành lập thành trấn của yêu quái không phải đánh thẳng vào mặt Ngọc Đế rồi sao!
Mãi đến khi bọn hắn đứng dưới cửa thành Ác Long, mới biết mình khuyết thiếu sức tưởng tượng đến thế nào.
Nhìn bầy yêu hối hả, tường thành cao ngất, yêu binh được trang bị hoàn hảo không ngừng đi đi lại lại, toàn bộ đội ngũ như thể đám dân chạy nạn này đã hoàn toàn choáng váng.
/535
|