Bạch Liên nghe tin Âu Dương Vô Thần vì Mộc Kim Tiền mà phải nằm viện, cô tức đến nỗi mắt hằn đỏ cả ra, mọi vật dụng nằm trong tay cô đều bị bóp nát không thương tiếc.
Tại sao vậy? Hắn ta thực sự yêu thích Mộc Kim Tiền sao? Hoàn toàn không còn là Âu Dương Vô Thần mà cô ta từng biết, con người kiêu ngạo, chỉ biết đến quyền lực và lợi ích, còn lại không hề để thứ nào vào mắt được nữa, ngay cả tình yêu cũng thế. Thế mà...thế mà...
Cô ta cầm con dao ánh lên ánh sáng le lói trong tay, nhắm đến hình ảnh đang cố định trên tường, hình ảnh của 1 cô gái đang tươi cười rạng rỡ tựa như ánh sáng mặt trời. Chỉ với 1 lần vung tay, tấm hình đã bị xé nát thành 2 mảnh, nụ cười của cô gái ấy đã bị cắt làm đôi.
- Mộc Kim Tiền, tôi muốn xem thử bản lĩnh của cô đến mức nào mà đòi cản đường tôi... - Khuôn mặt Bạch Liên tối sầm, đôi mắt cô ta trợn ngược, khóe môi đỏ mọng nhếch lên thành 1 nụ cười đáng sợ, con dao trong tay bị siết chặt có thể nhìn thấy sự run rẩy.
*******$$$$$*******
- Hắc xì, hắc xì!!! Quái, ai nhắc mình vậy nhỉ? – Tôi xoa cái mũi ngứa ngáy của mình, lòng thầm hỏi han ân cần tổ tông 18 đời của kẻ nào dám nói xấu tôi như thế.
- Con vẫn khỏe chứ? – Bà tôi lụ khụ chống cằm đi đến gần tôi, bờ môi hơi tái nở 1 nụ cười ấm áp. Tôi yêu nhất nụ cười của bà, nhờ nó mà tôi có thể vượt qua mọi thứ khó khăn nhất trên đời.
- Dạ, đương nhiên là con rất khỏe, phải khỏe mới có thể nuôi bà được chứ!! – Tôi vòng tay ôm lấy cổ bà, hôn cái chóc lên gò má đã có nhiều nếp nhăn kia.
- Cái con bé này... - Bà điểm điểm lên mũi tôi, mỉm cười cưng chiều. – Ta thật không muốn cho con đi làm chút nào.
Tôi cứng họng, rồi thở dài 1 hơi. Từ sau cái ngày Boss tôi đến nhà thăm tôi, bà tôi đã biết tôi đi làm. Đương nhiên là sau đó tôi bị bà dũa suốt mấy tiếng đồng hồ về tội lao lực quá đáng, mặc dù trong khi đó ở công ty Âu Dương tôi không làm gì nặng nhọc cả. Và ngày hôm qua khi có chuyện xảy ra, bà đã lo lắng cả đêm mất ngủ khi nghe tin kho hàng bị đổ, và đương nhiên kẻ xấu số kia chính là tôi, mặc dù Boss tôi đã gánh hết tất cả, nhưng bà vẫn nhất mực không cho tôi đi làm nữa
- Cái này...bà à...con chỉ là vì muốn học hỏi thêm và làm thêm công việc khác ngoài làm mỹ phẩm mà bà. – Tôi giả vờ làm nũng với bà – Con nhất định sẽ không làm gì quá sức đâu. Và cũng nhất định sẽ không xảy ra việc gì nữa đâu, con biết tự bảo vệ mình mà.
- Bà dù sao cũng già rồi, không còn sống được bao lâu nữa, trước lúc đó, bà chỉ muốn các cháu sống 1 cuộc đời hạnh phúc là được rồi, đừng như bà, khổ lắm con ơi. – Mắt bà ngân ngấn nước, tuy bà không hề kể cho tôi nghe những gì trước đây, nhưng tôi biết cuộc sống của bà rất cực khổ.
- Dạ, con biết rồi. Nhưng con thật sự muốn đi làm, xin bà hãy cho con đi. Đi mà... - Tôi nắm lấy cánh tay bà lay lay làm nũng.
- Nhưng... - Bà hơi ngập ngừng, lần đầu tiên tôi thấy bà ngập ngừng như thế - Con đang làm ở công ty Âu Dương thật sao?
- Dạ, có gì không ổn sao ạ? – Tôi ngạc nhiên, bà tôi ấp úng thế này, liệu có việc gì không hay sao?
- Không...không có gì...Không phải hôm nay con phải đi học sao? Trễ rồi kìa... - Bà tôi trốn tránh ánh mắt tôi, nhanh chóng lảng sang chuyện khác.
- Dạ... - Tôi tuy vẫn còn tò mò, nhưng tôi biết tính của bà, nếu như bà không muốn nói thì cho dù tôi có gặng hỏi đến mức nào thì bà cũng chẳng nói đâu.
Bà nhìn theo bóng cô dần dần mất dạng, trong đôi mắt kèm nhèm đục thể lại xuất hiện vài tia sáng rợn người. Nếu như bà đoán không lầm, thì Âu Dương Vô Thần ngày hôm đó đến nhà bà mục đích chính không phải là vì giải cứu cho Kim Tiền, mà mục đích chính là để tìm hiểu về công thức làm mỹ phẩm của nhà bà.
Trong lần bà truyền lại bí quyết làm mỹ phẩm lại cho "người ấy", thì bà đã cố tình giữ lại 1 ít bí quyết quan trọng lại cho mình. Chính những bí quyết đó mới có thể làm cho mỹ phẩm trở nên tốt hơn, công dụng làm đẹp cũng theo đó tăng lên, thế nhưng bà chỉ dạy những công thức bình thường cho ông ấy mà thôi.
Có lẽ Âu Dương Vô Thần đã thấy những công dụng của những sản phẩm mà Kim Tiền đã làm ra, rồi mới thu nhận con bé.
Con mèo lặng lẽ đến dụi vào chân bà, cất tiếng kêu đầy chán nản. Có lẽ vì nó thấy bà không vui, cũng chẳng buồn ôm lấy nó như thường ngày.
Bà mỉm cười cúi xuống ôm lấy con mèo, nâng nó trên tay vuốt ve, nhìn có vẻ bình thản đến lạ, nhưng trong lòng vẫn rối rắm không ngừng.
Nếu như Âu Dương Vô Thần thực sự nhìn trúng con bé, thì bà sẽ ủng hộ hết mình. Bà chỉ sợ đứa cháu gái bà thương yêu lại bị lợi dụng mà thôi...
**********$$$$$**************
- Hôm nay có lòng tốt đến rủ tui đi học luôn sao? – Diệp Thiên Tuyết đứng trước cổng lớn, nhìn thấy tôi thì đương nhiên rất ngạc nhiên. Vì bình thường chỉ có Thiên Tuyết đến rủ tôi đi học, còn lại vì tôi đi học trễ quá nên không lúc nào qua được.
Diệp Thiên Tuyết chính là tiểu thư trong nhà họ Diệp, sở hữu hàng loạt công ty lớn. Trong đó có tập đoàn Lệ Linh, chuyên sản xuất các loại sản phẩm để quảng bá ra nước ngoài.
- Hì hì, thế nào? Không được sao? – Tôi nhe răng ra cười, làm cho Thiên Tuyết bất ngờ như thế thì tôi cũng cảm thấy vô cùng có thành tựu.
- Đương nhiên rất được, chỉ tại tui hơi bất ngờ. – Thiên Tuyết cũng nở nụ cười lại với tôi, tuy chỉ là 1 nụ cười nhẹ nhàng, nhưng lại rất đẹp làm tôi phải ngẩn ngơ mấy phút. – Đợi tui 1 chút nha.
- Okie, nhưng đừng để tui chờ lâu.
- Biết rồi cưng à. – Thiên Tuyết tặng tôi 1 nụ hôn gió, sau đó bay phốc vào nhà chuẩn bị đồ đạc.
Tôi chống cái xe đạp cạnh cổng, vì có mái hiên nên dù trời đang nắng như đổ lửa thì tôi cũng không sợ bị hư hại làn da này.
Đột nhiên cánh cổng từ từ mở ra, 1 chiếc xe Lamborghini sang trọng tiến ra ngoài, và khi nó đến gần tôi, cánh cửa xe tự động hạ xuống để lộ 1 gương mặt xinh đẹp với mái tóc màu tím than vô cùng quyến rũ. Tôi vừa nhìn thấy, lập tức là muốn bỏ chạy.
Các bạn hỏi tôi vừa nhìn thấy gì sao?
Cô gái mà tôi nhìn thấy, chính là cô nàng xinh đẹp đi cùng Lăng Ngạo Thiên tới nhà hàng hôm trước!!! (nếu không nhớ, xin hãy xem lại chap 10)
Cô ta nhìn thấy đôi mắt trừng lớn vì ngạc nhiên của tôi cũng thoáng giật mình, nhưng sau đó nụ cười nhếch khóe môi lại xuất hiện trên khuôn mặt kiều diễm đó.
- Nếu tôi không lầm tôi hình như tôi đã gặp cô từ mấy hôm trước. Cô đến trước nhà tôi để làm gì? Gặp tôi sao? – Hình như tôi có chút gì đó cao ngạo và đề phòng thì phải.
Ôi trời ạ, tôi không biết mình đã làm gì nên tội mà cứ gặp phải mấy chuyện nhảm nhí thế này đây. Tất cả đều liên quan đến những tên giám đốc vô công rỗi nghề cứ xáp xáp vào tôi. Và tôi xin thề là tôi không hề có ý giành giựt hay cướp đoạt những tên đó với những cô nàng bốc lửa này, mà bởi vì bọn họ cứ tưởng tôi bu bám lấy giám đốc của bọn họ. Giờ thì hay rồi, tôi thật muốn ngửa mặt lên trời khóc than.
- Không, tôi không đến tìm chị, mà tôi đến tìm Thiên Tuyết. – Tôi không hiểu làm sao mà cô ta suy diễn ra được tôi đến đây để tìm cô ta nữa.
- Thiên Tuyết? À, "em gái" tôi ấy hả? – Lệ Nhu cười nhếch khóe miệng, từ em gái tuôn ra có vẻ nặng nề. – Đúng là rồng chơi với rồng, rắn chơi với rắn mà.
- Chị có ý gì hả? – Tôi nhíu mày, trong thâm tâm đương nhiên không hề vui vẻ.
- Cứ chờ ở đó vui vẻ nha... - Cô ta đưa tay lên vung cung mấy cái, sau đó đóng cửa xe lại.
Cái thể loại gì thế này? Thiên Tuyết đúng là tinh thần thép nên mới ở chung được với con người này. Ấy thế mà tôi không hề hay biết trong nhà Thiên Tuyết lại có nhiều chuyện rắc rối như vậy, cô ấy không hề hé răng lấy 1 lời với tôi, lúc nào cũng mỉm cười vui vẻ.
- Tui ra rồi nè, chúng ta đi thôi – Thiên Tuyết với mái tóc buộc thấp nữ tính, dịu dàng vỗ vai tôi. (Nhìn bề ngoài dịu dàng vậy thôi ==", 1 nạn nhân bị đánh hộc máu cho biết)
- Thiên Tuyết, người vừa nãy...là ai vậy? – Tôi chở Tuyết trên chiếc xe đạp, vừa lân la hỏi chuyện.
- À...ra lúc nãy bà thấy rồi à? – Mí mắt cô hơi rũ xuống, khiến cho không ai có thể nhìn thấy từ trong đôi mắt ấy những vòng sáng đang chuyển động không ngừng.
- Là ai vậy? – Tôi hơi tò mò
- "chị gái" tui
- Chị gái? Làm sao có thể??? – Tôi không tin, 2 người ấy không hề giống nhau tẹo nào.
- Nếu như có thể chọn lựa, tôi thà không chọn ngôi nhà này mà sống ở đây...
- Hả?? – Hình như tai tôi có vấn đề, nghe mà không hiểu cô ấy nói cái gì.
- Không có gì, lo chạy xe đi... - Thiên Tuyết vòng tay ôm lấy eo tôi nhân tiện chọc lét tôi vài cái.
- ối á oái!!! Đừng có ngứa tay!! – Ôi thôi, xém tí nữa là lạc tay lái rồi =="
Chiếc xe bon bon chạy trên đường, mang theo tâm tình nặng nề của ai đó...
pH%
Tại sao vậy? Hắn ta thực sự yêu thích Mộc Kim Tiền sao? Hoàn toàn không còn là Âu Dương Vô Thần mà cô ta từng biết, con người kiêu ngạo, chỉ biết đến quyền lực và lợi ích, còn lại không hề để thứ nào vào mắt được nữa, ngay cả tình yêu cũng thế. Thế mà...thế mà...
Cô ta cầm con dao ánh lên ánh sáng le lói trong tay, nhắm đến hình ảnh đang cố định trên tường, hình ảnh của 1 cô gái đang tươi cười rạng rỡ tựa như ánh sáng mặt trời. Chỉ với 1 lần vung tay, tấm hình đã bị xé nát thành 2 mảnh, nụ cười của cô gái ấy đã bị cắt làm đôi.
- Mộc Kim Tiền, tôi muốn xem thử bản lĩnh của cô đến mức nào mà đòi cản đường tôi... - Khuôn mặt Bạch Liên tối sầm, đôi mắt cô ta trợn ngược, khóe môi đỏ mọng nhếch lên thành 1 nụ cười đáng sợ, con dao trong tay bị siết chặt có thể nhìn thấy sự run rẩy.
*******$$$$$*******
- Hắc xì, hắc xì!!! Quái, ai nhắc mình vậy nhỉ? – Tôi xoa cái mũi ngứa ngáy của mình, lòng thầm hỏi han ân cần tổ tông 18 đời của kẻ nào dám nói xấu tôi như thế.
- Con vẫn khỏe chứ? – Bà tôi lụ khụ chống cằm đi đến gần tôi, bờ môi hơi tái nở 1 nụ cười ấm áp. Tôi yêu nhất nụ cười của bà, nhờ nó mà tôi có thể vượt qua mọi thứ khó khăn nhất trên đời.
- Dạ, đương nhiên là con rất khỏe, phải khỏe mới có thể nuôi bà được chứ!! – Tôi vòng tay ôm lấy cổ bà, hôn cái chóc lên gò má đã có nhiều nếp nhăn kia.
- Cái con bé này... - Bà điểm điểm lên mũi tôi, mỉm cười cưng chiều. – Ta thật không muốn cho con đi làm chút nào.
Tôi cứng họng, rồi thở dài 1 hơi. Từ sau cái ngày Boss tôi đến nhà thăm tôi, bà tôi đã biết tôi đi làm. Đương nhiên là sau đó tôi bị bà dũa suốt mấy tiếng đồng hồ về tội lao lực quá đáng, mặc dù trong khi đó ở công ty Âu Dương tôi không làm gì nặng nhọc cả. Và ngày hôm qua khi có chuyện xảy ra, bà đã lo lắng cả đêm mất ngủ khi nghe tin kho hàng bị đổ, và đương nhiên kẻ xấu số kia chính là tôi, mặc dù Boss tôi đã gánh hết tất cả, nhưng bà vẫn nhất mực không cho tôi đi làm nữa
- Cái này...bà à...con chỉ là vì muốn học hỏi thêm và làm thêm công việc khác ngoài làm mỹ phẩm mà bà. – Tôi giả vờ làm nũng với bà – Con nhất định sẽ không làm gì quá sức đâu. Và cũng nhất định sẽ không xảy ra việc gì nữa đâu, con biết tự bảo vệ mình mà.
- Bà dù sao cũng già rồi, không còn sống được bao lâu nữa, trước lúc đó, bà chỉ muốn các cháu sống 1 cuộc đời hạnh phúc là được rồi, đừng như bà, khổ lắm con ơi. – Mắt bà ngân ngấn nước, tuy bà không hề kể cho tôi nghe những gì trước đây, nhưng tôi biết cuộc sống của bà rất cực khổ.
- Dạ, con biết rồi. Nhưng con thật sự muốn đi làm, xin bà hãy cho con đi. Đi mà... - Tôi nắm lấy cánh tay bà lay lay làm nũng.
- Nhưng... - Bà hơi ngập ngừng, lần đầu tiên tôi thấy bà ngập ngừng như thế - Con đang làm ở công ty Âu Dương thật sao?
- Dạ, có gì không ổn sao ạ? – Tôi ngạc nhiên, bà tôi ấp úng thế này, liệu có việc gì không hay sao?
- Không...không có gì...Không phải hôm nay con phải đi học sao? Trễ rồi kìa... - Bà tôi trốn tránh ánh mắt tôi, nhanh chóng lảng sang chuyện khác.
- Dạ... - Tôi tuy vẫn còn tò mò, nhưng tôi biết tính của bà, nếu như bà không muốn nói thì cho dù tôi có gặng hỏi đến mức nào thì bà cũng chẳng nói đâu.
Bà nhìn theo bóng cô dần dần mất dạng, trong đôi mắt kèm nhèm đục thể lại xuất hiện vài tia sáng rợn người. Nếu như bà đoán không lầm, thì Âu Dương Vô Thần ngày hôm đó đến nhà bà mục đích chính không phải là vì giải cứu cho Kim Tiền, mà mục đích chính là để tìm hiểu về công thức làm mỹ phẩm của nhà bà.
Trong lần bà truyền lại bí quyết làm mỹ phẩm lại cho "người ấy", thì bà đã cố tình giữ lại 1 ít bí quyết quan trọng lại cho mình. Chính những bí quyết đó mới có thể làm cho mỹ phẩm trở nên tốt hơn, công dụng làm đẹp cũng theo đó tăng lên, thế nhưng bà chỉ dạy những công thức bình thường cho ông ấy mà thôi.
Có lẽ Âu Dương Vô Thần đã thấy những công dụng của những sản phẩm mà Kim Tiền đã làm ra, rồi mới thu nhận con bé.
Con mèo lặng lẽ đến dụi vào chân bà, cất tiếng kêu đầy chán nản. Có lẽ vì nó thấy bà không vui, cũng chẳng buồn ôm lấy nó như thường ngày.
Bà mỉm cười cúi xuống ôm lấy con mèo, nâng nó trên tay vuốt ve, nhìn có vẻ bình thản đến lạ, nhưng trong lòng vẫn rối rắm không ngừng.
Nếu như Âu Dương Vô Thần thực sự nhìn trúng con bé, thì bà sẽ ủng hộ hết mình. Bà chỉ sợ đứa cháu gái bà thương yêu lại bị lợi dụng mà thôi...
**********$$$$$**************
- Hôm nay có lòng tốt đến rủ tui đi học luôn sao? – Diệp Thiên Tuyết đứng trước cổng lớn, nhìn thấy tôi thì đương nhiên rất ngạc nhiên. Vì bình thường chỉ có Thiên Tuyết đến rủ tôi đi học, còn lại vì tôi đi học trễ quá nên không lúc nào qua được.
Diệp Thiên Tuyết chính là tiểu thư trong nhà họ Diệp, sở hữu hàng loạt công ty lớn. Trong đó có tập đoàn Lệ Linh, chuyên sản xuất các loại sản phẩm để quảng bá ra nước ngoài.
- Hì hì, thế nào? Không được sao? – Tôi nhe răng ra cười, làm cho Thiên Tuyết bất ngờ như thế thì tôi cũng cảm thấy vô cùng có thành tựu.
- Đương nhiên rất được, chỉ tại tui hơi bất ngờ. – Thiên Tuyết cũng nở nụ cười lại với tôi, tuy chỉ là 1 nụ cười nhẹ nhàng, nhưng lại rất đẹp làm tôi phải ngẩn ngơ mấy phút. – Đợi tui 1 chút nha.
- Okie, nhưng đừng để tui chờ lâu.
- Biết rồi cưng à. – Thiên Tuyết tặng tôi 1 nụ hôn gió, sau đó bay phốc vào nhà chuẩn bị đồ đạc.
Tôi chống cái xe đạp cạnh cổng, vì có mái hiên nên dù trời đang nắng như đổ lửa thì tôi cũng không sợ bị hư hại làn da này.
Đột nhiên cánh cổng từ từ mở ra, 1 chiếc xe Lamborghini sang trọng tiến ra ngoài, và khi nó đến gần tôi, cánh cửa xe tự động hạ xuống để lộ 1 gương mặt xinh đẹp với mái tóc màu tím than vô cùng quyến rũ. Tôi vừa nhìn thấy, lập tức là muốn bỏ chạy.
Các bạn hỏi tôi vừa nhìn thấy gì sao?
Cô gái mà tôi nhìn thấy, chính là cô nàng xinh đẹp đi cùng Lăng Ngạo Thiên tới nhà hàng hôm trước!!! (nếu không nhớ, xin hãy xem lại chap 10)
Cô ta nhìn thấy đôi mắt trừng lớn vì ngạc nhiên của tôi cũng thoáng giật mình, nhưng sau đó nụ cười nhếch khóe môi lại xuất hiện trên khuôn mặt kiều diễm đó.
- Nếu tôi không lầm tôi hình như tôi đã gặp cô từ mấy hôm trước. Cô đến trước nhà tôi để làm gì? Gặp tôi sao? – Hình như tôi có chút gì đó cao ngạo và đề phòng thì phải.
Ôi trời ạ, tôi không biết mình đã làm gì nên tội mà cứ gặp phải mấy chuyện nhảm nhí thế này đây. Tất cả đều liên quan đến những tên giám đốc vô công rỗi nghề cứ xáp xáp vào tôi. Và tôi xin thề là tôi không hề có ý giành giựt hay cướp đoạt những tên đó với những cô nàng bốc lửa này, mà bởi vì bọn họ cứ tưởng tôi bu bám lấy giám đốc của bọn họ. Giờ thì hay rồi, tôi thật muốn ngửa mặt lên trời khóc than.
- Không, tôi không đến tìm chị, mà tôi đến tìm Thiên Tuyết. – Tôi không hiểu làm sao mà cô ta suy diễn ra được tôi đến đây để tìm cô ta nữa.
- Thiên Tuyết? À, "em gái" tôi ấy hả? – Lệ Nhu cười nhếch khóe miệng, từ em gái tuôn ra có vẻ nặng nề. – Đúng là rồng chơi với rồng, rắn chơi với rắn mà.
- Chị có ý gì hả? – Tôi nhíu mày, trong thâm tâm đương nhiên không hề vui vẻ.
- Cứ chờ ở đó vui vẻ nha... - Cô ta đưa tay lên vung cung mấy cái, sau đó đóng cửa xe lại.
Cái thể loại gì thế này? Thiên Tuyết đúng là tinh thần thép nên mới ở chung được với con người này. Ấy thế mà tôi không hề hay biết trong nhà Thiên Tuyết lại có nhiều chuyện rắc rối như vậy, cô ấy không hề hé răng lấy 1 lời với tôi, lúc nào cũng mỉm cười vui vẻ.
- Tui ra rồi nè, chúng ta đi thôi – Thiên Tuyết với mái tóc buộc thấp nữ tính, dịu dàng vỗ vai tôi. (Nhìn bề ngoài dịu dàng vậy thôi ==", 1 nạn nhân bị đánh hộc máu cho biết)
- Thiên Tuyết, người vừa nãy...là ai vậy? – Tôi chở Tuyết trên chiếc xe đạp, vừa lân la hỏi chuyện.
- À...ra lúc nãy bà thấy rồi à? – Mí mắt cô hơi rũ xuống, khiến cho không ai có thể nhìn thấy từ trong đôi mắt ấy những vòng sáng đang chuyển động không ngừng.
- Là ai vậy? – Tôi hơi tò mò
- "chị gái" tui
- Chị gái? Làm sao có thể??? – Tôi không tin, 2 người ấy không hề giống nhau tẹo nào.
- Nếu như có thể chọn lựa, tôi thà không chọn ngôi nhà này mà sống ở đây...
- Hả?? – Hình như tai tôi có vấn đề, nghe mà không hiểu cô ấy nói cái gì.
- Không có gì, lo chạy xe đi... - Thiên Tuyết vòng tay ôm lấy eo tôi nhân tiện chọc lét tôi vài cái.
- ối á oái!!! Đừng có ngứa tay!! – Ôi thôi, xém tí nữa là lạc tay lái rồi =="
Chiếc xe bon bon chạy trên đường, mang theo tâm tình nặng nề của ai đó...
pH%
/26
|