Đại Ca Đến Trường

Chương 10

/56


Vũ Hoàng một tay nhét cái nhiệt kế vào miệng Bảo Nam, còn tay kia đặt cái túi chườm lên trán nó. Chỉ là thân thủ có phần hơi mạnh bạo, khiến Bảo Nam bị đau, đưa cặp mắt chán ghét nhìn cậu. Nó tức khí lấy cái túi ra, tiện thể phun nốt cái nhiệt kế khỏi miệng, trừng mắt nhìn Vũ Hoàng, rồi gắt lên bằng cái giọng khàn khàn của người ốm:

-Này! Cậu định thừa cơ hạ độc thủ với tôi đấy à? Sao tiểu nhân quá vậy?

-Cậu bảo ai tiểu nhân hả? Vũ Hoàng vừa nói vừa dứ dứ nắm tay trước mặt Bảo Nam. Nếu tôi muốn làm gì cậu thì chẳng việc gì phải đợi đến lúc cậu ốm nằm lăn ra đây cả, vừa đỡ phải lây bệnh của cậu!

-Hứ! Bảo Nam vét số sức tàn còn lại, cố gân cổ lên phản pháo. Đã thế, lúc vào nhà tắm tôi sẽ tiện thể phun vào mấy cái khăn của cậu, để tặng cậu vài con vi trùng cho có bạn mà chơi nhé!

Vũ Hoàng không nói gì, chỉ đưa ánh mắt kinh hãi nhìn Bảo Nam, sau khi nghe được cái ý đồ mất vệ sinh của nó. Cậu lấy cái túi chườm bỏ lên bàn, rồi nhặt cái nhiệt kế lên, nói lạnh tanh:

-Không chườm đá cũng được, nhưng cậu liệu mà nhét cái này vào. Biết sốt bao nhiêu độ để tôi còn đi lấy thuốc!

Bảo Nam đưa mắt lờ đờ nhìn cái nhiệt kế mà Vũ Hoàng vừa nhặt dưới đất lên, nói hổn hển:

-Cái đấy bẩn rồi, cậu đi tiệt trùng cho tôi đi!

-Càng lúc càng láo nhỉ! Vũ Hoàng vừa nói vừa sấn lại gần nó. Không ngậm thì cho vào nách kẹp, rồi đưa ra ngay cho tôi. Nãy giờ cậu lãng phí thời gian của tôi quá rồi đấy!

Bảo Nam bị mắng thì co lại như con mèo con, ngoan ngoãn làm theo lời Vũ Hoàng. “Sốt 39 độ”, Vũ Hoàng nhìn cái nhiệt kế, rồi quay sang bảo nó nằm im, còn mình thì xuống phòng y tế lấy thuốc. “Thật là, tự dưng lại phải chuyển sang cung phụng con nhóc lắm điều này, biết thế khi đó mình nhặt quách đôi dép cho cậu ta, thì giờ đã thoải mái biết là bao nhiêu!”.

Vũ Hoàng đi lấy thuốc, rồi tiện thể xin ra ngoài mua ít cháo nóng, mang về cho Bảo Nam ăn. Cậu cũng không phải là người hay để bụng, hôm qua Bảo Nam đã cho cậu mấy vố đau, nhưng giờ lại đổ bệnh nằm lăn lóc ra đấy, cậu đâu thể khoanh tay đứng nhìn. Thái độ bực mình đang thường trực trên mặt cậu cũng vậy, vốn dĩ chỉ là để bảo vệ cho cái vỏ bọc lạnh lùng của một cậu nhóc không biết biểu lộ tình cảm. Trước giờ cậu chưa từng thử quan tâm ai, giờ lại phải ôm đồm một Bảo Nam bưởng bỉnh và cực kì có ác cảm với mình, đúng là có phần hơi lạ lẫm.

-Tôi về rồi đây!

Vũ Hoàng nói, rồi khẽ đẩy cửa bước vào. Cậu thoáng hoảng hốt khi nhìn thấy trước mặt là Bảo Nam, lúc này đang ngồi thoi thóp, lưng dựa vào tường, sắc mặt tái mét. Vũ Hoàng vứt vội đống thuốc và mên cháo lên bàn, rồi chạy đến chỗ nó, hỏi dồn:

-Này, cậu làm sao đấy!

-Không sao! Bảo Nam mệt mỏi lăc đầu. Tôi thấy khát nước nên đi qua đây uống, đột nhiên cảm thấy hơi choáng váng.

-Không phải tôi đã bảo cậu nằm yên ở đấy rồi sao? Vũ Hoàng lúc này đang lo lắng, giọng nói có phần gay gắt. Lúc nào cũng đi lung tung như vậy, lỡ có chuyện gì thì đừng có nhờ đến tôi!

-Tôi đâu dám phiền đến cậu!

Bảo Nam tức giận đáp, rồi cố gượng đứng dậy, nhưng cái đầu đau như búa bổ khiến nó mệt nhoài, vừa đứng lên một tí đã chực ngã xuống, khiến Vũ Hoàng phải dang tay ra đỡ. Cậu thật hết nói nổi với nó rồi, thôi đành ngậm bồ hòn làm ngọt, chứ cứ cãi nhau mãi thế này không khéo cậu ta lại ốm nặng hơn, rồi báo hại mình thêm mấy hôm nữa thì… Càng nghĩ càng thấy tương lai sặc mùi đen tối, Vũ Hoàng bèn nhẹ giọng cầu hòa:

-Được rồi, là tôi tự nguyện, cậu cương quyết không cho nhưng tôi vẫn cứ đâm đầu vào giúp đấy, hài lòng chưa?

Bảo Nam đâu thể bướng bỉnh mãi được, nó vẫn còn đang mệt mà. Câu nói dài dòng của Vũ Hoàng chẳng thể lọt vào đầu nó, cơ mà cái giọng điệu dịu dàng của cậu khiến nó chùng lại, khẽ gật gật đầu. Giờ điều nó muốn làm nhất chính là trở lại nằm trên cái giường êm ái của mình, rồi ngủ một giấc thật ngon, hi vọng khi thức dậy, nó sẽ trở lại làm một Bảo Nam hoạt bát, khỏe mạnh. Nhưng mà, mọi chuyện hình như không suông sẻ như Bảo Nam đã nghĩ...

Vũ Hoàng loay hoay mãi vẫn không thể nhấc nổi một Bảo Nam nặng xấp xỉ cậu, lại đang sốt nằm co quắt. Cậu cố nín nhịn, nhưng đã bị Bảo Nam nhướng mắt lên nhìn, rồi nói giọng khàn khàn khiêu khích:

-Con trai gì mà yếu như sên vậy! Có bồng nổi không để tôi còn biết mà tự về giường!

Bảo Nam tuy nói cứng vậy, nhưng cũng hiểu rất rõ, sức lực bây giờ vốn không đủ để nó lết về giường. Vũ Hoàng lúc này bị chọc khoáy, bực mình ra mặt. “Nếu không phải cậu đang ốm, tôi đã tống cổ cậu ra ngoài rồi. Con gái gì mà béo quá vậy, ăn cho lắm vào”. Càng nghĩ càng thấy tức, Vũ Hoàng lấy hết sức lực nhấc bổng nó lên, rồi lặc lè đi về giường. Nỗi sợ sẽ làm rơi Bảo Nam giữa đường khiến Vũ Hoàng hơi hoảng, trong lòng than thầm không ngớt. Lần sau mà Bảo Nam còn ra ngoài trời lúc mưa nữa, cậu chắc chắn sẽ xông ra ngăn cản, không thì phải ngay lập tức lôi cổ nó về phòng, nhất định không thể để chuyện này xảy ra thêm lần nào nữa.

Quãng đường từ chỗ Bảo Nam ngồi khi nãy đến giường nó chỉ cách có hơn mười bước chân, mà Vũ Hoàng cảm tưởng như đã đi được nửa vòng trái đất. Cậu thu hết sức tàn đặt nó xuống, không ngờ lại mắt nhắm mắt mở ngã vào người nó.

-Á!

Bảo Nam vừa nằm xuống giường thì bị Vũ Hoàng đè lên, khiến nó hốt hoảng la lên. Rồi nó chợt im bặt, khi phát hiện ra rằng, nơi mà cậu ta đang úp mặt vào chính là vòng một của nó. Vũ Hoàng sau một tích tắc bàng hoàng, đương nhiên cũng nhận ra ngay mình đang ở chỗ nào, liền lập tức đứng phắt dậy, phóng ngay về giường. Bảo Nam đang giả trai, nên lúc nào cũng quấn một dải băng quanh ngực, nhưng thứ đó cũng không đủ để cậu hết ngại ngùng. Lần đầu tiên sau gần một tháng nhập học, Vũ Hoàng có cảm giác muốn lập tức rời xa căn phòng êm ái có sẵn "người hầu hạ" này, để khỏi phải đối mặt với một Bảo Nam không biết sẽ còn giận dữ đến đâu…

Đợi một lúc lâu vẫn không thấy Bảo Nam lên tiếng, khiến Vũ Hoàng càng lo lắng hơn. Cơn giận mà nén lại lâu ngày, đến lúc phun trào thì không biết sẽ khủng khiếp như thế nào nữa. Vả lại, suy đến cùng cũng là cậu có lỗi. Vũ Hoàng khẽ hắng giọng, nói vọng sang:

-Cháo và thuốc để trên bàn đấy!

Không có tiếng trả lời, cũng không thấy Bảo Nam nhúc nhích gì. Vũ Hoàng đành bất lực lôi mấy quyển sách gần đó ra xem, mặc dù chẳng còn lòng nào mà đọc. “Rốt cuộc cậu ta cũng là con gái, và đám con gái lúc nào cũng đem lại phiền phức cả. Mệt thật!”

/56

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status