“Này! Anh cho em dừng lại ở công viên nha!” Vylee mỉm cười nói “Cẩn thận đừng cắn người đấy!” Kynlee dừng xe rồi không quên nhắc nhở cô. Vylee làm mặt xấu hâm dọa anh rồi bước đi. ( Bó tay! ).
“Này! Vylee ổn không?” Haly lo lắng nhìn theo “Yên tâm! Tiền viện phí tụi anh chuẩn bị cả rồi!” Venjy lắc đầu nói.
Xe chạy đi mà không biết trong xe có một gương mặt đang dần trở nên lạnh băng đến đáng sợ.
...............
“Anh Khải Minh! Chào anh! Em đến có quá muộn không?” Vylee vui vẻ nói. Khải Minh nhìn cô, đôi mắt ánh lên ý cười “Không đâu! Anh còn tưởng em không đến chứ!” Khải Minh vui vẻ nói.
“Sao có thể chứ! Em đã hứa với anh rồi mà!” Vylee dịu dàng nói, Khải Minh im lặng nhìn cô như đánh giá “Hôm nay em đẹp quá!” Anh nói bằng lời chân thật nhất với cô.
Vylee không hiểu sao mà mặt đỏ ửng nhưng nội tâm thì ớn lạnh vô cùng. (Quên là Vylee nhà mình sợ nhất mấy từ ngữ đó!).
“Hôm nay em thích ăn gì anh sẽ bao hết!” Khải Minh thấy cô ngượng ngùng thì vội kéo tay cô đi vui vẻ nói.
Thật ra thì hôm trước hai người có trao đổi số điện thoại cho nhau nên mới liên lạc được. Hôm nay nhân tiện lúc anh rảnh rỗi nên đã hẹn cô đi chơi, dù gì anh cũng rất quý cô.
Vylee bước đi trên phố mà ai cũng ngước nhìn. Phải rồi! Vì hôm nay cô rất xinh mà. Bộ váy trắng ngang gối thướt tha trong đêm tối, mái tóc xoăn nhẹ bồng bềnh xõa dày đến thắt lưng, nét hồn nhiên, trong sáng hài hòa trên gương mặt khiến cô xinh đến ngây người.
Còn cạnh bên cô là một chàng mỹ nam vô cùng hoàn hảo mà đương nhiên ai cũng đều ngưỡng mộ. Hai người đi trên phố không bao lâu đã trở thành trung tâm của sự chú ý, thu hút ánh nhìn từ nhiều phía.
“Anh chàng đó đẹp trai quá đi!”
“Cô bé ấy cũng xinh nữa!”
“Hợp ghê vậy đó!”
Những lời ngưỡng mộ của người đi đường thốt lên khiến cô khó hiểu ngơ ngác nhìn “Họ nói ai thế?” Cô thắc mắc nhìn anh. Khải Minh thật sự cũng bó tay với cô, thản nhiên nhìn cô cười “Họ nói chúng ta ấy!”.
Vylee chợt giật mình mở to mắt “Chúng ta sao?” Cô ngạc nhiên nói, Khải Minh gật nhẹ đầu “Sao có thể chứ!” Cô nhìn xung quanh. Vylee chưa kịp nói gì hết thì đã bị Khải Minh lần nữa kéo đi “Không nói nữa! Đi thôi!”
...............
Nói đến bên đây!
“Zinjee ăn thêm đi!” Haly quan tâm nói “Anh no rồi!” Zinjee lạnh nhạt nói. “Cậu sao vậy? Có vẻ không vui!” Venjy vừa ăn vừa nhìn anh “Có sao?” Zinjee đưa đôi mắt không một chút gợn sóng nhìn anh.
Các anh đều biết Zinjee chỉ như vậy vào những lúc tâm trạng không vui chứ còn ngày thường với các anh cậu ấy rất vui vẻ và quậy phá.
“Đừng nói với tớ cậu ghen nha!” Kynlee nhìn Zinjee đầy nghi hoặc đổi lại anh là một cái nhìn thấu đến tận tâm can “Không! Không! Không có thì thôi!” Kynlee xua tay tránh né.
Cả nhóm ngồi ăn mà đầy áp lực khi có một tượng hình người ngồi trấn an ở đây với gương mặt lạnh băng đến chết người.
“Không ăn cũng đừng bày vẻ mặt đó ra chứ! Tụi tao còn đang ăn đó!” Yue nhẹ giọng nói “Thì ăn đi!” Zinjee quay sang trả lời cho có. “Haiz! Người ta nói thất tình thường hay bỏ ăn, bỏ uống đó mà!” Royjee còn thêm bớt.
Zinjee nhìn cô đầy cảnh cáo “Đừng nhìn em! Nếu anh không phải thì chứng minh đi!” Royjee không sợ hãi nhìn lại anh “Tại sao?” Zinjee lạnh nhạt nói “Không sao cả! Em chỉ nói vậy thôi! Biểu hiện của bệnh thất tình!” Royjee nhún vai thản nhiên nói.
Chưa đầy ba giây Zinjee đã gấp đồ ăn vào bát và ăn ngon lành. Cả nhóm tự nhiên che miệng lại cười khẽ (Anh Zinjee con nít quá nhỉ!).
................
“Vylee! Đây là tô thứ ba rồi!” Khải Minh khoanh tay trước ngực nhìn cô nói. Động tác của Vylee chợt dừng lại, đưa đôi mắt trong suốt như pha lê nhìn anh “Sao?” Cô ngây thơ nói.
“Ừm! Tổng cộng em đã ăn ba tô bún bò, hai hộp viên cá, năm hộp bắp rang và uống bốn lon nước ngọt!” Khải Minh thản nhiên nhìn cô nói trong khi mắt cô càng ngày càng mở to hơn.
“Không phải chứ! Em đã ăn nhiều vậy rồi sao?” Vylee ngạc nhiên hét lớn. Khải Minh vẫn không có phản ứng nhìn cô. Vylee như cảm thấy có cái gì đó không bình thường, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô khiến cô khó chịu. Cười gượng gạo rồi ngồi nhẹ xuống.
“Em ăn nhiều như vậy sao?” Cô nhỏ tiếng hỏi anh, Khải Minh gật đầu nhìn cô “Không phải chứ! Sao có thể?” Vylee cúi đầu, nhăn nhó hai bàn tay víu vào nhau như bứt rứt lắm vậy.
Cô nhớ Haly từng nói “Con gái mà lần đầu tiên không để lại ấn tượng tốt với người khác là không tốt! Nhất là trong buổi hẹn đầu mà ăn nhiều là rất mất hình tượng! Với lại không tỏ ra yếu đuối, nhu mì là mất điểm ngay!”
Càng nghĩ sắc mặt cô càng thay đổi “Chết rồi! Từ nãy giờ...” Cô lén đưa ánh mắt nhìn anh rồi gút lại ngay “Sao thế? Không sao mà! Anh sẽ trả tiền!” Khải Minh dịu dàng nhìn cô “Em...em không làm anh sợ chứ?” Vylee ái ngại nói.
Khải Minh nhìn cô lúc lâu rồi chợt bật cười “Không đâu! Ngốc quá!” Khải Minh cốc nhẹ đầu cô rồi nói “Trước mặt anh cứ thoải mái đi! Không cần phải khách sáo! Anh không thích!” Khải Minh mỉm cười nhìn cô.
Vylee ngơ ngác nhìn anh rồi gật mạnh đầu “Ừm!” Cô mỉm cười nói “Vậy được rồi! Về thôi!” Khải Minh dịu dàng nhìn cô.
“Này! Vylee ổn không?” Haly lo lắng nhìn theo “Yên tâm! Tiền viện phí tụi anh chuẩn bị cả rồi!” Venjy lắc đầu nói.
Xe chạy đi mà không biết trong xe có một gương mặt đang dần trở nên lạnh băng đến đáng sợ.
...............
“Anh Khải Minh! Chào anh! Em đến có quá muộn không?” Vylee vui vẻ nói. Khải Minh nhìn cô, đôi mắt ánh lên ý cười “Không đâu! Anh còn tưởng em không đến chứ!” Khải Minh vui vẻ nói.
“Sao có thể chứ! Em đã hứa với anh rồi mà!” Vylee dịu dàng nói, Khải Minh im lặng nhìn cô như đánh giá “Hôm nay em đẹp quá!” Anh nói bằng lời chân thật nhất với cô.
Vylee không hiểu sao mà mặt đỏ ửng nhưng nội tâm thì ớn lạnh vô cùng. (Quên là Vylee nhà mình sợ nhất mấy từ ngữ đó!).
“Hôm nay em thích ăn gì anh sẽ bao hết!” Khải Minh thấy cô ngượng ngùng thì vội kéo tay cô đi vui vẻ nói.
Thật ra thì hôm trước hai người có trao đổi số điện thoại cho nhau nên mới liên lạc được. Hôm nay nhân tiện lúc anh rảnh rỗi nên đã hẹn cô đi chơi, dù gì anh cũng rất quý cô.
Vylee bước đi trên phố mà ai cũng ngước nhìn. Phải rồi! Vì hôm nay cô rất xinh mà. Bộ váy trắng ngang gối thướt tha trong đêm tối, mái tóc xoăn nhẹ bồng bềnh xõa dày đến thắt lưng, nét hồn nhiên, trong sáng hài hòa trên gương mặt khiến cô xinh đến ngây người.
Còn cạnh bên cô là một chàng mỹ nam vô cùng hoàn hảo mà đương nhiên ai cũng đều ngưỡng mộ. Hai người đi trên phố không bao lâu đã trở thành trung tâm của sự chú ý, thu hút ánh nhìn từ nhiều phía.
“Anh chàng đó đẹp trai quá đi!”
“Cô bé ấy cũng xinh nữa!”
“Hợp ghê vậy đó!”
Những lời ngưỡng mộ của người đi đường thốt lên khiến cô khó hiểu ngơ ngác nhìn “Họ nói ai thế?” Cô thắc mắc nhìn anh. Khải Minh thật sự cũng bó tay với cô, thản nhiên nhìn cô cười “Họ nói chúng ta ấy!”.
Vylee chợt giật mình mở to mắt “Chúng ta sao?” Cô ngạc nhiên nói, Khải Minh gật nhẹ đầu “Sao có thể chứ!” Cô nhìn xung quanh. Vylee chưa kịp nói gì hết thì đã bị Khải Minh lần nữa kéo đi “Không nói nữa! Đi thôi!”
...............
Nói đến bên đây!
“Zinjee ăn thêm đi!” Haly quan tâm nói “Anh no rồi!” Zinjee lạnh nhạt nói. “Cậu sao vậy? Có vẻ không vui!” Venjy vừa ăn vừa nhìn anh “Có sao?” Zinjee đưa đôi mắt không một chút gợn sóng nhìn anh.
Các anh đều biết Zinjee chỉ như vậy vào những lúc tâm trạng không vui chứ còn ngày thường với các anh cậu ấy rất vui vẻ và quậy phá.
“Đừng nói với tớ cậu ghen nha!” Kynlee nhìn Zinjee đầy nghi hoặc đổi lại anh là một cái nhìn thấu đến tận tâm can “Không! Không! Không có thì thôi!” Kynlee xua tay tránh né.
Cả nhóm ngồi ăn mà đầy áp lực khi có một tượng hình người ngồi trấn an ở đây với gương mặt lạnh băng đến chết người.
“Không ăn cũng đừng bày vẻ mặt đó ra chứ! Tụi tao còn đang ăn đó!” Yue nhẹ giọng nói “Thì ăn đi!” Zinjee quay sang trả lời cho có. “Haiz! Người ta nói thất tình thường hay bỏ ăn, bỏ uống đó mà!” Royjee còn thêm bớt.
Zinjee nhìn cô đầy cảnh cáo “Đừng nhìn em! Nếu anh không phải thì chứng minh đi!” Royjee không sợ hãi nhìn lại anh “Tại sao?” Zinjee lạnh nhạt nói “Không sao cả! Em chỉ nói vậy thôi! Biểu hiện của bệnh thất tình!” Royjee nhún vai thản nhiên nói.
Chưa đầy ba giây Zinjee đã gấp đồ ăn vào bát và ăn ngon lành. Cả nhóm tự nhiên che miệng lại cười khẽ (Anh Zinjee con nít quá nhỉ!).
................
“Vylee! Đây là tô thứ ba rồi!” Khải Minh khoanh tay trước ngực nhìn cô nói. Động tác của Vylee chợt dừng lại, đưa đôi mắt trong suốt như pha lê nhìn anh “Sao?” Cô ngây thơ nói.
“Ừm! Tổng cộng em đã ăn ba tô bún bò, hai hộp viên cá, năm hộp bắp rang và uống bốn lon nước ngọt!” Khải Minh thản nhiên nhìn cô nói trong khi mắt cô càng ngày càng mở to hơn.
“Không phải chứ! Em đã ăn nhiều vậy rồi sao?” Vylee ngạc nhiên hét lớn. Khải Minh vẫn không có phản ứng nhìn cô. Vylee như cảm thấy có cái gì đó không bình thường, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô khiến cô khó chịu. Cười gượng gạo rồi ngồi nhẹ xuống.
“Em ăn nhiều như vậy sao?” Cô nhỏ tiếng hỏi anh, Khải Minh gật đầu nhìn cô “Không phải chứ! Sao có thể?” Vylee cúi đầu, nhăn nhó hai bàn tay víu vào nhau như bứt rứt lắm vậy.
Cô nhớ Haly từng nói “Con gái mà lần đầu tiên không để lại ấn tượng tốt với người khác là không tốt! Nhất là trong buổi hẹn đầu mà ăn nhiều là rất mất hình tượng! Với lại không tỏ ra yếu đuối, nhu mì là mất điểm ngay!”
Càng nghĩ sắc mặt cô càng thay đổi “Chết rồi! Từ nãy giờ...” Cô lén đưa ánh mắt nhìn anh rồi gút lại ngay “Sao thế? Không sao mà! Anh sẽ trả tiền!” Khải Minh dịu dàng nhìn cô “Em...em không làm anh sợ chứ?” Vylee ái ngại nói.
Khải Minh nhìn cô lúc lâu rồi chợt bật cười “Không đâu! Ngốc quá!” Khải Minh cốc nhẹ đầu cô rồi nói “Trước mặt anh cứ thoải mái đi! Không cần phải khách sáo! Anh không thích!” Khải Minh mỉm cười nhìn cô.
Vylee ngơ ngác nhìn anh rồi gật mạnh đầu “Ừm!” Cô mỉm cười nói “Vậy được rồi! Về thôi!” Khải Minh dịu dàng nhìn cô.
/60
|