Lão Hùng là một người bất thường chưa từng thấy, lão thích bầu không khí tự do dân chủ có việc từ từ bàn bạc. Mà theo người sáng lập này công khai nhường chức, Ngụy Khiêm lại thành kẻ độc tài của cả công ty, chế độ thảo luận xét duyệt ba hội một tầng đua nhau nói lúc trước nhanh chóng chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.
Nói như lời Lâm Thanh là, kể từ khi tổng giám đốc Ngụy biến thành chủ tịch Ngụy, mức độ khủng bố của người này cũng như súng hơi đổi đạn từ trình độ Đại ma vương Hakushon thăng cấp thành Đại ma vương Pôcôllô(1), công ty vốn cá nhân hóa, tầng cấp đồng đều như bong bóng xà phòng mong manh, bị gã đập một phát bể tung.
Ngụy Khiêm tiếp nhiệm chưa đến một tuần, cả công ty đã biến thành một trại tập trung hoạt động máy móc.
Mà dưới ách phát xít như vậy, hiệu suất công tác gần như tăng gấp đôi trước kia.
Phòng nhân sự giờ nghỉ trưa đóng cửa thảo luận nội bộ, Lâm Thanh tổng kết nguyên nhân: là bởi vì mỗi lần chủ tịch Ngụy lạnh lùng nhìn đe dọa người làm lỡ việc của ổng, ánh mắt đều có thể khiến người ta “run lẩy bẩy muốn bỏ chạy”.
Điện thoại nội bộ từ văn phòng Ngụy Khiêm được gọi là “Ringu”, nghe điện thoại, một câu “Đến văn phòng tôi” đơn giản rõ ràng không đầu không đuôi của vị kia càng khủng bố y hệt “Avada Kedavra” vậy.(2)
Tài liệu phải đệ trình cho chủ nợ bị Ngụy Khiêm liên tục trả về yêu cầu viết lại hơn hai mươi lần, khiến quản lý của ba bộ phận đầu tư, tài vụ và dự toán muốn đập đầu xuống đất để hi sinh vì nghĩa lớn.
Họ phải tăng ca, các bộ phận hậu cần như hành chính và nhân sự phải hợp tác với nhau, cả văn phòng chính ngay đến tiếp tân cũng chỉ dám lẩn ra ngoài mua đồ uống.
Cứ thế liên tục hơn nửa tháng, làm việc không biết ngày đêm, bình quân mỗi ngày làm hơn mười hai tiếng.
Về phần… cuối tuần? Đó là cái gì? Có ăn được không?
Rốt cuộc, bản cuối cùng được Ngụy Khiêm miễn cưỡng chấp nhận.
Sự nhận thức “sếp mới là kẻ biến thái” này như hòn đá đúc trong lòng mỗi một nhân viên, nhưng lạ kỳ là cuối cùng họ đều không xin nghỉ.
Lúc nguy cơ đến, người lãnh đạo biến thái còn có tác dụng hơn rộng lượng nhiều.
Hơn một tháng sau, Ngụy Khiêm dẫn Tam Béo cùng quản lý của hai bộ phận chạy đôn chạy đáo chỗ mấy chủ nợ, đàm phán hết lần này đến lần khác.
Kết quả là thành công, Ngụy Khiêm kéo dài kỳ hạn hoàn khoản được thêm một năm.
Cái giá là gã gần như thế chấp hết cổ phần của công ty hạng mục đang xây dựng trước mắt.
Nói như lời Tam Béo thì là: “Giờ thì hay rồi, chúng ta được hoãn thi hành án tử hình rồi – ồ, kia không phải Tiểu Viễn nhà chú à? Sao nó lại đến đây?”
Ngụy Khiêm bảo xe dừng lại dưới văn phòng, nhô đầu ra hỏi: “Sao mày lại tới đây?”
Ngụy Chi Viễn xuống xe đạp, nhét một cái cặp lồng vào tay gã qua cửa sổ xe: “Tuần sau em phải cùng một giáo viên đi dự cuộc họp nghiên cứu và thảo luận, có khả năng phải cuối tuần mới về được, công việc mỗi ngày em đều dặn dì giúp việc rồi, tiền lương và tiền mua đồ ăn em cũng trả rồi, anh có quần áo cần giặt cứ bỏ trong cái sọt trước cửa, dì ấy sẽ đến lấy. Vật dụng hàng ngày trong nhà em cũng đều mua thêm một phần để sẵn, bà nội bình thường uống thuốc gì, em đã sắp xếp theo thứ tự, mỗi loại mấy viên em cũng viết rõ dán vào lọ, nếu Tiểu Bảo đi vắng thì anh lấy cho bà, một ngày ba lần.”
Ngụy Khiêm nhíu mày khó thấy, cả đống việc Ngụy Chi Viễn căn dặn tuy không có gì cần gã làm, nhưng nghe quả thật vừa lắt nhắt vừa phiền phức.
“Anh phải nhớ ăn cơm đúng giờ đấy,” Ngụy Chi Viễn nói, “Em đã mua một thùng sữa bỏ sẵn trong tủ lạnh, lúc uống anh nhớ hâm nóng, đừng uống lạnh.”
Dặn xong mới nhớ ra có người khác ở đây, Ngụy Chi Viễn hơi “xấu hổ” nở nụ cười với họ: “Anh hai, anh Tam, em đi đây.”
Nói xong cậu liền đeo ba lô, leo lên xe đạp, chớp mắt đã biến mất ở góc đường.
Nét mặt hai quản lý lạ lùng y như vừa thấy Bin Laden ngoáy mũi vậy – dù rằng ban nãy ông sếp biến thái từ đầu đến cuối chẳng nói mấy câu, nhưng vẻ mặt trông lại ôn hòa phát sợ.
Tiên sinh Ngụy vẻ mặt ôn hòa nghĩa là gì đây?
Giống như kỷ Jura và bánh Donut vậy, là hai thứ chẳng liên quan quái gì đến nhau!
Lúc này, chỉ có Tam Béo tức tiên sinh Đàm Ngư tỏ ra bình tĩnh… thậm chí nghiêm túc.
Từ góc độ của một người bàng quan, hắn cảm nhận được nguy cơ hết sức khẩn cấp – Ngụy Khiêm nhà họ khi nào thì sống lằng nhằng như vậy?
Cuộc sống của Ngụy Khiêm trước kia tùy ý biết mấy, muốn ăn quẩy mở cửa sổ gào một tiếng xuống dưới lầu, không có tiền lẻ thì nợ, không muốn ăn thì bốc đại một nắm gạo ném vào nồi là có thể thành một nồi cháo, làm đại ít dưa muối mà ăn. Rồi còn mỗi sáng đạp xe đến trường, đều tiện tay lấy một bắp ngô trong nồi của bà Tống, một tay giữ lái một tay cầm gặm. Tuy đã qua mấy năm rồi nhưng hình ảnh vẫn còn rõ nét trước mắt Tam Béo.
Tam Béo ở trong văn phòng lâu, bất giác liền nghĩ sâu. Ngụy Chi Viễn gây cho hắn cảm giác như một con nhện ngấm ngầm dệt ra tấm mạng trật tự không nhìn thấy cũng không sờ được ở trong nhà. Mỗi người đều vô thức thành quen đồng thời tuân theo – bao gồm Ngụy Khiêm kẻ đứng đầu gia đình cứng miệng mềm lòng này.
Ban nãy Tam Béo thấy rõ Ngụy Khiêm nhíu mày, với tình bạn từ thời để chỏm của hai người, Tam Béo có thể đọc thấy ánh mắt gã đang nói “Hả? Sao đột nhiên lại đi, phiền thật”.
Nếu là trước kia, đừng nói em trai đi vắng một tuần, dù Ngụy Chi Viễn đến Nam Cực du học hai năm cũng không có vấn đề gì cả, ai thích đi đâu thì đi, chỉ cần đừng chết mất xác thì hẳn Ngụy Khiêm còn khuyến khích dúi cho ít tiền cơ – bớt một đứa ở trước mặt gây chướng mắt, gã càng được yên tĩnh hơn.
Thay đổi rồi, bất giác đã thay đổi rồi.
Ngụy Khiêm xách cặp lồng xuống xe, Tam Béo vội theo gã vào công ty, hắn quyết định phải làm rõ chuyện này.
Tam Béo hỏi dò: “Sao chú phủi tay bỏ mặc mọi việc trong nhà rồi?”
Ngụy Khiêm thở dài: “Không phải tôi lo không nổi sao.”
Tam Béo nửa đùa nửa thật: “Không được đâu Hoàng thượng, quyền lực đều bị cướp mất, còn nhớ cửa phủ nội vụ mở bên nào không đó – chú còn biết ở nhà dùng giấy vệ sinh hiệu gì, tiền lương một giờ công là bao nhiêu chứ?”
Ngụy Khiêm: “…”
Gã thật sự không biết.
Trước đây bà Tống quản việc nhà, bởi không biết chữ nên rất nhiều việc bà không hiểu và không làm, vẫn cần Ngụy Khiêm để ý. Từ khi bà Tống bị bệnh, trong lúc không ai chú ý, những việc này đã bị Ngụy Chi Viễn tiếp nhận, Ngụy Khiêm không còn quan tâm nữa.
Tam Béo lắc đầu: “Toi rồi, vạn tuế gia, cứ chờ bị bức cung soán vị đi.”
Ngụy Khiêm chỉ cười chứ chẳng để bụng, cho rằng hắn đang đùa giỡn.
Tam Béo lại quanh co nói: “Đúng rồi, anh còn muốn hỏi đây, Tiểu Viễn nhà chú cũng sắp lên năm ba rồi, chưa tìm một cô em dâu ở trường về cho chú à?”
Cha nội này rõ ràng nói trúng vấn đề không nên, Ngụy Khiêm lập tức biến sắc: “Đừng nhắc việc này.”
Tam Béo nhìn quanh thấy không có ai, bèn bám theo sát gót vào văn phòng của Ngụy Khiêm: “Sao vậy? Nó tìm Chung Vô Diệm hay sư tử Hà Đông?”
Được vậy đã tốt, chỉ cần là nữ và còn sống, Ngụy Khiêm cảm thấy mình đều có thể vui vẻ.
Nợ nần hoãn lại được một năm, Ngụy Khiêm cảm thấy mình khó khăn lắm mới thở phào được một hơi, còn chưa kịp hít vào thì lại bị Tam Béo chặn kín, gã ban đầu không muốn nói, tính cười ha ha cho qua chuyện, liền bảo: “Người ta ngày nào cũng bận rộn lắm, đi học tan học rồi lại thêm một đống hoạt động ngoại khóa, thỉnh thoảng còn tìm đầu tư làm vài trò vặt kiếm chút đỉnh nữa đó.”
“A, việc này anh biết nè, khi chúng ta bằng tuổi nó, chẳng phải cũng bị Lão Hùng lừa dối nói gì mà ‘lao động là quá khứ, vốn là hiện tại, kỹ thuật là tương lai’ sao, chúng ta năm đó đã dám làm ‘hiện tại’, người ta có triển vọng, hiện tại đã bắt đầu ngó chừng ‘tương lai’ rồi.” Tam Béo nói, “Lúc chú đi công tác vắng nhà, anh có gặp tụi nhóc đó một lần rồi, đều mang theo laptop đến nhà chú tụ tập, mấy thằng nhóc và hai cô bé, ôi có một cô chẳng biết nuôi kiểu nào mà quả thật rất có ‘vị tương lai’, đặc biệt xinh…”
Ngụy Khiêm nuốt không trôi, đặt cái cặp lồng của Ngụy Chi Viễn sang bên, dùng đũa thay bút xoay một vòng giữa các ngón tay, rốt cuộc không nhịn được ủ rũ khai thật với Tam Béo: “Vô ích thôi, cô bé đó có thành tiên nữ thì cũng chẳng ích chi.”
Tam Béo đã dự cảm được đến đây, đáp án của Ngụy Khiêm y như suy đoán, hắn nheo mắt, có cảm giác đau khổ khi miệng quạ đen nói xui gì đâu.
Quả nhiên, Ngụy Khiêm bất lực nói: “Thằng khốn đó nói nó thích một thằng con trai, tôi bẻ nó lại nhiều năm rồi mà sống chết cũng không bẻ nổi.”
Tam Béo tuy sớm đoán được, nhưng chính tai nghe thấy thế vẫn không biết nên dùng biểu cảm gì mới được, đành phải trưng luôn khuôn mặt kỳ ảo.
Ngụy Khiêm thở dài, ngẩng đầu dặn Tam Béo một câu: “Coi ông là anh em mới cho biết đó, đừng đi nói lung tung kẻo không tốt cho thằng bé.”
Tam Béo nhìn Ngụy Khiêm, vô cùng đau đớn phát hiện ra, chú em không hề hay biết này còn đang mải đếm tiền cho người ta.(3)
Hắn biết mình không thể nói toạc ra, thứ nhất Ngụy Khiêm chưa chắc đã tin, thứ hai nói toạc ra thật thì chẳng biết sẽ có chuyện gì, đành phải ôm tim làm bộ yểu điệu, run rẩy hỏi: “Thế… không cho chú biết nó thích ai à?”
Ngụy Khiêm lườm hắn: “Ai mà biết được – dù sao cũng không phải là ông đâu, đừng căng thẳng, ngoại hình của ông an toàn lắm.”
Tam Béo quả thực gặp cảnh bất hạnh mà buồn thay, thấy không chống lại mà giận thay, kêu trời kêu đất: “Ôi em tôi…”
Ngụy Khiêm còn tưởng hắn đang cảm thán về Ngụy Chi Viễn, khoát tay nói: “Mặc nó đi, dù sao tôi cũng chẳng quản được nữa.”
Đúng vậy, anh em ngốc, đến lúc đó chỉ sợ không thể theo ý chú đâu – Tam Béo nhìn Ngụy Khiêm một cái với nét mặt muôn phần sốt ruột, rồi lặng lẽ đứng dậy rời khỏi văn phòng Ngụy Khiêm, cuối cùng đã hiểu năm đó gã coi sốt cao là thượng hỏa, viêm phổi là cảm cúm như thế nào, hắn chưa bao giờ căm hận việc Ngụy Khiêm không để ý chuyện vặt như bây giờ.
Sau khi trở về, Tam Béo càng nghĩ càng thấy việc này bất thường, như đại đa số đàn ông bình thường, tình cảm méo mó đơn phương của Ngụy Chi Viễn với Ngụy Khiêm khiến toàn thân hắn rất khó chịu.
Ngụy Chi Viễn được hắn trông nom lớn lên, gọi “anh Tam” từ nhỏ đến lớn, Tam Béo không muốn dùng ác ý để đo lường, đánh giá cậu, càng không muốn dùng từ “ghê tởm” để hình dung, nhưng cũng tuyệt đối không thể thản nhiên chấp nhận.
Tam Béo cảm thấy mình biết cách nghĩ của Ngụy Chi Viễn, cậu đang dùng cách nào đó để tăng cảm giác tồn tại của bản thân, cứ tiếp tục như vậy thì một ngày kia Ngụy Khiêm sẽ không thể rời khỏi cậu.
Do chuyện gia đình lúc nhỏ mà Ngụy Khiêm đã hơi khó qua lại với nữ giới, Tam Béo không muốn thấy Ngụy Chi Viễn lầm đường lạc lối thêm, càng không muốn thấy cậu kéo cả anh hai vào.
Không được, còn tiếp tục như vậy thì nguy to, phải nghĩ cách phá hoại chuyện này – Tam Béo nghĩ bụng.
Không bàn tới việc Tam Béo đang tính thế nào nữa, về Ngụy Khiêm, sau khi dùng hết mọi thủ đoạn tạm thời giải quyết vấn đề nợ nần, gã tìm được một đường xoay chuyển cho hạng mục, người mang đến bước ngoặt này chính là một chuyên gia tư vấn lạ lùng nhất xưa nay.
Công ty tư vấn cỡ lớn mất chi phí từ hàng trăm đến hàng vạn thậm chí hơn một ngàn vạn, đối với Ngụy Khiêm “tiền là tất cả” lúc này mà nói là quá đắt đỏ, gã chỉ mời được một số công ty tư vấn khá nhỏ trong nước, đối phương phái một người đến thảo luận với gã.
Người này tên Mã Xuân Minh, tuổi tác xấp xỉ Ngụy Khiêm, mặt búng ra sữa, có lúm đồng tiền, tướng mạo quần áo và cách nói năng đều giống như đang dùng chính bản thân để chứng minh thế nào là “người không râu làm việc chẳng vào đâu”, có vẻ đặc biệt không đáng tin.
Ngụy Khiêm ngán ngẩm nhìn bộ âu phục lôi thôi lếch thếch như dân nghệ thuật kia, đành phải kiên nhẫn hỏi thử: “Xin hỏi ông xuất thân chuyên ngành gì?”
Chuyên gia tư vấn Mã Xuân Minh tự hào cho hay: “An toàn thực phẩm.”
Ngụy Khiêm: “…”
Mã Xuân Minh thấy vẻ mặt gã thì lòng tự tin lập tức bị đả kích, cẩn thận mở cặp tài liệu trước mặt mà lí nhí giải thích: “Nhưng tôi cảm thấy chuyên ngành của tôi không hề quan trọng, tôi có thể cấp tốc điều tra rõ một ngành nghề chỉ trong mười ngày, đây mới là tố chất mà khách hàng cần.”
Ngụy Khiêm thấy cũng có lý, bản thân gã xuất thân từ ngành khoa học sự sống mà bây giờ thần xui quỷ khiến ngồi trên vị trí này, người ta dựa vào đây để kiếm ăn thì ít nhiều phải có năng lực chứ?
Vì thế gã vẫn giữ thái độ lịch sự và ôn hòa, tiếp tục hỏi: “Thế xin được mạn phép hỏi, ông nhận hạng mục không liên quan đến chuyên ngành mình học, thì làm cách nào để điều tra rõ chỉ trong mười ngày?”
Mã Xuân Minh trầm tư giây lát, tư thế và giọng điệu chẳng khác nào đang viết kiểm điểm: “Việc này… không giấu gì ông, thật ra đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với nghiệp vụ, tôi… tôi là tiến sĩ vừa tốt nghiệp ra trường, đi làm còn chưa đầy nửa năm.”
Một tiến sĩ an toàn thực phẩm không ai dẫn dắt dạy dỗ, đứng ở trước mặt ông tổng của một công ty bất động sản, khác gì một đứa trẻ vừa tập đi bị bỏ rơi trong sa mạc?
Ngụy Khiêm thậm chí nhìn thấy tay đối phương cầm cặp tài liệu đang run lẩy bẩy.
Thế nào là của rẻ là của ôi?
Ngụy Khiêm mất sạch sự kiên nhẫn vốn chẳng được mấy, định gọi nhân viên mời vị tiến sĩ này ra ngoài.
Ai ngờ Mã Xuân Minh kia lần này nhanh trí hẳn, vừa thấy nét mặt hờ hững cùng động tác cầm điện thoại thì lập tức biết vận mệnh sắp bị tống cổ, vội vàng cố gắng cứu vãn, dùng tốc độ như súng máy liều mạng giành lấy cơ hội: “Tôi tôi tôi thật sự có thể hiểu rõ một ngành nghề trong vòng mười ngày, ông nghe thử trình tự của tôi đã.”
Ngụy Khiêm lạnh lùng nói: “Tôi không cần nghe nữa, tôi không muốn phí tiền mời một người học thực phẩm đến dạy tôi cách bán nhà – tiến sĩ cũng không được!”
Dứt lời gã nhấc điện thoại gọi thẳng cho hành chính: “Cho người đến đây giúp tôi tiễn khách.”
Mã Xuân Minh căng thẳng cạy móng tay, mắt chớp chớp, khuôn mặt tròn xoe khiến hắn trông y như chuột chũi hít thở vậy.
“Ông ông ông hãy nghe thử! Tôi nói xong ngay đây – đầu tiên chúng ta sẽ nghiên cứu ngành này dựa vào đâu để sinh tồn, cũng chính là mọi người bán gì.” Chuột chũi nói rất nhanh, thấy ánh mắt Ngụy Khiêm hờ hững, trán liền vã mồ hôi, nhưng không hề có lựa chọn khác, đành phải nói tiếp, những mong có thể có chút ít hi vọng nhỏ nhoi lay chuyển được người cầm lái trẻ tuổi trước mặt.
“Sau khi nghiên cứu xong giá trị thực tế, chúng ta sẽ nghiên cứu khởi nguồn của những giá trị này là gì, có nghĩa là từ bắt đầu ‘sinh sản’ đến hoàn toàn bán ra, trong đây khâu nào là phụ trợ, khâu nào là trọng điểm, cũng chính là giá trị sáng tạo ấy.”
Lúc này, cửa văn phòng mở ra, một nhân viên nam của phòng hành chính đầu tiên chào Ngụy Khiêm, sau đó quay sang nhìn chuyên gia tư vấn sắp khóc, khách sáo nói: “Tiễn vị khách này ra ngoài ạ?”
Mã Xuân Minh không ngờ mình sắp làm hỏng việc rồi, hắn tức khắc cảm thấy cuộc đời u ám hẳn, nét mặt vừa đau buồn vừa phẫn nộ nhìn Ngụy Khiêm chằm chằm, ỉu xìu cầm cặp, tuyệt vọng nghĩ: Trên thế giới còn có loại bỏ đi như mình sao? Học xong tiến sĩ, lại chẳng tìm nổi một công việc đúng chuyên môn, khó khăn lắm mới vào được một “công ty tư vấn”, kết quả là vào rồi mới phát hiện chẳng khác chi “công ty lừa đảo”, lần đầu tiên làm việc đã bị khách hàng khinh bỉ…
Mã Xuân Minh cảm thấy người như mình chi bằng chết quách cho rồi, thế nên hắn quyết định việc đầu tiên sau khi rời khỏi nơi đây chính là tìm trạm tàu điện ngầm mà nằm xuống đường ray.
Đúng lúc này, Ngụy Khiêm đột nhiên mở miệng: “Không, tôi bảo cậu rót nước cho khách. Ông ấy còn phải ngồi thêm lúc nữa.”
Mã Xuân Minh đang tự tưởng tượng cảnh mình bị đoàn tàu lao băng băng nghiền cho nát bét, tròng mắt mắc trên cửa sổ xe, nghe thế liền ngây ra.
Mãi tới khi cậu nhân viên kia rót cho hắn ly nước rồi lại lặng lẽ lui ra ngoài.
Ngụy Khiêm đan chéo hai tay đặt trên bàn: “Anh vừa nói gì? Giá trị của mỗi một khâu trong quá trình từ khi bắt đầu đến khi sản phẩm bán ra? Nói kỹ lại xem nào.”
Mã Xuân Minh thở phào lau mồ hôi trán: “Nghĩa là đầu tiên phải làm rõ có những phân đoạn nào, giai đoạn trước phải làm gì, thời gian trong kiến thiết cần làm gì vân vân, và mỗi một bước có thể ảnh hưởng đến thành công của hạng mục hay không.”
Ngụy Khiêm đột nhiên có cảm giác thông suốt, gã đã tìm được mình sai ở đâu.
Lúc đầu hợp tác với ông Trương, giá trị của ông ta ở chỗ các mối quan hệ, ông ta cực kỳ có thế lực ở địa phương, có thể giành được đất họ cần với điều kiện chất lượng tốt giá cả rẻ, đây là giá trị, thể hiện trên việc giảm bớt phí tổn cuối cùng của sản phẩm với diện rộng.
Nhưng lần này thì khác, ông Trương chỉ là trùm ở địa phương, lặn lội đường xa đến thành phố C giành một mảnh đất, không hề có căn cơ, thành thử đánh mất ưu thế tối thiểu.
Khâu lấy được quyền sử dụng đất của họ trôi chảy lạ thường, trôi chảy đến mức tưởng như lẽ đương nhiên vậy.
Nhưng họ vốn nên biết, khâu lấy đất giai đoạn trước hiển nhiên là một khâu tăng giá trị cực kỳ quan trọng, song tính ưu việt của các mối quan hệ hoặc kế hoạch là mấu chốt để tăng giá trị lại hoàn toàn chưa thể hiện ra, vậy mà chính quyền đã vui vẻ cho phép dùng đất, đó chẳng phải là kết luận của câu “mận mọc trên đường không ai hái, tất đắng”?
Hi vọng may mắn rốt cuộc là không được.
Trong nháy mắt Ngụy Khiêm nghĩ thông suốt chỗ bế tắc, chớp nhoáng lóe lên mấy phương hướng giải quyết.
“Mã Xuân Minh phải chứ?” Gã ngẩng đầu nở nụ cười với tay chuột chũi đang thấp tha thấp thỏm, “Chúng tôi mời ông ở lại hoàn thành công tác tư vấn này, mai sau nếu có thể, cũng hoan nghênh ông gia nhập công ty chúng tôi luôn.”
Sáng hôm sau, Ngụy Khiêm phải đến công ty họp sớm, Ngụy Chi Viễn thu dọn xong xuôi hành lý, dặn dò bà Tống một tiếng, cuối cùng dạo quanh nhà một vòng hòng bảo đảm mình không quên gì rồi mới đóng cửa đi.
Ngụy Chi Viễn không biết sách lược tằm ăn rỗi này ra sao, thế nên cậu quyết định phải thử xem, ở bên cạnh mãi là không được, thỉnh thoảng rời xa vài ngày mới có thể thấy cảnh không còn manh giáp của đối phương, bởi thế cậu mới nhận lời mời của giáo viên.
Đây là một lần kiểm tra tiến độ.
Ngụy Chi Viễn vẫn chưa biết đối thủ của mình trong thời gian tới là phần tử phá hoại ẩn hình Tam Béo này, cậu còn đang lạc quan dự đoán, cứ tiếp tục như vậy thì mình thành công cũng chỉ là chuyện trong một hai năm thôi.
Cậu còn cho là mình có rất nhiều thời gian, có thể từ từ lập kế.
Trong kỳ nghỉ ngắn, Tiểu Bảo vào ký túc xá nghệ thuật để huấn luyện thêm, bởi vậy Ngụy Chi Viễn vừa đi là nhà vắng hẳn.
Bà Tống cố gắng chống gậy ra khỏi phòng hoạt động, mới đi hai vòng trong nhà mà đã đầm đìa mồ hôi.
“Mình thành người vô dụng rồi.” Bà vừa nghĩ vừa cúi đầu nhìn cây gậy trong tay, “Thứ này cầm lên rồi là không bỏ được nữa.”
Tâm trạng bà lão rất tệ – gần đây bà Tống luôn như vậy, cho ăn thì ăn, mua đồ cho thì thường xuyên quở mắng người khác phung phí, khi thì nổi giận đùng đùng, khi lại buồn bã ỉu xìu, cực khó lấy lòng, chẳng ai biết phải làm sao để bà vui.
Bà Tống biết rõ mình đã lẩn thẩn rồi, bà bắt đầu mất đi sự nhạy bén với con số, không tính toán được, ngay cả khái niệm tiền bạc cũng mờ nhạt. Chuyện gì cũng vậy, cứ hai phút là quên ngay, nói xong cả buổi mới nhớ ra, phát giác mình lặp đi lặp lại phiền muốn chết.
Bà Tống kiên cường sống tiếp, kiên cường bình phục tốt hơn, lại mất đi khả năng vui vẻ.
Mà Tiểu Bảo thường xuyên nói cười vừa đi thì bà lại càng thêm cô độc.
Bà Tống lê gậy mở cửa sang nhà bên, định ngồi chơi với mẹ Mặt Rỗ một lúc, bà hiện giờ nói năng lộn xộn, phải nói mấy lần người khác mới hiểu, họ đều bận bịu, bà Tống sợ làm phiền, thành thử chỉ còn mẹ Mặt Rỗ là có thời gian chuyện gẫu.
Vào nhà rồi bà Tống mới phát hiện mẹ Mặt Rỗ đang nhìn chằm chằm tấm bản đồ cũ rích của thành phố này mà ngây ra.
Bà Tống hỏi: “Dì nó à, dì đang làm gì vậy?”
Mẹ Mặt Rỗ quay đầu lại thấy bà Tống nhưng không bối rối, bà biết việc mình làm bất cứ ai nhìn thấy đều ngạc nhiên, chỉ có bà lão này là không.
Họ chia nhau cảm giác sinh lý bất lực tương tự, cũng có sự đau khổ và cô độc tương tự.
“Chị à,” Mẹ Mặt Rỗ hạ giọng, nở nụ cười kỳ lạ, thuần túy mà chờ mong như đứa trẻ biết mình sắp được đến khu vui chơi, nói với bà Tống, “Tôi dự định phải đi rồi.”
—
- Đại ma vương Hakushon (Hakushon Daimao) là ông thần hắt xì trong The Genie Family, ai hắt xì là ổng sẽ hiện ra giúp đỡ, tuy nhiên phép thuật của ổng hơi bị cùi bắp. Còn Đại ma vương Pôcôllô (Piccolo Daimao) hơi bị ngầu trong Dragon Ball thì chắc mọi người đều biết cả rồi.
- Ringu là tiểu thuyết kinh dị về cuộn băng bí ẩn với lời nguyền kinh khủng, bất cứ ai xem nó sẽ chết sau 1 tuần. Tác phẩm này đã được xuất bản ở VN với tên Ring – Vòng tròn ác nghiệt. Nó còn được chuyển thể thành phim nữa đó. Avada Kedavra thì là lời nguyền chết chóc trong Harry Potter.
- Câu này bắt nguồn từ một câu nói đại khái là bị người ta bán mà còn đếm tiền cho người ta.
/69
|