Bình ngọc bay đến, cuối cùng lơ lửng trước mặt Mục Trần, hắn chỉ liếc qua rồi liền vung tay áo đem thu hồi, khóe miệng không nhịn được cũng nỡ ra nụ cười hài lòng.
Tuy không thể đem bọn người Kim Kình Thiên giải quyết tại chổ, bất quá có tám trăm vạn Chí Tôn Linh Dịch làm thu hoạch cũng xem như không tệ chút nào, nếu như dùng những Chí Tôn Linh Dịch này để tu luyện, hoàn toàn đủ để khiến tu vi của hắn tăng lên, đạt tới cấp độ Lục Phẩm Chí Tôn đỉnh phong.
Nếu không còn việc gì thì phiền Kim huynh cùng mấy vị cũng nên rời khỏi đây a. Mục Trần thu hồi bình ngọc, sau đó quay qua vừa cười vừa nói bọn người Kim Kình Thiên.
Phía sau Kim Kình Thiên cả 1 đám người sắc mặt âm trầm, ánh mắt của bọn hắn cực kỳ đau lòng nhìn về phía sâu bên trong, chỗ đó đúng là vẫn lạc chi địa của Đa Bảo Thú, tại đâu đó, có thể xuất hiện bảo bối khiến cho người khác cực kỳ động tâm, nhưng bây giờ, những bảo bối này, đối với bọ hắn đã không có bất kỳ quan hệ gì.
Kim Kình Thiên trọng thương đã khiến chiến lực của phe họ hoàn toàn đi xuống, có thể toàn thân trở ra đã là may mắn rồi, nếu như còn muốn tiếp tục tranh đoạt bảo bối quả thật là hữu tâm vô lực.
Đi!
Bất quá Kim Kình Thiên coi như là 1 kẻ quyết đoán, biết rõ chuyện không thể làm, cũng không cố rắng tranh giành, chỉ là ánh mắt âm tàn liếc nhìn Mục Trần, nghiến răng nghiến lợi xoay người mà đi.
Ở sau lưng hắn, mặt mũi bọn người Kim Liệt tràn đầy vẻ không cam lòng, nhưng cũng đành phải miễn cưỡng đuổi theo sau, chuyện hôm nay đối với bọn hắn mà nói quả thực là sỉ nhục, vốn cho là cục diện được bố trí cực kỳ ôn thoả, tuy nhiên cuối cùng lại bị 1 kẻ bất quá chỉ là Lục phẩm Chí Tôn khiến cho lộn cái bàn.
Bất quá, sự sự việc đã đến nước này thì cố rắng ở lại cũng chỉ là vô bổ, cho nên bọn hắn cũng chỉ có thể rút lui theo sau lưng Kim Kình Thiên. Trực tiếp rời khỏ phiến khu vực này.
Mục Trần nhìn thân ảnh bọn người Kim Kình Thiên đang rút đi, than thể đang căng cứng cũng dần trở nên thả lỏng. Hắn trước đó quả thật có chút lo lắng là đối phương sẽ quyết định cá chết lưới rách, Nếu thật vậy, bọn hắn e rằng cũng phải trả 1 cái giá đắt.
Tên Kim Kình Thiên này quả thật là khó chơi Cửu U thu hồi ánh mắt, cảm thán một tiếng, đại chiến trước đó Mục Trần chỉ là nhờ vào khí thế để áp chế, tìm được sơ hở nên mới có thể chiến thắng dc.
Mục Trần cũng đồng cảm gật đầu, Kim Kình Thiên quả thật là 1 đối thủ khó giải quyết, bất quá hắn cũng không hề tỏ ra kiêng kị, bởi vì hắn sẽ không để ý tới kẻ đã từng bại trong tay của hắn.
Hắn đã có thể đả bại lần thứ nhất, tự nhiên cũng sẽ có thể đánh bại lần thứ 2.
Đây không phải là cuồng vọng, mà là 1 loại tự tin cường đại xuất phát từ nội tâm, cường giả chân chính, sẽ không sợ hãi mà vượt qua hết thảy.
Về phần Kim Kình Thiên tuy cũng xem như là 1 kỳ tài, nhưng Mục Trần cũng không sợ, bởi vì hắn tin tưởng trong tương lai không xa hắn so với Kim Kình Thiên sẽ còn cường đại hơn hẳn.
Nhục thể của hắn vừa mới đột phá đến Long Phượng chân kinh tầng thứ hai, tuy nhiên vẫn chỉ mới khám phá ra lớp da lông bên ngoài mà thôi, theo thời gian không ngừng phát triển, uy lực trong tương lại đạt tới mức kinh người.
Mặt khác, tu vi của Mục Trần thông qua chiến đấu cũng nhanh chóng trở nên tinh tiến, đợi đến khi hắn chính thức đột phá đến Thất phẩm Chí Tôn, lúc đó nếu muốn đánh bại Kim Kình Thiên. Cũng chỉ là trở long bàn tay mà thôi.
Hơn nữa hắn còn có thủ đoạn là Linh trận, đồng thời cũng có cảm ngộ sâu hơn về Xá Thân Ma Quyền, còn nói về thủ đoạn cường đại nhất của hắn thì phải kể tới phân thận khác là 1 Chiến Trận Sư. Bất quá, điều kiện là cần phải có đội quân khổng lồ để chống đỡ, chỉ cần thoã được điều kiện thì dưới địa chí tôn, hắn cũng hoàn toàn có thể chính diện giao phong, lúc đó tha hồ đâm cha chém chú, bóp dú chị dâu, đập đầu anh rể, éo nể thằng nào.
Có nhiều thủ đoạn như thế, nên hắn tất nhiên sẽ không xem Kim Kình Thiên là 1 mối tai hoạ ngần hay gì cả.
Lần này tiến vào Thần Thú chi nguyên, lựa chọn sáng suốt nhất chính là hợp tá cùng Mục huynh rồi. Ở phía bên kia, Hàn Sơn cũng cảm thán một tiếng, rồi sau đó có chút hổ thẹn nói: Suốt đoạn đường đến đây, Mục huynh là người xuất lực lớn nhất, ngược lại chúng ta quả thật là ngồi mát ăn bát vàng rồi.
Suốt đoạn đường này, quả thật là đa số nguy hiểm đều là do Mục Trần ra sức hoá giải, nếu như không có hắn ra tay, chỉ sợ bọn hắn lúc này chỉ sợ là đang chật vật mà chạy trốn.
Mục Trần đối với lời của Hàn Sơn cũng chỉ cười nhạt 1 tiếng, hơi chút trầm ngâm, liền đem tám trăm vạn Chí Tôn Linh Dịch lấy ra, ý định chia ra, bất quá Hàn Sơn ngay lập tức cự tuyệt, ngay cả Cửu U cũng lắc đầu.
Trước đó ở Luyện Thể Tháp chỗ, lúc Mục Trần có được Chí Tôn Linh Dịch, bọn Cửu U, Mặc Phong còn có thể an tâm mà lấy, dù sao cũng có thể coi như là bọn hắn cũng bỏ công sức ra, nhưng lần này Mục Trần đoạt được, hoàn toàn là dựa vào chính hắn liều mạng đạt được, mà bọn hắn hoàn toàn không hề xuất ra tí lực nào cả, ngược lại còn được Mục Trần cứu mạng, cho nên về phần 800 vạn chí tôn linh dịch này, bọn hắn hoàn toàn không có tư cách để nhận lấy.
Mục Trần nhìn thấy tất cả kiên quyết cự tuyệt thì cũng không sĩ diện hão nữa, trực tiếp thu hồi tám trăm vạn Chí Tôn Linh Dịch, bởi vì hắn đã âm thầm quyết định, trong thời gian ngắn sẽ tập trung tu luyện để gia tăng tu vi, mà những Chí Tôn Linh Dịch này sẽ làm cho linh lực của hắn trong lúc tu luyện như cá gặp nước.
Chúng ta cũng nên tranh thủ thời gian để đi Đa Bảo Thú vẫn lạc chi địa a, chỉ sợ bọn người Kim Kình Thiên bọn vạn nhất đến lúc không cam lòng mà quay trở lại, e lại có biến cố phát sinh. Hàn Sơn đề nghị.
Nghe được chuyện đó, mọi người tinh thần đều đồng loạt hưng phấn, bọn hắn một đường vất vả xông đến, tất cả không phải đều vì bảo bối của Đa Bảo Thú hay sao? Dưới mắt trùng trùng điệp điệp ngăn trở đều đã xông qua, cũng đã đến lúc tìm để đạt được rồi.
Nhất niệm vừa động, thậm chí cả Mục Trần trong mắt đều nhiều hơn một tia nóng bỏng, hiển nhiên hắn đối với bảo bối Đa Bảo Thú cũng cực kỳ mong đợi, không biết là thật sự sẽ có Chuẩn Thánh vật xuất hiện hay không, nếu quả thật là có thì đây mới gọi là thu hoạch lớn.
Đó không phải là vật mà chỉ mấy trăm vạn Chí Tôn Linh Dịch là có thể so sánh được.
Đi!
Hàn Sơn nhìn thấy vẻ phấn chấn của mọi người, cũng liền nhếch miệng cười, sau đó lập tức dẫn đầu đoàn người lao thẳng về phía trước để dẫn đường, thẳng đến thũng lung âm u sâu nhất của khu vực này mà đi.
Đám người Mục Trần thấy thế cũng liền lập tức đuổi theo.
Một đoàn người đều lấy tốc độ cực nhanh mà đi, bởi vì trước đó, Thú Triều đã đem gần như toàn bộ thú linh ở nơi đây đều dẫn động đi hết, cho nên hiện tại bọn hắn đều là 1 đường đi thẳng không hề kiêng kỵ, mặc dù thỉnh thoảng cũng có Thú Linh xuất hiện, cũng chỉ là số lượng rải rác, bọn người Mục Trần dễ dàng đem giải quyết sạch sẽ.
1 đường đi thẳng, ước chừng sau nửa canh giờ, Hàn Sơn đứng đầu đội ngũ tốc độ cũng dần dần chậm lại, thần sắc trở nên ngưng trọng, bởi vì tử khí chung quanh trong thiên địa, đã nồng đậm đến mức ngưng thành thực chất.
Tử khí âm lãnh đến cực điểm, mặc dù là trên vai bọn Mục Trần có bạch sắc hỏa diễm, nhưng cũng đã trở nên yếu ớt rất nhiều, tử khí không ngừng ăn mòn khiến cho linh lực trong cơ thể vận chuyển trở nên chậm chạp.
Tại đây tử khí cực kỳ khủng bố.
Mà phát giác được loại tử khí nồng đâm này, bọn người Mục Trần lập tức đề phòng xung quanh, tử khí như thế này chứng tỏ tại đây đã từng có thần thú cực kỳ cường đại vẫn lạc, thân thể hư thối nên mới sinh ra loại tử khí này.
Mà ở nơi đây, có thể sinh ra tử khí như thế thì ngoại trừ Đa Bảo Thú, còn có thể là ai?
Cũng có thể nói, bọn hắn đã tiếp cận Đa Bảo Thú vẫn lạc chi địa rồi.
Mọi người cẩn thận chầm chậm đi xuyên thẳng qua vùng tử khí Hắc Ám, mấy phút đồng hồ sau, trước tầm mắt họ lờ mờ suất hiện tia sáng, những tử khí kia bắt đầu có dấu hiện trở nên tiêu tán.
Thân ảnh bọn Mục Trần dần chậm lại, lấy ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía trước
Tại nơi đây, chổ sâu nhất được che kín bởi tử khí dày đặc cùng mảnh rừng rậm hư thối, u ám lại xuất hiện một hồ nước thanh tịnh, hồ nước rộng lớn khoảng vạn trượng, phóng thẳng tầm mắt ra xa cũng không nhìn thấy điểm cuối.
Hồ nước thanh tịnh trong suốt, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy là hoàn toàn không thấy bị bất kỳ tia tử khí nào xâm chiếm, ngược lại còn toà ra tia chi quang lập loè, đem hồ nước ngăn cách với tử khí bên ngoài.
Nhìn thấy cảnh này, khiến cho bọn họ tựa hồ cảm giác dc 1 ý niệm thủ hộ cường đại vẫn còn lưu lại đây.
Nơi hẳn chính là Đa Bảo Thú vẫn lạc chi địa rồi, chúng ta gọi nó là Đa Bảo Hồ. Hàn Sơn ánh mắt nóng bỏng nhìn thoáng qua mặt hồ trước mặt nói ra.
Đa Bảo Hồ sao?
Mục Trần cũng là kinh ngạc đánh giá qua hồ nước này, phóng tầm mắt nhìn về phía hồ nước, ý định muốn đem hồ nước này nhìn xuyên thấu, nhưng lại ngạc nhiên phát hiện, mặc kệ hắn cố gắng như thề nào thì đều không cách nào nhìn tháu cảnh tượng bên dưới mặt hồ.
Tựa như là có 1 loại lực lượng kỳ dị, ngăn cản hết thấy mọi thăm dò đến từ ngoại giới.
Hàn Sơn gật đầu, chợt hắn tay áo vung lên, một cỗ Linh lực dũng mãnh lao vào giữa hồ, lập tức trên mặt hồ liền xuất hiện 1 cột vòi rồng nổi lên, khiến cho mặt hồ nổi lên sóng lớn.
Mà thời điểm sóng lớn nổi lên, ánh mắt bọn Mục Trần liền trở nên ngung tụ mãnh liệt.
Bởi vì bọn hắn nhìn thấy, ở thời điểm sóng lớn nhấc lên , ở giữa mặt hồ, trong lúc mơ hồ hiển lộ ra một đoạn bạch cốt sáng óng ánh, bạch cốt to khổng lồ đến mức làm cho người khác cảm thấy khiếp sợ, chỉ thoáng lộ ra đôi chút nhưng độ dài ước chừng ngàn trượng, khó có thể tưởng tượng nổi bản thể lúc còn sống sẽ còn lớn đến mức nào.
Đó chính là hài cốt của Đa Bảo Thú hài cốt
Hàn Sơn nhìn qua đoạn bạc cốt thoáng lộ ra, sắc mặt ngưng trong đáp.
Tiếp theo nên làm như thế nào? Cửu U dò hỏi.
Tại đây hồ nước nhìn như thanh tịnh, nhưng trong đó nhưng lại ẩn chứa ý chí của Đa Bảo Thú khi còn sống, một khi bị động tới tất nhiên sẽ dẫn tới cắn trả, cho nên chúng ta không cách nào xâm nhập vào trong đó. Hàn Sơn nói ra.
Như vậy làm thế nào để đoạ được bảo vật? Mặc Phong nghi ngờ hỏi.
Dùng Linh lực tác động để tạo nên sóng lớn, trong lúc lộ ra xương cốt Đa Bảo Thú, chỉ cần có thể chạm vào xương cốt, là có thể đem ý niệm dùng hài cốt làm vật dẫn, xâm nhập vào trong đó để tìm kiếm bảo vật, đương nhiên, về phần có thể hay không tìm được Chuẫn Thánh Vật thì phải tuỳ vào cơ duyên của mỗi người rồi. Hàn Sơn đạo.
Mọi người nghe thấy vậy, lúc này mới chợt hiểu, nguyên lai muốn đoạt bảo cũng không hề đơn giản.
Mục Trần thì mục quang chăm chú nhìn chằm chằm vào hồ nước, mặc dù hồ nước có khả năng che đậy khả năng dò xét, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được, ở sâu trong hồ nước, tựa hồ có một ít chấn động cực kỳ cường đại toả ra.
Chấn động đó hoàn toàn không phải là do sinh vật cường đại toả ra, mà chính là chấn động của Thần vật.
Ở chổ sâu trong hồ nước này, hiển nhiên là có Chuẩn Thánh vật thật sự!
Tia nóng bỏng trong mắt Mục Trần không ngừng tăng lên, bất quá về phần có thể thật sự cảm ứng được Chuẩn Thánh vật hay không, hơn nữa còn đem nó dẫn động mà ra, cái đó chỉ sợ cũng phải xem cơ duyên của hắn rồi.
Hi vọng lần này không có uổng phí công đến.
Bằng không thì vất vả một chuyến đến đây, nếu như không đạt được Chuẩn Thánh vật, vậy quả thật là làm cho người ta cảm thấy tiếc nuối.
Tuy không thể đem bọn người Kim Kình Thiên giải quyết tại chổ, bất quá có tám trăm vạn Chí Tôn Linh Dịch làm thu hoạch cũng xem như không tệ chút nào, nếu như dùng những Chí Tôn Linh Dịch này để tu luyện, hoàn toàn đủ để khiến tu vi của hắn tăng lên, đạt tới cấp độ Lục Phẩm Chí Tôn đỉnh phong.
Nếu không còn việc gì thì phiền Kim huynh cùng mấy vị cũng nên rời khỏi đây a. Mục Trần thu hồi bình ngọc, sau đó quay qua vừa cười vừa nói bọn người Kim Kình Thiên.
Phía sau Kim Kình Thiên cả 1 đám người sắc mặt âm trầm, ánh mắt của bọn hắn cực kỳ đau lòng nhìn về phía sâu bên trong, chỗ đó đúng là vẫn lạc chi địa của Đa Bảo Thú, tại đâu đó, có thể xuất hiện bảo bối khiến cho người khác cực kỳ động tâm, nhưng bây giờ, những bảo bối này, đối với bọ hắn đã không có bất kỳ quan hệ gì.
Kim Kình Thiên trọng thương đã khiến chiến lực của phe họ hoàn toàn đi xuống, có thể toàn thân trở ra đã là may mắn rồi, nếu như còn muốn tiếp tục tranh đoạt bảo bối quả thật là hữu tâm vô lực.
Đi!
Bất quá Kim Kình Thiên coi như là 1 kẻ quyết đoán, biết rõ chuyện không thể làm, cũng không cố rắng tranh giành, chỉ là ánh mắt âm tàn liếc nhìn Mục Trần, nghiến răng nghiến lợi xoay người mà đi.
Ở sau lưng hắn, mặt mũi bọn người Kim Liệt tràn đầy vẻ không cam lòng, nhưng cũng đành phải miễn cưỡng đuổi theo sau, chuyện hôm nay đối với bọn hắn mà nói quả thực là sỉ nhục, vốn cho là cục diện được bố trí cực kỳ ôn thoả, tuy nhiên cuối cùng lại bị 1 kẻ bất quá chỉ là Lục phẩm Chí Tôn khiến cho lộn cái bàn.
Bất quá, sự sự việc đã đến nước này thì cố rắng ở lại cũng chỉ là vô bổ, cho nên bọn hắn cũng chỉ có thể rút lui theo sau lưng Kim Kình Thiên. Trực tiếp rời khỏ phiến khu vực này.
Mục Trần nhìn thân ảnh bọn người Kim Kình Thiên đang rút đi, than thể đang căng cứng cũng dần trở nên thả lỏng. Hắn trước đó quả thật có chút lo lắng là đối phương sẽ quyết định cá chết lưới rách, Nếu thật vậy, bọn hắn e rằng cũng phải trả 1 cái giá đắt.
Tên Kim Kình Thiên này quả thật là khó chơi Cửu U thu hồi ánh mắt, cảm thán một tiếng, đại chiến trước đó Mục Trần chỉ là nhờ vào khí thế để áp chế, tìm được sơ hở nên mới có thể chiến thắng dc.
Mục Trần cũng đồng cảm gật đầu, Kim Kình Thiên quả thật là 1 đối thủ khó giải quyết, bất quá hắn cũng không hề tỏ ra kiêng kị, bởi vì hắn sẽ không để ý tới kẻ đã từng bại trong tay của hắn.
Hắn đã có thể đả bại lần thứ nhất, tự nhiên cũng sẽ có thể đánh bại lần thứ 2.
Đây không phải là cuồng vọng, mà là 1 loại tự tin cường đại xuất phát từ nội tâm, cường giả chân chính, sẽ không sợ hãi mà vượt qua hết thảy.
Về phần Kim Kình Thiên tuy cũng xem như là 1 kỳ tài, nhưng Mục Trần cũng không sợ, bởi vì hắn tin tưởng trong tương lai không xa hắn so với Kim Kình Thiên sẽ còn cường đại hơn hẳn.
Nhục thể của hắn vừa mới đột phá đến Long Phượng chân kinh tầng thứ hai, tuy nhiên vẫn chỉ mới khám phá ra lớp da lông bên ngoài mà thôi, theo thời gian không ngừng phát triển, uy lực trong tương lại đạt tới mức kinh người.
Mặt khác, tu vi của Mục Trần thông qua chiến đấu cũng nhanh chóng trở nên tinh tiến, đợi đến khi hắn chính thức đột phá đến Thất phẩm Chí Tôn, lúc đó nếu muốn đánh bại Kim Kình Thiên. Cũng chỉ là trở long bàn tay mà thôi.
Hơn nữa hắn còn có thủ đoạn là Linh trận, đồng thời cũng có cảm ngộ sâu hơn về Xá Thân Ma Quyền, còn nói về thủ đoạn cường đại nhất của hắn thì phải kể tới phân thận khác là 1 Chiến Trận Sư. Bất quá, điều kiện là cần phải có đội quân khổng lồ để chống đỡ, chỉ cần thoã được điều kiện thì dưới địa chí tôn, hắn cũng hoàn toàn có thể chính diện giao phong, lúc đó tha hồ đâm cha chém chú, bóp dú chị dâu, đập đầu anh rể, éo nể thằng nào.
Có nhiều thủ đoạn như thế, nên hắn tất nhiên sẽ không xem Kim Kình Thiên là 1 mối tai hoạ ngần hay gì cả.
Lần này tiến vào Thần Thú chi nguyên, lựa chọn sáng suốt nhất chính là hợp tá cùng Mục huynh rồi. Ở phía bên kia, Hàn Sơn cũng cảm thán một tiếng, rồi sau đó có chút hổ thẹn nói: Suốt đoạn đường đến đây, Mục huynh là người xuất lực lớn nhất, ngược lại chúng ta quả thật là ngồi mát ăn bát vàng rồi.
Suốt đoạn đường này, quả thật là đa số nguy hiểm đều là do Mục Trần ra sức hoá giải, nếu như không có hắn ra tay, chỉ sợ bọn hắn lúc này chỉ sợ là đang chật vật mà chạy trốn.
Mục Trần đối với lời của Hàn Sơn cũng chỉ cười nhạt 1 tiếng, hơi chút trầm ngâm, liền đem tám trăm vạn Chí Tôn Linh Dịch lấy ra, ý định chia ra, bất quá Hàn Sơn ngay lập tức cự tuyệt, ngay cả Cửu U cũng lắc đầu.
Trước đó ở Luyện Thể Tháp chỗ, lúc Mục Trần có được Chí Tôn Linh Dịch, bọn Cửu U, Mặc Phong còn có thể an tâm mà lấy, dù sao cũng có thể coi như là bọn hắn cũng bỏ công sức ra, nhưng lần này Mục Trần đoạt được, hoàn toàn là dựa vào chính hắn liều mạng đạt được, mà bọn hắn hoàn toàn không hề xuất ra tí lực nào cả, ngược lại còn được Mục Trần cứu mạng, cho nên về phần 800 vạn chí tôn linh dịch này, bọn hắn hoàn toàn không có tư cách để nhận lấy.
Mục Trần nhìn thấy tất cả kiên quyết cự tuyệt thì cũng không sĩ diện hão nữa, trực tiếp thu hồi tám trăm vạn Chí Tôn Linh Dịch, bởi vì hắn đã âm thầm quyết định, trong thời gian ngắn sẽ tập trung tu luyện để gia tăng tu vi, mà những Chí Tôn Linh Dịch này sẽ làm cho linh lực của hắn trong lúc tu luyện như cá gặp nước.
Chúng ta cũng nên tranh thủ thời gian để đi Đa Bảo Thú vẫn lạc chi địa a, chỉ sợ bọn người Kim Kình Thiên bọn vạn nhất đến lúc không cam lòng mà quay trở lại, e lại có biến cố phát sinh. Hàn Sơn đề nghị.
Nghe được chuyện đó, mọi người tinh thần đều đồng loạt hưng phấn, bọn hắn một đường vất vả xông đến, tất cả không phải đều vì bảo bối của Đa Bảo Thú hay sao? Dưới mắt trùng trùng điệp điệp ngăn trở đều đã xông qua, cũng đã đến lúc tìm để đạt được rồi.
Nhất niệm vừa động, thậm chí cả Mục Trần trong mắt đều nhiều hơn một tia nóng bỏng, hiển nhiên hắn đối với bảo bối Đa Bảo Thú cũng cực kỳ mong đợi, không biết là thật sự sẽ có Chuẩn Thánh vật xuất hiện hay không, nếu quả thật là có thì đây mới gọi là thu hoạch lớn.
Đó không phải là vật mà chỉ mấy trăm vạn Chí Tôn Linh Dịch là có thể so sánh được.
Đi!
Hàn Sơn nhìn thấy vẻ phấn chấn của mọi người, cũng liền nhếch miệng cười, sau đó lập tức dẫn đầu đoàn người lao thẳng về phía trước để dẫn đường, thẳng đến thũng lung âm u sâu nhất của khu vực này mà đi.
Đám người Mục Trần thấy thế cũng liền lập tức đuổi theo.
Một đoàn người đều lấy tốc độ cực nhanh mà đi, bởi vì trước đó, Thú Triều đã đem gần như toàn bộ thú linh ở nơi đây đều dẫn động đi hết, cho nên hiện tại bọn hắn đều là 1 đường đi thẳng không hề kiêng kỵ, mặc dù thỉnh thoảng cũng có Thú Linh xuất hiện, cũng chỉ là số lượng rải rác, bọn người Mục Trần dễ dàng đem giải quyết sạch sẽ.
1 đường đi thẳng, ước chừng sau nửa canh giờ, Hàn Sơn đứng đầu đội ngũ tốc độ cũng dần dần chậm lại, thần sắc trở nên ngưng trọng, bởi vì tử khí chung quanh trong thiên địa, đã nồng đậm đến mức ngưng thành thực chất.
Tử khí âm lãnh đến cực điểm, mặc dù là trên vai bọn Mục Trần có bạch sắc hỏa diễm, nhưng cũng đã trở nên yếu ớt rất nhiều, tử khí không ngừng ăn mòn khiến cho linh lực trong cơ thể vận chuyển trở nên chậm chạp.
Tại đây tử khí cực kỳ khủng bố.
Mà phát giác được loại tử khí nồng đâm này, bọn người Mục Trần lập tức đề phòng xung quanh, tử khí như thế này chứng tỏ tại đây đã từng có thần thú cực kỳ cường đại vẫn lạc, thân thể hư thối nên mới sinh ra loại tử khí này.
Mà ở nơi đây, có thể sinh ra tử khí như thế thì ngoại trừ Đa Bảo Thú, còn có thể là ai?
Cũng có thể nói, bọn hắn đã tiếp cận Đa Bảo Thú vẫn lạc chi địa rồi.
Mọi người cẩn thận chầm chậm đi xuyên thẳng qua vùng tử khí Hắc Ám, mấy phút đồng hồ sau, trước tầm mắt họ lờ mờ suất hiện tia sáng, những tử khí kia bắt đầu có dấu hiện trở nên tiêu tán.
Thân ảnh bọn Mục Trần dần chậm lại, lấy ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía trước
Tại nơi đây, chổ sâu nhất được che kín bởi tử khí dày đặc cùng mảnh rừng rậm hư thối, u ám lại xuất hiện một hồ nước thanh tịnh, hồ nước rộng lớn khoảng vạn trượng, phóng thẳng tầm mắt ra xa cũng không nhìn thấy điểm cuối.
Hồ nước thanh tịnh trong suốt, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy là hoàn toàn không thấy bị bất kỳ tia tử khí nào xâm chiếm, ngược lại còn toà ra tia chi quang lập loè, đem hồ nước ngăn cách với tử khí bên ngoài.
Nhìn thấy cảnh này, khiến cho bọn họ tựa hồ cảm giác dc 1 ý niệm thủ hộ cường đại vẫn còn lưu lại đây.
Nơi hẳn chính là Đa Bảo Thú vẫn lạc chi địa rồi, chúng ta gọi nó là Đa Bảo Hồ. Hàn Sơn ánh mắt nóng bỏng nhìn thoáng qua mặt hồ trước mặt nói ra.
Đa Bảo Hồ sao?
Mục Trần cũng là kinh ngạc đánh giá qua hồ nước này, phóng tầm mắt nhìn về phía hồ nước, ý định muốn đem hồ nước này nhìn xuyên thấu, nhưng lại ngạc nhiên phát hiện, mặc kệ hắn cố gắng như thề nào thì đều không cách nào nhìn tháu cảnh tượng bên dưới mặt hồ.
Tựa như là có 1 loại lực lượng kỳ dị, ngăn cản hết thấy mọi thăm dò đến từ ngoại giới.
Hàn Sơn gật đầu, chợt hắn tay áo vung lên, một cỗ Linh lực dũng mãnh lao vào giữa hồ, lập tức trên mặt hồ liền xuất hiện 1 cột vòi rồng nổi lên, khiến cho mặt hồ nổi lên sóng lớn.
Mà thời điểm sóng lớn nổi lên, ánh mắt bọn Mục Trần liền trở nên ngung tụ mãnh liệt.
Bởi vì bọn hắn nhìn thấy, ở thời điểm sóng lớn nhấc lên , ở giữa mặt hồ, trong lúc mơ hồ hiển lộ ra một đoạn bạch cốt sáng óng ánh, bạch cốt to khổng lồ đến mức làm cho người khác cảm thấy khiếp sợ, chỉ thoáng lộ ra đôi chút nhưng độ dài ước chừng ngàn trượng, khó có thể tưởng tượng nổi bản thể lúc còn sống sẽ còn lớn đến mức nào.
Đó chính là hài cốt của Đa Bảo Thú hài cốt
Hàn Sơn nhìn qua đoạn bạc cốt thoáng lộ ra, sắc mặt ngưng trong đáp.
Tiếp theo nên làm như thế nào? Cửu U dò hỏi.
Tại đây hồ nước nhìn như thanh tịnh, nhưng trong đó nhưng lại ẩn chứa ý chí của Đa Bảo Thú khi còn sống, một khi bị động tới tất nhiên sẽ dẫn tới cắn trả, cho nên chúng ta không cách nào xâm nhập vào trong đó. Hàn Sơn nói ra.
Như vậy làm thế nào để đoạ được bảo vật? Mặc Phong nghi ngờ hỏi.
Dùng Linh lực tác động để tạo nên sóng lớn, trong lúc lộ ra xương cốt Đa Bảo Thú, chỉ cần có thể chạm vào xương cốt, là có thể đem ý niệm dùng hài cốt làm vật dẫn, xâm nhập vào trong đó để tìm kiếm bảo vật, đương nhiên, về phần có thể hay không tìm được Chuẫn Thánh Vật thì phải tuỳ vào cơ duyên của mỗi người rồi. Hàn Sơn đạo.
Mọi người nghe thấy vậy, lúc này mới chợt hiểu, nguyên lai muốn đoạt bảo cũng không hề đơn giản.
Mục Trần thì mục quang chăm chú nhìn chằm chằm vào hồ nước, mặc dù hồ nước có khả năng che đậy khả năng dò xét, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được, ở sâu trong hồ nước, tựa hồ có một ít chấn động cực kỳ cường đại toả ra.
Chấn động đó hoàn toàn không phải là do sinh vật cường đại toả ra, mà chính là chấn động của Thần vật.
Ở chổ sâu trong hồ nước này, hiển nhiên là có Chuẩn Thánh vật thật sự!
Tia nóng bỏng trong mắt Mục Trần không ngừng tăng lên, bất quá về phần có thể thật sự cảm ứng được Chuẩn Thánh vật hay không, hơn nữa còn đem nó dẫn động mà ra, cái đó chỉ sợ cũng phải xem cơ duyên của hắn rồi.
Hi vọng lần này không có uổng phí công đến.
Bằng không thì vất vả một chuyến đến đây, nếu như không đạt được Chuẩn Thánh vật, vậy quả thật là làm cho người ta cảm thấy tiếc nuối.
/1555
|