Lúc trước là ngươi nhìn trộm ta à?
Nam tử áo lam trong tay nhẹ đong đưa cái quạt lông màu băng lam, ngay lúc thanh âm đạm mạc truyền ra, các đội ngũ khu vực này đều đưa ánh mắt nhìn lên, sau đó ánh mắt có chút kinh dị nhìn về phía Mục Trần.
Tựa hồ là nhân loại đi cùng với Cửu U Tước và Tê Ma tộc người, bất quá tên này lá gan không nhỏ, dám trêu chọc người của Phượng Hoàng tộc.
Tên Bạch Minh cũng không phải là loại người lương thiện, nghe nói hắn đã là Bát phẩm Chí Tôn, được Phượng Hoàng tộc ban cho Chuẩn Thánh vật, hàn hoàng linh phiến. . . Sức chiến đấu không dạng vừa đâu, coi như là chính thức đối mặt với Bát phẩm Chí Tôn đỉnh phong cũng dám một trận chiến.
Tên kia đúng là không biết trời cao đất rộng. . .
Chung quanh từng tiếng bàn luận xôn xao vang lên, không ít đội ngũ nhìn về phía Mục Trần với ánh mắt nhìn có chút hả hê, nghĩ đến chỉ là 1 gia hỏa chỉ là Lục phẩm Chí Tôn cũng dám đi trêu chọc nhân vật hung hãn như Bạch Minh, quả thực là tự tìm đường chết.
Ở trên 1 bệ đá cách đó không xa, cửu thải Khổng Tước tộc ánh mắt giống như tiên nữ lạnh lùng quét qua người Mục Trần, sau đó liền cảm thấy nhàm chán, chỉ là nhân loại Lục phẩm Chí Tôn, hiển nhiên không thể làm cho nàng chú ý.
Bệ đá chỗ Côn Bằng tộc, mấy vị thiên kiêu ngược lại thì hai tay ôm ngực, bộ dáng có chút hăng hái muốn nhìn xem Mục Trần giải quyết thế nào.
Còn lại những đội ngũ khác thì cũng chỉ là đạm mạc nhìn qua một màn này, bọn họ cùng Mục Trần không có tý quan hệ nào, đương nhiên không có lý vì bọn hắn mà đi đắc tội với Phượng Hoàng nhất tộc.
Mà đối với từng đạo ánh mắt soi mói, bọn người Cửu U sắc mặt cũng có chút khó coi, hiển nhiên bọn hắn cũng không ngờ tới. Nam tử lại nhạy cảm đến như thế, vừa nhìn thấy Mục Trần đã lập tức nhận ra.
Vạn Thú Mộ cũng không phải là hậu hoa viên của ai, không lẽ ngươi có thể cấm người khác dò xét hay sao? Dưới ánh mắt lạnh lùng của Bạch Minh, Mục Trần mí mắt vừa nhấc, ngữ khí không vội không chậm đáp.
Lời vừa nói ra, nhất thời ở đây không ít đội ngũ đều nhíu mày, bọn hắn vốn cho rằng tên nhân loại Lục phẩm Chí Tôn này phải vộ vàng cầu xin tha thứ. Nhưng không nghĩ đến hắn lại dám chất vấn ngược lại với Bạch Minh.
Tên này đến tột cùng lấy đâu ra dũng khí?
Đứng phía trên bệ đá, Bạch Minh nghe được lời của Mục Trần trên khuôn mặt ngược lại lại tạo thành 1 nụ cười nhạt, chỉ là nụ cười kia lại tỏa ra hàn khí, khiến kẻ khác không nhịn được mà khẽ rùng mình.
Bạch Minh đại ca, tên này chính là kẻ mà lần trước chúng ta đã kể! Ở sau lưng Bạch Minh, đột nhiên một người đứng lên. Bộ dáng quen thuộc, đương nhiên là kẻ trước đó tại điểm giao dịch từng có xung đột với Mục Trần. Bạch Bân.
A?
Bạch Minh làm như có chút kinh ngạc, chợt lắc đầu, nói: Ta còn đang đau đầu nghĩ cách xem làm thế nào để bắt được ngươi, không nghĩ tới ngươi lại chủ động xuất hiện, cũng tốt, đỡ khiến ta phải tốn công tìm kiếm.
Bạch Bân cũng dùng ánh mắt mỉa mai, thương cảm để nhìn Mục Trần.
Sau lưng Bạch Minh, Xích Phượng tộc Xích Hồng Vũ thấy thế. Lông mày cũng nhăn lại, chợt nàng nhìn về phía Mục Trần, âm thanh lạnh lùng nói: Ngươi quả là 1 tên không biết trời cao đất rộng, hiện tại rút đi, có lẽ còn có thể giữ được tánh mạng.
Thanh âm của nàng tuy lạnh như băng, bất quá trong đó ẩn chứa một ít ý tứ muốn khuyên bảo Mục Trần rút lui, giữ gìn cái mạng nhỏ của mình.
Bạch Minh liếc nhìn Xích Hồng Vũ, rõ ràng đã nhìn thấu tâm tư của nàng, nhưng cũng không thèm để ý, Bạch Minh tuy nói lần này là người dẫn đầu đội ngũ, nhưng nàng là xích phượng nhất tộc, nên hắn cũng là không quản được nàng.
Mục Trần cũng có chút kinh ngạc nhìn Xích Hồng Vũ, nữ nhân này tuy lúc mới bắt đầu lộ ra có chút ngang ngược, bất quá tính tình cũng không xấu, vẫn hảo tâm nhắc nhở.
Bất quá nếu muốn Mục Trần hắn như vậy mà rút đi, chỉ sợ như vậy vẫn chưa đủ, hiện giờ mặc dù đang phải đối diện với Phượng Hoàng tộc, nhưng Mục Trần vẫn như cũ không e ngại.
(Anh thì ngán thằng nào :v)
Dù sao đối với loại tranh đấu loại này cũng chỉ là giữa tiểu bối với nhau, khó lòng mà kinh động đến các bậc tiền bối trong tộc, hơn nữa nếu như Bạch Minh thật sự tại đây chịu thiệt, thì chỉ sợ da mặt hắn cũng không đủ dày để đem chuyện này về bẩm báo, bởi vì 1 khi chuyện này truyền đến bổn tộc thì chỉ sợ hắn sẽ trở thành trò cười của rất nhiều người.
Thế nhưng ta hiện tại muốn tiến vào bên trong Thần Mộ Viên, mà bây giờ vẫn chưa có thu hoạch gì, vậy tại sao phải rút đi? Mục Trần lắc đầu cười, nói.
Xích Hồng Vũ trừng lớn đôi mắt nhìn Mục Trần, nàng không nghĩ tới nàng đã ra ám hiệu rõ ràng như thế mà tên này vẫn còn cố ý muốn lưu ở chỗ để tiếp nhận lửa giận của Bạch Minh, kẻ này chẳng lẽ thật sự là một tên ngu xuẩn sao?
Chung quanh không ít đội ngũ sắc mặt trở nên cổ quái, một ít người thì âm thầm bật cười, cái tên nhân loại này không ngờ lại dại dột đến thế, dám cự tuyệt hảo ý của Xích Hồng Vũ, chỉ sợ kế tiếp e rằng Bạch Minh sẽ không dễ dàng mà buông tha cho hắn rồi.
Mà cũng không nằm ngoài dự liệu của mọi người, Bạch Minh nhẹ lay động chiếc quạt lông, giống như cười mà không phải cười nhìn chằm chằm vào Mục Trần, nói: Thực lực không đủ, nhưng đảm phách cũng không nhỏ. . . Ta có thể cho phép các ngươi tiến vào Thần Mộ Viên, thậm chí còn có thể giúp các ngươi thông qua ngoại vây ngăn trở của Thần Mộ viên, nhưng đổi lại ta muốn lấy 1 thứ trên người của ngươi, được chứ?
Mục Trần ánh mắt lóe lên, hắn nhìn qua Bạch Minh, sâu trong ánh mắt có thể thấy được một tia tham lam, tựa hồ đối với vật trên người hắn tỏ ra cực kỳ thèm muốn.
(éo phải gay mà tự nhiên dịch xong thấy mùi dầu ăn nồng nặc)
Mà dựa theo suy đoán của Mục Trần, nếu đoán không lầm thì vật mà Bạch Minh nói tới, chỉ sợ chính là Chân Phượng chi linh trên người hắn, đây là tinh huyết Chân Phượng ngưng tụ mà thành, nếu người của Phượng Hoàng tộc có thể hấp thu và luyện hóa được, hoàn toàn có thể khiến cho huyết mạch trở nên biến hóa.
Chỉ có điều Chân Phượng chi linh đối với việc hắn tu luyện Long Phượng thể cực kỳ trọng yếu, Bạch Minh muốn lấy đi, quả thực là ý nghĩ hão huyền.
Cho nên, ánh mắt quay mắt về phía Bạch Minh, Mục Trần cười lắc đầu, nói: Ta cự tuyệt.
Bạch Minh nghe vậy cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ là trên mặt toát ra một tia giễu cợt: Theo lẽ thường ngươi có thể cự tuyệt. Chỉ có điều. . . Ngươi có tư cách cự tuyệt sao?
Khi chữ cuối cùng nói ra, hàn khí khủng bố đột nhiên từ trong cơ thể hắn trong bộc phát ra. Chỉ thấy không gian trước mặt Bạch Minh trở nên đông cứng lại, hàn khí màu trắng giống như 1 tấm lụa mở bung ra. Trực tiếp nhắm thẳng hướng bọn người Mục Trần mà đi.
Những nơi hàn khí màu trắng đi qua , linh lực thiên địa đều trở nên đóng băng, những đội ngũ chung quanh đều thi nhau tránh lui, trên mặt lộ vẻ kiêng kị sâu sắc, đối với hàn khí cỡ này thì coi như là cường giả Thất phẩm Chí Tôn đỉnh phong cũng không dám đụng vào.
Bọn người Cửu U, Hàn Sơn thấy thế. Thân thể cũng trở nên căng cứng, linh lực quanh than cũng bắt đầu khởi động, chuẩn bị đón nhận công kích, tuy nói ở chỗ này đối địch cùng Phượng Hoàng tộc đối với bọn hắn cực kỳ bất lợi, nhưng bọn hắn hiển nhiên cũng không có khả năng ngời chờ chết.
Bổng nhiên, ngay lúc đó, Mục Trần lại bước lên 1 bước, quanh thân không hề có dấu hiệu vận chuyển Linh lực, giống như là bỏ qua việc phòng ngự bản thân.
Muốn chết!
Đội ngũ chung quanh phần đông nhìn thấy Mục Trần chỉ là Lục phẩm Chí Tôn cũng dám bỏ qua phòng ngự mà đối mặt với công kích Bạch Minh. Lập tức nhịn không được lắc đầu, người này, thật là tự tìm đường chết.
Bạch Minh đối với hành động đó của Mục Trần cũng khẽ giật mình, chợt nhăn mày lại. Trong mắt hàn quang lóe lên, lập tức không chút do dự, cong ngón tay búng ra. Hàn khí tựa như tấm lụa nhắm thẳng lồng ngực Mục Trần bắn mạnh tới.
Một chiêu này, có thể trực tiếp làm Mục Trần trọng thương.
Hàn khí lao tới nhưng sắc mặt Mục Trần vẩn không chút e ngại, sau đó hắn giơ tay lên. Lòng bàn tay mở ra, chỉ thấy được trong tay hắn là một vật ước chừng lớn cỡ nắm tay, đang chậm rãi nhảy lên, mà nương theo mổi lần nhảy lên, đều kèm theo 1 tiếng sấm kinh người truyền ra, một cỗ khí tức hủy diệt lan ra, làm cho sắc mặt tất cả mọi người ở đây đều kịch biến.
Đó là Thôn Lôi Thú tâm.
Đó là cái gì?
Lực lượng thật là khủng khiếp!
Tên này điên rồi sao? Muốn đem tất cả mọi người ở đây đều bị liên lụy?
“Anh em, chuột rút nhanh” (chém chút)
Rất nhiều đội ngũ sắc mặt đại biến, không chút nghĩ ngợi lập tức lui về phía sau, tuy bọn hắn tạm thời không có biện pháp nhận ra vật trong tay Mục Trần là gì, nhưng loại chấn động hủy diệt này nếu thật sự nổ tung lên, chỉ sợ tất cả người ở nơi này, đều sẽ bị liên lụy.
Chung quanh một mảnh rối loạn, Mục Trần mặt vẫn không chút biểu tình, Thôn Lôi Thú tâm cầm trực tiếp trong tay, đối với hàn khí đang lao tới dường như không mãi mai quan tâm, bộ dạng giống như không để ý sống khiến cho mọi người chung quanh đều một thân mồ hôi lạnh.
Bạch Minh nhìn chằm chằm vào Mục Trần, hắn tự nhiên cũng là phát giác được Thôn Thú Lôi Tâm ẩn chứa lực lượng cực kỳ đáng sợ, ngay cả hắn cũng phải hãi hùng khiếp vía, hắn hiển nhiên là nhìn ra được, Mục Trần là dựa vào vật này cho nên mới dám đối mặt với hắn mà không có nửa điểm kiêng kị, mà hiện nếu như hắn cứ như vậy thu tay về, chẳng phải nói là thực sự bị Mục Trần hù dọa cho hay sao?
Ta đây không tin, ngươi lại có can đảm như vậy! Bạch Minh sắc mặt âm trầm, hàn khí như nước lũ vẫn như cũ không hề khuyên giảm mà vẫn tiếp tục nhắm thẳng đến hướng của Mục Trần.
Bá!
Bất quá ngay tại lúc cả 2 sắp sửa chạm vào nhau, đột nhiên một hào quang năm màu từ trên trời giáng xuống, liền đem một ít Băng Lam hàn khí hóa giải.
Oanh!
Một đạo côn ảnh từ phía trên rơi xuống, cũng là đem một bộ phận hàn khí oanh thành một mảnh hư vô.
Hưu hưu!
Mấy đạo công kích cường đại cơ hồ là cùng lúc tiến đến, trong khoảnh khắc liền đem hàn khí kia triệt để tan biến.
Hàn khí bị đánh tan đi, sắc mặt Bạch Minh cũng trở nên âm trầm hơn, hắn xoay đầu lại, nhìn về phía những chi tộc đỉnh tiêm khác, những đòn công kích trước đó tất cả đều đến đến từ phía bọn họ.
Các ngươi nếu là có ân oán, có thể rời xa nơi này, lúc đó tùy các ngươi tranh đấu, bất quá nơi đây là cửa vào Thần Mộ Viên, nếu bị phá hủy, Bạch Minh ngươi có nguyện ý bồi thường tổn thất của chúng ta không? Cửu thải Khổng Tước tộc giống như như tiên nữ, đưa mắt nhìn về phía Bạch Minh, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Hắc hắc, e rằng hơn phân nửa là bồi không không nổi. Phía Thông Thiên Viên tộc, một gã nam tử gầy còm đang ôm thạch côn, cười híp mắt nói.
Hy vọng Bạch huynh hãy bình tĩnh lại, nơi đây không phải là nơi để tranh đấu. Thiên Thần Hạc tộc cũng có cường giả mở miệng nói ra.
Mấy cường giả đỉnh tiêm chi tộc đồng thời mở miệng, trực tiếp làm cho Bạch Minh trong mắt hàn khí càng ngày càng đậm, bất quá trong số những người này cũng có những nhân vật làm hắn kiêng kị, hắn tự nhiên sẽ không đồng thời đắc tội với tất cả, lúc này chỉ có thể hít sâu một hơi, đem ánh mắt âm trầm liếc nhìn Mục Trần, không nói một lời liền lập tức ngồi xuống, nhưng ai cũng cảm giác được, trong nội tâm Bạch Minh hiển nhiên là đang lửa giận ngập trời.
Lúc này từng đạo ánh mắt kinh nghi bất định lại lần nữa quăng về hướng Mục Trần, lại nhìn về phía Bạch Minh đang tức tối, không ai nghĩ đến hắn không chỉ không cần ra tay, ngược lại chỉ là hời hợt móc ra một vật, liền đem Bạch Minh chật vật đến như vậy.
Hơn nữa, còn làm cho những tên cường gia của những chi tộc đỉnh tiêm đó không thể không ra mặt đem Bạch Minh ngăn lại, dẫn tới việc giữa bọn hắn sẽ xuất hiện khúc mắc với nhau, về sau nếu xung đột trở nên gay gắt, việc này không chừng sẽ trở thành ngòi nổ để kích hoạt.
Tên này nhìn như vô cùng đơn giản, nhưng lại làm cho không ít người trong nội tâm âm thầm khiếp sợ, trong ánh mắt nhìn về phía hắn, nào dám xuất hiện tia khinh thường nào.
Thậm chí, ngay cả cửu thải Khổng Tước tộc cũng dùng đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn hắn thật lâu, trải qua xung đột ngắn ngủi, bọn hắn cũng đã nhìn ra được, cái tên nhân loại mới chỉ có thực lực Lục phẩm Chí Tôn, tựa hồ không phải là tên lỗ mãng vô dụng giống như trong tưởng tượng của mọi người.
Một số ít cường giả nhìn nhau, đều cùng lúc gật đầu, tên nhân loại có tên Mục Trần này coi bộ không phải là dạng vừa đâu.
Nam tử áo lam trong tay nhẹ đong đưa cái quạt lông màu băng lam, ngay lúc thanh âm đạm mạc truyền ra, các đội ngũ khu vực này đều đưa ánh mắt nhìn lên, sau đó ánh mắt có chút kinh dị nhìn về phía Mục Trần.
Tựa hồ là nhân loại đi cùng với Cửu U Tước và Tê Ma tộc người, bất quá tên này lá gan không nhỏ, dám trêu chọc người của Phượng Hoàng tộc.
Tên Bạch Minh cũng không phải là loại người lương thiện, nghe nói hắn đã là Bát phẩm Chí Tôn, được Phượng Hoàng tộc ban cho Chuẩn Thánh vật, hàn hoàng linh phiến. . . Sức chiến đấu không dạng vừa đâu, coi như là chính thức đối mặt với Bát phẩm Chí Tôn đỉnh phong cũng dám một trận chiến.
Tên kia đúng là không biết trời cao đất rộng. . .
Chung quanh từng tiếng bàn luận xôn xao vang lên, không ít đội ngũ nhìn về phía Mục Trần với ánh mắt nhìn có chút hả hê, nghĩ đến chỉ là 1 gia hỏa chỉ là Lục phẩm Chí Tôn cũng dám đi trêu chọc nhân vật hung hãn như Bạch Minh, quả thực là tự tìm đường chết.
Ở trên 1 bệ đá cách đó không xa, cửu thải Khổng Tước tộc ánh mắt giống như tiên nữ lạnh lùng quét qua người Mục Trần, sau đó liền cảm thấy nhàm chán, chỉ là nhân loại Lục phẩm Chí Tôn, hiển nhiên không thể làm cho nàng chú ý.
Bệ đá chỗ Côn Bằng tộc, mấy vị thiên kiêu ngược lại thì hai tay ôm ngực, bộ dáng có chút hăng hái muốn nhìn xem Mục Trần giải quyết thế nào.
Còn lại những đội ngũ khác thì cũng chỉ là đạm mạc nhìn qua một màn này, bọn họ cùng Mục Trần không có tý quan hệ nào, đương nhiên không có lý vì bọn hắn mà đi đắc tội với Phượng Hoàng nhất tộc.
Mà đối với từng đạo ánh mắt soi mói, bọn người Cửu U sắc mặt cũng có chút khó coi, hiển nhiên bọn hắn cũng không ngờ tới. Nam tử lại nhạy cảm đến như thế, vừa nhìn thấy Mục Trần đã lập tức nhận ra.
Vạn Thú Mộ cũng không phải là hậu hoa viên của ai, không lẽ ngươi có thể cấm người khác dò xét hay sao? Dưới ánh mắt lạnh lùng của Bạch Minh, Mục Trần mí mắt vừa nhấc, ngữ khí không vội không chậm đáp.
Lời vừa nói ra, nhất thời ở đây không ít đội ngũ đều nhíu mày, bọn hắn vốn cho rằng tên nhân loại Lục phẩm Chí Tôn này phải vộ vàng cầu xin tha thứ. Nhưng không nghĩ đến hắn lại dám chất vấn ngược lại với Bạch Minh.
Tên này đến tột cùng lấy đâu ra dũng khí?
Đứng phía trên bệ đá, Bạch Minh nghe được lời của Mục Trần trên khuôn mặt ngược lại lại tạo thành 1 nụ cười nhạt, chỉ là nụ cười kia lại tỏa ra hàn khí, khiến kẻ khác không nhịn được mà khẽ rùng mình.
Bạch Minh đại ca, tên này chính là kẻ mà lần trước chúng ta đã kể! Ở sau lưng Bạch Minh, đột nhiên một người đứng lên. Bộ dáng quen thuộc, đương nhiên là kẻ trước đó tại điểm giao dịch từng có xung đột với Mục Trần. Bạch Bân.
A?
Bạch Minh làm như có chút kinh ngạc, chợt lắc đầu, nói: Ta còn đang đau đầu nghĩ cách xem làm thế nào để bắt được ngươi, không nghĩ tới ngươi lại chủ động xuất hiện, cũng tốt, đỡ khiến ta phải tốn công tìm kiếm.
Bạch Bân cũng dùng ánh mắt mỉa mai, thương cảm để nhìn Mục Trần.
Sau lưng Bạch Minh, Xích Phượng tộc Xích Hồng Vũ thấy thế. Lông mày cũng nhăn lại, chợt nàng nhìn về phía Mục Trần, âm thanh lạnh lùng nói: Ngươi quả là 1 tên không biết trời cao đất rộng, hiện tại rút đi, có lẽ còn có thể giữ được tánh mạng.
Thanh âm của nàng tuy lạnh như băng, bất quá trong đó ẩn chứa một ít ý tứ muốn khuyên bảo Mục Trần rút lui, giữ gìn cái mạng nhỏ của mình.
Bạch Minh liếc nhìn Xích Hồng Vũ, rõ ràng đã nhìn thấu tâm tư của nàng, nhưng cũng không thèm để ý, Bạch Minh tuy nói lần này là người dẫn đầu đội ngũ, nhưng nàng là xích phượng nhất tộc, nên hắn cũng là không quản được nàng.
Mục Trần cũng có chút kinh ngạc nhìn Xích Hồng Vũ, nữ nhân này tuy lúc mới bắt đầu lộ ra có chút ngang ngược, bất quá tính tình cũng không xấu, vẫn hảo tâm nhắc nhở.
Bất quá nếu muốn Mục Trần hắn như vậy mà rút đi, chỉ sợ như vậy vẫn chưa đủ, hiện giờ mặc dù đang phải đối diện với Phượng Hoàng tộc, nhưng Mục Trần vẫn như cũ không e ngại.
(Anh thì ngán thằng nào :v)
Dù sao đối với loại tranh đấu loại này cũng chỉ là giữa tiểu bối với nhau, khó lòng mà kinh động đến các bậc tiền bối trong tộc, hơn nữa nếu như Bạch Minh thật sự tại đây chịu thiệt, thì chỉ sợ da mặt hắn cũng không đủ dày để đem chuyện này về bẩm báo, bởi vì 1 khi chuyện này truyền đến bổn tộc thì chỉ sợ hắn sẽ trở thành trò cười của rất nhiều người.
Thế nhưng ta hiện tại muốn tiến vào bên trong Thần Mộ Viên, mà bây giờ vẫn chưa có thu hoạch gì, vậy tại sao phải rút đi? Mục Trần lắc đầu cười, nói.
Xích Hồng Vũ trừng lớn đôi mắt nhìn Mục Trần, nàng không nghĩ tới nàng đã ra ám hiệu rõ ràng như thế mà tên này vẫn còn cố ý muốn lưu ở chỗ để tiếp nhận lửa giận của Bạch Minh, kẻ này chẳng lẽ thật sự là một tên ngu xuẩn sao?
Chung quanh không ít đội ngũ sắc mặt trở nên cổ quái, một ít người thì âm thầm bật cười, cái tên nhân loại này không ngờ lại dại dột đến thế, dám cự tuyệt hảo ý của Xích Hồng Vũ, chỉ sợ kế tiếp e rằng Bạch Minh sẽ không dễ dàng mà buông tha cho hắn rồi.
Mà cũng không nằm ngoài dự liệu của mọi người, Bạch Minh nhẹ lay động chiếc quạt lông, giống như cười mà không phải cười nhìn chằm chằm vào Mục Trần, nói: Thực lực không đủ, nhưng đảm phách cũng không nhỏ. . . Ta có thể cho phép các ngươi tiến vào Thần Mộ Viên, thậm chí còn có thể giúp các ngươi thông qua ngoại vây ngăn trở của Thần Mộ viên, nhưng đổi lại ta muốn lấy 1 thứ trên người của ngươi, được chứ?
Mục Trần ánh mắt lóe lên, hắn nhìn qua Bạch Minh, sâu trong ánh mắt có thể thấy được một tia tham lam, tựa hồ đối với vật trên người hắn tỏ ra cực kỳ thèm muốn.
(éo phải gay mà tự nhiên dịch xong thấy mùi dầu ăn nồng nặc)
Mà dựa theo suy đoán của Mục Trần, nếu đoán không lầm thì vật mà Bạch Minh nói tới, chỉ sợ chính là Chân Phượng chi linh trên người hắn, đây là tinh huyết Chân Phượng ngưng tụ mà thành, nếu người của Phượng Hoàng tộc có thể hấp thu và luyện hóa được, hoàn toàn có thể khiến cho huyết mạch trở nên biến hóa.
Chỉ có điều Chân Phượng chi linh đối với việc hắn tu luyện Long Phượng thể cực kỳ trọng yếu, Bạch Minh muốn lấy đi, quả thực là ý nghĩ hão huyền.
Cho nên, ánh mắt quay mắt về phía Bạch Minh, Mục Trần cười lắc đầu, nói: Ta cự tuyệt.
Bạch Minh nghe vậy cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ là trên mặt toát ra một tia giễu cợt: Theo lẽ thường ngươi có thể cự tuyệt. Chỉ có điều. . . Ngươi có tư cách cự tuyệt sao?
Khi chữ cuối cùng nói ra, hàn khí khủng bố đột nhiên từ trong cơ thể hắn trong bộc phát ra. Chỉ thấy không gian trước mặt Bạch Minh trở nên đông cứng lại, hàn khí màu trắng giống như 1 tấm lụa mở bung ra. Trực tiếp nhắm thẳng hướng bọn người Mục Trần mà đi.
Những nơi hàn khí màu trắng đi qua , linh lực thiên địa đều trở nên đóng băng, những đội ngũ chung quanh đều thi nhau tránh lui, trên mặt lộ vẻ kiêng kị sâu sắc, đối với hàn khí cỡ này thì coi như là cường giả Thất phẩm Chí Tôn đỉnh phong cũng không dám đụng vào.
Bọn người Cửu U, Hàn Sơn thấy thế. Thân thể cũng trở nên căng cứng, linh lực quanh than cũng bắt đầu khởi động, chuẩn bị đón nhận công kích, tuy nói ở chỗ này đối địch cùng Phượng Hoàng tộc đối với bọn hắn cực kỳ bất lợi, nhưng bọn hắn hiển nhiên cũng không có khả năng ngời chờ chết.
Bổng nhiên, ngay lúc đó, Mục Trần lại bước lên 1 bước, quanh thân không hề có dấu hiệu vận chuyển Linh lực, giống như là bỏ qua việc phòng ngự bản thân.
Muốn chết!
Đội ngũ chung quanh phần đông nhìn thấy Mục Trần chỉ là Lục phẩm Chí Tôn cũng dám bỏ qua phòng ngự mà đối mặt với công kích Bạch Minh. Lập tức nhịn không được lắc đầu, người này, thật là tự tìm đường chết.
Bạch Minh đối với hành động đó của Mục Trần cũng khẽ giật mình, chợt nhăn mày lại. Trong mắt hàn quang lóe lên, lập tức không chút do dự, cong ngón tay búng ra. Hàn khí tựa như tấm lụa nhắm thẳng lồng ngực Mục Trần bắn mạnh tới.
Một chiêu này, có thể trực tiếp làm Mục Trần trọng thương.
Hàn khí lao tới nhưng sắc mặt Mục Trần vẩn không chút e ngại, sau đó hắn giơ tay lên. Lòng bàn tay mở ra, chỉ thấy được trong tay hắn là một vật ước chừng lớn cỡ nắm tay, đang chậm rãi nhảy lên, mà nương theo mổi lần nhảy lên, đều kèm theo 1 tiếng sấm kinh người truyền ra, một cỗ khí tức hủy diệt lan ra, làm cho sắc mặt tất cả mọi người ở đây đều kịch biến.
Đó là Thôn Lôi Thú tâm.
Đó là cái gì?
Lực lượng thật là khủng khiếp!
Tên này điên rồi sao? Muốn đem tất cả mọi người ở đây đều bị liên lụy?
“Anh em, chuột rút nhanh” (chém chút)
Rất nhiều đội ngũ sắc mặt đại biến, không chút nghĩ ngợi lập tức lui về phía sau, tuy bọn hắn tạm thời không có biện pháp nhận ra vật trong tay Mục Trần là gì, nhưng loại chấn động hủy diệt này nếu thật sự nổ tung lên, chỉ sợ tất cả người ở nơi này, đều sẽ bị liên lụy.
Chung quanh một mảnh rối loạn, Mục Trần mặt vẫn không chút biểu tình, Thôn Lôi Thú tâm cầm trực tiếp trong tay, đối với hàn khí đang lao tới dường như không mãi mai quan tâm, bộ dạng giống như không để ý sống khiến cho mọi người chung quanh đều một thân mồ hôi lạnh.
Bạch Minh nhìn chằm chằm vào Mục Trần, hắn tự nhiên cũng là phát giác được Thôn Thú Lôi Tâm ẩn chứa lực lượng cực kỳ đáng sợ, ngay cả hắn cũng phải hãi hùng khiếp vía, hắn hiển nhiên là nhìn ra được, Mục Trần là dựa vào vật này cho nên mới dám đối mặt với hắn mà không có nửa điểm kiêng kị, mà hiện nếu như hắn cứ như vậy thu tay về, chẳng phải nói là thực sự bị Mục Trần hù dọa cho hay sao?
Ta đây không tin, ngươi lại có can đảm như vậy! Bạch Minh sắc mặt âm trầm, hàn khí như nước lũ vẫn như cũ không hề khuyên giảm mà vẫn tiếp tục nhắm thẳng đến hướng của Mục Trần.
Bá!
Bất quá ngay tại lúc cả 2 sắp sửa chạm vào nhau, đột nhiên một hào quang năm màu từ trên trời giáng xuống, liền đem một ít Băng Lam hàn khí hóa giải.
Oanh!
Một đạo côn ảnh từ phía trên rơi xuống, cũng là đem một bộ phận hàn khí oanh thành một mảnh hư vô.
Hưu hưu!
Mấy đạo công kích cường đại cơ hồ là cùng lúc tiến đến, trong khoảnh khắc liền đem hàn khí kia triệt để tan biến.
Hàn khí bị đánh tan đi, sắc mặt Bạch Minh cũng trở nên âm trầm hơn, hắn xoay đầu lại, nhìn về phía những chi tộc đỉnh tiêm khác, những đòn công kích trước đó tất cả đều đến đến từ phía bọn họ.
Các ngươi nếu là có ân oán, có thể rời xa nơi này, lúc đó tùy các ngươi tranh đấu, bất quá nơi đây là cửa vào Thần Mộ Viên, nếu bị phá hủy, Bạch Minh ngươi có nguyện ý bồi thường tổn thất của chúng ta không? Cửu thải Khổng Tước tộc giống như như tiên nữ, đưa mắt nhìn về phía Bạch Minh, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Hắc hắc, e rằng hơn phân nửa là bồi không không nổi. Phía Thông Thiên Viên tộc, một gã nam tử gầy còm đang ôm thạch côn, cười híp mắt nói.
Hy vọng Bạch huynh hãy bình tĩnh lại, nơi đây không phải là nơi để tranh đấu. Thiên Thần Hạc tộc cũng có cường giả mở miệng nói ra.
Mấy cường giả đỉnh tiêm chi tộc đồng thời mở miệng, trực tiếp làm cho Bạch Minh trong mắt hàn khí càng ngày càng đậm, bất quá trong số những người này cũng có những nhân vật làm hắn kiêng kị, hắn tự nhiên sẽ không đồng thời đắc tội với tất cả, lúc này chỉ có thể hít sâu một hơi, đem ánh mắt âm trầm liếc nhìn Mục Trần, không nói một lời liền lập tức ngồi xuống, nhưng ai cũng cảm giác được, trong nội tâm Bạch Minh hiển nhiên là đang lửa giận ngập trời.
Lúc này từng đạo ánh mắt kinh nghi bất định lại lần nữa quăng về hướng Mục Trần, lại nhìn về phía Bạch Minh đang tức tối, không ai nghĩ đến hắn không chỉ không cần ra tay, ngược lại chỉ là hời hợt móc ra một vật, liền đem Bạch Minh chật vật đến như vậy.
Hơn nữa, còn làm cho những tên cường gia của những chi tộc đỉnh tiêm đó không thể không ra mặt đem Bạch Minh ngăn lại, dẫn tới việc giữa bọn hắn sẽ xuất hiện khúc mắc với nhau, về sau nếu xung đột trở nên gay gắt, việc này không chừng sẽ trở thành ngòi nổ để kích hoạt.
Tên này nhìn như vô cùng đơn giản, nhưng lại làm cho không ít người trong nội tâm âm thầm khiếp sợ, trong ánh mắt nhìn về phía hắn, nào dám xuất hiện tia khinh thường nào.
Thậm chí, ngay cả cửu thải Khổng Tước tộc cũng dùng đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn hắn thật lâu, trải qua xung đột ngắn ngủi, bọn hắn cũng đã nhìn ra được, cái tên nhân loại mới chỉ có thực lực Lục phẩm Chí Tôn, tựa hồ không phải là tên lỗ mãng vô dụng giống như trong tưởng tượng của mọi người.
Một số ít cường giả nhìn nhau, đều cùng lúc gật đầu, tên nhân loại có tên Mục Trần này coi bộ không phải là dạng vừa đâu.
/1555
|