uỳnh!
Trên cánh đồng hoang vu, bất hủ kim thân sáng chói nổ tung lên, hóa thành đốm sáng đầy trời.
phụt
Một đạo thân ảnh cũng chật vật bắn ra, cày lên mặt đất một vết thật sâu, quanh đạo thân ảnh kia không gian vặn vẹo, cuối cùng bị loại ra khỏi tòa vạn cổ tháp này.
khi đạo thân ảnh đó bị loại ra khỏi vạn cổ tháp, một tia ánh sáng tử kim cũng từ giữa trán hắn bắn ra.
Nơi xa trên không trung, một bóng người chậm rãi đáp xuống, bàn tay nhấc lên, đạo ánh sáng tử kim kia liền lượn lờ trên tay, phía sau lưng hắn, một tòa quanh ảnh tử kim to lớn hiện ra, nuốt chửng lấy tia sáng tử kim này.
cùng với việc bất hủ khí bị nuốt vào trong cơ thể, chỉ thấy ánh sáng trên thản thề của cự ảnh tử kim to lớn này cũng trờ nên ngày càng thâm thúy cùng ngưng luyện, một cỗ bất hủ khí nồng đậm tràn ngập, làm cho cự ảnh to lớn này bộc phát ra uy thế mạnh mẽ...
Đạo bất hủ khí thứ 4 rồi...
bóng người này tự nhiên chính là Mục Trần, sau lưng hắn, bất hủ kim thân phát ra vẻ thâm thúy cùng ngưng luyện, trong mắt hắn cũng thoáng hiện vẻ sợ hãi than thở, từ đầu đến giờ, hắn đã đánh bại 4 người cạnh tranh, đồng thời cũng lấy đi từ bọn họ 4 đạo bất hủ bản nguyên.
4 đạo bất hủ bản nguyên này bị bất hủ kim thân của hắn nuốt chửng, lúc này, so với trước kia, bất hủ kim thân đã mạnh mẽ lẽn chừng 2 phần.
Nhưng cũng chớ có xem thường 2 phần này, dù sao, hiện giờ hầu như bất hủ kim thân của Mục Trần đã luyện tới đại thành, muốn tăng lên một chút cũng rất khó khăn, huống chi trong vòng ngắn ngủi 1 nén nhang đã tăng tới 2 thành.
Hơn nữa, đây vẫn chỉ là bắt đầu nếu có thể cướp đi tất cả bất hủ bản nguyên của những người bên trong vạn cổ tháp này, như vậy uy lực của bất hủ kim thân của hắn sẽ tăng vọt đến một mức độ tương đối đáng sợ.
vừa nghĩ tới điều này, ánh mắt của Mục Trần đã thoáng hiện lửa nóng, ong ong!
Mà trong lúc ý niệm của hắn chuyển động, chợt hắn cảm giác được dao động không gian ở vùng thiên địa này trở nên cuồng bạo, cảnh tượng quanh thân cũng bắt đầu xuất hiện mơ hồ, vặn vẹo.
Thấy biến hóa như vậy, Mục Trần cũng không kinh ngạc, hai mắt nheo lại, lẩm bẩm nói: Đã đào thải được 1 nửa rồi? thật mau a...
Hiển nhiên, nguyên nhân xuất hiện biến hỏa như vậy, là bởi vì 108 vị tu luyện bất hủ kim thân bên trong vạn cổ tháp hiện giờ đã bị đào thải 1 nửa.
Mà cứ đào thải như vậy từng tầng từng tầng, cho đến cuối cùng thì có thể tới được nơi của bất hủ kim thân kia.
Không gian quanh thân không ngừng vặn vẹo, cuối cùng dần dần rõ ràng, mà lúc này, cánh đồng hoang vu kia cũng biến hóa, biến thành núi non trùng điệp.
Mục Trần đứng trên đỉnh một ngọn núi, khi không gian quanh thân ổn định, ánh mắt của hắn lập tức hướng về phía trước, chỉ thấy trên 2 ngọn núi cách đó không xa, cũng có 2 thản ảnh hiện ra.
Một người trong đó có thực lực linh phẩm hậu kỳ, cũng không khiến người khác chú ý, cho nên tầm mắt của Mục Trần dừng lại nhiều hơn trên người một kẻ khác.
Đó là một nam tử áo lam, vẻ mặt sắc bén, con mắt lộ vẻ kiệt ngạo bất tuân, vừa nhìn đã biết là kẻ không dễ trêu chọc, hơn nữa, xét từ dao động linh lực mênh mông tản ra từ trẽn cơ thể hắn có thể thấy, người này lại đã đạt tới tiên phẩm trung kỳ.
Thời điềm khi Mục Trần nhìn thấy nam tử áo lam này, hắn cũng đã phong tỏa lấy Mục Trần, khi hắn nhìn rõ mặt mũi của Mục Trần thì mới hơi ngẩn ra, chợt trên khuôn mặt hiện lẽn vẻ cười như không cười: Không ngờ lại gặp Mục phủ chủ đại danh đỉnh đỉnh ở chỗ này
các hạ là? . Mục Trần thần sắc không gợn sóng nói.
Tại hạ Tần Đông Hải, tiểu nhân vật mà thôi, không đáng để nhắc tới, chẳng qua là đứng thứ 6 trên bảng tỷ lệ thắng thua, vừa lúc ngay phía sau ngươi .Nam tử áo lam ánh mắt không chút kiêng kị quan sát Mục Trần, ánh mắt có vẻ đánh giá.
oh
Mục Trần khẽ gật đầu, thần sắc bình tĩnh.
ở cách đỏ không xa, vị nam tử linh phẩm hậu kỳ kia thấy 2 người mơ hồ nổi lên không khí giương cung bạt kiếm, thì là lặng lẽ lui về phía sau, sau đó bỏ chạy về phía xa xa.
Mục Trần nhìn hắn một cái, cũng không có đuổi theo, bởi vì hắn có thể cảm giác được, Tần Đông Hải trước mắt này đã khóa lấy hắn (hắn này là Mục Trần).
Ngươi muốn động thủ với ta? . Mục Trần chậm rãi nói.
Muốn thử một chút xem ngươi có mấy phần năng lực mà xếp hạng trên ta mà thôi . Tần Đông Hải lơ đãng nói, chợt cười một tiếng Thế nào, Mục Trần Phủ chủ sợ?
Mục Trần cười cười một tiếng, nói Ngược lại, ta sợ ngươi chạy mất, dù sao cũng khó mà gặp được một con cá lớn
Trong cảm ứng của hắn, Tần Đông Hải này tản ra bất hủ bản nguyên đậm hơn rất nhiều so với người thường, hiển nhiên là trước khi tới đây, hắn cũng đã đánh bại mấy đối thủ cạnh tranh, đoạt bản nguyên của bọn họ.
Cho nên, dù Tần Đông Hải này không xuất thủ,Mục Trần hắn cũng sẽ không bỏ qua, dù sao chỉ cần đánh bại thì bất hủ bản nguyên của đối phương cũng bằng mấy người lận.
Mà trong lúc Mục Trần cùng Tần Đông Hải giằng co, bên ngoài vạn cổ tháp, vô số cường giả trong thiên địa cũng nhận ra tình huống nơi này, lúc này ánh mắt đều gắt gao chăm chú theo dõi một tấm linh lực quang kính.
Là Tần Đông Hải cùng Mục Trần...Tần Đông Hải kia là cường giả thành danh nhiều năm, chiến tích tương đối hiển hách, không kém bao nhiêu so với Mục Trần...
Đúng vậy, bản thân hắn chính là tiên phẩm trung kỳ, hơn nữa có chiến lực cường đại như bất hủ kim thân, trong quá khứ không ít cường giả đồng cấp đã thua trong tay hắn
cũng không biết 2 người này đấu, ai có thể cười sau cùng?
quanh vạn cổ tháp vang lên vô số tiếng bàn luận xôn xao, trong mấy chục tấm linh lực quang kính còn lại, rốt cục 2 người có thực lực cực kỳ mạnh mẽ lại đụng nhau.
Loại giao phong này, không nghi ngờ gì sẽ đặc sắc hơn nơi khác rất nhiều.
Tiểu tử này rốt cục đã gặp một tên khó giải quyết, Tần Đông Hải kia cũng không phải hạng tiểu nhân vật gì . Phù đồ huyền nhìn 2 thân ảnh trong quang kính, nheo mắt nói.
Thanh diên tịnh cười nhạt, nói: Một Tần Đông Hải mà thôi, hắn còn chưa đáng để trần nhi coi làm đại địch
Phù Đồ Huyền thổi râu bay bay, cười mỉa mai nói: Ngươi cũng thật sự thổi tiểu tử này cao tận trời
Đó là vì con của ta cỏ tư cách này . Thanh Diên Tịnh hơi nhếch môi đỏ mọng, không thèm để ý nói.
vậy ngược lại ta muốn xem một chút, nơi đây cũng không có hộ tộc đại trận cho hắn dùng . Phù đồ huyền hừ một tiếng, nói, hiển nhiên vẫn còn chút để bụng việc Mục Trần dùng hộ tộc đại trận một mẻ bắt sạch trưởng lão 2 mạch phù đồ cổ tộc.
ầm!
linh lực cường hãn tạo thành gió lốc, quanh quẩn quanh thân Tần Đông Hải, linh lực đè nén không gian, khiến không gian lộ ra vẻ vặn vẹo, cả ngọn núi dưới chân đang không ngừng sụp đổ.Một vị tiên phẩm trung kỳ hoàn toàn bộc phát lực lượng, hiển nhiên là kinh thiên động địa.
Mục Trần nhìn Tần Đông Hải khí thế kinh người, chân mày khẽ nhíu, khí thế mà Tần Đông Hải này triển lộ ra hiển nhiên là mạnh hơn nhiều so với Tiên phẩm trung kỳ Quỷ đế.
Mặc dù đối với với 4 vị phía trên, có lẽ ta không theo kịp, có điều, phía dưới bọn họ, cũng không ai có thể cản trở ta! . Thanh âm Tần Đông Hải như tiếng sấm vang dội, tràn đầy kiêu ngạo.
Mục Trần nghe vậy, cười cười, nói: Vậy ta và ngươi cũng không giống nhau, hôm nay, cho dù là 4 người bọn họ...cũng đừng hòng cản ta
Tần Đông Hải híp 2 mắt, cười lạnh một tiếng, lời ấy của Mục Trần không nghi ngờ gì đã làm lộ ra việc Tần Đông Hải hắn mất đi nhuệ khí, không dám tranh phong cùng 4 người kia.
Ta lại muốn xem một chút, ngươi có tư cách gì nói những lời này
Tần Đông Hải ánh mắt hung ác, hai tay đột nhiên kết ấn, tay áo bay vù vù, chỉ thấy một đại dương mênh mông quét ra, đại dương kia chính lả từ linh lực biến thành, dưới sự trùng kích, ngay cả không gian cũng sụp đổ
Tụ Đông Hải .
Tần Đông Hải chợt quát một tiếng, chỉ thấy đại dương linh lực màu xanh nhạt tràn ngập trong thiên địa, cuồn cuộn không ngừng ép về phía Mục Trần.
Đại dương linh lực tràn ngập 4 phương 8 hướng, phong tỏa tất cả đường lui, mà bên trong đại dương linh lực này tràn ngập những dòng nước ngầm cuồng bạo, một khi bị cuốn vào trong đó, sẽ nhanh chóng bị tiêu hao linh lực.
vậy mà, sắc mặt Mục Trần vẫn bình tĩnh, chẳng qua chỉ hít một hơi thật sâu, sau đó đột nhiên mở miệng ra.
Thôn linh tử viêm!
Hừng hực!
chớp mắt sau đó, tử sắc hỏa viêm gào thét ra, hóa thành vòng lửa hùng hồn quét ngang, tử viêm lướt qua, chỉ thấy đại dương linh lực cuồn cuộn kia trực tiếp bị đốt thành hư vô trong khoảnh khắc.
Tần Đông Hải thấy cảnh này, ánh mắt cũng rùng mình, hai tay kết ấn nhanh như chớp.
Hải Long thuật!
Hống!
bầu trời bỗng vở vụn ra, dường như có dòng thiên ha đáp xuống, trực tiếp hóa thành 8 đầu Thủy Long, tiếng long ngâm chấn động thiên địa, uy thế kinh thiên.
Thủy Yên Châu!
Đại dương giữa 2 tay Tần Đông Hải hội tụ, điên cuồng áp súc, cuối cùng hóa thành một viên linh châu màu lam đậm, bên trong linh châu, sóng dâng mãnh liệt, tựa như hàm chứa vô biên vô tận hải lưu.
Ngắn ngủi chỉ mấy hơi thờ, Tần Đông Hải đã thi triển ra 2 đạo tuyệt thế thần thông hàng đầu, uy lực kinh người, thế công như vậy,cũng đủ quét ngang bất kỳ đối thủ tiên phẩm trung kỳ nào.
Đi!
Hải long gầm thét, sâm lam linh châu nghiền nát hư không, bắn thẳng về phía giữa trán Mục Trần.
Mục Trần thân hình vẫn bẩt động, sau gáy chợt có ánh sáng hỗn độn dâng lên, đột nhiên quét về phía trước.
ánh sáng hỗn độn xẹt qua, hải long cùng sâm lam linh châu biến mất vào hư vô, thanh thế vốn như nước vỡ bờ cũng tan thành mây khói trong nháy mắt.
Tần Đông Hải sắc mặt xanh mét nhìn cảnh này, hắn dốc hết thủ đoạn, vậy mà Mục Trần chỉ bất động đứng im đó cũng có thể tiêu diệt sạch thế công của hắn.
chênh lệch giữa 2 người đã có thể nhận ra.
Ta cũng không tin ngươi có thể thật sự lợi hại!
Tần Đông Hải không tin, giận dữ quát lên, sau lưng ánh sáng tử kim khởi động, một tòa bất hủ kim thân to lớn hiện lên, ánh sáng tử kim chấn động hư không.
Đối mặt với thủ đoạn cường thế như vậy của Mục Trần, hắn không thể không thúc giục bất hủ kim thân
Cuối cùng cũng sử dụng bất hủ kim thân sao?
Mục Trần nhìn cảnh này, khuôn mặt lại hiện lên nụ cười, chợt hắn đưa ngón tay ra, lăng không điểm xuống.
ong ong!
Mà khi ngón tay Mục Trần hạ xuống, Tần Đông Hải cũng đã phát hiện ra, chợt ngẩng đầu, sau đó hoảng sợ nhìn thấy, một tòa thủy tinh tháp nặng nề từ trên trời giáng xuống, trực tiếp xuyên thủng hư không, mang theo cái bóng to lớn bao phủ xuống, bao trọn lấy hắn cùng bất hủ kim thân
soạt!
Tiếng điểm tay của Mục Trần vang lên giữa không trung, thanh âm nhàn nhạt vang lên theo.
Bát bộ phù đồ
ầm ầm!
Trong thủy tinh tháp phát ra âm thanh chấn động kịch liệt, Mục Trần thần sắc bình tĩnh, tay áo vung lên, thủy tinh phù đồ tháp hóa thành một đạo ánh sáng rơi vào đỉnh đầu.
Mà phía trước đó, không gian sụp đổ từng mảng từng mảng, thân ảnh Tần Đông Hải đã sớm biến mất không thấy, chỉ còn một đạo tử kim quang mang to lớn nhanh chóng bắn tới.
Mục Trần xòe bàn tay ra, nắm đạo bất hủ bản quyên to lớn kia trong tay, cảm thụ sự hùng hồn trong đó, khóe miệng hắn cũng nở một nụ cười thỏa mãn, sau đó hắn cũng chưa từng nhìn về nơi Tần Đông Hải biến mất một lần, xoay người đạp không về nơi xa.
Mà khi Mục Trần giải quyết Tần Đông Hải vô cùng dứt khoát, ở bên ngoài vạn cổ tháp, vô số cường giả cũng trợn mắt há mồm nhìn cảnh này, trong thiên địa một mảnh an tĩnh.
không ai ngờ được, trận đấu vốn cho rằng sẽ vô cùng kịch liệt, nhưng lại kết thúc tấn mãnh như thế
****
Dịch bởi zero
Trên cánh đồng hoang vu, bất hủ kim thân sáng chói nổ tung lên, hóa thành đốm sáng đầy trời.
phụt
Một đạo thân ảnh cũng chật vật bắn ra, cày lên mặt đất một vết thật sâu, quanh đạo thân ảnh kia không gian vặn vẹo, cuối cùng bị loại ra khỏi tòa vạn cổ tháp này.
khi đạo thân ảnh đó bị loại ra khỏi vạn cổ tháp, một tia ánh sáng tử kim cũng từ giữa trán hắn bắn ra.
Nơi xa trên không trung, một bóng người chậm rãi đáp xuống, bàn tay nhấc lên, đạo ánh sáng tử kim kia liền lượn lờ trên tay, phía sau lưng hắn, một tòa quanh ảnh tử kim to lớn hiện ra, nuốt chửng lấy tia sáng tử kim này.
cùng với việc bất hủ khí bị nuốt vào trong cơ thể, chỉ thấy ánh sáng trên thản thề của cự ảnh tử kim to lớn này cũng trờ nên ngày càng thâm thúy cùng ngưng luyện, một cỗ bất hủ khí nồng đậm tràn ngập, làm cho cự ảnh to lớn này bộc phát ra uy thế mạnh mẽ...
Đạo bất hủ khí thứ 4 rồi...
bóng người này tự nhiên chính là Mục Trần, sau lưng hắn, bất hủ kim thân phát ra vẻ thâm thúy cùng ngưng luyện, trong mắt hắn cũng thoáng hiện vẻ sợ hãi than thở, từ đầu đến giờ, hắn đã đánh bại 4 người cạnh tranh, đồng thời cũng lấy đi từ bọn họ 4 đạo bất hủ bản nguyên.
4 đạo bất hủ bản nguyên này bị bất hủ kim thân của hắn nuốt chửng, lúc này, so với trước kia, bất hủ kim thân đã mạnh mẽ lẽn chừng 2 phần.
Nhưng cũng chớ có xem thường 2 phần này, dù sao, hiện giờ hầu như bất hủ kim thân của Mục Trần đã luyện tới đại thành, muốn tăng lên một chút cũng rất khó khăn, huống chi trong vòng ngắn ngủi 1 nén nhang đã tăng tới 2 thành.
Hơn nữa, đây vẫn chỉ là bắt đầu nếu có thể cướp đi tất cả bất hủ bản nguyên của những người bên trong vạn cổ tháp này, như vậy uy lực của bất hủ kim thân của hắn sẽ tăng vọt đến một mức độ tương đối đáng sợ.
vừa nghĩ tới điều này, ánh mắt của Mục Trần đã thoáng hiện lửa nóng, ong ong!
Mà trong lúc ý niệm của hắn chuyển động, chợt hắn cảm giác được dao động không gian ở vùng thiên địa này trở nên cuồng bạo, cảnh tượng quanh thân cũng bắt đầu xuất hiện mơ hồ, vặn vẹo.
Thấy biến hóa như vậy, Mục Trần cũng không kinh ngạc, hai mắt nheo lại, lẩm bẩm nói: Đã đào thải được 1 nửa rồi? thật mau a...
Hiển nhiên, nguyên nhân xuất hiện biến hỏa như vậy, là bởi vì 108 vị tu luyện bất hủ kim thân bên trong vạn cổ tháp hiện giờ đã bị đào thải 1 nửa.
Mà cứ đào thải như vậy từng tầng từng tầng, cho đến cuối cùng thì có thể tới được nơi của bất hủ kim thân kia.
Không gian quanh thân không ngừng vặn vẹo, cuối cùng dần dần rõ ràng, mà lúc này, cánh đồng hoang vu kia cũng biến hóa, biến thành núi non trùng điệp.
Mục Trần đứng trên đỉnh một ngọn núi, khi không gian quanh thân ổn định, ánh mắt của hắn lập tức hướng về phía trước, chỉ thấy trên 2 ngọn núi cách đó không xa, cũng có 2 thản ảnh hiện ra.
Một người trong đó có thực lực linh phẩm hậu kỳ, cũng không khiến người khác chú ý, cho nên tầm mắt của Mục Trần dừng lại nhiều hơn trên người một kẻ khác.
Đó là một nam tử áo lam, vẻ mặt sắc bén, con mắt lộ vẻ kiệt ngạo bất tuân, vừa nhìn đã biết là kẻ không dễ trêu chọc, hơn nữa, xét từ dao động linh lực mênh mông tản ra từ trẽn cơ thể hắn có thể thấy, người này lại đã đạt tới tiên phẩm trung kỳ.
Thời điềm khi Mục Trần nhìn thấy nam tử áo lam này, hắn cũng đã phong tỏa lấy Mục Trần, khi hắn nhìn rõ mặt mũi của Mục Trần thì mới hơi ngẩn ra, chợt trên khuôn mặt hiện lẽn vẻ cười như không cười: Không ngờ lại gặp Mục phủ chủ đại danh đỉnh đỉnh ở chỗ này
các hạ là? . Mục Trần thần sắc không gợn sóng nói.
Tại hạ Tần Đông Hải, tiểu nhân vật mà thôi, không đáng để nhắc tới, chẳng qua là đứng thứ 6 trên bảng tỷ lệ thắng thua, vừa lúc ngay phía sau ngươi .Nam tử áo lam ánh mắt không chút kiêng kị quan sát Mục Trần, ánh mắt có vẻ đánh giá.
oh
Mục Trần khẽ gật đầu, thần sắc bình tĩnh.
ở cách đỏ không xa, vị nam tử linh phẩm hậu kỳ kia thấy 2 người mơ hồ nổi lên không khí giương cung bạt kiếm, thì là lặng lẽ lui về phía sau, sau đó bỏ chạy về phía xa xa.
Mục Trần nhìn hắn một cái, cũng không có đuổi theo, bởi vì hắn có thể cảm giác được, Tần Đông Hải trước mắt này đã khóa lấy hắn (hắn này là Mục Trần).
Ngươi muốn động thủ với ta? . Mục Trần chậm rãi nói.
Muốn thử một chút xem ngươi có mấy phần năng lực mà xếp hạng trên ta mà thôi . Tần Đông Hải lơ đãng nói, chợt cười một tiếng Thế nào, Mục Trần Phủ chủ sợ?
Mục Trần cười cười một tiếng, nói Ngược lại, ta sợ ngươi chạy mất, dù sao cũng khó mà gặp được một con cá lớn
Trong cảm ứng của hắn, Tần Đông Hải này tản ra bất hủ bản nguyên đậm hơn rất nhiều so với người thường, hiển nhiên là trước khi tới đây, hắn cũng đã đánh bại mấy đối thủ cạnh tranh, đoạt bản nguyên của bọn họ.
Cho nên, dù Tần Đông Hải này không xuất thủ,Mục Trần hắn cũng sẽ không bỏ qua, dù sao chỉ cần đánh bại thì bất hủ bản nguyên của đối phương cũng bằng mấy người lận.
Mà trong lúc Mục Trần cùng Tần Đông Hải giằng co, bên ngoài vạn cổ tháp, vô số cường giả trong thiên địa cũng nhận ra tình huống nơi này, lúc này ánh mắt đều gắt gao chăm chú theo dõi một tấm linh lực quang kính.
Là Tần Đông Hải cùng Mục Trần...Tần Đông Hải kia là cường giả thành danh nhiều năm, chiến tích tương đối hiển hách, không kém bao nhiêu so với Mục Trần...
Đúng vậy, bản thân hắn chính là tiên phẩm trung kỳ, hơn nữa có chiến lực cường đại như bất hủ kim thân, trong quá khứ không ít cường giả đồng cấp đã thua trong tay hắn
cũng không biết 2 người này đấu, ai có thể cười sau cùng?
quanh vạn cổ tháp vang lên vô số tiếng bàn luận xôn xao, trong mấy chục tấm linh lực quang kính còn lại, rốt cục 2 người có thực lực cực kỳ mạnh mẽ lại đụng nhau.
Loại giao phong này, không nghi ngờ gì sẽ đặc sắc hơn nơi khác rất nhiều.
Tiểu tử này rốt cục đã gặp một tên khó giải quyết, Tần Đông Hải kia cũng không phải hạng tiểu nhân vật gì . Phù đồ huyền nhìn 2 thân ảnh trong quang kính, nheo mắt nói.
Thanh diên tịnh cười nhạt, nói: Một Tần Đông Hải mà thôi, hắn còn chưa đáng để trần nhi coi làm đại địch
Phù Đồ Huyền thổi râu bay bay, cười mỉa mai nói: Ngươi cũng thật sự thổi tiểu tử này cao tận trời
Đó là vì con của ta cỏ tư cách này . Thanh Diên Tịnh hơi nhếch môi đỏ mọng, không thèm để ý nói.
vậy ngược lại ta muốn xem một chút, nơi đây cũng không có hộ tộc đại trận cho hắn dùng . Phù đồ huyền hừ một tiếng, nói, hiển nhiên vẫn còn chút để bụng việc Mục Trần dùng hộ tộc đại trận một mẻ bắt sạch trưởng lão 2 mạch phù đồ cổ tộc.
ầm!
linh lực cường hãn tạo thành gió lốc, quanh quẩn quanh thân Tần Đông Hải, linh lực đè nén không gian, khiến không gian lộ ra vẻ vặn vẹo, cả ngọn núi dưới chân đang không ngừng sụp đổ.Một vị tiên phẩm trung kỳ hoàn toàn bộc phát lực lượng, hiển nhiên là kinh thiên động địa.
Mục Trần nhìn Tần Đông Hải khí thế kinh người, chân mày khẽ nhíu, khí thế mà Tần Đông Hải này triển lộ ra hiển nhiên là mạnh hơn nhiều so với Tiên phẩm trung kỳ Quỷ đế.
Mặc dù đối với với 4 vị phía trên, có lẽ ta không theo kịp, có điều, phía dưới bọn họ, cũng không ai có thể cản trở ta! . Thanh âm Tần Đông Hải như tiếng sấm vang dội, tràn đầy kiêu ngạo.
Mục Trần nghe vậy, cười cười, nói: Vậy ta và ngươi cũng không giống nhau, hôm nay, cho dù là 4 người bọn họ...cũng đừng hòng cản ta
Tần Đông Hải híp 2 mắt, cười lạnh một tiếng, lời ấy của Mục Trần không nghi ngờ gì đã làm lộ ra việc Tần Đông Hải hắn mất đi nhuệ khí, không dám tranh phong cùng 4 người kia.
Ta lại muốn xem một chút, ngươi có tư cách gì nói những lời này
Tần Đông Hải ánh mắt hung ác, hai tay đột nhiên kết ấn, tay áo bay vù vù, chỉ thấy một đại dương mênh mông quét ra, đại dương kia chính lả từ linh lực biến thành, dưới sự trùng kích, ngay cả không gian cũng sụp đổ
Tụ Đông Hải .
Tần Đông Hải chợt quát một tiếng, chỉ thấy đại dương linh lực màu xanh nhạt tràn ngập trong thiên địa, cuồn cuộn không ngừng ép về phía Mục Trần.
Đại dương linh lực tràn ngập 4 phương 8 hướng, phong tỏa tất cả đường lui, mà bên trong đại dương linh lực này tràn ngập những dòng nước ngầm cuồng bạo, một khi bị cuốn vào trong đó, sẽ nhanh chóng bị tiêu hao linh lực.
vậy mà, sắc mặt Mục Trần vẫn bình tĩnh, chẳng qua chỉ hít một hơi thật sâu, sau đó đột nhiên mở miệng ra.
Thôn linh tử viêm!
Hừng hực!
chớp mắt sau đó, tử sắc hỏa viêm gào thét ra, hóa thành vòng lửa hùng hồn quét ngang, tử viêm lướt qua, chỉ thấy đại dương linh lực cuồn cuộn kia trực tiếp bị đốt thành hư vô trong khoảnh khắc.
Tần Đông Hải thấy cảnh này, ánh mắt cũng rùng mình, hai tay kết ấn nhanh như chớp.
Hải Long thuật!
Hống!
bầu trời bỗng vở vụn ra, dường như có dòng thiên ha đáp xuống, trực tiếp hóa thành 8 đầu Thủy Long, tiếng long ngâm chấn động thiên địa, uy thế kinh thiên.
Thủy Yên Châu!
Đại dương giữa 2 tay Tần Đông Hải hội tụ, điên cuồng áp súc, cuối cùng hóa thành một viên linh châu màu lam đậm, bên trong linh châu, sóng dâng mãnh liệt, tựa như hàm chứa vô biên vô tận hải lưu.
Ngắn ngủi chỉ mấy hơi thờ, Tần Đông Hải đã thi triển ra 2 đạo tuyệt thế thần thông hàng đầu, uy lực kinh người, thế công như vậy,cũng đủ quét ngang bất kỳ đối thủ tiên phẩm trung kỳ nào.
Đi!
Hải long gầm thét, sâm lam linh châu nghiền nát hư không, bắn thẳng về phía giữa trán Mục Trần.
Mục Trần thân hình vẫn bẩt động, sau gáy chợt có ánh sáng hỗn độn dâng lên, đột nhiên quét về phía trước.
ánh sáng hỗn độn xẹt qua, hải long cùng sâm lam linh châu biến mất vào hư vô, thanh thế vốn như nước vỡ bờ cũng tan thành mây khói trong nháy mắt.
Tần Đông Hải sắc mặt xanh mét nhìn cảnh này, hắn dốc hết thủ đoạn, vậy mà Mục Trần chỉ bất động đứng im đó cũng có thể tiêu diệt sạch thế công của hắn.
chênh lệch giữa 2 người đã có thể nhận ra.
Ta cũng không tin ngươi có thể thật sự lợi hại!
Tần Đông Hải không tin, giận dữ quát lên, sau lưng ánh sáng tử kim khởi động, một tòa bất hủ kim thân to lớn hiện lên, ánh sáng tử kim chấn động hư không.
Đối mặt với thủ đoạn cường thế như vậy của Mục Trần, hắn không thể không thúc giục bất hủ kim thân
Cuối cùng cũng sử dụng bất hủ kim thân sao?
Mục Trần nhìn cảnh này, khuôn mặt lại hiện lên nụ cười, chợt hắn đưa ngón tay ra, lăng không điểm xuống.
ong ong!
Mà khi ngón tay Mục Trần hạ xuống, Tần Đông Hải cũng đã phát hiện ra, chợt ngẩng đầu, sau đó hoảng sợ nhìn thấy, một tòa thủy tinh tháp nặng nề từ trên trời giáng xuống, trực tiếp xuyên thủng hư không, mang theo cái bóng to lớn bao phủ xuống, bao trọn lấy hắn cùng bất hủ kim thân
soạt!
Tiếng điểm tay của Mục Trần vang lên giữa không trung, thanh âm nhàn nhạt vang lên theo.
Bát bộ phù đồ
ầm ầm!
Trong thủy tinh tháp phát ra âm thanh chấn động kịch liệt, Mục Trần thần sắc bình tĩnh, tay áo vung lên, thủy tinh phù đồ tháp hóa thành một đạo ánh sáng rơi vào đỉnh đầu.
Mà phía trước đó, không gian sụp đổ từng mảng từng mảng, thân ảnh Tần Đông Hải đã sớm biến mất không thấy, chỉ còn một đạo tử kim quang mang to lớn nhanh chóng bắn tới.
Mục Trần xòe bàn tay ra, nắm đạo bất hủ bản quyên to lớn kia trong tay, cảm thụ sự hùng hồn trong đó, khóe miệng hắn cũng nở một nụ cười thỏa mãn, sau đó hắn cũng chưa từng nhìn về nơi Tần Đông Hải biến mất một lần, xoay người đạp không về nơi xa.
Mà khi Mục Trần giải quyết Tần Đông Hải vô cùng dứt khoát, ở bên ngoài vạn cổ tháp, vô số cường giả cũng trợn mắt há mồm nhìn cảnh này, trong thiên địa một mảnh an tĩnh.
không ai ngờ được, trận đấu vốn cho rằng sẽ vô cùng kịch liệt, nhưng lại kết thúc tấn mãnh như thế
****
Dịch bởi zero
/1555
|