Hôm sau.
Trong phòng trúc tao nhã, Mục Trần đang ngồi xếp bằng trên giường, hai mắt nhắm nghiền. Một đêm tĩnh tu điều chỉnh trạng thái, áp lực từ ba tháng khổ tu cũng biến mất nhanh chóng.
Tiếng gõ cửa thình lình truyền vào, cửa phòng bị đầu ra, cô bé đáng yêu với hai đuôi tóc lúc lắc xúng xính mỉm cười chào Mục Trần:
- Mục Trần ca ca, mau đi, Linh Khê tỷ tỷ gọi ngươi ra kìa.
Mục Trần mỉm cười đáp lại, hiền hòa xoa đầu Duẫn nhi, vệ sinh rửa mặt sơ sơ rồi ra ngoài. Linh Khê đã đứng đợi hắn ở đó từ lúc nào.
- Xem ra nghỉ ngơi sướng quá nhỉ. Đi theo ta, đến chỗ tiếp giáp tòa Tụ Linh trận cấp 8 duy nhất của Bắc Thương linh viện. Tuy rằng ở đó linh lực kém hơn bên trọng, nhưng lại mạnh hơn những tòa Tụ Linh trận cấp 7 không ít.
Mục Trần gật gù, hai người nhanh chóng bay lên, hướng về nơi cần đến.
Linh Khê trở nên nghiêm túc:
- Mục Trần, Đại Phù Đồ quyết là pháp quyết căn bản nhất trong tộc của dì Tịnh, tu luyện rất khó. Ngươi có huyết thống của dì Tịnh, nhưng cũng không chắc có thể tu luyện thành công cả hai quyển âm dương này.
- Khi tu luyện ta cũng không biết có thể phát sinh chuyện gì, nếu có gì bất thường phải lập tức ngừng lại, không được miễn cưỡng.
Mục Trần nghe vậy cũng trịnh trọng gật đầu.
Linh Khê kết ấn, một luồng sáng trắng ngưng tụ trong tay, hào quang lóe sáng như ánh trăng.
Lát sau, nó hóa thành một bạch tháp tinh xảo, dáng vẻ kỳ lạ.
Mục Trần kinh ngạc, bạch tháp giống hệt như Phù Đồ tháp trong cơ thể hắn, nhưng trái ngược màu sắc, dao động cũng khác. Phù Đồ tháp của hắn bá đạo cương mãnh, rắn chắc vô song, còn bạch tháp của Linh Khê , đó là có vẻ có chút âm nhu.
- Ngưng định tâm thần!
Linh Khê quát lên, Mục Trần tập trung, hai mắt chậm rãi nhắm lại.
Linh Khê chỉ tay ra, bạch tháp hóa thành một tia sáng trắng bay vào mi tâm Mục Trần.
Ầm!
Trí não vang lên một tiếng nổ, những thông tin dày đặc khó hiểu lan tràn trong tâm trí, đem lại khẩu quyết tu luyện cho Mục Trần.
Phù Đồ có âm dương, âm dương giao hòa, là Đại Phù Đồ...
Những âm tự vang vang trong trí não, khẩu quyết khó hiểu chảy vào tim, tâm thần Mục Trần yên lặng đắm chìm trong khẩu quyết.
Đến khi nó biến mất, tinh thần của hắn mới thanh tỉnh trở lại, cố gắng nhớ từng đoạn khẩu quyết khó hiểu. Lát sau hai tay hắn kết ấn.
Ấn pháp hơi khác so với Đại Phù Đồ quyết trước nay hắn tu luyện.
Bang!
Thình lình tòa bạch tháp trong trí óc vỡ tan, một luồng sáng trắng nho nhỏ chui vào kinh mạch.
Đó là một đạo linh lực, mang lại cảm giác thanh mát như ánh trăng vận chuyển dọc theo kịch mạch Mục Trần.
Dường như theo đó, linh lực vốn có trong cơ thể trở nên dao động, như bị hấp dẫn bởi thứ kia, lao tới cắn nuốt tia linh lực màu trắng.
- Tĩnh tâm, dùng khẩu quyết ngưng luyện âm chủng!
Một tiếng quát khiến Mục Trần đang kinh hãi trở nên bình tĩnh, khống chế tia linh lực màu trắng chạy theo lộ tuyến kinh mạch.
Càng di chuyển, thể tích của nó càng nhỏ dần, nhưng màu sắc thì càng sáng hơn.
- Ngưng!
Khi nó nhỏ đến cực hạn, Mục Trần khẽ quát, hào quang sáng trắng lóe lên, rồi một đốm sáng trắng rất nhỏ như một hạt giống lơ lửng nơi đó.
Mục Trần thở phào. Bước đầu tiên chính là ngưng luyện âm chủng, mới có thể dung hợp hai khẩu quyết âm dương, luyện ra linh lực âm dương giao thái.
Thần Phách trong khi hải lật tay một phát, đốm sáng trắng cấp tốc xuyên qua kinh mạch, chui vào khí hải, lơ lửng xoay tròn trước mặt Thần Phách.
Thần Phách cũng kết ấn, ấn pháp hoàn toàn giống Mục Trần vừa triển khai.
Một lực hút cường đại từ cơ thể Mục Trần xông ra, kéo lấy linh khí dày đặc trong trời đất, hình thành những dòng thác linh lực cuồn cuộn đổ xuống người hắn.
Một vòng sáng trắng bọc lấy Mục Trần, lạnh lẽo âm nhu.
Dao động linh lực hoàn toàn khác biệt với linh lực của hắn khi xưa.
Lượng linh lực vừa đổ vào cơ thể Mục Trần, lập tức bị luyện hóa thành linh lực màu trắng, kéo đến xoay vần quanh hạt âm chủng trong khí hải, nhanh chóng nhiều lên. Mục Trần muốn cho linh lực âm dương dung hợp, vậy thì phải khiến cho chúng dâng đến mức bằng nhau, nếu không thì âm chủng sẽ hoàn toàn bị dương chủng ăn mất.
Cả hai cân bằng, âm dương dung hợp hoàn mỹ.
Việc hắn đang làm chính là bồi dưỡng âm chủng trở nên lớn mạnh.
Việc này có lẽ tốn thời gian không ít, nhưng Mục Trần vẫn còn ba tháng, có lẽ cũng kịp.
Bên ngoài, Linh Khê quan sát linh khí thiên địa ào ạt đổ vào người Mục Trần, hài lòng khẽ gật. Mục Trần đã thành công ngưng tụ âm chủng, lúc này chỉ cần lấy lượng linh lực mênh mông rò rỉ từ Tụ Linh trận cấp 8 kia thì hắn sẽ nhanh chóng nuôi dưỡng được nó.
Nhưng có thể thành công tu luyện Đại Phù Đồ quyết đầy đủ hay không, chỉ có thể dựa vào Mục Trần. Còn bây giờ nàng phải chuẩn bị vài thứ....
Linh Khê đứng dậy, lao lên không trung.
Xoẹt!
Không gian quanh nàng uốn éo biến dạng, vài người hiện ra, chính là Thái Thương viện trưởng và năm vị thiên tịch trưởng lão.
- Trưởng lão Linh Khê, đây là thứ ngươi cần.
Thái Thương viện trưởng vung tay ném vài luồng sáng bay tới Linh Khê, nhìn kỹ lại đó là mấy thứ kỳ quái như bàn cờ, mai rùa... Có lẽ là những vật dụng đặc biệt.
Linh Khê cẩn thận xem qua một lượt, khẽ gật rồi nói:
- Đa tạ viện trưởng, có lẽ trong khoảng thời gian này còn phải phiền các vị hỗ trợ một chút.
Chúc Thiên tỏ ra nghi hoặc, từ khi biết cô nàng Linh Khê này, lần đầu tiên thấy nàng ta lên tiếng nhờ trợ giúp.
- Là vì Mục Trần sao?
Thái Thương viện trưởng mỉm cười, nhìn xuống vùng linh lực bao la bên dưới.
Linh Khê nhẹ nhàng gật đầu, khẽ nói:
- Mục Trần đang ở đó tu luyện công pháp, nhưng khi hắn thành công, sẽ có người phát hiện, nên ta cần mượn sức vài vị để bố trí linh trận, cách ly hắn!
Thái Thương viện trưởng kinh ngạc. Bị người ta phát hiện? Ai lại lợi hại như thế, chỉ là tu luyện công pháp cũng nhận thấy được sao?
- Chuyện này do dì Tịnh nhắc nhở ta, phiền viện trưởng toàn lực hỗ trợ.
Linh Khê nghiêm giọng nói.
Thái Thương viện trưởng nghe vậy cũng trở nên nghiêm trang hơn. Vị mẫu thân thần bí của Mục Trần khiến lão rung động vô cùng, lời dặn dò của nàng ta dĩ nhiên không thể xem nhẹ.
- Trưởng lão Linh Khê yên tâm đi, Mục Trần là đệ tử Bắc Thương linh viện chúng ta, chúng ta sẽ toàn lực hỗ trợ.
Thái Thương viện trưởng không hỏi thêm nữa, lão cũng biết có nhiều chuyện không nên biết vẫn tốt hơn.
Linh Khê nghe vậy, mỉm cười thi lễ.
- Vậy Linh Khê đa tạ các vị.
Trong phòng trúc tao nhã, Mục Trần đang ngồi xếp bằng trên giường, hai mắt nhắm nghiền. Một đêm tĩnh tu điều chỉnh trạng thái, áp lực từ ba tháng khổ tu cũng biến mất nhanh chóng.
Tiếng gõ cửa thình lình truyền vào, cửa phòng bị đầu ra, cô bé đáng yêu với hai đuôi tóc lúc lắc xúng xính mỉm cười chào Mục Trần:
- Mục Trần ca ca, mau đi, Linh Khê tỷ tỷ gọi ngươi ra kìa.
Mục Trần mỉm cười đáp lại, hiền hòa xoa đầu Duẫn nhi, vệ sinh rửa mặt sơ sơ rồi ra ngoài. Linh Khê đã đứng đợi hắn ở đó từ lúc nào.
- Xem ra nghỉ ngơi sướng quá nhỉ. Đi theo ta, đến chỗ tiếp giáp tòa Tụ Linh trận cấp 8 duy nhất của Bắc Thương linh viện. Tuy rằng ở đó linh lực kém hơn bên trọng, nhưng lại mạnh hơn những tòa Tụ Linh trận cấp 7 không ít.
Mục Trần gật gù, hai người nhanh chóng bay lên, hướng về nơi cần đến.
Linh Khê trở nên nghiêm túc:
- Mục Trần, Đại Phù Đồ quyết là pháp quyết căn bản nhất trong tộc của dì Tịnh, tu luyện rất khó. Ngươi có huyết thống của dì Tịnh, nhưng cũng không chắc có thể tu luyện thành công cả hai quyển âm dương này.
- Khi tu luyện ta cũng không biết có thể phát sinh chuyện gì, nếu có gì bất thường phải lập tức ngừng lại, không được miễn cưỡng.
Mục Trần nghe vậy cũng trịnh trọng gật đầu.
Linh Khê kết ấn, một luồng sáng trắng ngưng tụ trong tay, hào quang lóe sáng như ánh trăng.
Lát sau, nó hóa thành một bạch tháp tinh xảo, dáng vẻ kỳ lạ.
Mục Trần kinh ngạc, bạch tháp giống hệt như Phù Đồ tháp trong cơ thể hắn, nhưng trái ngược màu sắc, dao động cũng khác. Phù Đồ tháp của hắn bá đạo cương mãnh, rắn chắc vô song, còn bạch tháp của Linh Khê , đó là có vẻ có chút âm nhu.
- Ngưng định tâm thần!
Linh Khê quát lên, Mục Trần tập trung, hai mắt chậm rãi nhắm lại.
Linh Khê chỉ tay ra, bạch tháp hóa thành một tia sáng trắng bay vào mi tâm Mục Trần.
Ầm!
Trí não vang lên một tiếng nổ, những thông tin dày đặc khó hiểu lan tràn trong tâm trí, đem lại khẩu quyết tu luyện cho Mục Trần.
Phù Đồ có âm dương, âm dương giao hòa, là Đại Phù Đồ...
Những âm tự vang vang trong trí não, khẩu quyết khó hiểu chảy vào tim, tâm thần Mục Trần yên lặng đắm chìm trong khẩu quyết.
Đến khi nó biến mất, tinh thần của hắn mới thanh tỉnh trở lại, cố gắng nhớ từng đoạn khẩu quyết khó hiểu. Lát sau hai tay hắn kết ấn.
Ấn pháp hơi khác so với Đại Phù Đồ quyết trước nay hắn tu luyện.
Bang!
Thình lình tòa bạch tháp trong trí óc vỡ tan, một luồng sáng trắng nho nhỏ chui vào kinh mạch.
Đó là một đạo linh lực, mang lại cảm giác thanh mát như ánh trăng vận chuyển dọc theo kịch mạch Mục Trần.
Dường như theo đó, linh lực vốn có trong cơ thể trở nên dao động, như bị hấp dẫn bởi thứ kia, lao tới cắn nuốt tia linh lực màu trắng.
- Tĩnh tâm, dùng khẩu quyết ngưng luyện âm chủng!
Một tiếng quát khiến Mục Trần đang kinh hãi trở nên bình tĩnh, khống chế tia linh lực màu trắng chạy theo lộ tuyến kinh mạch.
Càng di chuyển, thể tích của nó càng nhỏ dần, nhưng màu sắc thì càng sáng hơn.
- Ngưng!
Khi nó nhỏ đến cực hạn, Mục Trần khẽ quát, hào quang sáng trắng lóe lên, rồi một đốm sáng trắng rất nhỏ như một hạt giống lơ lửng nơi đó.
Mục Trần thở phào. Bước đầu tiên chính là ngưng luyện âm chủng, mới có thể dung hợp hai khẩu quyết âm dương, luyện ra linh lực âm dương giao thái.
Thần Phách trong khi hải lật tay một phát, đốm sáng trắng cấp tốc xuyên qua kinh mạch, chui vào khí hải, lơ lửng xoay tròn trước mặt Thần Phách.
Thần Phách cũng kết ấn, ấn pháp hoàn toàn giống Mục Trần vừa triển khai.
Một lực hút cường đại từ cơ thể Mục Trần xông ra, kéo lấy linh khí dày đặc trong trời đất, hình thành những dòng thác linh lực cuồn cuộn đổ xuống người hắn.
Một vòng sáng trắng bọc lấy Mục Trần, lạnh lẽo âm nhu.
Dao động linh lực hoàn toàn khác biệt với linh lực của hắn khi xưa.
Lượng linh lực vừa đổ vào cơ thể Mục Trần, lập tức bị luyện hóa thành linh lực màu trắng, kéo đến xoay vần quanh hạt âm chủng trong khí hải, nhanh chóng nhiều lên. Mục Trần muốn cho linh lực âm dương dung hợp, vậy thì phải khiến cho chúng dâng đến mức bằng nhau, nếu không thì âm chủng sẽ hoàn toàn bị dương chủng ăn mất.
Cả hai cân bằng, âm dương dung hợp hoàn mỹ.
Việc hắn đang làm chính là bồi dưỡng âm chủng trở nên lớn mạnh.
Việc này có lẽ tốn thời gian không ít, nhưng Mục Trần vẫn còn ba tháng, có lẽ cũng kịp.
Bên ngoài, Linh Khê quan sát linh khí thiên địa ào ạt đổ vào người Mục Trần, hài lòng khẽ gật. Mục Trần đã thành công ngưng tụ âm chủng, lúc này chỉ cần lấy lượng linh lực mênh mông rò rỉ từ Tụ Linh trận cấp 8 kia thì hắn sẽ nhanh chóng nuôi dưỡng được nó.
Nhưng có thể thành công tu luyện Đại Phù Đồ quyết đầy đủ hay không, chỉ có thể dựa vào Mục Trần. Còn bây giờ nàng phải chuẩn bị vài thứ....
Linh Khê đứng dậy, lao lên không trung.
Xoẹt!
Không gian quanh nàng uốn éo biến dạng, vài người hiện ra, chính là Thái Thương viện trưởng và năm vị thiên tịch trưởng lão.
- Trưởng lão Linh Khê, đây là thứ ngươi cần.
Thái Thương viện trưởng vung tay ném vài luồng sáng bay tới Linh Khê, nhìn kỹ lại đó là mấy thứ kỳ quái như bàn cờ, mai rùa... Có lẽ là những vật dụng đặc biệt.
Linh Khê cẩn thận xem qua một lượt, khẽ gật rồi nói:
- Đa tạ viện trưởng, có lẽ trong khoảng thời gian này còn phải phiền các vị hỗ trợ một chút.
Chúc Thiên tỏ ra nghi hoặc, từ khi biết cô nàng Linh Khê này, lần đầu tiên thấy nàng ta lên tiếng nhờ trợ giúp.
- Là vì Mục Trần sao?
Thái Thương viện trưởng mỉm cười, nhìn xuống vùng linh lực bao la bên dưới.
Linh Khê nhẹ nhàng gật đầu, khẽ nói:
- Mục Trần đang ở đó tu luyện công pháp, nhưng khi hắn thành công, sẽ có người phát hiện, nên ta cần mượn sức vài vị để bố trí linh trận, cách ly hắn!
Thái Thương viện trưởng kinh ngạc. Bị người ta phát hiện? Ai lại lợi hại như thế, chỉ là tu luyện công pháp cũng nhận thấy được sao?
- Chuyện này do dì Tịnh nhắc nhở ta, phiền viện trưởng toàn lực hỗ trợ.
Linh Khê nghiêm giọng nói.
Thái Thương viện trưởng nghe vậy cũng trở nên nghiêm trang hơn. Vị mẫu thân thần bí của Mục Trần khiến lão rung động vô cùng, lời dặn dò của nàng ta dĩ nhiên không thể xem nhẹ.
- Trưởng lão Linh Khê yên tâm đi, Mục Trần là đệ tử Bắc Thương linh viện chúng ta, chúng ta sẽ toàn lực hỗ trợ.
Thái Thương viện trưởng không hỏi thêm nữa, lão cũng biết có nhiều chuyện không nên biết vẫn tốt hơn.
Linh Khê nghe vậy, mỉm cười thi lễ.
- Vậy Linh Khê đa tạ các vị.
/1555
|