Lời nói ra khiến nhiều người thần tình hưng phấn, thần sắc phức tạp nhìn Mục Trần. Hắn đáp ứng đánh cược, xem ra lần này tranh đấu thật sự lôi cuốn.
Những chi đội có mặt nơi đây đều trải qua vô số tranh đấu, dĩ nhiên tâm cơ không tầm thường. Tiêu Hoàng đã bày sẵn thiên la địa võng buộc Mục Trần phải vượt ải, chỉ cần không quá ngu ngốc đều có thể biết nó hung hiểm ra sao. Thế nhưng Mục Trần vẫn đồng ý ứng chiến, vậy thì chỉ có một trong hai nguyên nhân, hoặc là hắn quá ngu ngốc cuồng vọng, hoặc là hắn còn có sát chiêu nắm vững cục diện.
Lý do thứ nhất dĩ nhiên có thể loại trừ. Mục Trần là đội trưởng chi đội Bắc Thương linh viện, khó có khả năng là một tên ngu xuẩn cuồng ngạo, lãnh đạo linh viện hẳn cũng không ngốc đến mức giao vị trí đội trưởng cho một tên như thế. Do vậy việc hắn dám ứng chiến cho thấy hắn không hề ngán Tiêu Hoàng.
- Ngu xuẩn!
Ngọn núi xa xa, Võ Doanh Doanh thấy hắn không do dự ứng chiến, buột miệng phun ra một câu chửi mắng. Tình hình hiện tại, chỉ cần tiến vào linh trận sẽ bị Tiêu Hoàng khống chế, thậm chí ngay cả Ôn Thanh Tuyền còn bị nhốt, Mục Trần có năng lực hơn hay sao?
- Đừng nói sớm như thế. Ta đã từng giao đấu với hắn, bất kể hắn làm cái gì, đã ra tay tức là trong lòng hắn có tính toán. Dù cho Tiêu Hoàng chuẩn bị chu đáo, nhưng muốn dễ dàng ăn được Mục Trần e rằng không đơn giản.
Võ Linh trầm tư lên tiếng.
- Có lợi hại thế không?
Võ Doanh Doanh chu miệng nghi ngờ. Nàng biết nhãn lực của đại ca cao thế nào, người có thể khiến đại ca của nàng chú ý không nhiều.
- Ha ha, Mục Trần ra sao thực ra trong lòng ngươi biết rõ, bất quá lại không muốn thừa nhận thôi. Nhưng sao oán khí của ngươi đối với hắn lại lớn như thế, hay là hắn đã làm cái gì đó với ngươi?
Võ Linh cười lớn, chợt nheo mắt nghi hoặc hỏi Võ Doanh Doanh
Võ Doanh Doanh đỏ mặt, hơi chột dạ:
- Gì chứ, ngươi nói bừa cái gì đó!
Võ Linh nhún vai:
- Tuy ta đánh giá hắn rất cao, nhưng nếu hắn dám khi dễ muội muội ta, thì chắc chắn sẽ giải quyết hắn đến nơi đến chốn.
- Ai cần ngươi xen vào!
Võ Doanh Doanh buông một câu hậm hực, không tiếp tục chủ đề ấy nữa, nhìn qua Mục Trần bên kia, hơi nghiến răng.
Bên này, Tiêu Hoàng thấy Mục Trần đáp ứng, gương mặt mỉm cười vui sướng, cười lớn tán thưởng:
- Mục đội trưởng thật là quyết đoán, Tiêu Hoàng bội phục.
Mục Trần cbỉ khẽ cười:
- Tiêu đội trưởng đã dâng đại lễ như thế, ta sao lại từ chối?
- Vậy còn phải xem bản lĩnh của Mục đội trưởng ra sao đã. Chỉ biết khua môi múa mép e rằng không phá được trận của ta.
Tiêu Hoàng cười nói.
Hai người có vẻ hữu hảo nói năng hòa nhã, nhưng ý tứ đối đầu cực kỳ rõ ràng.
Mục Trần gật gù, quay sang nhìn Lạc Li nháy mắt. Nàng gật đầu nhắc nhở:
- Ngươi cẩn thận!
Mục Trần cười, lắc mình xuyên qua biển rừng, hướng thẳng đến linh trận khổng lồ trên núi.
Tiếp cận đỉnh núi, Mục Trần càng cảm nhận rõ dao động linh lực tràn ngập trong linh trận, hai mắt khẽ nheo lại. Linh trận trước mặt đây có vẻ như còn mạnh hơn Tiểu Thiên Kiếm trận của hắn, chẳng biết trận đồ này Tiêu Hoàng lấy đâu ra nữa.
Hắn suy nghĩ nhưng không do dự dừng lại, trong sự chú ý của mọi người, nhanh chóng lọt vào trong trận.
Ngay khi lọt vào linh trận, tầm mắt trước mặt Mục Trần liền trở nên mông lung, không gian bị bao phủ bởi sương mù hình thành từ linh lực, căn bản không thể quét tan, ảnh hưởng nghiêm trọng đến các giác quan khiến hắn không phân biệt được phương hướng.
Vào trận, Mục Trần lập tức ngừng lại, không lỗ mãng xông xáo. Bản thân là Linh Trận sư, hắn biết việc cần làm nhất chính là bình tĩnh, mới có thể tìm ra cơ hội phá trận. Linh trận này không có tính công kích, mà thuộc loại vây trận.
Vây trận chủ yếu dùng để vây khốn, nhưng nó cũng không dễ đối phó hơn công trận. Ngược lại linh trận loại này khiến người ta còn đau đầu hơn, muốn thoát ra phải tiêu hao linh lực cực lớn, nếu không thể cố chịu nổi, đến khi linh lực cạn kiệt vẫn cưa phá được trận, thì sau đó chỉ còn là cá nằm trên thớt, mặc cho người ta làm thịt.
Phía bên ngoài, mọi người nhìn thấy hắn khựng lại trong trận không di chuyển cũng nghi hoặc không ít.
Nhưng khác với mọi người, Tiêu Hoàng hơi nhíu mày quan sát. Mục Trần quả nhiên cũng có thành tựu không thấp về mặt linh trận, nhưng không hề gì, kinh nghiệm linh trận bản thân rất siêu việt, Tiêu Hoàng không cho rằng Mục Trần có thể cao hơn.
- Ha ha, Mục đội trưởng! Trận này của ta tên gọi Phược Thiên trận, không giống linh trận tầm thường khác chỉ biết tăng sức mạnh công kích, trận của ta nếu kẻ khác lọt vào sẽ giống như rơi xuống bùn, càng giãy giụa chống cự sẽ càng lún sâu xuống, vĩnh viễn không thoát ra được, đến khi linh trận tiêu hao hết thảy mới thôi. Nếu Mục đội trưởng cảm thấy không thể phá trận cứ la lớn một tiếng, nộp đồ ra thì ta sẽ giải phóng hết thảy các ngươi.
Tiêu Hoàng thản nhiên cười nói.
Lời nói vang trong thiên địa lan đến tai Mục Trần ở bên trong.
Mục Trần chẳng để ý, chỉ nhìn chằm chằm vào linh trận sáng rực. Sau khi tiến vào đây, cảm nhận cơ thể năng nề hơn, như có cả ngọn núi đè lên vai, mà linh lực trong cơ thể cũng đang cấp tốc hao mòn.
- Phược Thiên trận ư... khẩu khí lớn vậy sao?
Mục Trần thì thào lẩm bẩm, chợt hắn cất bước tiến tới.
Bên ngoài, hầu như mọi người đều chú ý từng bước chân của hắn.
Tiêu Hoàng cười nhạt. Càng xông vào sâu trong trận, ảnh hưởng càng mạnh, linh lực càng bị bào mòn nhanh chóng hơn. Vả lại, linh trận mà hắn bố trí nào có đơn giản như thế.
- Muốn phá trận... e rằng ngươi ngây thơ quá rồi.
Tiêu Hoàng thì thào, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bước chân của Mục Trần, nụ cười càng lúc càng thêm đắc ý.
Mục Trần bước đi vài trăm bộ rồi dừng lại, hắn nhìn quanh những quang văn phức tạp, hai mắt hơi mơ hồ. Cảm ứng đối với những trận văn xung quanh đây dường như có chút khác biệt.
Tiêu Hoàng luôn chăm chú nhìn Mục Trần, tên kia đột nhiên ngừng lại khiến hắn cũng trừng mắt ngưng trọng.
Nhìn bốn phía lóe lên hào quang, Mục Trần nheo mắt rồi thình lình ngồi xuống, mắt nhắm lại, tâm thần trở nên yên tịnh, cách biệt với bên ngoài.
Một con mắt thần bí chậm rãi mở ra trong nội tâm.
Đó là Tâm Nhãn.
Tâm Nhãn mở ra, Mục Trần nhắm mắt vẫn có thể nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, mà thậm chí còn rõ ràng hơn nữa. Cấu trúc trận văn phức tạp kia cũng bị thu hết vào trong não, rồi trạng thái Tâm Nhãn phân tích từng chút một.
Mục Trần nhanh chóng phát hiện ra những điểm đáng nghi, thì ra đằng trước hắn còn ẩn hai tòa linh trận công kích, tuy không mạnh và cao cấp như Phược Thiên trận, nhưng bất ngờ không kịp đề phòng sẽ dễ dàng bị nó công kích trọng thương.
Tiêu Hoàng đúng là gian xảo, trong linh trận còn giấu linh trận!
- Trận trong trận ư...
Mục Trần cười khẩy khinh miệt, rồi hai mắt mở ra, hắn đứng dậy lập tức tiến tới trước.
Vốn Mục Trần dừng lại khiến Tiêu Hoàng hơi lo lắng, nhưng sau đó tên kia lại tiếp tục bước lên, sắc mặt hắn liền tỏ ra vui mừng mà độc ác.
Ầm.
Trong linh trận có ánh sáng lóe lên, trong màn sương linh lực, hai tòa linh trận thình lình xuất hiện.
Linh trận giấu trong sương linh lực, bản thân người đi trong trận không nhìn thấy được, nhưng người bên ngoài lại có thể thấy rõ mồn một, ai nấy biến sắc, lúc này mới biết tâm cơ tên Tiêu Hoàng cực kỳ xảo quyệt tàn nhẫn...
Muốn bố trí được cạm bẫy trận trong trận thế kia, lực khống chế cũng phải cực mạnh, thành tựu linh trận của Tiêu Hoàng khiến nhiều người kinh hãi.
Ầm!
Dao động linh lực của hai linh trận kia ngưng tụ lại, rồi công kích đáng sợ thừa sức trọng thương Mục Trần sôi lên chuẩn bị bắn ra.
Véo!
Thình lình ngay trước khi hai linh trận kia phát công, hai tia công kích nhanh như chớp lóe bắn vào chúng. Vị trí tấn công cực kỳ chính xác, đánh vào nơi yếu nhất của hai linh trận.
Uỳnh!
Công kích khiến cho hai linh trận lập tức ngừng lại, rồi những vết nứt lan khắp trận văn, chúng nhanh chóng nổ tan tành, dư lực chấn cho màn sương tan đi không ít.
Woa
Bên ngoài, mọi người kinh ngạc hô lên, Tiêu Hoàng đang cười toe toét cũng sượng mặt lại.
Trong trận, Mục Trần đang giữ thế song chỉ, hào quang lập lòe nơi đầu ngón tay, dĩ nhiên công kích vừa rồi là do hắn đánh ra.
- Thật là lợi hại, lại có thể nhìn thấu ý đồ của Tiêu Hoàng.
Vô số người cực kỳ chấn động. Cạm bẫy của Tiêu Hoàng xảo quyệt vô cùng, nếu bản thân lâm vào cục diện đó, chính bọn họ tuyệt đối không tránh né được. Thế nhưng Mục Trần lại ra tay cực kỳ chuẩn xác, nháy mắt đánh tan linh trận, đoạt tiên cơ. Bản lĩnh của hắn khiến mọi người cực kỳ kinh tâm động phách.
Mục Trần và Tiêu Hoàng đấu trí với nhau, phần thắng tạm nghiêng về Mục Trần.
Mục Trần chậm rãi ngẩng lên, ngưng thần hướng về phía Tiêu Hoàng bên ngoài trận, nhếch mép mỉm cười.
- Trận trong trận của ngươi hỏa hầu vẫn còn kém a.
Tiêu Hoàng nghe thấy được, sắc mặt trở nên khó coi vô cùng.
Những chi đội có mặt nơi đây đều trải qua vô số tranh đấu, dĩ nhiên tâm cơ không tầm thường. Tiêu Hoàng đã bày sẵn thiên la địa võng buộc Mục Trần phải vượt ải, chỉ cần không quá ngu ngốc đều có thể biết nó hung hiểm ra sao. Thế nhưng Mục Trần vẫn đồng ý ứng chiến, vậy thì chỉ có một trong hai nguyên nhân, hoặc là hắn quá ngu ngốc cuồng vọng, hoặc là hắn còn có sát chiêu nắm vững cục diện.
Lý do thứ nhất dĩ nhiên có thể loại trừ. Mục Trần là đội trưởng chi đội Bắc Thương linh viện, khó có khả năng là một tên ngu xuẩn cuồng ngạo, lãnh đạo linh viện hẳn cũng không ngốc đến mức giao vị trí đội trưởng cho một tên như thế. Do vậy việc hắn dám ứng chiến cho thấy hắn không hề ngán Tiêu Hoàng.
- Ngu xuẩn!
Ngọn núi xa xa, Võ Doanh Doanh thấy hắn không do dự ứng chiến, buột miệng phun ra một câu chửi mắng. Tình hình hiện tại, chỉ cần tiến vào linh trận sẽ bị Tiêu Hoàng khống chế, thậm chí ngay cả Ôn Thanh Tuyền còn bị nhốt, Mục Trần có năng lực hơn hay sao?
- Đừng nói sớm như thế. Ta đã từng giao đấu với hắn, bất kể hắn làm cái gì, đã ra tay tức là trong lòng hắn có tính toán. Dù cho Tiêu Hoàng chuẩn bị chu đáo, nhưng muốn dễ dàng ăn được Mục Trần e rằng không đơn giản.
Võ Linh trầm tư lên tiếng.
- Có lợi hại thế không?
Võ Doanh Doanh chu miệng nghi ngờ. Nàng biết nhãn lực của đại ca cao thế nào, người có thể khiến đại ca của nàng chú ý không nhiều.
- Ha ha, Mục Trần ra sao thực ra trong lòng ngươi biết rõ, bất quá lại không muốn thừa nhận thôi. Nhưng sao oán khí của ngươi đối với hắn lại lớn như thế, hay là hắn đã làm cái gì đó với ngươi?
Võ Linh cười lớn, chợt nheo mắt nghi hoặc hỏi Võ Doanh Doanh
Võ Doanh Doanh đỏ mặt, hơi chột dạ:
- Gì chứ, ngươi nói bừa cái gì đó!
Võ Linh nhún vai:
- Tuy ta đánh giá hắn rất cao, nhưng nếu hắn dám khi dễ muội muội ta, thì chắc chắn sẽ giải quyết hắn đến nơi đến chốn.
- Ai cần ngươi xen vào!
Võ Doanh Doanh buông một câu hậm hực, không tiếp tục chủ đề ấy nữa, nhìn qua Mục Trần bên kia, hơi nghiến răng.
Bên này, Tiêu Hoàng thấy Mục Trần đáp ứng, gương mặt mỉm cười vui sướng, cười lớn tán thưởng:
- Mục đội trưởng thật là quyết đoán, Tiêu Hoàng bội phục.
Mục Trần cbỉ khẽ cười:
- Tiêu đội trưởng đã dâng đại lễ như thế, ta sao lại từ chối?
- Vậy còn phải xem bản lĩnh của Mục đội trưởng ra sao đã. Chỉ biết khua môi múa mép e rằng không phá được trận của ta.
Tiêu Hoàng cười nói.
Hai người có vẻ hữu hảo nói năng hòa nhã, nhưng ý tứ đối đầu cực kỳ rõ ràng.
Mục Trần gật gù, quay sang nhìn Lạc Li nháy mắt. Nàng gật đầu nhắc nhở:
- Ngươi cẩn thận!
Mục Trần cười, lắc mình xuyên qua biển rừng, hướng thẳng đến linh trận khổng lồ trên núi.
Tiếp cận đỉnh núi, Mục Trần càng cảm nhận rõ dao động linh lực tràn ngập trong linh trận, hai mắt khẽ nheo lại. Linh trận trước mặt đây có vẻ như còn mạnh hơn Tiểu Thiên Kiếm trận của hắn, chẳng biết trận đồ này Tiêu Hoàng lấy đâu ra nữa.
Hắn suy nghĩ nhưng không do dự dừng lại, trong sự chú ý của mọi người, nhanh chóng lọt vào trong trận.
Ngay khi lọt vào linh trận, tầm mắt trước mặt Mục Trần liền trở nên mông lung, không gian bị bao phủ bởi sương mù hình thành từ linh lực, căn bản không thể quét tan, ảnh hưởng nghiêm trọng đến các giác quan khiến hắn không phân biệt được phương hướng.
Vào trận, Mục Trần lập tức ngừng lại, không lỗ mãng xông xáo. Bản thân là Linh Trận sư, hắn biết việc cần làm nhất chính là bình tĩnh, mới có thể tìm ra cơ hội phá trận. Linh trận này không có tính công kích, mà thuộc loại vây trận.
Vây trận chủ yếu dùng để vây khốn, nhưng nó cũng không dễ đối phó hơn công trận. Ngược lại linh trận loại này khiến người ta còn đau đầu hơn, muốn thoát ra phải tiêu hao linh lực cực lớn, nếu không thể cố chịu nổi, đến khi linh lực cạn kiệt vẫn cưa phá được trận, thì sau đó chỉ còn là cá nằm trên thớt, mặc cho người ta làm thịt.
Phía bên ngoài, mọi người nhìn thấy hắn khựng lại trong trận không di chuyển cũng nghi hoặc không ít.
Nhưng khác với mọi người, Tiêu Hoàng hơi nhíu mày quan sát. Mục Trần quả nhiên cũng có thành tựu không thấp về mặt linh trận, nhưng không hề gì, kinh nghiệm linh trận bản thân rất siêu việt, Tiêu Hoàng không cho rằng Mục Trần có thể cao hơn.
- Ha ha, Mục đội trưởng! Trận này của ta tên gọi Phược Thiên trận, không giống linh trận tầm thường khác chỉ biết tăng sức mạnh công kích, trận của ta nếu kẻ khác lọt vào sẽ giống như rơi xuống bùn, càng giãy giụa chống cự sẽ càng lún sâu xuống, vĩnh viễn không thoát ra được, đến khi linh trận tiêu hao hết thảy mới thôi. Nếu Mục đội trưởng cảm thấy không thể phá trận cứ la lớn một tiếng, nộp đồ ra thì ta sẽ giải phóng hết thảy các ngươi.
Tiêu Hoàng thản nhiên cười nói.
Lời nói vang trong thiên địa lan đến tai Mục Trần ở bên trong.
Mục Trần chẳng để ý, chỉ nhìn chằm chằm vào linh trận sáng rực. Sau khi tiến vào đây, cảm nhận cơ thể năng nề hơn, như có cả ngọn núi đè lên vai, mà linh lực trong cơ thể cũng đang cấp tốc hao mòn.
- Phược Thiên trận ư... khẩu khí lớn vậy sao?
Mục Trần thì thào lẩm bẩm, chợt hắn cất bước tiến tới.
Bên ngoài, hầu như mọi người đều chú ý từng bước chân của hắn.
Tiêu Hoàng cười nhạt. Càng xông vào sâu trong trận, ảnh hưởng càng mạnh, linh lực càng bị bào mòn nhanh chóng hơn. Vả lại, linh trận mà hắn bố trí nào có đơn giản như thế.
- Muốn phá trận... e rằng ngươi ngây thơ quá rồi.
Tiêu Hoàng thì thào, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bước chân của Mục Trần, nụ cười càng lúc càng thêm đắc ý.
Mục Trần bước đi vài trăm bộ rồi dừng lại, hắn nhìn quanh những quang văn phức tạp, hai mắt hơi mơ hồ. Cảm ứng đối với những trận văn xung quanh đây dường như có chút khác biệt.
Tiêu Hoàng luôn chăm chú nhìn Mục Trần, tên kia đột nhiên ngừng lại khiến hắn cũng trừng mắt ngưng trọng.
Nhìn bốn phía lóe lên hào quang, Mục Trần nheo mắt rồi thình lình ngồi xuống, mắt nhắm lại, tâm thần trở nên yên tịnh, cách biệt với bên ngoài.
Một con mắt thần bí chậm rãi mở ra trong nội tâm.
Đó là Tâm Nhãn.
Tâm Nhãn mở ra, Mục Trần nhắm mắt vẫn có thể nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, mà thậm chí còn rõ ràng hơn nữa. Cấu trúc trận văn phức tạp kia cũng bị thu hết vào trong não, rồi trạng thái Tâm Nhãn phân tích từng chút một.
Mục Trần nhanh chóng phát hiện ra những điểm đáng nghi, thì ra đằng trước hắn còn ẩn hai tòa linh trận công kích, tuy không mạnh và cao cấp như Phược Thiên trận, nhưng bất ngờ không kịp đề phòng sẽ dễ dàng bị nó công kích trọng thương.
Tiêu Hoàng đúng là gian xảo, trong linh trận còn giấu linh trận!
- Trận trong trận ư...
Mục Trần cười khẩy khinh miệt, rồi hai mắt mở ra, hắn đứng dậy lập tức tiến tới trước.
Vốn Mục Trần dừng lại khiến Tiêu Hoàng hơi lo lắng, nhưng sau đó tên kia lại tiếp tục bước lên, sắc mặt hắn liền tỏ ra vui mừng mà độc ác.
Ầm.
Trong linh trận có ánh sáng lóe lên, trong màn sương linh lực, hai tòa linh trận thình lình xuất hiện.
Linh trận giấu trong sương linh lực, bản thân người đi trong trận không nhìn thấy được, nhưng người bên ngoài lại có thể thấy rõ mồn một, ai nấy biến sắc, lúc này mới biết tâm cơ tên Tiêu Hoàng cực kỳ xảo quyệt tàn nhẫn...
Muốn bố trí được cạm bẫy trận trong trận thế kia, lực khống chế cũng phải cực mạnh, thành tựu linh trận của Tiêu Hoàng khiến nhiều người kinh hãi.
Ầm!
Dao động linh lực của hai linh trận kia ngưng tụ lại, rồi công kích đáng sợ thừa sức trọng thương Mục Trần sôi lên chuẩn bị bắn ra.
Véo!
Thình lình ngay trước khi hai linh trận kia phát công, hai tia công kích nhanh như chớp lóe bắn vào chúng. Vị trí tấn công cực kỳ chính xác, đánh vào nơi yếu nhất của hai linh trận.
Uỳnh!
Công kích khiến cho hai linh trận lập tức ngừng lại, rồi những vết nứt lan khắp trận văn, chúng nhanh chóng nổ tan tành, dư lực chấn cho màn sương tan đi không ít.
Woa
Bên ngoài, mọi người kinh ngạc hô lên, Tiêu Hoàng đang cười toe toét cũng sượng mặt lại.
Trong trận, Mục Trần đang giữ thế song chỉ, hào quang lập lòe nơi đầu ngón tay, dĩ nhiên công kích vừa rồi là do hắn đánh ra.
- Thật là lợi hại, lại có thể nhìn thấu ý đồ của Tiêu Hoàng.
Vô số người cực kỳ chấn động. Cạm bẫy của Tiêu Hoàng xảo quyệt vô cùng, nếu bản thân lâm vào cục diện đó, chính bọn họ tuyệt đối không tránh né được. Thế nhưng Mục Trần lại ra tay cực kỳ chuẩn xác, nháy mắt đánh tan linh trận, đoạt tiên cơ. Bản lĩnh của hắn khiến mọi người cực kỳ kinh tâm động phách.
Mục Trần và Tiêu Hoàng đấu trí với nhau, phần thắng tạm nghiêng về Mục Trần.
Mục Trần chậm rãi ngẩng lên, ngưng thần hướng về phía Tiêu Hoàng bên ngoài trận, nhếch mép mỉm cười.
- Trận trong trận của ngươi hỏa hầu vẫn còn kém a.
Tiêu Hoàng nghe thấy được, sắc mặt trở nên khó coi vô cùng.
/1555
|