Cơ Huyền thiêu đốt Viện Bài !
Lập tức khắp nơi trở nên xôn xao, mọi người kinh nghi bàn tán về cái tên đầu tiên trong top 16 đang bốc cháy, sắc mặt cực kỳ phấn khích.
Theo quy tắc, top 16 có 8 đội đốt Viện Bài, thì đại tái linh viện sẽ kết thúc, khi đó top 8 đội có số điểm cao nhất sẽ tiến vào vòng quyết chiến.
Những người dám dẫn đầu thiêu đốt Viện Bài, ắt phải tuyệt đối tự tin vào số điểm mình đang có, nếu không khi họ cố định số điểm (đã đốt VB thì không cướp điểm của người khác được nữa) mà những chi đội khác lại nhanh chóng vượt qua, khiến thứ hạng bị rớt lại, thì sẽ thành trò cười mà không thể vào được vòng quyết chiến.
Bình thường mà nói, không một đội nào lỗ mãng Viện Bài sớm và một mình, vậy mà Cơ Huyền đã làm. Chẳng lẽ hắn nghĩ rằng không ai có thể lay động thứ hạng của hắn nữa sao?
Điều khiến mọi người nghi hoặc nữa là, chẳng biết Cơ Huyền dùng cách gì lại có thể tăng vọt một lúc 50000 điểm, mà chừng đó e rằng cũng chưa chắc chắn được vị trí số 1 của hắn.
- Cơ Huyền đang làm cái gì?
Trầm Thương Sinh trầm tư.
Mục Trần nheo mắt lại:
- E rằng vẫn còn tiếp...
Lạc Li và Ôn Thanh Tuyền cũng nghiêm mặt, chăm chú quan sát Viện Bài. Quả nhiên chỉ một lát sau, 3 cái tên Huyết Thiên Hà hạng 6, Liễu Thanh Vân hạng 5, Phương Vân hạng 8 đều trở nên phừng phừng bốc cháy.
- Ngay cả Huyết Thiên Hà, Liễu Thanh Vân, Phương Vân cũng đã đốt Viện Bài !
- Cái đám chết giẫm đó đã đốt hết 4 cái Viện Bài rồi, chỉ cần thêm 4 cái nữa thì vòng quyết chiến sẽ bắt đầu...
- Cơ Huyền thật là ghê gớm, có lẽ hắn đã định trước thời điểm này!
Đám người Mục Trần sắc mặt cũng chẳng dễ chịu, khó khăn lắm mới leo lên được hạng 1 mới có mấy ngày, thế mà lúc này lại...
Mà bực bội hơn chính là chẳng biết Cơ Huyền dùng mưu mô xảo quyệt nào lại có thể kiếm được 50000 điểm trong nháy mắt như thế. Top 8 hiện tại, thậm chí là top 16 cũng không hề có dao động điểm số nào quá lớn, dĩ nhiên gã kia không phải kiếm điểm từ bọn họ.
Lạc Li và Ôn Thanh Tuyền nhăn mặt suy nghĩ. Mục Trần chỉ miết miết ngón tay vào Viện Bài, ánh mắt lóe lên lóe xuống, chẳng biết trong lòng đang nghĩ gì.
- Lại có thêm 2 Viện Bài bị đốt !
Bất ngờ có người kinh hô, top 16 lại có thêm 2 Viện Bài bốc cháy, mà vị trí lại là hai chi đội hạng 14 và 16. Theo lý, những đội ngũ top dưới như thế chắc chắn không thể nào tự nguyện cố định điểm số của mình như vậy, chẳng khác nào cắt đứt con đường đi tiếp của chính mình.
Cục diện này, chỉ cần có đầu óc là biết ngay Cơ Huyền đã âm thầm bày bố tất cả, nếu không sẽ không có nhiều chi đội cùng lúc thiêu đốt Viện Bài.
Mọi người nhìn lại Mục Trần vẫn đang yên lặng, sắc mặt biến đổi, có vẻ như Mục Trần lại bị Cơ Huyền chơi một vố đau.
Hiện tại chỉ cần có thêm 2 Viện Bài bị đốt, thì vòng loại này sẽ chính thức kết thúc.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi chẳng biết là sớm hay muộn này, Mục Trần muốn kiếm được 50000 điểm, trừ phi đánh bại ba chi đội top 8 còn lại, nếu không thì khó mà đủ. 4 chi đội bên phe Cơ Huyền đã cố định điểm số, không thể tăng lên, nhưng cũng không thể bị cướp đi, vậy là mục tiêu của Mục Trần chỉ còn lại Ôn Thanh Tuyền, Võ Linh, Ôn Bất Thắng. Thế nhưng mọi người đều rõ những chi đội kia chính là quan hệ đồng minh với hắn, không thể nào ra tay được nếu không muốn mang tiếng xấu.
Cơ Huyền dùng chiêu này thật là ác liệt.
- Khốn thật!
Trầm Thương Sinh nghiến răng nổi nóng. Tên kia thật ép cho Mục Trần tiến thoái lưỡng nan.
- Giờ làm gì đây?
Lý Huyền Thông trầm tư hỏi.
Lạc Li cũng tỏ ra lo lắng, không nói gì, chỉ nhìn qua Mục Trần.
Thế nhưng nàng lại không thấy ánh mắt tương tự ở Mục Trần, hắn vẫn bình thản nhìn vào Viện Bài.
Ôn Thanh Tuyền vén tóc, khẽ liếc Mục Trần, rồi vươn tay ra, Viện Bài của nàng xuất hiện.
- Lấy điểm của ta này, chi đội của chúng ta cho dù mất đi một nửa số điểm cũng không rớt khỏi top 8 đâu, đừng lo. Quán quân thật sự thì phải xem biểu hiện quyết chiến kia.
Mọi người kinh ngạc nhìn qua Ôn Thanh Tuyền, không ngờ nàng lại chủ động giúp Mục Trần.
- Cái này...
Lễ vật quá nặng như thế khiến các đội viên Bắc Thương linh viện hồi hộp mà không dám nhận.
Lạc Li hơi nghiến răng, mắt dõi nhìn Mục Trần, hắn cũng ngạc nhiên ngẩng lên nhìn Ôn Thanh Tuyền.
- Nè, lúc này mà không quyết đoán thì không có hay ho đâu! Ngươi cho rằng việc này không quang minh chính đại, nhưng ngươi có thể khiến ta cam nguyện tặng điểm, chẳng phải cũng là bản lĩnh của ngươi sao? Ít nhất trong đại tái này không có người nào khác có thể làm được điều này. Lúc này mà ngươi còn nói đến cái gì tôn nghiêm kiêu ngạo từ chối ta, thì ta sẽ xem ngươi là một kẻ non kém, ta cũng không có bằng hữu lề mề như thế.
Mục Trần nhướng mày hơi há mồm, thở ra một tiếng, ánh mắt ra vẻ cảm động.
Chẳng ai nói tiếng nào, mọi người đợi quyết định của hắn. Chỉ cần hắn gật đầu, thì chắc chắn sẽ vượt mặt Cơ Huyền, đoạt lại vị trí số 1, hung hăng giáng cho tên kia một tát nổ đom đóm.
Thế nhưng trái với mong muốn của mọi người, gương mặt mỉm cười tươi rói của hắn nhẹ nhàng lắc đầu.
- Ngươi...!
Ôn Thanh Tuyền tức máu giận sôi gan bước lên, hằm hè muốn túm cổ áo Mục Trần.
- Khoan khoan, ta xin lỗi không lấy điểm của ngươi, nhưng không phải cái gì mà tự trọng hay tôn nghiêm, chỉ là ta không túng đến cái mức đó.
Mục Trần vội vàng giải thích.
Ôn Thanh Tuyền hừ một tiếng, quay mặt đi chỗ khác, tay ôm trước ngực.
- Ngươi còn cách nào khác sao? Chẳng lẽ xông lên cướp sạch điểm số toàn bộ những đội ngũ có mặt ở đây? Hay là đi cướp điểm của đám người top 16 còn lại?
Chỉ cần Mục Trần dám nghĩ tới, e rằng mấy đội còn lại top 16 kia sẽ chơi trò cá chết lưới rách, đốt sạch Viện Bài bảo toàn điểm số.
Thấy dáng vẻ của nàng ta, Mục Trần chỉ có thể cười khổ:
- Ta nghĩ ta biết số điểm kia Cơ Huyền lấy ở đâu ra...
Mọi người ngạc nhiên nhìn hắn.
- Với năng lực của hắn, dùng vài mưu mô hoặc uy hiếp rồi nuôi một đám kho tạm . Đám kho điểm tạm thời kia đến lúc cuối cùng sẽ cung cấp cho hắn một số điểm kha khá, chẳng qua hắn che giấu khá tốt, nên mọi người không ai phát hiện ra mà thôi.
Cái kho tạm mà Mục Trần gọi, cũng có thể xem như là một đám heo dê được nuôi vỗ béo rồi làm thịt, chỉ có cái nó là điểm mà thôi.
- Kho tạm?
Mọi người kinh nghi lờ mờ hiểu ra. Vốn dĩ nuôi mấy cái kho tạm này cũng không dễ, bọn chúng chỉ có điểm số thấp thấp thì chẳng có tác dụng gì lớn, nhưng với một số lượng rất nhiều kho tạm thì lại khác, dễ dàng khiến hắn bị trở cờ, cả trăm chi đội mà cùng lúc phản công, e rằng ăn cũng không tiêu, cho dù chiến thắng mà hao tốn lực lượng, thì sẽ bị đội mạnh khác ăn mất. Còn nếu dốc tận tất cả, đồ sát điên cuồng thì sẽ bị hủy bỏ tư cách tham dự đại tái.
- Sao ngươi biết được?
Ôn Thanh Tuyền nghi ngờ hỏi lại. Cơ Huyền dùng thủ đoạn này che giấu thật siêu đẳng, không ai phát hiện ra, làm sao Mục Trần lại biết.
- Vì ta hiểu hắn, hắn luôn làm việc mờ ám, nên ta đã có chuẩn bị nhờ vài kẻ điều tra. Cũng may mà kiểm chứng được.
Mục Trần mỉm cười.
- Cho dù biết được hắn sử dụng thủ đoạn đó, nhưng vậy thì sao, lúc này...
Trầm Thương Sinh thở dài, đang lẩm bẩm thì bất chợt ngừng lại, như phát hiện ra cái gì.
- Ngươi cũng có chuẩn bị, không phải chứ?
Lạc Li tròn mắt nhìn hắn, khẽ hỏi.
Ai nấy tròn mắt lên, kẻ chu miệng người lắc đầu, sắc mặt khiếp hãi. Chẳng lẽ hắn cũng đoán trước tình huống hôm nay rồi sao?
- Cũng tương tự như thế...
Mục Trần cười, nụ cười gian giảo cũng khiến người ta hơi run run. Hắn búng tay, một tia linh lực bắn lên trời, nổ ra như pháo hoa.
Bất giác mọi người trong vùng ngạc nhiên chú ý đến hắn.
Không khí vẫn tĩnh lặng, lát sau ai nấy cảm ứng được đổ dồn ánh nhìn về chân trời, có vô số những bóng người đang lao đến như vẫn thạch.
Đoàn người đông đúc kia nhanh chóng ngừng lại, có đến cả trăm chi đội đang tập trung trên bầu trời.
Vài kẻ tâm tư cao thâm, nhìn thấy bọn người kia xuất hiện, dường như phát giác được vấn đề, kinh ngạc đưa ánh mắt thán phục nhìn Mục Trần.
Trên bầu trời, một người tiến lên trước, gương mặt khá quen thuộc, đó chính là gã đội trưởng của chi đội Hoang linh viện, Lâm Châu.
- Ha ha, Mục huynh! Mọi người đều được ngươi cứu giúp, ân tình này hôm nay chúng ta sẽ trả lại.
Lâm Châu ôm quyền chào, tiếng cười nói sang sảng vang lên khiến mọi người càng thêm hồi hộp.
Cơ Huyền giấu tay trữ điểm, Mục Trần cũng đang chuẩn bị ngửa con bài lật sấp của hắn!
Lập tức khắp nơi trở nên xôn xao, mọi người kinh nghi bàn tán về cái tên đầu tiên trong top 16 đang bốc cháy, sắc mặt cực kỳ phấn khích.
Theo quy tắc, top 16 có 8 đội đốt Viện Bài, thì đại tái linh viện sẽ kết thúc, khi đó top 8 đội có số điểm cao nhất sẽ tiến vào vòng quyết chiến.
Những người dám dẫn đầu thiêu đốt Viện Bài, ắt phải tuyệt đối tự tin vào số điểm mình đang có, nếu không khi họ cố định số điểm (đã đốt VB thì không cướp điểm của người khác được nữa) mà những chi đội khác lại nhanh chóng vượt qua, khiến thứ hạng bị rớt lại, thì sẽ thành trò cười mà không thể vào được vòng quyết chiến.
Bình thường mà nói, không một đội nào lỗ mãng Viện Bài sớm và một mình, vậy mà Cơ Huyền đã làm. Chẳng lẽ hắn nghĩ rằng không ai có thể lay động thứ hạng của hắn nữa sao?
Điều khiến mọi người nghi hoặc nữa là, chẳng biết Cơ Huyền dùng cách gì lại có thể tăng vọt một lúc 50000 điểm, mà chừng đó e rằng cũng chưa chắc chắn được vị trí số 1 của hắn.
- Cơ Huyền đang làm cái gì?
Trầm Thương Sinh trầm tư.
Mục Trần nheo mắt lại:
- E rằng vẫn còn tiếp...
Lạc Li và Ôn Thanh Tuyền cũng nghiêm mặt, chăm chú quan sát Viện Bài. Quả nhiên chỉ một lát sau, 3 cái tên Huyết Thiên Hà hạng 6, Liễu Thanh Vân hạng 5, Phương Vân hạng 8 đều trở nên phừng phừng bốc cháy.
- Ngay cả Huyết Thiên Hà, Liễu Thanh Vân, Phương Vân cũng đã đốt Viện Bài !
- Cái đám chết giẫm đó đã đốt hết 4 cái Viện Bài rồi, chỉ cần thêm 4 cái nữa thì vòng quyết chiến sẽ bắt đầu...
- Cơ Huyền thật là ghê gớm, có lẽ hắn đã định trước thời điểm này!
Đám người Mục Trần sắc mặt cũng chẳng dễ chịu, khó khăn lắm mới leo lên được hạng 1 mới có mấy ngày, thế mà lúc này lại...
Mà bực bội hơn chính là chẳng biết Cơ Huyền dùng mưu mô xảo quyệt nào lại có thể kiếm được 50000 điểm trong nháy mắt như thế. Top 8 hiện tại, thậm chí là top 16 cũng không hề có dao động điểm số nào quá lớn, dĩ nhiên gã kia không phải kiếm điểm từ bọn họ.
Lạc Li và Ôn Thanh Tuyền nhăn mặt suy nghĩ. Mục Trần chỉ miết miết ngón tay vào Viện Bài, ánh mắt lóe lên lóe xuống, chẳng biết trong lòng đang nghĩ gì.
- Lại có thêm 2 Viện Bài bị đốt !
Bất ngờ có người kinh hô, top 16 lại có thêm 2 Viện Bài bốc cháy, mà vị trí lại là hai chi đội hạng 14 và 16. Theo lý, những đội ngũ top dưới như thế chắc chắn không thể nào tự nguyện cố định điểm số của mình như vậy, chẳng khác nào cắt đứt con đường đi tiếp của chính mình.
Cục diện này, chỉ cần có đầu óc là biết ngay Cơ Huyền đã âm thầm bày bố tất cả, nếu không sẽ không có nhiều chi đội cùng lúc thiêu đốt Viện Bài.
Mọi người nhìn lại Mục Trần vẫn đang yên lặng, sắc mặt biến đổi, có vẻ như Mục Trần lại bị Cơ Huyền chơi một vố đau.
Hiện tại chỉ cần có thêm 2 Viện Bài bị đốt, thì vòng loại này sẽ chính thức kết thúc.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi chẳng biết là sớm hay muộn này, Mục Trần muốn kiếm được 50000 điểm, trừ phi đánh bại ba chi đội top 8 còn lại, nếu không thì khó mà đủ. 4 chi đội bên phe Cơ Huyền đã cố định điểm số, không thể tăng lên, nhưng cũng không thể bị cướp đi, vậy là mục tiêu của Mục Trần chỉ còn lại Ôn Thanh Tuyền, Võ Linh, Ôn Bất Thắng. Thế nhưng mọi người đều rõ những chi đội kia chính là quan hệ đồng minh với hắn, không thể nào ra tay được nếu không muốn mang tiếng xấu.
Cơ Huyền dùng chiêu này thật là ác liệt.
- Khốn thật!
Trầm Thương Sinh nghiến răng nổi nóng. Tên kia thật ép cho Mục Trần tiến thoái lưỡng nan.
- Giờ làm gì đây?
Lý Huyền Thông trầm tư hỏi.
Lạc Li cũng tỏ ra lo lắng, không nói gì, chỉ nhìn qua Mục Trần.
Thế nhưng nàng lại không thấy ánh mắt tương tự ở Mục Trần, hắn vẫn bình thản nhìn vào Viện Bài.
Ôn Thanh Tuyền vén tóc, khẽ liếc Mục Trần, rồi vươn tay ra, Viện Bài của nàng xuất hiện.
- Lấy điểm của ta này, chi đội của chúng ta cho dù mất đi một nửa số điểm cũng không rớt khỏi top 8 đâu, đừng lo. Quán quân thật sự thì phải xem biểu hiện quyết chiến kia.
Mọi người kinh ngạc nhìn qua Ôn Thanh Tuyền, không ngờ nàng lại chủ động giúp Mục Trần.
- Cái này...
Lễ vật quá nặng như thế khiến các đội viên Bắc Thương linh viện hồi hộp mà không dám nhận.
Lạc Li hơi nghiến răng, mắt dõi nhìn Mục Trần, hắn cũng ngạc nhiên ngẩng lên nhìn Ôn Thanh Tuyền.
- Nè, lúc này mà không quyết đoán thì không có hay ho đâu! Ngươi cho rằng việc này không quang minh chính đại, nhưng ngươi có thể khiến ta cam nguyện tặng điểm, chẳng phải cũng là bản lĩnh của ngươi sao? Ít nhất trong đại tái này không có người nào khác có thể làm được điều này. Lúc này mà ngươi còn nói đến cái gì tôn nghiêm kiêu ngạo từ chối ta, thì ta sẽ xem ngươi là một kẻ non kém, ta cũng không có bằng hữu lề mề như thế.
Mục Trần nhướng mày hơi há mồm, thở ra một tiếng, ánh mắt ra vẻ cảm động.
Chẳng ai nói tiếng nào, mọi người đợi quyết định của hắn. Chỉ cần hắn gật đầu, thì chắc chắn sẽ vượt mặt Cơ Huyền, đoạt lại vị trí số 1, hung hăng giáng cho tên kia một tát nổ đom đóm.
Thế nhưng trái với mong muốn của mọi người, gương mặt mỉm cười tươi rói của hắn nhẹ nhàng lắc đầu.
- Ngươi...!
Ôn Thanh Tuyền tức máu giận sôi gan bước lên, hằm hè muốn túm cổ áo Mục Trần.
- Khoan khoan, ta xin lỗi không lấy điểm của ngươi, nhưng không phải cái gì mà tự trọng hay tôn nghiêm, chỉ là ta không túng đến cái mức đó.
Mục Trần vội vàng giải thích.
Ôn Thanh Tuyền hừ một tiếng, quay mặt đi chỗ khác, tay ôm trước ngực.
- Ngươi còn cách nào khác sao? Chẳng lẽ xông lên cướp sạch điểm số toàn bộ những đội ngũ có mặt ở đây? Hay là đi cướp điểm của đám người top 16 còn lại?
Chỉ cần Mục Trần dám nghĩ tới, e rằng mấy đội còn lại top 16 kia sẽ chơi trò cá chết lưới rách, đốt sạch Viện Bài bảo toàn điểm số.
Thấy dáng vẻ của nàng ta, Mục Trần chỉ có thể cười khổ:
- Ta nghĩ ta biết số điểm kia Cơ Huyền lấy ở đâu ra...
Mọi người ngạc nhiên nhìn hắn.
- Với năng lực của hắn, dùng vài mưu mô hoặc uy hiếp rồi nuôi một đám kho tạm . Đám kho điểm tạm thời kia đến lúc cuối cùng sẽ cung cấp cho hắn một số điểm kha khá, chẳng qua hắn che giấu khá tốt, nên mọi người không ai phát hiện ra mà thôi.
Cái kho tạm mà Mục Trần gọi, cũng có thể xem như là một đám heo dê được nuôi vỗ béo rồi làm thịt, chỉ có cái nó là điểm mà thôi.
- Kho tạm?
Mọi người kinh nghi lờ mờ hiểu ra. Vốn dĩ nuôi mấy cái kho tạm này cũng không dễ, bọn chúng chỉ có điểm số thấp thấp thì chẳng có tác dụng gì lớn, nhưng với một số lượng rất nhiều kho tạm thì lại khác, dễ dàng khiến hắn bị trở cờ, cả trăm chi đội mà cùng lúc phản công, e rằng ăn cũng không tiêu, cho dù chiến thắng mà hao tốn lực lượng, thì sẽ bị đội mạnh khác ăn mất. Còn nếu dốc tận tất cả, đồ sát điên cuồng thì sẽ bị hủy bỏ tư cách tham dự đại tái.
- Sao ngươi biết được?
Ôn Thanh Tuyền nghi ngờ hỏi lại. Cơ Huyền dùng thủ đoạn này che giấu thật siêu đẳng, không ai phát hiện ra, làm sao Mục Trần lại biết.
- Vì ta hiểu hắn, hắn luôn làm việc mờ ám, nên ta đã có chuẩn bị nhờ vài kẻ điều tra. Cũng may mà kiểm chứng được.
Mục Trần mỉm cười.
- Cho dù biết được hắn sử dụng thủ đoạn đó, nhưng vậy thì sao, lúc này...
Trầm Thương Sinh thở dài, đang lẩm bẩm thì bất chợt ngừng lại, như phát hiện ra cái gì.
- Ngươi cũng có chuẩn bị, không phải chứ?
Lạc Li tròn mắt nhìn hắn, khẽ hỏi.
Ai nấy tròn mắt lên, kẻ chu miệng người lắc đầu, sắc mặt khiếp hãi. Chẳng lẽ hắn cũng đoán trước tình huống hôm nay rồi sao?
- Cũng tương tự như thế...
Mục Trần cười, nụ cười gian giảo cũng khiến người ta hơi run run. Hắn búng tay, một tia linh lực bắn lên trời, nổ ra như pháo hoa.
Bất giác mọi người trong vùng ngạc nhiên chú ý đến hắn.
Không khí vẫn tĩnh lặng, lát sau ai nấy cảm ứng được đổ dồn ánh nhìn về chân trời, có vô số những bóng người đang lao đến như vẫn thạch.
Đoàn người đông đúc kia nhanh chóng ngừng lại, có đến cả trăm chi đội đang tập trung trên bầu trời.
Vài kẻ tâm tư cao thâm, nhìn thấy bọn người kia xuất hiện, dường như phát giác được vấn đề, kinh ngạc đưa ánh mắt thán phục nhìn Mục Trần.
Trên bầu trời, một người tiến lên trước, gương mặt khá quen thuộc, đó chính là gã đội trưởng của chi đội Hoang linh viện, Lâm Châu.
- Ha ha, Mục huynh! Mọi người đều được ngươi cứu giúp, ân tình này hôm nay chúng ta sẽ trả lại.
Lâm Châu ôm quyền chào, tiếng cười nói sang sảng vang lên khiến mọi người càng thêm hồi hộp.
Cơ Huyền giấu tay trữ điểm, Mục Trần cũng đang chuẩn bị ngửa con bài lật sấp của hắn!
/1555
|