Chiếc gương đồng cổ xưa bay trên bầu trời, không gian chung quanh uốn éo biến dạng, như không thể chứa nổi một vật ngoài khả năng của nó, như e sợ uy thế thần khí kia.
Mọi người kẻ ngạc nhiên người kinh sợ dõi mắt trông vào tấm gương, thần khí cấp bậc này lần đầu tiên họ được nhìn thấy.
- Đại chiến tứ cường tiếp theo có quan hệ tới Thẩm Phán Kính này ư?
- Nghe Thiên Thánh viện trưởng nói hẳn là như thế...
- Thú vị thật đấy.
Nhiều người bàn tán xôn xao, có kẻ lại nghi ngờ không hiểu. Đại chiến tứ cường lần này có vẻ như khác với xưa nay. Những lần trước có khi đơn giản chỉ là rút thăm quyết chiến, cũng có khi dùng phương thức phức tạp hơn, nhưng càng như thế càng làm cho người ta mong chờ.
Dù sao thì từ trước nay đại tái linh viện, Ngũ Đại Viện cũng chưa bao giờ triệu hồi thần khí Thẩm Phán Kính, cho nên coi như lần này họ có phúc được nhìn thấy.
Nghi hoặc không chỉ là khán giả, đương sự tứ cường cũng tâm tư bất định, họ cũng đang rất muốn biết trận tiếp theo sẽ phải làm thế nào.
Thiên Thánh viện trưởng khoanh tay đứng trên bầu trời, lão cười nói:
- Đại chiến tứ cường, các ngươi sẽ tiến vào Thẩm Phán Kính, việc của các ngươi chỉ cần đi hết Thẩm Phán Kính. Nhưng nếu trong đội có bất kỳ người nào không thể vượt qua, thì cả chi đội sẽ mất đi tư cách tranh đoạt quán quân, thất bại trở về.
Bốn đội nghe thấy run rẩy, lại còn phải bảo toàn quân số, khảo nghiệm Thẩm Phán Kính xem ra nguy hiểm cực kỳ, dù rằng có năm vị viện trưởng khống chế không lo táng mạng, nhưng thất bại thì cũng mất tư cách tranh đoạt quán quân.
- Các ngươi, nghe hiểu cả chưa?
Thiên Thánh viện trưởng nhìn lại bọn họ, chậm rãi hỏi lại.
Cả bốn đội đều gật đầu.
- Nếu đã vậy, thì hãy mở Thẩm Phán Kính đi.
Bốn vị viện trưởng còn lại cũng đồng thời đứng lên, tay nắm chặt lại. Bàn tay cả năm người xuất hiện năm cái ấn thanh đồng cổ xưa, hào quang sáng lóa, rồi bắn lên bề mặt bụi bặm của Thẩm Phán Kính.
Những tiếng động kì dị khó hiểu vang lên, chiếc gương cổ khổng lồ chậm rãi chuyển động, không gian quanh đó từng chút sụp đổ, lộ ra những vết nứt tối đen.
Bề mặt gương bụi bặm càng lúc càng trở nên trong trẻo hơn, hào quang tỏa ra nhàn nhạt, như một lối vào không gian.
Mọi người đều nghiêm mặt nhìn lên mặt gương sáng ngời.
- Đi!
Mục Trần không nói nhiều, khẽ vung tay dẫn đầu đi trước.
Dứt lời là hắn bay lên, xuyên qua bầu trời, chui vào trong Thẩm Phán Kính, biến mất. Sau hắn là bốn đồng đội lập tức bám sát.
Cùng lúc đó, ba đội ngũ còn lại cũng không chậm trễ, nhanh chóng tiến vào.
Bốn đội ngũ biến mất, mặt kính càng lúc càng sáng hơn, rồi hiện rõ ra hình ảnh của bốn đội ngũ.
Khán giả trong không gian này mở to mắt quan khán trận khảo nghiệm Thẩm Phán Kính kia.
Lúc Mục Trần chui vào Thẩm Phán Kính, ánh sáng lóe lên lóa mắt, rồi lập tức trở lại bình thường.
Mục Trần lập tức giới bị, linh lực đề phòng bao phủ toàn thân, cảnh giác nhìn ngó xung quanh.
Mọi thứ hiện ra trong tầm mắt, sắc mặt hắn biến đổi.
Vị trí của họ là một vùng biển hỗn độn, cực kỳ rộng lớn, chẳng thấy bờ bến nơi đâu, khiến người ta không thể đoán hướng được.
Mà từ hải dương kia, áp lực đáng sợ toát ra khiến ai nấy run rẩy.
Bên ngoài bao bọc bọn họ có một tấm màn hào quang nhạt, ngăn cách họ tiếp xúc với vùng biển này. Nhưng dù thế áp lực vẫn không ngừng lan tỏa vào trong.
- Vùng biển này dường như ngưng tụ từ linh lực mà thành.
Mục Trần nhìn ra hải dương mênh mông hỗn động, run rẩy lên tiếng.
Mọi người cũng biến sắc hoảng sợ nhìn chằm chằm trứơc mặt. Hải dương hỗn độn này thuần túy là linh lực thôi sao? Lại có thể hình thành hải dương thực chất, khủng bố như thế nào đây? (LTC: sao bọn này mau quên thế nhỉ, hồi trước Bắc Thương Môn cũng na ná cái này, thậm chí còn đặc sệt khủng bố hơn cơ mà)
Mà khiến bọn họ hết hồn chính là, bọn họ đang ở bên trong hải dương linh lực khủng bố này.
Mọi người mặt trắng bệch ra, hải dương này không có ai thao túng, nhưng chỉ uy áp linh lực cũng khiến họ khổ sở.
Mục Trần quét mắt ra xa, phát hiện có ba lỗ đen xuất hiện, rồi ba đội ngũ kia cũng chui ra, thăm dò vùng không gian xa lạ.
- Mười giây nữa, hào quang bảo vệ các ngươi sẽ tan vỡ, đích đến của các ngươi ở ngay phía trên hải dương này. Các ngươi ở đây có thể dùng bất kỳ thủ đoạn bản lĩnh nào có thể để đi đến đích cuối cùng, ra khỏi Thẩm Phán Kính. Đương nhiên nếu đội ngũ nào có một người không ra được, vậy thì cả đội sẽ mất tư cách.
Một âm thanh thình lình vang lên trong tai mọi người, chính là giọng nói của Thiên Thánh viện trưởng.
Lập tức mọi người thận trọng sẵn sàng.
Mười giây qua nhanh, áp lực khiến họ hit thở cũng khó khăn.
Bang
Mười giây đã qua, màn hào quang vỡ tan, biến mất.
Hải dương linh lực đáng sợ lập tức ập vào, bao phủ lấy họ, áp lực kinh khủng như bài sơn đảo hải.
Bên ngoài thân thể Mục Trần, hắc lôi bùng nổ, lôi quang lấp lánh, Lôi Thần Thể thúc giục mạnh mẽ, vậy mà cơ thể vẫn bị kéo xuống một chút, áp lực tứ phương như muốn nghiền nát cơ thể hắn.
Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông, Tô Huyên đã sớm có chuẩn bị, hình thành phòng hộ linh lực, thế nhưng vẫn bị kéo chìm xuống cả mười trượng, sắc mặt khó coi.
Có thể giữ vững thân hình như Mục Trần, cũng chỉ có Lạc Li.
- Áp lực thật mạnh.
Lạc Li nghiêm mặt. Hải dương này không ai thao túng nó đối phó họ, nếu không thì lúc này chắc đã trọng thương.
Mục Trần gật đầu, nhìn ra xa, linh quang lập lòe, có lẽ ba chi đội kia cũng toàn lực chống cự.
- Chúng ta đi thôi!
Hắn nhìn lên trên, cũng một màu sắc hỗn động không thấy cuối cùng, xem ra vùng biển này không dễ vượt qua.
Nhưng bất chấp, họ vất vả bao lâu mới đến được đây, đích cuối cùng là chỗ nào thì cũng phải đi cho hết.
- Ừm!
Lạc Li gật đầu.
Mục Trần hít sâu một hơi, lôi quang càng sáng rực, trên ngực hiện ra sáu đường lôi văn, chân giậm xuống một cái, khí kình chấn linh lực chất lỏng nổ tung, còn hắn nương theo phản lực hóa thành tia chớp đen hướng lên cao.
Lôi quang bắn ra xung quanh, chống cự lại sức ép của hải dương linh lực.
Sau Mục Trần, Lạc Li cũng theo sát, nàng dùng một phương thức khéo léo đánh tan áp lực, duy trì tốc độ.
Cách hai người không xa là ba đồng đội đang cắn răng theo sát, cái nơi này khiến họ cảm giác như lọt vào một vũng bùn nhảo, linh lực tiêu hao rất nhanh.
Đằng xa, ba chi đội kia cũng bắt đầu di chuyển, 15 luồng sáng xuyên qua hải dương, lấy tốc độ tốt nhất có thể bơi lên trên.
Bên ngoài, mọi người chăm chú nhìn lên mặt Thẩm Phán Kính, 20 bóng người xé toang hải dương hỗn độn lao lên trên.
Tuy không ở trong đó, nhưng họ cũng cảm giác được áp lực tỏa ra từ bên trong Thẩm Phán Kính, khiến cho ai nấy kinh hãi. Nếu đổi lại là họ, e rằng nửa bước khó đi, nói gì đến đích?
Trên bầu trời, năm vị viện trưởng cũng nhìn chằm chằm Thẩm Phán Kính, ánh mắt nhìn 20 con người trong kia bất đồng.
- Ha ha, không biết lúc này bao nhiêu người có thể ra khỏi Thẩm Phán Kính đây?
Thiên Tùng viện trưởng mỉm cười, tỏ ra hứng thú.
- Thẩm Phán hải cũng không phải dễ đi như vậy.
Thiên Thánh viện trưởng cười nhạt, hai mắt sâu thẳm nhìn vào kính:
- Ta nghĩ, số người có thể vượt qua, không quá một bàn tay.
Mọi người kẻ ngạc nhiên người kinh sợ dõi mắt trông vào tấm gương, thần khí cấp bậc này lần đầu tiên họ được nhìn thấy.
- Đại chiến tứ cường tiếp theo có quan hệ tới Thẩm Phán Kính này ư?
- Nghe Thiên Thánh viện trưởng nói hẳn là như thế...
- Thú vị thật đấy.
Nhiều người bàn tán xôn xao, có kẻ lại nghi ngờ không hiểu. Đại chiến tứ cường lần này có vẻ như khác với xưa nay. Những lần trước có khi đơn giản chỉ là rút thăm quyết chiến, cũng có khi dùng phương thức phức tạp hơn, nhưng càng như thế càng làm cho người ta mong chờ.
Dù sao thì từ trước nay đại tái linh viện, Ngũ Đại Viện cũng chưa bao giờ triệu hồi thần khí Thẩm Phán Kính, cho nên coi như lần này họ có phúc được nhìn thấy.
Nghi hoặc không chỉ là khán giả, đương sự tứ cường cũng tâm tư bất định, họ cũng đang rất muốn biết trận tiếp theo sẽ phải làm thế nào.
Thiên Thánh viện trưởng khoanh tay đứng trên bầu trời, lão cười nói:
- Đại chiến tứ cường, các ngươi sẽ tiến vào Thẩm Phán Kính, việc của các ngươi chỉ cần đi hết Thẩm Phán Kính. Nhưng nếu trong đội có bất kỳ người nào không thể vượt qua, thì cả chi đội sẽ mất đi tư cách tranh đoạt quán quân, thất bại trở về.
Bốn đội nghe thấy run rẩy, lại còn phải bảo toàn quân số, khảo nghiệm Thẩm Phán Kính xem ra nguy hiểm cực kỳ, dù rằng có năm vị viện trưởng khống chế không lo táng mạng, nhưng thất bại thì cũng mất tư cách tranh đoạt quán quân.
- Các ngươi, nghe hiểu cả chưa?
Thiên Thánh viện trưởng nhìn lại bọn họ, chậm rãi hỏi lại.
Cả bốn đội đều gật đầu.
- Nếu đã vậy, thì hãy mở Thẩm Phán Kính đi.
Bốn vị viện trưởng còn lại cũng đồng thời đứng lên, tay nắm chặt lại. Bàn tay cả năm người xuất hiện năm cái ấn thanh đồng cổ xưa, hào quang sáng lóa, rồi bắn lên bề mặt bụi bặm của Thẩm Phán Kính.
Những tiếng động kì dị khó hiểu vang lên, chiếc gương cổ khổng lồ chậm rãi chuyển động, không gian quanh đó từng chút sụp đổ, lộ ra những vết nứt tối đen.
Bề mặt gương bụi bặm càng lúc càng trở nên trong trẻo hơn, hào quang tỏa ra nhàn nhạt, như một lối vào không gian.
Mọi người đều nghiêm mặt nhìn lên mặt gương sáng ngời.
- Đi!
Mục Trần không nói nhiều, khẽ vung tay dẫn đầu đi trước.
Dứt lời là hắn bay lên, xuyên qua bầu trời, chui vào trong Thẩm Phán Kính, biến mất. Sau hắn là bốn đồng đội lập tức bám sát.
Cùng lúc đó, ba đội ngũ còn lại cũng không chậm trễ, nhanh chóng tiến vào.
Bốn đội ngũ biến mất, mặt kính càng lúc càng sáng hơn, rồi hiện rõ ra hình ảnh của bốn đội ngũ.
Khán giả trong không gian này mở to mắt quan khán trận khảo nghiệm Thẩm Phán Kính kia.
Lúc Mục Trần chui vào Thẩm Phán Kính, ánh sáng lóe lên lóa mắt, rồi lập tức trở lại bình thường.
Mục Trần lập tức giới bị, linh lực đề phòng bao phủ toàn thân, cảnh giác nhìn ngó xung quanh.
Mọi thứ hiện ra trong tầm mắt, sắc mặt hắn biến đổi.
Vị trí của họ là một vùng biển hỗn độn, cực kỳ rộng lớn, chẳng thấy bờ bến nơi đâu, khiến người ta không thể đoán hướng được.
Mà từ hải dương kia, áp lực đáng sợ toát ra khiến ai nấy run rẩy.
Bên ngoài bao bọc bọn họ có một tấm màn hào quang nhạt, ngăn cách họ tiếp xúc với vùng biển này. Nhưng dù thế áp lực vẫn không ngừng lan tỏa vào trong.
- Vùng biển này dường như ngưng tụ từ linh lực mà thành.
Mục Trần nhìn ra hải dương mênh mông hỗn động, run rẩy lên tiếng.
Mọi người cũng biến sắc hoảng sợ nhìn chằm chằm trứơc mặt. Hải dương hỗn độn này thuần túy là linh lực thôi sao? Lại có thể hình thành hải dương thực chất, khủng bố như thế nào đây? (LTC: sao bọn này mau quên thế nhỉ, hồi trước Bắc Thương Môn cũng na ná cái này, thậm chí còn đặc sệt khủng bố hơn cơ mà)
Mà khiến bọn họ hết hồn chính là, bọn họ đang ở bên trong hải dương linh lực khủng bố này.
Mọi người mặt trắng bệch ra, hải dương này không có ai thao túng, nhưng chỉ uy áp linh lực cũng khiến họ khổ sở.
Mục Trần quét mắt ra xa, phát hiện có ba lỗ đen xuất hiện, rồi ba đội ngũ kia cũng chui ra, thăm dò vùng không gian xa lạ.
- Mười giây nữa, hào quang bảo vệ các ngươi sẽ tan vỡ, đích đến của các ngươi ở ngay phía trên hải dương này. Các ngươi ở đây có thể dùng bất kỳ thủ đoạn bản lĩnh nào có thể để đi đến đích cuối cùng, ra khỏi Thẩm Phán Kính. Đương nhiên nếu đội ngũ nào có một người không ra được, vậy thì cả đội sẽ mất tư cách.
Một âm thanh thình lình vang lên trong tai mọi người, chính là giọng nói của Thiên Thánh viện trưởng.
Lập tức mọi người thận trọng sẵn sàng.
Mười giây qua nhanh, áp lực khiến họ hit thở cũng khó khăn.
Bang
Mười giây đã qua, màn hào quang vỡ tan, biến mất.
Hải dương linh lực đáng sợ lập tức ập vào, bao phủ lấy họ, áp lực kinh khủng như bài sơn đảo hải.
Bên ngoài thân thể Mục Trần, hắc lôi bùng nổ, lôi quang lấp lánh, Lôi Thần Thể thúc giục mạnh mẽ, vậy mà cơ thể vẫn bị kéo xuống một chút, áp lực tứ phương như muốn nghiền nát cơ thể hắn.
Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông, Tô Huyên đã sớm có chuẩn bị, hình thành phòng hộ linh lực, thế nhưng vẫn bị kéo chìm xuống cả mười trượng, sắc mặt khó coi.
Có thể giữ vững thân hình như Mục Trần, cũng chỉ có Lạc Li.
- Áp lực thật mạnh.
Lạc Li nghiêm mặt. Hải dương này không ai thao túng nó đối phó họ, nếu không thì lúc này chắc đã trọng thương.
Mục Trần gật đầu, nhìn ra xa, linh quang lập lòe, có lẽ ba chi đội kia cũng toàn lực chống cự.
- Chúng ta đi thôi!
Hắn nhìn lên trên, cũng một màu sắc hỗn động không thấy cuối cùng, xem ra vùng biển này không dễ vượt qua.
Nhưng bất chấp, họ vất vả bao lâu mới đến được đây, đích cuối cùng là chỗ nào thì cũng phải đi cho hết.
- Ừm!
Lạc Li gật đầu.
Mục Trần hít sâu một hơi, lôi quang càng sáng rực, trên ngực hiện ra sáu đường lôi văn, chân giậm xuống một cái, khí kình chấn linh lực chất lỏng nổ tung, còn hắn nương theo phản lực hóa thành tia chớp đen hướng lên cao.
Lôi quang bắn ra xung quanh, chống cự lại sức ép của hải dương linh lực.
Sau Mục Trần, Lạc Li cũng theo sát, nàng dùng một phương thức khéo léo đánh tan áp lực, duy trì tốc độ.
Cách hai người không xa là ba đồng đội đang cắn răng theo sát, cái nơi này khiến họ cảm giác như lọt vào một vũng bùn nhảo, linh lực tiêu hao rất nhanh.
Đằng xa, ba chi đội kia cũng bắt đầu di chuyển, 15 luồng sáng xuyên qua hải dương, lấy tốc độ tốt nhất có thể bơi lên trên.
Bên ngoài, mọi người chăm chú nhìn lên mặt Thẩm Phán Kính, 20 bóng người xé toang hải dương hỗn độn lao lên trên.
Tuy không ở trong đó, nhưng họ cũng cảm giác được áp lực tỏa ra từ bên trong Thẩm Phán Kính, khiến cho ai nấy kinh hãi. Nếu đổi lại là họ, e rằng nửa bước khó đi, nói gì đến đích?
Trên bầu trời, năm vị viện trưởng cũng nhìn chằm chằm Thẩm Phán Kính, ánh mắt nhìn 20 con người trong kia bất đồng.
- Ha ha, không biết lúc này bao nhiêu người có thể ra khỏi Thẩm Phán Kính đây?
Thiên Tùng viện trưởng mỉm cười, tỏ ra hứng thú.
- Thẩm Phán hải cũng không phải dễ đi như vậy.
Thiên Thánh viện trưởng cười nhạt, hai mắt sâu thẳm nhìn vào kính:
- Ta nghĩ, số người có thể vượt qua, không quá một bàn tay.
/1555
|